← Quay lại trang sách

- 5 -

Lúc này họ đang trú trong căn phòng bảo vệ ấm áp tại Bảo tàng Lâm nghiệp Springvale. Có rất nhiều đồ ăn, bếp củi, có nước ngọt lấy từ một chiếc bơm tay. Thậm chí có cả toa lét tự hoại (mặc dù Johnny không dùng nó; Johnny ra khu vườn phía sau).

Đó là một quãng thời gian tĩnh lặng, trừ những tiếng la hét của Johnny vào lúc nửa đêm. Có thời gian để suy nghĩ, và bây giờ, khi anh đang đứng bên cửa sổ và nhìn ra những bông tuyết đang rơi ngoài kia, trong lúc Johnny đang ngủ trong chiếc cũi, anh biết đã hết thời gian để suy nghĩ. Sẽ không có gì thay đổi nếu anh không tạo nên sự thay đổi.

Chú sẽ cần một chiếc điện thoại nữa . Jordan đã nói thế. Và chú phải đưa nó tới vùng phủ sóng.

Ở đây có phủ sóng. Vẫn còn phủ sóng. Những vạch sóng trên chiếc điện thoại là bằng chứng.

Còn có chuyện gì tồi tệ hơn được nữa?> Tom đã hỏi anh như vậy. Và nhún vai. Nhưng tất nhiên là ông ta có thể nhún vai. Johnny đâu phải là con ông ta; lúc này ông ta đã có một đứa con cho riêng mình, một đứa con lành lặn.

Mọi chuyện còn tuỳ thuộc vào việc bộ não của con người có phản ứng theo kiểu những chiếc máy tính tuyệt mật được bảo vệ trước lệnh xoá hay không. Jordan đã nói như vậy. Lưu vào hệ thống .

Lưu vào hệ thống. Một cụm từ mang sức mạnh.

Nhưng phải xoá chương trình của người điện thoại trước khi cài đặt lại lần thứ hai, và suy nghĩ của Jordan – cho Johnny tiếp nhận Xung Động lần thứ hai – nghe có vẻ quá phiêu lưu, nhất là khi Clay không biết Xung Động đến lúc này đã biến đổi thành cái gì… giả sử rằng (hỏng hết mọi chuyện, đúng, đúng, đúng) nó vẫn đang còn đó và đang chạy…

“Lưu vào hệ thống.” Clay thì thầm. Ngoài kia, ánh sáng đã hoàn toàn tắt, và những bông tuyết trông càng ma quái.

Xung Động lúc này đã biến đổi, anh tin chắc điều đó. Anh nhớ đến những người điện thoại đầu tiên mà anh đã gặp tại phòng cứu hoả tình nguyện Gurleyville, những kẻ không ngủ vào ban đêm. Hai kẻ đó đã đánh nhau bên chiếc xe chữa cháy cũ nát, nhưng bọn họ làm nhiều hơn thế; bọn họ đã nói thành lời. Không phải là những âm thanh vô nghĩa, mà là lời nói thực sự. Không sõi như những cuộc trò chuyện trong tiệc cốc tai, nhưng có thể hiểu được. Chó chết. Đồ khốn. Đù má . Hai kẻ đó còn nhiều điểm khác biệt với thế hệ người điện thoại đầu tiên – những người điện thoại của triều đại Người Rách Nát – và Johnny lại khác biệt so với hai kẻ đó. Tại sao? Bởi vì con sâu vẫn còn đó và đang gặm nhấm chương trình, và chương trình đang liên tục bị biến đổi? Có khả năng là vậy.

Điều cuối cùng mà Jordan nói với anh trước khi lên xe là Nếu chú cài một phiên bản mới đè lên phiên bản mà Johnny và những người khác đã bị cài đặt tại điểm kiểm soát, các chương trình sẽ ăn lẫn nhau . Đó là những gì mà các con sâu vẫn thường làm. Ăn thịt lẫn nhau.

Và rồi sao nữa, nếu chương trình cũ vẫn còn đó… nếu nó được lưu vào hệ thống…

Clay thấy trí óc rối bờ của anh lại nghĩ đến Alice – một cô bé mồ côi mẹ, phải nhờ đến chiếc giầy Nike trẻ em làm bùa hộ mệnh. Khoảng bốn giờ sau khi rời Gaiten, trên Lộ 156, Tom đã mời một nhóm người bình thường ngồi lại bên bãi cắm trại ven đường cùng họ. Đấy là bọn Gaiten. Một người đàn ông trong nhóm ấy đã nói như vậy. Một người khác nguyền rủa Tom và nói ông ta hãy cút xuống địa ngục. Và Alice đã đứng dậy, nhảy lên và nói…

“Cô bé nói rằng ít nhất chúng tôi cũng đã dám làm một chuyện gì đó,” Clay nói to trong khi vẫn nhìn ra đêm đen bên ngoài cửa sổ. “Rồi cô ấy hỏi bọn họ, ‘các ông bà đã dám làm gì chưa? Các ông bà chỉ biết chui rúc thôi à?’”

