- 23 -
Vào lúc mười giờ trong cái đêm mùa thu đầy gió ấy, dưới vầng trăng sáng mờ, Clay và Tom đang đứng ở một góc cuối Sân Tonney. Ngay trước mặt họ là một thanh chắn bằng bê tông cao ngang đến ngang hông. Bên hông họ là một bục biểu diễn âm nhạc và đống rác ngập tới mắt cá chân; gió đã dồn những chiếc túi ni lông và giấy rách tới chỗ đó. Phía sau, cao trên đầu họ, gần cửa quay, Alice và Jordan đang đứng hai bên vị Viện trưởng, với dáng người cao tựa vào chiếc gậy nhỏ. Giọng ca của Debby Boone vang khắp sân bóng. Thường thì sau đó sẽ là Lee Ann Womack với bài Mong em đang khiêu vũ, rồi lại đến Lawrence Welk và các Nhạc công Sâm banh của ông ta, nhưng có lẽ tối nay thì không.
Gió đang mạnh dần lên, và đưa đến chỗ họ mùi xác chết thối rữa từ đầm lầy phía sau đường chạy trong nhà, cùng mùi phân, mùi nước tiểu, mồ hôi và bùn đất của những sinh vật đang nằm sát bên nhau dưới sân kia. Nếu có thể gọi đó là những sinh vật, Clay nghĩ, và anh cười thầm. Hợp lý hóa là một trò chơi được con người ưa thích, có thể là trò chơi được ưa thích nhất, nhưng tối nay anh sẽ không chơi trò đó. Dù bọn họ là gì và sẽ trở thành gì đi chăng nữa, hãy gọi đó là các sinh vật sống.
“Anh còn chờ gì nữa?” Tom thì thầm.
“Chẳng chờ gì,” Clay thì thầm trả lời. “Chỉ là… không có gì.”
Clay rút khẩu côn 45 kiểu cũ mà anh đã tìm thấy ở nhà Beth Nickerson ra. Lúc này khẩu súng đã được nạp đầy đạn. Alice đưa cho anh khẩu súng trường tự động - mà cho đến lúc này họ vẫn còn chưa bắn thử - và anh đã từ chối, với lý do rằng nếu súng lục không làm nên chuyện thì mọi loại súng khác đều vô ích.
“Cháu không hiểu tại sao khẩu súng tự động lại không tốt hơn, nếu nó có thể bắn ba mươi đến bốn mươi viên đạn trong một giây,” cô bé nói. “Có thể biến những chiếc xe tải kia thành những chiếc nạo pho mát.”
Anh nhất trí với Alice rằng có thể là như vậy, nhưng anh nhắc cô bé nhớ rằng mục tiêu của họ tối nay không thể bị hủy diệt theo kiểu tính đếm bằng đơn vị, mà bằng một sự kích nổ. Rồi anh giải thích tiếp về sức công phá của những viên đạn bất hợp pháp mà Nickerson đã kiếm cho khẩu côn 45 của vợ anh ta. Những viên đạn mà người ta gọi là đạn đumđum.
“Được rồi, nhưng nếu khẩu súng ấy không có tác dụng, chú nên thử khẩu này,” cô bé nói. “Trừ phi bọn kia, chú biết đấy…” Cô bé không thực sự sử dụng đến cụm từ tấn công, mà làm một cử chỉ tấn công bằng cánh tay không đeo chiếc giầy Nike. “Trong trường hợp đó, phải chạy cho nhanh.”
Gió giật một miếng nhựa trên tấm bảng CHÀO MỪNG và quăng xuống phía những kẻ đang nằm dưới sân. Quanh sân, bồng bềnh trong đêm tối, là những con mắt đỏ của các dàn xập xình, tất cả, trừ một chiếc máy chủ, đều đang phát ra tiếng nhạc mà không cần đĩa CD. Miếng nhựa va vào thanh bađờsốc của chiếc xe tải prôban, bay phần phật ở đó vài giây, rồi biến mất vào bóng đêm. Hai chiếc xe tải đang đỗ cạnh nhau ở giữa sân, nổi lên giữa bãi trông giống như hai ngọn núi mặt bàn kỳ dị bằng sắt thép. Những kẻ mất trí nằm ngủ ngay bên dưới và xung quanh hai chiếc xe; một số kẻ nằm sát vào bánh xe. Clay lại nghĩ tới những người đi săn thời thế kỷ Mười chín đập vỡ đầu chúng bằng gậy. Toàn bộ loài chim đó đã bị diệt chủng vào đầu thế kỷ Hai mươi… nhưng tất nhiên đó chỉ là những con chim, óc rất bé, và không có khả năng tái khởi động.
