← Quay lại trang sách

- 21 -

Cả Tom và Alice đều đeo những chiếc thắt lưng với những khẩu súng có cỡ nòng lớn đựng trong bao súng, và đó là những khẩu súng tự động. Tom còn khoác qua vai một dây đạn. Clay cảm thấy vừa muốn khóc vừa muốn cười. Tất nhiên nếu anh vừa khóc vừa cười, hai người kia sẽ nghĩ là anh đã hóa điên. Và tất nhiên là họ đúng.

Chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng treo trên tường lớn - rất lớn - đàn anh của chiếc treo trong bếp. Còn một chiếc nữa, chỉ nhỏ hơn một chút, có cả đầu chơi game mà nếu trong hoàn cảnh bình thường, chắc chắn là anh đã thử xem sao. Có thể chỉ là để lấy lòng chủ nhà. Như để tạo thế cân bằng, một chiếc máy hát Seeberg kiểu cổ đứng trong góc sát cạnh chiếc bàn chơi bóng bàn của Nickerson, mang một màu tối đen và chết chóc. Và tất nhiên là còn có những ngăn tủ đựng súng, hai ngăn, vẫn còn khóa nhưng cửa kính phía trước đã bị đập vỡ.

“Có những thanh khóa, nhưng anh ta có một thùng dụng cụ trong gara,” Tom nói. “Alice dùng một chiếc cờ lê để phá bung những thanh ấy ra.”

“Cháu không biết kia có phải là thứ mà cháu nghĩ không,” Alice nói một cách khiêm tốn. “Để trong gara sau chiếc thùng dụng cụ, gói trong chiếc vỏ chăn.” Cô bé cẩn thận cầm lấy chiếc báng, nhấc khẩu súng lên khỏi mặt bàn và đem lại chỗ Clay.

“Cực kỳ,” anh nói. “Đây là…” Anh nheo mắt nhìn dòng chữ trên vành cò. “Chú nghĩ đây là súng của Nga.”

“Tôi tin chắc là của Nga,” Tom nói. “Anh có nghĩ đó là một khẩu Kalashnikov không?”

“Ông nói đúng. Có tìm thấy đạn không? Tôi muốn nói là trong những chiếc hộp có dòng chữ giống như dòng chữ trên khẩu súng này.”

“Vài chục viên. Những chiếc hộp rất nặng. Đó là một khẩu súng máy, đúng không?”

“Gọi thế chắc cũng không sai, tôi đoán vậy.” Clay gạt một chiếc lẫy. “Tôi dám chắc một trong những vị trí này là bắn phát một và vị trí kia là bắn liên thanh.”

“Mỗi phút có thể bắn được bao nhiêu viên?” Alice hỏi.

“Chú không biết,” Clay nói, “nhưng chú nghĩ phải tính bằng giây.”

“Kinh thật.” Mắt cô bé tròn xoe. “Chú có biết sử dụng loại súng này không?”

“Alice - chú tin chắc người ta dạy những chú bé nông dân mười sáu tuổi cách sử dụng loại súng này. Đúng thế, chú sẽ tìm ra. Có lẽ tốn một hộp đạn, nhưng chú sẽ làm được.” Lạy Chúa đừng để cho nó nổ tung trong tay con, anh nghĩ thầm.

“Một việc như vậy có hợp pháp ở Massachusetts không?” cô bé hỏi.

“Lúc này thì chuyện đó không phải bàn, Alice,” Tom nói bằng một giọng lạnh lùng. “Đã đến lúc rời khỏi nơi này chưa?”

“Đi thôi,” cô bé nói, và dường như vẫn chưa cảm thấy thoải mái với vai trò lãnh đạo của mình, cô bé nhìn Clay.

“Đi thôi.” Anh nói. “Theo hướng bắc.”

“Cháu đồng ý.

“Tôi cũng vậy,” Tom nói. “Hướng bắc. Đi thôi.”