- 5 -
Bên ngoài ngoại ô Andover, một người đàn ông cầm hai chiếc đèn pin được buộc chặt vào nhau, mỗi chiếc xoay một đầu, bước ra từ một chiếc cửa sổ bị đạp vỡ của siêu thị IGA. Anh ta vẫy họ bằng một cử chỉ thân thiện, rồi tìm lối đi về phía họ qua những chiếc xe đẩy hàng, vừa đi vừa thả những thứ đồ hộp vào một chiếc túi trông giống như túi đưa thư. Anh ta dừng lại cạnh một chiếc xe tải bị lật nghiêng, tự giới thiệu mình là Roscoe Handt, quê ở Methuen, và hỏi họ đang đi đâu. Khi Clay nói rằng họ đang định tới Maine, Handt lắc đầu.
“Biên giới New Hampshire đã bị đóng cửa. Tôi gặp hai người cách đây chưa đầy nửa giờ. Họ đã phải quay lại. Hai người ấy nói người ta tìm cách phân biệt giữa chúng ta với những kẻ mất trí, nhưng không thực sự quan tâm nhiều tới chuyện đó.”
“Hai người ấy có chứng kiến tận mắt không?” Tom hỏi.
Roscoe Handt nhìn Tom như thể anh ta ngờ rằng Tom là một trong những người mất trí. “Ông phải tin tưởng vào mọi người chứ,” anh ta nói. “Tôi muốn nói là, ông không thể gọi điện cho ai đó để biết chính xác, đúng không?” Anh ta dừng lại. “Họ đang đốt xác người chết tại Salem và Nashua, đó là những gì mà hai người kia nói với tôi. Và mùi giống như mùi lợn nướng. Họ nói thế đấy. Tôi đang dẫn một nhóm năm người đi về hướng tây, và chúng tôi muốn đi thêm vài dặm trước khi mặt trời lên. Con đường đi về hướng tây rất rộng mở.”
“Đó cũng là những gì mà anh nghe người ta nói, đúng không anh bạn?” Clay hỏi.
Handt nhìn anh tỏ vẻ khinh thường. “Đó chỉ là lời đồn đại, đúng thế. Nhưng một lời đồn đại cũng đủ đối với một người thông thái, mẹ tôi thường nói thế. Nếu các ông thực sự muốn đi lên phía bắc, các ông nhớ là phải tiếp cận biên giới vào lúc nửa đêm. Bọn người điên không ra ngoài khi mặt trời đã lặn.”
“Chúng tôi biết.” Tom nói.
Handt phớt lờ Tom và tiếp tục nói chuyện với Clay. Anh ta đã đặt Clay vào vị trí lãnh đạo của bộ ba. “Và họ không mang đèn pin. Hãy vẫy đèn pin của các ông. Hãy hỏi chuyện. Hét to lên. Bọn người mất trí không làm được những chuyện đó. Tôi không nghĩ là những người gác ở biên giới sẽ cho các ông vào, nhưng nếu may mắn, có thể các ông sẽ không bị bắn.”
“Những người mất trí đang trở nên thông minh hơn,” Alice nói. “Ông cũng biết điều đó, đúng không ông Handt?”
Handt khịt mũi. “Họ đi theo bầy và họ không giết hại lẫn nhau nữa. Tôi không biết như thế có thể gọi là thông minh hơn hay không. Nhưng bọn họ sẽ vẫn tiếp tục giết chúng ta, tôi biết chắc điều đó.”
Handt hẳn là trông thấy vẻ nghi ngờ trên nét mặt của Clay, bởi vì anh ta mỉm cười. Ánh đèn pin của anh ta biến nó thành một nụ cười khó chịu.
“Tôi trông thấy họ bắt được một người phụ nữ vào sáng nay,” anh ta nói. “Chính mắt tôi trông thấy, tin chứ hả?”
Clay gật đầu. “Tin.”
“Tôi nghĩ tôi biết tại sao bà ta lại ra phố. Nơi đó ở Topfield, cách đây khoảng mười dặm về phía đông thì phải? Tôi và người của tôi, chúng tôi ở trong một khách sạn, Khách sạn số Sáu. Bà ta đang đi trên phố. Không hẳn là đi. Rất vội. Gần như chạy. Vừa đi vừa ngoái lại. Tôi trông thấy bà ta vì tôi không ngủ được.” Anh ta lắc đầu. “Quen với ngủ ngày chỉ có thể là phù thủy.”
