- 14 -
“Thật tuyệt vời, thưa thầy.” Clay nói. Anh đã bắt chước cách xưng hô của Jordan một cách rất tự nhiên. Tom và Alice cũng vậy. “Cảm ơn thầy.”
“Đúng thế,” Alice nói. “Cảm ơn thầy. Em chưa bao giờ ăn liền một lúc hai chiếc bánh mì kẹp thịt – nếu có thì cũng không to đến như thế này.”
Lúc đó là ba giờ chiều ngày hôm sau. Họ đang ở cổng vòm phía sau Nhà Cheatham. Ardai, vị Viện trưởng đã làm những chiếc bánh mì kẹp thịt trên một chiếc bếp ga nhỏ. Ông ta nói món thịt để làm bánh vẫn tuyệt đối an toàn bởi vì chiếc máy phát điện để lấy điện cho phòng đông lạnh của căng tin chạy cho đến trưa hôm trước mới hết xăng (và thực tế là những miếng thịt ông ta lấy ra từ chiếc thùng ướp lạnh mà Tom và Jordan mang từ phòng trữ thực phẩm lên vẫn còn đông cứng). Ông ta nói rằng món thịt có lẽ vẫn an toàn cho đến năm giờ chiều, cho dù sự thận trọng đòi hỏi phải ăn sớm hơn.
“Họ có ngửi thấy mùi nấu nướng không?” Clay hỏi.
“Phải nói là chúng tôi không muốn tìm hiểu về điều đó,” vị Viện trưởng trả lời. “Đúng không Jordan?”
“Vâng, thưa thầy. Chúng ta chưa tìm hiểu về điều đó,” Jordan nói và bắt đầu ăn chiếc bánh thứ hai. Cậu ta bắt đầu ăn chậm lại, nhưng Clay tin chắc cậu ta sẽ cố ăn hết chiếc bánh. “Chúng ta sẽ vào nhà khi họ thức dậy, và ở trong nhà khi họ trở về từ thị trấn. Đó là nơi họ sẽ tới, thị trấn. Họ sẽ vặt trụi mọi thứ, giống như bầy chim trên cánh đồng ngũ cốc. Thầy Viện trưởng nói thế.”
“Ở Malden, bọn họ trở về nhà sớm hơn ở đây,” Alice nói. “Nhưng mọi người không biết họ ở đâu.” Cô bé đang nhìn chiếc khay có mấy chiếc bánh pudding trên đó. “Em ăn một chiếc được không?
“Ồ, ăn đi.” Vị Viện trưởng đẩy chiếc khay về phía cô bé. “Và một chiếc bánh mì kẹp thịt nữa, nếu em muốn. Những gì chúng ta không ăn kịp cũng sẽ bị hỏng mất.”
Alice rên rẩm và lắc đầu, nhưng cô bé vẫn lấy một chiếc bánh pudding. Tom cũng vậy.
“Dường như sáng nào họ cũng ra đi cùng một giờ, nhưng họ bắt đầu trở về muộn hơn.” Ardai trầm ngâm nói. “Thế là thế nào? ”
“Ít thức ăn hơn? ” Alice nói.
“Có thể…” Ông ta cắn miếng bánh nữa, rồi gói chiếc bánh mì kẹp thịt đang ăn dở lại một cách cẩn thận bằng giấy ăn. “Có rất nhiều bầy, các anh biết đấy. Dễ đến mười bầy trong vòng 50 dặm. Từ những người đi về phía nam, chúng ta biết rằng có nhiều bầy ở Sandown, Fremont, và Candia. Họ lang thang phá phách gần như suốt ngày, có lẽ tìm thức ăn và đĩa hát, rồi quay trở lại nơi mà họ đã xuất phát.”
“Thầy có biết chắc vậy không ạ?” Tom nói. Ông ta đã ăn xong một chiếc bánh pudding và đang đưa tay lấy thêm chiếc nữa.
