- 29 -
“Bình tĩnh đi,” Clay nói. “Đừng quá căng thẳng, được chứ?”
Hai phút sau khi có những tiếng rầm rầm kéo dài vang lên từ phía ngoài cửa trước kia, ba người họ đang đứng dưới chân cầu thang. Tom cầm chặt khẩu súng trường tấn công của Nga mà lúc này họ gọi nó bằng cái tên là Ngài Tốc độ, mỗi tay Alice cầm một khẩu tự động chín li, và Clay thì lăm lăm khẩu côn 45 của Beth Nickerson (anh thấy nó lủng lẳng ở thắt lưng quần, dù anh không nhớ là anh đã đeo nó vào từ lúc nào). Jordan vẫn đứng núp sau cột cầu thang chỗ chiếu nghỉ. Từ chỗ đó, cậu bé không thể nhìn ra những chiếc cửa sổ ở tầng dưới, và Clay nghĩ rằng như thế là tốt. Ánh sáng buổi chiều trong Nhà Cheatham tối hơn bình thường, và đó là một điều hoàn toàn chẳng tốt chút nào.
Ánh sáng trong Nhà Cheatham tối hơn bình thường vì mọi cửa sổ đều có một đám người mất trí bâu kín. Những khuôn mặt trống rỗng với dấu vết của những trận đánh lộn mà bọn họ đã tham gia. Clay nhìn thấy những hố mắt không có con ngươi, những hàm răng trơ lợi, những chiếc tai rách, những vết tím bầm, những mảng thịt bị tróc da, và những khúc xương lòi ra khỏi thịt. Tất cả bọn họ đều câm lặng. Có một cái gì đó giống như là sự háo hức ở bọn Người Ma kia, và sự háo hức ấy chiếm lĩnh bầu không khí bằng một sức mạnh vô hình khiến cho không gian trở nên ngạt thở. Clay lo rằng những khẩu súng sẽ bay khỏi tay họ và nhằm bắn vào chính họ.
Bắn vào chính chúng ta, anh nghĩ.
“Bây giờ thì tôi đã biết lũ tôm hùm nghĩ gì trong bể nước nhà hàng Hải sản Bến cảng.” Tom nói bằng một giọng ngàn ngạt.
“Bình tĩnh đi,” Clay nhắc lại. “Hãy để bọn Người Ma kia ra tay trước.”
Nhưng những Người Ma không ra tay. Lại có tiếng rầm rầm kéo dài ngoài cổng vòm trước tòa nhà - Clay nghĩ giống với tiếng cái gì đó đang được dỡ xuống - và rồi những sinh vật ngoài cửa sổ kia tháo lui, như thể bọn họ bắt được một tín hiệu mà chỉ bọn họ mới có thể làm được. Bọn họ làm điều đó một cách có trật tự, theo đội hình. Đây không phải là thời điểm bình thường trong ngày để tập hợp bầy, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Đó là điều rất rõ.
Clay bước lại gần cửa sổ lớn của phòng khách, tay vẫn giữ chặt khẩu súng côn. Tom và Alice bước theo anh. Họ cùng quan sát bọn người mất trí (lúc này có vẻ như không còn mất trí nữa, ít nhất là theo cách hiểu của Clay) rút lui với những bước đi kỳ dị, giậc cục, và luôn giữ một không gian nhỏ quanh mình. Bọn họ dừng lại ở khu vực giữa Nhà Cheatham và những gì còn đang âm ỉ cháy trên sân bóng đá Tonney, giống một đoàn quân trên sân duyệt binh. Mọi con mắt không - hoàn - toàn - mất - trí đều đổ dồn về phía tòa nhà của Viện trưởng.
“Tại sao chân tay bọn họ lại nhem nhuốc như vậy?” một giọng nói nhỏ cất lên. Họ quay lại nhìn. Đó là Jordan. Chính bản thân Clay cũng không để ý đến những vết than, tro và bồ hóng bám trên lũ Người Ma ở ngoài kia, nhưng trước khi anh kịp nói lên điều đó, Jordan đã tự trả lời câu hỏi của mình. “Bọn họ đến để xem, đúng không? Chắc chắn rồi. Bọn họ đến để xem chúng ta đã làm gì các bạn của bọn họ. Và bọn họ rất tức giận. Cháu có thể cảm thấy điều đó. Các chú có cảm thấy điều đó không?”
Clay không muốn trả lời là có, nhưng tất nhiên anh cảm thấy điều mà cậu bé cảm thấy. Cảm thấy ngột ngạt và nặng nề trong bầu không khí, cảm giác như đang ở giữa những luồng điện tích của những đám mây giông: đó là sự cuồng nộ. Anh nhớ đến cảnh Yêu tinh Vàng cắn ngập cổ người phụ nữ mặc đồ vét bên công viên Common, và người phụ nữ cao tuổi đã chiến thắng trong trận đánh lộn ở ga tầu điện ngầm trên phố Boylston, cũng chính là người phụ nữ sải bước vào công viên Common với mái tóc hoa râm nhỏ máu. Người thanh niên trần truồng đi đôi giầy thể thao, vừa chạy vừa đâm hai chiếc cần ăng ten của xe hơi vào không khí. Tất cả sự cuồng nộ ấy - hình như anh nghĩ rằng nó đã biến mất? Này, hãy nghĩ lại.
