← Quay lại trang sách

Chương 68 Tiểu Thành chấn động - Tam Đại Quốc Công

Nửa đêm pháo hoa xán lạn như thế, cũng dễ làm người khác chú ý như thế, phàm là tu sĩ có tu vi Xuất Khiếu kỳ trở lên, có linh giác hoặc là thần thức, đều bị kinh động, nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn những pháo hoa kia.

Rất nhanh trong thành Lâm Uyên xuất hiện rất nhiều đạo độn quang đủ màu, xếp thành chiến trận chỉnh tề, bay về hướng pháo hoa đang bắn lên, như lâm đại địch.

Một đêm này, ngay trong sự ồn ào náo động và ngờ vực vô căn cứ của mọi người, nghênh đón ánh mặt trời từ từ dâng lên.

Thạch Hiên và Hoàng Tiếu đi ra ngoài đến phủ tướng quân gặp Lý Vệ đang tản bộ trở về, giữa bọn họ tràn đầy hạnh phúc ấm áp, đối với chuyện phát sinh tối hôm qua không có nửa điểm phát giác, sau khi nhìn thấy Thạch Hiên, còn tươi cười rạng rỡ chào hỏi, một tháng không có chuyện gì phát sinh, hơn nữa khoảng cách sinh nở còn có một hai tháng, cho nên đối với Nguyên Thai giáo, bọn họ có chút quên mất.

Đi tới phủ tướng quân, dưới sự dẫn dắt của quản gia, Thạch Hiên vẫn đi vào thư phòng như cũ, nhưng lần này vô luận là tướng quân Tiếu Hoa Vinh hay là Tông sư Kim Đan Tông Tiếu Thương Thiên đều không xuất hiện, chỉ có Tiếu Ứng Ngọc sắc mặt không tốt cùng người hầu tùy thân của hắn chờ ở nơi đó.

"Sao vậy, thân thể không thoải mái? Hôm nay có muốn nghỉ ngơi hay không?" Thạch Hiên thấy thế hỏi một câu, thần thức đơn giản đảo qua, không phát hiện Tiếu Ứng Ngọc có gì không ổn.

Tiếu Ứng Ngọc nở nụ cười, lấy tay che miệng ngáp một cái, hai bím tóc trên đầu lắc lư theo ngáp: "Hồi bẩm Thạch tiên sinh, Ứng Ngọc không cần nghỉ ngơi. Tối hôm qua không biết xảy ra chuyện gì, ngoài thành có quang hoa đạo thuật bộc phát trên không trung, phụ thân suốt đêm mang theo đoàn tu binh ra ngoài thành, đồng thời làm hại trong phủ gà bay chó chạy, Ứng Ngọc lại bị nhao nhao đến ngủ không ngon."

Thạch Hiên không lộ dị trạng gật đầu: "Thạch mỗ cũng nhìn thấy, không biết đã xảy ra đại sự gì. Tướng quân đã trở về chưa?"

Tiếu Ứng Ngọc gật gật đầu, lại lắc đầu: "Phụ thân trở về một lần lại đi ra ngoài, nói là phát hiện chỗ ẩn thân của giáo gì đó, chuẩn bị mời viện binh tới hỗ trợ."

Thạch Hiên tùy ý hỏi vài câu, bắt đầu giảng bài hôm nay. Mãi cho đến khi Thạch Hiên nói xong, tướng quân Tiếu Hoa Vinh cũng không trở về.

...

Trên đường cái, mọi người lui tới, nhưng không khí so với lúc sáng sớm Thạch Hiên ra cửa, lại ngột ngạt đè nén rất nhiều, thỉnh thoảng nói chuyện, đều là nói về pháo hoa tối hôm qua, mặc dù cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy rất lo lắng, rất sợ hãi.

Đi đến dưới bậc thang leo mây, Thạch Hiên vô tình đụng phải Lý Vệ, hắn cau mày, nôn nóng bất an, đứng ở nơi đó cũng không yên tĩnh được, càng không ngừng đi tới đi lui.

