← Quay lại trang sách

- 18 -

Vào lúc bốn giờ sáng ngày hôm sau, Tom McCourt đang ngồi bên một chiếc bàn dành cho cắm trại giữa hai khu nhà kính của Học viện Gaiten. Hai khu nhà kính này đã phải chịu đựng nhiều thiệt hại từ khi Xung Động xảy ra. Đôi bàn chân đi tất hiệu Reebok của ông ta đặt trên chiếc ghế, và đầu ông ta tì trên hai cánh tay, lúc này đang để trên đầu gối. Gió thổi tóc ông ta bay sang trái, rồi sang phải, Alice ngồi đối diện với Tom, cằm tì vào đôi bàn tay, và những tia sáng đèn tạo nên những góc cạnh và những cái bóng qua khuôn mặt của cô bé. Ánh sáng đèn khiến Alice trông thật xinh đẹp, bất chấp vẻ mệt mỏi dễ nhận thấy của cô bé. Ở vào độ tuổi của Alice, mọi thứ ánh sáng đều làm tăng thêm nét quyến rũ. Vị viện trưởng ngồi cạnh Alice, trông có vẻ kiệt sức. Trong không gian kín đáo giữa hai khu nhà kính, hai chiếc đèn xách bồng bềnh giống hai linh hồn không yên nghỉ.

Ánh sáng của hai chiếc đèn hội tụ tại đầu nhà kính gần phía họ. Clay và Jordan sử dụng chiếc cửa, cho dù cả hai bên cửa sổ đều có những lỗ thủng lớn trên lớp kính panen. Một lát sau, Clay ngồi xuống cạnh Tom và Jordan quay về chỗ ngồi quen thuộc của cậu ta bên cạnh vị Viện trưởng. Người cậu bé toàn mùi xăng và mùi phân bón. Clay thả mấy chùm chìa khóa xuống bàn giữa những chiếc đèn pin. Anh nghĩ chắc có lẽ họ sẽ ngồi đó cho đến khi một nhà khảo cổ học nào đó tìm ra họ sau bốn nghìn năm nữa.

“Tôi xin lỗi,” vị Viện trưởng nói nhỏ. “Có vè đơn giản quá.”

“Đúng vậy,” Clay nói. Chuyện đó tưởng như rất đơn giản: đổ đầy xăng vào các bình phun lên xe tải, lái chiếc xe qua sân Tonney, phun xăng sang hai bên, rồi ném một que diêm. Anh định nói với Viện trưởng Ardai rằng cuộc phiêu lưu của Bush tại Irap ban đầu cũng có vẻ đơn giản như thế – nạp đầy các bình phun, ném một que diêm – nhưng rồi anh lại thôi. Như thế quá tàn nhẫn, một cách không cần thiết.

“Tom?” Clay hỏi. “Ông không sao chứ?” Anh đã nhận ra rằng khả năng chịu đựng của Tom rất kém.

“Không sao, chỉ mệt thôi.” Ông ta ngẩng đầu lên và cố mỉm cười với Clay. “Không quen với ca đêm. Bây giờ chúng ta làm gì?”

“Đi ngủ, tôi đoán thế,” Clay nói. “Chỉ khoảng bốn mươi phút nữa là trời sẽ sáng” Bầu trời đã bắt đầu hửng lên ở đằng đông.

“Thật là không công bằng.” Alice nói. Cô bé xoa má một cách bực tức. “Không công bằng, chúng ta đã cố hết sức.”

Họ đã cố hết sức, nhưng chẳng có gì dễ dàng. Mỗi một chiến thằng nhỏ (và rốt cuộc là vô nghĩa) đều là kết quả của một cuộc vật lộn. Một phần Clay muốn đổ lỗi cho vị Viện trưởng… đồng thời cho cả bản thân anh, vì đã không suy nghĩ kĩ về đề nghị của ông ta trong việc sử dụng bình phun. Một phần Clay lúc này nghĩ rằng làm theo kế hoạch của một ông giáo già dạy tiếng Anh để đánh bom xăng cả một sân bóng đá cũng gần như cầm dao xông vào giữa một cuộc đọ súng. Dù vậy… ý kiến ấy mới nghe có vẻ rất

Tức là thế, cho đến khi họ phát hiện ra rằng bồn chứa xăng được để trong một nhà kho bị khóa chặt. Họ đã mất gần nửa tiếng đồng hồ trong căn phòng bên cạnh để lần tìm dưới ánh đèn xách từng chiếc chìa khóa không được đánh dấu mà họ lấy từ tấm bảng phía sau bàn làm việc của giám thị trường học. Chính Jordan là người đã tìm ra chiếc chìa khóa giúp mở cửa nhà kho.

