← Quay lại trang sách

Bí mật I

Từ lúc nhận thức được mùi hương khác biệt nơi cô bạn gái, tôi chẳng thể ngừng để tâm, như khi đã nhận thức rõ điều gì thì không thể coi như nó chưa từng xảy ra. Sáng sớm nay, Miki còn lên tiếng “Chào buổi sáng, khỏe không ông bạn?” với tôi. Thật rầu quá, tôi chỉ có thể đáp lại mỗi một câu “Này, tớ bằng tuổi cậu đấy” nhạt nhẽo, nhưng lại được tiếp đủ sức mạnh để cố gắng cho cả ngày. Tôi còn đang thắc mắc thì chợt nhận ra một điều lạ lùng khác. Mùi dầu gội vấn vít quanh người cậu ấy khác hẳn mọi khi.

Cậu ấy đổi loại dầu gội mới rồi chăng? Tôi còn tưởng cậu ấy đã nói thích loại cũ đến mức thường mang theo một lọ bên người cơ mà. Ừm, đương nhiên tôi không dám hỏi đến những điều đó. Tôi mà mở miệng ra hỏi kiểu gì cũng thành một thằng con trai khó ưa, chắc sẽ bị Miki ghét. Tôi còn đang muốn thoát khỏi tình trạng làm một thằng con trai nhạt nhòa không được ưa thích cũng chẳng ai thèm ghét. Đương nhiên cũng chỉ là nói dối thôi.

Đang ngồi lơ đãng suy nghĩ bên ô cửa sổ ở bàn cuối cùng, tôi chợt thấy một dấu hỏi to đùng nổi lên trên đầu cô bạn đang ôm cứng Miki trước lớp.

“Mikki [1] , cậu thay loại dầu gội rồi à? Sao thế?”

Tôi không dám nghĩ tới mấy chuyện ôm ấp đó nhưng giá như có thể hỏi cậu ấy một câu thông thường đến vậy.

Không được, không được, chưa gì đã thấy trước kết cục bi thương rồi. Tôi cũng thấy may vì có người đã thay mình hỏi câu đó.

Tôi lén lút theo dõi tình hình thì thấy Miki chỉ khịt mũi cười “ha ha” rồi sau đó đáp lại “bí mật” với một dấu chấm than to đùng trên đầu. Cậu ấy thích được mọi người hỏi đến thế sao?

Những lúc thế này, tôi lại cảm thấy nghi ngờ. Mùi dầu gội khác. Bí mật này chắc chắn phải có nguyên do. Nhưng cậu ấy lại thấy vui khi có người hỏi đến.

Hay là có bạn trai rồi?

Trong khi lòng dâng lên một thứ xúc cảm u buồn mà tiếc nuối, tiếng chuông điểm tám rưỡi đã reo.

“Các em đã hiểu rõ sự khác nhau giữa imiji và ito chưa?”

Trong giờ Cổ văn, các bạn trong lớp hầu như đều hiện lên dấu chấm hỏi trước câu hỏi của thầy giáo. Tuy không thể nhìn thấy tín hiệu của chính mình nhưng chắc chắn đầu tôi cũng đang nổi lên dấu chấm hỏi.

Chỉ có vài bạn nổi lên dấu chấm than hay dấu chấm và người nổi bật nhất đã giơ tay. Ý tôi đang nhắc tới Miki.

“Có em.”

Miki vui vẻ giơ tay lên, lúc nào cũng hào hứng như thế trong tiết Cổ văn sở trường. Ngược lại, cậu ấy lúc nào cũng phụng phịu với ba dấu chấm lửng trong giờ Toán. Tôi luôn dõi theo chẳng biết chán. Cứ mải nhìn cậu ấy rồi lỡ bị bạn nào phát hiện thì chết nên thi thoảng tôi mới nhìn, coi như điều tiết mắt. Nhưng chuyện điều tiết mắt của ngày hôm nay lại bị một tưởng tượng chớm làm hỏng cả, tâm trạng của tôi cũng chùng xuống theo. Có lẽ cậu ấy sẽ thể hiện nhiều vẻ mặt khác hơn trước bạn trai mình.

Kết thúc tiết học, tôi nằm thượt ra bàn thì nghe thấy tiếng ai đó ngồi xuống ghế trống bên cạnh.

“Tiếp theo là tiết Tiếng Anh, học phòng máy đấy.”

“À, vậy hả?”

“Có sao không? Suốt tiết học ông cứ lơ ngơ thế nào ấy.”

“À, vậy hả?”

“Hả với hở gì, đang nói ông đó.”

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt rám nắng tươi cười của Jika. Cậu ta hút hết ánh Mặt trời rồi hay sao mà có thể chói chang đến thế.

“Thấy mệt hả?”

“Không, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”

“Vậy hở, tôi cũng buồn ngủ quá.”

Jika có vẻ xuôi trước lời nói dối của tôi, trên đầu chỉ hiện lên một dấu chấm trong khi mở miệng ngáp lớn. Tên này chơi với tôi từ hồi lớp Mười, hôm nay vẫn là vẻ kết hợp hài hòa giữa mặt và mày như thế.

“Này, không đi nhanh là bị hành sấp mặt trong lớp Tiếng Anh đó. Hôm nay, tôi còn quên không làm bài tập.”

Jika cười rộ lên như thể vui lắm, cậu ta vỗ vai tôi rồi quay về chỗ để chuẩn bị sách vở môn Tiếng Anh. Tôi cũng mang sách vở và hộp bút đi ra ngoài hành lang. Lập tức nghe thấy tiếng chân Jika bám theo sát gót.

“Nửa đêm qua có trận thi đấu của Tuyển quốc gia. Ông mải xem nên ngủ không đủ giấc chứ gì. Xem thấy sao?”

“Không, tôi không xem.”

“Gì vậy? Trận này Tuyển quốc gia Nhật thi đấu mà.”

Thú thực tôi còn chẳng phân biệt nổi bóng đá với bóng chày, khi nói chuyện cũng chỉ thả vào một câu bâng quơ “Trận quốc gia à, hay ghê”. May mà Jika lập tức gật gù “Thấy chưa?”

Jika thân thiết với tôi là vậy nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt. Hai đứa thân nhau vì có cùng sở thích âm nhạc, ngoài ra chẳng còn điểm chung nào khác. Cũng có thể nói đó là cơ duyên của hai đứa. Jika là một anh chàng thể thao toàn tài, tính tình hào sảng, ngoại hình lại ưa nhìn. Người ngoài nhìn vào kiểu gì cũng thấy hai đứa quá chênh lệch, từ chiều cao trở đi chẳng điểm nào có vẻ hợp cạ. Tôi cũng có chút để tâm. Bởi vì những thằng như tôi thường thấy ngượng ngập trước người giỏi giang hơn rồi tự cho mình là thấp kém.

Đúng, tôi cũng từng ước bản thân được thể thao toàn tài, tính tình hào sảng, ngoại hình ưa nhìn như thế.

Tôi chỉ đang muốn nói ví dụ trong lớp mình thôi nhé.

“Này, Jika, cậu có thấy tớ khác ở điểm nào không?”

Miki ra chắn trước mặt Jika đang đứng cùng tôi và đột ngột hỏi.

“Ơ, ai biết. Ông có nhận ra không?”

Cậu ta quay sang hỏi tôi. Tôi không dám nói là mình phát hiện ra mùi dầu gội mới, cũng chẳng biết nói sao để cậu ấy vui hơn nên chỉ đáp bằng một câu vô vị là “Không rõ...”

“Thấy chưa Mikki? Con trai bọn tớ không nhìn ra được con gái các cậu liệu có cắt bớt một centimet tóc lúc nào đâu.”

Thường thì khi Jika nhẹ tênh nói vậy, Miki sẽ hấp háy mắt cười. Nhưng hôm nay lại khác, đầu Miki hiện lên ba dấu chấm lửng. Tuy dấu chấm lửng biểu thị ý nghĩa riêng đối với từng người, nhưng thường những lúc này Miki đang tỏ ý khó chịu.

“Thảo nào bị chị gái kia đá tung mông.”

Miki buông một câu giận lẫy rồi rảo bước bỏ đi. Đúng như lời cậu ấy nói, Jika vừa mới chia tay chị bạn gái lớp trên hôm trước. Tuy cậu ta bảo do không hợp sở thích âm nhạc nhưng chắc còn nhiều vấn đề khác nữa, cậu ta có vẻ không để tâm mấy nên tôi cũng chẳng nói gì.

