- 3 -
Vào lúc nửa đêm, Clay đi tới một thị trấn nhỏ mang tên North Shapleigh. Lúc đó một cơn mưa rất lạnh - gần như là một trận tuyết rơi – bắt đầu đổ xuống. Anh nghe thấy tiếng động cơ ô tô đang tiến lại gần và bước tránh sang lề đường (vẫn là Lộ 11) và đặt chân lên khoảng sân đang rải hắc ín của cửa hàng bách hóa Eleven. Khi ánh đèn pha hiện ra và biến màn mưa bụi thành những sợi bạc, anh nhận ra có hai chiếc xe chạy song song với nhau, thực tế là đang đua với nhau trong bóng đêm. Điên rồ, Clay đứng sau một chiếc bơm xăng, không hoàn toàn là trốn nhưng cũng không để lộ mình để người khác có thể trông thấy. Anh nhìn theo hai chiếc xe lao vút qua giống như một hình ảnh trong thế giới đã mất, để lại phía sau những tia nước. Một trong hai chiếc xe ấy trông giống như chiếc Corvette, mặc dù với sự trợ giúp của thứ ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc đèn dự phòng duy nhất còn sót lại ở góc cửa hàng, anh không thể nhìn rõ. Hai chiếc xe nhanh chóng mất hút trong đêm.
Clay lại nghĩ: Điên rồ. Và khi bước trở ra lề đường, anh nghĩ tiếp: Mình đủ tỉnh táo để nói chuyện về sự điên rồ
Đúng vậy. Giấc mơ lô tô điện thoại của anh không hoàn toàn là một giấc mơ. Anh biết chắc điều đó. Người điện thoại đang sử dụng khả năng viễn cảm ngày càng hoàn thiện của mình để theo dõi những đối tượng đã dám tiêu diệt cạm bẫy của bọn chúng. Hoàn toàn dễ hiểu. Bọn chúng có thể gặp khó khăn với các nhóm như nhóm của Dan Hartwick, những nhóm thực sự cố tiêu diệt bọn chúng, nhưng anh ngờ rằng bọn chúng sẽ chẳng gặp phải khó khăn gì đối với anh. Vấn đề là, viễn cảm cũng là thứ dị thường giống như điện thoại - nó có thể là con dao hai lưỡi. Điều gì đã khiến anh trở thành… cái gì nhỉ? Con ma trong cỗ máy? Một cái gì đó đại loại như thế. Trong khi bọn chúng có thể theo dõi anh, thì chính anh cũng có thể theo dõi bọn chúng. Ít nhất là trong giấc ngủ. Trong các giấc mơ của anh.
Liệu có đúng là có những chiếc lều tại đường chỉ giới của Kashwak, với những người bình thường đúng xếp hàng chờ đến lượt mình được tẩy não hay không? Clay tin là có, cả ở Kashwak và ở những nơi giống như Kashwak trên khắp đất nước này và trên khắp thế giới. Công việc lúc này có thể đang chậm lại, nhưng các điểm kiểm soát - điểm chuyển mạch - chắc chắn vẫn còn.
Người điện thoại sử dụng lối nói bằng viễn cảm để buộc người bình thường phải tới nơi mà chúng muốn. Chuyển thông tin và mệnh lệnh tới người bình thường qua các giấc mơ. Phải chăng như vậy là người điện thoại đã thông minh lên, biết tính toán? Không, trừ phi ta nói rằng con nhện rất thông minh vì biết dệt mạng nhện, hay một con cá sấu biết tính toán vì nó biết nằm yên và trông giống như một khúc gỗ. Trong khi đi dọc Lộ 11 theo hướng bắc tới Lộ 160, con lộ sẽ đưa anh tới Kashwak, Clay nghĩ rằng tín hiệu viễn cảm mà người điện thoại phát đi dưới dạng sóng vô tuyến (hay một Xung Dộng) phải bao hàm ít nhất ba thông điệp.
Đi nào, và ngươi sẽ được tự do - sự vật lộn để tồn tại của ngươi sẽ chấm dứt.
Đi nào, và ngươi sẽ được ở bên những người như ngươi, dành riêng cho các ngươi.
