Bí mật III
Khi nhìn mạch đập của mấy người mặc áo khoác đồng phục đi trong sân bay, tôi để ý thấy nhịp tim của họ nhanh hơn hẳn bình thường.
Hiểu rồi, chắc mọi người đang hớn hở với chuyến tham quan đây mà.
One, two, three, four. One, two, three, four.
Mặt khác, bốn con số tôi thấy được trong tim mình đang đập đều đặn với cùng một nhịp độ không đổi.
Kể cả lúc vui vẻ hay hạnh phúc thì nhịp đập trái tim tôi vẫn vậy thôi.
Tôi có năng lực nhìn thấy mạch đập của mọi người, cũng có khả năng quan sát được mạch đập của chính mình nên tự bao giờ đã có thói quen giữ nhịp đập ổn định. Thói quen đó giúp tôi giữ mình bình tĩnh.
Cũng có người nói giữ được bình tĩnh là một ưu điểm. Nhưng không phải vậy. Chỉ là một con người lạnh lùng thôi. Suy nghĩ đó như một sự hành hạ, cũng khiến tôi xác nhận lại niềm tin mình là một con người đặc biệt. Sáng ra đã thấy khó chịu.
Khi tôi tới sảnh tập trung, liền thấy mấy đứa bạn cùng lớp. Thấy một cậu chàng đang lơ đãng, tôi miễn cưỡng lên tiếng gọi.
“Xin chào, khỏe không Hoàng tử?”
“... Ô, chào Para. Tôi không phải Hoàng tử nhưng tâm trạng đang rất tốt.”
“Thế thì quá tốt rồi.”
Tôi vừa nói vậy vừa tiến sang nửa bước, dụi vào cánh tay cậu ta.
Tuy đây chỉ là một cái chạm nhẹ thông thường nhưng mấy tháng nay tôi đang dùng loại dầu gội tên này vẫn hay khen để rù quến cậu. Hơn nữa, con trai thích con gái nhỏ người nên tôi cũng lựa theo khoảng cách chiều cao giữa hai đứa để có thể dễ dàng lọt vào tầm mắt cậu ta hơn.
Nhưng hành động đó vẫn không có hiệu quả gì, như mọi khi.
Trái tim Hoàng tử vẫn bình thản như vậy. Tôi nhìn con số chỉ nhịp tim hiện lên nơi ngực tên này, càng củng cố suy nghĩ của mình.
Tôi chính là không ưa cậu ta ở điểm ấy.
Trái tim tôi đập bình thản trước chuyến tham quan nhưng vẫn có người tôi thích và ghét chứ. Nếu phải nói ra thì tên này chính là dạng người tiêu biểu tôi không thích trong lớp.
Mọi người rất mến cậu và hay gọi cậu là Jika.
Nhưng tôi không hẳn ghét cậu ta vì mấy lí do như dáng người cao ráo, gương mặt nét nào ra nét đấy hay thể thao toàn tài.
Chỉ vì cậu ta giống tôi. Nhịp tim của cậu và nhịp tim của tôi.
Chỉ mình tôi biết được bản chất của tên đó.
Gương mặt kia có tỏ ra cao hứng thế nào, miệng có nói vui đến thế nào, nhịp tim của cậu cũng không hề suy suyển trừ lúc vận động hay phản xạ lại điều gì. Tên này cũng giống tôi, lạnh tanh ở trong lòng. Tôi không tài nào thích được một người như vậy.
Tôi biết rõ là chẳng có mấy hiệu quả nhưng cố tình trêu cũng đâu mất gì, bèn tháo nút áo khoác của cậu ta rồi luồn tay vào.
Hoàng tử chẳng thèm ngăn tôi lại, mặc tôi thích làm gì thì làm.
“Cậu làm gì thế, Para?”
“Lạnh quá mà.”
Cứ thế thôi, tôi có làm ra mấy hành động chướng mắt như kiểu tình nhân thì trái tim tên này cũng không hề hỗn loạn. Tôi thấy không ăn thua liền đổi tư thế ôm lấy cậu ta.
Tôi đã nghĩ là không có hiệu quả gì đâu, nhưng khi tôi làm như thế, trái tim lại thót lên một nhịp.
Nhưng không phải nhịp tim của cậu ta.
Trái tim tôi đã rung động khi nghe thấy một tiếng vọng từ lồng ngực tên đó.
Riing.
Khi nhận ra âm thanh nho nhỏ đó, tôi vội vàng buông cậu ta ra.
Thấy cậu ta có vẻ thắc mắc, tôi chợt cảm thấy một cơn sóng cồn tràn qua tim mình. Nhưng nó ngay lập tức về với nhịp điệu bình thường, tôi nặn ra cho mình một vẻ mặt ngạc nhiên, đầu tiên phải tìm cách gợi phản ứng từ tên này đã.
“Có tiếng chuông.”
Ngay giây phút tiếng nói của tôi vọng tới tai cậu, một chuyện hiếm có xảy ra cùng lúc với nhịp run lên của trái tim tôi.
Trái tim của chàng Hoàng tử với nụ cười tuyệt vời đó đã lên nhịp rồi. Vậy nghĩa là, cái chuông giấu trong ngực tên ấy mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Tôi định dụ cậu nói ra sự thật.
“Cậu tính làm gì với cái chuông đó?”
“Ê... không.”
Tôi đã chờ mong tên này buột miệng nói ra điều gì nhưng mà lớp phòng thủ quá chắc chắn, cậu ta không nói thêm gì nữa.
“Có khi nào là Mikki...”
Tôi cố đu bám. Định bụng lôi một cái tên đặc biệt ra để đo phản ứng của cậu ta.
Nhưng trái tim kia chẳng có phản ứng gì hơn, tên đó nhìn lướt qua sau lưng tôi rồi nói với vẻ nhấm nhẳng.
“Không, ừm, là bí mật. Cậu hãy để ý sau lưng đi.”
Bí mật? Bí mật gì? Sau lưng?
“Xin chào! Para! Sao thế? Không khỏe hả? Giờ chúng ta đi xuống đảo phía nam cơ mà?”
Cùng với tiếng chào hỏi vui vẻ kia, tôi bị ôm chầm lấy từ sau lưng. Mọi thắc mắc trong lòng cũng bị ném tung hết vào không khí. Thoát khỏi vòng tay chắc khỏe của cô bạn, tôi quay lại thì thấy cô bạn đáng yêu của mình đang đội mũ rơm giữa tiết trời tháng Hai lạnh cóng, trong khi tất thảy mọi người chung quanh đều đội mũ len và quàng khăn.
“Chào, Mikki. Giữa mùa đông mà đội mũ rơm, cậu đúng là dẫn đầu xu hướng.”
“Gì cơ, mũ len với khăn đúng là phiền phức! Ta đi về phương nam, phương nam cơ mà!”
