← Quay lại trang sách

Bí mật II

Tôi vẫn muốn làm siêu anh hùng hơn nữ chính. Thích đeo thắt lưng biến hình hơn những bộ váy dễ thương.

Giờ tôi đã là một học sinh cấp ba, cũng hiểu rằng thế gian này không có anh hùng cũng chẳng có ma quỷ xấu xa nhưng vẫn giữ nguyên niềm tin thuở ấu thơ đó.

“Nhìn kìa! Cú phi cước của Mikki!”

Phi cước ư? Nhầm rồi...

Mối lo lắng lớn nhất của con người chính là quan hệ giữa người với người, nhưng những mối quan hệ này cũng dễ xử thôi mà. Hãy như mấy bậc thầy về tâm lí, cứ để đồ thị tâm lí cân bằng và hơi nghiêng về cực dương là ổn thôi. Trái tim ban đầu đóng khép, chỉ tấn công trực diện rồi áp tình cảm thương yêu lên để biến âm thành dương là ổn rồi. Đương nhiên cũng có lúc bị từ chối nhưng chuyện không tốt thì cứ quên đi. Ừ, quên đi là được.

Vậy nên, một người hiếm khi phải băn khoăn phiền não như tôi lại lo lắng thì không phải vì quan hệ với mọi người. Thường sẽ là chuyện khác.

“Mikki, đá chuẩn thế.”

Trong phòng thay đồ nữ sau buổi tập luyện cho lễ hội văn hóa, tôi đang xỏ tay vào áo khoác thì nghe thấy một giọng vô cùng dễ thương vang lên sau lưng. Tôi biết ngay người đó là ai, liền quay sang ôm chầm lấy cậu ấy.

“Thấy ngầu không?”

“Ừ, buổi biểu diễn tuần tới chắc chắn sẽ đại thành công.”

“Cảm ơn cậu! Ha ha, mùi thơm quá.”

Khi tôi khen mùi hương tóc cậu ấy, Eru [7] cười ngại ngùng, đồ thị trái tim nghiêng sang phải. Về dương rồi. Khi nhìn thấy cảm xúc của bạn bè thiên về dương, tôi cũng vui vẻ theo nên đồ thị chắc cũng thiên về dương.

“Ô, cái túi dễ thương thế, còn chấm bi nữa.”

“Cảm ơn cậu. Cái túi của Mikki cũng mới nhỉ, dễ thương quá.”

Eru khẽ cười bẽn lẽn. Cô bạn này thật sự khá rụt rè, tôi vừa ôm lấy thôi mà tâm trạng đã đẩy sang cực âm rồi. Nhưng có thể thân thiết với nhau như vậy, ngày nào với tôi cũng là ngày vui. Đúng quan hệ giữa người với người hầu như đều là niềm vui.

Tiện đây, tôi gọi cậu ấy là Eru nhưng cậu ấy không phải người ngoại quốc đâu. Đôi mắt tròn to với khuôn miệng rộng mở khi cười thật giống nhân vật xuất hiện trong Sesame street [8] . Tôi không có ý nói toàn thân cậu ấy đỏ ké đâu nhưng vẫn đặt cái biệt danh đó. Mọi người gọi tôi là Mikki nhưng tôi là người Nhật. Nguyên do bởi vì tôi hay bị khịt khịt mũi khi cười nghe giống một nhân vật hoạt hình thôi.

Khi tôi còn đang mải suy nghĩ về tật xấu kia của mình thì,

“Òa!”

Eru nhỏ bé trước mặt tôi nhảy bắn lên, kêu ầm giời.

Có chuyện gì xảy ra vậy, tôi hiểu ra ngay là Para đã đứng sau lưng Eru giở trò gì đó.

“A, nãy thấy hai cậu ôm nhau tưởng đang chơi trò sờ soạng chứ.”

Para vừa nói vậy vừa rút tay khỏi váy Eru với vẻ biết lỗi. Nhưng cô nàng còn nói “Miyazato, mông cậu có mụn đó,” khiến tôi phải kéo Eru sang bên cạnh mình để bảo vệ khỏi Para.

“Thôi đê. Eru không hợp mấy trò Paparapa của cậu đâu.”

“Xin lỗi, xin lỗi, cậu thích thì cứ sờ tớ này.”

Para vừa nói vậy vừa giơ hai tay lên với vẻ hớn hở. Tôi thấy chuyện này cũng có vẻ ngớ ngẩn nhưng nàng ta lại bảo Eru “Cậu sờ thử xem,” thành thử cậu ấy mới chọc ngón tay vào bụng Para. Rụt rè! Dễ thương ghê! Nhưng thế này thì trả thù sao nổi, tôi liền cho cậu ấy xem làm mẫu.

“Như này này, thấy chưa?”

Đầu tiên là chạm vào bụng, luồn theo viền chiếc áo len đỏ đậm yêu thích của Para bò lên trên một đoạn, tôi vội vàng rút tay ra.

“Thế thôi hả? Vậy xong nhá.”

Para vừa mân mê viền váy lửng vừa nói với giọng ngái ngủ. Cô nàng bình thản định bước ra ngoài nhưng bị tôi thộp lấy gáy lôi lại vào trong. Tôi nén giọng lại để đám con trai bên ngoài không nghe thấy.

“Này, Para, sao cậu không mặc?”

“Ơ, áo lót hả? À, bí mật của thiếu nữ.”

Nói gì vậy kìa! Kể từ khi quen nhau, tôi đã bao lần làm mấy chuyện khó hiểu, khiến Para phải dồn hỏi đến chẳng còn xa lạ nữa nên lần này cặp lông mày của cô nàng nhăn cả lại.

Quan hệ giữa người với người cũng đơn giản thôi. Đáng lẽ nên đơn giản thôi. Nhưng chỉ có mình Para là tôi không hiểu được suy nghĩ của cậu ấy. Chỉ có mỗi biểu đồ của cô bạn này không hề nghiêng sang âm hay dương gì cả, cũng chẳng hề cân bằng, mà luôn luôn xoay mòng mòng. Tôi chẳng thấy lo lắng mà cứ thấy ngu ngốc thế nào đó, cậu ấy là người như vậy.

Cô nàng Paparapa đó dường như không bị ảnh hưởng gì bởi vẻ ngạc nhiên của tôi. Para lách người qua khoảng trống giữa hai đứa rồi bỏ ra ngoài mất.

Vụ Para không mặc áo lót đã khiến tôi tạm quên đi nỗi băn khoăn riêng.

Nói đơn giản ra thì là vấn đề hướng nghiệp sau này.

Tư vấn hướng nghiệp. Chọn trường, chọn ngành rồi bộ môn học, cũng có nghĩa là định hướng con người mà mình muốn trở thành sau này. Tôi không thể nhìn thấy biểu đồ của chính mình, đó là điều khó khăn nhất.

“Đi theo ngành Văn thì khó kiếm việc làm lắm. Nếu Mikki tìm được anh nào nuôi mình trong bốn năm đó thì tốt hơn đấy.”

“Ý thầy là làm bà nội trợ sao? Không đâu. Em sẽ chết vì buồn chán mất.”

“Em còn chưa nhớ nổi cách nói cho lễ phép thì học đại học kiểu gì được.”

Thầy giáo đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng đồ thị trên đầu lại nghiêng về dương. Thầy cũng không tỏ ra quá khắt khe, còn hay xuề xòa thích tám chuyện nữa. Nhưng giáo viên đứng ở một vị thế khác học sinh mới vào vai trò tư vấn như thế.

“Em hiểu mà, thầy ơi. Em sẽ suy nghĩ.”

Tôi nói vậy rồi tu trà ừng ực, kết thúc buổi tư vấn một thầy một trò.

Sáng thứ Hai đầu tuần.

“Chào, Mikki sao lại lơ đãng thế? Nhận được thư tình hả?”

“... Para, xin chào. Ha ha, thay đổi hình tượng hả?”

Tôi đang bần thần suy nghĩ ngay trước tủ để giày, thì Para cất tiếng gọi nên quay lại. Para đứng đó, mái tóc quăn mọi khi giờ thẳng mượt. Tôi vô thức chạm vào mái tóc đó, ôi, mượt thật. Chẳng hiểu sao hai đứa đã đứng gần như thế mà Para còn bước thêm một bước khiến tôi lỡ tay chạm cả vào chỗ khác. Cảm giác này khiến cho mái tóc không còn là vấn đề lớn.

“Para, lỡ lộ ra với đám con trai thì sao đây?”