Jika chỉ cười khì “Cô nàng quá đáng thật!” như mọi khi. Trên đầu cậu nổi lên dấu chấm. Đây là tín hiệu cho thấy cậu hoàn toàn chấp nhận lời Miki nói.

Tôi và Jika cùng bước vào phòng điều hòa mát lạnh rồi hai đứa chia nhau ra, về đúng chỗ ngồi y như trên lớp chính.

Trong phòng máy, hai học sinh ngồi thành một nhóm trước một chiếc bàn hình chữ nhật. Giữa bàn đặt một cái máy tính, cả hai có thể cùng nhau xem tài liệu tiếng Anh trên đó.

Hôm nay, chúng tôi sẽ lại phải tự giới thiệu mình rồi nói vài câu chào với hỏi thăm sức khỏe cùng giáo viên, sau đó bắt đầu xem phim để luyện nghe. Sĩ số lớp tôi chẵn nên chia đều ra hai người một nhóm. Điều này cũng có nghĩa là hai đứa sẽ phải áp sát vào nhau gần đến phát ngại. Một đứa như tôi chỉ ghé sát cạnh ai là đã rúm ró thu mình lại, nhưng giờ thì ổn rồi. Tôi đang độc chiếm cái màn hình. Cái ghế bên cạnh tôi dạo gần đây lúc nào cũng trống không.

Trong lớp có học sinh vắng mặt dài kì. Bạn Miyazato ngồi cạnh tôi đã nghỉ học suốt hai tháng nay từ đầu đợt Tuần lễ vàng. Không nghe nói đến bất kì vụ bắt nạt hay trêu chọc cậu ấy trong lớp nên không dễ đoán định lí do cậu ấy nghỉ học. Tuy nhiên, Miyazato là một người sống nội tâm còn hơn cả tôi nữa. Cậu ấy không ồn ào buôn chuyện, một bạn gái đoan trang thích để tâm chăm chút đến những thứ chung quanh mình. Có lẽ cậu ấy đã gặp phải chuyện gì không thể nói cho ai hay.

Tôi ngồi cạnh cậu ấy suốt một tháng từ khi lên lớp Mười một nên đôi lúc cũng lo sợ rằng có khi nào mình chính là nguyên nhân, nhưng không có gì chắc chắn cả. Nếu thực sự muốn biết, tôi có thể thông qua Jika nhờ ai đó hỏi thăm, nhưng tôi chẳng dám nên đành giữ mãi nỗi lo sợ ấy trong lòng. Có lẽ nào chỉ vì một lời nói vô tình hai tháng trước, tôi đã bị cô bạn ấy ghét bỏ không?

Ngoài Miki ra, đứa con gái duy nhất tôi thi thoảng có thể trò chuyện dăm câu chỉ có mình Miyazato ngồi cạnh nên cũng có thể nói là quan hệ tốt đẹp. Đáng ra tôi phải có động thái nào đó thể hiện sự lo lắng của mình đến chuyện cậu ấy mãi không chịu đi học. Vậy đó, tôi là đứa lo lắng đến mấy cũng không dám làm gì để biểu lộ ra. Một thằng như tôi đây. Tuy chuyện này nói ra cũng chẳng thay đổi được gì nhưng tôi không phải kẻ có gan làm điều này việc kia.

Về điểm này, tôi vô cùng sùng bái Miki. Từ hồi lớp Mười, cậu ấy đã nổi tiếng vì dám kiên gan theo đuổi một anh lớp trên mà cậu thích ngay khi vừa nhập học chưa bao lâu. Hình như còn cố công điều tra để dùng dầu gội hay chọn giày thể thao đúng theo sở thích của anh ấy. Kết cục, anh ấy từ chối phũ phàng khiến công cuộc theo đuổi thất bại nhưng tôi vẫn ước mình được chia chút bản lĩnh của cậu ấy. Tôi từng mong thế nhưng lại thấy không ổn. Lỡ giảm mất sức hút của Miki thì sao?

“Giá mà tôi có được chút bản lĩnh của cậu ấy nhỉ, Jika?”

“Giá cái gì mà giá, chuyện ông nói khi nãy là sao?”

Tôi đương nhiên không dám kể cho ai nghe suy nghĩ của mình về Miki, nên cũng không kể cho Jika hay. Sau này cũng vậy.

“Hừm, Miyazato cứ thế này thì chuyện học hành chắc không ổn đâu.”

“Thế thì sao lại nói đến bản lĩnh của tôi? Tôi không làm đâu! Miyazato chắc chắn là không ổn rồi. Được tốt nghiệp cùng cả lớp thì tốt.”

Tôi thích Jika chính bởi cậu có thể đường hoàng nói những lời này ra miệng. Sau khi hết tiết Tiếng Anh và Sinh học, rồi dùng xong bữa trưa, chúng tôi chui vào phòng Âm nhạc trống không bật điều hòa hết công suất rồi nằm xoài ra sàn nhìn lên trần nhà.

“Nhưng cũng khó kéo người không chịu đi học tới trường đấy. Lại lâu như thế rồi. Sinh hoạt câu lạc bộ cũng vậy, rất khó thuyết phục những người bỏ lâu rồi quay lại. Thường thì bỏ là bỏ luôn.”

“À, đúng vậy.”

“Nhưng mà, bạn bè cùng câu lạc bộ hay bạn trong lớp rơi vào hoàn cảnh như thế cũng khó xử thật. Chỉ mong họ chịu tâm sự với mình khi có chuyện xảy ra. Không thể làm gì cũng khiến ta thấy khổ sở.”

“...”

Đúng rồi. Ý thức người trong cuộc mạnh mẽ. Đó là đặc trưng tính cách chung giữa Miki và Jika. Chính là cái bản lĩnh đó. Chuyện của người khác hay của bản thân cũng đều có suy nghĩ mạnh mẽ như vậy.

“Otsuka [2] , mấy cậu đang làm gì đó?”

Chúng tôi chợt nghe thấy giọng nói và tiếng bước chân của người bạn nào đó trong lớp. Jika bật dậy theo đúng tư thế gập bụng đầy tự hào rồi thốt lên “Ồ, Para” như thể đoán được người kia là ai. Tôi cũng chống tay đứng dậy, lắng nghe đoạn hội thoại vui vẻ giữa hai người.

Hai người họ trao đổi xong thì Jika đứng nhìn xuống tôi đang co chân dậy.

“Chẳng lẽ ông muốn tôi chia cho chút bản lĩnh để đến thăm Miyazato sao? Không, tôi không làm vậy đâu.”

Đầu Jika hiện lên dấu chấm hỏi. Tâm ý thành thật của cậu hiện rõ qua cả lời nói, hành động và tín hiệu riêng kia.

“Không, chẳng phải vậy đâu. Một khi họ đã không muốn đi thì có bản lĩnh tới lôi kéo họ cũng chẳng chịu đi.”

“Cũng phải. Ừ, ông cứ thế này cũng tốt mà. Tôi thấy Miyazato thích có người bạn ngồi bàn bên giống ông đó. Mỗi con người đều có vai trò riêng. Không nên so cơn gió Bắc với Mặt trời.”

Tín hiệu trên đầu Jika cho tôi biết cậu không nói đùa. Thế rồi, cậu bật cười và vỗ vào lưng tôi. “Tôi không phải cơn gió Bắc đâu nhé.” Lực tay quá mạnh làm lưng tôi đau rần, nhưng một tên tốt tính như cậu ta thì tôi có thể tha thứ.

Hôm nay, hai vầng Mặt trời trong lớp vẫn chiếu sáng lung linh trong cuộc đời phẳng lặng chẳng có gì của tôi, nhưng có lẽ Miyazato thì khác.

Tôi vẫn nghĩ ngợi dù trong lòng chẳng hiểu gì cả.

Trong những ngày tươi sáng đó, tôi lại có một chuyện cần để tâm hơn chiếc bàn trống không đã dần trở nên quen thuộc, tuy thấy hơi có lỗi với Miyazato.

Mỗi lần đi ngang qua Miki, tôi lại thấy để tâm. Hương dầu gội đã về với mùi cũ. Điều này có ý nghĩa thế nào? Lẽ nào nhà Miki không thay loại dầu gội mà cậu ấy đã sử dụng loại dầu gội kia ở một nơi khác? Vậy thì, có thể cậu ấy đã dùng loại dầu gội kia khi ở chơi nhà cô bạn nào đó. Nhưng nếu thế thì sao phải giữ bí mật lí do dùng loại dầu gội ngày hôm qua chứ. Cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại vui mừng đến mức xuất hiện dấu chấm than trên đầu khi có người nhận thấy, điều đó khiến tôi càng buồn hơn.