Đi nào, và ngươi sẽ được nói chuyện với người thân.
Đi nào, đúng thế. Đó là cốt lõi của thông điệp. Và khi đã tới khoảng cách đủ gần, mọi lựa chọn khác đều tan biến. Sóng viễn cảm và các giấc mơ đã khống chế ta. Ta xếp hàng. Ta nghe Người Rách Nát thúc giục tiến lên, được gọi điện thoại cho người thân nhưng chúng tôi phải phục vụ rất nhiều người trong số các vị trước khi mặt trời lên và chúng tôi phải nghỉ ngơi để nghe Bettle Milder ca bài Gió dưới đôi cánh tôi.
Bằng cách nào mà bọn chúng vẫn có thể làm được chuyện này, cho dù các bóng đèn đã tắt và các thành phố đã bị cháy trụi và nền văn minh đã trôi xuống dòng sông máu? Bằng cách nào mà bọn chúng có thể tiếp tục thay thế hàng triệu người điện thoại đã bị giết trong những cuộc đánh lộn ban đầu và những cuộc tấn công vào các bẫy của chúng sau đó? Bọn chúng vẫn có thể tiếp tục làm được tất cả những chuyện đó vì Xung Động chưa chấm dứt. Ở một nơi nào đó - trong một văn phòng thí nghiệm phi pháp nào đó hay thậm chí chỉ là trong gara nào đó, một thiết bị nào đó vẫn còn chạy nhờ pin, một bộ modem nào đó vẫn tiếp tục phát đi tín hiệu ban đầu. Gửi lên các vệ tinh quay quanh trái đất hay các tháp tiếp sóng bám trên quả địa cầu này như những cây kim bám trên một chiếc đai bằng thép. Và ta có thể gọi đi đâu và tại sao cuộc gọi của ta vẫn được tiếp thông, dù câu trả lời mà ta nhận được chỉ là một cầu trả lời được ghi sẵn trên một chiếc máy chạy bằng pin?
911, rõ ràng như con số đó.
Và chuyện đó gần như chắc chắn đã xảy ra với Johnny.
Anh biết. Anh gần như đã quá muộn.
Vậy thì tại sao anh cứ đi theo hướng bắc trong đêm đen giá lạnh? Phía trước là Newfield, không xa, và tới đó anh sẽ rời Lộ 11 để rẽ vào Lộ 160, và anh nghĩ rằng cách chỗ rẽ ấy không xa, những đêm đen cuốc bộ và đọc bảng chỉ đường của anh sẽ kết thúc, vậy thì tại sao?
Nhưng anh biết tại sao, cũng giống như anh biết rằng tiếng va chạm xa xa và tiếng còi yếu ớt vang lên rồi tắt ngay mà anh nghe thấy ở phía trước trong mưa đêm đồng nghĩa với việc chiếc xe chạy nước rút nào đó đã gặp chuyện buồn. Anh vẫn cất bước vì mẩu tin nhắn trên cánh cửa, được giữ bằng một mẩu băng dính. Anh vẫn cất bước vì có một mẩu tin nhắn thứ hai trên chiếc bảng tin trong Tòa thị chính, bị che khuất bởi mẩu tin nhắn đầy hy vọng của Iris Noland gửi cho cô con gái của chị ta. Cả hai mẩu tin nhắn của con trai anh đều có dòng chữ viết hoa: HÃY ĐẾN ĐÓN CON.
Nếu anh đã quá chậm để dành lại Johnny, có thể anh còn kịp trông thấy nó và nói với nó rằng anh đã c sức. Anh vẫn còn đủ tinh thần để làm điều đó cho dù bọn chúng có bắt anh phải sử dụng một chiếc điện thoại di động đi chăng nữa.
Còn về những chiếc bục, và hàng nghìn người vây quanh…
“Ở Kashwak không có sân vận động.” anh nói.
Trong đầu anh, Jordan lên tiếng: Đó là sân vận động ảo.
Clay gạt chuyện đó sang một bên. Tạm quên nó đi. Anh đã quyết định. Đó là sự điên rồ, đúng vậy, nhưng đây là một thế giới điên dại, và hành động điên rồ mới là thích hợp.