Ardai lắc đầu. “Không thể tin chắc điều gì, anh McCourt ạ.” Mái tóc bạc rất dài và rối bù của ông ta (mái tóc điển hình của một giáo sư Anh văn, Clay nghĩ) khẽ bay bay trong gió chiều nhẹ. Mây đã tan hết. Từ chiếc cổng vòm, họ có thể nhìn rõ cả khu trường. Hoàn toàn hoang vắng. Jordan đi vòng quanh khu nhà sau những khoảng thời gian đều đặn để xem xét tình hình và cho biết con dốc dẫn xuống Đại lộ Học viện cũng vắng vẻ như thế. “Các anh không nhìn thấy nơi trú ẩn nào khác của họ à? ”
“Không.” Tom nói.
“Nhưng mọi người đi trong bóng đêm,” Clay nhắc ông ta, “và bóng đêm bây giờ mới thực là bóng đêm.”
“Đúng vậy, ” vị Viện trưởng tán đồng. Ông ta nói bằng giọng gần như mơ màng. “Giống như le moyen âge . Dịch đi, Jordan.”
“Thời trung cổ
“Tốt,” ông ta vỗ vai Jordan.
“Thậm chí những bầy lớn cũng khó nhìn thấy,” Clay nói. “Họ không cần phải trốn.”
“Không, họ không trốn,” viện trưởng Ardai tán đồng. Ông ta gõ gõ ngón tay và nói, “Chưa phải trốn. Họ tụ tập… họ phá phách… và trí óc bầy đàn của họ có thể bị suy giảm chút ít trong lúc họ phá phách… nhưng sẽ ít dần.Mỗi ngày một ít dần.”
“Manchester đã bị cháy rụi,” Jordan bỗng nhiên nói. “Chúng ta nhìn thấy lửa từ đây, đúng không, thưa thầy?”
“Đúng,” vị Viện trưởng xác nhận. “Rất đáng buồn và đáng sợ.”
“Có đúng là những người cố tìm cách xâm nhập bang Massachusetts đều bị bắn chết ở biên giới không?” Jordan hỏi. “Đó là những gì mọi người đang đồn. Mọi người đồn rằng phải tới Vermont, chỉ có lối ấy là an toàn.”
“Chỉ là tin đồn vớ vẩn,” Clay nói. “Chúng tôi cũng nghe như vậy về biên giới New Hampshire.”
Jordan trố mắt nhìn anh rồi phá lên cười. Tiếng cười giòn tan trong bầu không khí tĩnh lặng. Rồi từ phía xa có tiếng súng vọng lại. Và ở một nơi nào đó gần hơn, có tiếng người la hét vì giận dữ, cũng có thể vì kinh sợ.
Jordan không cười nữa.
“Hãy nói cho mọi người biết về tình trạng kinh dị của họ tối hôm qua,” Alice nói nhỏ. “Và tiếng nhạc. Các bầy khác có nghe nhạc vào ban đêm không? ”
Vị Viện trưởng nhìn Jordan.
“Có.” Cậu bé nói. “Đều là nhạc nhẹ, không phải rock, không phải…”
“Và cũng không có nhạc cổ điển,” vị Viện trưởng nói chen vào. “Không có tính chất trí tuệ, chắc chắn là như vậy.”
“Đó là những điệu ru của họ,” Jordan nói. “Đó là những gì mà thầy Viện trưởng và cá nhân tôi nghĩ, đúng không, thưa thầy?”
“Thầy Viện trưởng và tôi, Jordan.”
“Thầy Viện trưởng và tôi, thưa thầy.”
“Nhưng đúng là chúng tôi nghĩ vậy,” vị Viện trưởng xác nhận. “Mặc dù tôi cho rằng có lẽ không chỉ đơn giản như vậy. Đúng, còn nhiều hơn thế.”
Clay cảm thấy rối trí. Anh gần như không biết nên tiếp tục như thế nào. Anh nhìn các bạn mình và thấy trên nét mặt họ cảm xúc của chính anh – không chỉ đơn giản là sự rối trí, mà là nỗi sợ hãi không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Viện trưởng Ardai nghiêng người về phía trước và nói, “Cho tôi nói thật nhé? Tôi phải nói thật; đó là thói quen suốt đời. Tôi muốn các anh giúp chúng tôi làm một việc khủng khiếp ở đây. Không còn nhiều thời gian để làm chuyện đó, có lẽ thế, và cho dù một chuyện như vậy chưa hẳn đã đi đến đâu, nhưng làm sao ta biết được? Ta làm sao biết được cách truyền tin liên lạc giữa… các bầy… này. Dù gì tôi cũng sẽ không ngồi yên để nhìn… bọn… này cướp đi không chỉ ngôi trường của tôi mà còn cướp đi cả ánh sáng mặt trời nữa. Lẽ ra tôi đã thử, nhưng tôi thì đã quá già, còn Jordan thì lại quá trẻ. Cho dù bây giờ bọn họ đã biến thành thứ gì đi chăng nữa, trước đây chưa lâu họ vẫn là con người. Tôi không muốn để Jordan tham gia vào chuyện này.”