“Thoải mái tự do. Như được bay lên bầu trời vậy.”

Paparapa thích nơi khói bay cao thì phải. Đồ thị của Para vẫn vui vẻ xoay vòng như mọi khi.

“Sao nào? Thư tình hả?”

“Làm gì có.”

“Mikki giỏi thật, có thể bình thản nói ‘Làm gì có’ kìa, bộ có nhận được hả?”

“Cậu lắm chuyện ghê. Vụ hướng nghiệp, tớ đang đau đầu vì vụ hướng nghiệp.”

“Vẫn chưa quyết định hả?”

“Ừ...”

“Học tiếp hay đi làm, thích gì làm nấy thôi.”

Para nói như thể đó là chuyện bình thường chẳng cần phải cân nhắc nghĩ ngợi gì vậy. Tôi hiểu ý cậu nhưng đâu thể chọn bừa. Thầy giáo cũng đã nói rồi, cần phải suy nghĩ kĩ lưỡng về nghề nghiệp sau này. Phải tìm cho mình một lựa chọn không hối hận. Khó lắm chứ đâu phải vừa.

Tôi chu mỏ quay phắt sang Para, nhưng cô nàng vẫn thản nhiên tiến sát lại không chút nao núng. Tôi đành thoái lui, đôi dép đi trong nhà vứt chỏng chơ lại đó.

“A, tưởng cậu định hôn tớ. Nhiệt huyết quá. Này.”

Para xách đôi dép đưa cho tôi. Cô nàng Para này không hề ngờ vực hành vi của bản thân sao? Tuy tôi là kiểu người hay thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bạn bè, còn bị người khác kêu là khùng nhưng chẳng thể nào đọ nổi với cô bạn này. Khùng là từ để chỉ những người như cậu ấy kìa.

Tôi nhận đôi dép rồi xỏ vào thì đột nhiên thấy Para thì thào “Sẽ ổn thôi.”

“Gì cơ?”

“Con đường Mikki yêu quý của tớ chọn lựa sẽ không sai được đâu.”

Đúng là một Paparapa như cậu ấy mới có thể bình thản nói ra được những lời này.

Đồ thị của mọi người hầu như đều di chuyển theo một biên độ khá nhịp nhàng. Nhưng thi thoảng cũng có vài người vận hành theo kiểu hoàn toàn khác biệt. Lớp tôi có ba người. Một người là Para, như đã nói. Hai người còn lại là hai cậu con trai.

“Mikki, có thể sử dụng được hội trường nên sau giờ học hãy tập trung tất cả diễn viên và người hỗ trợ cho vở diễn nhé.”

Người con trai đầu tiên đã nói với tôi như thế trước buổi sinh hoạt cuối ngày, biệt danh của cậu ta là Jika. Ngày xưa cậu ta khá lùn, mặt mũi lại như con gái, trông như có thể gia nhập Takarazuka bất chấp giới tính nên tôi mới lấy cái tên này đặt biệt danh cho cậu ấy. Dạo này cậu ta đã cao lớn hơn ít nhiều, còn được nhiều đứa con gái khác để ý nên tôi cũng thấy có chút không vừa mắt. Tôi có nói gì, đồ thị trái tim cậu ta cũng không biến động. Lúc nào cũng là hai đường thẳng như thể trái tim hoàn toàn bình lặng. Lúc nói chuyện với tôi, Jika luôn như vậy. Trái tim lên xuống vài nhịp bộ không tốt hay sao?

“Tớ biết rồi. Cảm ơn nhé.”

Thôi kệ Jika đi.

Để tôi giới thiệu tiếp. Cậu con trai còn lại hiện đang ngồi ngay sau lưng tôi. Cậu ta hoàn toàn đối lập với Jika, cứ hễ nói chuyện với tôi là đồ thị lại rung lên dữ dội. Giờ tôi đột ngột quay lại chắc cũng vậy.

“Oái, sao, sao thế, bạn Miki?”

“Không, có gì đâu.”

Thấy chưa? Di chuyển quá dữ dội nên ban đầu tôi còn nghĩ cậu ta thích mình, còn thấy tội lỗi vì mình được ưa thích đến thế nhưng có vẻ không phải. Nếu cậu ta thực sự thích tôi, thì khi hai đứa nói chuyện với nhau đồ thị phải đi lên dương chứ? Nhưng đồ thị của anh bạn này lại có chiều hướng đi về âm cho thấy cậu ta không thoải mái khi đối diện với tôi. Đến như thế còn nghĩ rằng người này yêu mình, tôi không tự ngược đến vậy. Thật sự còn thấy xấu hổ. Thôi thì cứ làm thân với cậu ta, quen thuộc với nhau thêm đôi chút để đồ thị không di chuyển về âm nữa là được.

Cũng phải nói thêm là cậu ta ngồi cạnh Eru, dạo gần đây tôi dần cảm thấy quen thuộc với suy nghĩ hai người bạn này có vẻ hòa hợp với nhau. Mối quan hệ đã tốt sẵn, khi trò chuyện đồ thị luôn tiến lên dương. Thành một cặp hay chỉ làm bạn bè cũng đều tốt cả. Cũng có cố gắng.

Riêng cậu bạn này vẫn chưa có biệt danh, tôi còn đang nghĩ. Dạo này, Para bắt đầu gọi cậu ta bằng tên nên mọi người cũng dần gọi cậu ấy là Kyou.

“Nào, các bạn diễn viên và người phụ trách âm thanh ánh sáng hãy đi sang hội trường. Ai có thể ở lại tham gia tổ phục trang và đạo cụ thì ra chỗ Miyazato!”

Ngay khi chúng tôi chào giáo viên kết thúc buổi học, tiếng nói lanh lảnh liền vang vọng khắp lớp. Para ngồi ngay bàn đầu đang ngửa cổ lên trần nhà mà gào. Thầy giáo còn nạt “Em nói bé bé thôi chứ, Kuroda!” nhưng cô nàng đã chống chế “Em lấy khí thế mà!” rồi cũng chẳng xin lỗi gì mà bắt đầu chỉ đạo các bạn trong lớp.

Chắc độc giả cũng đoán ra rồi, chúng tôi đang chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa sẽ diễn ra vào cuối tuần này. Hôm thứ Bảy diễn kịch còn Chủ nhật là hội chợ. Các lớp có quyền lựa chọn tham gia một trong hai, lớp tôi đã chọn màn diễn kịch hào nhoáng. Và thật ra người đứng đầu tàu vụ này chính là Para.

Chuyện xảy ra vào khoảng một tháng trước, khi chúng tôi tổ chức họp lần đầu về Lễ hội Văn hóa. Lớp chúng tôi có thân thiết đến thế nào, khi bàn bạc về Lễ hội Văn hóa cũng gặp phải cảnh chín người mười ý. Nhưng ngay sau khi Para giơ tay lên và hùng hồn ra lời thuyết phục, cuộc họp liền kết thúc.

“Ta làm một màn diễn siêu anh hùng đi. Ai thích nổi bật có thể vào vai anh hùng và phản diện, những ai có hứng thú nhưng không muốn ra trước có thể diễn vai quần chúng hay tay chân của phản diện. Ai thích làm hậu trường thì có thể may phục trang, hỗ trợ diễn xuất hay vài việc lặt vặt khác. Tớ sẽ làm biên kịch, quay video và nộp cho kì thi vào đại học. Mong các bạn hãy hỗ trợ tớ thực hiện mục tiêu của mình. Xin hết.”

Ý kiến của Para không phải là hỏi xin mà ra lệnh cho tập thể luôn. Không ai có ý kiến hùng hồn xác đáng hơn nữa nên những lời gật gù “Cái đó nghe có vẻ được đấy” lan truyền nhanh chóng. May thay, lớp tôi có vài bạn khéo léo như Eru, cũng có mấy tên con trai thu hút sự chú ý kiểu Jika. Cũng có người thích nổi bật còn tự ảo tưởng mình là siêu anh hùng. Đúng tôi nè.

Chính vì thế, cả lớp quyết định biểu diễn kịch anh hùng chiến đấu. Thật ra Para đã đi tham quan mấy khoa biểu diễn trên đại học, thậm chí còn viết sẵn cả kịch bản để đưa cho mọi người xem vào ngày hôm đó.

Hẳn nhiên là mọi người đều biết mục tiêu và trường đại học cô nàng muốn vào, nên cũng có ý hỗ trợ phần nào. Lớp mình thật là thích!

