← Quay lại trang sách

- 18 -

“Tôi không sao,” Clay nói to, rồi nhặt chiếc cặp lên và đặt nó lên mặt quầy tiếp tân. Tốt nhất là chuồn nhanh, anh nghĩ. Nhưng anh chưa thể đi.

Anh nhìn qua vai mình trong lúc đi vòng qua chiếc quầy, và nhìn thấy chiếc cửa sổ mở toang trông như đang trôi bồng bềnh trong căn phòng tối mờ, với hai cái bóng nổi lên trong ánh sáng cuối ngày. “Tôi không sao, vẫn bình thường, đang chuẩn bị kiểm tra căn phòng của ông ta, vẫn bình thường, vẫn...”

“Clay?” Tom gọi bằng một giọng hoảng hốt, nhưng Clay không thể trả lời ngay để làm ông ta yên lòng. Có một chiếc móc treo đèn trên trần, và ông Ricardi đang treo lủng lặng trên cái móc ấy bằng một cái gì đó trông giống như sợi dây rèm. Có một chiếc túi màu trắng trùm kín đầu ông ta. Clay nghĩ đó là loại túi nhựa mà khách sạn thường đưa cho khách để đựng quần áo bẩn. “Clay, anh không sao chứ?"

“Chú Clay?” Alice gọi bằng giọng run run, chỉ chờ để bật ra những tiếng kêu khiếp đảm.

“Không sao,” anh nghe thấy tiếng mình. Miệng anh dường như tự nói, không cần có sự giúp đỡ của trí não. “Vẫn ổn.” Anh nghĩ lại dáng điệu của Ricardi khi ông ta nói Tôi sẽ không rời vị trí . Lời nói thì có vẻ kiêu kỳ, nhưng ánh mắt thì cương quyết và có đồng thời cũng có vẻ khiêm tốn, giống ánh mắt của một con gấu trúc Bắc Mỹ khi bị một con chó béc giê dồn vào góc tường. “Tôi sẽ ra ngay.”

Anh lùi lại, như thể ông Ricardi sẽ tụt xuống khỏi chiếc dây thòng lọng tự tạo bằng dâyèm và túm lấy anh ngay khi anh vừa quay lưng đi. Anh bỗng cảm thấy lo lắng hơn cho Sharon và Johnny; anh nhớ họ tới mức những hình ảnh về ngày đầu tiên đi học ùa về trong anh, khi mẹ anh để anh lại cổng trường. Các bậc phụ huynh khác đều dẫn con em mình vào trong. Nhưng mẹ anh nói, Con tự vào đi, Clay, phòng đầu tiên, sẽ không sao đâu, con trai thì phải bạo dạn lên, phải tự mình làm những chuyện như vậy . Trước khi anh kịp làm theo lời mẹ, mẹ anh đã quay đi và bước ngược trở lại phố Cedar. Chiếc áo khoác màu xanh của bà. Giờ đây, khi đứng ở nơi này trong bóng tối, anh lại nhận ra rằng cảm giác nhớ nhà có thể làm cho ta phát ốm.

Tom và Alice đều là người tốt, nhưng anh cần được ở bên những người mà anh yêu thương.

Sau khi vòng qua quầy tiếp tân, anh nhìn ra phố và đi nhanh qua sảnh. Anh nhìn thấy những khuôn mặt kinh hoàng của hai người bạn mới qua những ô kính vỡ, rồi nhớ ra rằng mình lại quên chiếc cặp và phải quay trở lại. Anh đưa tay ra xách chiếc cặp lên, và có cảm giác ông Ricardi vươn tay qua vai anh. Chuyện đó không xảy ra, nhưng từ phía trên đầu anh vang lên những tiếng nện thình thịch. Có một cái gì đó vẫn còn ở trên ấy, có cái gì đó vẫn đập phá trong bóng tối. Một cái gì đó trước lúc ba giờ chiều nay vẫn còn là con người.

Lần này, khi anh đang đi ngang qua sảnh thì chiếc đèn dự phòng chạy bằng pin nhấp nháy rồi tắt lịm. Đó là một sự vi phạm luật Cứu hoả, Clay nghĩ. Mình phải phản ánh vụ việc này.

Anh đưa chiếc cặp qua cửa sổ. Tom đón lấy.

“Ông ấy đâu?” Alice hỏi. “Ông ấy không có ở đó à?”

“Chết rồi," Clay nói. Anh định nói dối, nhưng anh không thể. Anh quá sốc vì những gì anh thấy. Tại sao lại có người tự treo cổ? Anh không thể hiểu đươc điều đó. “Tự vẫn.”

Alice bắt đầu khóc, và Clay biết rằng cô bé chưa biết là nếu không có Ricardi, có lẽ có ta đã không còn sống đến lúc này. Anh cảm thấy mắt mình cay cay.

Từ phía công viên Common vang lên một tiếng hét trong bóng chiều tà, một tiếng hét lớn đến mức khó có thể tin rằng đó là tiếng hét của một con người. Clay có cảm giác như anh đang nghe thấy tiếng voi rống. Một tiếng hét không thể hiện nỗi đau đớn, không thể hiện niềm vui sướng điên dại. Alice bám chặt lấy anh, và anh đưa tay ôm ngang hông cô bé. Thân thể cô bé dường như có một luồng điện đang chạy trong đó.

“Nếu chúng ta cần phải ra khỏi chỗ này thì hãy đi thôi,” Tom nói. “Nếu không gặp phải quá nhiều rắc rối, chúng ta sẽ kịp lánh xa về hướng bắc, tới Maiden, và ngủ qua đêm tại chỗ của tôi.”

“Một ý kiến rất hay.” Clay nói.

Tom cười một cách thận trọng. “Anh thực sự nghĩ như vậy chứ?”

“Tất nhiên. Ai mà biết được, có thể sỹ quan Ashland đã có mặt ở đó rồi cũng nên.”

“Sỹ quan Ashland là ai?” Alice hỏi.

“Một viên sỹ quan cảnh sát mà các chú gặp gần công viên Common,” Tom nói. “Anh ta...cháu biết đấy, đã giúp đỡ các chú.” Ba người bọn họ lúc này đang đi theo hướng đông về phía Ðại lộ Atlantic, trong những tiếng chuông báo động đủ loại vẫn đang vang lên không ngớt và tro bụi rơi lả tả trên đầu. “Tất nhiên là chúng ta sẽ không gặp lại anh ta. Clay chỉ nói đùa thôi.”

“Ôi,” cô bé nói. “Cháu thấy mừng là vẫn có ai đó đang cố gắng làm một cái gì đó.” Có một chiếc điện thoại di động màu xanh nằm cạnh một chiếc thùng rác trên vỉa hè. Alice đá nó bay xuống đường mà không cần dừng bước.

“Loại tốt đấy.” Clay nói.

Alice nhún vai. “Lỗi mốt rồi.” Cô bé nói, và vừa đúng lúc đó, các ngọn đèn đường bật sáng, giống như một an ủi rằng thế giới này vẫn còn sống.