Vậy là anh đã tìm thấy câu trả lời, từ một cô bé đã chết. Johnny - Gee không có dấu hiệu khá lên. Clay còn lại hai lựa chọn: bám lấy những gì mình đang có, hoặc cố gắng tạo nên một sự thay đổi khi vẫn còn thời gian. Nếu vẫn còn thời gian.

Clay bước vào căn phòng ngủ tay giơ cao chiếc đèn chạy bằng pin để soi đường. Anh nhìn rõ khuôn mặt của Johnny. Trong giấc ngủ, với một bên má tì lên một bàn tay và mái tóc loà xoà trên trán, trông cậu bé gần như chẳng khác gì với đứa bé mà anh đã ôm hôn tạm biệt trước khi lên đường đi Boston cùng với tập bản thảo của cuốn Bóng đen lang thang cách đây mấy nghìn năm . Chỉ khi cậu bé thức dậy, sự khác biệt mới hiện rõ. Chiếc miệng trễ xuống và đôi mắt đờ dại. Đôi vai xo lại và hai cánh tay thõng hai bên.

Clay quỳ xuống bên chiếc cũi. Johnny khẽ cựa mình khi ánh sáng của chiếc đèn rọi thẳng vào nó, rồi lại nằm yên. Clay không phải là người sùng đạo, và những chuyện xảy ra trong mấy tuần qua không làm tăng niềm tin mà anh dành cho Chúa, nhưng anh đã tìm thấy cậu con trai của mình, đã tìm thấy đứa bé từng là Johnny - Gee, vì vậy anh cầu nguyện. Một câu cầu nguyện ngắn và đi thẳng vào vấn đề: Tony, Tony. Có đồ bị mất hãy về ngay đi.

Anh mở nắp chiếc điện thoại và bấm nút để bật nó lên. Một tiếng bíp nhỏ, rồi màn hình bật sáng. Ba vạch sóng. Anh lưỡng lự giây lát, rồi nhập ba con số, những con số mà Người Rách Nát và bộ sậu của hắn đã sử dụng.

Khi ba con số ấy đã được nhập vào, anh đưa một tay nắm lấy vai Johnny và lắc mạnh. Đứa bé không muốn thức dậy. Nó rên rỉ và cố giãy khỏi anh. Rồi nó cố lật úp người xuống. Clay giữ chặt không cho nó

“Johnny! Johnny - Gee! Dậy đi nào!” Anh lay mạnh hơn và tiếp tục lay cho đến khi đứa bé mở mắt ra và nhìn anh vẻ mệt mỏi, không hề có sức sống hay sự tinh anh trong đôi mắt ấy. Giống ánh mắt của một con chó thường bị ăn đòn làm trái tim Clay đau đớn mỗi khi nhìn vào đó.

Cơ hội cuối cùng, anh nghĩ. Có đúng là mình muốn làm chuyện này không? Một phần mười cơ hội.

Nhưng anh đã tìm thấy Johnny, tại sao? Tại sao Johnny đã rời khỏi bãi đất trước vụ nỗ? Xác xuất một phần nghìn? Một phần mười nghìn? Hay là anh cứ sống với đôi mắt vô hồn ấy của Johnny, cho đến khi cậu bé lên mười ba, hai mươi, hai mươi mốt? Cứ để cho nó ngủ mãi trong cái cũi và dắt nó ra sân sau vệ sinh?

Ít nhất thì chúng tôi cũng đã dám làm một chuyện gì đó . Alice đã nói thế.

Anh nhìn màng hình điện thoại. Con số 911 hiện rõ như một định mệnh.

Đôi mắt của Johnny đang bắt đầu sụp xuống. Clay lay mạnh để đứa bé tỉnh dậy. Anh làm điều đó bằng tay trái. Ngón cái tay phải anh bấm mạnh nút GỌI. Có đủ thời gian để đếm Mississippi MỘT và Mississippi HAI trước khi ĐANG GỌI trên màn hình biến thành ĐÃ KẾT NỐI. Clay không cho phép mình dừng lại để suy nghĩ.

“Này, Johnny - Gee,” anh nói, “Điện thoại của con này.” Và ép chiếc điện thoại di động vào tai con trai mình.

HẾT