- 15 -
“Các anh có nhìn thấy những chiếc đèn đỏ không?” vị Viện trưởng hỏi bằng kiểu giọng cả – hội – trường – đều – nghe – thấy – tôi – nói. “Tôi đếm được ít nhất sáu mươi ba….”
“Thầy nói khẽ thôi!” Tom gần như đưa tay lên bịt miệng ông già.
Vị Viện trưởng nhìn ông ta một cách điềm tĩnh. “Anh có còn nhớ là tôi đã nói gì về những chiếc ghế nhạc không, Tom?”
Tom, Clay và Ardai đang đứng ngay phía sau cửa quay, lối vòm dẫn vào sân Tonney ở sau lưng họ. Alice ở lại Nhà Cheatham với Jordan. Bản nhạc đang vang lên trong sân bóng đá là bản Cô gái đến từ Ipanema được chơi theo phong cách nhạc jazz. Clay nghĩ không hiểu những kẻ mất trí kia có thể phân biệt được các phong cách âm nhạc hay không.
“Không,” Tom nói. “Chừng nào tiếng nhạc chưa dừng lại chúng ta sẽ không phải lo gì. Tôi không muốn rằng người bị xé họng không phải là một tình huống ngoại lệ.”
“Không có chuyện đó đâ
“Làm sao ông có thể tin chắc như vậy?” Tom hỏi.
“Bởi vì, chơi chữ một chút nhé, chúng ta không thể gọi đó là giấc ngủ được. Đi nào.”
Ardai bắt đầu đi xuôi đoạn đường dốc bằng bê tông mà trước kia các cầu thủ phải đi qua để ra sân. Thấy Tom và Clay vẫn đứng nguyên tại chỗ, ông ta nhìn họ một cách kiên nhẫn. “Không mạo hiểm thì không thể có tri thức,” ông ta nói, “và ở vào lúc này, tôi có thể nói là tri thức đóng vai trò quyết định, đúng không? Đi nào.”
Họ đi theo tiếng gõ lóc cóc của chiếc gậy trong tay vị Viện trưởng về phía sân bóng, Clay đi trước Tom một vài bước. Đúng, anh có thể trông thấy đèn đỏ của những chiếc đài đĩa quanh sân. Có lẽ tới sáu, bảy chục chiếc. Những bộ dàn âm thanh khá lớn được để cách quãng, khoảng mươi mười lăm bước lại có một bộ, và bao quanh mỗi bộ là những thân người nằm sát vào nhau. Dưới ánh sáng sao, những thân người đó tạo nên một hình ảnh làm chùn ánh mắt. Họ nằm sát vào nhau nhưng không quá chật, mỗi người vẫn có không gian riêng của mình, nhưng không một tấc đất nào bị bỏ phí. Thậm chí tay họ cũng đan vào nhau, khiến ta có cảm giác như đó là một tấm thảm làm bằng những con búp bê giấy được xếp thành từng hàng đều nhau, trong khi tiếng nhạc – giống tiếng nhạc trong các siêu thị, Clay nghĩ – bồng bềnh trong bóng tối. Có cả một thứ mùi nồng nặc: mùi bùn đất trộn với mùi hoa quả thối và mùi phân người.
Vị Viện trưởng đi vòng tránh cầu gôn, lúc này đã bị lật đổ, và lưới đã bị xé rách. Tại đây, nơi biển người bắt đầu, có một nam thanh niên khoảng ba mươi tuổi mặc áo phông NASCAR. Một cánh tay anh ta đầy những vết cắn đã nhiễm trùng. Anh ta cầm chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ khiến Clay nghĩ tới chiếc giầy đế mềm của Alice. Anh ta nhìn trừng trừng lên các vì sao trong khi Bette Midler lại bắt đầu hát về luồng gió dưới đôi cánh mình.
“Này!” vị Viện trưởng lên tiếng bằng cái giọng chói tai của mình. Ông ta lấy đầu gậy chọc mạnh vào giữa bụng người đàn ông, và ấn mạnh cho đến khi anh ta đánh rắm. “Này, nghe ta nói không?”
“Thôi đi thầy!” Tom gần như rên rỉ.
Ông ta nhìn Tom vẻ khinh bỉ với đôi môi mím chặt, rồi lấy đầu gậy khều chiếc m người thanh niên kia. Ông ta hất nó ra xa. Chiếc mũ rơi xuống giữa mặt một người phụ nữ trung niên nằm cách đó khoảng mươi bước chân. Clay quan sát, và kinh ngạc khi chiếc mũ trượt sang một bên, để lộ một con mắt đang mở trừng trừng.
