HOA HỒNG TÀN LỤI - MẢNH VƯỜN TAN HOANG - 1 -
Có khoảng nửa tá khăn trải bàn bằng lụa trong chiếc tủ ở cuối hành lang phía sau nhà, và một trong những chiếc khăn ấy được dùng để làm vải liệm cho Viện trưởng Ardai. Alice xung phong khâu kín tấm khăn lại, và òa lên khóc nức nở vì sự vụng về của đôi tay, hoặc vì sự yếu đuối của thần kinh. Tom giúp cô bé kéo căng tấm khăn, gập đôi đường khâu, và ông ta khâu nó lại rất nhanh một cách thành thạo, Clay nghĩ trông giống như một võ sỹ quyền Anh đấm vào chiếc bao vô hình bằng tay phải của mình.
“Đừng nói đùa vào lúc này”.Tom nói mà không ngẩng nhìn lên. “Tôi đánh giá cao những gì anh làm trên kia - tôi chẳng thể làm được như anh - nhưng lúc này tôi không nghe đùa được, kể cả kiểu đùa Xoa dịu. Tôi gần như không đứng vững được nữa rồi”
“Được rồi” Clay nói. Cười đùa là thứ xa lạ nhất trong đầu óc anh lúc này. Còn về những gì anh đã làm trên phòng Viện trưởng… có gì đâu, phải nhổ chiếc bút ra khỏi mắt Ardai. Không thể để chiếc bút ấy cắm chặt ở đó được. Vì vậy Clay phải làm chuyện đó, cẩn thận nhổ chiếc bút ra, mắt nhìn vào góc nhà, cố không nghĩ về chuyện anh đang làm và về việc tại sao chiếc bút lại cắm chặt như vậy, và anh đã gần như thành công trong chuyện không nghĩ ngợi gì, nhưng chiếc bút kêu lên những tiếng ken két khi cọ vào xương hốc mắt của ông già, và có tiếng kêu của cái gì đó rơi xuống chiếc bàn khi chiếc bút bật ra. Anh nghĩ sẽ chẳng thể nào quên những âm thanh đó, nhưng anh đã thành công trong việc nhổ cái thứ chết tiệt ấy ra, và đó mới là điều quan trọng.
Bên ngoài, khoảng gần một nghìn kẻ mất trí đứng trên bãi cỏ giữa những đống tro đang âm ỉ cháy trên sân bóng đá và Nhà Cheatham. Bọn chúng cứ đứng đó gần hết cả buổi chiều. Rồi, vào lúc năm giờ, bọn chúng im lặng rồi đi theo hướng thị trấn Gaiten. Clay và Tom khiêng thi thể đã được liệm của Viện trưởng Ardai xuống cầu thang sau nhà và để ở dưới cổng vòm phía sau. Bốn người sống sót ngồi lại trong căn bếp và bắt đầu bữa ăn mà họ gọi là bữa sáng khi bóng hoàng hôn đổ dài bên ngoài.
Jordan ăn ngon lành một cách đáng ngạc nhiên. Do cậu bé bắt đầu hồng trở lại, và cậu bé bắt đầu ăn nói lưu loát hơn. Câu chuyện của cậu ta chỉ xoay quanh Học viện Gaiten, và thầy Viện trưởng Ardai cùng ảnh hưởng của ông ta đối với trái tim và khối óc của một thiếu niên nghiện máy tính thông minh, hướng nội và không có bạn bè đến từ vùng Madison, bang Wisconsin. Sự minh mẫn và nhanh nhẹn của cậu bé trong lúc này lại khiến Clay lo ngại, và khi anh bắt gặp ánh mắt của Alice và Tom, anh biết họ cũng có cảm giác đó. Đầu óc của Jordan đang bị mất thăng bằng, nhưng biết làm gì để khắc phục chuyện đó; họ không thể đưa cậu bé đến bệnh viện tâm thần vào lúc này.
Sau khi trời đã tối được một lát, Tom đề nghị Jordan nên đi nghỉ một chút. Jordan nói cậu ta sẽ đi nghỉ nhưng phải sau khi họ chôn cất xong Viện trưởng Ardai. Họ sẽ chôn cất ông ta trong khu vườn sau nhà Cheatham, cậu bé nói. Cậu bé kể với mọi người rằng vị Viện trưởng gọi mảnh vườn rau nhỏ của mình là “vườn thắng lợi” cho dù ông ta chưa bao giờ nói với Jordan lý do tại sao.
“Đó là nơi thích hợp”. Jordan vừa nói vừa mỉm cười. Hai gò má cậu bé lúc này đỏ ửng. Đôi mắt cậu bé, hõm sâu trong hai hốc mắt thâm đen, phát ra những tia sáng mê say, vui tươi, điên dại, hoặc là cả ba thứ đó. “Không chỉ vì đất ở đó mềm, đó còn là nơi thầy Ardai thích nhất… ở ngoài trời, ý cháu là vậy. Các chú thấy thế nào? Bọn chúng đã đi, và cho tới lúc này bọn chúng vẫn chưa ra ngoài vào ban đêm, điều đó chưa thay đổi, và chúng ta có thể sử dụng đèn xách để đào huyệt. Các chú thấy thế nào?”