“Tôi cảm nhận thấy nó,” Tom nói. “Jordan, nếu bọn họ có khả năng siêu linh như vậy, tại sao bọn họ không giết chúng ta, hay giết lẫn nhau?”
“Hay làm cho đầu chúng ta nổ tung,” Alice nói. Giọng cô bé run run. “Cháu đã thấy điều đó trong một bộ phim lâu rồi.”
“Em không biết,” Jordan nói. Cậu bé nhìn Clay. “Người đàn ông Rách Nát đâu rồi?”
“Cháu gọi ông ta bằng cái tên ấy à?” Clay nhìn xuống bức phác họa mà anh vẫn đang cầm trong tay thịt bị rách, áo bị rách, quần bị rách. Anh nghĩ Rách Nát không phải là một cái tên tồi.
“Cháu gọi ông ta là rắc rối, đó là tên ông ta,” Jordan nói nhỏ. Cậu bé nhìn ra ngoài. Một đám người mất trí mới kéo đến - ít nhất phải tới ba trăm người, có thể là bốn trăm - từ những thị trấn xung quanh. Cậu bé hỏi, “Chú có thấy ông ta không?”
“Trừ trong giấc mơ ra, không.”
Tom lắc đầu.
“Đối với cháu, ông ta chỉ là một bức vẽ trên giấy,” Alice nói. “Cháu không mơ thấy ông ta, và cháu không thấy có ai mặc áo đầu quạ xám ngoài kia. Bọn họ đã làm gì ngoài sân bóng đá? Bọn họ tìm người chết à, các chú có nghĩ thế không?” Cô bé tỏ vẻ ngờ vực. “Và không phải là ở ngoài đó vẫn còn rất nóng à? Chắc chắn phải rất nóng.”
“Bọn họ đang chờ gì vậy?” Tom hỏi. “Nếu bọn họ không xử chúng ta, bọn họ đang chờ gì?”
Chợt Clay hiểu ra bọn họ đang chờ gì, và cũng hiểu ra người đàn ông mà Jordan gọi là Rách Nát đang ở đâu - đó là điều mà ông Devane, thầy giáo dạy môn đại số của anh thời ở trường phổ thông, gọi là một điểm aha! Anh quay mình và bước tới sảnh trước.
“Anh đi đâu đấy?” Tom hỏi.
“Xem bọn họ để lại gì cho chúng ta.” Clay nói.
Mọi người đều vội đi theo anh. Tom là người đầu tiên đuổi kịp anh, khi tay anh vẫn còn nắm quả đấm cửa. “Tôi không biết đây có phải là một việc nên làm hay không.” Tom nói.
“Có thể là không, nhưng đó là điều mà bọn họ đang chờ đợi,” Clay nói. “Và ông biết gì không? Tôi nghĩ nếu bọn họ muốn giết chúng ta, chắc chắn chúng ta đã không còn sống đến lúc này.”
“Chú ấy nói đúng đấy.” Jordan nói bằng giọng của người ốm.
Clay mở cửa. Chiếc cổng vòm dài tiền của Nhà Cheatham với những đồ nội thất tiện nghi bằng gỗ liễu gai và một tầm nhìn bao quát cả Dốc Học viện dẫn xuống Đại lộ Học viện thật hợp với những chiều thu đầy nắng như thế này, nhưng lúc đó cảnh đẹp của môi trường là thứ xa vắng nhất trong đầu óc Clay. Đứng dưới chân các bậc thềm là đội ngũ tiên phong của đoàn quân Người Ma: tất cả có hai mươi người. Đứng đầu là người đàn ông trong giấc mơ của Clay, bức phác họa của anh đã hiện ra trong thực tại. Dòng chữ in trước ngực chiếc áo đầu quạ xám đúng là HARVARD. Chiếc má trái bị xé rách lúc này bám chặt một bên mũi bằng hai đường khâu vụng về. Hai đường khâu khác đã bị bung ra khiến những dải thịt sắp thối rữa thõng xuống. Clay nghĩ những đường khâu ấy đều bằng day cước cần câu. Bên môi rách để lộ đôi hàm răng dường như đã được nha sỹ chăm sóc cẩn thận trước đó không lâu, khi thế giới vẫn còn là thế giới.
Trước cửa, vùi kín tấm thảm lớn và trải dài về cả hai phía, là một đống những thứ cháy đen không hình thù, giống như ý tưởng sáng tạo của một nhà điêu khắc điên khùng nào đó. Chỉ mới nhìn thoáng qua, Clay đã biết rằng anh đang nhìn thấy những gì còn sót lại của các dàn dài đĩa trên sân Tonney.