Chắc Para cũng nghĩ như vậy. “Các bạn thật tuyệt vời, hãy tổ chức một Lễ hội Văn hóa không thể nào quên.” Câu đó nghe y như mấy câu thoại cũ sì nhưng qua miệng của Para lại không hề giả tạo chút nào. Có lẽ cô nàng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

“Này, con quỷ ‘thả rông’ kia!”

“Ừ, thì sao? Chẳng lẽ cậu còn nghi ngại gì?”

Tôi chạy gọi với theo Para đang đi về phía hội trường, con quỷ “thả rông” này hùng dũng cởi nút áo khoác, còn định vén luôn áo len với áo sơ mi ra khỏi váy nữa. Đúng lúc cô nàng ấy đang kéo đồ lên lộ cái bụng trắng bóc, tôi vội vàng giữ chặt tay Para.

“Cậu làm gì vậy hả?”

Chung quanh còn cả đống bạn học, Kyou đang chăm chăm nhìn về phía này vội vàng ngó lơ rồi nhanh chân bỏ đi.

“Đúng rồi, Miyazato cũng nói sẽ cố gắng sớm hoàn thành phục trang để lo phần mũ đội đầu nữa, chắc cậu ấy sẽ lấy số đo đầu cho Mikki đấy.”

“Ha ha, sao không vén tí nữa để Kyou nhìn thấy luôn đi?”

Đồng phục xộc xệch là thế, Para vẫn có thể ăn nói nghiêm túc như không. Cũng không để tâm đến lời đùa cợt của tôi. Đây là một điểm đặc biệt nơi Para. Tôi có chọc thế nào thì cô nàng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên! Tôi không định kể mấy điều điên khùng này với Jika hay Kyou đâu, đến tôi còn mở miệng kêu điên chắc họ sẽ hoảng lên mất. A, dạo này tôi với Kyou có vẻ thân thiết hơn chút ít nên cũng thấy an tâm phần nào. Cứ thế này, cậu ấy sẽ không còn thấy khó chịu với tôi nữa.

Nhân tiện, cậu ấy đi tới hội trường vì cũng tham gia diễn. Cậu ta không phải loại người thích xuất hiện trước đám đông nhưng Para bắt phải tham gia. Vì một lí do nên dạo gần đây cậu ấy bị đặt dưới ách thống trị của Para. Tôi thấy vừa lo lắng vừa có chút thú vị.

“Nào, hôm nay cùng cố gắng thôi!”

Para vui vẻ hơn hẳn khi bước vào hội trường. Đồ thị của mọi người hầu như đều nghiêng về dương.

Còn một tuần nữa, chúng tôi đang chuẩn bị cho một Lễ hội Văn hóa thật vui tươi, không cần phải lo lắng gì đến thi cử. Bắt đầu cảnh cuối rồi, aaaa, chuyện hướng nghiệp tính sao đâyyy?

“Hay thật, cứng đến thế này.”

Para dùng tay phải cầm kem ăn, Eru chạm vào ngón tay trái cô nàng rồi thốt lên với vẻ cảm động lắm. Đúng là cô bạn ngoan ngoãn!

“Ngón tay của Kyou cũng dần cứng hơn rồi đó.”

Tôi đòi Kyou đang ngồi đối diện “Cho xem tay trái của cậu nào” thì Para cắt ngang “Không, không”.

“Kyou phải là tay phải. Trò ấy thuận trái mà.”

Para ngoắc ngoắc khiến Kyou ngại ngần chìa bàn tay phải ra. Tôi sờ thử thì thấy bàn tay chưa cứng như Para nhưng ngón tay gảy đàn đã ít nhiều khác hẳn. Khi tôi chạm vào, đồ thị của Kyou lại nhảy loạn như mọi khi. Cậu ấy không có phản ứng đến như thế khi Para hay Eru chạm vào, có gì mà tôi phải giữ kẽ. Vậy thì cứ phải sờ thêm nhiều vào. Đây là phương pháp trị liệu gây sốc. Hiện tại chưa thể thấy được hiệu quả đâu.

Cũng bởi vì hôm nay cậu ấy là đứa con trai duy nhất trong nhóm, đồ thị càng nhảy ghê hơn mọi bận. Thấy hồi hộp khi tụ tập cùng mấy cô bạn cùng lớp thì cậu chàng này cũng kì lạ thật đấy. Tâm trạng của cậu ấy thành ra như thế, một phần là do Jika vẫn luôn bám dính với cậu ta hôm nay phải tập trung cho hoạt động câu lạc bộ. Lúc thấy Kyou một mình trong nhà ăn, chúng tôi đã tóm luôn cậu ấy.

“Tớ dành toàn bộ kì nghỉ hè tập luyện nên ngón tay cũng cứng cáp hơn, có thể chơi được ít nhiều rồi. Lần tới tớ sẽ biểu diễn cho xem.”

“Tớ muốn nghe.”

Eru nhìn với ánh mắt mong chờ, Kyou gục gặc đầu thì bị sư phụ của mình ngăn lại.

“Này, Kyou, mệnh lệnh của sư phụ. Tớ đã phải luyện lại từ đầu để dạy được Kyou đó. Sau khi kết thúc Lễ hội Văn hóa này, chúng ta sẽ lựa ra một bản nhạc để luyện tập, rồi sẽ biểu diễn trước mặt mọi người. Miyazato với Mikki nhớ đón mừng sự trưởng thành của thầy trò bọn tớ nhé.”

Tuyên bố của vị sư phụ này khiến Kyou có vẻ ủ dột. Nhưng đồ thị của cậu ta thật tình có thoáng nhích lên chút ít, chỉ mình tôi biết được chuyện này. Tôi cảm thấy kích thích. Đúng là có chút chuyển biến trong tâm lí cậu. Không chệch đi đâu được. Một chút sợ hãi nhưng lại có điểm quật cường. Kyou, cậu khá lắm.

“Kyou vừa học ghi ta lại tham gia lễ hội chắc bận rộn lắm nhỉ. Ha ha. Còn phải nghĩ về chuyện hướng nghiệp nữa, phù.”

“Nói chuyện tương lai mà thở dài vậy không giống Mikki lắm đâu. Thở dài thế thì bay làm sao được. A, bắn tên lửa đạn đạo thì được đó.”

Tôi bỏ qua Para đang đứng phắt dậy thiếu điều muốn bay vào không gian luôn, liếc sang Eru và Kyou.

“Tớ cũng nói rồi. Đây là vấn đề trọng đại đến nặng đầu, ảnh hưởng đến cả đời người.”

“Cậu đừng mặc áo lót nữa, cơ thể sẽ nhẹ nhàng hơn đó.”

Para vẫn đứng nguyên đó gí bộ ngực lại gần, tôi nắm lấy cổ tay cô nàng ấn dúi xuống ghế. Cô nàng này vẫn thả rông đến trường.

Tôi cho đây là một cơ hội tốt nên định hỏi thăm ý kiến Eru và Kyou, nào ngờ giờ nghỉ trưa khoan khoái của chúng tôi đã chấm dứt sau câu phát ngôn vô cùng Paparapa vì tiếng chuông reng. Bọn tôi toàn những đứa nghiêm túc nên cất trả lại hết đũa bát ăn, vứt rác rồi tản ra dọn dẹp.

Tuy có vẻ ngốc nghếch nhưng nhìn mỗi đứa tản đi một chỗ thu dọn, tôi chợt thấy buồn vì chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi là cả hội sẽ tách ra ai đi đường nấy mất rồi. Chưa gì đã có cảm giác “hoài niệm”.

Đúng như lời Para nói, chẳng giống mình chút nào cả.

Giờ tan học ngày hôm ấy, lớp có thể sử dụng phòng thể dục nên lại chia nhóm biểu diễn và nhóm sản xuất ra tập luyện. Biểu diễn chính thức ở trong phòng thể dục nên phải gắng làm quen cảm giác diễn trên sân khấu lớn. Đây mới là lần thứ ba được diễn trong phòng thể dục. Sự hồi hộp của mọi người đều thể hiện qua cái micro nhỏ gắn trên người và đồ thị cả.

Tôi thì sao? Tất cả đều ổn. Siêu anh hùng có thể cân được cả khi luyện tập lẫn lúc diễn chính thức.

Tôi muốn được diễn từ đầu chí cuối nhưng kịch bản vẫn có những cảnh tôi không cần xuất hiện. Tôi để lại mấy người diễn vai lâu la, bắt bạn gái diễn vai nữ phụ cùng Para ở lại trong phòng thể dục, một mình chạy đi mua chai Pocari. Anh hùng không thể thiếu cảnh hành động, tôi cần bổ sung chất khoáng.

