- 11 -
Họ đuổi kịp cô bé tại khúc cua liền đ. Cô bé đang đứng sau chiếc xe Escalade vừa chạy qua. Chiếc xe lúc này bị lật nghiêng với các túi khí đã được bung ra. Không khó để hình dung ra nguyên nhân tai nạn. Chiếc Escalade đã lượn qua khúc cua với tốc độ khoảng sáu mươi dặm một giờ và đã đâm phải một chiếc xe chở sữa nằm chết giữa đường. Lái xe đã phản ứng đủ nhanh để không bị nát bét. Lúc này anh ta đang đi vòng quanh chiếc xe thể thao nằm bẹp dúm trên đường với vẻ mặt bàng hoàng, tay liên tục vuốt tóc ra phía sau. Máu ộc ra từ mũi và tư vết cắt sâu trên trán. Clay bước lại chiếc xe, đôi giày của anh kêu lạo xạo trên sỏi, và nhìn vào trong. Không có ai. Anh rọi đèn pin xem kỹ và thấy có máu trên vô lăng, ngoài ra không thấy có máu ở chỗ nào khác.Những người ngồi trên xe vẫn còn đủ sức để chui ra khỏi xe, và tất cả, trừ một người, đều chạy biến, có thể chỉ đơn giản là do phản xạ. Người ở lại với lái xe là một thanh niên vừa bước vào tuổi trưởng thành, mặt đầy trứng cá, tóc hoe, dài và bẩn. Bộ dạng của anh ta khiến Clay nhớ tới chú chó con đã thần tượng hóa Spike trong bộ phim Warner Bros , các nhân vật hoạt hình.
“Anh không sao chứ, Gunnah?” cậu thanh niên tóc hoe hỏi. Clay nghĩ đó là cách phát âm từ Gunner bằng chất giọng miền nam. “Cứt thật, anh chảy nhiều máu như bị chọc tiết ấy. Chó chết, tôi cứ nghĩ là đi đời cả lũ rồi.” Rồi với Clay: “Ông nhìn cái gì thế?”
“Câm mồm lại.” Clay nói - và trong những hoàn cảnh như vậy, câu nói ấy không phải là không mềm mỏng. Tóc hoe chỉ tay vào Clay, rồi quay sang người bạn đang chảy máu của mình. “Đây là một người trong bọn họ, Gunnah! Một người trong toán ấy!”
“Câm mồm đi, Harold.” Gunner nói. Không hề mềm mỏng. Rồi anh ta nhìn Clay, Tom, Alice và Jordan.
“Để tôi giúp anh cầm máu trên trán,” Alice nói. Cô bé đã cất súng vào bao và bỏ ba lô xuống. Lúc này cô bé đang sục tìm trong chiếc ba lô. “Tôi có băng và gạc. Có cả nước ô xy già, sẽ hơi xót một chút, nhưng chỉ như ong đốt thôi, được chứ?”
“Nếu nhớ lại câu nói của cậu thanh niên này với cháu lúc nãy khi cậu ta phóng xe qua, chú thấy cháu là một tín đồ Ki - tô ngoan đạo hơn chú rất nhiều.” Tom nói. Ông ta đã tháo khẩu Ngài Tốc độ xuống khỏi vai và đang lăm lăm trong tay trong khi nhìn chằm chằm vào Gunner và Harold.
Gunner có lẽ khoảng 25 tuổi. Mái tóc đen và dài kiểu ca sỹ nhạc rock của anh ta lúc này bết máu. Anh ta nhìn chiếc xe thùng chở sữa, rồi nhìn chiếc Escalade, rồi nhìn Alice, lúc này đang cầm t gạc trên một tay và lọ ô xy trên tay còn lại.
“Tommy và Frito và thằng cha lúc nào cũng gãi mũi ấy, bọn chúng biến hết rồi,” Tóc hoe nói. Cậu ta ưỡn bộ ngực lép kẹp. “Nhưng tôi vẫn ở lại, Gunnah! Anh bạn,anh chảy máu như một con lợn.”
Alice xì ô xy lên tấm gạc, rồi bước về phía Gunner.Anh ta ngay lập tức lùi lại một bước. “Tránh ra. Đồ rắn độc”
“Chính là bọn họ!” Tóc hoe la lên. “Trong các giấc mơ! Tôi đã nói gì với anh?”
“Tránh xa tao ra,” Gunner nói. “Đồ chó cái!”