Thời gian trôi qua, rồi tôi cũng sẽ thấy cái lí do không rõ ràng của Miki là hợp lí thôi. Nhưng một tuần sau đó, người Miki lại tỏa ra mùi dầu gội lạ y như lần trước. Hơn nữa, dấu chấm than lại vui vẻ hiện lên trên đầu như thể một tín hiệu ấn định.

Tôi có thêm một suy đoán chủ quan rằng loại dầu gội cô ấy dùng có hương lim từng được ưa thích vô cùng hồi học cấp hai. Miki chắc chắn dùng loại dầu gội đó để đứng bên cạnh người con trai thích mùi hương này và cố làm người đó để tâm, tôi lại thấy buồn hơn nữa. Tuy biết mình chẳng có quyền buồn.

Hôm nay, Miki lại hỏi Jika “Tớ có chỗ nào khác không?” khiến cậu ta chọc lại “Cậu béo lên hả?” Nếu tôi có một miếng dũng khí, thì sau đó có thể hỏi cậu ấy đổi loại dầu gội rồi hả. Nhưng đã dùng từ “nếu” cũng tức là không có chuyện đó xảy ra.

Nên tôi phải chịu cảnh khổ sở đó suốt một tuần.

“Chào, mùa hè dễ cảm lắm, cậu nên cẩn thận đấy nhé.”

“A, ừ, cảm ơn cậu.”

Tôi luôn chỉ trao đổi vài câu bâng quơ với Miki như vậy thôi. Có lẽ vào những ngày đổi dầu gội thế này, tâm trạng cậu ấy cũng tốt hơn thì phải.

Lần thứ ba Miki mang mùi dầu gội khác thường, tôi liền nhận ra cả ba lần đó đều chung một mùi dầu gội. Tuy không tham dự vào cuộc hội thoại giữa Jika và Miki, nhưng tôi cũng chẳng có tâm trí để tập trung vào kì thi cuối kì hai tuần tới.

Hễ rơi vào những ngày thế này, tôi lại không thể lạc quan nhắc mình cố gắng học tập vào ngày mai được. Chẳng hiểu sao số lần Miki dùng loại dầu gội lạ kia cũng theo đó tăng lên. Lần đầu cách lần thứ hai một tuần, lần thứ hai cách lần thứ ba năm ngày. Lần thứ ba là thứ Hai, lần thứ tư là thứ Năm, lần thứ năm lại là ngày Chủ nhật khi tôi tình cờ gặp cậu ấy ở cửa hàng tiện lợi gần nhà. Tiếp đó là thứ Ba, rồi liền hai ngày thứ Năm thứ Sáu, dầu gội cậu ấy dùng không phải loại của mọi khi nữa, như thể ngày càng thân mật hơn với bạn trai vậy. Cứ thế này, chắc tôi sẽ đạt kỉ lục điểm số thấp nhất trong đợt thi cuối kì mất.

“Sao vậy, có ổn không?

“Có gì đâu mà không ổn.”

Jika dường như vẫn chẳng nhận ra vấn đề.

Mỗi lần thay mùi dầu gội, Miki lại hỏi “Tớ có thay đổi nhỉ?”, “Tớ có thay đổi đúng không?”, “Cậu nói xem tớ khác chỗ nào?” nhưng tới tận thứ Sáu hôm nay Jika vẫn trả lời “Tất của cậu rách rồi hả?”. Đúng là tất Miki đã bị thủng một lỗ, nhưng bởi vì đôi này đang rất là mốt nên cậu ấy vẫn cứ cố đi chứ không phải là cố ý muốn người ta để tâm.

Dầu gội đích thực là một mùi hương thân mật đến mức dễ khiến người ta ngượng ngùng, cũng có thể là sở thích của người đã cho cậu ấy loại dầu gội đó, cũng không rõ có gắn với một kỉ niệm nào đó không.

Jika chẳng có gì sai, tuy tôi cũng muốn buông vài lời khen ngợi nhưng thực sự không có dũng khí nói thẳng ra với Miki. Vậy nên, tôi đành nói với Jika. Dẫu sao cũng không nên để cậu ta lần nào cũng chọc cho cô bạn buồn bực.

Thứ Sáu, tôi dõi theo Miki quây quần với chúng bạn, “Dạo này chẳng chịu đi chơi với hội này, kiếm được bạn trai rồi sao?”, “Ha ha”. Rồi quay sang hỏi Jika.

“Miki hình như có điểm nào khác thường thì phải?”

“Hừm, đầu óc cô nàng đó chập cheng nên tưởng là bản thân sắp đến lúc lên hương rồi chăng?”

Hồi cấp hai, Miki thuộc cùng câu lạc bộ chạy với Jika nên chẳng có gì phải giữ kẽ.

“Tôi không nghĩ vậy đâu, có lẽ cậu ấy đã thay mùi nước hoa khác rồi?”

“À, cô nàng này cũng dùng loại xà phòng thơm ghê đấy. Nhưng thay nước hoa hay dầu gội thì cũng có gì đâu, bình thường cũng đâu cần réo loạn lên.”

Chắc chắn trên đầu tôi đang nổi lên một dấu chấm than to đùng. Có vẻ Jika cũng đã nhận ra nhưng tên này dường như lại hiểu sự ngạc nhiên của tôi theo nghĩa hoàn toàn khác nên mới vỗ một cái thật mạnh vào lưng tôi.

“Không phải tôi có ý biến thái nên mới để ý đến mùi hương của đám con gái đâu.”

Như có lưỡi dao đâm xuyên qua tâm trí tôi.

“Khi lại gần cô nàng lúc nãy, tôi mới để ý thấy thôi. Dầu gội đó có mùi y như loại vẫn đặt trong phòng tắm ở trường cấp hai. Hồi đó nó nổi lắm mà? Hương lim.”

Ừ, một mùi hương thể hiện cá tính mạnh, khá được lũ choai choai ưa thích.

“Tại gội cái dầu đó lại còn bản mặt ngày ấy khiến tôi hay bị nhầm thành con gái. Tôi cũng thích mùi ấy, nó gợi đến nhiều hoài niệm xưa, nhưng sao cứ phải nhằng nhẵng hỏi khác ở chỗ nào làm gì? Cô nàng có điên quá không?”

Đúng như những lời Jika nói, tôi cũng thấy là đi hỏi dồn thằng bạn không phải người yêu mình rằng “Tớ có gì khác không?” thì thật vô cùng quái lạ.

Nhưng tôi vẫn không nhận định được cậu ấy khác ở điểm nào, trừ mùi dầu gội là thật. Điều đó cũng chẳng giải quyết được gì, mà dẫu có giải quyết theo kiểu gì thì tôi vẫn đang ủ rũ trong khi kì thi cuối kì đã sờ sờ trước mắt.

Thứ Hai, ngày đầu tiên của tuần thi. Mọi người đều có mối lo riêng, tôi cũng phải cố gắng hết sức để không bị điểm liệt. Nhưng người Miki vẫn tỏa ra hương dầu gội đó, môn thi đầu tiên lại là Vật lí mà tôi vốn học kém nên bị đổ máu mũi, sức lực cũng kiệt quệ sau khi thi xong môn thứ hai.

Jika lo lắng cho tôi.

“Tôi không sao, do thi liên tục mấy môn học kém thấy đuối quá.”

“Đúng thật. Môn tiếp theo là Toán, tôi với ông đều kém. A, Mikki cũng vậy nhỉ.”

Miki tình cờ đi ngang qua nên Jika gọi cô bạn lại. Tôi thoáng thắc mắc tín hiệu nào sẽ hiện ra trên đỉnh đầu Miki khi tấn công Jika nhưng cậu ấy chỉ chớp chớp mắt, cười khì rồi kêu lên “Này, Para” và bỏ ra chỗ một cô bạn khác. Nhân tiện, cái biệt danh Para là lấy từ chữ Paparapa [3] chứ chẳng liên quan gì đến tên thật của bạn ấy. Thản nhiên đặt cho bạn mình mấy cái biệt danh kiểu đó, Miki đúng là khùng y như lời Jika nói. Nhưng cũng được mà, có cá tính. Cùng lúc đó, tôi chợt nghĩ rằng ai ai cũng sẽ bị nét cá tính đó của cậu ấy thu hút và đồng thời ngộ ra rằng suy nghĩ này có thể ảnh hưởng xấu tới điểm số của mình.

Giáo viên vào lớp trước cả lúc chuông reo, tôi cũng vào chỗ của mình. Chỉ có chỗ ngồi bên cạnh là trống không.

