- 5 -
Gần chân cột đèn tín hiệu giao thông dưới con dốc, có hai người đàn ông đang đánh nhau cạnh một két bia. Nếu bị bắt buộc phải phán đoán, Clay sẽ nói rằng có lẽ két bia ấy lăn ra từ quán rượu đại hạ giá của Ông Béo. Bây giờ két bia vô chủ ấy nằm tựa vào hàng rào, sùi bọt, trong khi hai người đàn ông – cả hai đều to khoẻ và đều bị chảy máu – đang đấm nhau tơi bời. Alice bám chặt lấy anh. và Clay quàng tay ôm chặt lấy vai cô bé, nhưng anh lại cảm thấy hai kẻ đang đánh nhau chí tử này có vẻ gì có không đáng ngại. Họ đang bực tức – giận dữ – nhưng không điên dại. Không giống như những kẻ trong thành phố sau lưng họ.
Một trong hai người bọn họ bị hói đầu và mặc một chiếc áo vét tông kiểu Celtics. Ông ta giáng cho đối thủ của mình một cú đấm làm rách môi người kia và làm người kia ngã quay ra đất. Khi người đàn ông mặc áo vét tông bước lên, người bị ngã bò dậy và nhổ máu ra khỏi miệng. “Liếm đi, mẹ mày!” Ông ta hét lên bằng một chất giọng đặc sệt Boston. “Mày sẽ chết sặc!”
Người đàn ông hói đầu bước lên như sắp giáng cho người kia một đòn nữa, và người kia bỏ chạy ngược lên con dốc về phía Lộgười đàn ông mặc áo vét tông bắt đầu cúi xuống để lấy phần thưởng của mình, rồi chợt nhìn thấy Clay, Alice, và Tom. Ông ta đứng thẳng người dậy. Ba chọi một, ông ta bị sưng một bên mắt, và máu đang nhỏ giọt từ một bên tai bị rách, nhưng ông ta không hề có vẻ hoảng sợ, cho dù ông ta chỉ có chút ánh sáng đang tắt dần của đám cháy phía Revere làm đồng minh. Anh nghĩ nếu có ông nội anh ở đây, cụ sẽ nói rằng máu Ailen của gã này đang sôi, và rõ ràng nó hợp với quốc huy màu xanh của Ailen in trên lưng áo ông ta.
“Các ông nhìn cái đ… gì thế?” ông ta hỏi.
“Có nhìn gì đâu – chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, nếu chuyện đó không ảnh hưởng gì đến ai,” Tom nói một cách nhỏ nhẹ. “Tôi sống ở phố Salem.”
“Ông có thể về phố Salem hoặc xuống địa ngục, việc đếch gì tôi phải quan tâm,” người đàn ông hói đầu nói. “Vẫn còn là một đất nước tự do, đúng không?”
“Tối nay?” Clay nói. “Quá tự do.”
Người đàn ông hói đầu nghĩ mấy giây rồi cười to, một tiếng cười khô không khốc. “Có chuyện đ… gì thế? Có ai biết không?”
Alice nói, “Tại điện thoại di động đấy. Những chiếc điện thoại ấy làm mọi người phát điên.”
Người đàn ông hói đầu nhấc két bia lên. Ông ta bê nó một cách dễ dàng, và dốc ngược lại để nó khỏi sùi bọt. “Cái thứ khốn kiếp ấy,” ông ta nói. “Cho cũng không lấy. Chỉ tổ mất thời gian. Đúng không?”
Clay không biết. Có thể Tom biết – ông ta đã từng có một chiếc – nhưng Tom không nói gì. Có lẽ ông ta không muốn tranh cãi với người đàn ông hói đầu, và có lẽ như thế là tốt. Clay nghĩ người đàn ông hói đầu này có cái gì đó giống như một quả lựu đạn có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Thành phố bị cháy à?” người đàn ông hói đầu hỏi. “Đúng không?”
“Đúng thế,” Clay nói. “Tôi nghĩ năm nay người Celtics sẽ không có cơ hội chơi ở Fleet.”
“Còn chơi cái cục c…,” người đàn ông hói đầu nói. “Dọc Rivers không thể huấn luyện một đội PAL.” Ông ta cứ đứng thế nhìn họ, két bia trên vai, máu chảy đầy mặt. Thế nhưng lúc này trông ông ta có vẻ đã bình tĩnh trở lại, gần như là điềm đạm. “Đi đi,” ông ta nói. “Tôi cũng sẽ không ở gần cái thành phố này quá lâu. Nó sẽ trở nên tồi tệ hơn trước khi trở nên tốt đẹp hơn. Sẽ còn cháy dữ hơn, vì một lý do. Các ông có nghĩ tất cả bọn người đang bỏ chạy về hướng bắc đều nhớ tắt bếp ga không? Tôi nghĩ đ… có đứa nào lại nhớ đến chuyện đó.”
Ba người bọn họ tiếp tục bước đi, rồi Alice dừng lại. Cô ta chỉ tay vào két bia. “Của ông à?”
Người đàn ông hói đầu nhìn cô gái bằng một ánh mắt không quá đáng ngại. “Chẳng phải của ai vào những lúc như thế này, bánh nướng ạ. Sẽ chẳng còn gì hết. Chỉ nội trong ngày nay hoặc ngày mai. Bây giờ nó là của tôi, và nếu còn chút gì đó cho đến ngày mai, đó cũng là của tôi. Bây giờ thì xéo đi.”
“Tạm biệt,” Clay nói và giơ một bàn tay lên.
“Gặp lại để làm cái đ… gì,” người đàn ông hói đầu nét mặt lạnh lùng, nhưng ông ta cũng giơ một tay lên đáp lại. Họ đã đi qua cột đèn tín hiệu giao thông và đang vượt sang phía bên kia để tới đầu một con phố mà Clay đoán là phố Salem thì người đàn ông kia gọi với theo: “Này, đẹp trai!”
Cả Clay lẫn Tom đều quay lại nhìn, rồi hai người nhìn nhau bằng một vẻ mặt ngạc nhiên. Người đàn ông hói đầu với két bia trên vai lúc này chỉ còn là một cái bóng đen đen trên con dốc; trông giống như một người tiền sử vác một tảng đá.
“Bọn điên kia bây giờ đi đâu hết rồi?” người đàn ông hói đầu hỏi. “Chắc không phải là chết hết rồi chứ hả? Chết hết thế đ… nào được?”
“Một câu hỏi rất hay đấy.” Clay nói.
“Hay đ… gì mà hay. Cẩn thận với cái bánh nướng nóng kia đấy.” Rồi không đợi họ trả lời, người đàn ông hói đầu ấy biến vào trong bóng tối với két bia chiến lợi phẩm trên.