- 17 -
“Tôi phản bác quan điểm cho rằng về cốt lõi, chúng ta là những kẻ điên cuồng và hiếu sát,” Tom nói. “Chúa, con người, thế còn Panthenon? Còn David của Michelagelo? Thế còn tấm biển trên mặt trăng nói rằng “Chúng tôi mang hòa bình đến cho tất cả mọi người?”
“Tấm biển ấy có cả tên của Richard Nixon đó,” Ardai nói khô khan. “Một tín đồ của phái Quây- cơ, nhưng không phải là một con người của hòa bình, anh McCourt – Tom ạ. Tôi không muốn viết một bản cáo trạng về con người. Nếu muốn, tôi sẽ nói rằng với mỗi một Michelagelo đều có một Marquis de Sale, một Gandhi có một Eichmann, một Martin Luther King có một Osama bin Laden. Hãy dừng lại ở điểm này: con người đã đi đến chỗ làm chủ hành tinh này nhờ hai đặc tính. Một là trí thông minh. Hai là sự sẵn sàng tiêu diệt bất kỳ ai hay bất kỳ cái gì cản đường anh ta.”
Ông ta nghiêng người về phía trước và nhìn họ chằm chằm bằng đôi mắt rất sáng của mình.
“Trí thông mình của con người cuối cùng đã chiến thắng bản năng giết chóc của anh ta, và lý trí đã đi đến chỗ lấn áp được những xung chấn hiện đại nhất của con người. Đó cũng chính là sinh tồn. Tôi tin rằng trận chiến cuối cùng của hai thế lực này diễn ra vào tháng Mười năm 1963, liên quan đến những quả tên lửa tại Cuba, nhưng chúng ta sẽ thảo luận chuyện này vào hôm khác, nếu có thời gian. Sự thật là, phần đa chúng ta đã chế ngự được những gì tồi tệ nhất trong mình cho đến khi Xung Động xảy ra và xóa sạch mọi thứ trừ bộ lõi đó.”
“Ai đó đã thả con quỷ Tasmania ra khỏi lồng,” Alice lẩm bẩm. “Ai?”
“Chúng ta cũng đừng bận tâm về điều đó,” vị Viện trưởng trả lời. “Tôi cho rằng họ không biết về chuyện mình đang làm… hoặc mức độ nghiêm trọng của việc mà họ đang làm. Dựa trên những thí nghiệm vội vã trong vài năm vừa qua – cũng có thể chỉ là vài tháng – có lẽ họ nghĩ rằng họ sẽ tung ra một cơn bão khủng bố, nhưng rồi họ đã phải chứng kiến một trận sóng thần có mức độ hủy diệt chưa từng thấy, và những cơn sóng dữ đang biến hóa. Cho dù những ngày vừa qua có khủng khiếp đến đâu thì cũng chỉ giống như một khoảng lặng giữa những cơn bão. Và những ngày này có lẽ là cơ hội cuối cùng để chúng ta có thể làm được một điều gì đó.”
“Ý thầy là gì, biến hóa là thế nào?” Clay hỏi.
Nhưng vị Viện trưởng không trả lời. Thay vào đó, ông ta quay sang cậu bé Jordan 12 tuổi. “Xin mời, chàng trai trẻ.”
“Vâng, thưa thầy.” Jordan dừng lời để suy nghĩ. “Trí não có ý thức của chúng ta chỉ sử dụng một phần nhỏ năng lực của não bộ. Các chú biết rõ điều đó, đúng không?”
“Đúng,” Tom nói bằng một giọng bao dung. “Chú đã đọc thấy người ta nói thế.”
Jordan gật đầu. “Cho dù chúng ta cộng dồn tất cả các chức năng tự động mà não bộ kiểm soát lại, thêm cả phần tiềm thức – những giấc mơ, những xung động tình dục, tất cả bộ não của chúng ta vẫn còn gần như hoàn toàn trống.”
“Holmes, cậu làm tôi kinh sợ đấy.” Tom nói.
