← Quay lại trang sách

- 25 -

Ngọn lửa đã lan tới khu giảng đường mà vị Viện trưởng gọi là Hội trường Hackery. Rồi, vào khoảng bốn giờ sáng, gió lặng dần và đám cháy không lan rộng nữa. Khi mặt trời lên, toàn khu Học viện Gaiten nồng nặc mùi khí prôban, than củi, và mùi thịt cháy. Bầu trời New England rực rỡ của buổi sáng tháng Mười bị che mờ bởi cột khói xám - đen đang bốc lên. Và Nhà Cheatham vẫn còn người ở. Cuối cùng thì mọi chuyện diễn ra theo kiểu hiệu ứng đôminô: Viện trưởng Ardai không thể đi nếu không phải là đi bằng xe hơi, đi bằng xe hơi là chuyện không tưởng, và Jordan sẽ không đi nếu không có Viện trưởng Ardai đi cùng. Ardai cũng không thể thuyết phục được cậu bé. Alice, dù đã chấp nhận mất chiếc Bùa Giầy, không chịu đi nếu thiếu Jordan. Tom không chịu đi nếu Alice không đi. Và Clay không thể đi nếu không có hai người đó, cho dù anh kinh sợ khi nhận ra rằng những người bạn mới này tạm thời còn quan trọng hơn cả con trai anh, và cho dù anh vẫn tin chắc rằng họ sẽ phải trả giá đắt cho những gì mà họ đã làm với Sân Tonney nếu họ vẫn cố thủ trong Học viện Gaiten, chưa nói gì đến hiện trường tội ác ngoài kia.

Anh hy vọng mình sẽ cảm thấy khá hơn khi mặt trời lên, nhưng không phải.

Cả năm người cùng quan sát và đợi chờ bên cửa sổ phòng khách, nhưng tất nhiên là chẳng có thứ gì hiện ra giữa đống đổ nát đang âm ỉ cháy ngoài kia, và cũng chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng lửa cháy lách tách đang lan sâu vào khu văn phòng Khoa Thể dục và phòng để đồ cá nhân sau khi đã lan hết khu khán đài. Một nghìn, hơn kém không đáng kể, kẻ mất trí từng lấy Sân Tonney làm tổ, theo lời Alice, đã bị nát bấy. Mùi thịt người cháy khét xộc vào cổ họng họ. Clay đã nôn một lần, và anh biết những người khác cũng vậy, kể cả Viện trưởng Ardai.

Chúng ta đã mắc sai lầm, anh lại nghĩ.

“Ba người nhẽ ra nên rời khỏi nơi này,” Jordan nói. “Cháu và thầy Viện trưởng sẽ ổn - chúng ta sẽ không sao, đúng không thầy?”

Viện trưởng Ardai phớt lờ câu hỏi. Ông ta đang nhìn Clay. “Chuyện gì xảy ra hôm qua, lúc anh và Tom đứng trong văn phòng trạm xăng? Tôi nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra, khbây giờ trông các anh mới có vẻ như thế này?”

“Ồ, trông chúng tôi thế nào, thầy Viện trưởng?”

“Giống những con thú đánh hơi thấy mùi bẫy. Hai kẻ trên phố kia trông thấy các anh à?”

“Không hẳn thế.” Clay nói. Anh không muốn bị ví với một con thú, nhưng không thể chối bỏ thực tế rằng đó chính là anh: ô xy và thức ăn, cácbôníc và chất thải, chẳng khác gì một con chồn.

Viện trưởng Ardai bắt đầu xoa bụng bằng bàn tay to lớn của ông ta. Giống như tất cả những cử chỉ và động tác của ông ta, Clay nghĩ có một cái gì đó giống như diễn kịch. Không phải là giả dối, chỉ là có kịch tính. “Vậy thì chính xác đó là chuyện gì?”

Và bởi vì bảo vệ người khác bằng cách bưng bít thông tin không còn là lựa chọn tối ưu nữa, Clay nói cho vị Viện trưởng biết chính xác họ đã nhìn thấy những gì từ văn phòng của trạm xăng Citgo. Anh nói cho ông ta biết về những tờ giấy bay bay, những tàn tro xoay tròn trong chiếc gạt tàn giống như nước đang thoát ra từ lỗ thoát nước dưới bồn tắm, những chiếc chìa khóa va vào nhau kêu leng keng trên tấm bảng, chiếc tay cầm rơi xuống nền xi măng đánh keng một tiếng.

“Cháu cũng cảm nhận thấy điều đó.” Jordan nói, và Alice gật đầu.

Tom nói đến chuyện ông ta cảm thấy tức thở, và Clay nói mình cũng cảm thấy như vậy. Cả hai cùng cố gắng giải thích về một cái gì đó hàm chứa một sức mạnh kỳ quái nổi lên giữa không trung.

Clay nói chuyện đó giống như cảm giác ngột ngạt trước một cơn bão. Tom nói bầu không khí không hiểu sao có vẻ tưng tức. Rất nặng.

“Rồi anh ta để cô ta lấy hai chiếc bánh và hiện tượng ấy biến mất,” Tom nói. “Tro ngừng bay, chìa khóa ngừng rung, cảm giác như sắp có sấm nổ ấy biến mất.” Ông ta nhìn Clay như để tìm sự xác nhận, anh gật đầu.

