- 3 -
“Con tên là gì, cưng?” một người phụ nữ phốp pháp bước lại gần họ và hỏi Alice. Lúc đó họ đã qua cầu được 5 phút. Tom nói khoảng 15 phút nữa là tới lối rẽ vào phố Salem, và từ đó tới nhà ông ta chỉ còn bốn toà nhà. Ông ta nói con mèo của ông ta chắc sẽ mừng lắm khi thấy ông ta, và câu nói đó đã làm hiện lên một nụ cười vàng vọt trên khuôn mặt Alice. Clay nghĩ thà vàng vọt còn hơn là không có gì.
Alice nhìn người phụ nữ ấy bằng ánh mắt ngờ vực. Bà ta đã tách khỏi những nhóm người câm lặng – chẳng khác những cái bóng là mấy, một số mang vali, một số mang túi xách hoặc đeo ba lô – đã vượt qua cầu Mystic và đang đi dọc theo Lộ Một, tránh xa biển lửa ở hướng nam, và biết rất rõ rằng một bó đuốc khổng lồ khác đang bùng lên ở khu Revere, về hướng đông bắc.
Người phụ nữ phốp pháp dịu dàng nhìn Alice. Mái tóc hoa râm của bà ta được uốn xoăn. Bà ta đeo kính mắt mèo và mặc một chiếc áo khoác mà mẹ của Clay sẽ gọi là “áo khoác xe hơi.” Một tay bà ta mang một chiếc túi xách, còn tay kia cầm một cuốn sách. Trông bà ta không có vẻ gì là nguy hiểm. Chắc chắn bà ta không phải là một trong số những người bị hoá điên vì điện thoại – từ lúc rời khỏi Quán trọ Ðại lộ Atlantic cùng với những chiếc bao bố, họ không gặp một người điên nào – nhưng Clay vẫn cảm thấy ngờ ngợ. Chào hỏi nhau như trong một tiệc trà, làm quen trong lúc đang chạy trốn khỏi một thành phố rực lửa là một chuyện không bình thường. Nhưng trong những hoàn cảnh như thế này, thế nào mới là bình thường? Có lẽ anh đã mất khả năng cảm nhận và phán đoán, nhưng nếu thế thì Tom cũng chẳng khác gì anh. Ông ta đang nhìn người phụ nữ phốp pháp ấy bằng một ánh mắt xua đuổi.
“Alice?" cuối cùng Alice cũng lên tiếng, sau khi Clay đã kết luận rằng cô bé sẽ không trả lời. Giọng cô bé nghe giống như một học sinh trong lớp học đang trả lời một câu hỏi mà cô ta nghĩ là có bẫy trong đó và quá khó đối với mình. “Tên cháu là Alice Maxwell?”
“Alice,” người phụ nữ nói và nở một nụ cười hiền hậu. Clay càng trở nên cảnh giác, dù nụ cười ấy cũng như ánh mắt dịu hiền kia chẳng có gì đáng để anh phải đề phòng. “Ðó là một cái tên rất đẹp. Nó có nghĩa là 'Ơn Chúa.'”
“Thưa bà, thực tế là nó mang nghĩa 'thuộc hoàng tộc',” Tom nói. “Bây giờ thì chúng tôi xin phép bà được chứ ạ? Cô gái này vừa mất mẹ hôm nay, và...”
“Tất cả chúng ta đểu bị mất một người thân nào đó trong ngày hôm nay, đúng không Alice?” người phụ nữ phốp pháp nói mà không nhìn Tom. Bà ta đi song song bên cạnh Alice, mái tóc uốn xoăn của bà ta rung rung theo mỗi bước đi. Alice lúc này nhìn bà ta bằng ánh mắt vừa tò mò, vừa dè dặt. Quanh họ, những người khác vẫn cắm cúi bước đi, chẳng khác những cái bóng là mấy trong thứ bóng tối kỳ dị này, và Clay vẫn chẳng nhìn thấy thêm người trẻ tuổi nào, trừ Alice và vài đứa bé. Không có thanh thiếu niên vì phần lớn thanh thiếu niên đều dùng điện thoại di động, giống Yêu tinh Vàng chỗ chiếc xe kem của ông Softee. Hoặc cũng giống cậu con trai của anh, có một chiếc Nextel màu đỏ và nhạc chuông lấy từ bộ phim Câu lạc bộ Quỷ sứ và...
Thôi nào. Ðịnh để cho con chuột cống ấy thoát ra à. Con chuột ấy chẳng làm được gì mà chỉ biết cắn, cắn và đuổi theo chiếc đuôi của mình.
