- 3 -
Tòa thị chính ở góc phố Pond và Mill, phía trước công viên và cái ao nhỏ đã đem lại cái tên Kent Pond cho ngôi làng nhỏ này. Bãi đỗ xe hầu như hoàn toàn trống trừ một vài chỗ dành cho nhân viên, bởi vì cả hai con phố dẫn tới tòa nhà lớn bằng đá trắng theo kiểu kiến trúc thời Victoria đều bị tắc nghẽn vì những chiếc xe chết máy. Mọi người đã cố tiến sát tới gần tòa nhà rồi đi bộ trên quãng đường còn lại. Đối với những người đến sau như Clay, Tom và Jordan, đó là một hành trình chậm và vất vả. Cách tòa thị chính hai tòa nhà, thậm chí ngay cả những bãi cỏ cũng chật cứng những chiếc xe bị bỏ rơi. Khoảng vài chục ngôi nhà bị thiêu trụi. Một vài ngôi nhà vẫn còn âm ỉ cháy.
Clay đã chôn cất cậu bé nằm trên ngõ Livery Lane – đó đúng là George bạn của Johnny - nhưng họ chẳng thể giúp gì hàng chục xác chết đang bắt đầu trương lên mà họ trông thấy trong khi cố tìm đường để tiến về phía Tòa thị chính Kent Pond. Có hàng trăm xác chết như vậy, nhưng trong bóng đêm Clay không biết trong số đó có ai là người quen của anh không. Và cho dù là ban ngày thì có lẽ mọi chuyện vẫn vậy. Lũ quạ đã có một khoảng thời gian bận rộn.
Đầu óc anh vẫn cứ nghĩ tới George Gendron, cậu bé nằm úp mặt xuống một đám lá khô đầy vết máu. Trong tờ giấy nhắn tin, Johnny nói rằng George và Mitch, hai người bạn thân của cậu bé trong năm học lớp bảy này, đang ở cùng với cậu. Như vậy những gì xảy ra với George chắc chắn là phải xảy ra sau khi Johnny đã dán tờ giấy đó lên cánh cửa và ba đứa rời khỏi ngôi nhà. Và bởi vì chỉ có mình George nằm lại trên đám lá đầy vết máu ấy. Clay có thể hi vọng rằng Johnny và Mitch đã khỏi ngõ Livery Lane một cách an toàn.
Tất nhiên, giả định sẽ làm hỏng hết mọi chuyện, anh nghĩ. Đó là câu cách ngôn mà bố Alice thường hay nói, cầu mong cho linh hồn cô bé được bình yên.
Và đúng là như vậy, kẻ giết chết George có thể là đã đuổi theo hai đứa còn lại và tóm được chúng ở một chỗ nào đó. Trên phố Main, phố Dugway, cũng có thể là trên ngõ Laurel Way gần đó. Đâm chết chúng bằng con dao đồ tể của Thụy Điển hay bằng hai chiếc cần ăng ten xe hơi…
Họ đã rời rìa bãi đỗ xe của Tòa thị chính. Phía bên trái họ là một chiếc xe tải nhỏ bị sa lầy giữa cái rãnh cách con đường trải nhựa (hầu như hoàn toàn thoáng đãng) chỉ chưa đầy năm iát. Phía bên phải họ là một người phụ nữ có cổ họng bị xé rách và xác chị ta đã bị lũ chim rỉa thành những chiếc hốc. Chị ta đội chiếc mũ chơi bóng chày của đội Portland Sea Dogs, và chiếc ví vẫn nằm trong tay chị ta.
Những kẻ giết người không còn quan tâm đến tiền bạc nữa.
Tom đặt tay lên vnh, làm anh giật mình. “Đừng có suy đoán về những gì đã xảy ra nữa.”
“Làm sao ông biết…”
“Không cần phải có khả năng đọc suy nghĩ. Nếu anh tìm thấy con trai anh - tôi tin chắc là cậu bé sẽ kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Còn không thì… liệu có quan trọng không?”
“Không. Tất nhiên là không. Nhưng Tom ạ… tôi biết George Gendron. Bon trẻ đôi khi gọi cậu ta là Connecticut bởi vì quê gốc cậu ta ở đó. Cậu ta thường ăn xúc xích và bánh hamburger trong vườn nhà tôi. Bố cậu ta cũng thường sang chơi và cùng xem đội Patriots thi đấu với tôi.”
“Tôi biết,” Tom nói. “Tôi biết.” Và, quay sang Jordan, ông ta nói giọng gay gắt: “Đừng có nhìn cô ta nữa, Jordan, cô ta không thể đứng dậy và bước tiếp được nữa đâu.”
Jordan phớt lờ ông ta và vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cái xác bị quạ rỉa kia. “Bọn người điện thoại đã bắt đầu biết chăm sóc cho đồng loại của chúng ngay khi chúng khôi phục được một vài chương trình cơ bản,” cậu bé nói. “Cho dù chỉ là khiêng những cái xác chết của đồng loại khỏi khu khán đài và ném xuống khu đầm lầy, bọn chúng đã cố làm một cái gì đó. Nhưng chúng không quan tâm tới chúng ta. Chúng để cho xác chết của những người bình thường thối rữa ở nơi mà họ đã gục xuống.” Cô bé quay sang nhìn Clay và Tom. “Cho dù bọn chúng có nói gì hay hứa hẹn gì chúng ta đừng bao giờ tin bọn chúng,” Cậu bé nói giọng nóng nảy. “Không thể tin, đúng không?”
“Chú hoàn toàn đồng ý với cháu.” Tom nói.
Clay gật đầu “Chú cũng vậy.”
Tom nghiêng đầu về phía Tòa thị chính, nơi một vài ngọn đèn dự phòng chạy bằng loại pin trường thọ vẫn còn chiếu sáng, hắt những tia sáng vàng vọt lên những chiếc xe của nhân viên, lúc này đã phủ đầy lá khô. “Hãy vào trong đó xem bọn trẻ có để lại gì không.”
“Ừ, đi thôi.” Clay nói. Johnny chắc chắn là không còn ở đó, nhưng một phần nhỏ trong anh, một phần trẻ con, một phần không bao giờ mất, tiếp tục hy vọng rằng anh sẽ nghe thấy tiếng kêu “Bố ơi!” và cậu con trai của anh sẽ nhảy lên ôm lấy cổ anh, và anh sẽ vòng tay ôm chặt lấy nó, và anh sẽ bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này.