Người thanh niên ngồi dậy theo kiểu của một người đang ngủ mơ, nắm chặt bàn tay vừa cầm chiếc mũ, rồi lại nằm xuống.
“Anh ta nghĩ mình vẫn đang giữ chiếc mũ.” Clay thì thầm bằng một giọng ngạc nhiên.
“Có lẽ thế,” vị Viện trưởng đáp lại bằng một giọng không mấy quan tâm. Ông ta ấn đầu gậy vào một vết cắn trên cánh tay người thanh niên. Chắc chắn phải rất đau, nhưng người thanh niên không hề phản ứng, mà vẫn tiếp tục nhìn lên trời bằng đôi mắt vô hồn đang mở trừng trừng trong khi Bette nhường chỗ cho Dean Martin. “Tôi có thể thọc chiếc gậy qua cuống họng anh ta, và anh ta sẽ chẳng phản ứng gì để ngăn tôi lại. Và những người quanh anh ta cũng chẳng làm gì để cứu anh ta, trong khi nếu vào ban ngày thì chắc chắn tôi đã bị bọn họ xé tan xác.”
Tom đang ngồi xổm cạnh một bộ dàn âm thanh. “Có pin đấy,” ông nói. “Nếu không thì chẳng nặng như thế này.”
“Đúng. Tất cả các bộ khác đều có. Đúng là dường như chạy bằng pin.” Vị Viện trưởng trầm ngâm, rồi nói thêm. “Ít nhất là cho tới lúc này.”
“Chúng ta có thể đi ra giữa bãi, đúng không?” Clay nói. “Chúng ta có thể quét sạch bọn họ giống như những thợ săn đã tuyệt diệt những con chim bồ câu đưa thư vào những năm 1880.”
Vị Viện trưởng gật đầu. “Đập vào đầu họ, đúng không?” Không tồi. Nhưng với cây gậy của mình, tôi không thể làm điều đó một cách nhanh chóng được. Tôi sợ rằng các anh còn chậm hơn tôi nếu các anh sử dụng súng.”
“Dù gì thì chúng tôi cũng không có đủ đạn. Phải có tới…” Clay nhìn lướt qua những thân người đang nằm ken sát vào nhau kia. Cảnh ấy làm anh đau đầu. “Phải có tới sáu, bảy trăm người. Và đó là chưa kể tới những người nằm trên khán đài.”
“Thưa thầy? Thầy Ardai?” Đó là Tom. “Thầy đã… lần đầu tiên thầy phát hiện thấy
“Làm thế nào mà tôi xác định được chiều sâu của trạng thái hôn mê này? Có phải đó là điều anh đang định hỏi tôi không?”
Tom gật đầu.
“Ngay đêm đầu tiên tôi đã ra ngoài quan sát. Tất nhiên khi ấy bầy người này còn ít hơn nhiều. Tôi bị thu hút bởi sự tò mò, đơn giản nhưng không thể cưỡng lại. Jordan không đi theo tôi. Lấy ngày làm đêm là một việc quá khó khăn đối với cậu bé, tôi e là như vậy.”
“Thầy đã liều cả mạng sống của mình, thầy biết đấy.” Clay nói.
“Tôi không có mấy lựa chọn,” vị Viện trưởng trả lời. “Gần giống như là bị thôi miên vậy. Tôi nhanh chóng nhận ra một thực tế là họ hoàn toàn bất tỉnh dù mắt họ vẫn mở, và chỉ một vài thí nghiệm nho nhỏ với cây gậy của mình, tôi đã xác định được chiều sâu của trạng thái này.”
Clay nghĩ đến chứng đi cà nhắc của vị Viện trưởng, và định hỏi xem ông ta có nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu ông ta nhận định sai và bị bọn họ đuổi theo hay không, nhưng rồi anh lại thôi.
… Chắc chắn vị Viện trưởng sẽ lặp lại câu nói của mình: không mạo hiểm thì không có tri thức. Jordan nói đúng – đây là một ông giáo già của lối sống ngày xưa. Clay sẽ chẳng bao giờ muốn trở lại cái tuổi 14 để phải đứng trên tấm thảm kỷ luật của ông thầy này.
Trong khi đó, Ardai vừa nhìn anh vừa lắc đầu. “Bảy hay tám trăm là mức ước lượng quá thấp, anh Clay ạ. Đây là một sân bóng chuẩn. Có diện tích sáu nghìn iát vuông.”