“Em có thể thực hiện phần việc của mình, thưa thầy!” Jordan nói. Clay nghĩ cậu bé nói bằng giọng giống như một thiếu niên Hồi giáo đang chuẩn bị đánh bom tự sát với những quả bom quấn quanh mình.
“Thầy khen ngợi lòng dũng cảm của em, Jordan ạ,” vị Viện trưởng nói với cậu bé, “nhưng thầy nghĩ em không nên tham gia.” Ông ta nhìn cậu bé bằng ánh mắt nhân từ, nhưng khi ông ta quay lại nhìn Clay và Tom, cái nhìn của ông ta đã trở nên sắc lạnh. “Các anh có vũ khí – loại tốt – và tôi chẳng có gì ngoài một khẩu súng trường 22, bắn phát một, và thậm chí chưa chắc còn bắn được, cho dù nòng vẫn thông. Mà nếu còn bắn được đi chăng nữa, mấy viên đạn mà tôi tìm được chưa chắc đã nổ. Nhưng chúng tôi có một chiếc bơm xăng, và xăng sẽ giúp chúng ta tiêu diệt bọn kia.”
Chắc chắn ông ta đã nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên mặt họ, bởi vì ông ta gật đầu. Đối với Clay, ông ta trông không còn giống ông già Chips hiền lành nữa, mà giống như một ông già Thanh giáo trong một bức tranh sơn dầu. Một người có thể kết án tử hình ai đó mà không hề chớp mắt. Hoặc là một người phụ nữ sắp bị thiêu sống vì tội làm phù thủy.
Ông ta gật đầu riêng với Clay. Anh tin chắc như vậy. “Tôi biết điều tôi đang nói. Tôi biết chuyện đó nghe thế nào. Nhưng đây không phải là chuyện giết người, hoàn toàn không phải thế; đây là giải thoát. Và tôi không có quyền bắt các anh làm bất cứ điều gì. Nhưng dù thế nào… các anh cũng phải giúp tôi truyền đi một thông điệp.”
“Cho ai ạ?” Alice hỏi bằng một giọng như sắp ngất.
“Cho bất kỳ người nào mà em gặp, Alice ạ.” Ông ta nghiêng người về phía trước, đôi mắt nheo lại, sắc nhọn và cháy bỏng. “Các anh phải nói với mọi người về chuyện gì đang xảy ra với bọn họ - với những ai đã nghe phải thông điệp của địa ngục qua hệ thống truyền tin của quỷ dữ. Các anh phải nói cho mọi người biết về điều này. Tất cả những ai bị cướp đi ánh sáng ban ngày đều phải được nghe về điều này, và trước khi quá muộn.” Ông ta vuốt cằm, và Clay thấy những ngón tay của ông ta run run. Cũng có thể đó chỉ là dấu hiệu của tuổi tác. “Chúng tôi sợ rằng chuyện này sẽ sớm diễn ra. Đúng vậy không Jordan?”
“Đúng vậy, thưa thầy.” Rõ ràng Jordan nghĩ cậu ta biết chuyện gì đó; trông cậu ta có vẻ khiếp hãi.
“Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra với bọn họ?” Clay hỏi. “Chắc phải có liên quan tới âm nhạc và những dàn xập xình được nối vào với nhau kia, đúng không?”
Vị Viện trưởng bỗng nhiên chùng xuống và có vẻ rất mệt mỏi. “Không phải là nối với nhau,” ông ta nói. “Anh nhớ là tôi đã nói giả định của cả hai người đều sai hay sao?”