Mikki lay lấy lay để vai tôi với vẻ hào hứng, nhịp tim cậu ấy cũng đang nhanh và mạnh hơn bất cứ ai ở đây.
Thấy vậy, tôi không khỏi mỉm cười.
Có kẻ mình không ưa thì cũng có người mình yêu quý.
Mikki là cô bạn đáng yêu đáng quý của tôi.
Nếu dùng một vài từ nhận xét về cô bạn này thì chỉ có thể nói là ngốc nghếch, nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp. Ấy chết, tôi mà nói ra những lời này chắc chắn nàng ta sẽ nổi cáu lên cho xem.
Nhưng mà cô bạn này khác hẳn tôi, trái tim luôn dễ dàng xao động bởi mọi thứ, một cô nàng rất tốt.
Tôi ngưỡng mộ những người như cô ấy. Đương nhiên, tôi biết mình không thể trở thành người như vậy.
“Tớ yêu Mikki thế này nhất.”
“Tự nhiên sao thế? Nhưng mà, ha ha, cảm ơn. A, chào cậu!”
Mikki vừa thấy một người bạn khác cách đó độ 50 mét, liền buông tôi ra mà chạy đến đó. Miyazato đang thong dong bước lại gần, vai cô ấy hơi nảy lên khi nghe thấy tiếng gọi lớn từ xa nhưng sau đó liền cười xòa thật dịu dàng.
Câu hỏi đã bị quăng thẳng vào hư không, tôi định tiếp tục truy hỏi Hoàng tử đến cùng. Nhưng tên khốn lắm bạn bè này đã cuốn vào cuộc chuyện trò với mấy đứa trong lớp, thành thử tôi ôm cục tức to đùng hơn cả mọi khi mà lên máy bay.
Chẳng biết lão Thần linh ở nơi nào trên thế giới này đã quyết định sự hòa hợp của hai con người ngay khi gặp gỡ.
Điều đó phụ thuộc vào những thứ như mắt nhìn, lập trường hoàn cảnh gặp gỡ chứ chẳng buông tuồng đến mức chết người được.
Chẳng hạn người ta cao hay thấp, địa vị trong trường cao hay thấp. Hay chuyện ở bên nhau lâu hay không có bạn bè hay không.
Con người dựa vào những yếu tố đơn giản như vậy để xét đoán quan hệ giữa người và người.
Tôi không muốn Mikki yêu quý trở thành một người như vậy.
Bởi vì, tôi thấy bản thân mình đáng ghét, luôn sống quẩn quanh với những suy nghĩ khó chịu.
Nhưng cảm xúc cũng là thứ mạnh mẽ nhất quyết định mối quan hệ giữa người với người, đủ sức đánh bay mọi rào cản.
Tôi luôn canh cánh chuyện đó trong lòng nên mấy tháng nay mới cố vun đắp cho tình cảm của một cậu bạn. Đúng đối tượng của mối tình thầm kín đó chính là cô bạn đáng yêu đáng quý Mikki. Tôi sẽ chứng minh tình cảm đơn phương của cậu bạn đó không phải nhất thời.
Ban đầu, tôi chỉ dõi theo. Dõi theo như một kẻ thứ ba không phiền nhiễu. Đôi lúc lại làm người qua đường bóng gió xa xôi mấy lời Mikki nói. Nhưng mãi chẳng thấy có chút tiến triển gì, nên tôi mới xắn tay vào hỗ trợ. Tôi tìm cách cho hai người đó được ở riêng với nhau. Nhưng mà, ngạc nhiên thay chẳng thấy nhúc nhích tẹo nào. Tôi đây là kiểu người có thể làm gì thì sẽ làm bằng mọi giá. Phải dọn dẹp tên Hoàng tử không gì lay chuyển được lúc nào cũng lượn lờ bên Mikki với lí do bạn từ thuở nhỏ kia trước đã.
Tôi nên dọn dẹp tên đó thế nào đây? Cách đơn giản nhất có thể nghĩ ra được là bắt gọn thôi. Tóm lại là khiến tên đó thích mình.
Tôi đã thử qua khá nhiều phương pháp rồi. Nào là nghiên cứu kiểu tóc của bạn gái cũ cậu ta rồi dùng kiểu đầu đó tiếp cận, vài lần thử áp ngực vào người cậu ta, còn cùng ăn trưa nữa. Nhưng đến giờ vẫn chưa có tí hiệu quả nào.
Đương nhiên là mưu đồ tấn công vẫn không hề nao núng kể cả trong đợt tham quan ngoại khóa này. Nhưng tình hình hiện tại đã khác rồi.
Cậu ta mang theo thứ đó. Chuông. Đó là một thứ khá phiền nhiễu.
Cái chuông đó với bọn tôi có thể mang ý nghĩa khác xa so với những người thuộc về các cộng đồng khác. Tôi buộc phải giải thích thế này.
Nó là một kiểu “bùa may” giúp cho người ta có được tình yêu ngọt ngào buồn nôn được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác trong trường tôi.
Nếu hai người đi riêng với nhau trong buổi tham quan ngoại khóa và tặng chuông cho đối phương thì có thể mãi mãi bên nhau, bình thường thế thôi.
Lời đồn thổi đó bắt nguồn như thế nào vốn chẳng có gì liên quan, nên tôi xin miễn giải thích loằng ngoằng. Cũng chẳng cần biết nó có tác dụng thật hay không. Chỉ cần biết là trao chuông đồng nghĩa với thổ lộ tình cảm với đối phương, mà điều đó thì ý nghĩa đấy.
Hoàng tử đang giữ chiếc chuông đó, có nghĩa là tên này định trao nó cho ai đó hoặc đã nhận được từ ai đó.
Đã thế cậu ta còn nhìn Mikki, vẻ như muốn né tránh vấn đề. Nếu cậu nhận cái chuông này từ con gái lớp khác, tôi có thể bỏ qua. Nhưng đáng tiếc thay, khả năng cao là liên quan tới Mikki.
Tôi phải tìm bằng được lời giải cho vấn đề này. Lỡ to chuyện còn tiện chia rẽ Mikki và Hoàng tử, còn không được để họ nhận ra mình đang để tâm quá mức nữa.
Một kẻ có trái tim băng giá như vậy không thể nào đoạt được trái tim nồng nhiệt của Mikki.
“Hoàng tử của sư phụ đã được ai tặng chuông hả?”
Tôi nhìn qua đám nam sinh cùng câu lạc bộ với Hoàng tử, không đánh động mà ôm vòng lấy vai Kyou từ sau lưng, cả trái tim lẫn cơ thể cậu đệ tử run bắn lên.
“Giật cả mình. A, Jika hả? Tôi không nghe nhắc tới, nhưng tên đó nhận được cũng có gì là lạ đâu.”
“Mikki tặng đó.”
