- 18 -
Clay đã dẫn họ ra khỏi thành phố Boston, nhưng khi ba người bọn họ rời khỏi ngôi nhà trên phố Salem khoảng hai mươi tư giờ trước đó, cô bé Alice Maxwell là người dẫn đầu. Clay càng nghĩ về điều đó, anh càng cảm thấy ít ngạc nhiên hơn.
Tom McCourt không thiếu cái mà những người anh em người Anh quốc của ông ta gọi là sự gan lì, nhưng ông ta không phải và sẽ không bao giờ có thể trở thành một người dẫn đầu. Clay cũng có một số phẩm chất của người chỉ huy, nhưng tối hôm đó Alice đã giành lợi thế nhờ trí thông minh và khát được sống: cô bé đã vượt qua được nỗi đau mất mát và bắt đầu dấn bước. Khi rời khỏi ngôi nhà trên phố Salem, cả hai người đàn ông đều gặp phải những vấn đề mới. Clay bắt đầu bị suy sụp tinh thần đến mức ban đầu anh chỉ nghĩ đó là kết quả của việc anh quyết định để chiếc cặp lại, một việc không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, càng về khuya, anh càng nhận ra rằng nguyên nhân là vì anh sợ những gì mà anh sẽ nhìn thấy khi anh tới Kent Pond.
Đối với Tom, vấn đề đơn giản hơn. Ông ta không muốn rời xa con mèo Rafer.
“Hãy hé cửa để nó dễ ra vào,” Alice nói - một Alice mới, rắn rỏi, một Alice dường như quả quyết hơn cả hai người đàn ông cộng lại. “Nó sẽ không sao đâu chú Tom ạ. Nó sẽ tìm được khối thức ăn. Sẽ còn lâu lũ mèo mới chết đói, kể cả khi những kẻ mất trí bắt đầu tranh ăn với chúng.”
“Nó sẽ đi lang thang,” Tom nói. Lúc đó ông ta đang ngồi trên chiếc trường kỷ trong phòng khách, trông thật khổ sở trong chiếc áo choàng có đai lưng và chiếc mũ phớt. Rafer ngồi trong long ông ta, kêu gừ gừ và có vẻ buồn chán.
“Đúng vậy, đó là lối sống của chúng,” Clay nói. “Hãy nghĩ đến lũ chó mà xem - những con to và cả những con nhỏ - chúng sẽ không chết đâu mà lo.”
“Tôi đã nuôi nó từ rất lâu. Từ hồi nó còn bé.” Ông ta nhìn lên và Clay thấy ông ta gần như sắp khóc. “Hơn nữa, tôi nghĩ nó đã đem lại vận may cho tôi. Thần hộ mệnh của tôi. Nó đã cứu tôi.”
“Bây giờ chúng tôi sẽ là thần hộ mệnh của ông,” Clay nói. Anh không muốn chỉ ra rằng chính anh cũng đã một lần cứu sống Tom, đúng là như vậy. “Đúng vậy không Alice?”
“Đúng,” cô bé nói. Tom đã tìm được cho cô bé một chiếc áo choàng, và cô bé đeo một chiếc ba lô trên lưng, cho dù lúc này chẳng có gì trong đó ngoài những cục pin và mấy chiếc đèn pin… và Clay tin chắc là còn có chiếc giầy trẻ em kia, vì anh thấy nó không còn được buộc trên cổ tay cô bé nữa. Clay cũng mang theo những cục pin trong chiếc ba lô của anh cùng với chiếc đèn Coleman. Ngoài ra họ chẳng mang gì nữa, theo đề nghị của Alice. Cô bé nói chẳng có lý do gì mà phải mang theo những thứ mà họ có thể kiếm được dọc đường. “Chúng ta là ba người lính ngự lâm, đúng không chú Tom? Bây giờ hãy sang nhà Nicklebys để xem có thể tìm được khẩu súng nào không
“Nickerson.” Ông ta vẫn đang vuốt ve con mèo.
Cô bé đủ thông minh- và cũng đủ nhạy cảm để không nói một cái gì đó đại loại như là Chẳng quan trọng , nhưng Clay có thể nhận thấy cô bé đang ngày càng mất kiên nhẫn. Anh nói “Tom. Đã đến giờ phải đi.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Ông ta đặt con mèo sang bên rồi lại bế nó lên và hôn lên đầu nó. Rafer đáp lại bằng cái nheo mắt. Tom đặt nó xuống ghế rồi đứng dậy. “Hai khẩu phần ăn trong bếp cạnh chiếc lò, nhớ không chú bé,” ông ta nói. “Thêm một bát sữa to. Cửa sau không khóa. Cố mà nhớ về nhà đấy nhé, và có thể… hèm, có thể tao sẽ gặp lại mày.”
Con mèo nhảy xuống rồi đi ra khỏi phòng về phía căn bếp với chiếc đuôi dựng lên. Và đúng theo kiểu nhà mèo, nó chẳng thèm nhìn lại.
Chiếc cặp của Clay, bị gập lại theo vết dao chém, được để tựa vào tường phòng khách. Anh liếc nhìn nó khi bước ra khỏi phòng và cố cưỡng lại ý định cầm nó lên. Anh thoáng nghĩ tới những nhân vật mà anh đã sáng tạo ra và sống cùng họ trong một thời gian khá dài, trong phòng sáng tác và trong vương quốc tưởng tượng của anh (hoặc cũng có thể là anh tự huyễn hoặc mình như thế): Thầy pháp Flak, Gene Ngái ngủ, Sally Nọc độc, Cá đuối Ramon. Và cả Bóng đen lang thang nữa, tất nhiên là vậy. Hai hôm trước, anh đã nghĩ rằng những nhân vật ấy sẽ trở thành những ngôi sao. Giờ đây tất cả đều bị chặt ngang thân và phải ở lại làm bạn với con mèo của Tom McCourt.
Anh nghĩ tới hình ảnh nhân vật Gene Ngái ngủ đang rời khỏi thành phố trên lưng chú ngựa Robbie Robo- Cayuse, miệng nói Tạm biệt nheeeé! Ccccó lẽ tôi sẽ quay trở lại con đường này!
“Tạm biệt,” anh nói; giọng anh nghe không được tự nhiên lắm. Suy cho cùng, đó là ngày tận thế. Không cần phải nói lời tạm biệt, nhưng dù sao…
Clay theo Alice và Tom bước qua chiếc cổng vòm vào giữa cơn mưa bụi đêm thu.