Miyazato không lo chuyện điểm số sao? Chẳng lẽ cậu ấy xác định ở lại lớp nên không đến thi? Lỡ cậu ấy quyết định bỏ học và cuộc đời thành ra quái lạ thì người ngồi cạnh như tôi cũng thấy đau lòng. Không, có lẽ không hẳn chỉ có vậy.

Tôi nhận tờ giấy làm bài từ trên chuyền xuống, đầu óc còn lơ đãng suy nghĩ thì chuông đã réo vang như nỗ lực may lại hết những kẽ hở trong ý thức.

Tôi liền hiểu được nụ cười của Miki lúc nãy. Sau khi bắt đầu bài thi Toán không lâu, trên đầu toàn thể học sinh hiện loạn lên dấu hỏi hay chấm rồi lại biến mất, chỉ có mình tôi là ngạc nhiên.

Trên đầu Miki hiện lên một số lượng lớn dấu chấm than. Nhiều đến mức không thể nhìn thấy được mấy bạn chung quanh.

Tôi còn đang nhìn với vẻ thắc mắc thì đã thấy Miki giơ hai nắm đấm lên quá đầu với vẻ hào hứng, thu hút không ít sự chú ý của giáo viên.

Miki vốn kém Toán. Ra vậy, cậu ấy hẳn đã ôn tập chăm chỉ lắm. Có khi còn trúng tủ nữa. Chính vì đủ tự tin, cậu ấy mới cười như vậy.

Miki vui làm tôi cũng thấy vui lây, nhưng đây thực sự không phải lúc nghĩ đến việc đó. Còn phải lo thân mình đã.

Tôi quyết định ngừng quan sát Miki.

Tán loạn, chắc phải dùng từ đó. Tán loạn, rải rác, vương vãi. Tôi chẳng thể thu gom lại sức tập trung và những kiến thức tích lũy trong đầu vào bài kiểm tra, chúng bay đi khắp nơi.

Đáng lẽ tôi phải tập trung vào việc giải Toán, nhưng ngay khi bắt tay vào đề bài, tôi lại thoáng nghĩ có khi nào cậu ấy đã kiếm được một anh bạn trai lớp trên giúp mình ôn bài hay không. Suy nghĩ xấu xa kia vừa chớm lập tức bám rễ trong đầu cho tới hết tiết, thậm chí còn ảnh hưởng sang cả môn thi thứ tư.

Không ổn. Tôi có để tâm chuyện kia đến thế nào cũng chẳng thể làm ảnh hưởng tới bài thi được, không lại sớm phải chia tay bạn bè trong năm tới.

Thường tôi sẽ nhìn theo bóng Jika đi về phía phòng tập của đội điền kinh với đôi giày trắng sạch đến ngạc nhiên nơi chân và về nhà nhưng hôm nay cả người cứ hồi hộp. Phần lớn là do cảm giác lo sợ.

Vậy nên tôi ngồi lại trong thư viện học bài. Thư viện chẳng có mấy người, tôi ngồi xuống cái bàn dành cho bốn người cạnh ô cửa sổ nhìn ra sân trường. Đang trong giai đoạn thi cử, các hoạt động câu lạc bộ đều tạm nghỉ nhưng vẫn có khá nhiều học sinh bên đội điền kinh ra sân tự luyện tập. Jika cũng nằm trong số đó, chắc các cậu ấy coi vận động là một cách để thư giãn đầu óc, đó cũng là sở thích của nhiều người. Tôi thấy trên đầu mấy cậu bạn đang dồn sức chạy đều có dấu chấm than.

Cả tôi lẫn các cậu ấy đều chăm chỉ học hành.

Suy nghĩ được như vậy thật sự rất tốt, nhưng khó lòng lấy lại sức tập trung bị đánh mất. Lòng tin có lẽ cũng là một thứ như vậy. Chắc thế.

Rốt cuộc, tôi lại mải ngó Jika tập luyện rồi mót đi vệ sinh này kia, chỉ học thuộc được lèo tèo vài từ tiếng Anh đã lại lơ mơ buồn ngủ, buổi ôn tập kết thúc thê thảm.

Đâu đó trong lòng tôi muốn ai đó hiểu được mình, nhưng cảm xúc này cũng giống như khi đi ngủ và biết rõ sẽ phải mở mắt ra thôi. Khi mở mắt ra trong thế nằm gục đầu xuống bàn, tôi nhận ra mình lỡ ngủ quên mất.

Tôi tên tò ngẩng đầu lên. Phòng thư viện tĩnh lặng như trước giờ vẫn vậy. Thật quá thể, tôi bần thần thở dài.

Thở dài làm cho không khí chung quanh xáo động chăng, mũi tôi chợt thoáng thấy mùi hương đó.

“Oái!”

Dấu hiệu, mà không, tiếng thở, vẫn không phải, hẳn là một thứ gì đó kích thích mạnh hơn, tôi đã thốt lên một tiếng quá to trong thư viện.

Tiếng kêu đó lỡ đánh thức, mà không, tôi cũng không dám chắc cách nói này có hợp lí hay không nữa, nhưng chẳng hiểu sao Miki cũng đang nằm gục ra bàn ngay bên cạnh tôi. Cậu ấy ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn mặt tôi rồi kêu ầm lên. Kêu cái gì chứ?

Khi nhận ra Miki đã ngủ gục bên cạnh mình từ bao giờ chẳng hay, tôi thấy mặt mình nóng bừng lên.

Miki dụi mắt với vẻ ngái ngủ.

“Buồn ngủ quá...”

“Sao, sao cậu lại?”

“Sao cậu lại gì, a, tớ có chuyện muốn nhờ cậu chuyển lời.”

Chuyện, chuyện gì chứ? Tôi lấy lại thế ngồi, thấy trên đầu cậu ấy nổi lên dấu ba chấm, gương mặt vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói.

“Tớ có điều này muốn nói với Jika, mà không bạn Otsuka... Cứ thế thì gái chạy hết đó.”

Tôi cũng chẳng biết cách nói đó nghĩa là thế nào, chỉ có thể gật đầu.

“Tớ..., tớ sẽ chuyển lời.”

Thấy tôi có vẻ tình nguyện, Miki nhanh chóng đứng lên chào “Tạm biệt” rồi đi mất.

“Đúng là khùng.”

Câu nói đó chợt vuột ra khỏi miệng. Miki rời đi, tôi chú ý thấy đôi tất đẹp đẽ nơi chân khi dõi theo bóng lưng cậu ấy, mùi dầu gội vương lại còn luẩn quẩn trong óc, tôi mất ngủ cả đêm đó.

Chẳng rõ có phải sự kiện ngày hôm qua đã kích luồng điện chạy trong não hay không, ngày thi thứ hai diễn ra vô cùng tốt đẹp. Tiết thi đầu tiên là môn Cổ văn với câu hỏi quan trọng phân biệt “imiji” và “ito”, tôi nhớ được hoàn hảo câu trả lời của Miki trong tiết học hôm nào. Tiếng Anh lại ít câu hỏi về khoản từ vựng tôi kém mà chú trọng nhiều vào phần đọc hiểu nên ước chừng cũng được điểm kha khá.

Nhưng giải được bao nhiêu câu hỏi đi nữa, tôi vẫn không nắm bắt được ý nghĩa trong lời nói, hành động của Miki ngày hôm qua.

Sáng nay, Miki cũng tươi tỉnh chào tôi “Xin chào, how are you?” Tôi chỉ có thể đáp lại một câu nhạt nhẽo “I’m fine, thank you.” Nhưng vẻ mặt tươi cười đó làm nét bí ẩn càng lúc càng tăng. Mùi dầu gội vẫn khác với mọi khi như thế. Có lẽ đã làm lành với bạn trai rồi chăng? Khỏi phải nói tôi thấy buồn đến thế nào.

Cũng khỏi phải nói Jika lo lắng cho tôi ra sao. Jika đúng là một tên tốt nết.

“Sao thế? Thiếu ngủ hả?”

“Tôi thức học đó. Thấy ghê không?”

Sau khi kết thúc bốn bài thi, cùng ngồi trong căng tin dùng bữa lúc tan học, tôi đã vênh vang như vậy. Jika bật cười, “Đáng ngưỡng mộ ghê! Tôi đi ngủ liền.”

Jika là một người thành thật, chắc cũng chẳng nghĩ ngợi gì sâu xa.

“Này, hôm qua bạn Miki gặp phải chuyện gì chăng?”

“Hử? Mikki sao?”

