- 16 -
Vào lúc ba giờ rưỡi,khi bóng đêm chìm sâu nhất, Alice nói: “Ôi mẹ ơi, tiếc quá! Hoa hồng tàn lụi hết rồi, mảnh vườn đá tan hoang.” Rồi giọng cô bé nghe trong hơn. “Sẽ có tuyết, đúng không? Chúng ta sẽ đắp một pháo đài, chúng ta sẽ nặn một chiếc lá, chúng ta sẽ nặn một con chim, chúng ta sẽ nặn một bàn tay, chúng ta sẽ…” Cô bé dừng lại, con mắt còn lại nhìn trừng trừng lên những vì sao đang chuyển động trên bầu trời giống như những chiếc kim đồng hồ… Đêm rất lạnh. Họ phải cuộn chăn kín người cô bé. Mỗi luồng hơi mà cô bé bé thở ra đều biến thành máu trắng. Máu cuối cùng cũng đã ngừng chảy. Jordan ngồi bên cạnh, nắm nhẹ bàn tay trái của cô bé. Bàn tay ấy đã chết, và đang chờ đợi những bộ phận còn lại.
“Chơi bản nhạc mà tớ thích đi,” Cô bé nói. “Bản của Hall và Oates ấy.”