“Thầy có nói thế, nhưng tôi không hiểu ý…”
“Có một dàn âm thanh với một chiếc đĩa CD trong đó, anh nói đúng về chuyện ấy. Chỉ có một chiếc đĩa tổng hợp duy nhất, Jordan nói thế, và đó là lý do tại sao các bài hát được lặp đi lặp lại.”
“May quá,” Tom lầm bầm, và Clay hầu như không để ý đến ông ta. Anh đang cố đoán xem Ardai muốn nói gì – không nối với nhau. Sao lại có thể như thế? Không thế như thế được.
“Các dàn âm thanh – các dàn xập xình, nếu anh muốn gọi như vậy – được đặt quanh sân,” vị Viện trưởng nói tiếp, “và tất cả đều được bật lên. Ban đêm anh có thể trông thấy những đèn báo màu đỏ…”
“Đúng thế,” Alice nói. “Cháu có trông thấy một số đèn đỏ thật. Có điều cháu không nghĩ về chuyện đó.”
“… nhưng không có gì trong đó – không có đĩa hay băng gì cả - và không có dây nối. Đó chỉ là vệ tinh bắt sóng từ máy chủ và phát lại.”
“Nếu họ mở miệng, âm thanh cũng phát ra từ miệng của họ nữa,” Jordan nói. “Chỉ nho nhỏ thôi… giống như tiếng thì thầm… nhưng vẫn có thể nghe thấy.”
“Không thể,” Clay nói. “Chắc là cậu tưởng tượng ra thôi.”
“Bản thân tôi cũng chưa nghe thấy,” Ardai nói, “nhưng tất nhiên là tai tôi đâu còn thính như cái thời tôi còn là một fan hâm mộ của Gene Vincent và Blue Caps nữa.”
“Từ lâu lắm rồi thầy nhỉ?” Jordan nói vẻ hâm mộ.
“Đúng thế, Jordan, ta già rồi,” vị Viện trưởng nói. Ông ta vỗ vai cậu bé, rồi quay sang những người khác. “Nếu Jordan nói là cậu ta nghe thấy… tôi hoàn toàn tin cậu ta.”
“Không thể như thế được,” Clay nói. “Phải có bộ truyền chứ.”
“Họ chính là bộ truyền,” vị Viện trưởng đáp. “Dường như đó là một khả năng mà họ có được từ khi xảy ra Xung Động.”
“Chờ đã,” Tom nói. Ông ta giơ một tay lên giống như viên cảnh sát giao thông, rồi hạ tay xuống, bắt đầu nói, và lại giờ tay lên. Từ vị trí của mình bên cạnh v Jordan không bỏ sót cử chỉ nào của ông ta. Cuối cùng Tom nói, “Thầy đang muốn nói tới hiện tượng viễn cảm à?”
“Có lẽ hiện tượng này không hoàn toàn chính xác là le mot juste ,” vị Viện trưởng trả lời, “nhưng tại sao cứ phải bám vào mấy cái thuật ngữ ấy làm gì? Tôi sẵn sàng đem tất cả những chiếc bánh còn lại trong thùng lạnh ra để cá rằng các anh đã dùng đến cụm từ đó từ mấy hôm trước.”
“Thầy đã thắng gấp đôi, thưa thầy.” Clay nói.
“Ồ, đúng thế, nhưng chuyện tụ tập thành bầy lại là chuyện khác.” Tom nói.
“Vì sao?” vị Viện trưởng nhướng mày.
“À, bởi vì…” Tom không thể nói hết câu,và Clay biết tại sao. Không có gì khác biệt. Việc tụ tập thành bầy kiểu ấy không phải là hành vi của con người, và họ đã biết điều đó ngay từ giây phút họ quan sát thấy George Thợ Cơ Khí đi theo người phụ nữ Công Sở mặc bộ vét bẩn thỉu qua bãi cỏ trước cửa nhà Tom ra phố Salem. George đi sát người phụ nữ đến mức anh ta có thể cắn đứt cổ bà ta… nhưng anh ta đã không làm thế. Và tại sao? Bởi vì những người mất trí do Xung Động, việc cắn giết đã kết thúc, việc tập hợp bầy đàn đã bắt đầu.