Rồi họ phát hiện ra rằng không phải là giật một cái chốt. Đó là một chiếc nắp, không phải một cái chốt và cũng giống như nhà kho, chiếc nắp ấy bị khóa chặt. Quay trở lại căn phòng, vẫn dưới ánh đèn xách, cuối cùng một chiếc chìa khóa vừa với ổ khóa trên cái nắp ấy cũng được tìm ra, sau rất nhiều công sức và sự cáu kỉnh. Chính Alice là người đã chỉ ra rằng vì chiếc nắp nằm ở đáy bồn, chắc chắn nhằm lợi dụng trọng lực để lấy xăng cho dễ trong trường hợp mất điện, họ sẽ bị ngập trong xăng nếu không có một chiếc ống xi phông hay vòi hút. Họ mất một tiếng đồng hồ để tìm một chiếc vòi có thể lắp vừa vào chiếc nắp bồn xăng, và đã thất bại. Nói đúng ra thì Tom cũng tìm được một chiếc phễu nhỏ, nhưng điều đó chỉ càng làm cho mọi người gần như phát khùng.

Và bởi vì không có một chiếc chìa khóa xe tải nào được đánh dấu (ít nhất là theo cách mà những – người – không – chuyên có thể lần ra), việc tìm kiếm một chiếc chìa trong mớ chìa với ổ khởi động của một trong những chiếc xe tải đỗ phía sau gara cũng đòi hỏi nhiều công sức và sự kiên nhẫn. Nhưng dù sao thì việc đó cũng nhanh hơn một chút vì chỉ có tám chiếc xe.

Cuối cùng đến nhà kính. Tại đó họ phát hiện thấy chỉ có tám chiếc bình phun, không phải là mười hai chiếc, và dung tích mỗi bình là 10 ga – lông, không phải là 30 ga – lông. Có thể họ sẽ lấy được đầy xăng vào các bình phun ấy, nhưng chắc chắn họ sẽ bị ướt sũng, và họ chỉ có được tổng cộng 80 ga – lông xăng là cùng. Ý nghĩ về việc quét sạch hàng nghìn kẻ mất trí ngoài sân vận động bằng 80 ga – lông xăng đã đẩy Tom, Alice và vị Viện trưởng tới chiếc ghế dành cho cắm trại. Clay và Jordan nán lại một lúc để tìm những bình phun, nhưng chẳng có chiếc nào.

“Dù vậy, chúng tôi cũng tìm được vài chiếc bình phun nước cho lá cây,” Clay nói. “Mọi người biết đấy, gọi là vòi hoa sen.”

“Đồng thời,” Jordan nói, “các bình phun lớn đó đều chứa đầy thuốc diệt cỏ hoặc phân bón hoặc một cái gì đó. Chúng ta phải bắt đầu bằng cách đđi, và như thế có nghĩa là chúng ta phải đeo khẩu trang để tránh khí độc hoặc một cái gì đó. ”

“Thực tại thật đáng buồn,” Alice nói bằng giọng ủ ê. Cô bé nhìn chiếc giày trẻ con trên tay mình một lúc, rồi nhét nó vào túi.

Jordan cầm chiếc chìa khóa mà họ đã thử vừa với một chiếc xe tải lên. “Chúng ta có thể lái xe vào trong thị trấn,” cậu bé nói “Ở đó có cửa hàng Trustworthy Hardwear. Chắc chắn là họ có bình phun.”

Tom lắc đầu. “Từ đây vào trong thị trấn phải hơn một dặm, và đường lớn đầy những xác xe và xe bị bỏ rơi. Chúng ta có thể đi được vài đoạn, nhưng không thể tránh tất cả được. Và lái xe qua các bãi cỏ là chuyện không thể. Các ngôi nhà quá sát nhau. Đó là lý do khiến mọi người đều phải đi bộ” Họ đã trông thấy một số người đi xe đạp nhưng không nhiều, thậm chí những chiếc xe đạp có trang bị đèn cũng vẫn nguy hiểm nếu đi trên những con đường như vậy.