Chỉ còn một tuần nữa là tới Lễ hội Văn hóa, hàng quán thường vắng lặng sau giờ tan học giờ vẫn còn đông đúc lắm. Tôi mua chai Pocari rồi định quay lại phòng thể dục luôn, nhưng phát hiện thằng bạn đang ngồi trên băng ghế trước căng tin nên ném chai nước cho nó.

“Oái!”

“Ha ha, có thế mà không bắt nổi thì trình độ vẫn còi lắm.”

“Nguy hiểm đấy, diễn vai anh hùng chứ không phải bạo lực nhé.”

Tôi vừa cười vừa đỡ lấy chai nước Jika ném ngược lại, rồi ngồi xuống bên cạnh tên ấy.

“Câu lạc bộ nghỉ, tổ phục trang hôm nay cũng nghỉ cơ mà? Cậu làm gì ở đây thế? À, đợi Kyou hả?”

“Đúng, đúng, tớ rảnh mà.”

Đồ thị trái tim Jika vẫn là hai đường bằng phẳng như mọi khi. Nó hơi dao động khi chai Pocari bay tới nhưng tên này hoàn toàn không nghĩ ngợi gì khi nói chuyện với tôi. Chà, tôi cũng chẳng để tâm lắm.

“Cậu ra phòng thể dục cũng được mà.”

“Tớ bước vào đó là không khí sẽ khác đấy.”

Jika vui vẻ nói như thể đó là năng lực của cậu ta không bằng, cậu ta đến chỉ tổ khiến đám con trai tụ lại buôn chuyện thôi. Đúng là kẻ phiền phức.

“Vậy hả, thế thì đành mượn tạm đối tượng hẹn hò của Jika nhé, cứ đợi đi.”

“Hẹn hò gì, bọn tớ chỉ hứa cùng nhau đi xem đĩa thôi.”

“Hai cậu cũng có định mua gì đâu, chỉ lượn lờ trong cửa hàng thôi mà đúng không? Vậy là hẹn hò rồi. Cũng là một cậu chàng khá sâu sắc đó chứ. A, đúng rồi, Jika lúc nào cũng đi cùng với Kyou, hình như quan hệ với Eru cũng khá hơn ít nhiều.”

“Hả?”

Oái, tôi vốn biết rõ Jika là một kẻ kém nhạy nhưng không sai chút nào. Một kẻ kém nhạy cả chuyện của bản thân mình thì hiểu sao nổi chuyện của người khác chứ.

“Tại tớ thấy Eru và Kyou có vẻ khá hòa hợp. Chuyện trò cũng vui vẻ nữa.”

Tôi khéo léo đưa chuyện, giấu biệt vụ đồ thị kia, Jika chẳng nói gì. Đã chẳng nói gì lại nhìn tôi mơ hồ như thể khó chịu còn thở dài nữa, rốt cuộc tôi chẳng hiểu nên phản ứng với cái thái độ khó chịu theo kiểu nào nữa bèn đập cậu ta.

“A, chẳng lẽ cậu đã nghe gì từ Kyou? Hay là trong lúc làm việc đã nghe được gì từ Eru?”

“Không phải vậy, thoải mái thân thiết khác cái cảm xúc kia mà.”

Người nào đó nói như thể hiểu tường tận lắm. Tôi lườm lườm cậu ta thì Jika lại lặng lẽ nở cái nụ cười luôn khiến đám con gái phát rồ lên.

“Gì thế? Cái vẻ lên mặt bình thản thế kia là sao? Định thách thức nhau hả?”

“Nhìn kiểu gì cũng không ra vẻ mặt anh hùng đâu, thôi bỏ đi. Mà Para có bảo, Mikki đang lo lắng điều gì hả?”

“A, ừ, cũng có một chút. Chuyện hướng nghiệp.”

“Hiếm có nhỉ, bình thường cậu có nghĩ ngợi gì đâu.”

“Đúng là thế thật, nhưng Jika không đủ tư cách nói vậy với tớ đâu.”

“Đã bảo bỏ ngay vẻ mặt ấy đi.”

Hai đứa gườm gườm nhìn nhau ở khoảng cách cực gần, bàn tay to tướng của Jika ụp lên mặt tôi rồi ấn xuống. Bàn tay đó không chai ráp như bàn tay luyện ghi ta của Para mà cứng chắc kiểu dân chơi thể thao. Quái vật!

“Nói thế là Jika đã suy nghĩ tử tế rồi sao?”

“Tớ muốn ra nước ngoài làm việc nên chọn học ngoại ngữ.”

“... Hê.”

“Nếu đỗ vào trường quốc lập cũng nhẹ gánh tiền học, làm thêm đôi chút thì cũng tự lo được sinh hoạt phí, tớ cũng muốn đi ra nước ngoài trong thời gian học đại học. Nghe bảo trường đại học được nghỉ hè hơn một tháng cơ mà. Nhưng nếu theo học quốc lập thì phải học cả Toán nữa nên giờ phải cày cật lực vào, lần họp trước thầy đã nói rồi.”

A ha ha, nhìn vẻ mặt tươi cười sảng khoái của Jika, tôi vừa thấy thú vị lại có chút nóng vội. Nhưng không phải thú vị hay nóng vội nghĩ về tương lai của chính mình. Chuyện đó tôi vẫn còn đang cân nhắc. Jika khác với tôi, lập tức có câu trả lời. Sự tự tin và chắc chắn nơi thằng bạn đã chơi cùng mình suốt năm năm đang đe dọa tôi.

“Ốiii.”

“Sao thế, giờ lại quên mất chuyện tập luyện sao?”

Nhìn bộ dạng luống cuống của tôi, Jika chắc vui sướng lắm. Trong khi tôi đang không biết có nên dộng đầu vào cái mặt đó hay không thì nghe tiếng ai đó nhẹ nhàng vang lên ngay bên cạnh.

“Bạn, bạn Miki, sư phụ gọi bạn kìa. Với lại, đừng có chọc Jika như thế.”

Tôi quay lại nhìn thì thấy Kyou đứng đó. Đồ thị trái tim của cậu ấy chẳng hiểu sao đang nghiêng về cực âm.

“Ái, không phải! Tớ mới là đứa bị bắt nạt ấy! Xin lỗi, xin lỗi, đến lượt tớ rồi hả?”

Tôi thành thật kể cho cậu ấy nhưng đồ thị của Kyou vẫn nghiêng về âm. Lúc tôi buông tay khỏi Jika thì nó hồi về dương đôi chút, chẳng lẽ là đang quan tâm đến bạn bè sao?

“Vậy tôi đợi trong thư viện nhé, khi nào xong thì qua đó đón tôi.”

“Ông học hả?”

“Không, vào buôn chuyện với thầy giáo thôi. A, đúng rồi, Mikki!”

Tôi đang định đứng lên, ngu ngơ theo bàn tay Jika chìa ra cho mà bật dậy, Jika ém tiếng kêu khi bị ăn một cú đấm siêu anh hùng từ tôi.

“Cô nàng Para đó, sao cứ áp lại gần tớ á...”

“Ai biết được!”

Para không mặc áo lót để mời gọi Jika sao? Cô nàng này bình thường không hề thể hiện chút hứng thú gì với Jika. Có chuyện gì cũng chỉ mất đi chân chạy vặt thôi nhưng tôi cũng để tâm tới hành động của cô bạn Paparapa.

Tôi nhớ hồi sáng gặp Kyou và nói chuyện với cậu ấy vài câu chỗ tủ đựng giày thì Jika cũng tới nơi. Tôi vừa giơ tay lên “Chào!” thì chẳng rõ vì sao Para chạy tới ôm chầm lấy cánh tay Jika rồi kéo đi đâu mất. Tôi cố gắng nhớ lại chi tiết thì nhận ra Para còn quay sang mình và nháy mắt một cái rất dở. Chẳng lẽ có ý nói tớ hốt Jika nhé?

Nhưng giờ đâu phải lúc nghĩ đến chuyện đó, tôi còn đang bộn bề đủ thứ.