Clay cảm thấy anh muốn bắn chết Gunner ngay lập tức, và anh không ngạc nhiên trước cảm xúc của mình. Gunner trông giống như một con chó bị dồn vào chân tường, răng nhe ra và sẵn sàng cắn trả, và đó không phải là cách làm đối với những con chó nguy hiểm khi không còn cách nào khác hay sao? Ta sẽ bắn chúng, đúng không? Nhưng tất nhiên trong trường hợp này họ vẫn còn cách, và nếu Alice thành công trong vai trò làm phúc cho cái đồ cặn bã đã gọi cô bé là chó cái ấy, có thể anh sẽ kìm chế được và không bắn anh ta. Nhưng có một chuyện mà anh muốn biết trước khi anh để hai gã thanh niên này đi.
“Mơ à?” anh nói. “Các anh có... tôi không biết... một kiểu linh hồn nào đó dẫn dắt các anh trong những giấc mơ ấy không? Một người mặc áo in hình đầu quạ xám màu đỏ chẳng hạn?”
Gunner nhún vai, và xé một miếng vải từ chiếc áo sơ mi của mình để lau máu trên mặt. Lúc này anh ta có vẻ tỉnh táo hơn, và dường như đã nhận thức được những gì vừa diễn ra. “Harvard, đúng thế. Phải không Harold?”
Tóc hoe gật đầu. “Đúng. Harvard. Người da đen. Nhưng không phải là mơ. Nếu các ông không biết thì có nói các ông cũng đ..hiểu. Đó là phát sóng. Phát sóng trong các giấc mơ của ông. Nếu các ông không nhận được thì các ông là đồ rắn độc. Đúng thế không, Gunnah?”
“Các ông là đồ khốn”. Gunner nói và lau trán. “Đừng đụng vào tôi”
“Chúng tôi có chỗ cho riêng mình”. Harold nói. “Đúng không Gunner? Vùng thượng Maine, đúng thếất kỳ ai không dính Xung Động đều tới đó, và chúng ta sẽ được yên thân. Săn bắn, câu cá, sống trên vùng đất chết tiệt ấy. Harvard nói như vậy”
“Và anh tin hắn à?”Alice nói. Giọng cô bé có vẻ ngạc nhiên.
Gunnah giơ một ngón tay lên và lắc đầu nhè nhẹ. “Câm mồm đi, đồ chó cái”
“Tôi nghĩ chính anh mới nên cầm mồm lại.” Jordan nói. “Chúng tôi có súng.”
“Mày dám nghĩ đến chuyện bắn chúng tao à?” Harold rít lên. “Mày nghĩ Harvard sẽ làm gì khi mày bắn chúng tao, đồ oắt con?”
“Chẳng làm gì”.Clay nói.
“Ông đừng...”Gunner lên tiếng, nhưng trước khi anh ta kịp nói tiếp, Clay đã bước lên một bước và đập mạnh khẩu côn 45 vào hàm anh ta. Chiếc đầu ruồi trên nòng súng rạch một vết dài trên hàm Gunner, nhưng Clay hy vọng đó là một liều thuốc tốt hơn món ô xy già mà anh ta đã từ chối.
Gunner ngã xuống và va vào cạnh sườn chiếc xe chở sữa. Anh ta ngồi dậy và nhìn Clay bằng ánh mắt khiếp sợ. Harold định xông lên, nhưng Tom chĩa khẩu Ngài Tốc độ vào cậu ta và chặn cậu ta lại chỉ bằng một cái lắc đầu. Cậu ta lùi lại và bắt đầu vặn xoắn những ngón tay bẩn thỉu của mình. Đôi mắt mở to và có vẻ đầy nước.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi.” Clay nói. “Tôi khuyên các anh nên ngồi lại đây thêm một giờ nữa, bởi vì các anh thực sự không muốn gặp lại chúng tôi. Lần này chúng tôi tha mạng chó của các anh, như một món quà tặng. Nếu để chúng tôi trông thấy các anh một lần nữa, chúng tôi sẽ không tha đâu.” Anh đi giật lùi trở lại chỗ Tom và hai đứa trẻ,mắt vẫn không rời bộ mặt đầy máu kia. Anh cảm thấy mình hơi giống với Frank Buck, một người thuần hóa sư tử thời xưa, đang cố làm tất cả những chuyện này bằng sức mạnh của ý chí. “Một chuyện nữa, tôi không hiểu tại sao bọn người điện thoại lại xua tất cả những người ‘bình thường’ tới Kashwak, nhưng tôi biết việc đó giống như quây trâu bò. Các anh nên nghĩ tới chuyện đó, khi các anh nhận được bản tin buổi tối lần sau…”
“Đ… mẹ ông”.Gunner nói, nhưng không dám ngửng lên nhìn vào mắt Clay mà cúi xuống nhìn vào đôi giày
“Thôi nào, Clay,” Tom nói. “Đi thôi”
“Đừng để chúng tôi trông thấy các anh lần nữa.” Clay nói. Nhưng rồi họ vẫn phải gặp lại nhau.