Rồi Alice kêu lên. Một vài chiếc đài đĩa đã bị biến dạng vì nhiệt lăn xuống khi Clay mở cửa, và một cái gì đó đang nằm thăng bằng trên đỉnh cái đống ấy rơi xuống theo. Alice bước lên trước khi Clay kịp ngăn cô bé lại, rồi bỏ một khẩu súng xuống và cầm cái thứ ấy lên. Đó là chiếc giầy Nike Trẻ em. Cô bé ôm chặt nó vào ngực.
Clay nhìn Tom. Tom nhìn lại anh. Họ không có khả năng viễn cảm, nhưng giây phút ấy họ dường như đọc được ý nghĩ của nhau. Bây giờ là đến chuyện gì? Đôi mắt Tom như muốn hỏi.
Clay lại hướng sự chú ý tới Người Rách Nát. Anh băn khoăn không hiểu ta có thể cảm nhận được chuyện có ai đó đang đọc suy nghĩ của mình hay không, và ngay lúc này trí óc anh có đang bị ai đó đọc hay không. Anh chìa tay ra phía Người Rách Nát. Một tay anh vẫn còn cầm súng, nhưng Người Rách Nát và tất cả đội quân của ông ta dường như không thèm để ý đến khẩu súng. Clay ngửa lòng bàn tay lên: Các người cần gì?
Người Rách Nát mỉm cười. Một nụ cười không chứa đựng sự hài hước. Clay nghĩ anh có thể trông thấy sự giận dữ trong đôi mắt nâu tối đen kia, nhưng anh cho rằng đó chỉ là biểu hiện bề ngoài. Bên trong thì chẳng có xúc cảm gì, cũng giống như anh đang ngắm nhìn đôi mắt của một con búp bê.
Người Rách Nát gật đầu và giơ một ngón tay lên - chờ một chút. Và từ phía Đại lộ Học viện, như thể theo một ám hiệu, vang lên hàng ngàn tiếng kêu la. Tiếng kêu la của những người đang giãy chết. Kèm theo đó là một vài tiếng kêu săn mồi. Không nhiều.
“Các người đang làm gì?” Alice la lên. Cô bé bước về phía trước, vẫn ôm chặt chiếc giầy nhỏ trước ngực. “Các người đang làm gì với những con người dưới kia?”
Đó cũng chính là điều Clay đang nghĩ tới. Không nghi ngờ gì nữa, lũ Người Ma đang tra tấn những con người bình thường bị chúng tóm được.
Cô bé giơ khẩu súng còn lại trên tay lên. Tom giật tay cô bé và lấy được khẩu súng trước khi cô bé bóp cò. Cô bé quay lại và cào cấu ông ta.
“Trả lại cho cháu, chú có nghe thấy gì không? Chú có nghe thấy gì không?”
Clay kéo cô bé ra khỏi Tom. Trong suốt thời gian đó, Jordan đứng quan sát từ lối vào với đôi mắt mở to kinh sợ, và Người Rách Nát vẫn đứng im ở đầu hàng quân tiên phong với nụ cười trên khuôn mặt thể hiện sự giận dữ bên dưới sự hài hước và bên dưới sự hài hước là… sự trống rỗng, theo cách nghĩ của Clay. Hoàn toàn trống rỗng.
“Dù sao thì cũng chưa mở chốt an toàn,” Tom nói sau khi liếc nhìn khẩu súng. “Cảm ơn Chúa vì những ơn huệ nhỏ này.” Và với Alice: “Cháu muốn tất cả chúng ta đều bị giết à?”
“Chú nghĩ là bọn chúng sẽ để cho chúng ta đi à?” Cô bé hét to đến mức gần như không thể nghe rõ cô bé định nói gì. Nước mũi bắt đầu chảy ra từ lỗ mũi cô bé thành hai dòng rõ rệt. Từ dưới kia, trên đại lộ rợp bóng cây chạy qua Học viện Gaiten, vang lên những tiếng rên la và kêu thét. Một người phụ nữ đang hét lên Không, xin đừng xin đừng , rồi tiếng kêu của bà ta biến thành tiếng rống đau đớn và khiếp hãi.
“Chú không biết bọn họ đang định làm gì với chúng ta,” Tom cố tỏ ra bình tĩnh, “nhưng nếu bọn họ muốn giết chúng ta, bọn họ sẽ không làm thế. Hãy nhìn ông ta đi, Alice - những gì đang diễn ra dưới kia đang tạo lợi thế cho chúng ta.
Có một vài tiếng súng nổ khi những con người dưới kia chống trả để tự vệ, nhưng không nhiều lắm. Chủ yếu là những tiếng kêu đau đớn và khiếp hãi, tất cả đều vang lên từ khu vực tiếp giáp với Học viện Gaiten, nơi một bầy Người Ma đã bị thiêu cháy. Chuyện đó kéo dài không quá mười phút, nhưng Clay nghĩ đôi khi thời gian quả thực chỉ có tính tương đối.
Mười phút mà tưởng như hàng giờ.