Thời gian trôi qua đánh vèo, chỉ còn hai ngày nữa là tới Lễ hội Văn hóa mất rồi. Rốt cuộc tôi cũng chẳng nghĩ thêm được gì về chuyện hướng nghiệp. Hiện đang là học kì hai lớp Mười một nên vẫn còn thời gian suy nghĩ, tôi là một đứa nếu đã định mục tiêu nào đó thì nhất định dùng toàn lực để cố gắng đạt đến thành công và đã làm nên nhiều chuyện nhưng cái kiểu học hành mơ mơ hồ hồ thế này lại khiến tôi thấy mỏi mệt. Đáng sợ thay đây cũng là một yếu tố mấu chốt, tôi có thể dễ dàng hình dung ra. Mỗi người có phương pháp riêng phù hợp với tính cách của mình. Hơn nữa ngắn ngủi gì thì đó là con đường sống tôi đã tìm ra trong mười mấy năm cóp nhặt lại, cần phải giành kết quả tốt nhất. Giờ tôi không thể nào vứt bỏ nó được.

“Kể từ lúc đứng sau cánh gà, màn diễn coi như đã bắt đầu. Đừng có ỷ màn tối khán giả không nhìn thấy mà thả lỏng bản thân mình. Khán giả ngồi ở hàng đầu tiên có khác nào bạn bè của ta nơi cánh gà đâu. Nên mọi người cứ an tâm. Ai cũng đều biết chúng ta hoành tráng đến thế nào rồi mà.”

Cô nàng thủ lĩnh lại bình thản nói ra những câu nếu là người khác thì chắc chắn đêm đó sẽ lăn lộn trong chăn vì xấu hổ. Hoạt động chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa tốt đẹp đến thế này nhờ một phần rất lớn ở sự cố gắng của Para. Tương phản hoàn toàn với nỗi lo lắng của tôi.

“Mai ta có thể sử dụng hội trường sau giờ tan học, nên mọi người hãy mang phông nền trang trí qua nhé. Chúng ta sẽ kiểm tra lại âm thanh và ánh sáng trong phòng thể chất vào tiết năm. Không sao, mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi, dô dô.”

“Rõ!” Tuy hơi đột ngột nhưng mọi người có mặt đều đồng thanh hô vang. Tất cả cùng tỏa ra sức cuốn hút kì bí. Đã thế các bạn đều đang mặc phục trang cho vai diễn nên không khí càng háo hức hơn. Nhưng đâu đó trong tôi vẫn thấp thoáng nỗi lo về con đường sau này, tôi cũng cảm thấy mình không giống mọi khi nhưng chẳng hiểu sao mắt cứ hoa lên.

Mệt thật, con đường sau này nên đi thế nào để tiến lên dương và thế nào sẽ bị kéo tụt xuống âm vậy? Giá như có thể nhìn thấy đồ thị của chính mình. Tôi chẳng bao giờ phải băn khoăn về chuyện yêu đương hay bạn bè mà giờ đây lại lo lắng đến vậy, cái tương lai sự nghiệp kia quả là kẻ thù hùng mạnh.

“Mikki, sao mặt xị ra thế kia, muốn giết ai hả? Để tớ giúp cậu nhé?”

“... Anh hùng mà làm vậy sao?”

Chỉ sợ tôi gật đầu thì ngay ngày mai Para sẽ vắt óc lên kế hoạch thủ tiêu mất, nên tôi bỏ mặc cô nàng đấy mà nhanh chóng thay giày. Khi theo Para ra ngoài, tôi thấy mấy cô bạn trong lớp đang tụ tập mà không về. Hình như đợi tôi và Para trả chìa khóa hội trường.

“Xin lỗi, các cậu đợi bọn tớ hả?”

“Đâu có. A, đúng rồi, bọn tớ đang buôn chuyện, quan hệ hai anh chàng kia có vẻ khả nghi.”

Bọn tôi nhìn theo tay cô bạn chỉ thì thấy Jika và Kyou sắp bước ra khỏi cổng trường. Hai người đó sóng vai đi cạnh nhau, do không nghe thấy cả hai nói gì nên không gợi lên cảm giác chi đặc biệt, nhưng cũng có nét giống mấy cặp đôi hẹn hò nhau đã lâu. Hôm nay tổ phục trang kết thúc công việc sớm hơn nên Jika chắc lại đợi.

“Kể cả quan hệ bạn bè bình thường, hai người đó chắc cũng thích nhau chứ!”

À phải, cô bạn này có hứng thú với mấy cái “đó”. Tôi vừa cười vừa nghĩ ra hôm qua mình cũng nghĩ tới điều tương tự thậm chí còn nói thẳng ra với Jika.

“Không, Kyou thích con gái mà. Cũng có điểm nam tính lắm.”

Para đi theo sau tôi đột nhiên buột miệng nói vậy. Chắc Para cũng thấy Kyou và Eru hợp nhau.

“Chỉ cần thằng đệ của tớ dũng cảm hơn tí thôi.”

“Ha ha, gì vậy, đạo mạo ghê.”

Kể từ khi nhận Kyou làm đệ tử trong kì nghỉ hè này, Para ra dáng sư phụ hẳn còn luôn xưng “sư phụ, sư phụ” với mọi người. Khi Para đang hào hứng tưởng như có thể ra giữa đường mà nhảy nhót thì ngày hôm ấy cũng kết thúc.

Hôm sau, Lễ hội Văn hóa mà chúng tôi mất đến hơn một tháng để chuẩn bị vèo cái đã đến. Para vẫn không chịu mặc áo lót lại lảm nhảm điều gì đó về bí mật thiếu nữ, cô nàng có đấm nhẹ một cái vào cẳng tay tôi, mọi thứ chắc sẽ diễn ra ổn thỏa.

Nhưng lại nảy ra một vấn đề lớn. Cậu trai đóng vai đầu lĩnh phe phản diện bị ngã xe đạp trật khớp tay.

Khi cậu ấy nói mãi lời xin lỗi qua điện thoại, Para không hề thở ra câu nào khó chịu kiểu như “Tớ đã nhắc bao nhiêu lần rằng không được lơ là” mà chỉ nói rằng “Ai lại để bị thương vào lúc này vậy? Tay trật rồi chắc không ăn kem được nhỉ, tớ sẽ thay cậu ăn ba hộp Häagen-Dazs nhé.” và cười khì khì. Thế rồi, tôi đại diện mọi người đang lo lắng hỏi thăm “Làm sao đây?” thì Para thản nhiên trả lời “Để tớ diễn là được chứ gì?”

Trong lúc mọi người đang lo lắng như thế, đồ thị trái tim của Para vẫn hớn hở quay mòng mòng. Buổi luyện tập ngày hôm đó trừ vài lỗi nho nhỏ thì hầu như hoàn hảo. Mà mấy lỗi nhỏ nhặt đó không phải từ Para mà do vài diễn viên khác. Para đã diễn được một đầu lĩnh phản diện hoàn hảo. Tuy Para chính là người nghĩ ra lời thoại và cốt truyện, còn chỉ đạo diễn xuất cho từng diễn viên, nhưng cậu ấy chưa từng diễn qua lần nào.

“Tớ là dạng người luôn sẵn sàng làm mọi thứ có thể nên đã luyện qua một lượt tất cả các vai diễn ở nhà rồi.”

Mọi người đều chú ý khi cô nàng khoác bộ áo chùng vào người không hề nao núng, chẳng hiểu nghĩ gì mà Para nói ra một câu với vẻ mặt khó hiểu.

“May mà Mikki không vắng mặt.”

“... A, phải.”

Tôi hoàn toàn hiểu lời của Para. Cậu ấy có thể diễn thay phần của tất cả mọi người nhưng không thể diễn được vai siêu anh hùng. Cậu ấy là dạng người “sẵn sàng làm mọi thứ có thể” nên luôn cố gắng hết sức cả chuyện học hành lẫn sở thích. Nhìn qua thì tưởng Paparapa nhưng là một thiếu nữ toàn diện (chính chủ tự khen), ấy vậy mà khoản vận động của Para vô cùng bết bát. Vậy nên, Para không thể thực hiện những cú đá không thể thiếu cho vai diễn siêu anh hùng.

“Vậy thì tớ và Mikki sẽ diễn cảnh hành động lần cuối, xin lỗi Miyazato hơi gấp chút nhưng cậu có thể sửa giùm bộ áo chùng không?”

“Ừ.”

May thay trang phục của đầu lĩnh phản diện chỉ có bộ áo chùng đen tuyền, mặt nạ cáo và gậy chống.

“Tuy có chút vấn đề đột xuất nhưng thế này thì cũng coi như là ổn. Chắc cậu ấy đã gánh hộ mọi điều gở rồi. Hôm nay, mọi người nhớ ăn cơm tối cho ngon rồi tắm rửa và ngủ sớm đi nhé. Ngày mai, chúng ta chắc chắn sẽ có một ngày vui vẻ. Nào, giải tán.”

