← Quay lại trang sách

- 12 -

Gunner và Harold không hiểu bằng cách nào đã vượt lên trước họ, có lẽ họ tranh thủ đi thêm vài dặm vào lúc ban ngày khi Clay, Tom, Alice và Jordan đang ngủ trong Khách sạn đường biên, cách đường biên giới bang khoảng hai trăm iát, trong địa phận bang Maine. Hai thanh niên kia có lẽ đã nghỉ tại khu nghỉ dưỡng mang tên Thác cá hồi, và Gunner đã giấu chiếc xe mới kiếm được của mình giữa một tá chiếc bị bỏ rơi tại đó. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là hai thanh niên ấy đã vượt họ, chờ họ đi ngang qua và xông ra.

Clay gần như không để ý đến tiếng động cơ đang lao tới và lời nhận xét của Jordan - “Lại một chiếc xe chạy nước rút.” Đây là mảnh đất quê hương anh, và mỗi khi họ đi qua một cái mốc quen thuộc - tòa nhà Freneu Lobster Pound cách Khách sạn Đường biên hai dặm về phía Đông, tòa nhà Shaky’s Tastee Freeze đối diện với nó bên kia đường, tượng Tướng Joshua Chamberlain trong khu quảng trường nhỏ ở Turnbull - anh lại càng cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ sống động. Anh không nhận ra rằng mình hầu như không hy vọng được trở về nhà cho đến khi nhìn thấy chiếc tháp hình chóp phía sau tòa nhà Shaky’s - trông nó vừa dung tục vừa kỳ quặc giống như một cái gì đó trong cơn ác mộng, đang chĩa thẳng chóp nhọn vào các vì sao.

“Đường ở đây không thích hợp cho xe chạy nước rút,nhiều chướng ngại vật quá”. Alice bình luận.

Họ bước sang vệ đường khi ánh đèn pha chiếu sáng ngọn đồi phía sau. Một chiếc xe tải nhỏ bị lật nghiêng đang nằm giữa vạch trắng. Clay nghĩ chiếc xe đang lao tới rất dễ tông vào nó, nhưng chiếc xe đang chạy nước rút kia đã tránh được chiếc xe tải một cách dễ dàng, sau khi ánh đèn pha vừa quét một vòng sang trái khi vượt lên khỏi đỉnh đồi. Sau này Clay mới nghĩ ra là Gunner và Harold chắc chắn đã cho xe chạy qua đoạn này,và đã nghiên cứu các chướng ngại vật một cách kỹ càng.

Họ đứng nhìn, và Clay đứng gần những ngọn đèn pha đang lao tới nhất. đứng sát bên trái anh. Ở phía trái cô bé là Tom và Jordan. Tay Tom khoác hờ trên vai Jordan.

“Này, nó đang lao tới.” Jordan nói. Giọng cậu bé không có chút gì hoảng hốt, chỉ là một lời nhận xét. Clay cũng cảm thấy không phải đề phòng. Anh không có bất kỳ ý nghĩ nào về những chuyện sắp xảy ra. Anh đã hoàn toàn quên Gunner và Harold

Có một chiếc xe thể thao, có thể là một chiếc MG, đang nằm một nửa trên đường, một nửa dưới vệ đường, cách chỗ họ đang đứng chừng 50 bộ về phía tây. Harold, lúc này đang ngồi sau tay lái chiếc xe chạy nước rút, lạng sang một bên để tránh. Chỉ là một cú lạng nhẹ, nhưng đã làm Gunner nhắm trật mục tiêu.Cũng có thể không phải thế.Có thể Clay không phải là mục tiêu của hắn.Có lẽ Alice mới chính là mục tiêu.