“Liệu một chiếc xe tải hạng nhẹ có thể đi trong các con hẻm không? ” vị Viện trưởng hỏi.

Clay nói, “chúng ta sẽ kiểm tra khả năng đó vào tối ngày mai, tôi nghĩ vậy. Tiền trạm trước, đi bộ, sau đó quay lại lấy xe tải.” Anh suy nghĩ. “Chắc sẽ có cả các loại vòi và ống trong một cửa hiệu như vậy.”

“Giọng chú nghe có vẻ không tin tưởng lắm.” Alice nói.

Clay thở dài. “Để làm tắc nghẽn một con hẻm thì chẳng cần gì nhiều. Chúng ta có thể tốn công vô ích giống như tối nay, cho dù có may mắn hơn đi chăng nữa. Chú không biết. Có thể sau khi được nghỉ một lát, chú sẽ nhìn nhận mọi chuyện một cách lạc quan hơn.”

“Tất nhiên là như vậy,” vị Viện trưởng tán đồng, nhưng giọng ông ta hoàn toàn trống rỗng. “Chuyện đó đúng với tất cả chúng ta”

“Thế còn trạm xăng phía bên kia đường thì sao?” Jordan nói.

“Trạm xăng nào?” Alice hỏi.

“Cậu ấy đang nóirạm xăng Citgo,” vị Viện trưởng trả lời. “Cùng một vấn đề, Jordan ạ – rất nhiều xăng trong bồn dưới bơm xăng, nhưng không có điện. Và thầy không nghĩ là họ chứa nhiều xăng trong các can hai hoặc năm ga – lông. Thầy cho rằng…” Nhưng Ardai không nói ra điều ông đang thực sự nghĩ trong đầu. Clay giơ tay lên.

“Chuyện gì vậy, Clay?” Ardai hỏi.

Clay nhớ tới bộ tam đi trước họ lúc ba người đó cà nhắc bước qua trạm xăng, người đàn ông vòng tay ôm ngang lưng người phụ nữ. “Academy Grove Citgo,” anh nói. “Đó là tên của trạm xăng ấy đúng không?”

“Đúng…”

“Nhưng họ không chỉ bán xăng, tôi nghĩ vậy.” Không chỉ anh nghĩ vậy, mà anh biết rõ điều đó. Nhờ vào hai chiếc xe tải đỗ bên trạm xăng ấy. Anh đã nhìn thấy hai chiếc xe đó, và không nghĩ gì về điều ấy. Cho đến lúc này, anh chẳng nghĩ gì về hai chiếc xe kia. Chẳng có lý do gì.

“Tôi không biết anh…” vị Viện trưởng lên tiếng, rồi lại dừng lại. Ánh mắt ông ta bắt gặp ánh mắt của Clay. Đôi hàm răng của ông ta một lần nữa lộ ra, không phải là một nụ cười. “Ôi,” ông ta nói “Ôi, Chúa ơi. Ôi Chúa, đúng rồi.”

Tom hết nhìn Clay lại nhìn Ardai bằng vẻ bối rối mỗi lúc một gia tăng. Alice cũng vậy. Jordan thì chỉ bình thản chờ đợi.

“Các vị có thể làm ơn cho chúng tôi biết các vị đang nghĩ đến điều gì không? ” Tom hỏi.

Clay vừa định lên tiếng – anh đã hình dung rõ cách làm, và đó là một giải pháp hay đến mức không thể không chia sẻ – thì cũng là lúc tiếng nhạc ở sân Tonney lắng xuống. Không dừng ngay như mấy hôm vừa rồi, khi họ thức dậy vào buổi sáng. Tiếng nhạc tắt theo kiểu lịm dần như thể nguồn âm thanh đã bị ai đó đá văng xa.

“Bọn họ dậy sớm hơn mọi khi.” Jordan nói nhỏ.