"Ách, Lý huynh hôm nay trở về sớm như vậy sao?" Lý Vệ cũng không giống như Thạch Hiên, mỗi ngày chỉ cần giảng bài một canh giờ, hắn đều là công việc đến trưa mới về ăn cơm, sau đó buổi chiều tiếp tục đi làm việc đến chạng vạng tối.

Lý Vệ căn bản không chú ý tới Thạch Hiên tiến đến, lúc này nghe được giọng nói của Thạch Hiên, lập tức sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Thạch Hiên mới trấn tĩnh lại, thở dài một hơi: "Hóa ra là Thạch huynh à. Ai, ngươi giảng bài ở phủ tướng quân chắc cũng nghe nói rồi chứ? Nguyên Thai giáo xuất hiện ở thành Lâm Uyên, thế này phải làm sao cho phải?!" Biểu tình thật có thể nói là hoảng loạn.

Thạch Hiên an ủi nói: "Nếu đã bị phát hiện tung tích, vậy Nguyên Thai giáo chắc chắn sẽ không gây án, đế quốc lớn như vậy, thành thị nhiều như vậy, cần gì phải đau khổ trông coi một thành Lâm Uyên nho nhỏ chứ?"

Nghe Thạch Hiên nói vậy, sắc mặt Lý Vệ hòa hoãn xuống, liên tiếp gật đầu: "Thạch huynh nói có lý, Thạch huynh nói có lý." Những địa phương nguy hiểm nhất chính là địa phương an toàn nhất, hắn lười suy nghĩ, chủ yếu là cầu được một chút tâm lý an ổn.

...

Ngày hôm nay Thạch Hiên không ra khỏi cửa, ở trong phòng tu luyện, một bên đối kháng hư vọng, một bên lớn mạnh Chân Linh. Không biết thời cơ sẽ đến, nhưng trước đó chuẩn bị sẵn sàng, đem Chân Linh lớn mạnh thêm một phần, đến lúc đó chiến thắng hư vọng, đạp phá sinh tử huyền quan, thành tựu Nguyên Thần khả năng sẽ nhiều hơn một phần.

Thùng thùng thùng, đến chạng vạng tối, chỗ cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa thô bạo, Thạch Hiên thông qua thần thức cảm ứng, đã phát hiện ngoài cửa đứng hai vị trị an có tu vi Dẫn Khí kỳ, bộ dáng hung thần ác sát, ân, trong dự liệu kiểm tra tới.

Thạch Hiên đứng dậy, đi đến cửa phòng, mở ra đại môn, biểu lộ lãnh đạm nhìn hai vị trị an: "Không biết hai vị muốn làm gì?"

Vị mập mạp kia giọng nói rất kém cỏi: "Giao thân phận công văn của ngươi ra đây cho chúng ta kiểm tra." Đồng thời, linh giác của hắn hướng Thạch Hiên tìm kiếm mà đến, bị linh giác mô phỏng của Thạch Hiên ngăn cản ở bên ngoài.

Kỳ thật cho dù đem linh giác của hắn để vào, hắn cũng không phát hiện được dị thường, bởi vì đến Âm Thần Kỳ thần khí hợp nhất, trừ phi Thạch Hiên chủ động phát ra thần thức tiêu chuẩn âm thần, tu sĩ khác nguyên thần trở xuống bao gồm Âm Thần tôn giả, chỉ cần không dùng đạo thuật dò xét cấp sáu, cấp bảy trở lên, chỉ dùng thần thức mà nói, là không cách nào phát hiện tu vi chân thật của Thạch Hiên, đồng dạng, Thạch Hiên đối mặt với Âm Thần tôn giả khác cũng như thế.

"Tại sao Thạch mỗ phải giao cho các ngươi kiểm tra? Nhớ kỹ quyển sổ tay trị an có quy định phải có giấy chứng nhận và nguyên nhân, đây không phải là đường phố đâu!" Thạch Hiên giả bộ như không tốt, hỏi ngược lại, để thể hiện bản thân đường đường chính chính.

Vị mập mạp kia trừng mắt một cái liền muốn nổi giận, gầy đến mức vị kia lại thấy thái độ của Thạch Hiên cường ngạnh, đoán chừng có chút bối cảnh cùng thực lực, đưa tay ngăn cản nói: "Tối hôm qua thấy được ánh sáng đạo thuật rồi chứ? Đó chính là liên lụy trọng án, cho nên buổi chiều chúng ta phụng mệnh, phải kiểm tra từng hộ gia đình. Đây là giấy chứng nhận trị an của ta."