Para chào theo cái kiểu quái đản như muốn rải nhiệt huyết khắp tứ phía. Các bạn mang cả niềm mong chờ lẫn nỗi bất an về ngày mai cuồn cuộn trong lòng mà rời khỏi hội trường. Từng người rời đi hết tới khi chỉ còn lại hai đứa. Không gian rộng lớn bỗng chốc trở nên buồn và đáng sợ vô cùng. Vẫn là cái hội trường thường lui tới. Mọi người đi rồi, tôi đứng đây chỉ mang lại cảm giác bồn chồn khó hiểu. Trong một thoáng tôi có cảm tưởng như không khí loãng đi hẳn. Gì thế này?

“Pa, Para, chúng ta cũng nhanh đi thôi. A, mai cậu nhớ phải mặc áo nhé.”

“Hê hê hê, ai biết đâu.”

Nhìn gương mặt gian xảo ngốc nghếch của Para và bộ ngực đang ưỡn lên, nỗi bất an trong lòng tôi chợt tan biến.

Cảnh hành động kết thúc mà không có quá nhiều vấn đề. Hầu như chỉ có mình tôi vận động. Vai đầu lĩnh kia chỉ cần nhớ kĩ để di chuyển cây gậy khớp với hành động của tôi là ổn, Para có thể gây sốc cho bọn tôi bằng vụ chạy 50 mét trong mười ba giây cơ mà.

“Para hoàn hảo [9] rồi. Giờ tớ chỉ cần dùng toàn lực để tạo ra cảm giác quỷ quyệt thôi. Thường tớ vẫn bỏ hết chỗ cà rốt cậu không thích ăn lại đấy.”

“Quá đáng!”

Chúng tôi lau khô mồ hôi rồi thay bộ đồ thể thao sang đồng phục thường. Hai đứa khóa cửa hội trường ám đầy mùi thuốc khử rồi vui vẻ cùng nhau về phòng giáo viên trả chìa khóa.

Chúng tôi đi dọc hành lang tối mờ đến trước cửa văn phòng sáng choang, đúng lúc thầy giáo rời khỏi đó.

“Thầy, chìa khóa.”

Thầy giáo nhắc nhở “Kính ngữ đâu!” trong khi nhận lại chìa khóa. Chúng tôi vội kêu lên “Xin lỗi thầy,” thì nghe thầy gọi với theo “Mấy đứa về cẩn thận nhé. Miki đừng nên cao hứng quá, dễ mắc lỗi lắm. Thầy đợi màn thể hiện của các em ngày mai.”

“Bọn em sẽ cho thầy thấy tài năng của mình.”

Giọng thầy gắt với theo “Mấy đứa này” nghe có vẻ bực mình nhưng thoáng chút tiếng cười. Dù thế, tôi và Para đã quay lưng bỏ đi như muốn chạy trốn.

Khi thầy nói “Đừng nên cao hứng quá,” tôi nên nghiêm túc lắng nghe hơn đôi chút vì rồi bản thân sẽ phải hối hận.

Tôi ngủ một giấc thật đẫy, ăn sáng hai bát no cho một cơ thể tràn đầy năng lượng. Khi gặp bạn bè trên trường, mọi người bàn tán với vẻ lo lắng nhưng không ai nén được phấn khích. Tôi dùng cú đá vào lưng Jika để chào thằng bạn đang tháo giày chỗ tủ đồ. Ừ, rất tốt.

Tôi nghĩ Para là thủ lĩnh nên hôm nay chắc cũng có chút bồn chồn và chào hỏi cô nàng từ đầu buổi sáng. Tuy nhiên, hình như cậu ấy thực sự cố gắng tạo sự quỷ quyệt như lời tuyên bố ngày hôm qua hay sao mà ánh mắt trống rỗng lại còn tự xưng là “ta”. Tôi phải ép cô nàng ăn món cà rốt trong hộp cơm để phục hồi tâm lí.

“Mikki giỏi ghê, từ hôm qua tớ đã lo đến mức không thể ngủ nổi. Cố, cố lên nhé.”

Tuy không trong danh sách diễn viên, Eru dễ thương vẫn tỏ ra hồi hộp lo lắng như ai, cũng may đã kịp sửa bộ đồ diễn cho Para. Lúc cậu trai đáng lẽ phải diễn vai phản diện bước vào lớp với vẻ mặt tội lỗi, Jika dẫn đầu đám con trai tóm cậu ta lại rồi vẽ lung tung khắp băng bó bột. Cái tội không cẩn thận, thế này cũng ăn đủ rồi.

Nhóm phụ trách âm thanh ánh sáng và Para đã vào phòng thể chất kiểm tra lại vào buổi sáng. Para trở về thông báo rằng các ô cửa sổ phòng thể chất đều treo rèm che kín cả rồi nên cánh gà sẽ tối hơn so với mọi khi. Nhưng ánh sáng chiếu theo từng chuyển động nên chắc không có vấn đề gì.

Chỉ cần xếp gọn phục trang và các đạo cụ khác vào phòng dụng cụ bên trong phòng thể chất là coi như hoàn tất! Tiếp theo là phải tỏ ra mình thật bảnh tỏn.

Sau khi xong tiết sinh hoạt buổi sáng, chúng tôi ngoan ngoãn xếp hàng ngoài hành lang để đi về phía phòng thể chất, thầy bắt phải im lặng nhưng vô tác dụng. Mọi người đều cảm thấy nỗi lo lắng và niềm hưng phấn chảy rần rật trong mình.

“Tận hưởng đi nhé!”

Khi quay lại thấy Eru xếp theo thứ tự sau lưng mình đang chớp mắt lia lịa, tôi nói “Cố, cố lên nhé!” to hơn hẳn mọi khi làm thầy giáo sau lưng hai đứa phải lên tiếng nhắc nhở. Dẫu sao cũng không đủ để trấn áp sự hoang mang lẫn phấn khích sục sôi trong lòng người.

Tới trước phòng thể chất, tôi hít vào một hơi thật sâu. Bước vào một bước, tôi liền thấy được không khí trong phòng thể chất khác hẳn mọi khi. Sự trông chờ rồi hồi hộp bất an hay cao hứng đều nhộn nhạo nhưng rõ nhất là nhịp tim như đang rúng động cả phòng thể chất. Trái tim người nào cũng đang đập dồn dập. Đồ thị của ai cũng vận động khác với mọi khi. Chỉ có mỗi đồ thị của Para vẫn đang quay mòng mòng.

Hay quá, hay quá, đây là điều tuyệt vời nhất.

Khung chương trình hôm nay bắt đầu bằng màn biểu diễn của các câu lạc bộ. Nhảy, hát rồi đồng ca, rồi đến các mục biểu diễn của các lớp rồi câu lạc bộ kịch sẽ chốt màn. Câu lạc bộ kịch của trường là cả một huyền thoại, vở nhạc kịch hàng năm đều khá là nổi tiếng. Người phụ trách tổ âm thanh và ánh sáng cho lớp tôi năm nay cũng là thành viên của câu lạc bộ đó. Nhờ có cô bạn này mà kịch bản của Para càng hấp dẫn hơn bao giờ hết. Hình như cậu ấy cũng có tham dự màn diễn bên câu lạc bộ kịch. Bên đó cũng có vẻ vui lắm.

Tôi ngồi xuống ghế phân cho lớp mình, phần giới thiệu chương trình nhanh chóng kết thúc để màn diễn bắt đầu.

Cả màn nhảy, hát, rồi đồng ca đều xuất sắc, cũng có vài người bạn của tôi ở lớp khác tham gia. Tôi vui vẻ hòa theo nhưng trái tim vẫn hướng về hoạt động của lớp mình.

Sau khi xong màn trình diễn của các câu lạc bộ, nhiều tràng pháo tay đã vang rền khắp phòng thể chất. Tiếp đến là phần biểu diễn của năm lớp. Trong mười lăm phút nghỉ, lớp đầu tiên bắt đầu chuẩn bị sân khấu, lớp thứ hai cũng phải nhanh chóng sắp xếp đạo cụ sẵn sàng trong phòng dụng cụ. Lớp chúng tôi là lớp thứ hai. Có hai phòng để đạo cụ, chúng tôi có thể phân chia nam nữ để chuẩn bị nhưng không gian không đủ cho nhiều người ra vào nên phải nhường chỗ cho mấy bạn diễn viên thay đồ trước. Tổ đạo cụ và phục trang đợi màn biểu diễn của lớp đầu tiên kết thúc và các diễn viên lui vào cánh gà để hạ màn, thì nhanh chóng ra dựng phông diễn. Đương nhiên bọn tôi cũng đã luyện tập trước cái này rồi.