“Chẳng hiểu sao, lúc đi về ngày hôm qua tôi có tình cờ gặp, thấy cậu ấy hơi lạ.”

“Cô nàng đó lúc nào chẳng lạ. Ông biết không, nay nàng ta lại hỏi tôi có thấy mình lạ ở đâu không đấy. Ai mà biết được cơ chứ.”

Jika lại cười.

“Không, không phải vậy, hình như cậu ấy đang giận dỗi gì đó.”

Tôi không thể nói ra chuyện cậu ấy đã ngủ gục bên cạnh mình.

“Hê, ông để tâm làm gì, cô nàng hâm hâm dở dở ấy.”

“Ừa, tôi cũng biết vậy.”

Hai người họ lúc nào cũng nói về nhau như vậy.

Jika chẳng bao giờ nghĩ ngợi nhiều về Miki. Một mối quan hệ tin tưởng giữa hai người đã làm bạn với nhau nhiều năm, lắm lúc tôi thấy cực kì ghen tị. Thường thì lòng tin đó của Jika luôn nâng đỡ tôi, nhưng hôm nay tôi lại mong cậu ấy cho mình chút gợi ý để tìm cách giải quyết vấn đề hơn. Dạo gần đây, tâm lí của tôi bị Miki đánh nhiễu quá nhiều.

Chính vì vậy, tôi bấn loạn mà dấn thêm bước nữa.

“Lúc nào cậu ấy cũng cười, nên tôi thấy để ý thôi.”

“Vậy sao? Cô nàng cũng hay nổi điên, hay khóc lóc lắm đấy. Hồi trung học, nàng ta bao lần nổi điên cho tôi ăn đá đấy.”

“Tôi muốn coi cảnh đó quá. Ấy mà, có khi nào cậu ấy đang cãi nhau với bạn trai không nhỉ?”

“Ông đúng là tốt ghê. Nhưng Mikki đào đâu ra bạn trai.”

“Ơ!”

Tôi giật nảy mình đến mức chiếc ghế kêu cạch một cái, cũng bật ra tiếng kêu lớn chẳng giống với mình của mọi khi. Nếu có thể nhìn thấy chính mình thì chắc lúc đó trên đầu tôi đang nổi lên dấu chấm than cực lớn chăng. Sau vài giây, tôi nhận ra điều này có nghĩa là mình đang ngạc nhiên, cảm giác hừng hực như thể một luồng hơi nóng đang lan khắp các mạch máu.

Chắc tôi thuộc dạng người mà tâm lí và thân thể tương thông với nhau chăng? Toàn thân tự nhiên ngứa ran. Cảm giác như nỗi lo trong lòng được giải tỏa rồi lan ra khắp thân thể.

Tôi bất thần thở dài. Thật tốt. Tuy một lúc nào đó cô bạn ấy rồi cũng sẽ kiếm được bạn trai. Mà ngày trước chắc chắn cũng từng có rồi. Với lại, dẫu hiện giờ cậu ấy vẫn một mình, tôi cũng chẳng có cơ hội nào đâu. Nhưng mà, nhưng mà, thế cũng là tốt rồi. Tôi nghĩ vậy.

Sau khi sự an tâm bắt đầu ăn vào não bộ, tôi mới nhớ đến sự tồn tại của thằng bạn trước mặt. Chẳng rõ vẻ mặt tôi đang thế nào. Jika tỏ ra ngạc nhiên hết đỗi. Đôi mắt hai mí đẹp đẽ trợn lên nhìn tôi như thể sinh vật lạ. Đầu cậu nổi lên cả đống dấu hỏi.

Sau khi những dấu hỏi đó lần lượt chuyển sang dấu chấm than hết thảy, tôi cũng ngộ ra. Thôi chết rồi.

Khi không lại chuốc thêm phiền não.

Vẻ mặt ngạc nhiên của Jika dần tan đi nhường chỗ cho một nụ cười hớn hở. Còn là điệu cười ngoác đến muốn rách miệng, nụ cười cực phẩm của cậu ta.

Chết thật rồi.

“Gì vậy, Jika?”

“Ông nhé, ông nhé, ông nhé, ông nhé!”

Jika như bị phải chứng gì, chẳng nói được câu nào khác ngoài từ “ông nhé”. Cậu ta cứ kêu “ông nhé” trong khi thò cẳng tay dài ngoẵng ra vỗ bồm bộp vào vai tôi. Cực kì, cực kì hứng khởi. Như thể mối tình đơn phương cuối cùng cũng đã được đáp lại.

Nếu cậu ta chọc quê, chắc tôi sẽ kiếm bừa câu nói dối nào đó. Nhưng tôi nhanh chóng hiểu được rằng Jika sẽ không làm thế. Tôi cũng biết rõ mình chẳng nên thừa nhận.

“Vậy sao, thật sao, thật sao, vậy sao?”

Trên đầu anh chàng Jika trông như ngôi sao trong truyện tranh bóng đá hiện lên một nùi những dấu chấm với dấu chấm than. Có cả ngạc nhiên nhưng cũng thấy thuyết phục.

“Không, đây đúng là thông tin chính xác. Tôi nghe được từ Para mà. Dạo này, Para cũng nghi ngờ cô nàng có bạn trai nên đã hỏi dồn nhưng Mikki khẳng định là tuyệt đối không có. Mà nhé, tôi còn hỏi là có khi nào cô nàng vẫn còn đeo bám anh tình cũ không nhưng có vẻ tình cảm đó cũng nguội lạnh rồi, phải mời Para ăn kem mới moi được tin tức đó đấy.”

Jika đã quay lại làm một thanh niên quốc tịch Nhật Bản người Trái đất, nhẹ nhàng giải thích cho tôi nghe dù không hề được hỏi.

“Nhưng một hộp kem thì đâu đủ để dám chắc.”

“Yên tâm, nếu là ông thì phải đãi trăm hộp cũng đáng.”

Điệu cười khẩy của Jika quả thật rất ngầu. Tôi là bạn cậu mà cũng phải công nhận.

Vậy nên, chuyện gì xảy ra sau này thì cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng chấp nhận lại là một chuyện hoàn toàn khác.

“Mấy cậu vất vả rồi, má Otsuka có dính hành kìa. Hôm nay vẫn thân thiết quá nhỉ. Có khi nào lại thương nhau mất rồi.”

“Ô, Para, cảm ơn cậu. Nhưng chuyện đàn ông con trai với nhau, người không hiểu được thì nên về trước đi!”

Kể từ đó, cả lúc gặp bạn trong lớp hay ăn kem sau bữa trưa, Jika cũng đều vui vẻ. Tôi nhìn bạn mình như thế, chẳng hiểu sao cũng thấy vui vui trong dạ.

Sau khi ăn kem xong, tôi ngại thằng bạn giờ đã biết được bí mật của mình, mặt mũi cũng nóng bừng như sắp phát hỏa, nên mới cao giọng bảo sẽ vào thư viện học. Jika cũng hỉ hả nói “Vậy thì tôi đi chạy chút.” Tôi cảm thấy mình giống như đang chạy trốn, nhưng bản thân cũng cần điều chỉnh lại tâm lí.

Tóm lại là cứ tránh anh chàng Jika đang hớn hở nãy giờ đã. Thế nên tôi liền đi về phía thư viện như ngày hôm qua.

Giờ chỉ còn lại một mình, cảm giác xấu hổ vì bị lộ tẩy nãy giờ càng rõ rệt và chạy lan khắp cơ thể. Rốt cuộc, tôi chẳng học hành được gì, cứ rúc mình trong góc thư viện.

Nhưng cảm giác râm ran đó cũng khá dễ chịu, cơn thiếu ngủ cũng khiến tôi dần gà gật.

Khi tỉnh dậy thì cũng vào tầm trước giờ thư viện đóng cửa rồi, đây là một thất bại tôi chẳng thấy tiếc nuối gì mà nó còn mang lại cảm giác thoải mái không sao xóa tan nổi.

Tôi cũng nhận ra một bí ẩn không thể xua đi trên đường về hôm đó.

Nếu là thế, tại sao Miki lại thay đổi dầu gội đầu cách quãng như vậy, Jika liệu có biết không?

Có vẻ như Miyazato đã tới trường vào hôm qua. Chuyện đó trở thành một đề tài nho nhỏ trong lớp. Tôi chợt nghĩ: ra là có thể làm bài thi trong một phòng khác. Jika cũng vẫn vui vẻ như hôm qua, chỉ có tâm trạng Miki là tụt dốc.