Alice nói, “Tại sao các chú không nói lại với mọi người?“Bởi vì điều đó chẳng thay đổi được gì,” Clay nói. “Chúng ta vẫn cứ đốt cháy chiếc tổ của bọn họ nếu chúng ta có thể, bất chấp chuyện đó.”

“Đúng vậy.” Tom nói.

Bỗng Jordan lên tiếng, “Các chú nghĩ là bọn người mất trí đang biến thành những người có năng lực viễn di sinh học, đúng không?”

Tom nói, “Chú không hiểu nghĩa của cụm từ này, Jordan ạ.”

“Những người có khả năng di chuyển mọi vật bằng ý nghĩ, đó là một. Hoặc là ngẫu nhiên, nếu xúc cảm của họ vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Chỉ có khả năng viễn di sinh học kiểu di chuyển cách không hoặc tự bay lên…”

“Tự bay lên à?” Alice hỏi, gần như la lên.

Jordan phớt lờ. “… chỉ là vài nhánh nhỏ. Cốt lõi của viễn di chính là viễn cảm, và đó chính là những gì mà các chú sợ, đúng không?”

Tom đưa tay lên sờ phần ria đã bị cháy sém. “Bây giờ thì chú đã lờ mờ hiểu.” ông ta dừng lại, gật gật đầu. “Có vẻ hợp lý. Chú không biết chắc.”

Jordan không quan tâm đến Tom. “Giả dụ là như thế. Bọn họ trở thành những người có khả năng viễn cảm thực thụ. Cháu muốn nói, không chỉ đơn giản là những thây ma sống lại với bản năng bầy đàn. Vậy thì sao? Bầy ở Học viện Gaiten đã chết, và bọn họ chết mà không biết ai đã đốt cháy mình, bởi vì bọn họ chết trong trạng thái mà ta cứ tạm gọi là đang ngủ, vì vậy nếu các chú sợ rằng bọn họ sẽ dùng năng lực viễn cảm để dò ra tên của chúng ta và truyền nhận dạng của chúng ta cho đồng loại của mình trong vùng New England này, các chú có thể yên tâm.”

“Jordan…” vị Viện trưởng bắt đầu, rồi nhăn mặt lại. Ông ta vẫn luôn tay xoa bụng.

“Có chuyện gì vậy, thưa thầy. Thầy không sao chứ?”

“Không sao. Lấy cho thầy lọ thuốc Zantac ở trong phòng tắm dưới cầu thang, được không? Và một chai nước suối Ba Lan. Như thế là đủ.”

Jordan vội chạy đi để làm việc mà ông thầy vừa sai.

“Không phải là viêm loét dạ dày chứ, thầy Ardai?” Tom hỏi.

“Không,” vị Viện trưởng trả lời. “Chỉ là do căng thẳng. Một người… không thể nói là bạn… người quen cũ!”

“Tim thầy không sao chứ ạ?” Alice hạ thấp giọng hỏi.

“Có lẽ không sao,” vị Viện trưởng nói và nhe răng ra cười, một nụ cười thật không đúng lúc. “Nếu thuốc Zantac không có tác dụng, chúng ta có thể chẩn đoán lại căn nguyên… nhưng cho tới lúc này, loại thuốc ấy vẫn rất hữu hiệu, và chẳng nên mua thêm rắc rối khi nó rất sẵn có. A, Jordan, cảm ơn em.”

“Có gì đâu ạ.” Cậu bé đưa cho ông thầy lọ thuốc và chai nước cùng nụ cười quen thuộc.

“Thầy nghĩ em phải đi với mọi người.” Ardai nói sau khi đã uống một viên Zantac,

“Thưa thầy, với tất cả lòng kính trọng thầy, em muốn nói rằng đó là điều không thể, không thể.”

Vị Viện trưởng nhìn Tom và Clay bằng ánh mắt dò hỏi. Tom giơ tay lên. Clay chỉ nhún vai. Anh có thể nói to lên những gì anh đang cảm thấy lúc này, nói to lên suy nghĩ của anh, một suy nghĩ mà chắc chắn là họ đều biết rõ - chúng ta đã phạm phải sai lầm, và việc ở lại đây sẽ làm cho vấn đề thêm trầm trọng - nhưng rồi anh lại thấy không cần thiết phải nói ra thành lời. Khuôn mặt của Jordan có vẻ rắn rỏi bên ngoài, nhưng bên trong rõ ràng là sự khiếp hãi. Họ sẽ không thuyết phục cậu bé. Và hơn nữa, bây giờ đã là ban ngày, ban ngày là thời gian của lũ người mất trí, Người Ma.

Anh vuốt tóc cậu bé. “Nếu cháu đã nói vậy, Jordan ạ, chú sẽ cố chợp mắt một chút xem sao.”

Jordan như trút được gánh nặng. “Đó có vẻ là một ý kiến hay. Cháu nghĩ cháu cũng sẽ đi ngủ một chút.”

“Tôi sẽ đi làm một tách ca cao thượng hạng của Nhà Cheatham trước khi đi ngủ,” Tom nói. “Và tôi tin rằng tôi sẽ vặt sạch luôn mảng ria còn lại này. Những tiếng rên rỉ mà mọi người nghe thấy sẽ là của tôi.”

“Cháu có thể xem được không?” Alice hỏi. “Cháu luôn muốn được biết xem một người lớn khóc sẽ như thế nào.”