Một lời đó của tôi đủ để trái tim cậu Kyou ảm đạm hẳn đi trong Công viên Kỉ niệm Hòa bình ồn ào hỗn loạn.
“Sư phụ đùa đó. Nhưng biết đâu đấy.”
“A, ừ, a, đúng, ừ.”
Thật sự thì cậu đệ tử này chưa từng mở miệng thừa nhận tình cảm của mình với Mikki. Ấy thế mà, tôi không cần năng lực nào cũng đọc vị rõ ràng.
Tôi thích cậu đệ tử này, trái tim có thể rung rinh đến thế vì người mình thích.
“Sư..., sư phụ định tặng cho ai?”
Tôi là sư phụ dạy ghi ta cho cậu ấy, nhưng thấy cách gọi này khá thú vị nên bình thường cũng bắt gọi.
“Kyou chắc chắn có mang theo chuông hả?”
“Dạ, không.”
“Mệnh lệnh của sư phụ. Ngay lập tức đi mua, phải tặng cho Mikki trong chuyến tham quan ngoại khóa này.”
Nhịp đập của Kyou càng lúc càng nhanh và mạnh hơn. Chắc chắn cậu ta có tưởng tượng qua rồi. Nếu đã toàn lực sẵn sàng, chẳng lẽ lên sàn diễn lại ngã ngất ra đó được?
Kể cả có ngã ngất ra cũng phải trao cho bằng được.
Đây là chuyện liên quan tới Mikki đó, lên lớp Mười hai thì bắt đầu phải tập trung vào việc học rồi. Cô nàng này có điểm yếu là tầm nhìn hạn hẹp, lại có tinh thần đề phòng vào những lúc cấp thiết sẽ đóng cửa không đón nhận những thông tin ngoài luồng. Ít nhất cũng phải thể hiện được phần nào tâm ý ra đã.
“Không sao, cứ tấn công hết sức sẽ tán đổ được Mikki thôi.”
Tôi nghĩ vậy đấy. Cô ấy khác tôi, mang một trái tim nhiệt thành, chắc chắn sẽ rung động với một tấm lòng nhiệt thành khác. Nếu là một kẻ ngốc vô tình áp đặt tình cảm của mình mà không để tâm tới cảm xúc của Mikki, chắc tôi sẽ dìm tên đó xuống đáy biển xanh thẳm. Nhưng Kyou là một cậu bạn luôn hạ mình tránh né buộc tôi phải thúc đẩy cậu ta. Như thế này này.
“Mikki ơi! Kyou bảo gì này!”
Thấy tôi lớn tiếng gọi, Mikki từ xa chạy lại và hỏi “Sao thế?” Kyou bên cạnh câm nín.
“Kyou bảo gì cơ?”
“Ừ, Kyou nói là thích... xích cái gì đó, muốn nói với cậu đó.”
Tôi nháy mắt kèm cả ẩn ý đe dọa Kyou trong khi rời đi. Coi như đã đạt được mục đích rồi, cố ý chọc cho trái tim kẻ khác phải giật mình. Khi trái tim đập càng nhanh càng mạnh hơn thì sự bình tĩnh cũng mất đi. Nhưng cũng có lúc con người nên đánh mất sự bình tĩnh của mình. Nhất là trường hợp của Kyou, cậu ta có thể hành động táo gan thì sao.
Tôi bỏ lại hai con người đó, cùng ra bàn tán lảm nhảm với đám bạn gái mà Mikki đi cùng lúc nãy theo phong cách rất Para.
Cái biệt danh Para là do Mikki yêu quý đặt cho tôi đấy.
Tôi sinh ra với năng lực nhận biết được tốc độ nhịp tim của con người, nên ít ra cũng muốn kích thích ai đó chút đỉnh. Tuy hơi thấy có lỗi nhưng đó cũng là một chút tự hào của tôi. Kể từ khi hành xử theo tốc độ tim đập của mọi người, một ngày nọ tôi bắt đầu được gọi bằng cái tên này.
Para trong Paparapa.
Mỉa mai thay, tôi lại thấy hãnh diện. Tuy nhất quyết không để lộ ra bản chất của mình.
Cái biệt danh đó cũng có cái lợi của nó. Bởi trên thế gian này, con người luôn dễ tha thứ cho những hành vi mang danh tính cách.
Đầu óc cậu ta quái lạ lắm, kệ đi. Cứ mặc cậu ta.
Tôi sẽ tận dụng hết mức cái lợi thế mà cá tính Para kia mang lại.
“Giờ là thời điểm người ta bắt đầu thổ lộ với nhau này.”
“Yên nào, Kuroda!”
Vào đêm đầu tiên của chuyến tham quan, tôi quan sát nhịp tim của đám bạn học khi nghe tới từ “tỏ tình” trong khi giáo viên gắt mình với vẻ tức giận. Tuy không đổi nhịp nhưng tốc độ thì mỗi người mỗi khác. Tôi đương nhiên sẽ chú tâm đến những nhịp tim đập nhanh nhất. Chắc chắn là đang đợi cơ hội hay đã trao cho người ta rồi thì phải. Một người như Kyou chắc chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi, nhưng con trai thì tạm bỏ qua.
Tôi để ý là Mikki và cả Miyazato cũng không phản ứng ngay với lời mình nói. Theo những gì tôi thấy được, Mikki và mấy đứa con gái quen thân với Hoàng tử đều không có dấu hiệu gì bất thường.
Vậy cái chuông đó chắc là để tặng ai khác. Giờ tôi cũng nghĩ ra, chẳng ai tỏ tình ngay trước lúc xuất phát đi tham quan. Nhịp tim của tên Hoàng tử đó vẫn tĩnh lặng như vậy, miệng nhồm nhoàm ăn tôm chiên.
Có vẻ Hoàng tử đã nhận ra ánh mắt tôi nên tươi cười nhìn lại.
Tôi không để lộ ra ngoài mặt nhưng trong lòng thấy tức tối.
Vào đêm đầu tiên, tôi không quan sát được điều gì bất thường.
À thật ra thì Mikki đã ném gối vào người tôi và cuốn cả phòng vào đại hội ném gối, mọi người đều mệt phờ sau khi chơi xong và lăn ra ngủ trước khi chuyện gì kịp xảy ra. Ra thế, chỉ cần làm hao tổn sức mạnh vô ích của những kẻ định tham gia vào cuộc đấu.
Vậy nên tôi là kẻ duy nhất còn lại với màn đêm.
Tôi cũng có nhiều đêm không ngủ vì đủ thứ phải lo nghĩ. Mọi người cũng hay bảo tôi luôn lờ đờ buồn ngủ cả ngày, cũng vì việc đó cả. Hôm nay cũng thế.
Tôi trằn trọc trong chăn một hồi lâu, còn bò dậy mấy lần chui vào chăn của Mikki, rồi còn uống trà vài bận nên chẳng mấy chốc chai nước trà cũng cạn sạch. Chẳng còn cách nào, tôi đành phải xuống chỗ máy tự động dưới tầng một mua nước để thay đổi không khí.