Ít nhất thì họ cũng không cắn giết lẫn nhau nữa. Trừ phi…
“Giáo sư Ardai, ban đầu họ giết tất cả mọi người…”
“Đúng,” vị Viện trưởng nói. “Chúng tôi đã rất may mắn mới có thể trốn thoát, đúng không Jordan?”
Jordan rùng mình và gật đầu. “Bọn trẻ chạy khắp nơi. Thậm chí cả một số giáo viên. Giết chóc… cắn xé… lảm nhảm những câu vô nghĩa… cháu đã phải trốn trong một khu nhà kính khá lâu.”
“Còn tôi thì trốn trên gác xép của chính căn nhà này,” vị Viện trưởng nói. “Tôi nhìn qua cửa sổ xuống khuôn viên của ngôi trường, ngôi trường mà tôi đã gắn bó cả đời mình, để chứng kiến cảnh nó biến thành địa ngục theo đúng nghĩa đen.
Jordan nói, “Phần lớn những người không bị giết chạy vào trong thị trấn. Bây giờ rất nhiều người đã trở lại. Ở đằng kia.” Cậu bé hất cằm về phía sân bóng.
“Tất cả những chuyện đó sẽ dẫn chúng ta tới đâu? ” Clay hỏi.
“Tôi nghĩ là anh biết, anh Riddell ạ.”
“Hãy gọi tôi là Clay.”
“Clay, được. Tôi nghĩ chuyện đang xảy ra không phải là tình trạng vô chính phủ trong một vài ngày. Tôi nghĩ đây là khởi đầu của chiến tranh. Một cuộc chiến ngắn ngủi nhưng vô cùng tàn khốc.”
“Thầy có nghĩ là mình đã nói quá…”
“Không. Cho dù chỉ dựa vào quan sát của tôi – tôi và Jordan – nhưng chúng tôi có một bầy rất lớn để quan sát, và chúng tôi chứng kiến bọn họ đi đi về về và… nghỉ ngơi, cứ tạm gọi là như vậy. Họ đã không giết lẫn nhau nữa, nhưng họ tiếp tục giết những người mà chúng ta gọi là bình thường. Tôi xem đó là hành động gây chiến.”
“Thầy có tận mắt thấy bọn họ giết những người bình thường không? ” Tom hỏi. Phía sau ông ta, Alice đang mở chiếc ba lô của mình, lấy chiếc giầy Nike Trẻ em ra, và cầm chặt trong tay.
Vị Viện trưởng nhìn Tom một cách nghiêm nghị. “Chính mắt tôi trông thấy. Tôi xin lỗi vì phải nói rằng Jordan cũng trông thấy.”
“Chúng tôi không thể tránh được chuyện đó,” Jordan nói. Nước mắt cậu bé ứa ra. “Có quá nhiều. Có một người đàn ông và một người phụ nữ. Cháu không biết họ làm gì trong sân trường vào lúc gần tối như vậy, những chắc chắn họ không hề hay biết gì về Sân Tonney. Người phụ nữ bị thương. Người đàn ông dìu chị ta. Họ đụng phải một nhóm khoảng hai mươi người vừa từ thị trấn về. Người đàn ông cố cõng người phụ nữ.” Giọng Jordan bắt đầu vỡ ra. “Nếu chỉ có một mình, có lẽ anh ta đã trốn thoát, nhưng…anh ta chỉ chạy được đến Sảnh Horton. Một khu nhà kí túc. Anh ta bị ngã và bọn họ đã bắt được cả hai người
Jordan bất ngờ vùi mặt mình vào chiếc áo khoác của ông già. Vị Viện trưởng đưa tay nhè nhẹ xoa đầu cậu bé.
“Dường như bọn họ biết đâu là kẻ thù của mình,” vị Viện trưởng trầm ngâm. “Có thể đó là một phần trong thông điệp ban đầu, các anh nghĩ sao? ”
“Có thể.” Clay nói. Chuyện ấy nghe có vẻ hợp lý một cách đáng sợ.
“Còn về chuyện họ làm gì vào ban đêm khi nằm yên, mở to mắt, nghe nhạc…” vị Viện trưởng thở dài, lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, và lau nước mắt cho cậu bé. Clay thấy ông ta có vẻ rất kinh sợ những cũng rất chắc chắn về kết luận của mình. “Tôi nghĩ họ đang khởi động lại.” ông ta nói.