Sau vài giây cân nhắc,Tom nói, “Có xẻng không”
“Chắc chắn rồi, trong nhà để dụng cụ làm vườn. Chúng ta thậm chí chẳng cần đi tới khu nhà kính”.Và Jordan phá lên cười.
“Thế thì làm đi,”Alice nói. “Hãy chôn cất thầy ấy theo ý Jordan.”
“Và sau đó cháu sẽ đi nghỉ chứ?”. Clay nói và nhìn Jordan.
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!” Jordan nói một cách nôn nóng. Cậu bé đứng dậy và bắt đầu đi quanh phòng. “Đi nào mọi người!”
Vậy là họ đào một chiếc huyệt trong mảnh vườn phía sau nhà Cheatham và chôn ông ta giữa những gốc cà chua và đậu. Tom và Clay hạ thi thể đã được liệm của Viện trưởng Ardai xuống lỗ huyệt sâu chừng ba bộ. Công việc đó làm họ ấm người lên, và mãi đến khi xong việc họ mới nhận ra rằng đêm đã trở nên rất lạnh, gần như đóng băng.
Những vì sao sáng long lanh trên đầu, nhưng một mảng sương mù dày đặc đang trườn lên con dốc. Đại lộ Học viện gần như đã chìm trong biển sương trắng; chỉ còn trông thấy mái của những ngôi nhà cổ lớn nhất dưới đó.
“Cháu ước có ai biết một bài thơ hay nào đó,”Jordan nói. Má cậu bé đỏ hơn bao giờ hết, nhưng đôi mắt cậu ta đã rút sâu vào hai hốc mắt hình tròn và cậu ta đang run cầm cập dù mặc tới hai chiếc áo len. Hơi thở của cậu ta phát ra những tiếng khò khè nhỏ. “Thầy Viện trưởng thích thơ, thầy ấy nghĩ..” Giọng Jordan cuối cùng vỡ òa. “Thầy ấy là một người theo đúng phong cách cổ điển”
Alice ôm lấy cậu bé.Ban đầu cậu ta vùng vẫy,rồi chịu yên.
“Chú nói cho cháu nghe nhé” Tom nói, “bây giờ chúng ta hãy đắp mộ chu đáo cho thầy Ardai đã - để thầy ấy không bị lạnh - và sau đó chú sẽ đọc cho thầy ấy nghe một bài thơ. Được chứ?”
“Có đúng là chú sẽ đọc thơ không?”
“Chú thuộc một số bài”. Tom nói.
“Chú thật là tuyệt, chú Tom ạ. Cảm ơn chú”. Và Jordan mỉm cười với ông ta bằng tất cả sự mệt mỏi rã rời.
Chẳng mất nhiều thời gian để lấp nấm mộ, cho dù cuối cùng họ phải lấy thêm một ít đất ở gần đó để lấp đầy lỗ huyệt.Đến khi xong công việc, Clay ướt đẫm mồ hôi và anh có thể ngửi thấy mùi chua nồng của chính mình.Đã lâu rồi anh không được tắm.
Alice cố giữ không cho Jordan tham dự vào việc đó,nhưng cậu bé vùng ra,và dùng đôi bàn tay trần bốc đất cho xuống huyệt. Khi Clay kết thúc công việc nện bằng mặt đất trên nấm mồ với chiếc mai của anh, cậu bé đã kiệt sức và cứ lắc lư như người say rượu.
Dù vậy,cậu ta vẫn còn đủ sức nhìn Tom và nói, “Chú Tom. Chú hứa rồi mà”. Clay gần như chờ để nghe cậu ta nói tiếp, Và cẩn thận đấy,chú mà đọc thơ không hay là cháu bắn ngay , giống như một tên cướp chuyên giết người trong một bộ phim về miền tây của Sam Peckinpa
Tom bước về phía chân nấm mộ - Clay nghĩ hình như đó là phía đầu thì đúng hơn, nhưng anh mệt mỏi đến mức không thể nhớ được chuyện đó.Thậm chí anh không thể nhớ chính xác tên thánh của của vị Viện trưởng là Charles hay Robert. Sương mù cuộn quanh chân Tom. Ông ta bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra, và Alice cũng làm theo. Clay đưa tay lên đầu, và đến lúc đó anh mới biết rằng mình không đội gì.