“Đừng tỏ ra mình là một chú lừa uyên thâm nữa đi, chú Tom!” Alice nói, và Jordan mỉm cười với cô bé bằng đôi mắt sáng như sao của mình.
“Không, chú không có ý mỉa mai,” Tom nói. “Cậu bé rất tuyệt.”
“Đúng thế,” vị viện trưởng nói giọng khô khan. “Jordan thi thoảng gặp một vài vấn đề với tiếng Anh của Hoàng gia, nhưng cậu ta không phải nhận học bổng nhờ lòng hảo tâm.” Ông ta nhìn Jordan và đưa tay vuốt tóc cậu bé. “Tiếp tục đi, chàng tra
“Thế này…” Jordan gắng hết sức để tiếp tục, Clay có thể nhận thấy điều đó, và rồi dường như cuối cùng cậu bé đã lấy lại được nhịp. “Nếu não bộ của ta là một ổ cứng thì phần hiển thị gần như là trống.” Cậu bé nhận thấy chỉ có mình Alice hiểu điều mình muốn nói. “Nói thế này cho dễ hiểu: phần thông báo sẽ cho biết là có khoảng hai phần trăm dung lượng ổ đĩa được sử dụng, chín mươi tám phần trăm chưa bị đụng tới. Không ai biết chín mươi tám phần trăm đó dùng để làm gì, nhưng ở đó có rất nhiều tiềm năng. Các nạn nhân tai biến mạch máu não chẳng hạn… đôi khi họ truy cập vào các vùng não bộ đã ngủ quên trước đó là lại có thể đi và nói được như thường. Có vẻ như não bộ của họ mắc dây nối quanh vùng não bị tổn thương. Ánh sáng phát ra từ cùng một vùng, nhưng ở phía khác.”
“Cháu nghiên cứu về vấn đề này à? ” Clay hỏi.
“Đó là kết quả tự nhiên, đến từ sự ham mê của cháu đối với máy tính và điều khiển học,” Jordan vừa nói vừa nhún vai. “Đồng thời, cháu đọc rất nhiều truyện khoa học viễn tưởng về không gian ảo, William Gibson, Bruce Sterling, John Shirlay…”
“Neal Stephenson?” Alice hỏi.
Jordan nhe răng cười. “Neal Stephenson là một thiên tài.”
“Quay trở lại vấn đề đi.” Vị Viện trưởng nhắc nhở bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc.
Jordan nhún vai. “Nếu ta xóa sạch một chiếc ổ cứng máy tính, nó không thể tự tái tạo được… trừ phi là trong truyện của Greg Bear.” Cậu bé lại cười, nhưng lần này có vẻ hơi bối rối. Một phần có lẽ là vì Alice cũng chẳng thua kém gì cậu ta trong mảng này. “Con người thì lại khác.”
“Nhưng có sự khác biệt một trời một vực giữa việc học đi hay học nói sau khi bị tai biến mạch máu não với việc truyền năng lượng cho các dàn xập xình bằng viễn cảm,” Tom nói. “Một bước nhảy lượng tử.” Ông ta nhìn quanh khi cụm từ viễn cảm thoát ra từ miệng mình, như thể muốn tìm một nụ cười. Không ai cười.
“Đúng, nhưng những nạn nhân của chứng tai biến mạch máu não khác xa hàng năm ánh sáng so với những ai nghe phải điện thoại di động khi Xung động xảy ra,” Jordan trả lời. “Cháu và thầy Viện trưởng – thầy viện trưởng và cháu – nghĩ rằng ngoài việc xóa sạch não bộ của những người đó cho đến khi chỉ còn mã cơ sở không thể xóa, Xung Động đã kích hoạt một cái gì đó trong những bộ não ấy. Một cái gì đó đã có sẵn ở đấy trong hàng triệu năm qua, và bị chôn vùi trong phần chín mươi tám phần trăm ổ cứng đang ngủ quên ấy.”
