← Quay lại trang sách

- 2 -

Hàng chục chiếc xe hơi bị bỏ lại trên cầu, cùng với xe cứu hoả có dòng chữ ÐÔNG BOSTON bên hông sơn màu xanh nhạt bị một chiếc xe tải chở xi măng húc vào ngang sườn (cả hai đều bị bỏ lại), nhưng khu vực này của cây cầu chủ yếu là dành cho người đi bộ. Có điều bây giờ phải gọi họ là những người di tản, Clay nghĩ, rồi nhận ra rằng không phải họ, mà là chúng ta. Chúng ta là những người di tản.

Vẫn không có tiếng chuyện trò. Phần lớn mọi người chỉ đứng yên lặng nhìn thành phố đang bốc cháy. Những người đang rời đi di chuyển rất chậm, và thường xuyên ngoái nhìn qua vai mình. Rồi, khi họ đi gần tới đầu cầu bên kia (anh có thể trông thấy con tầu ÔNG GIÀ THÉP – ít nhất thì anh cũng nghĩ đó là con tầu ÔNG GIÀ THÉP – đang thả neo trong cảng, vẫn còn chưa bị lửa tấn công) anh nhận thấy một chuyện kỳ dị. Nhiều người đang quay sang nhìn Alice. Ban đầu, anh có một ý nghĩ thoáng qua rằng mọi người hẳn là sẽ cho rằng anh và Tom đã bắt cóc cô gái và đang đưa cô ta đi xa để thực hiện những hành vi phi đạo đức mà chỉ có Chúa mới biết. Rồi anh tự nhắc mình rằng những hồn ma trên cây cầu Mystic này đang bị sốc, còn sốc hơn cả những nạn nhân của cơn bão Katrina – những kẻ bất hạnh đó dù sao vẫn còn được cảnh báo trước – và chắc chẳng cỏn đủ tâm trí để có thể có được những suy nghĩ tỉnh táo như vậy. Phần đa đang chìm sâu trong những suy nghĩ của chính mình, và chẳng còn đầu óc đâu để nghĩ đến những bài học đạo đức. Rồi mặt trăng nhô cao hơn và trở nên sáng rõ hơn, và anh chợt hiểu: Alice là có gái tuổi teen duy nhất có mặt trên cầu. Ngay cả Clay vẫn còn trẻ so với phần đa những người tị nạn đồng những người đang đờ đẫn đứng nhìn bó đuốc khổng lồ mà trước đó vốn là thành phố Boston hay đang chầm chậm di chuyển về hướng Maiden và Danvers đều đã trên 40, và nhiều người trong số họ trông có vẻ đã thừa tuổi để được hưởng chiết khấu tại các cửa hàng của hãng Denny. Anh thấy một vài người dẫn theo cả trẻ con, và hai ba đứa bé đang nằm trên xe đẩy, nhưng thế giới tuổi trẻ chỉ có vậy.

Xa hơn một chút nữa, anh nhận thấy thêm một chuyện. Có rất nhiều điện thoại di động bị vứt lại bên đường. Cứ vài bước họ lại gặp một chiếc, và chẳng chiếc nào còn nguyên vẹn. Những chiếc điện thoại ấy hoặc là đã bị giẫm lên, hoặc là đã bị xe cán bẹp, chỉ còn dây dợ và những mảnh vụn, giống như những con rắn độc bị nghiến nát trước khi chúng kịp cắn người khác.