Thạch Hiên tiếp nhận giấy chứng nhận của hắn nhìn một chút, gật đầu nói: "Coi như ngươi có chút lễ phép, đã như vậy, Thạch mỗ cũng không phải là người không nói đạo lý gì." Vừa nói vừa đem thân phận công văn đưa tới.

Bị Thạch Hiên nói như vậy, Tí Còi có chút lúng túng, nhưng tên mập lại giận dữ, cầm lấy văn thư thân phận của Thạch Hiên, nhìn lên: "Hư Thanh đạo viện, hừ, Hư Thanh đạo viện xuất thân rất giỏi, Dẫn Khí kỳ rất giỏi đó! Chậc, ài..."

Tí Còi nghe thấy tiếng gọi của Gã Béo thì im bặt, nhìn sang với vẻ kỳ quái, sau khi thấy cột công việc của công việc trên công văn thân phận, lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: "Thì ra là Thạch tiên sinh, ngài là Tây Tịch của phủ tướng quân, lại xuất thân từ Hư Thanh Đạo Viện, đương nhiên không có vấn đề gì. Chúng ta đi, đi thăm dò nhà tiếp theo."

Gã béo còn chưa kịp phản ứng đã bị Tí Còi kéo lùi lại, buột miệng nói một câu: "Còn chưa vào nhà lục soát..." Còn chưa dứt lời, gã đã tự giác đưa tay che miệng mình lại.

Thạch Hiên lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn hai tên trị an đi đến gõ cửa phòng Lý Vệ và Hoàng Tiếu, trong lòng rất nghi hoặc, kiểm tra toàn thành là chuyện nằm trong dự liệu của mình, nhưng nhanh như vậy đã kiểm tra được tòa cao ốc này, lại có chút kỳ quặc.

Thành Lâm Uyên tuy nhỏ, nhưng cũng có gần mười vạn hộ gia đình, số người trị an chỉ có một chút như vậy, từ lúc mới bắt đầu không bao lâu đã tra được bên này, là trùng hợp hay là có nguyên nhân khác?

Chẳng lẽ đúng như lời đồn, Nguyên Thai Giáo có nội gián trong đế quốc? Phải biết rằng mình chỉ xóa bỏ hoành văn quỷ hồn ở gần đó và những nơi đi sau đó, về phần trước đó thì không tìm, dù sao khi triển khai thần thức trong đại trận đế quốc thì rất dễ dàng xúc động giám sát, vì vậy rất có thể bị khóa chặt hoành văn bắt đầu biến mất ở gần đó.

Bởi vì Hoàng Tiếu là một thai phụ, cùng Nguyên Thai giáo là bắn đại bác không tới, cho nên hai vị quan trị an tùy ý kiểm tra liền rời đi, Hoàng Tiếu còn nghi hoặc hỏi Lý Vệ rốt cuộc đã xảy ra đại án gì, Lý Vệ ấp úng nói không rõ ràng.

Sau đó, Lâm Uyên thành đã bị kiểm tra suốt nửa tháng mới kết thúc, nhưng Thạch Hiên vẫn luôn cẩn thận đề phòng nhưng chuyện tiếp theo lại không xảy ra. Nguyên Thai Giáo của thành Lâm Uyên giống như phù dung sớm nở tối tàn, không còn xuất hiện nữa. Nghe nói có một vị Âm Thần Tôn Giả dẫn dắt đoàn tu sĩ, nghe nói bọn họ ngoại trừ huyệt động, thây khô ra thì không tìm được bất cứ manh mối gì. Nghe nói mấy thành phố lớn phía nam lần lượt xuất hiện bóng dáng của Nguyên Thai Giáo, nghe nói đoàn tu sĩ kia lại rời đi...

Tất cả dường như khôi phục lại bình tĩnh, nhưng Thạch Hiên lại cảm thấy có dòng nước xiết đang ấp ủ trong bầu không khí bình tĩnh này, tích tụ chờ ngày Thạch Phá Thiên kinh hãi đến.