Phòng tôi có năm bạn nữa. Tôi kiểm tra lại chính xác nhịp tim của họ rồi bước ra ngoài hành lang tối. Phòng bọn tôi ở trên tầng năm. Tầng bốn là chỗ ngủ của thầy cô. Nam sinh thì ở dưới tầng ba. Khi tôi đi bộ ra chỗ thang máy ngoài hành lang thì đúng lúc hai giáo viên đang đổi ca trực cho nhau.
“Em không ngủ được nên muốn đi mua ít nước uống ạ,” tôi thành thật khai báo rồi bước vào trong thang máy. Khi ấn nút tầng một, tôi thở ra một cái phù.
Chẳng mấy chốc thang máy đã dừng lại. Tôi đinh ninh đã xuống tầng một rồi nên cũng chẳng kiểm tra mà cứ thế bước tới và va ngay phải một bức tường.
“Ồ, Para. Xin lỗi nhé.”
Tôi ngẩng lên nhìn thì thấy Hoàng tử trong bộ đồ ngủ. Tôi nhìn lên biển hiện số của thang máy và nhận ra mới đến tầng ba thôi. Tôi tặc lưỡi, che giấu tâm tình của mình rồi lui lại, “Thang đi xuống có được không? Chắc là định đi tán gái hả?” tôi bắt chuyện với cậu ta bằng vẻ trêu chọc.
“Làm gì có! Tớ thấy khô họng nên đi mua ít nước thôi. Para thì sao?”
“Tớ định đi tán giai, ai ngờ lại bị Hoàng tử làm phiền.”
“Sao cậu cứ gọi tớ là Hoàng tử mãi thế?”
Trong lòng chẳng thấy vui thích gì nhưng cậu ta vẫn trưng điệu cười dịu dàng như Hoàng tử đó ra vừa đúng lúc thang máy dừng ở tầng một. Khuôn mặt các thầy cô mỗi người một vẻ khi nhìn thấy hai đứa. Tôi thấy phiền nên phủ đầu trước.
“Em đang nóng người quá nên định lén cùng Hoàng tử trốn ra ngoài ạ.”
Sau khi nhìn lướt vẻ mặt của các giáo viên, anh chàng bên cạnh liền nói thêm. “Bọn em tình cờ gặp nhau ở thang máy thôi ạ.”
Tôi rút ví ra và đi về phía máy bán hàng tự động. “Đừng nói vớ vẩn nữa, nhanh về phòng đi,” giọng thầy chủ nhiệm với theo sau lưng.
Mua xong chai nước trà, tôi ngó sang thấy Hoàng tử đang bám theo giáo viên phụ trách câu lạc bộ rồi. Tôi đã định mặc kệ tên đó ở đấy nhưng Hoàng tử lại kết thúc câu chuyện và đi theo tôi.
“Cậu không định mua nước sao?”
“À, phải rồi.”
Thái độ này không đúng với tên đó lắm. Đấy là kiểu của Mikki mà.
Cậu ta mua trà và lon cà phê. Chắc cũng không có ý đi ngủ.
Thang máy đi lên tầng năm. Tôi đang im lặng chờ đợi, thì cậu ta đột ngột mở miệng.
“Mà này, cái chuông đó không có gì đâu.”
Tôi không ngờ tên này lại chủ động nhắc tới chuyện đó, nên cũng có chút ngạc nhiên quay sang nhìn cậu ta.
“Hoàng tử đã bảo không thì là không rồi.”
Cậu ta bật cười. Không phải nụ cười sảng khoái với bất cứ ai, mà thoáng chút phiền lòng. Tôi chợt nghĩ đến ý nghĩa ẩn trong nét mặt đó.
“Không, thực sự không phải chuyện Para nên quan tâm đâu. Vậy nên, là...”
“Vậy nên là sao cơ?”
“Cậu không cần cố tìm kiếm làm gì, cứ vui chơi cho thỏa nhé. Hình như cậu có nói điều gì trong giờ ăn mà?”
“...”
Chính vì thế, tôi mới không thích tên này.
Tôi không thể chịu được cái bụng tức anh ách, nên cứ kệ theo thang xuống tầng một.
“À, nếu Para có ý tỏ tình với ai thì lại là chuyện khác.”
“Trái tim tớ đã hiến dâng cho Hoàng tử, nếu chàng không có ý đưa chuông cho ai thì tớ đây có thể thoải mái rồi.”
“A ha ha, cảm ơn nhé. Nhưng đích thực không phải chuyện đáng để Para bận tâm đâu.”
Thang dừng lại. Ở tầng ba.
“Ô, chào nhé, ngày mai gặp lại. Ngủ ngon!”
Tên đó giơ tay chào, tôi cũng chỉ biết đáp “Ừ” cho qua. Giọng điệu đó lại khiến tôi đoan chắc được một điều.
Hôm nay chắc lại là một đêm mất ngủ rồi.
Kết quả là tôi ngủ thiếp đi khi trời gần sáng. Kí ức cuối cùng của tôi là nằm nghiêng người nghe nhạc trong khi thấy kim ngắn đồng hồ ở đâu đó giữa số bốn và số năm. Mikki trong bộ đồ ngủ dễ thương cực kì đánh thức tôi dậy lúc sáu rưỡi. Tôi vờ ngủ mê mà ôm vật Mikki xuống, nhưng cú quăng người đã đánh tan ngay cơn buồn ngủ.
Sau khi ăn sáng, bọn tôi lên xe buýt để ra biển đi thuyền vào buổi sáng.
Trong khi đi chơi thuyền, hay khi cùng mọi người đi dọc bờ biển, rồi xem người dân địa phương biểu diễn dân vũ, tôi vẫn vô cùng hứng thú ngắm nhìn và lắng nghe mọi thứ mà lòng ngẫm nghĩ về chuyện đêm qua.
Tại sao tên đó phải tốn sức nói chuyện này với tôi làm gì? Nhịp tim của cậu ta luôn bình thường trong mọi trường hợp, có thể điều này cũng chẳng là gì nhưng tên này đã nói vậy với tôi thì chắc cũng phải có ý nghĩa gì đó. Câu nói “Cậu không cần để tâm” dường như là mong tôi không để tâm thật. Tôi nhận ra khi chạm phải chiếc chuông vào sáng hôm qua, trái tim tên đó đã giật thót lên. Vậy càng chắc chắn cậu ta bảo tôi không cần để tâm, tức là mong tôi không để tâm tới chuyện này rồi. Nếu đã vậy thì lại quay trở về câu hỏi ban đầu. Sợi chỉ buộc chuông của Hoàng tử định kết với ai đây?