Trong khi đó, người phụ nữ phốp pháp kia liên tục gật đầu. Mái tóc uốn xoăn của bà ta rung rung. “Ðúng, chúng ta đều mất một ai đó thân thiết, bởi vì đây là thời đại Ðau khổ Tột cùng. Tất cả đều có ở đây, trong Kinh thánh .” Bà ta giơ cuốn sách trên tay lên, và tất nhiên đó là một cuốn Kinh thánh , và lúc này Clay nghĩ đang nhìn thấy những tỉa lửa toé ra từ đôi mắt dưới cặp kính mắt mèo kia. Ðó không phải là một dôi mắt dịu dàng; đó là một đôi mắt cuồng tín.
đúng thể, ai cũng bị sốc,” Tom nói, và trong giọng nói của ông tạ, Clay nhận thấy sự bực dọc (bực dọc với chính ông ta, vì đã để cho người phụ nữ này đi quá sát và bắt chuyện, gần như chắc chắn là thế) vàchán nản.
Người phụ nữ phốp pháp chẳng thèm để ý, tất nhiên là vậy; bà ta nhìn Alice chằm chằm, và ai có thể kéo bà ta ra? Cảnh sát thì đang bận rộn, nếu vẫn còn cảnh sát. Ở đây chỉ có những kẻ chạy nạn đang khiếp hãi và hẳn là chẳng quan tâm gì tới một phụ nữ đứng tuổi dở người với một mái tóc đúng mốt và một cuốn Kinh thánh .
“Trí não của những kẻ xấu xa đã hứng đấy Nước Cuồng điên, và Thành phố Tội ác đã bị đốt cháy bởi ngọn đuốc tẩy rửa A – ha – ha!” người phụ nữ hét lên. Bà ta bôi son đỏ. Răng của bà ta quá đều, và điều đó nói lên rằng đó là một bộ răng giả đã lỗi mốt. “Và bây giờ các người được chứng kiến một cuộc chạy trốn không ăn năn hối lỗi, như những con giòi lao ra cái bụng vỡ của...”
Alice lấy tay bịt tại lại. “Làm ơn bảo bà ta thôi đi!” cô gái kêu lên, nhưng những bóng ma vẫn cắm cúi bước qua, chỉ có một vài kẻ đờ đẫn liếc nhìn họ trước khi lại hướng cái nhìn vào màn đêm về phía New Hampshire.
Người phụ nữ phốp pháp bắt đầu vã mồ hôi, cuốn Kinh thánh giơ cao, mắt cháy rực, tóc uốn xoăn lắc lư. “Bỏ tay xuống, cô gái, và nghe Lời của Chúa trước khi những người này dẫn cô đi xa và gian dâm với có ngay trước cửa Ðịa ngục! 'Và Ta nhìn thấy một ngôi sao rực sáng trên bầu trời, và đó là ngôi sao mang tên Cay Đắng, và những kẻ đi theo nó chính là đi theo Lucifer, và những kẻ đi theo Lucifer đi thẳng xuống lò lửa của...”
Clay đấm bà ta. Anh thu nắm đấm lại vào giây chót, nhưng nắm đấm của anh đã tông thẳng vào hàm bà ta và anh cảm thấy chùn cả vai. Cặp kính của người phụ nữ nảy lên rồi lại rơi về vị trí cũ. Phía sau mắt kính, ánh lửa trong đôi mắt bà ta tắt ngấm, và đôi mắt ấy thụt sâu trong tròng mắt. Bà ta loạng choạng, cuốn Kinh thánh rơi khỏi bản tay nắm chặt. Alice, dù vẫn còn đầy vẻ khiếp hãi và choáng váng, đã bỏ tay xuống và bằng cách nào đó chộp được cuốn Kinh thánh . Và Tom McCourt chụp lấy hai tay bà ta. Cú đấm và hai động tác chụp giữ đó xảy ra nhanh gọn như những vũ điệu ba lê.
Clay bỗng nhiên trở nên dễ xúc động hơn bất cứ lúc nào kể từ khi mọi chuyện tồi tệ bắt đầu xảy ra. Tại sao chuyện này lại làm anh kinh sợ hơn cả cô gái cắn họng hay người doanh nhân cầm dao hồi chiều, tồi tệ hơn cả việc nhìn thấy ông Ricardi treo cổ trên móc đèn điện với một chiếc trùm qua đầu, anh không biết. Anh đã đánh người doanh nhân cầm dao, Tom cũng vậy, nhưng người đàn ông cầm dao ấy điên kiểu khác. Người phụ nữ có mái tóc xoăn này...
“Chúa ơi,” anh nói. “Bà ta chỉ là một người gàn dở, mà tôi đã đánh bà ta.” Anh bắt đầu run lên.
“Bà ta đã làm một có gái mới mất mẹ phải kinh sợ.” Tom nói, và Clay nhận thấy rằng trong giọng nói của ông ta chứa đựng sự lạnh lùng, không phải là sự bình tĩnh. “Anh đã làm việc cần làm. Ngoài ra, anh sẽ không thể chịu được một con ngựa già như thế quá lâu. Bà ta đã tỉnh lại rồi. Hãy giúp tôi lôi bà ta sang bên kia đường.”