Tom nắm chặt lấy một cánh tay Clay. “Không giống mấy hôm trước,” ông ta nói. “Và một trong những dàn âm thanh khốn kiếp kia vẫn còn chơi… tôi có thể nghe thấy, dù rất nhỏ

Gió đang thổi mạnh, và Clay biết đến từ phía sân bóng vì cái mùi tởm lợm của nó mang tới: thức ăn thối rữa, thịt thối rữa, phân và nước tiểu. Gió cũng mang tới những âm thanh ma quái của bản nhạc Bước chân của chú voi con do Lawrence Welk và các Nhạc công Sâm banh của ông ta biểu diễn.

Rồi, từ một nơi nào đó ở phía tây bắc – có lẽ là cách đấy khoảng mười dặm, cũng có thể là ba mươi dặm, khó có thể đoán chính xác là gió đã đưa nó đi bao xa – vẳng đến âm thanh rền rĩ ma quái. Rồi đến sự im lặng… im lặng… và những sinh vật không – đi, không – ngủ trên sân Tonney lên tiếng trả lời. Tiếng rền rĩ của bọn họ to hơn, một tiếng rên trống rỗng, gần giống một tiếng rống, vọng lên bầu trời sao.

Alice đã tự bịt chặt lấy miệng mình. Chiếc giầy trẻ em Nike lủng lẳng trên tay cô bé. Hai mắt cô bé như lồi ra. Jordan vòng tay ôm ngang lưng vị Viện trưởng và vùi mặt vào hông ông già.

“Nhìn kìa, Clay!” Tom nói. Ông ta đứng dậy và loạng choạng bước về phía lối đi đầy cỏ giữa hai khu nhà kính đổ nát, rồi đưa tay chỉ lên trời. “Anh có thấy gì không? Chúa ơi, anh có thấy không?”

Ở phía tây bắc, nơi vọng lại tiếng rền rĩ vừa rồi, một vầng sáng màu da cam hắt lên nền trời. Vầng sáng mỗi lúc một rõ hơn, và gió lại đưa cái tiếng rền rĩ khủng khiếp kia tới… và một lần nữa, nó lại được trả lời bằng một tiếng rền rĩ giống như vậy, có điều to hơn nhiều, từ sân Tonney.

Alice bước lại chỗ hai người, rồi đến vị Viện trưởng. Ông ta khoác tay qua vai Jordan.

“Đó là cái gì vậy?” Clay vừa hỏi vừa đưa tay chỉ vầng sáng, lúc này đã bắt đầu mờ đi.

“Có thể đó là Thác Glen.” vị Viện trưởng đáp. “Cũng có thể là Littleton.”

“Dù là từ đâu,” Tom nói, “thì cũng rõ ràng là có một cái gì đó đang bị đốt cháy. Và lũ người mất trí ở đây biết rõ điều ấy. Bọn họ nghe thấy.”

“Hoặc là cảm thấy,” Alice nói. Cô bé rùng mình, rồi đứng thẳng người dậ nhe răng ra. “Cháu hy vọng là như thế!”

Như để khẳng định lời cô bé, một tiếng rền rĩ lại cất lên từ sân Tonney: nhiều giọng cùng cất lên một lúc như để thể hiện sự đồng cảm và – có lẽ thế – để chia sẻ sự đau đớn. Một chiếc đài đĩa – Clay đoán là máy chủ, chiếc đài đĩa có chứa một chiếc CD thực sự – vẫn tiếp tục chơi. Mười phút sau, các đài đĩa khác lại tiếp tục hòa âm cùng với máy chủ. Tiếng nhạc – lúc này đang là bàn Gần bên em của ban nhạc Carpenters – bay vút lên trời cao theo cái cách mà nó đã lắng xuống. Lúc đó, viện trưởng Ardai, bây giờ đã đi cà nhắc rất rõ, đã dần trở lại Nhà Cheatham. Không lâu sau đó, tiếng nhạc dừng lại… nhưng lần này là dừng ngay, giống như buổi sáng hôm trước. Từ phía xa, vượt qua một chặng đường mà chỉ có Chúa mới biết là bao xa cùng với gió, vọng lại một tiếng súng, rất nhỏ. Rồi cả thế giới chìm vào im lặng, một sự im lặng kỳ quái, đợi chờ bóng đêm nhường chỗ cho ánh sáng ban ngày.