← Quay lại trang sách

- 2 -

Dọc theo hai bên đường cao tốc là những chiếc lều.

Đây không phải là Lộ 11 với những nông trại, những thị trấn và những cánh đồng rộng, và những cửa hàng bách hóa đều đặn cách nhau khoảng mười lăm dặm, mà là con đường cao tốc chạy xuyên qua rừng. Những cánh rừng sâu chạy ra tận sát những con hào hai bên đường. Những hàng người dài đứng ở cả hai bên dải phân cách màu trắng.

Trái và phải, một giọng nói qua loa cất lên. Trái và phải, xếp thành hai hàng.

Nghe giống như giọng nói qua loa của người xướng số trúng thưởng lô tô ở hội chợ bang Akron, nhưng khi Clay tiến lại gần hơn, đi dọc theo đường phân cách màu trắng, anh nhận thấy rằng tất cả những âm thanh được phát qua loa phóng thanh ấy vốn nằm ngay trong đầu anh. Đó là giọng của Người Rách Nát. Chỉ có điều Người Rách Nát chỉ là thứ - Dan đã gọi đó là gì nhỉ? – giả danh. Và những gì mà Clay đang nghe thấy chính là giọng nói của cả bầy.

Trái và phải, hai hàng, đúng rồi. Rất tốt.

Mình đang ở đâu? Tại sao không có ai nhìn mình, và nói “Này anh bạn, đừng có chen ngang, xếp hàng đi”?

Ở phía đầu hàng, hai hàng người rẽ về hai nhánh giống như ở các cửa quay tại lối ra của sân vận động, một nhánh đi vào chiếc lều ở bên trái đường, một nhánh đi vào chiếc lều ở bên phải. Đó là những chiếc lều kiểu như lề ăn búp phê được dựng lên và các buổi chiều nóng bức. Clay có thể thấy rằng ngay trước khi bước vào lều, các hàng người chia ra thành khoảng chục hàng người ngắn hơn. Các hàng người ấy trông giống như những người hâm mộ đang chờ được soát vé để vào xem buổi hòa nhạc mong đợi từ lâu.

Đứng ở giữa đường tại nơi hai hàng người rẽ về hai phía, vẫn mặc chiếc áo màu đỏ kiểu quạ đậu xám

Trái và phải, các quý bà và các quý ông. Miệng không cử động. Viễn cảm. Sức mạnh của cả bầy. Cứ đi thẳng đi. Ai cũng có cơ hội được gọi là một người trước khi vào vùng tự do.

Điều đó làm Clay bừng tỉnh, bừng tỉnh vì sự phát hiện - giống như điểm nút của một câu chuyện cười mà ta được nghe lần đầu cách đó 10 hay 20 năm. “Đây là đâu?” anh hỏi Người Rách Nát. “Lũ chúng mày đang làm gì vậy? Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra vậy?”

Nhưng Người Rách Nát không nhìn anh, và tất nhiên Clay hiểu tại sao. Đây là Lộ 160 dẫn vào khu vực Kashwak, và anh đang ở đó trong giấc mơ. Và với chuyện đang xảy ra…

Đó là lô tô điện thoại, anh nghi. Đó là lô tô điện thoại, và kia là những chiếc lều quay số.

Hãy nói tiếp đi, các quý bà và các quý ông. Người Rách Nát nói. Chúng ta còn hai tiếng nữa trước khi mặt trời lặn, và chúng tôi muốn xử lý càng nhiều người trong quý vị càng tốt trước khi chúng tôi đi nghỉ đêm.

Xử lý.

Có phải đây là một giấc mơ?

Clay đi theo hàng người tới chiếc lều kiểu nhà rạp bên trái đường, và anh biết rõ mình sẽ trông thấy gì trước khi anh nhìn thấy điều đó. Ở đầu mỗi hàng ngắn là một người điện thoại, những kẻ rất sành nhạc của Lawrence Welk, Dean Martin, và Debby Boone. Khi một người trong hàng lên đầu hàng, kẻ dẫn đường - mặc quần áo bẩn thỉu, đa phần trông còn biến dạng hơn cả Người Rách Nát sau 11 ngày với những cuộc đánh lộn và cướp phá - sẽ chìa ra một chiếc điện thoại di động.