“Para cũng thiếu ngủ hả? Thấy gà gật. Tớ cũng buồn ngủ quá.”
Hoàng tử đang ngáp một cái rõ lớn bên cạnh. Chiều ngày thứ hai, cả trường đến thăm Viện Hải dương học sau bữa trưa. Tôi và Hoàng tử thân thiện đứng cạnh nhau ngắm nhìn đàn cá tung tăng trong bể. Đây thật tình là một hành động có tính toán. Tôi và Miyazato đang tìm cách giữ Hoàng tử xa khỏi Kyou. Hiện Mikki và Kyou đang ngắm cá và vui vẻ trò chuyện ở cách chúng tôi một khoảng. Không tốt sao, một cuộc hẹn hò trong Viện Hải dương học. Tôi đã ra lệnh cho đồ đệ phải tặng chuông cho cô bạn rồi nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì.
Vào lúc Miyazato đi vệ sinh, tôi tìm cách lựa lời nói với Hoàng tử.
“Tại Hoàng tử nói ra những điều thâm sâu làm tớ ngủ không nổi đó.”
Tôi làm ra vẻ mặt như thể mình thật sự quan tâm rồi khẽ cúi xuống, thẽ thọt hỏi.
“Cái chuông đó, cậu định trao cho ai?”
Hoàng tử dường như ngay từ đầu đã không nhận ra tôi đang diễn, liền lắc đầu.
“Đã bảo đây không phải là chuyện Para cần để tâm mà...”
Hoàng tử chợt ngừng lời. Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy thì thấy Miyazato đang quay lại. Áo sơ mi trắng, váy xanh. Trang phục của cậu ấy hôm nay mang tông màu của biển, cũng hợp với dáng hình nhỏ bé ấy.
“Sao thế? Ơ, quần áo tớ dính gì hả?”
Hoàng tử cười xòa nhìn Miyazato áp hai tay lên mặt trong khi ngó quanh người mình.
“Không, không, hôm nay Eru mặc bộ quần áo trông như kem đá bào ấy. Para nhỉ?”
“... Ừm, trông ngon lành quá. Thật muốn ăn.”
Miyazato bật cười vui vẻ khi nghe tôi nói vậy.
Tôi ngắm nhìn nụ cười đó, lòng cũng thấy vui vui vì cô bạn này có thể cười thoải mái như vậy với bọn tôi. Tôi cũng thích cậu ấy lắm. Miyazato là một cô gái ngoan. Khác hẳn kẻ giả tạo lừa mình dối người như tôi đây.
Không muốn Miyazato nghe lại bảo tôi không cần để tâm, tên này đúng là thích đùa.
Ơ, biết đâu cậu ta lại định tặng cái chuông này cho Miyazato nhỉ? Hai người này cùng một tổ trong đợt Lễ hội Văn hóa nên cũng thân thiết với nhau hơn.
Hay cứ đặt cược xem sao? Nếu có thể làm gì thì hãy làm bằng mọi giá. Trên thế giới này có mấy ai ân hận vì những điều mình đã làm? Cứ đặt cược xem chàng Hoàng tử cẩn thận mồm mép này liệu có lúc hớ hênh điều gì không.
Bọn tôi đi thành hàng đến khi thấy một bể cá khổng lồ hiện ra, Mikki cứ gào loạn lên “ối trời, đẹp chưa, đẹp chưa kìa” đằng sau. Đầu tiên, tôi bắt chuyện với Hoàng tử bằng cách khen nơi này đẹp, rất thích hợp làm chốn hẹn hò.
“Hoàng tử này.”
“Para! Đẹp quá! Đẹp quá!”
Chiến lược của tôi đã bị Mikki phá hoại trong trạng thái phấn khích. Mikki chộp lấy cánh tay tôi rồi kéo giật. Cũng chẳng cần phải kiểm tra nhịp tim của Mikki làm gì, tôi có thể cảm nhận trực tiếp nhịp đập đó thông qua cánh tay đang chạm vào người cậu ấy. Thật sự cánh tay tôi còn hơi đau kìa. Nhưng mà, tôi đâu có lí do gì để ngăn cản niềm vui của Mikki. Chuyện trò với Hoàng tử đương nhiên cũng đâu sánh bằng.
Khi quyết định để mặc cho Mikki kéo mình đi, tôi thoáng thấy Hoàng tử đang cười với vẻ vui thích.
“Đẹp quá! Thật sự đẹp quá đi!”
Mikki dễ thương cứ như một đứa trẻ, cơn hưng phấn ngày hôm đó kéo dài tới tận đêm không có dấu hiệu nguội đi. Cũng chẳng có ai dập tắt hứng buôn chuyện của Mikki. Nhưng chắc phải cỡ như Kyou mới có thể ngồi lắng nghe chuyện đó suốt nhiều giờ liền mà vẻ mặt không khó chịu chút nào. Tôi cũng có thể.
“Ôi, chắc tương lai tớ sẽ làm cô giáo.”
“Sao không làm cô nuôi dạy hổ [10] ?”
Mikki xỉa đũa vào Hoàng tử ngồi bên cạnh trước câu đùa của cậu ta. Tuy không có ý xỉa thật nhưng mà ăn uống như thế thô lỗ quá.
“Thì năm nào chẳng được đến đó tham quan.”
“Đúng là Mikki, lí do ngốc nghếch ghê.”
Mikki giáng một cú vào vai Hoàng tử. Tôi thấy an tâm hơn vì Kyou không ngây thơ cho rằng hai người này trả treo nhau thế tức là quan hệ không tốt, trái tim cậu ấy có hơi hẫng một nhịp. Nếu đã thấy bất an, sao không hành động ngay đi.
Tôi mà là Kyou, chắc lúc nào cũng tự soi xét bản thân quá mức, tò mò tọc mạch đủ thứ chuyện không chừng. Có lẽ còn bị đánh cho cũng nên. Ăn uống tắm rửa xong là thời gian tự do, đám con gái bọn tôi trốn trong phòng tám chuyện yêu đương, tôi cũng cố gắng chêm Kyou vào câu chuyện. Vì tôi quá hóng hớt, mũi dùi bỗng chĩa về phía tôi.
“Hình như chưa hề hỏi Para về vụ này, cậu có dự định tặng chuông cho ai không?”
Một cô nàng được xưng tụng là có nhiều kinh nghiệm phong phú trong lớp đột nhiên hỏi tôi. Nhìn vẻ mặt nàng ấy, tôi hiểu đó không phải câu hỏi xã giao mà là tò mò thực sự. Chỉ là cô bé này thường có chút lạnh lùng, vậy mà giờ tim lại đập dồn như thế. Tôi nghĩ vậy trong khi nhìn quanh, nhịp tim của Mikki lẫn Miyazato cũng có chút cao hơn. Có lẽ tôi mới là kẻ quái dị khi trái tim không đập nhanh chút nào trong đêm tham quan ngoại khóa.