“Clay?” Tom khẽ hỏi. “Anh có chắc là anh muốn làm điều này không?”
“Không,” Clay nói. Lúc này, khi đối mặt với thực tế, anh thấy có quá nhiều câu hỏi chưa được trả lời. Họ sẽ làm gì nếu mọi chuyện không diễn ra như ý muốn chỉ là một trong những câu hỏi ấy. Họ sẽ làm gì nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng như ý muốn là một câu hỏi nữa. Bởi vì bồ câu đưa thư không có khả năng báo thù. Còn những sinh vật ngoài kia…
“Nhưng tôi sẽ làm.”
“Thế thì làm đi,” Tom nói. “Bởi vì nếu chần chừ thì những cú giáng Anh thắp sáng đời em sẽ đưa tất cả chúng tôi xuống địa ngục.”
Clay nâng khẩu côn 45 lên và giữ chặt cổ tay phải bằng bàn tay trái. Anh chỉnh đường ngắm và nhằm vào giữa chiếc bồn trên xe bên trái. Anh sẽ bắn hai phát vào chiếc bồn ấy, rồi hai phát vào chiếc bồn trên xe còn lại. Như vậy sẽ còn lại hai viên, mỗi viên cho một chiếc thùng, nếu cần thiết. Nếu điều đó không có kết quả, anh sẽ thử khẩu súng tự động mà Alice gọi là Ngài Tốc độ.
“Cúi xuống khi tôi bắn…” anh nói với Tom.
“Đừng lo.” Tom nói. Mặt ông ta nhăn lại vì sợ tiếng súng, hoặc vì sợ những gì diễn ra sau đó.
Debby Boone đang hát sắp hết bài. Bỗng nhiên Clay cảm thấy anh cần phải làm cho cô ta im lặng. Nếu mày bắn trật trong tầm này, thì mày không bằng một con lừa , anh nghĩ, và kéo cò.
Không có cơ hội cho phát thứ hai, và cũng không cần đến phát thứ hai. Một bông hoa đỏ rực nổ tung giữa sân bóng, và trong ánh sáng của nó, Clay còn kịp trông thấy một vết lõm trên bề mặt bằng thép của chiếc bồn. Lửa địa ngục phun ra từ chiếc bồn prôban, và bông hoa biến thành một dòng sông, màu đỏ biến thành màu trắng - da cam.
“Nằm xuống!” anh hét to và kéo vai Tom. Anh ngã đè lên người đàn ông bé nhỏ vừa lúc đêm đen biến thành trưa sa mạc. Một tiếng réo khủng khiếp, rồi đến một tiếng nổ long trời khiến Clay cảm thấy mọi khớp xương trong mình đang long ra. Clay nghĩ anh nghe thấy tiếng la hét của Tom, nhưng anh không chắc lắm, bởi vì lại có những tiếng réo khủng khiếp, và thình lình bầu không khí trở nên nóng bỏng.
Anh nắm chặt lấy Tom, một phần bằng cổ tay, một phần bằng cổ áo, rồi kéo ông ta ngược trở lên lối dẫn xuống sân bằng bê tông tới cửa quay, mắt anh gần như nhắm chặt vì ánh lửa sáng chói phát ra từ giữa sân bóng. Một cái gì đó rất to rơi xuống ngay cạnh anh, về bên phải. Anh nghĩ đó có thể là động cơ của chiếc xe. Anh biết chắc rằng những mẩu và những thanh kim loại nhỏ dưới chân anh là những gì còn lại của b âm nhạc.
Tom la hét dữ dội, và kính của ông ta bị tuột ra, nhưng ông ta có vẻ không việc gì và đã đứng được dậy. Hai người chạy lên con dốc như những kẻ đang chạy trốn khỏi thành phố Gomorrah. Clay có thể nhìn thấy hai cái bóng của họ - dài và mảnh - phía trước, và anh nhận thấy đủ thứ đang rơi xuống quanh họ: tay, chân, một thanh bađờsốc, một cái đầu với mái tóc đang cháy. Từ phía sau họ vang lên một tiếng nổ nữa - cũng có thể là tiếng nổ thứ ba - và lần này chính anh là người hét lên. Chân anh ríu lại và anh vấp ngã. Cả thế giới nóng hừng hực và sáng chói.