“Đúng thế đấy!” Jordan nói to. Cậu ta đang mỉm cười, một nụ cười giống như của người sắp lên cơn điên. “Bỏ mũ ra!Bỏ mũ ra để chào vĩnh biệt thầy Viện trường!”. Cậu ta cũng để đầu trần,nhưng vẫn đưa tay lên đầu và làm điệu bộ ngả mũ chào, và Clay lại càng lo sợ rằng cậu bé có thể hóa điên. “Bây giờ là thơ! Đọc đi, chú Tom!”
“Được rồi,” Tom nói “nhưng cháu phải im lặng. Thể hiện lòng tôn kính”
Jordan đặt một ngón tay lên môi để tỏ ý mình đã hiểu, và qua đôi mắt đau khổ phía trên chiếc ngón tay đang chỉ lên ấy, Clay thấy rằng cậu bé chưa bị mất trí. Mất bạn, chưa mất trí.
Clay chờ đợi, tò mò muốn xem Tom sẽ tiếp tục như thế nào. Anh nghĩ có lẽ ông ta sẽ đọc bài nào đó của Frost, hoặc một đoạn trong một bài nào đó của Shakespeare (chắc chắn vị viện trưởng thích Shakrspeare, cho dù chỉ là một câu Khi nào ta gặp lại nhau ).Điều mà anh không chờ đợi chính là dòng thơ đang được Tom đọc lên bằng giọng trầm và nhỏ.
“Chúa lòng lành hãy thương xót chúng con; xin Chúa hãy che chở cho chúng con bằng Tình yêu và Chân lý. Chúng con đã phạm vào bao tội lỗi mà chúng con không hay biết. Tội lỗi mà chúng con đã phạm phải còn nhiều hơn những sợi tóc trên đầu chúng con,và trái tim chúng con đã bị tội lỗi làm sai nhịp đập. Xin Chúa lòng lành hãy cứu vớt chúng con; hãy cứu vớt chúng con”
Alice ôm chặt chiếc giầy và đang nức nở ở chân mộ, đầu cúi thấp. Những tiếng nức nở của cô bé rất nhanh và nhỏ.
Tom giơ một bàn tay về phía nấm mộ mới đắp, lòng bàn tay xòe ra. “Những kẻ muốn cướp đi cuộc sống của chúng ta sẽ bị trừng phạt; những kẻ muốn hủy diệt chúng ta sẽ bị diệt vong; những kẻ nói với chúng ta, ‘Aha aha!’ sẽ bị đày ải. Nằm đây là người chết, cát bụi…”
Thầy ơi! Jordan gào lên bằng một giọng như sắp vỡ toang. “Thầy đã chết thật rồi sao?” Mắt cậu bé trợn ngược lên và cậu ta bò lên nấm mồ mới đắp.
Clay vực cậu bé dậy, và anh có thể cảm nhận thấy mạch đập ở cổ tay của cậu ta, khỏe và đều. “Chỉ ngất thôi, ông đọc thơ của ai vậy, Tom?”
Trông Tom có vẻ hơi ngượng. “À, một bài trong kinh Cựu ước ấy mà. Hãy đưa cậu ta vào trong…”
“Không,” Clay nói. “Nếu không quá dài,hãy kết thúc đi đã”
“Đúng thế, chú làm ơn đi”.Alice nói. “Chú đọc hết đi. Hay lắm. Giống như băng bó vết thương.”
Tom lại quay mặt về phía nấm mồ. Ông ta lấy lại bình tĩnh,hoặc cũng có thể là để cố đứng cho vững, rồi đọc tiếp: “Cát bụi, và đây là người sống, nghèo đói và khổ ải. Xin Chúa hãy thương xót chúng con. Xin Người đừng bỏ rơi chúng con. Người là cứu cánh. Người là niềm tin. Lạy Chúa lòng lành.Amen.”
“Amen.” Clay và Alice cùng nói theo.
“Bây giờ hãy đưa cậu bé vào trong nhà,” Tom nói. “Ngoài này trời quá lạnh”
“Ông học ở nhà thờ Ki tô Đệ nhất New England à?”. Clay hỏi.
“Ồ, đúng thế,” Tom nói. “Nhiều bài học thuộc lòng, kiểu như tráng miệng. Tôi còn biết làm thế nào để xin ăn trên phố nữa đấy. Hãy đưa cậu bé này lên giường. Tôi cá là cậu ta sẽ ngủ một lèo đến ít nhất là bốn giờ chiều mai, và khi thức dậy cậu ta sẽ ổn hơn bây giờ nhiều”
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi lão già có bên má bị rách quay trở lại và thấy chúng ta vẫn còn ở đây sau khi lão ta đã ra lệnh cho chúng ta phải đi?” Alice hỏi.
Clay nghĩ đó là một câu hỏi đúng trọng tâm, nhưng không phải là một câu hỏi mà anh cần dành nhiều thời gian để suy nghĩ. Hoặc là Người Rách Nát sẽ cho họ một ngày nữa hoặc là không. Trong lúc bế Jordan lên tầng, Clay thấy mình chẳng còn sức đâu để quan tâm chuyện đó.