Chẳng hiểu có phải do khó chịu trong người, mấy bạn gái rủ cậu ấy “Sau buổi thi ta đi ăn kem nhé” cũng không thấy đáp, trên đầu luôn lửng lơ dấu ba chấm.

Lại gần một cô gái đang khó ở cũng chẳng được lợi lộc gì, tôi co mình sau dáng người cao lớn của Jika, mong yên ổn qua hết một ngày nhưng hôm nay cậu ấy lại tới.

“Jika, cậu để ý thấy điều gì không?”

“... Không thấy gì!”

Dường như bị ảnh hưởng phần nào từ câu chuyện với tôi hôm qua, cậu ta căng thẳng dập ngay khiến Miki trừng mắt lên nhìn. Cũng trừng mắt với cả tôi nữa. Tôi vội vội vàng vàng ngó lơ đi chỗ khác, Jika cười khì.

Chẳng hiểu sao Miki lại hành xử như vậy, hai thằng bọn tôi bị cậu ấy thách thức kiểu đó cũng không hiểu nổi lí do. Hay thử bảo: “Cậu thay dầu gội rồi à?” xem sao. Không không, nói thế kiểu gì cũng bị ghét. Ánh mắt như nói cậu cũng vậy phải không...

Ngày hôm đó, tâm trạng của Miki vẫn không khá hơn chút nào kể cả khi hoàn thành hết các bài thi. Vài bạn trong lớp tưởng cậu ấy đã nguôi ngoai, mon men lại gần đều bị từ chối cả, tôi lâu lắm mới thấy mình thật may khi có thể nhìn thấy được biểu hiện tâm trạng người khác.

Kết thúc bài kiểm tra thứ tư cũng tức là chấm dứt đợt thi lần này. Vào giây phút chuông reo lên, âm thanh đó như phá vỡ không khí đang tắc nghẹn trong phòng học nãy giờ. Trên đầu học sinh nổi đầy dấu chấm than với dấu chấm.

Tôi cũng thấy nhẹ nhõm. Nhưng không có nghĩa là được nghỉ hè ngay, tuần sau còn phải học bù nên còn lâu mới thư giãn được. Dẫu vậy, học bù thường cũng chỉ để kiếm thêm điểm thôi, chẳng cần phải gồng mình lên nghe giảng.

Miyazato chắc sẽ lên lớp học bù chăng, tôi vẩn vơ nghĩ tới chuyện đó trong suốt lúc dọn vệ sinh và tiết sinh hoạt. Học sinh được nghỉ hai ngày để giáo viên chấm điểm, thêm thứ Bảy và Chủ nhật nữa, tổng cộng là bốn ngày nghỉ.

“Từ hôm nay tôi lại phải dồn sức vào câu lạc bộ rồi. Ông về trước hả?”

“A, đúng. Tôi định ghé hàng đĩa. Biết đâu mini album được tung ra sớm.”

“A, hay đó. Mua về cho tôi mượn nhé.”

Hai đứa buôn chuyện như mấy nam sinh cấp ba bình thường khác rồi tôi chào tạm biệt Jika. Tôi rời trường về nhà, không động chạm gì đến Miki đang khó ở, cũng không hề gặp được Miyazato có lẽ cũng tới trường hôm nay. Về tới nhà, tôi thay sang áo phông quần bò, đi bộ ra quán đĩa gần đó.

Mất khoảng hai mươi phút để ra tới nơi, bên trong lạnh ngắt hơi điều hòa. Tôi nhìn thấy dấu phẩy trên đầu nhân viên của quán, người ấy còn mặc áo khoác len, chắc là do khách hàng nào than nóng rồi.

Tôi đi lướt qua những kệ sách, lên gian trưng bày CD ở trên tầng hai. Lướt mắt tìm kiếm, tôi lập tức thấy được thứ mình muốn.

Tuy đằng nào cũng sẽ mua, nhưng tôi chẳng nhịn được, bèn đeo tai nghe vào rồi bật lên nghe thử. Đây là điểm chung duy nhất giữa tôi và Jika.

Jika là người bạn đầu tiên thân thiết với tôi năm lớp Mười. Cậu bốc thăm trúng ghế ngồi trước tôi. Khi tình cờ thấy dây tai nghe thò ra khỏi túi tôi, cậu đã cười cười hỏi tôi thích nghe nhạc gì. Hồi trước, cậu cũng thấp bé thôi nhưng đến tầm đó đã qua giai đoạn dậy thì rồi và làn da cũng ít nhiều rám nắng. Tôi cảm nhận rõ tên này không cùng một tạng với mình nhưng nụ cười đó khiến tôi chẳng thấy e sợ chút nào.

Tên nhóm nhạc buột ra khỏi miệng khi đó đã nối kết hai đứa với nhau một cách thật kì diệu. Khi nghĩ đến mối duyên ấy và thằng bạn đẹp mã có điệu cười hớn hở kia, tôi nghe nhạc mà miệng cũng cười toe toét. Nhưng khi tình cờ chạm phải ánh mắt chị nhân viên công sở gần đó, tôi thấy dấu chấm hỏi trên đầu chị ấy mau chóng chuyển thành chấm than rồi vội lảng ánh mắt đi. Tôi đành tự nhắc nhở mình.

Nghe đến bài thứ ba, tôi treo lại tai nghe lên giá và lấy cái đĩa CD.

Đúng lúc mang đĩa ra quầy thanh toán, chân tôi dừng khựng lại.

Tai tôi chợt nghe thấy mấy giọng nói quen ở dãy quầy bên cạnh. Quầy đĩa cao nhỉnh hơn đầu người đôi chút nên không nhìn thấy người nhưng giọng nói thì nghe rõ. Hơn nữa, tôi còn thấy được tín hiệu nổi trên đầu họ.

Đó là giọng của Kuroda hay còn gọi là Para và một bạn gái khác cùng lớp. À đúng rồi, tôi vẫn hay gọi Para bằng họ thật là Kuroda. Cũng không hẳn vì lí do gì đặc biệt, tôi vẫn luôn gọi bạn bè trong lớp bằng họ ngoại trừ Jika. Mà phải, Para cũng toàn gọi mấy người bạn thân như Miki hay Jika bằng họ.

Tôi không cần phải trốn. Lỡ gặp mặt nhau vẫn có thể chào hỏi bình thường. Tôi ít ra vẫn có khả năng giao tiếp tới mức đấy, Para lại hòa đồng với bất cứ ai nên cũng dễ dàng chào hỏi thôi.

Tôi khựng lại là do đề tài hai cô bạn này đang nhắc tới.

“Dạo này, Mikki sao rồi?”

Cô bạn cùng lớp kia hỏi câu này khiến Para cười rộ. Một dấu chấm than nổi lên trên đầu cậu ấy.

“He he, mấy cậu tưởng Mikki có bạn trai rồi đúng không? Có vẻ không phải vậy đâu.”

“Có chuyện gì sao?”

Trên đầu Para lại nảy thêm một đống dấu chấm than nữa.

“Hê hê, đây là top secret đó. Cậu giữ bí mật được chứ?”

“Tớ đãi cậu ba hộp Häagen-Dazs nhé, nói đi.”

“Vậy là đủ tin tưởng rồi đó.”

Ai thân với Miki cũng trở nên kì quái vậy chăng? Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi nghiêng tai lắng nghe top secret của cô bạn. Tôi biết rằng nghe lén là điều không nên nhưng đôi chân lại chẳng chịu động đậy.

Chân chẳng chịu động đậy nên sau này có thấy hối hận cũng tự mình gánh chịu thôi.

Giọng Para cũng không hề nhỏ lại.

“Có vẻ như, Mikki ấy...”

“Ừ.”

“Để ý Otsuka thì phải?”

A, ra là vậy.

Cái tên bất ngờ khiến chân tôi như muốn sụm xuống, cố lẩy bẩy chống chọi.

Bên kia giá sách, một dấu chấm than to tướng nổi lên trên đầu cô bạn cùng lớp.

“Hê, được đó! Hai người ấy có vẻ hợp đó! Thảo nào, dạo này toàn thấy cậu ấy bỏ đi bắt chuyện với anh chàng kia.”

“Đúng, đúng, tuy tớ cũng không rõ họ nói chuyện gì.”

Vậy sao, ra là như vậy. Từ câu chuyện của hai cô bạn, tôi đã có thể đại khái hiểu được những lời nói và hành động trước giờ của Miki.

Các bạn ấy nói đúng. Một cô gái cứ hỏi đi hỏi lại “Tớ có gì khác không?” thì chỉ có thể là vì chuyện này. Muốn được cậu bạn kia để mắt đến.