Một tay của Clay tự động đặt vào chiếc báng của khẩu súng mà anh đã nhặt từ sàn bếp nhà Berth Nickerson. “Một chiếc cờ.” anh nói.
Jordan tươi lên. “Đúng thế, rất chính xác! Một chiếc lẫy tạo đột biến. Nếu không có chiếc lẫy ấy, sẽ không thể có chuyện xóa toàn bộ trên diện rộng như vậy. Bởi vì những gì đang phát triển, những gì đang tích tụ ở những kẻ đã từng là con người ngoài kia… những gì đang hình thành chính là… ”
“Đó là một cơ thể duy nhất,” vị Viện trưởng ngắt lời. “Đó là kết luận của chúng tôi.”
“Đúng vậy, nhưng không chỉ đơn giản là kết bầy,” Jordan nói. “Bởi vì những gì mà họ làm với các đầu đĩa CD chỉ là bước khởi đầu, giống như một đứa bé học cách đi giầy. Hãy nghĩ về những chuyện mà họ sẽ làm sau một tuần, một tháng, hay một năm nữa.”
“Có thể cháu nghĩ sai,” Tom nói. Nhưng giọng ông ta nghe khô như một cành cây gẫy.
“Có thể cậu ta nói đúng.” Alice nói.
“Ồ, tôi tin chắc là Jordan nói đúng,” vị Viện trưởng chen vào. Ông ta nhấm nháp món sôcôla nóng pha rượu uytki của mình. “Tất nhiên, tôi là một ông già, và đã sống gần hết đời rồi. Tôi sẽ nghe theo bất kỳ quyết định nào mà các anh đưa ra.” Ngừng một lát. Ánh mắt lướt nhìn từ Clay sang Alice sang Tom. “Chừng nào đó là những quyết định đúng đắn, tất nhiên là như vậy.”
Jordan nói: “Các bầy sẽ tìm cách tập hợp lại, mọi người biết đấy. Nếu bọn họ còn chưa tìm đến nhau, thì họ sẽ làm điều đó, chẳng bao lâu nữa đâu.”
“Vở vẩn.” Tom nói bằng một giọng thiếu tự tin. “Toàn chuyện ma.
“Có thể,” Clay nói, “nhưng hãy nghĩ về chuyện này. Bây giờ là ban đêm của chúng ta. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ không cần ngủ nữa? Hay họ không sợ bóng tôi nữa? ”
Không ai nói gì. Bên ngoài, một cơn gió đang nổi lên. Clay nhấp một ngụm sôcôla, lúc này đã gần như lạnh ngắt. Khi anh ngước nhìn lên, Alice đã đặt cốc sôcôla của mình xuống và đang xoắn chiếc bùa hộ mệnh Nike.
“Cháu muốn xóa sổ bọn họ,” cô bé nói. “Những kẻ đang nằm ngoài sân bóng kia. Cháu không nói là giết họ bởi vì Jordan nói đúng, và cháu làm điều đó không phải vì nhân loại. Cháu làm điều đó vì mẹ cháu và bố cháu, bởi vì chắc là bố cháu cũng đã chết rồi. Cháu cảm thấy điều đó. Cháu cũng muốn làm điều ấy vì các bạn Vickie và Tess của cháu. Đó là những người bạn tốt, nhưng các bạn ấy có điện thoại di động, và cháu muốn biết bây giờ họ đã ra sao và đang ngủ ở đâu: một nơi nào đó giống cái sân bóng chết tiệt ngoài kia.” Cô bé nhìn vị Viện trưởng, và đỏ mặt “Em xin lỗi thầy.”
Vị Viện trưởng khoát tay không nhận lời xin lỗi.
“Chúng ta có thể làm điều đó không?” cô bé hỏi ông ta. “Chúng ta có thể quét sạch họ không?”
Viện trưởng Ardai nhe răng ra một cách lạnh lùng mà Clay rất muốn vẽ lại bằng bút chì hoặc bút lông, rồi nói: “Cô Maxwell ạ, chúng ta có thể thử.”