← Quay lại trang sách

- 28 -

Đó là Jordan: Clay biết ngay. Anh liếc nhìn Tom qua vai mình trong khi mặc vội chiếc quần bò, nhưng Tom vẫn không nhúc nhích. Say như chết, Clay nghĩ. Anh mở cửa, bước ra ngoài, và khép cánh cửa lại.

Alice, lúc này mặc chiếc áo phông Học viện Gaiten làm áo ngủ, đang ngồi ở bậc cầu thang tầng hai, và đang dỗ dành cậu bé trong vòng tay. Mặt Jordan gục vào vai cô bé. Cô bé ngẩng lên nhìn khi nghe thấy tiếng bước chân trần của Clay trên các bậc cầu thang và cất tiếng nói trước khi Clay nói một điều mà có thể sẽ làm anh ân hận: Đó là thầy Viện trưởng à?

“Cậu ấy gặp ác mộng.” cô bé nói.

Clay nói ra câu đầu tiên xuất hiện trong óc anh. Lúc đó nó dường như đặc biệt quan trọng. “Cháu

Trán cô bé nhăn lại. Chân trần, với mái tóc buộc túm ra sau thành một chiếc đuôi gà và khuôn mặt sạm lại như vừa phơi nắng một ngày trên bãi biển. Trong cô bé giống người chị của Jordan. “Cái gì? Không. Cháu nghe thấy cậu ấy khóc dưới sảnh. Cháu đoán lúc ấy cháu cũng sắp tỉnh giấc, và…”

“Chờ một phút,” Clay nói. “Cứ ngồi yên ở đây.”

Anh trở lại phòng mình trên tầng ba và cầm lấy bức phác họa trên mặt bàn. Lần này Tom thình lình mở to mắt. Ông ta giật mình nhìn quanh với vẻ sợ hãi và mất phương hướng, rồi trông thấy Tom và bình tâm trở lại. “Lại về với thực tại,” ông ta nói. Rồi, vừa xoa một bàn tay lên mặt và chống khuỷu tay ngồi dậy, ông ta vừa nói: “Ơn Chúa. Giêsu. Mấy giờ rồi?”

“Tom, ông cũng mơ à? Một cơn ác mộng?”

Tom gật đầu. “Tôi nghĩ là như vậy. Ừ, đúng thế. Tôi nghe thấy có tiếng khóc. Jordan à?”

“Jordan. Ông mơ thấy gì? Ông có nhớ không?”

“Một ai đó gọi chúng ta là những kẻ mất trí,” Tom nói, và Clay cảm thấy bụng anh đau quặn. “Mà có lẽ chúng ta đúng là như thế. Còn lại tôi chẳng nhớ gì nữa. Sao cơ? Anh có…”

Clay không chờ nữa. Anh lao ra khỏi phòng và chạy vội xuống cầu thang. Jordan nhìn anh với vẻ mê mụ và sợ sệt khi anh ngồi xuống. Không còn vẻ tinh nhanh của một chuyên gia vi tính nữa; nếu Alice lúc này trông giống một cô bé 11 tuổi với mái tóc đuôi gà của mình, Jordan trông chỉ như đứa trẻ lên 9 tuổi.

“Jordan,” Clay nói. “Giấc mơ của cháu… cơn ác mộng ấy. Cháu có nhớ chi tiết không?”

“Bây giờ nó đang biến mất dần,” Jordan nói. “Bọn họ bắt chúng ta đứng lên bục. Bọn họ nhìn chúng ta như thể chúng ta là… cháu không biết, những con thú hoang… họ nói rằng…”

“Rằng chúng ta là những kẻ mất trí.”

Đôi mắt Jordan mở to. “Đúng thế!”

Clay nghe thấy có tiếng bước chân khi Tom đi xuống cầu thang. Anh không ngẩng lên. Anh chìa bức phác họa cho Jordan xem. “Có phải người này không?”

Jordan không trả lời. Cậu bé không phải trả lời. Cậu ta vội ôm chặt lấy Alice và giấu mặt vào ngực cô bé.

“Đây là cái gì?” Alice ngơ ngác. Cô bé đưa tay định cầm lấy bức phác họa, nhưng Tom đã cầm lấy nó trước.

“Chúa ơi,” ông ta nói, và đưa trả lại cho Clay. “Giấc mơ đã biến mất, nhưng tôi vẫn nhớ được bên má rách.”

“Và chiếc môi,” Jordan nói bằng giọng tắc nghẹn. “Chiếc môi dưới thõng xuống. Ông ta là người đã làm nghi lễ cho bọn họ xem. Cho bọn họ.” Cậu bé rùng mình. Alice xoa lưng cho cậu ta, rồi vòng cả hai tay ôm chặt cậu ta hơn.

Clay chìa bức phác họa cho Alice xem. “Có giúp cháu nhớ lại chuyện gì không? Người đàn ông trong một giấc mơ nào đó của cháu?”

Cô bé lắc đầu và chuẩn bị nói không. Trước khi cô bé kịp mở miệng, có những tiếng rầm rầm và một loạt những tiếp uỳnh uỵch vang lên từ phía bên ngoài cửa trước Nhà Cheatham. Alice hét lên. Jordan ôm cứng lấy Alice, như thể cậu bé muốn trốn vào trong người cô bé, và khóc thét lên. Tom nắm chặt vai Clay. “Ôi, cái…”

Lại có thêm những tiếng rầm rầm bên ngoài cửa, to và kéo dài. Alice lại hét lên.

“Súng!” Clay hét lớn. “Súng!”

Trong một lúc, tất cả bọn họ đều bị tê liệt đầu óc và rồi lại có những tiếng rầm rầm kéo dài vang lên, tiếng rầm rầm của một núi xương đang chuyển động. Tom lao lên tầng ba, và Clay bám sát ông ta. Anh bị trượt vì không đi giầy, và anh phải bám chặt và lan can để giữ thăng bằng. Alice đẩy Jordan ra và chạy về phòng, tà áo sơ mi bay lất phất, để Jordan ở lại một mình. Cậu bé ôm chặt lấy trụ cầu thang và nhìn xuống đại sảnh bằng đôi mắt ướt đầy khiếp hãi.