Cậu ta biết mùi dầu gội đó, cũng thích mùi dầu gội đó. Đúng là cậu từng nói vậy. Nhưng mà cậu ta mãi không chịu nhận ra khiến cô ấy nổi cáu.

A, đúng rồi. Đúng là thế rồi, Miki. Cậu ấy quá nóng vội. Những lời trong thư viện cũng mang nghĩa này. Đôi tất đẹp kia cũng từng được nhắc đến.

Tôi như muốn sụm xuống tại chỗ. Bỏ luôn không mua đĩa nữa mà nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Hơi buồn vì không thể cho thằng bạn mượn đĩa. Nhưng tôi không chịu nổi nữa.

Tôi cũng không nghĩ mình có cơ hội. Nhưng mà, nhưng mà...

Tôi nhớ đến gương mặt tươi cười của tên bạn mình hôm qua, a, giá như có thể nói ra.

Những chuyện thế này thì một hộp kem không đủ để kể ra đâu, Jika.

Chính vì chuyện xảy ra hôm ấy, tôi lờ đờ thiếu ngủ mệt nhọc suốt ba ngày sau đó dù kì thi đã qua.

Vào ngày Chủ nhật cuối cùng của đợt nghỉ, tôi vẫn không biết nên đối diện với Jika và Miki bằng vẻ mặt thế nào. Tôi cũng không đáp lại tin nhắn Jika gửi tới, chỉ nằm lặng trên giường.

Nếu nhắn cho Jika về những gì nghe được hôm trước, không rõ tên ấy sẽ trả lời ra sao. Tôi xóa đi tin nhắn đang gõ dở.

Nhắm mắt lại. Nụ cười của Miki, mùi dầu gội khác thường, đôi tất dài màu trắng.

Kiểu gì cũng không tránh khỏi suy nghĩ. Tuy biết nghĩ đến mấy cũng chẳng để làm gì.

Vậy thì phải có hành động gì đó thôi, suy nghĩ này đã nảy ra trong kì nghỉ.

Tôi thay đồ rồi ra ngoài cho cơ thể vận động đôi chút, chẳng hiểu đôi chân lập trình theo kiểu gì mà lại đưa mình đến quán đĩa nhạc lần trước.

Tôi chẳng có hứng thú đi nghe nhạc, Jika chắc cũng đã mua được đĩa nhạc từ đời nào rồi nhưng cũng chẳng có việc gì khác để làm.

May thay, cửa hàng đó không phải nơi Miki hay lui tới, Jika thì có lẽ đang bận câu lạc bộ. Khu vực này nằm ở gần trường học nên khu Đông khu Tây đều có cửa hàng dành cho học sinh. Người sống ở khu Đông thì có quán hàng phía đông còn ai sống ở khu Tây thì có quán hàng phía tây. Miki sống ở khu Đông, còn tôi, Para, Jika với Miyazato thì sống ở khu Tây. Vậy nên, đến những chuỗi cửa hàng ở phía tây khó gặp phải người sống ở khu Đông lắm.

Đó là điều tất nhiên, nhưng mà cũng có lần tôi gặp cô bạn ấy ở cửa hàng tiện lợi.

Tôi không dám nghĩ đến mấy chuyện này nữa.

Tôi tới cửa hàng, nhưng ô cửa tự động mở ra kéo theo hơi lạnh cùng một người xuất hiện.

“Ô, ô, ô.”

Dấu chấm than nổi lên trên đầu rồi tan biến, Miki ùa tới từ sau lưng, tay vẫn còn cầm cái túi ni lông màu xanh chàm của hiệu sách.

Trái tim tôi không đừng được mà đập dồn. Đâu chỉ có nhịp tim đập loạn, giọng nói cũng tắc lại.

“Chà, chào, chào cậu.”

“... Ha ha, sao thế? Cậu giật mình tới vậy sao?”

Gác lại chuyện chính cậu ấy làm tôi giật mình đến nhảy dựng lên, Miki cười vẻ hồi hộp của tôi vẫn bằng cái điệu khịt mũi mọi khi. Trong khi thốt lên “Ô, cậu làm tớ giật mình” và khẽ gật đầu tôi đã thoáng thấy đôi giày Miki đang đi. Màu trắng, rất sạch sẽ.

Luồng khí lạnh từ trong cửa hàng phả ra cuốn theo mùi dầu gội đó.

Vậy sao. Ra là thế.

Trên đầu Miki đang nổi dấu chấm than.

“Cậu đến mua đĩa hả? Jika có nói là vừa ra album mới.”

Nụ cười của Jika thoáng hiện lên trong đầu rồi vụt biến mất tăm.

“Ừ, đúng rồi. Mi..., Miki thì sao? Ít khi thấy cậu ở khu này nhỉ?”

“A, ừ. Đúng đó.”

“Cậu, cậu có hẹn với Kuroda hả? Hay là Jika?”

Thường thì tôi không dám đặt những câu hỏi kiểu này. Nhưng bất chấp khả năng phải chịu tổn thương, tôi cũng muốn biết được cái sự thật mình đang “để tâm” tới nên đã buông lời trước khi kịp nhận ra.

Đầu Miki hiện lên cùng lúc dấu chấm than và dấu chấm hỏi. Đây không phải câu hỏi. Câu trả lời đã ngoài tầm với.

“Ừ, đúng rồi. Ừm, à, ta vào trong đi đã, hơi lạnh thoát ra ngoài hết rồi này.”

Dường như cậu ấy đang có ý tránh cuộc hội thoại, vẻ mặt và tín hiệu trên đầu Miki đã bóc trần cả rồi. Chắc chắn đang thấy khó xử. Cô gái này không thể nói dối.

Có lẽ thâm tâm biết rằng không được phép lộ ra nhưng cô ấy vẫn rất muốn người khác biết được chuyện này.

Tôi tiến thêm năm bước nữa, nghe tiếng cánh cửa tự động đóng kịch lại sau lưng. Ngày Chủ nhật, cửa hàng rất đông. Chúng tôi đi về một góc gần cửa vắng người, bày mấy cái máy gacha [4] .

Tôi hồi hộp trong góc hẹp. Miki im lặng, còn trái tim tôi thì đập liên hồi. Chỉ sợ cậu ấy nghe được tiếng tim mình.

Chẳng rõ do thiếu ngủ, hay căng thẳng tột độ mà tôi có thể nhanh chóng đưa ra quyết định trong cơ hội hiếm có này.

Đầu tiên phải tiếp tục cuộc hội thoại dở dang khi nãy.

“Này, Mi..., Miki.”

“Sao?”

Trên đầu Miki hiện lên dấu hỏi.

“Dạo..., dạo này cậu có chuyện gì ư?”

Tín hiệu kia chuyển thành dấu chấm than. Ngạc nhiên, nhưng cũng có cả sự vui mừng.

Vậy sao, chuẩn rồi.

Nếu đã là như vậy thì nói ra cũng chẳng sao.

Mọi người đã nhận ra từ lâu, nhưng không nói ra đấy thôi.

“À, tớ bảo này.”

“Ừ.”

“Miki, cậu thay loại dầu gội rồi hả?”

Một dấu chấm than cực lớn hiện lên trên đầu Miki. Đôi mắt cậu ấy mở tròn nhìn tôi. Cô bạn này không thể nói dối, gương mặt đã tỏ rõ niềm vui rồi.

Tôi không dám nhìn vào mặt Miki nữa. Cũng không biết mình đang mang vẻ mặt thế nào khi nhìn cậu ấy.

Nhưng những suy nghĩ này của tôi đã bị cú đá của Miki xóa tan. Cú đá đó hôm nay có vẻ dịu dàng hơn đôi chút, cậu ấy chộp lấy hai vai tôi, ghé mặt vào rất sát để nhìn tôi. Cái kiểu nhìn như tỏ lòng thành trước khi ăn tươi nuốt sống con mồi, tôi chỉ muốn nhìn sang chỗ khác.

Chẳng rõ Miki đang hưng phấn hay thế nào, gương mặt có chút đỏ lên. Với khoảng cách này thì ít nhiều gì cũng sẽ thấy vậy thôi.

Đôi hàng mi dài mượt đang chớp chớp ngay trước mặt tôi.

“Này, vậy thì sao?”

“...Ơ?”

“Vậy thì sao, cậu có điều gì muốn nói với tớ hả?”

Điều gì muốn nói? Điều gì cơ?

Điều muốn nói tức là cậu ấy cho phép tôi sao?

