← Quay lại trang sách

HỌC VIỆN GAITEN - 1 -

Sáng hôm sau, vào lúc mặt trời lên, Clay, Alice và Tom đang trú ngụ trong một nhà kho cạnh một trại ngựa bỏ hoang ở North Reading. Trời vẫn lất phất mưa. Họ quan sát từ phía sau cánh cửa. Những toán người mất trí đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện, tất cả đều đi theo hướng tây nam về phía Wilmington, trên đường 62. Quần áo của họ đều ướt sũng và rách nát. Một vài người bị mất giầy. Đến trưa thì tất cả bọn họ đều đã đi hết. Vào khoảng bốn giờ chiều, khi mặt trời ló ra sau những đám mây xám xịt, họ lại bắt đầu kéo về hướng ngược lại. Nhiều người vừa đi vừa ăn. Một vài người giúp đỡ những kẻ không thể tự bước đi. Hôm nay, Clay, Tom, và Alice không phải chứng kiến cảnh giết người nào.

Khoảng năm hay sáu người trong bọn họ đang kéo một thứ trông rất quen thuộc đối với Clay; Alice ã tìm thấy một thứ như thế trong tủ để đồ ở phòng dành cho khách trong nhà Tom. Có ba người đang đứng quanh nó, và có vẻ sợ hãi không dám bật lên.

:Chú Clay,” Alice hỏi. “Tại sao một số người trong bọn họ lại vác theo những chiếc thùng bùm?”

“Chú không biết,” anh nói.

“Tôi không thích cảnh này,” Tom nói. “Tôi không thích kiểu tập hợp theo bầy đàn của họ. Tôi không thích thấy cảnh họ giúp đỡ nhau. Và tôi càng không thích trông thấy họ vác theo những dàn âm thanh lớn như thế kia.”

“Chỉ có một vài người…” Clay bắt đầu nói.

“Nhìn người phụ nữ đằng kia kìa,” Tom ngắt lời và giơ tay chỉ một người phụ nữ trung niên đang loạng choạng trên xa lộ 62 với một chiếc đài có đầu đĩa CD to bằng chiếc gối mà người ta thường để trên những chiếc ghế trong phòng khách. Bà ta ôm chặt chiếc đài đĩa vào ngực như thể đang ôm một conu bông. Giây cắm điện đã bị bung ra khỏi chiếc hộp nhỏ ở phía sau và bị kéo lê trên đường. “Không có ai trong bọn họ mang đèn hoặc lò nướng bánh, đúng không? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ được lập trình để khởi động những chiếc rađiô chạy bằng pin, và bắt đầu phát đi những tín hiệu, những xung động mang theo thông điệp bí mật, dù nó là gì đi chăng nữa? Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng muốn tóm nốt những người còn sót lại, những người mà chúng tóm trật lần đầu?”

Alice đã lấy chiếc giầy nhỏ ra từ lúc nào và đang xoắn nó trên tay, nhưng khi cô bé lên tiếng, giọng cô bé nghe có vẻ khá điềm tĩnh. “Cháu không nghĩ như vậy.”

“Tại sao không?” Tom hỏi.

Cô bé lắc đầu. “Cháu không biết. Chỉ đơn giản là cháu cảm thấy thế.”

“Trực giác của phụ nữ?” Ông ta mỉm cười, nhưng không có ý mỉa mai.

“Có lẽ là thế,” cô bé nói, “nhưng cháu nghĩ có một chuyện rất dễ thấy.”

“Gì vậy, Alice?” Clay hỏi. Anh đoán cô bé định nói gì, và anh đã đoán đúng.

“Họ đã trở nên thông minh hơn. Không phải là tự bản thân họ, mà vì họ suy nghĩ theo kiểu tập thể. Nghe có vẻ điên khùng, nhưng cháu nghĩ họ đang thu thập đài đĩa để thổi bay chúng ta vào miền đất rồ dại.”

“Suy nghĩ tập thể theo kiểu viễn cảm.” Tom nói. Ông ta bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ về điều đó, còn Alice quan sát ông ta. Clay thì hoàn toàn tin rằng cô bé nói đúng. Anh nhìn ra ngoài cửa, lúc này trời đang tối dần. Anh nghĩ có thể họ sẽ phải dừng lại tại một nơi nào đó để tìm một tấm bản đồ.

Tom gật gù, “Đúng thế, tại sao không? Suy cho cùng, có thể đó chính là cốt lõi của cuộc sống bầy đàn: suy nghĩ tập thể theo kiểu viễn cảm.”

“Chú thực sự nghĩ như vậy hay là chú chỉ nói thế để cháu…”

“Chú thực sự nghĩ như vậy đấy,” Tom nói. Ông ta đưa tay nắm lấy tay cô bé lúc này đang xoắn chiếc giầy nhỏ. “Chú thực sự tin như vậy. Hoàn toàn tin. Cháu cho chiếc giầy ấy nghỉ một lát, được không?”

Cô bé nở nụ cười, nhưng nó tắt rất nhanh. Clay nhìn thấy nụ cười ấy và một lần nữa nhận ra rằng cô bé thật đẹp. Và rất dễ vỡ. “Đống cỏ khô kia có vẻ mềm và cháu cảm thấy mệt quá. Có lẽ cháu sẽ có một giấc ngủ ngon.”

“Hãy cố chợp mắt đi.” Clay nói.