Khi dàn diễn viên chúng tôi đứng dậy, các bạn cùng lớp đều cổ vũ “Cố gắng lên!”, “Trông chờ vào các cậu đấy!”. Đạo diễn của cả màn là Para cùng cậu bạn trai đáng lẽ phải diễn vai đầu lĩnh phản diện đập tay nhau để nâng cao sĩ khí, rồi đi về phía phòng dụng cụ. Đồ thị tâm lí của cả nhóm phải di chuyển lẫn nhóm đợi chờ đều thi nhau trồi lên sụt xuống.

Mùi chua chua nơi phòng dụng cụ gợi lại cho tôi cảm xúc như trước màn thi điền kinh hồi cấp hai.

“Eru cũng giỏi ghê!”

Tôi mặc một bộ thể thao rộng thùng thình bên ngoài bộ đồ siêu anh hùng, tai nghe thấy tiếng cô bạn đóng vai nhân viên văn phòng từ đằng sau.

Cô bạn ấy đang nói đến bộ đồ siêu nhân này. Theo đặt hàng của Para cùng sự góp ý của tôi, Eru đã thiết kế ra bộ đồ này. Cùng với sự góp sức của tổ phục trang. Chúng tôi đã đổ gần như hết kinh phí cho mảng này vào bộ đồ đó còn vòi thêm từ thầy giáo, và bởi vậy đây là một tác phẩm cực kì đáng tự hào của chúng tôi.

“Ha ha, giờ các cậu mới nhận ra Eru giỏi đến thế nào sao?”

“Cậu ấy có phải do Mikki nuôi dạy đâu. A, nhưng bọn tớ không biết đấy. Dạo gần đây mới bắt chuyện được với cậu ấy, đều là nhờ Mikki cả.”

“Eru định thi lên đại học chuyên ngành Thiết kế thời trang đấy.”

Đúng lúc cô bạn thốt lên “Quá hợp,” thì Para từ phòng dụng cụ dành cho nam quay lại. Tôi cầm theo cái mặt nạ anh hùng hoành tráng che mỗi cái miệng rồi bước lại gần Para, cô nàng vẫn mặc nguyên đồng phục.

Cậu ấy định nói gì với tôi nhưng đúng lúc màn biểu diễn của lớp đầu tiên bắt đầu. Khi nghe thấy những tiếng vỗ tay rào rào, tôi đã bị thụi một cú vào chỗ tim.

“Nhờ Mikki, tất cả phụ thuộc vào cậu.”

Nụ cười của Para thật ngốc nghếch. Tôi cũng thụi một cú vào giữa ngực Para đáp lễ.

“Cứ để đó cho tớ.”

Khoảng hai mươi phút sau, màn diễn “Hoàng tử bé” của anh chị lớp Mười hai đã kết thúc. Tôi thích truyện nguyên tác nên cũng muốn xem nhưng mà màn vừa khép lại tôi đã quên tiệt, náu mình di chuyển về phía cánh gà trong khi mọi người dựng phông nền.

Trong cánh gà, các bạn hết hít vào thở ra lại co gân giãn cốt để giải tỏa cảm giác căng thẳng. Kyou đóng vai người qua đường đứng ngay bên cạnh tôi, đồ thị của cậu ấy đang chao đảo dữ dội. Y như những lúc nói chuyện với tôi vậy.

Cuối cùng mọi người rút hết khỏi sân khấu, người bên Hội học sinh phụ trách MC bước vào trong màn kiểm tra thử rồi báo “Được rồi”. Đây chính là hai mươi phút nén lại mọi khổ công tập luyện của chúng tôi suốt cả tháng trời.

“Tiếp theo là màn diễn siêu anh hùng của lớp 11-1. Mọi người hãy cùng hồi tưởng lại tuổi thơ, tận hưởng màn biểu diễn lần này nhé.”

Tiếng loa phóng thanh vang vọng, đèn đuốc cũng phụt tắt.

Đến khi màn kéo lên và đèn sáng cũng tốn chút thời gian. Bóng đêm đột ngột này khiến tôi chẳng nhìn được gì. Chẳng thấy mặt người cũng như đồ thị của họ, đó là bóng tối thật sự.

Trong cảnh ấy, tôi chỉ nghe được tiếng rì rào vang lên từ hàng ghế khán giả, nhưng nó đã dạy cho tôi biết một điều.

Tiếng tim của mình rõ ràng đập to hơn lệ thường.

A, không ổn rồi, hình như mình đang lo lắng?

Giờ tôi mới thấy sàn nhà như nhão ra, lưng cũng rịn mồ hôi.

Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy sự lo lắng này.

A, mọi thứ đều phụ thuộc vào mình, mình là anh hùng cơ mà, chết thật.

Chỉ còn một chút nữa là lên sân khấu rồi, liệu có ổn không? Mình. Mình sẽ ổn chứ? Ai có thể nói cho mình biết là ổn....

“Sẽ ổn thôi.”

Tôi nghe rõ tiếng nói đó trong màn đêm.

Những ngón tay lành lạnh. Bàn tay trái của tôi đã bị ai đó nắm lấy tự bao giờ. Không ram ráp đến mức như của Para, nhưng là những ngón tay chai sần vì gảy đàn.

Tôi còn chưa kịp nhận ra bàn tay này thuộc về ai thì nó đã buông tay tôi ra. Vài giây sau, ánh sáng quay trở lại, ba người đóng vai người qua đường cũng bước lên sân khấu cùng lúc đó.

Hơi ấm còn sót lại nơi bàn tay trái khiến tôi thoáng rùng mình. Khi bàn tay đó nắm lấy, mọi lo lắng đều tan đi đâu mất. Không phải. Nỗi lo vẫn còn đây. Nhưng khi bàn tay được nắm lấy, nó đã chuyển dần thành một thứ gì khác.

A, mình có thể làm được.

Cảm xúc dậy lên trong lòng khiến tôi nắm chặt bàn tay trái lại, nhìn theo bóng lưng gầy gò của cậu trai đã lên sân khấu trước mà thầm nói lời cảm ơn.

Đã có người ủng hộ tôi vượt qua nỗi lo lắng này, giờ chỉ cần dựa vào sức mình thôi.

Màn biểu diễn diễn ra đúng theo những gì chúng tôi luyện tập.

Âm thanh và ánh sáng đã có người thuần thục bên câu lạc bộ kịch phụ trách nên chẳng có gì phải lo lắng.

Cậu MC đứng dẫn đằng trước thuộc câu lạc bộ phát thanh, miệng lưỡi cũng linh hoạt lắm.

Các bạn diễn dường như cũng được nâng đỡ tinh thần, nên phần hội thoại của người qua đường ở đầu vở rồi phân cảnh cô nhân viên văn phòng bị lũ xấu xa bắt đi đều diễn ra đúng theo kịch bản.

Giờ chỉ còn vai của tôi, Para và cô nữ sinh cấp ba nữa thôi. Tuy có khá nhiều đoạn hội thoại không đầu không cuối, nhưng vài câu đùa tếu thi thoảng điểm thêm vào đều được hưởng ứng nhiệt liệt. Thật tốt.

Nửa đầu vở là những đoạn hội thoại thường nhật nhắc tới sự tồn tại của anh hùng và tập đoàn ác bá, cũng ngầm đưa ra gợi ý cho thấy những kẻ xấu đang sống trà trộn với người tốt. Đương nhiên phải sắp xếp vài đối tượng đáng nghi trong số dân thường để đánh lạc hướng. Nhưng cái vòng đeo nơi tay của Para có cùng dấu ấn trên mấy bộ đồ trùm toàn thân lũ lâu la. Para có ý muốn gợi ý cho khán giả, nên nhiều lần cố tình khoe ra cái vòng đó.

Ánh sáng rồi cũng mờ dần, điệu nhạc rùng rợn nổi lên. Mấy cậu trai mặc đồ bó toàn thân trong vai lâu la xuất hiện. Cô nữ sinh cấp ba gào lên, kịp gọi tên người anh hùng lúc suýt bị mấy tên tay chân kéo đi. Nhưng anh hùng không xuất hiện ngay.

Thời điểm đó thật ra tôi cũng rút xuống, chỉ để lại mình Para trên sân khấu. Tôi nhanh chóng cởi bộ đồ thể thao ra rồi đeo thêm ít đồ trang trí cho bộ đồ siêu nhân nơi cánh gà. Trong lúc đó, cậu bạn dẫn chuyện đang hô gọi khán giả. Khi tôi đeo mặt nạ vào hoàn thành công tác chuẩn bị, một số khán giả tinh ý đã lên tiếng gọi người anh hùng. Đến lúc tôi xuất hiện rồi!

