← Quay lại trang sách

- 26 -

Tom và Clay ở chung phòng trên tầng ba; Alice ở một mình ở phòng bên cạnh. Trong khi Clay cởi giầy, có tiếng gõ cửa chiếu lệ, rồi Viện trưởng Ardai bước vào. Khuôn mặt ông ta tái nhợt như xác chết, ngoài hai vết đỏ ửng trên hai bên má ông ta.

“Thầy không sao chứ?” Clay vừa hỏi vừa đứng dậy. “Thầy bị đau tim à?”

“Cảm ơn anh đã hỏi, Clay ạ,” Vị Viện trưởng trả lời. “Không biết có phải tôi đã gieo mầm không, nhưng có vẻ là như thế.” Ông ta liếc nhìn qua vai xuống đại sảnh, rồi khép cửa lại bằng cậy gậy của mình. “Nghe kỹ đây, anh Riddell - Clay - và đừng có hỏi trừ phi anh cảm thấy thấy nhất thiết phải hỏi. Tôi sẽ chết trên giường của mình vào khoảng cuối buổi chiều hoặc đầu buổi tối ngày hôm nay, và chắc chắn anh có thể kết luận rằng cuối cùng thì tôi đã mắc bệnh tim, rằng những gì mà chúng ta làm tối qua đã làm tôi phát bệnh. Anh có hiểu không?”

Clay gật đầu. Anh hiểu, và anh cố để không phản đối. Chuyện đó có thể có chỗ đứng trong thế giới ngày xưa, nhưng không hợp trong thế giới ngày nay. Anh biết tại sao Viện trưởng Ardai đề nghị như vậy.

“Nếu Jordan nghi ngờ rằng tôi đã tự kết liễu đời mình để giải phóng cho cậu ta cái mà trí óc non nớt đáng yêu của cậu ta xem là một bổn phận thiêng liêng, có thể cậu ta sẽ bắt chước. Ít nhất thì cậu ta cũng sẽ làm chuyện mà những người cao niên thời tôi còn nhỏ gọi là lên cơn điên bỏ nhà đi lang thang. Cậu ta sẽ đau khổ và than khóc, nhưng điều đó có thể chấp nhận được. Còn ý nghĩ cho rằng tôi đã tự vẫn để giải phóng cho cậu ta là không thể chấp nhận được. Anh có hiểu điều đó không?”

“Hiểu,” Clay nói. Rồi: “Thưa thầy, chờ một ngày nữa đã. Những gì mà thầy đang nghĩ tới… có thể không cần thiết. Có thể chúng ta sẽ thoát khỏi chuyện này một cách dễ dàng hơn.” Anh không tin điều đó, và dù gì thì Ardai cũng quyết tâm làm điều mà ông ta đã nói; tất cả sự thật mà Clay cần đều đã hiện rõ trên khuôn mặt hốc hác, đôi môi mím chặt, và ánh mắt rực sáng của ông già. Dù vậy, anh vẫn cố thuyết phục. “Hãy chờ một ngày nữa. Có thể sẽ chẳng có chuyện gì.”

“Anh nghe thấy những tiếng rên la ấy rồi đấy,” vị Viện trưởng trả lời. “Đó là cơn thịnh nộ. Bọn họ sẽ tới.”

“Có thể, nhưng…”

Vị Viện trưởng giớ cây gậy lên để ngăn lời anh. “Và nếu bọn họ tới, và nếu bọn họ có thể đọc được suy nghĩ của chúng ta cũng như đọc được suy nghĩ của nhau, bọn họ sẽ đọc thấy cái gì trong óc anh, nếu anh vẫn còn ở đây cho bọn họ đọc?”

Clay không trả lời mà chỉ quan sát nét mặt ông già.

“Cho dù bọn họ không đọc được suy nghĩ của anh đi nữa,” vị Viện trưởng tiếp tục, “anh định làm gì? Ở lại đây, hết ngày này đến ngày khác, tuần này đến tuần khác? Cho đến khi tuyết rơi? Cho đến khi tôi chết vì tuổi già? Bố tôi sống đến chín mươi bảy tuổi. Trong khi đó, anh còn có vợ và con.”