Mọi người quan tâm đến một kẻ nhạt nhẽo như tôi thì ít ra tôi cũng nên cho họ câu trả lời thành thật.
“Không hứng thú. Con người tớ trời sinh bản tính cô độc mà, hê hê hê, đàn ông phiền phức lắm.”
Không rõ mọi người tiếp nhận câu trả lời này ra sao nhưng ai ai cũng cười. Nếu thoát được câu chuyện bằng cách này thì có thể qua đêm nay rồi, tôi nghĩ vậy mà không phải vậy.
“Nhưng dạo này, cậu cứ gọi Jika là ‘Hoàng tử’, ‘Hoàng tử’, còn suốt ngày dính lấy cậu ấy mà.”
Ra là thế, đến lúc rồi. Nhưng đâu cần phải loạn lên. Câu hỏi này nằm trong dự đoán, tôi đã chuẩn bị sẵn mấy câu trả lời rồi. Chỉ cần lựa ra câu trả lời phù hợp nhất với hoàn cảnh thôi. Tôi hơi suy nghĩ một chút nhưng chưa kịp đáp thì Miyazato đã đỡ lời hộ.
“Hồi đầu tớ cũng thấy có chút hồi hộp khi nhìn cậu ấy, nhưng nhìn lâu thì lại thấy bình thường mà cậu ấy dễ cười thật.”
Đúng là một câu trả lời hay. Nhất là khi tôi cũng chẳng cần phải giải thích gì thêm, chỉ cần đế vào “Đúng vậy đấy” là xong. Vừa có thể phủ nhận tình cảm yêu đương, lại có thể lái sang một dạng cảm xúc khác.
“Trời ạ, ra là vậy sao?”
Đám con gái trong lớp thở dài còn Mikki lại cười.
“Ha ha, ai tưởng tượng được Para và Jika hẹn hò chứ. Chỉ cần nghĩ tới thôi đã cười không khép miệng lại được, đến muốn lật ngửa người luôn rồi.”
Mikki cười như nắc nẻ trong khi lật ngửa người trên chăn. Tôi thấy cô nàng chợt nín cười rồi nhìn lên trần, khóe miệng khẽ nhếch.
“Nhưng chắc sẽ nhận được chuông từ ai đó đấy.”
“A, vui thế.”
“Đơn điệu vậy. Ừm.”
Mikki vẫn cứ nằm ngửa đó, nhìn tôi rồi thì thào với vẻ không nghĩ ngợi gì như mọi khi.
“Không biết người con trai Para thực lòng thích sẽ như thế nào. Người đó có tồn tại không nhỉ?”
“... Hừm, ai mà biết được.”
Tôi chẳng biết đáp thế nào cho xuôi. Không thể thản nhiên như mọi khi.
Một người rung động được trái tim tôi. Trái tim khó rung động này phải ngân nga lên cơ.
Trái tim có thể rung rinh tới mức này đã là vô cùng hiếm hoi rồi. Hiếm hoi đến đắng lòng.
“Tớ đi mua trà đây. A, ai đó đi theo tớ rồi đột nhiên đánh ngất, kéo vào trong góc tối cũng được đó. Ơ kìa, vẻ mặt Mikki chắc định theo tớ đó hả, đáng sợ quá!”
“Im lặng mà đi đi.”
Mikki yêu quý đẩy vào lưng đúng như dự đoán, tôi liền rời khỏi phòng. Sau khi hít một hơi thật sâu, nhịp tim lập tức về mức bình thường. Cũng không còn cảm giác chợn chợn buồn nôn nữa. Chỉ hơi choáng váng do thiếu ngủ thôi.
Hi vọng hôm nay có thể ngủ sớm được.
Tôi thấy mình cũng ngốc khi thầm ước điều này.
Đêm nay, tôi lại nằm lắng nghe tiếng ngáy khe khẽ của Mikki và chong mắt đợi trời sáng.
Ngày thứ ba là một ngày nắng chói chang. Luồng nhiệt của Mặt trời mạnh đến mức khiến cho chiếc áo dài tay cũng trở nên bí bức trong một ngày tháng Hai. Nếu sống trong thời tiết này, tuổi thọ trung bình có khi cũng tăng lên chăng?
Hôm nay, lịch trình thiên về nghiên cứu học tập. Tôi đi mòn chân trong khi lắng nghe giới thiệu về vùng đất này, nhân tiện nghĩ đôi chút về nó. Tôi cũng mong đợi buổi nay lắm nhưng một vấn đề khác phát sinh. Tôi hơi lo cho thể lực của mình.
Thường thì tôi vẫn có thể ngồi học trong lớp bất chấp thiếu ngủ. Nhưng những ngày như thế, tôi luôn về nhà với thân thể mệt bã rồi ngủ lăn ngủ lóc đến tận giờ cơm. Tôi vốn không phải là loại dai sức. Có lẽ thần linh bắt tôi đánh đổi sức lực và thần kinh vận động để có được năng lực này chăng. Có lẽ những thứ đáng ra phải chia cho tôi, Hoàng tử đã hưởng hết rồi.
Tuy cũng chẳng ngủ được mấy nhưng tên đó hôm nay vẫn khỏe như thường. Nhịp tim vẫn đều đặn như mọi khi. Còn tôi chắc do thiếu ngủ mà tim có đập nhanh hơn đôi chút.
Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa, từ sáng tôi đã đe Kyou như vậy rồi lên xe buýt. Do nghĩ tới chuyện mượn vai Hoàng tử để bảo toàn sức lực nên tôi đã chọn chỗ ngồi bên cạnh tên đó. Nhưng khi xe buýt vừa xuất phát được mấy giây, cậu ta đã khẽ bảo tôi.
“Para, tớ xin lỗi nhưng từ giờ cậu có thể thôi trò nghịch phá này không?”
Sao cậu ta lại nói vậy và sao phải khẽ giọng thế, không phải là tôi không hiểu được. Nhưng rút lui đồng nghĩa với công nhận tất cả chỉ là nghịch phá, tôi liền giả ngây.
“Cái gì cơ?”
Hoàng tử cười buồn. Thế cũng được. Tên này biết hành động trước nay của tôi chỉ là quậy phá cũng chẳng sao. Nếu lỡ có ý nghĩ rằng trong trò nghịch phá này cũng có điểm thật lòng thì cũng được thôi.
“Cậu cứ bám lấy tớ, rồi gọi tớ là Hoàng tử. Chẳng vui gì cả đâu. Para cũng muốn chơi cùng với Mikki hơn mà?”
Hừm.
Chậc, tôi cũng sẵn lòng nuốt trôi mong muốn của Hoàng tử đấy chứ. Tuy có hơi quá vì hôm nay chọn ngồi cạnh Hoàng tử là do nghĩ tới vấn đề thể lực của mình thôi. Vậy thì, tôi cũng có thể chậm rãi đi sang chỗ Miyazato. Đáng tiếc, tôi không phải dạng người dễ khuất phục như vậy.
