← Quay lại trang sách

- 2 -

Vào khoảng bốn giờ sáng, Alice chúc Tom một buổi sáng tốt lành rồi loạng choạng đi về phòng mình. Hai người đàn ông ngồi lại trong bếp, uống trà đá, và chẳng chuyện trò gì nhiều. Dường như chẳng có gì để nói. Rồi, ngay trước lúc bình minh lại một tiếng rống ma quái cất lên từ phía đông bắc vọng đến qua bầu không khí đặc sương mù. Nó rền rĩ giống như tiếng kêu của một con quỷ trong một bộ phim kinh dị thời xưa, và khi tiếng rống ấy vừa bắt đầu chìm xuống, một tiếng rống lớn hơn đáp lại từ phía thị trấn Gaiten, nơi Người Rách Nát đã tụ tập được một bầy mới lớn hơn nhiều so với trước.

Clay và Tom bước ra ngoài, gạt những dàn đài đĩa cháy đen sang một bên để lấy lối di xuống các bậc thềm của cổng vòm. Họ chẳng thể nhìn thấy gì; tất cả chỉ là một màu trắng. Họ đứng đó một lát rồi quay trở về nhà.

Hai tiếng rống ghê rợn ấy đã không làm Alice và Jordan thức giấc, và đó là một điều may mắn. Tấm bản đồ giao thông của họ lúc này được đặt trên mặt bàn ăn. Tom lấy tay dò trên đó và nói, “Có thể là từ Hooksett hoặc Suncook. Đó đều là hai thị trấn lớn về phía đông bắc, lớn so với các thị trấn khác ở New England. Không hiểu bọn họ có bao nhiêu người? Và bọn họ kiếm ăn bằng cách nào?”

Clay lắc đầu.

“Chắc là đông lắm,” Tom nói và nở nụ cười héo hắt. “Tôi nghĩ chắc phải tới một nghìn là ít, và hy vọng bọn họ sẽ tự ăn thịt dần chính mình. Tôi thấy mình đang nghĩ đến các nhà hàng hay quảng cáo “gà quay”. Tối mai chúng ta sẽ đi chứ?”

“Nếu Người Rách Nát để cho chúng ta sống hết ngày hôm nay, tôi đoán là chúng ta sẽ phải đi. Ông có nghĩ vậy không?”

“Chẳng có lựa chọn nào khác,” Tom nói, “nhưng tôi muốn nói với anh điều này, Clay - tôi cảm thấy như mình là một con bò đang bị lùa vào lò sát sinh. Tôi gần như đã ngửi thấy mùi máu của những con bò như mình”

Clay cũng cảm thấy như vậy, nhưng vẫn câu hỏi đó lại xuất hiện: Nếu mục đích của bọn chúng là giết chóc, tại sao không làm điều đó ở đây? Bọn chúng có thể làm điều đó ngay từ chiều qua, thay vì phải chất đống những dàn đài đĩa cháy đen và chiếc giầy Nike của Alice trước cửa.

Tom ngáp một cái thật dài. “Suy nghĩ đi. Anh vẫn còn trụ được vài giờ nữa chứ?”

“Chắc là được,” Clay nói. Trong thực tế, chưa lúc nào anh cảm thấy không buồn ngủ như lúc này. Cơ thể anh đã kiệt sức những trí não anh vẫn không chịu dừng lại. Nó chỉ yên được một lát rồi anh lại nhớ tới cái tiếng kêu ken két của chiếc bút khi nó được nhổ ra khỏi hốc mắt của viện trưởng Ardai: tiếng kim loại cọ vào xương. “Có chuyện gì vậy?”

“Bởi vì nếu bọn họ quyết định sẽ giết chúng ta trong ngày hôm nay, tôi thà đi trên con đường mà mình tự lựa chọn còn hơn là đi trên con đường mà bọn họ đã chỉ cho chúng ta,” Tom nói. “Tôi đã nhìn rõ con đường mà bọn họ mở cho chúng ta dẫn đến đâu.Anh có nghĩ như vậy không?”

Clay nghĩ nếu bộ não bầy đàn mà Người Rách Nát là đại diện kia đã buộc vị Viện trưởng phải đâm chiếc bút máy vào mắt mình, thì bốn người còn lại trong nhà Cheatham sẽ phải hiểu rằng tự sát không còn là một sự lựa chọn nữa. Dù vậy chắc chắn là anh không thể thuyết phục Tom đi ngủ bằng lý lẽ ấy. Cho nên anh gật đầu.

“Tôi sẽ mang tất cả các khẩu súng lên tầng trên. Anh giữ khẩu côn 45 cũ, đúng không?”

“Khẩu đặc biệt của Beth Nickerson. Đúng vậy”

“Vậy thì chúc ngủ ngon. Và nếu anh thấy bọn chúng tới - hoặc cảm thấy bọn chúng đang tới - hãy la lên một tiếng nhé”. Tom dừng lại. “Tất nhiên là nếu anh có thời gian.Và nếu bọn chúng để anh làm điều đó”

Tom rời khỏi căn bếp. Clay nhìn theo và nghĩ Tom thực ra lúc nào cũng đi trước anh. Anh nhận ra lúc này mình đã rất quý mến ông ta, và muốn hiểu rõ hơn về con người này. Và anh thấy hình như anh chẳng còn mấy cơ hội để làm điều đó. Rồi anh nghĩ tới Johnny và Sharon. Chưa bao giờ họ ở cách xa anh như lúc này.