Chúng ta không biết mình đang làm gì, anh nhìn những thứ rơi quanh mình và nghĩ. Chúng ta không có đầu mối và chúng ta sẽ phải trả giá bằng mạng sống khốn khổ của chính mình.
“Đứng dậy!” Đó là Tom, và anh nghĩ ông ta đang gào lên, nhưng giọng ông ta thì nghe lại có vẻ như đang vọng về từ một nơi nào đó cách đấy hàng dặm đường. Anh cảm thấy đôi bàn tay với những ngón tay dài đang nắm chặt một cánh tay anh. Rồi Alice cũng có mặt ở đó. Alice nắm chặt cánh tay còn lại của anh, và cô bé đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Anh có thể trông thấy chiếc giầy lúc lắc trên cổ tay Alice. Khắp người cô bé phủ đầy máu, những mẩu quần áo, và những mẩu thịt cháy khét.
Clay nhổm người lên, và Alice đỡ anh đứng thẳng dậy. Từ phía sau họ, khí prôban đang réo giống như những con rồng phun lửa. Và đang bước lại phía họ là Jordan, Viện trưởng Ardai theo ngay sát phía sau, khuôn mặt ông ta đỏ ửng, và mồ hôi lăn trên những vết nhăn.
“Không, Jordan, không, hãy đưa ông ấy ra khỏi đây!” Tom la lên, và Jordan kéo Viện trưởng Ardai sang một bên, hai tay cậu bé ôm chặt lấy lưng ông già. Một thân người đang cháy có một chiếc khuyên đeo trên rốn rơi xuống cạnh Alice, và cô bé đá nó ra khỏi lối đi. Năm năm chơi bóng, Clay nhớ là anh đã nghe cô bé nói như thế. Một chiếc áo sơ mi đầy lửa rơi xuống gáy Alice, và Clay kịp gạt nó xuống trước khi nó làm sém tóc cô bé.
Trên đỉnh lối đi dốc, một chiếc bánh xe tải với một nửa trục xe vẫn còn bám ở đó đang cháy rừng rực bên cạnh hàng ghế cuối. Nếu chiếc bánh xe với trục xe đó nằm giữa lối đi, có lẽ họ đã bị nướng chín - ít nhất thì Viện trưởng Ardai cũng không thể vượt qua. May là họ đã có thể lách mình qua đám lửa, nín thở để tránh những cuộn khói đen đặc. Một giây sau, họ đã lách qua cửa quay, Jordan và Alice mỗi đứa đỡ một bên hông Viện trưởng Ardai, gần như bế ông già qua cửa. Clay bị chiếc gậy của ông già đập vào tai hai lần, nhưng ba mươi giây sau khi vượt qua chiếc lốp xe cháy, họ đã đứng dưới Cổng Tonney, nhìn lại cột lửa khổng lồ đang bốc lên trên khu khán đài và khu trung tâm với cùng một vẻ kinh hoàng như nhau.
Một miếng vải cờ đang cháy bị giật ra khỏi tấm biển CHÀO MỪNG, bay dập dờn trên không trung và hạ xuống gần phòng vé, làm tóe ra vài tia lửa trước khi nằm yên.
“Anh có biết là sẽ đến mức này không?” Tom hỏi. Mặt ông ta trắng bệch quanh mắt, đỏ lựng trên trán và má. Một nửa bộ ria của ông ta hóa ra đã bị cháy sém. Clay có thể nghe thấy lời ông ta, nhưng giống như đang vọng về từ một nơi xa lắc, như thể hai tai Clay đã bị nút chặt bằng bông.
“Anh có biết không?” Tom cố lay anh, và thay vì nhận được câu trả lời, ông ta nhận được một mẩu áo sơ mi của anh, và làm chiếc áo của anh rách toạc.
“Biết cái gì, ông bị điên à?” Giọng Clay khản đặc, quá khô, như bị nướng chín. “Ông nghĩ là tôi cứ đứng ì ra đó với khẩu súng lục nếu tôi biết trước mọi chuyện à? Nếu không có chiếc thanh chắn bằng bê tông ấy, chúng ta đã bị xé đứt đôi người, hoặc đã bốc bay lên trời từ lâu rồi.”
Thật không thể tin nổi, Tom bắt đầu cười nhăn nhở. “Tôi làm rách áo của anh rồi, Người Dơi ạ.”
Clay thấy mình muốn vặn gẫy cổ ông ta. Đồng thời lại muốn ôm hôn ông ta vì ông ta vẫn còn sống.
