← Quay lại trang sách

- 15 -

Vài giờ sau - một giờ mười lăm phút theo đồng hồ của Clay - cô bé xin phép ai đó để đi bơi. Mười phút sau đó, cô bé nói, “Những tấm băng vệ sinh ấy bẩn quá” và cô bé cười to. Tiếng cười của cô bé rất tự nhiên, và làm Jordan, lúc ấy đang ngủ gật, giật mình tỉnh dậy.Cậu bé nhận thấy tình hình của Alice và bật khóc. Cậu bé bước ra xa để khóc một mình. Khi Tom bước lại và cố an ủi cậu bé, cậu bé liền hét lên đuổi ông ta đi.

Vào lúc hai giờ mười lăm phút, một đoàn rất đông người bình thường đi qua con đường bên dưới họ, những ánh đèn pin lia lia trong đêm tối. Clay bước tới rìa con dốc và gọi với xuống. “Có ai là bác sỹ ở đó không?” anh hỏi mà chẳng hề có chút hy vọng nào.

Ánh đèn pin dừng lại. Có tiếng rì rầm từ những hình người đen dưới kia, rồi một giọng phụ nữ cất lên, rất dễ nghe. “Hãy để cho chúng tôi yên.Các người thật là quá đáng.

Phía sau họ, Alice bỗng nói bằng một giọng rất khỏe, “Những người trên xe được bảo vệ. Không phải là để ban ơn cho các ngươi, mà để răn đe những kẻ khác. Các người hiểu chứ.”

Tom nắm chặt cổ ta Clay bằng bàn tay lạnh ngắt. “Chúa ơi, nghe như cô bé đã tỉnh lại.”

Clay nắm chặt bàn tay Tom bằng cả hai bàn tay mình rồi nói, “Không phải là cô bé. Đó là lão già mặc áo đỏ, lão ta sử dụng cô bé làm một… chiếc loa.”

Trong bóng tối, mắt Tom mở to. “Sao anh biết điều đó?”

“Tôi biết”. Clay nói

Phía bên dưới kia, những ánh đèn pin lại bắt đầu di chuyển. Chẳng bao lâu đoàn người đã đi khuất và Clay thấy như thế lại tốt hơn. Đây là công việc của họ. Một vấn đề riêng tư.