Tối hôm đó,bọn chúng đi trên một chiếc Chevrolet bốn chỗ. Gunner quỳ ở hàng ghế sau, thò người ra khỏi cửa sổ xe, tay cầm khúc gỗ. Hắn rít lên một tiếng không thành lời giống như tiếng kêu của quả bóng trong một cuốn truyện tranh mà Clay đã từng vẽ - “Yahhhhhhh!” - và ném mạnh khúc gỗ. Nó bay xuyên bóng tối và đập mạnh vào thái dương Alice. Clay không bao giờ quên cái âm thanh mà nó tạo nên. Chiếc đèn pin mà cô bé đang cầm trong tay - có lẽ chính nó đã làm cho cô bé thành một mục tiêu dễ ngắm hơn, cho dù tất cả mọi người đều cầm đèn pin - văng khỏi tay cô bé và rọi một quầng sáng lên lớp đá dăm dưới chân họ.

Clay quỳ xuống, gọi to tên cô bé, nhưng anh không thể nghe thấy giọng mình trong tiếng gầm bất ngờ của Ngài Tốc Độ, lúc này mới thực sự được thử thách. Những viên đạn xé màn đêm lao đi,và dưới ánh sáng lửa đạn, anh có thể trông thấy máu chảy tràn xuống thái dương bên trái của Alice-ôi Chúa ơi,không còn là một khuôn mặt nữa.

Rồi tiếng súng dừng lại.Tom la lên “Nòng súng cứ hếch lên,tôi không thể hạ xuống được, tôi nghĩa tôi đã bắn hết đạn lên trời rồi!” còn Jordan thì hốt hoảng: “Chị có sao không, hắn ném trúng chị ấy à?” và Clay nhớ lại chuyện cô bé đã đề nghị xịt ô xy già lên trán Gunner và băng bó lại cho hắn. Chỉ như ong đốt thôi , cô bé đã nói thế, và anh phải ngăn không cho máu chảy nữa. Anh phải làm điều đó ngay lập tức. Anh xé rách chiếc áo mà mình đang mặc, rồi đến chiếc áo len bên dưới. Anh sẽ sử dụng chiếc áo len, quấn quanh đầu cô bé giống như một chiếc khăn xếp.

Ánh đèn pin của Tom tình cờ rọi vào khúc gỗ dính đầy máu và tóc. Jordan nhìn thấy và bắt đầu hét lên. Clay, lúc này đang hổn hển và vã mồ hôi dù trời rất lạnh, bắt đầu quấn chiếc áo lên quanh đầu Alice. Nó ngay lập tức ướt sũng máu. Tay anh có cảm giác như đang đeo một đôi găng thấm nước nóng. Lúc này ánh đèn pin của Tom dừng lại trên người Alice. Đầu cô bé bị quấn trong chiếc áo len tới tận mũi,trông giống như tù nhân của bọn cuồng tín Hồi giáo trong một bức ảnh trên Internet. Má (phần còn lại của má) và cổ cô bé ngập trong máu. Tom bắt đầu la lên.

Hãy giúp tôi , Clay muốn nói. Dừng la hét đi, cả hai người, và giúp tôi một tay . Nhưng giọng anh không thể thoát ra và tất cả những gì anh có thể làm là ấn chiếc áo sũng máu vào phần đầu mềm mềm của cô bé, và nhớ lại rằng lần đầu khi gặp cô bé, cô bé cũng đang bị chảy máu, và hy vọng lần này cô bé cũng sẽ qua khỏi.

Hai tay cô bé quờ quạng vô thức, những ngón tay làm văng lên những mẩu đất nhỏ. Ai đó hãy đưa cho cô bé chiếc giày. Clay nhưng nó đang ở trong chiếc ba lô, và cô bé đang nằm đè lên nó. Chân cô bé cũng đang đạp đạp, anh thấy rõ, và anh vẫn cảm thấy máu đang chảy ra từ đầu cô bé, thấm qua chiếc áo lên và tràn xuống tay anh.

Chúng ta đang ở nơi tận cùng của thế giới, anh nghĩ. Anh ngẩng đầu nhìn lên trời và trông thấy ngôi sao hôm.