Chắc tên này cũng đã lường trước được tôi sẽ lại đeo lên vẻ mặt quậy phá, miệng khẽ thì thào ra điều kiện chăng. Nhưng nhịp tim không hề biến đổi. Cậu ta chỉ cười một lần với vẻ miễn cưỡng rồi lắc đầu.
Tôi hiểu mình không nhiều năng lượng, những chuyện này chắc cũng chẳng có mấy tác dụng. Nhưng mà, tôi lại chuẩn bị tinh thần khơi lên một thứ xúc cảm chẳng thích thú gì.
“Hòa thuận với nhau nhé, Hoàng tử của tớ.”
“Cậu...”
Đáng lí phải nổi giận, nhưng Hoàng tử chỉ cười với vẻ phiền lòng, đúng là một con người dịu dàng. Ít nhất là vẻ bề ngoài. Tôi lại cứ lợi dụng điểm đó, quả là một kẻ khó ưa. Ít nhất là trong thâm tâm tôi nghĩ vậy.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình thường chọn rút lui. Chắc là vậy. Cảm xúc này hẳn liên quan đến vụ thiếu ngủ đây. Hoặc cũng có thể liên quan tới vụ hôm qua.
Tôi quyết định sẽ thi gan với Hoàng tử.
Chuyện này cũng hiển nhiên thôi, nhưng quãng đường rất dài và căn bản là phải đi bộ.
“Para, đừng gắng sức quá.”
“Không, không sao.”
Hoàng tử nói tôi đừng bám lấy cậu ta, vậy mà vẫn chìa tay cho tôi nắm khi lên dốc hoặc lên bậc thang. Tôi không có lợi thế vận động nên chẳng kiểm soát được nhịp tim của mình, nhưng trái tim cậu ta cũng chỉ khẽ nảy lên đôi chút, còn trông hoàn toàn khỏe mạnh. Tên này là thứ quái vật gì vậy.
Tôi được Hoàng tử giúp đỡ, Mikki và bạn bè dịu dàng cổ vũ, rồi cũng vượt qua được buổi sáng. Giờ ăn trưa tôi vẫn chọn ngồi bên cạnh Hoàng tử. Bình thường tôi sẽ biết ý mà giải thoát cho cậu ta vào giờ ăn trưa, nhưng tôi đã nói rồi đó: thi gan. Tôi đòi Hoàng tử đút cho ăn, còn vòi vĩnh nọ kia. Mikki chỉ cười còn nét mặt Miyazato có vẻ kì lạ. Cô bạn này cũng tinh nhạy ghê đó. Cũng may nhờ thế mà tôi đã phục hồi được thể lực, bữa trưa còn dư đến tám phần nên tôi bèn tha cho Hoàng tử, vụ này thì không dính líu tới chuyện bướng hay không.
Đoạn đường buổi chiều thoải mái hơn buổi sáng nhiều. Cả trường đi xem xét thêm vài địa danh và bảo tàng mĩ thuật địa phương, rồi cùng thưởng thức một buổi biểu diễn nho nhỏ. Lịch trình tham quan có lúc nhẹ nhàng có lúc nặng nhọc, nhưng lúc này lại vô cùng quan trọng đối với tôi.
Sau khi thu dọn xong bữa trưa và đang đi vệ sinh, tôi nảy ra ý định mua một ít đồ uống dinh dưỡng ở đâu đó thì bất chợt cảm giác có người gõ gõ vai mình. Tôi quay lại thì thấy Miyazato, cô bạn duy nhất trong tổ còn sót lại ở sảnh điểm danh tập trung trừ tôi ra, trái tim cậu ấy đang đập hơi nhanh một chút.
Có chuyện gì vậy nhỉ? Tôi hơi nghiêng đầu thắc mắc thì cậu ấy đã lí giải nét mặt kì dị trưa nay của mình.
“A, tớ bảo này, có thể tớ lo chuyện bao đồng nhưng cậu có thể thôi đối xử với Jika như thế được không?”
“Ơ kìa, cậu thấy Hoàng tử khó chịu lắm hả?”
“Ừm, nhưng mà, Para cũng đâu thấy vui.”
Những lời nói đó như đi guốc trong bụng tôi. Trong một thoáng, thực sự chỉ một thoáng thôi, tôi nghĩ rằng mình đã quá mệt mỏi mà không che giấu được bản thân như mọi khi nữa. Cơ mặt của tôi đã biểu lộ rõ lòng tôi và Miyazato nhạy cảm hơn người liền nhận ra điều đó chăng? Tôi thoái lui một bước.
Tôi lập tức nhận ra sai lầm của mình và nặn ra một nụ cười. Tôi còn nói “Đâu, vui mà” nhưng vô tác dụng. Vẻ mặt kì lạ của Miyazato vẫn không mất đi.
Tôi hiểu mình đã mắc kẹt rồi.
Thực ra tôi cũng biết Miyazato dường như có hơi sợ điểm gì đó ở tôi. Có thể cậu ấy đã nắm bắt được một điểm nào mà mọi người không thấy hoặc nhìn thấu được nội tâm lạnh lẽo của tôi, nếu vậy thì tôi có thể hiểu được đích xác nguyên nhân nỗi sợ của cậu ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy thẳng thắn trước mặt tôi như thế, ai thử nghiệm cũng biết điều này vừa khó chịu lại phiền nhiễu đến thế nào. Dường như chỉ muốn chui ngay vào lỗ nẻ nào đó, bất chấp chốn này chẳng có ai.
Tôi đã nghĩ tới chuyện xin lỗi. Cô bạn này vì tôi và Hoàng tử mới lấy hết dũng khí để nói ra trong khi tôi quá quắt như thế. Tôi nghĩ vậy nhưng cũng cảm thấy làm thế tức là công nhận nội tâm mình lạnh lẽo đến chừng nào, nên không thể nói lời “Xin lỗi” dù biết lần này mình chắc chắn sẽ bị ghét.
Chỉ một điều này thôi: tôi cũng ghét chính mình.
“Para và Eru sao thế? Đọ xem ai cười đẹp hơn hả?”
Mikki vừa quay về từ nhà vệ sinh đã cứu vớt tôi nhưng mọi chuyện cũng chẳng thể vãn hồi. Sau đó, hai đứa cứ giữ khoảng cách với nhau, mãi chẳng thể giải trừ được hiểu lầm. Mà không, điều này vốn cũng đâu phải là hiểu lầm. Mọi cảm nhận của Miyazato, đáng sợ thay, đều đúng cả.
Tôi cũng không hề lui bước, sau đó vẫn đi chung với Hoàng tử. Tiếp tục thi gan. Tôi cũng thắc mắc sao mình phải cố đến thế làm gì. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy trò này toàn là do bản thân tự biên tự diễn cả.
