- 19 -
Tom đội mũ phớt, trên chiếc áo ponsô của Alice có một chiếc mũ trùm đầu, và Tom đã tìm cho Clay chiếc mũ lưỡi trai Red Sox có thể giúp cho đầu anh không bị ướt trong một thời gian nếu mưa không nặng hạt hơn. Và nếu… ồ, mà chuyện đó thì có đáng kể gì, cả cái thời tiết khó chịu này nữa. Từ trên thềm cổng vòm, họ có thể trông thấy khoảng hai tòa nhà trên phố Salem. Không thể nhìn rõ trong bóng đêm, nhưng họ có thể biết chắc rằng con phố hoàn toàn hoang vắng, trừ mấy cái xác và những thức ăn vương vãi mà những kẻ mất trí đã vứt lại.
Mỗi người trong bọn họ đều có một con dao, đựng trong những chiếc bao mà Clay đã làm trong ngày. Nếu những gì Tom nói về gia đình Nickerson là đúng, họ sẽ có cơ hội được trang bị vũ khí tốt hơn. Clay hy vọng như vậy. Có lẽ anh vẫn có thể sử dụng con dao đồ tể một lần nữa, nhưng anh không dám chắc là anh có đủ máu lạnh để sử dụng nó một cách điệu nghệ hay không.
Alice cầm một chiếc đèn pin trên tay trái. Cô bé kiểm tra để biết chắc Tom cũng mang đèn pin rồi gật đầu. “Tốt,” cô bé nói. “Chú đưa mọi người sang nhà Nickerson chứ?”
“Được.” Tom nói.
“Và nếu chúng ta trông thấy một ai đó trên đường, chúng ta sẽ ngay lập tức dừng lại và rọi đèn pin vào họ.” Cô bé nhìn Tom, rồi nhìn sang Clay bằng ánh mắt lo lắng. Clay đoán có lẽ cô bé đang trải qua những cảm xúc mà con người ta thường hay trải qua trước những kỳ thi hay những cuộc thử nghiệm lớn… và tất nhiên đây là một cuộc thử nghiệm rất lớn.
“Đồng ý,” Tom nói. “Chúng ta sẽ nói, “Chúng tôi là Tom, Clay và Alice. Chúng tôi hoàn toàn bình thường. Các bạn tên là gì?”
Clay nói, “Nếu họ có đèn pin giống chúng ta, chúng ta có giả định rằng…”
“Chúng ta không được phép giả định,” cô bé nói gay gắt. “Bố cháu nói giả định làm hỏng hết mọi chuyện. Các chú có hiểu không?”
“Chú hiểu.” Clay nói.
Alice đưa tay quệt mắt, chẳng hiểu là để quệt nước mưa hay
Clay không biết chắc. Một ý nghĩ đau buồn thoáng qua trong anh, anh không biết liệu giờ này Johnny có còn sống ở đâu đó và đang khóc thương anh hay không. Clay hy vọng cậu con trai của anh vẫn bình an. Anh hy vọng cậu bé vẫn còn có khả năng khóc thương. Còn ký ức.
“Nếu họ có thể trả lời, nếu họ nhớ tên mình, họ là người bình thường, và có lẽ không nguy hiểm,” Alice nói. “Đúng không?”
“Đúng.” Clay nói.
“Đúng thế,” Tom nói bằng giọng hơi lơ đãng. Ông ta đang nhìn khắp con phố hoang vắng, không một bóng người, không một ánh đèn, dù là xa hay gần.
Từ một nơi nào đó xa xa, những tiếng súng vang lên nghe như tiếng pháo hoa nổ. Bầu không khí nặng một mùi khét. Clay nghĩ trời mưa đã làm cho cái mùi ấy trở nên đặc quánh lại. Anh băn khoăn không hiểu sau bao lâu thì mùi thịt thối sẽ bao phủ Boston, thay thế cho cái mùi cháy khét này. Anh nghĩ điều đó phụ thuộc vào thời tiết, nắng hay mưa, ấm hay lạnh.
“Nếu chúng ta gặp những người bình thường và họ hỏi chúng ta đang làm gì hay đang đi đâu, chúng ta phải nhớ câu chuyện của mình,” cô bé nói.
“Chúng ta đang đi tìm kiếm những người sống sót.” Tom nói.
“Đúng thế. Bởi vì họ là bạn bè và hàng xóm của chúng ta. Nếu chúng ta có gặp ai thì chắc họ cũng sẽ không dừng lại. Họ sẽ tiếp tục di tản. Sau này có thể chúng ta sẽ phải nhập đoàn với những người bình thường, bởi vì đông người sẽ an toàn hơn, nhưng ngay lúc này - ”
“Ngay lúc này chúng ta phải có được những khẩu súng kia,” Clay nói. “Nếu quả thật có những khẩu súng trong căn nhà đó. Đi nào, Alice, tiến hành thôi.”
Cô bé nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng. “Có chuyện gì thế này? Cháu bị làm sao ấy? Các chú có thể nói cho cháu biết không. Cháu biết cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Kiên nhẫn - kiên nhẫn đến mức tối đa với những sợi dây thần kinh căng như dâàn - Clay nói, “Chẳng có gì là sai trái ở đây cả, cưng. Chúng ta phải vận động. Chú nghĩ chúng ta sẽ chẳng gặp một ai, dù là chúng ta có muốn đi chăng nữa. Vẫn còn quá sớm.”
“Cháu hy vọng là chú nói đúng,” cô bé nói. “Tóc cháu rối bù và cháu vừa bị gẫy một chiếc móng tay.”