Nào, hãy xuất hiện rồi đánh bại hết lũ tay chân ác ôn kia, tôi chính là siêu anh hùng đánh bại cái ác cứu giúp dân thường. Ha ha, ngầu quá đi!

Tôi bắt chước những động tác đặc trưng để vung vẩy đánh bại đám tay chân, bỗng tiếng chuông rền vang. Từ bên cánh gà, một con quỷ mặc bộ trang phục nặng trịch xuất hiện, là cậu trai to con nhất lớp. Tất thảy mọi người đều sợ hãi, tôi là kẻ duy nhất kiên cường đối mặt. Trận chiến càng cam go, tôi càng hăng sức hơn, phải sử dụng rất nhiều chiêu thức mới có thể hạ gục được hắn. Lũ lâu la tỏ ra nhục nhã rất lố lăng rồi thất thểu rút lui.

Vậy là đã lấy lại được sự bình yên cho thị trấn! Tôi còn đang nghĩ vậy thì tiếng cười cao chói lói của Para đã biến mất từ lúc nào vang vọng lại từ cánh gà. Thế là phản diện chính đã lên sàn, tuy nội tâm chỉ là một cô nàng Paparapa. Tôi cũng run lên vì không thể ngờ bạn bè của mình lại là kẻ địch. Kịch bản gốc đã dựng nên một mối tình bi thảm, để kẻ địch của tôi là vai nam nhưng tình hình thế này chỉ biết lái theo hướng như vậy thôi. Khi biết được kẻ đó trước giờ chỉ giả vờ làm bạn với mình, vị anh hùng đã vô cùng thống khổ. Nhưng để duy trì hòa bình, cô ấy bắt buộc phải gượng dậy đối mặt.

Nhưng kẻ này đúng là đầu lĩnh có khác. Cây gậy đó di chuyển theo nhịp điệu của âm thanh, vô hiệu hóa mọi đòn tấn công của tôi, thậm chí tôi còn bị mấy trò ma thuật mị hoặc kia đánh gục. Anh hùng đã rơi vào thảm cảnh rồi.

Những vai diễn thường dân lên tiếng kêu gọi người anh hùng. Tiếp theo là tiếng người dẫn chuyện kêu gọi khán giả. Những vị khán giả tinh ý nhanh chóng lên tiếng tiếp sức, tôi đứng lên và kết hợp với sự hỗ trợ từ hiệu ứng âm thanh ánh sáng để thu gom toàn bộ sức mạnh vào tuyệt chiêu phi cước thành danh của mình!

Giây phút đó, tôi đã giành hết sự chú ý từ Para. “Ra hết sức đi.” Cú đá hết sức bình sinh của tôi trúng phần vai Para được lót lớp đệm bảo vệ, Para ngã lăn đùng theo một kiểu cách vô cùng khôi hài.

Tên đầu lĩnh phản diện nói nốt câu thoại cuối cùng rồi tắt thở, được đám lâu la kéo vào trong cánh gà. Chỉ còn lại cái mặt nạ cáo. Mọi người chung quanh nhìn thấy cảnh này liền hô lên vang dội. Người dẫn chuyện cũng hối thúc khán giả vỗ tay hoan hô.

Từ đoạn này, tôi phải xài đến vài kĩ năng diễn xuất phức tạp đôi chút. Tôi đã đánh bại được kẻ xấu. Nhưng siêu anh hùng đâu thể hớn hở vui mừng bình thường vậy được. Còn cả xúc cảm bi thương khi bạn mình là hóa thân của cái ác, bản thân lại vừa tự tay hạ gục kẻ đó. Tôi phải gánh nỗi đau này trong lòng, vừa chung vui với hòa bình vừa phải truyền tải thông điệp cảnh tỉnh đến toàn bộ người dân Nhật đang đồng thanh hô hào hòa bình được lập nên một cách vô tư vô trách nhiệm mà đẩy mọi tội lỗi lên những kẻ như Para. Đúng là có chút khó diễn.

Nhưng hòa bình rốt cuộc vẫn là một thứ đáng trân trọng, những người còn lại trên sân khấu cùng nhau chia sẻ niềm vui, tôi chỉ cần nói nốt câu thoại là có thể kết thúc vở diễn.

Đây chính là màn diễn siêu nhân lần này của chúng tôi.

Giờ tôi chỉ còn đúng câu thoại này nữa là xong.

Tôi lắng nghe lời thoại của vai cô nhân viên văn phòng trong khi khẽ thả lỏng vai.

Đến đây là có thể an tâm rồi. Không còn áp lực nữa. Tôi cũng chưa từng mắc lỗi chỗ này khi luyện tập.

Nỗi lo sợ nơi cánh gà giờ chỉ còn mơ hồ.

Tôi thở phì một hơi như thể không gắn cái mic theo người, giờ mới có thể thư thái để lần đầu nhìn ngó chung quanh. Đã có thể bước tới đây, không ngờ mình lại mê mải đến mức đó.

Tôi thoáng liếc về phía cánh gà thì thấy nụ cười mãn nguyện của Para. Nhìn xuống hàng ghế khán giả thì thấy Eru đang lo lắng chắp hai tay cầu nguyện. Jika đang cười cười nhìn về phía chúng tôi. Còn trên sân khấu là những người bạn cùng lớp vô cùng đáng yêu. Cả cậu bạn đóng vai “người qua đường B” không có nổi một câu thoại còn không được gắn mic theo người nhưng đã trao tặng tôi dũng khí khi nãy, ha ha.

A, tâm trạng này là sao?

Một tháng vừa qua thật là vui.

Tôi bất chợt nghĩ đến điều này trên sân khấu. Có lẽ là do cái tính bốc đồng của Para.

Nhưng bốc đồng được như vậy cũng là hạnh phúc.

Mọi người đều tuyệt vời. Nếu thiếu đi tài năng, nỗ lực, sự cố gắng và kiên trì của mọi người thì mọi thứ - phục trang, bối cảnh, âm thanh, ánh sáng - đã chẳng thể hoàn thành. Được ở chung với những người bạn như thế, được làm những điều như thế, tôi cảm thấy hạnh phúc.

Vốn dĩ cả sân khấu này nữa, nếu không vì Para mang trong mình tham vọng lớn lao thì đã không thể khơi mào mọi thứ.

Cô nàng đó bình thường vẫn tự nhiên thả giàn như Paparapa, nên tôi ngại ngùng lắm không miệng nào dám nói ra với người khác cả...

Cậu ấy hiểu hết những điều mình muốn làm, còn không ngần ngại mà thực hiện chúng.

Trong khi dạo này, tôi lúc nào cũng ủ dột như một đứa oắt con nhàm chán. Bản thân tôi cũng hiểu được điều đó.

Tôi cứ luôn lo lắng không biết nên làm gì với tương lai của mình, đồ thị cứ lộn nhào âm dương trong đầu.

A, tôi cũng muốn mình có thể thoải mái và chất chơi được như các bạn để hướng tới điều muốn làm.

“...”

“... Hê?”

Giờ tôi mới nhận ra mình đang làm một điều không thể tin nổi.

Một điều không thể tin nổi.

Tôi đã lơ đãng.

Tôi vẫn đang đứng trên sân khấu, nhưng lại lơ đãng mà chìm vào suy nghĩ rồi quên khuấy đi mọi thứ.

Vậy nên, mãi tới khi cô bạn bên cạnh miễn cưỡng chọc chọc vào vai, tôi hoàn toàn không nhận thấy đã đến lượt thoại của mình.

Chết, không được rồi. Không thể ngờ tôi lại gây ra lỗi vào lúc này.

Tôi vội vội vàng vàng định dùng mic để diễn đoạn của mình. Chỉ có ba dòng thoại. Là câu thoại cuối cùng kết thúc màn diễn.

Không được, không được, phải nói cho rõ ràng. Màn diễn này là kỉ niệm của mọi người, còn đánh cược cả ước mơ của Para.

Đánh cược cả...

(Mikki?)

Người bạn bên cạnh lo lắng liếc mắt như có ý hỏi tôi. Tôi biết rồi, đến lượt thoại của tôi rồi. Đến lượt thoại của tôi rồi...

Câu thoại cuối cùng cần phải nói trong khi nhìn thẳng xuống hàng ghế khán gi?