Đương nhiên, vì lý do an toàn Thạch Hiên lại ngụy tạo ra một cái huy chương, khí tức phân liệt huy chương của bản thân đánh vào bên trong, sau đó giấu ở trong Âm Dương Nhị Khí bình.

...

Thời gian theo Thạch Hiên dần dần yên lòng, chậm rãi chuồn đi, trong hai năm này, Hoàng Tiếu và con của Lý Vệ sinh ra, đầy tháng, chu niên rồi, Tiếu Ứng Ngọc tròn bảy tuổi, Thạch Hiên tu hành cũng có thu hoạch lớn.

Bởi vì đủ loại hoàn cảnh gặp gỡ, ảo giác hư ảo càng ngày càng nhiều xuất hiện, dưới tình huống chúng bị trấn áp từng cái, Chân Linh càng ngày càng lớn mạnh, thậm chí để Thạch Hiên cảm thấy, cho dù hiện tại gặp được cơ hội, cũng có nắm chắc chiến thắng Hư Vọng, thành tựu Nguyên Thần.

Ngày hôm đó, Thạch Hiên vừa mới giảng bài cho Tiếu Ứng Ngọc xong, trong hai năm này cái đầu của hắn cao hơn một cái đầu, bất quá dáng dấp đồng tử còn cần mấy năm nữa mới có thể biến mất.

Tiếu Hoa Vinh và Tiếu Thương Thiên ở trong phòng bên cạnh thư phòng không biết đang nói chuyện gì, thấy bên này nói xong, liền mở cửa phòng đi ra, trong đó Tiếu Hoa Vinh cười nói: "Làm phiền Thạch tiên sinh, tiểu nhi hai năm nay hiệu quả rèn thể vô cùng tốt chính là bởi vì lý luận đạo pháp vững chắc."

"Cũng là ứng ngọc hiếu học..." Thạch Hiên còn chưa nói xong, trong thư phòng mặt nước tương tự như TV mặt kính đột nhiên sáng lên, sau một trận mơ hồ, hiện ra hoàng cung đại điện phi thường hoa lệ, một vị tráng niên tu sĩ làn da ngăm đen đứng ở trước hoàng tọa cầu thang, đúng là Vi Chá Tôn Giả Ngạo Thính Đào.

Loại màn nước mặt kính này tương đối đắt đỏ, ngoại trừ đạo cung, thị chính cùng với mấy thư viện lớn, cửa hàng lớn, cũng chỉ có trong nhà quý tộc thế gia cùng tu sĩ thần hồn trở lên mới có.

Vi Khuyết Tôn Giả nhìn phía trước một chút, chậm rãi mở miệng, thanh âm tràn ngập từ tính, nội dung nói lại làm cho người nghe kinh hãi: "Bổn thân vương được Hoàng Đế bệ hạ ủy thác, hướng các quý tộc thế gia, các Âm Thần Tôn Giả, Kim Đan Tông Sư cùng với toàn bộ bách tính đế quốc thông cáo: Thành Quốc Công, Tề Quốc Công, Minh Quốc Công cấu kết Nguyên Thai Giáo mưu đồ gây rối, giết hại bách tính, chứng cứ vô cùng xác thực, tội ác ngập trời, hiện quyết định đoạt tước, diệt tộc!"

"Cái gì?" Tiếu Hoa Vinh không dám tin thốt ra, đế quốc tổng cộng mới có bốn vị Quốc Công, mỗi nhà đều có tầm mười vị Âm Thần Tôn Giả, Tông Sư Kim Đan cùng cao thủ Thần Hồn kỳ nhiều vô số kể, lại có ba nhà bị tuyên bố đoạt kỳ tước, diệt tộc, thật sự là làm cho người ta khiếp sợ không gì sánh được, một khi bọn họ phấn khởi phản kháng, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Chuyện không liên quan đến mình, chẳng qua là cảm thấy sự tình phát sinh đột nhiên, tiếp tục nhìn màn nước mặt kính kia, chỉ thấy hình ảnh vừa chuyển, từ hoàng cung biến thành một ngọn núi, phía trên chính là thời điểm kịch chiến.