Clay định nói với anh ta rằng ba người bọn họ đã quen với việc ngủ ngày, nhưng rồi anh lại thôi. Anh thấy Alice lại lôi chiếc bùa của mình ra. Anh không muốn Alice phải nghe những chuyện như thế này, và anh biết anh chẳng có cách nào để làm được điều đó. Một phần bởi vì đây là thông tin quan trọng (và không giống như đối với tin đồn về việc bắn giết ở New Hampshire, anh hoàn toàn tin rằng câu chuyện này là có thật); một phần vì thế giới này rồi sẽ đầy rẫy những câu chuyện như thế trong một thời gian dài nữa. Nếu họ nghe đủ những câu chuyện như vậy, có lẽ họ sẽ bắt đầu tìm ra những mô hình.
“Có lẽ chỉ đơn giản là đang tìm kiếm một nơi an toàn hơn, các ông biết đấy? Chỉ thế thôi. Nhìn thấy Khách sạn số Sáu và nghĩ, ‘Tốt quá, một căn phòng và một chiếc giường. Ngay cạnh ga Exxon. Chỉ cách có một tòa nhà.’ Nhưng khi bà ta mới đi chưa được nửa đường, một lũ ngợm đã xuất hiện ở góc phố. Chúng đi theo kiểu… các ông có biết bây giờ chúng đi như thế nào không?”
Roscoe Handt bước lại phía họ bằng những bước đi cứng đờ, giống như một viên lính chì, với chiếc túi đưa thư đung đưa. Trông không giống kiểu đi của những người mất trí mà họ trông thấy, nhưng họ hiểu anh ta muốn nói gì, và họ gật đầu.
“Và bà ta…” Handt đứng tựa vào chiếc xe tải đổ và đưa tay gãi mặt. “Đây là điều mà tôi muốn các ông hiểu, thế nào? Đây là lý do tại sao các ông đừng bao giờ để bọn chúng tóm được, đừng bao giờ nghĩ rằng bọn chúng đang trởbình thường chỉ bởi vì thi thoảng có một kẻ nào đó trong bọn chúng bấm đúng nút điều khiển để bật đĩa CD…”
“Anh trông thấy điều đó à?” Tom hỏi. “Hay chỉ là nghe nói?”
“Trông thấy, hai lần. Gã thứ hai mà tôi trông thấy ôm một chiếc đài đĩa và lắc mạnh từ bên này sang bên kia, nhưng đĩa CD vẫn chạy. Vậy là bọn chúng thích âm nhạc, và chắc chắn là chúng đang khôi phục một số năng lực nào đó, nhưng chính vì thế lại càng phải cẩn thận, đúng không?”
“Điều gì đã xảy ra với người phụ nữ?” Alice hỏi. “Người bị bọn họ tóm được trên phố ấy?”
“Bà ta cố giả vờ mình là một người giống bọn chúng,” Handt nói. “Lúc ấy tôi đang đứng bên cửa phòng, tôi nghĩ, Đúng, rất khôn ngoan, bà sẽ thoát nếu bà có thể đóng kịch như vậy đủ lâu và lẻn vào một nơi nào đó. Bởi vì bọn chúng không thích vào trong nhà, các ông có nhận thấy điều đó không?”
Clay, Tom và Alice lắc đầu.
Người đàn ông gật đầu. “Bọn chúng sẽ vào trong, chính mắt tôi đã trông thấy, nhưng chúng không thích làm điều đó.”
“Tại sao bọn họ lại biết là bà ta giả vờ?” Alice lại hỏi.
“Tôi không biết chính xác. Có thể là bọn chúng đánh hơi, hoặc đại loại như thế.”
“Hoặc là bắt được suy nghĩ của bà ta.” Tom nói.
“Hoặc là vì không bắt được suy nghĩ của bà ấy.” Alice nói.
“Tôi không biết gì về điều này,” Handt nói, “nhưng tôi biết bọn chúng đã xé tan xác bà ta trên phố. Tôi muốn nói là xé thành từng mẩu.”
“Và chuyện này xảy ra khi nào?” Clay hỏi. Anh thấy Alice có vẻ đứng không vững và vòng tay ôm
“Chín giờ sáng nay. Ở Topsfield. Vì vậy nếu các ông thấy bọn chúng đang đi trên phố với một chiếc đài đĩa đang chơi bài “tại sao chúng ta không là bạn bè…” Anh ta nhìn lướt qua cả ba người bọn họ. “Tôi sẽ không bao giờ lao ra ngoài và kêu toáng lên kemo sake, thế đấy.” Anh ta dừng lại. “Và tôi cũng sẽ không đi về phương bắc. Cho dù họ không bắn các ông ở biên giới, đó cũng sẽ là một sự lãng phí thời gian.”
Nhưng sau cuộc tham vấn ngắn ngủi bên ngoài bãi đỗ xe của siêu thị IGA, họ vẫn tiếp tục đi theo hướng bắc.