“Bao nhiêu?”
“Cái kiểu mà bọn họ rúc sát vào nhau? Tôi đoán ít nhất là phải một nghìn.”
“Và họ nằm đây mà không có bất kỳ một ý thức nào về điều mình làm. Thầy có chắc điều đó không?”
“Chắc chắn là như vậy. Và cà lúc – mỗi ngày một ít, Jordan nói thế, cậu ấy là một nhà quan sát tinh tế, các anh có thể tin điều đó – bọn họ càng khác trước. Có nghĩa là bọn họ càng mất đi tính người. Không còn là người nữa.”
“Chúng ta đã trở lại Nhà Cheatham được chưa?”
“Ừ, quay lại thôi.” Vị Viện trưởng tán đồng.
“Chờ một giây.” Clay nói. Anh quỳ xuống bên cạnh người thanh niên mặc chiếc áo phông NASCAR. Anh không muốn làm điều đó – anh không thể cưỡng lại suy nghĩ cho rằng cánh tay lúc này nắm chặt chiếc mũ bây giờ sẽ nắm chặt tay anh – nhưng anh cố vượt qua nỗi sợ hãi. Ở đây, dưới bãi cỏ, mùi hôi thối càng trở nên nồng nặc. Clay nghĩ mình đã quen với cái mùi ấy, nhưng anh đã nhầm.
Tom bắt đầu, “Clay, anh định…”
“Yên nào.” Clay cúi mình về phía miệng của người thanh niên, lúc này đang hé mở. Anh ngập ngừng, rồi cúi sát hơn nữa, cho đến khi anh có thấy ánh nước bọt mờ mờ trên môi dưới của anh ta. Ban đầu anh nghĩ đó là do trí tưởng tượng của mình, nhưng thêm hai insơ nữa – lúc này anh đã cúi sát tới mức gần như chạm vào cái – gì – đó – không – ngủ – và anh ta đã khẳng định được sự thật.
Chỉ nho nhỏ thôi, Jordan đã nói vậy. Giống như tiếng thì thầm… nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Clay nghe rõ. Một vài âm tiết đi trước dẫn đường cho bài hát đang phát ra từ dàn âm thanh: Dean Martin đang hát bài Ai cũng có lúc yêu ai đó.
Anh đứng dậy, và gần như thét lên vì tiếng khớp xương đầu gối của mình vang lên đến khập một tiếng. Tom giơ cao chiếc đèn xách, và nhìn anh chằm chằm. “Gì thế? Có chuyện gì thế? Anh không muốn nói là cậu bé đã nói…”
Clay gật đầu. “Đi nào. Trở lại thôi.”
Khi đã đi hết nửa đoạn đường dốc, anh thình lình nắm chặt lấy vai vị Viện trưởng. Ardai quay lại nhìn anh. Trông ông ta có vẻ bình thản.
“Thầy đã nói đúng. Chúng ta phải xóa sổ bọn họ. Càng nhiều càng tốt, càng sớm càng tốt. Có thể đây là cơ hội duy nhất mà chúng ta có. Hay là tôi nói sai?”
“Không sai,” vị Viện trưởng đáp. “Tiếc là anh nói đúng. Như tôi đã nói, đây là chiến tranh – cứ gọi là thế - và những gì người ta làm trong chiến tranh là giết chết kẻ thù của mình. Tại sao chúng ta không trở vào trong nhà và sẽ thảo luận tiếp về chuyện này? Chúng ta có sôcôla nóng. Tôi bao giờ cũng cho một ít rượu uytki ngô vào đó. Tôi là người mọi rợ mà.”
Khi đi hết đoạn đường dốc, Clay ngoảnh nhìn lại lần cuối. Sân Tonney chìm trong bóng tối, nhưng dưới ánh sáng của trời sao miền bắc, không quá tối để có thể nhìn thấy thảm người trải kín trên sân. Anh nghĩ ta sẽ không thể biết mình đang nhìn gì nếu ta chỉ tình cờ nhìn thấy, nhưng một khi ta đã biết… một khi ta đã biết…
Ánh mắt anh như muốn bỡn cợt anh và trong một giây thoáng qua, anh nghĩ mình trông thấy họ đang thở – tất cả bọn họ, khoảng gần một nghìn – như một cơ thể duy nhất. Điều đó làm anh khiếp hãi, và anh vội quay lại, gần như chạy vội để đuổi kịp Tom và Viện trưởng Ardai.