Bình thường không thể có chuyện thế này, nhưng lảng tránh thì sẽ không có lần thứ hai nữa. Tôi tự nhủ thầm như vậy, có thể coi như buột miệng nói ra cũng được.

Miki đang đợi. Đợi điều tôi muốn nói. Vẻ mặt đang phừng phừng nhiệt huyết đó, các tín hiệu cũng chớp nháy liên tục.

Chắc tôi đã thua trò thi gan này. Một sợi dây trong lòng đứt phụt.

Tôi chỉ cần nói một điều mà thôi.

Một điều với Miki...

“Mi..., mi..., mi...”

“... Ừm, gì cơ?”

“Cậu... dùng cùng loại dầu gội với Miyazato phải không?”

Ừ, tôi nào có được cái dũng khí đó. Đi tới mức này là hết sức rồi, thật là mất mặt.

Cảm thấy thất vọng với bản thân mình, tôi gục đầu xuống.

Giờ không phải lúc.

Cằm tôi chạm lướt qua vai Miki. Tôi đành ngẩng đầu nhìn lên như thể vừa bị ăn một cú đấm móc hàm.

Tôi nhìn lên trần nhà nhưng mùi dầu gội vẫn cứ vấn vương rất gần.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra, Miki đang ôm chầm lấy mình.

Dòng máu chảy khắp người chợt rần rật mà tăng tốc.

“Mi..., Miki này! Cậu, cậu làm gì vậy hả?”

“Thật tốt quáaaa!”

Miki vẫn không chịu buông ra, còn gào vào tai tôi.

Gì, gì cơ?

“Tốt quá, tớ còn tưởng không kịp nữa chứ.”

“Ý, ý cậu là sao cơ, này?”

Câu hỏi này cuối cùng cũng khiến Miki buông cần cổ tôi ra. Cậu ấy đứng trước mặt tôi, không hề có chút biểu hiện của người đang ngại ngùng, đôi mắt còn lấp lánh sáng.

“Thế này thì Miyazato đi học được rồi.”

“... Miyazato?”

Những lời của tôi như kích thích thân nhiệt của Miki.

“Đúng! Tớ đã hứa với Miyazato! Nếu biết cậu không ghét Miyazato thì cậu ấy sẽ đi học trở lại! Thật tốt quá, tớ cứ tưởng cậu bị nghẹt mũi nên không nhận ra, lần nào cũng phải hỏi thăm sức khỏe của cậu. Nhưng mà tớ có làm lố quá không? Thế nào? Cậu có thấy lố không?”

“Ý..., ý cậu là sao? Sao..., sao lại thành tớ ghét Miyazato vậy?”

“Chuyện này thì tớ cũng muốn hỏi cậu đây.”

Vẻ mặt Miki đột nhiên chuyển sang nghiêm túc, nhìn tôi đăm đăm. Giờ tôi không còn hiểu nổi cô bạn khùng này nữa rồi. Tôi có thể nhìn thấy những tín hiệu nhưng dòng cảm xúc thì không.

“Cậu từng có lần khen mùi dầu gội đầu của Miyazato phải không? Sau đó lại tỏ ra lạnh nhạt với cậu ấy, vì sao vậy?”

Miki cứ hỏi dồn, tôi thụt lùi lại, cuối cùng cũng chạm phải bức tường trong góc quầy sách.

“Cậu có thể giải thích cho cậu ấy rõ ràng chuyện đó không?”

Tôi bị dồn vào đường cùng, điệu cười ha ha của Miki đột nhiên trở nên dễ sợ.

Hồi ấy mới tháng Tư. Miyazato vẫn còn ngồi bên cạnh tôi, hai đứa vốn là bạn học từ hồi lớp Mười nên quan hệ cũng khá tốt đẹp.

Miyazato là một cô bạn ít nói. Có lẽ chỉ lúc nhặt hộ đứa bạn bàn bên cục tẩy bị rơi thì mới ngại ngần bắt chuyện với tôi.

Nhưng cậu ấy vẫn đáp lại khi tôi hỏi chuyện. Hai đứa còn phải xem chung màn hình trong phòng máy, nếu không nói chuyện gì thì càng ngại ngùng hơn nên cũng trao đổi với nhau mấy mẩu chuyện nhạt nhẽo.

Một lần nọ, tôi đã mở lời khen đôi tất của cậu ấy. Đôi tất trắng tinh trông như mới mua, hóa ra cậu ấy vẫn luôn giặt giũ cẩn thận và đi đôi tất đó thường xuyên. Lúc ấy, tôi đã hiểu rằng sở thích của cô bạn này là chăm chút những thứ quanh mình. Khi tôi tỏ ý khen, một dấu chấm than nổi lên trên đầu cậu ấy cùng với lời “Cảm ơn”.

Mối quan hệ giữa chúng tôi tốt đến thế. Nếu lại tìm được điểm hay ho nào khác nữa thì càng tốt đẹp hơn chăng, chính vì thế tôi mới được đà tiến tới.

Khi hai đứa ngồi cạnh nhau trong phòng máy như mọi khi, tôi theo thói quen ghé sát lại gần cậu ấy đến đáng ngại ngùng để cùng xem tài liệu tiếng Anh. Giáo viên đã quay về văn phòng, trong lúc mọi người đang thư giãn rì rầm bàn tán với nhau, tôi nhận ra một mùi hương nơi Miyazato.

Cũng không phải cố ý.

“Miyazato dùng dầu gội hương lim hả?”

Một dấu chấm than cực lớn hiện lên trên đầu cậu ấy. Tôi lại hiểu nhầm rằng cậu ấy đang thấy vui.

“Hồi cấp hai loại này được ưa chuộng lắm, tớ khá thích.”

Tôi chỉ nói xã giao vậy thôi nhưng phản ứng sau đó của Miyazato lại trật khỏi dự đoán.

Trên đầu Miyazato, rất nhiều tín hiệu cứ hiện lên rồi lại biến mất. Phiền não, bất mãn, rối loạn, rúng động, những loại biểu hiện như vậy. Phản ứng của cậu ấy khiến tôi cũng rúng động theo. Nước mắt Miyazato hơi trào ra, cậu ấy quay ngoắt đi chỗ khác. Hoàn toàn tuyệt vọng.

Tôi đã vượt qua giới hạn, chính vì vậy nên tôi thấy ân hận từ đáy lòng. Kể từ khi đó, tôi cố gắng hạn chế không nói điều gì kì quái với cô ấy. Tôi trở nên giữ kẽ giống như Miyazato, cân nhắc từng lời mình định nói ra.

Cuối cùng, tôi gần như chẳng còn nói chuyện với cô bạn bàn bên nữa. Sau Tuần lễ vàng, Miyazato cũng thôi đến trường.

Đúng, tôi cũng có kỉ niệm riêng với mùi hương đó giống như Jika. Vậy nên, tôi nhận ra sự thay đổi nơi Miki.

Nhưng tôi từng có phát ngôn về mùi dầu gội khiến đối phương thấy khó chịu trước đây, nên không dám nói động gì tới Miki.

“Ha ha, ra là vậy.”

Hai đứa sợ sẽ làm phiền cửa hàng nên ra ngoài, vào một góc bãi đỗ xe. Đương nhiên là dựa vào tín hiệu để hiểu được tầng tầng lớp lớp cảm xúc của một con người thì thật sự quá đơn giản. Miki vẫn nhìn đăm đăm vào tôi khi nghe kể lại chuyện đó, rồi cười khịt mũi như mọi khi.

“Hai cậu đều rất tốt.”

Miki nói một câu chẳng rõ ý nghĩa ra sao.

“Hai cậu đều quá để tâm đến người khác. Nếu các cậu tùy ý hơn như tôi hay Para thì có khi mọi chuyện lại tốt hơn đó. A, nhưng nếu mọi người đều như vậy hết thì lại hạnh phúc quá rồi hủy hoại luôn thế giới thì sao! Ha ha!”

“...Không, nhưng mà, tại sao tớ nhận ra mùi hương đó thì Miyazato có thể đến trường vậy?”

Khi tôi hỏi câu này, Miki đã ra tín hiệu và vẻ mặt như muốn nói “Đến lượt tớ rồi! Cậu đợi đấy!”

“Tớ không hề thân thiết gì với Miyazato.”

Đột nhiên nghe lời thú nhận đó, đáng ra tôi phải cảm thấy ngạc nhiên nhưng lại không hề. Tôi cũng hiểu được điều đó. Lớp học là một nơi vận hành không theo ý chí của cá nhân. Dù không nhất thiết phải đối đầu hay giữ khoảng cách tôn trọng nhau, con ngư?