- 2 -
Jordan leo hết con dốc và dừng lại dưới bậc thềm với chiếc đèn chĩa thẳng vào Clay. Tom đang cố lê bước phía sau, vừa đi vừa thở dốc và gây nên những tiếng lạo xạo khi đá vào các đám lá khô. Ông ta dừng lại bên cạnh Jordan và rọi chiếc đèn của mình vào mẩu giấy đang mở ra trên tay Clay. Ông ta giơ đèn lên để nhìn khuôn mặt đang sửng sốt của Clay. “Tôi quên mất chứng bệnh tiểu đường chết tiệt của mẹ cô ấy,” Clay nói, và đưa cho Tom xem mẩu giấy đã được dán trên cửa. Tom và Jordan cùng đọc.
Bố yêu,
Đã xảy ra một chuyện tồi tệ mà chắc bố cũng biết. Con hy vọng bố vẫn bình an và sẽ nhận được mẩu giấy này. Mitch Steinman và George Gendron đang ở cùng với con, mọi người đều bị hóa điên và chúng con nghĩ là do điện thoại di động. Bố ơi, ở đây mọi chuyện tồi tệ lắm, chúng con phải đi vì con sợ lắm. Mẹ đi chăm bà ngoại vì bà bị ốm. Có ai đó đã giết chết ông Kretsky. Nhiều người bị chết lắm, giống như trong phim kinh dị, nhưng chúng con nghe thấy mọi người (những người BÌNH THƯỜNG) đang tập trung tại Tòa thị chính và đó là nơi chúng con sẽ tới. Có lẽ mẹ cũng sẽ tới đó nhưng lạy Chúa, mẹ cầm điện thoại của con. Bố ơi nếu bố bề được nhà thì HÃY ĐẾN ĐÓN CON, bố nhé!
Con yêu của bố.
John Gavin Riddell
Sau khi đọc xong, Tom cảnh báo khiến Clay kinh sợ hơn bất cứ lời cảnh báo nào. “Anh biết đấy, những người tụ tập tại Tòa thị chính chưa chắc đã còn ở đó, đúng không? Đã mười ngày trôi qua và thế giới đã bị lật nhào.”
“Tôi biết,” mắt anh bắt đầu cay cay và anh có thể cảm thấy giọng mình đầy nước. “Và tôi biết mẹ nó có thể…”. Anh nhún vai và chỉ tay về phía cái thế giới tối đen dưới con dốc. “Nhưng Tom ạ, tôi phải tới Tòa thị chính xem sao. Có thể họ để lại tin nhắn. Thằng bé có thể để lại tin nhắn.”
“Đúng thế,” Tom nói. “Tất nhiên anh nên đến đó. Và khi đã tới đó, chúng ta sẽ quyết định tiếp theo nên làm gì.” Ông ta vẫn nói bằng cái giọng động viên thật đáng sợ đó. Clay ước ông ta cười to lên hay nói câu gì đó đại loại như Thôi đi nào, anh chàng t nghiệp - anh không nghĩ là sẽ có cơ may gặp lại thằng bé, đúng không? Hãy thực tế đi.
Jordan đã đọc mẩu giấy lần thứ hai, có thể là lần thứ ba hay thứ tư. Ngay cả trong tình cảnh khiếp sợ và đau buồn như thế này, Clay vẫn cảm thấy ngài ngại đối với Jordan vì những lỗi chính tả của Johnny - và vẫn muốn thanh minh hộ Johnny rằng cậu bé đã viết rất vội, trong lúc hoảng sợ, và bị các bạn giục giã.
Lúc này Jordan hạ tờ giấy xuống và nói, “Con trai chú trông thế nào?”
Clay định hỏi tại sao, rồi anh nghĩ mình chẳng cần phải biết. Ít nhất là chưa. “Johnny thấp hơn cháu một bộ. Đậm người. Tóc nâu sẫm.”
“Không gầy. Không phải tóc vàng.”
“Không, có vẻ đó giống với người bạn tên là George của nó.”
Jordan và Tom nhìn nhau. Đó là một cái nhìn nghiêm nghi, nhưng Clay nghĩ trong đó có cái gì đó như sự nhẹ nhõm.
“Sao?” anh hỏi. “Chuyện gì thế? Nói với tôi đi.”
“Phía bên kia thành phố,” Tom nói, “Anh không trông thấy vì anh chạy quá nhanh. Có một cậu bé chết chết cách đây ba nhà ở dưới đó. Gầy, tóc vàng, ba lô đỏ…”
“Đó là Georger Gendron,” Clay nói. Anh biết rõ chiếc ba lô màu đỏ của George cũng như anh biết rõ chiếc ba lô màu xanh của Johnny. “Thằng bé và Johnny đã cùng nhau làm một ngôi làng của người Thanh giáo cho môn lịch sử hồi lớp bốn. Cả hai đứa đều được điểm A cộng. Georger không thể chết được. Clay ngồi xuống bậc thềm và úp mặt vào hai bàn tay.