“Cháu muốn quay trở lại Nhà Cheatham.” Jordan nói. Nỗi sợ hãi thể hiện rõ trong giọng cậu bé, không thể nhầm lẫn.
“Trước hết, chúng ta phải tìm đến một khoảng cách an toàn đã,” Viện trưởng Ardai đồng ý. Ông già đang run bần bật, mắt ông ta không rời lò lửa đang réo ầm ầm phía trên Cổng vòm và khu khán đài. “Ơn Chúa là gió đang thổi về phía Dốc Học viện.”
“Thầy có thể đi được không?” Tom hỏi.
“Cám ơn anh, tôi đi được. Nếu Jordan chịu khó giúp tôi, chắc là tôi vẫn có thể đi tới Nhà Cheatham.”
“Chúng ta đã chiến thắng,” Alice nói. Cô bé đang gạt những mẩu thịt bám trên mặt mình, khiến mặt cô bé be bét máu. Mắt cô bé chẳng giống bất kỳ thứ gì mà Clay từng nhìn thấy, trừ trong vài bức ảnh và tranh hài của những năm 1950 và 1960. Clay nhớ có lần anh đã đến dự một lớp học về hài kịch, lúc ấy anh còn rất bé, và được nghe Wallace Wood giảng về cách vẽ một cái gì đó mà ông ta gọi là Mắt Ma. Bây giờ anh đã thấy rõ nó trên khuôn mặt một cô nữ sinh 15 tuổi.
“Alice, đi thôi,” anh nói. “Chúng ta phải quay trở lại Nhà Cheatham rồi hãy nói chuyện. Phải ra khỏi cái nơi chết tiệt này đã.” Ngay khi những ngôn từ bật ra khỏi miệng Clay, anh liền lặp lại để xem những âm thanh phát ra từ miệng mình nghe có thực không. Lần thứ hai thì quá thực, đó là những âm thanh của sự khiếp hãi.
Có thể cô bé không nghe thấy anh nói gì. Trông cô bé có vẻ hả hê. Ngập trong niềm vui chiến thắng. Và phát ốm vì niềm hân hoan ấy, giống một đứa trẻ phát ốm vì trót ăn quá nhiều kẹo trong lễ hội Halloween. Ánh mắt cố bé sáng rực. “Không gì có thể sống sót.”
Tom nắm chặt tay Clay. Rát bỏng giống kiểu cháy nắng. “Có chuyện gì với anh vậy?”
“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta đã mắc sai lầm,” Clay nói.
“Giống như trong trạm xăng à?” Tom hỏi anh. Vẻ lo lắng lộ rõ lại sau mắt kính. “Khi người đàn ông và người phụ nữ tranh nhau mấy chiếc bánh Tw…”
“Không, tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta đã mắc sai lầm,” Clay nói. “Thực tế là, tôi nghĩ mọi chuyện còn tệ hơn thế.” Anh biết họ đã mắc sai lầm. “Đi nào. Tối nay chúng ta phải rời khỏi nơi này.”
“Nếu anh đã nói như vậy thì chúng tôi sẽ theo anh,” Tom nói. “Đi thôi, Alice.”
Cô bé đi theo họ một đoạn xuôi theo con đường dẫn tới Nhà Cheatham, nơi họ đã để hai chiếc đèn xách đang chiếu sáng bên chiếc cửa sổ lớn, rồi quay lại nhìn lần nữa. Lúc này cả khu khán đài đang bốc cháy. Những ngôi sao trên bầu trời đã biến mất; thậm chí mặt trăng cũng biến thành một bóng ma nhảy nhót trong hơi nóng và khói bụi. “Bọn họ đã chết, bọn họ đã biến sạch, bọn họ đã bị xé nát, nói. “Cháy đen, cháy…”
Vừa lúc đó, một tiếng rên nổi lên, có điều không phải vọng lại từ Thác Glen hay Littleton cách đấy hàng chục dặm, mà là từ phía sau lưng họ. Đó là một tiếng rên đau đớn, tiếng rên của một cái gì đó, một thực thể duy nhất, vừa thức dậy và thấy mình đang bốc cháy, Clay biết rõ điều đó.
Alice hét lên và bịt lấy tai, mắt cô bé lồi ra trong ánh lửa.
“Phải sửa sai thôi, thưa thầy!” Jordan vừa nói vừa nắm chặt cổ tay vị Viện trưởng. “Thưa thầy, chúng ta phải làm gì đi chứ!”
“Quá muộn rồi, Jordan ạ.” Viện trưởng Ardai nói.