Trong lúc Clay quan sát, người đàn ông đứng gần anh nhất cầm lấy chiếc điện thoại được đưa cho, bấm ba lần, rồi đưa lên tai. “A lô?” anh ta nói. “A lô, Mẹ à? Mẹ à? Mẹ có…” Rồi im lặng. Mắt anh ta trở nên trống rỗng và sự uể oải làm khuôn mặt anh ta mềm ra. Bàn tay cầm điện thoại từ từ thong xuống. Kiểm soát viên - đó là cụm từ chính xác nhất mà anh có thể nghĩ ra - đẩy anh ta về phía trước, ra hiệu cho người tiếp theo trong hàng bước lên phía trước.

Trái và phải, Người Rách Nát vẫn liên tục nhắc nhở. Tiến lên đi.

Người thanh niên vừa cố gọi cho mẹ mình chầm chậm bước ra khỏi lều. Xa hơn một chút, Clay trông thấy hàng trăm người đang lượn quanh. Đôi khi có người va vào nhau và có tiếng vỗ nhẹ. Tuy vậy, mọi thứ đều khác trước. Bởi vì…

Bởi vì tín hiệu đã thay đổi.

Trái và phải, các quý bà và các quý ông, đúng rồi, đi tiếp đi, chúng tôi còn phải xử lý rất nhiều trong số quý vị trước khi trời tối.

Clay trông thấy Johnny. Cậu bé mặc quần bò, đội chiếc mũ của đội Little League vào áo phông của đội Red Sox mà cậu bé vẫn ưa thích, chiếc áo có tên và số của Tim Wakefield ở đằng sau. Câu bé vừa đi lên đầu hàng cách chỗ Clay đứng hai hàng về phía phải.

Clay chạy về phía cậu bé, nhưng lối đi của anh bị chặn. “Cút ra khỏi đường của tôi!” anh hét lên, nhưng tất nhiên người đàn ông ngáng đường anh, lúc này đang nôn nóng nhấc hết chân này đến chân kia như thể anh ta cần đi toa lét, không nghe thấy anh nói gì. Đây là giấc mơ, hơn nữa Clay là một người bình thường - không có khả năng viễn cảm.

Anh lao qua chỗ trống giữa người đàn ông đang bồn chồn đổi chân và người phụ nữ phía sau anh ta. Anh cũng lao qua hàng tiếp theo, quá vội để đến được chỗ Johnny nên không để ý xem bọn họ có bị ngã hay không. Anh tới được chỗ Johnny vừa khi một người phụ nữ - anh càng kinh sợ khi nhận ra đó là cô con dâu của ông Scottoni, vẫn còn mang thai nhưng đã chột một mắt - đưa cho cậu bé một chiếc điện thoại di động hiệu Motorola.

Chỉ cần bấm số 911 , cô ta nói mà không cần mở miệng. tất cả các cuộc gọi đều qua số 911.

“Không, Johnny, đừng!” Clay hét lên và giằng lấy chiếc điện thoại đúng lúc Johnny bắt đầu bấm số, chắc chắn là số mà cậu bé đã được dặn là phải gọi khi gặp rắc rối. “Dừng lại ngay!

Johnny quay sang trái, như thể muốn giấu cuộc gọi của mình khỏi con mắt còn lại đang nhìn trừng trừng của kiểm soát viên, và Clay vồ hụt chiếc điện thoại. Có lẽ anh sẽ chẳng thể nào ngăn được Johnny, vì suy cho cùng đây là một giấc mơ.

Johnny kết thúc (bấm ba nốt không mất nhiều thời gian), ấn nút SEND, và đưa chiếc điện thoại lên tai. “A lô? Bố à? Bố, bố phải không? Bố có nghe thấy con nói không? Nếu nghe thấy con nói, bố hãy đến để đón…” Vì cậu bé quay mặt đi, Clay chỉ trông thấy một bên mắt của con trai mình, nhưng thế cũng đủ anh thấy ánh sáng biến mất khỏi con mắt đó. Vai Johnny so lại. Chiếc điện thoại rơi khỏi vành tai. Con dâu của ông Scottoni giật lấy chiếc điện thoại bằng bàn tay bẩn thỉu của mình, rồi túm gáy Johnny đẩy mạnh vào địa hạt Kashwak, cùng với tất cả những con người đã đến đây để lánh nạn. Cô ta ra hiệu cho người tiếp theo tiến lên để làm thủ tục.

Trái và phải, xếp thành hai hàng , giọng của Người Rách Nát vang lên như sấm trong đầu anh, và anh tỉnh dậy trong phòng bảo vệ của Bảo tàng Lâm nghiệp Springvale khi những chùm tia nắng chiều muộn xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, miệng vẫn đang gọi tên con trai mình.