“Vợ và con tôi hoặc là an toàn hoặc là không. Tôi đã không còn nghĩ nhiều về điều đó.”

Đó là một lời nói dối, và có lẽ Viện trưởng Ardai đã nhận thấy điều đó trên nét mặt anh, bởi vì ông ta mỉm cười. “Và anh nghĩ rằng con anh cũng yên tâm với ý nghĩ rằng bố nó hoặc là còn sống, hoặc là đã chết, hoặc là đã bị mất trí? Sau chỉ có một tuần?”

“Tôi không nghĩ đến điều đó.” Clay nói nhỏ, giọng run run.

“Thật ư? Ở đây không có ai làm trọng tài để phân xử xem anh thắng hay tôi thắng. Chỉ có mấy con gà là chính chúng ta đây.” Vị Viện trưởng liếc nhìn ra phía cửa, rồi quay lại nhìn Clay. “Phương trình ở đây rất đơn giản. Các anh không thể ở lại và tôi không thể đi. Jordan cần phải đi với các anh.”

“Nhưng để thầy nằm lại một mình giống con ngựa bị gẫy chân

“Không phải như thế,” Viện trưởng Ardai ngắt lời anh. “Ngựa không biết đến cái chết nhân đạo, nhưng con người thì có.” Cánh cửa mở ra, Tom bước vào, và hầu như không dừng lại để thở, vị Viện trưởng nói tiếp, “Và đã bao giờ anh tính đến việc vẽ tranh minh họa chưa, Clay? Cho các cuốn sách, ý tôi là vậy?”

“Kiểu tranh của tôi quá nông cạn, không thích hợp với phần đa các nhà xuất bản,” Clay nói. “Tôi đã thử vẽ cho một số tờ báo nhỏ như Grant hay Eulalia. Một số cuốn sách của Edgar Rice Burroughs Mars.”

“Ối!” vị Viện trưởng kêu lên, và lia lia chiếc gậy trong không khí. Rồi ông ta xoa xoa thái dương và nhăn mặt. “Trái tim khốn khổ của tôi! Xin lỗi, anh Tom - tôi chỉ muốn trò chuyện một chút cho đỡ căng thẳng trước khi đi nằm.”

”Xin thầy cứ tự nhiên,” Tom nói, và nhìn theo Viện trưởng Ardai khi ông ta đi ra cửa. Tom quay sang Clay, khi tiếng gậy đã đi xa xuống dưới đại sảnh, và nói, “Ông ấy không sao chứ? Trông ông ấy tái nhợt.”

“Tôi nghĩ ông ấy không sao.” Anh chỉ vào mặt Tom. “Tôi nghĩ ông đang vặt râu chứ?”

“Tôi đã quyết định không làm điều đó khi Alice cứ bám lấy tôi,” Tom nói. “Tôi mến cô bé, nhưng trong vài chuyện, cô bé đúng là đồ quỷ sứ.”

“Chuyện đó chỉ là do đa nghi thôi.”

“Cảm ơn, Clay, tôi cần điều đó. Mới chỉ có một tuần và tôi gần như không cần đến sự bảnh bao nữa.”

Clay trèo lên một trong hai chiếc giường đơn trong phòng, ngả mình xuống, đặt tay sau gáy, và nhìn lên trần nhà.

“Anh ước chúng ta đã thoát ra khỏi nơi này, đúng không?” Tom hỏi.

“Ông biết điều đó cũng rõ như tôi.” Anh nói bằng giọng không cảm xúc.

“Sẽ không sao đâu, Clay. Thật đấy.

“Đấy là ông nói thế, nhưng thoáng trông là biết ngay ông đang tự huyễn hoặc mình.”

“Trông tôi thế nào, Clay?” Tom nói. “Mất cân bằng à? Dù gì thì…”

“… bây giờ quá muộn rồi, ít nhất là tính theo giờ ban ngày.” Clay tiếp lời ông ta.

“Thôi được, không nói đến chuyện ấy nữa.”

Giọng Tom nghe có vẻ đã thực sự bình tĩnh trở lại. Ông ta nói thêm mấy câu gì đó, nhưng Clay chỉ nghe được mấy từ “Jordan nghĩ rằng…” rồi anh ngủ thiếp đi.