Trước giờ tôi vẫn luôn cố gắng vì Para, vì một bản thân được mọi người yêu quý.
Giữ mãi bản thân thật sự của tôi không hề ổn. Nên tôi phải cố gắng, phải cố gắng.
Phải cố gắng, trong lòng cứ ngân mãi điệp khúc đó hẳn là do mệt mỏi quá độ rồi. Cả thể xác, lẫn trái tim. Một bước của Miyazato đã là giọt nước làm tràn li.
Thấy chưa, tôi lại đổ lỗi cho người khác rồi. Trong khi thực ra toàn là mình xấu xa.
Sau khi đi tham quan danh lam thắng cảnh và bảo tàng mĩ thuật, rồi thưởng thức một buổi biểu diễn nho nhỏ, mọi người di chuyển về khách sạn. Bọn tôi có chút thời gian rỗi trước giờ cơm, trưởng nhóm có trách nhiệm đi tập trung nghe phổ biến tình hình, các học sinh khác đều nghỉ ngơi trong phòng. Một nhóm thường có khoảng năm hay sáu người và trưởng nhóm bọn tôi là Hoàng tử. Tên đó sẽ nghe họp về lịch trình này kia cho ngày mai, rồi truyền đạt lại cho mọi người trong bữa tối. Chẳng thấy cô nàng nhắc đến chuyện yêu đương cùng phòng hôm qua đâu cả. Cậu ấy là trưởng nhóm một bên khác.
Còn lại năm người trong phòng, Mikki đang bừng bừng nhiệt huyết bàn tán về mấy địa điểm tham quan ngày hôm nay.
Tôi lặng thinh nghe mọi người nói chuyện một lúc lâu rồi nói rằng mình đi mua chai nước trà. Tuy có thông báo là mọi người trong nhóm phải ở trong phòng suốt cuộc họp nhưng vẫn có thể đi lại giữa các tầng nếu có lí do chính đáng. Tôi giải thích với thầy giáo trực tầng nữ sinh rồi đi xuống theo lối thoát hiểm. Mọi thang máy đều đang đi xuống tầng một, chắc cuộc họp đã xong và mọi người chuẩn bị trở về rồi. Kiểu gì thang cũng sẽ dừng ở tầng ba, tôi không muốn đợi chờ nên mới chọn lối thang bộ. Đó là lí do tôi nói với thầy thôi còn thực sự thì chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tự chấn chỉnh lại mình. Ít nhiều.
Tôi khẽ mở cánh cửa nặng trịch, rồi thong thả bước xuống theo đường cầu thang thường chỉ có nhân viên sử dụng đến. Tôi bước thật chậm trong không gian lặng lẽ, từng bước từng bước, như thể chẳng muốn phát ra tiếng động nào.
Khi đi ngang qua tầng ba, tôi nghe thấy tiếng mấy nam sinh đang cười đùa vui vẻ từ hành lang vọng vào. Chuẩn bị bước xuống tới tầng hai, đôi chân tôi chợt khựng lại. Tầng hai là phòng ở dành cho những vị khách khác. Nhưng hình như trong giai đoạn chúng tôi ở đây họ không nhận khách nào nữa. Thang máy cũng được điều chỉnh để không dừng ở tầng hai. Có nghĩa là bây giờ nơi này không có ai.
Tôi biết kiểu gì về sau cũng bị ăn mắng nhưng vẫn cứ rón rén mò vào tầng hai. Tuy cuộc phiêu lưu này cũng chỉ là ngồi xuống cái ghế xô pha đặt trước thang máy mà thôi. Tôi chỉ cần ngồi đó và hít thở thật sâu là ổn. Chỉ cần hít thở thật sâu và quay về làm bản thân của mọi khi.
Nếu chỉ có thế mà còn không làm được, thì chẳng phải lỗi của ai mà là lỗi của chính tôi.
Tôi ngồi xuống xô pha, hít căng phổi.
“Cậu có thể thôi quá quắt không?”
“... Hơ?”
Tôi buột miệng kêu không chút phòng bị. Như thể Paparapa vậy. Nhưng thế thì không được.
“Thật là bực mình.”
Những lời nói như tát vào mặt. Tôi mãi không thể nuốt nổi những gì mình vừa hứng chịu, đến lúc nhận thức được mình là ai và vừa bị nói gì thì cô gái đó đã trừng mắt nhìn tôi rồi nhanh chân biến về phía cầu thang bộ.
“Ơ, khoan, ơ kìa?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi quá sốc vì chuyện bất ngờ kia nên năng lực suy nghĩ cũng đơ luôn. Đó là bạn cùng lớp tôi, cũng là bạn cùng phòng, giờ cô ấy đang họp trưởng nhóm thì sao lại có mặt ở tầng hai chứ? Chuyện này là sao đây?
Những lời cô nàng ấy nói như thể trách móc tôi. Không rõ lí do gì, cũng không hiểu cơn cớ từ đâu. Mà sao cô ấy lại trách móc tôi cơ chứ? Hình như còn khóc nữa.
Một mình lo lắng cũng chẳng ra lời đáp, chỉ có cách mượn sức ai đó để tìm hiểu chuyện này.
Tôi ngó về hướng cô bạn đó đi tới, liền thấy một bóng người cao lớn xuất hiện.
“Para...”
Người đứng đó là Hoàng tử. Nhìn thấy tên đó, tôi như vừa được ăn trái thông tuệ, lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô bạn kia.
Có lẽ tôi lại lỡ làm tổn thương ai mất rồi.
Trong lòng bàn tay nắm chặt của Hoàng tử, một âm thanh ngọt ngào lọt ra rồi tan biến.
“Para không cần phải để tâm.”
Tên đó lặp lại những lời tôi đã từng nghe qua lúc trước. Nhưng lần này mang một ý nghĩa khác. Lời nói lần này chỉ để an ủi.
Chuyện là thế này. Cô nàng trừng mắt mắng nhiếc tôi thật sự có tình ý với cái tên tôi vẫn gọi là Hoàng tử. Vậy nên, hôm qua mới hỏi dò tôi như vậy. Tuy phủ nhận tình cảm với tên đó, nhưng tôi vẫn cứ đeo dính lấy cậu ta, có lẽ cô ấy tưởng như bị giáng cho một cái tát. Không thể chịu đựng hơn được nữa mới tìm cơ hội trao chuông cho tên ấy. Nhưng đưa chuông thôi cũng chẳng vừa lòng. Cô bạn này còn muốn nhận được câu trả lời từ cậu ta nhưng không được như ý, đang bỏ chạy lại bị tôi bắt gặp. Lúc đó, cô nàng chắc chắn đã nghĩ thế này. Tôi đến để cười nhạo cô ấy chăng? Hay có lẽ chính vì tính cách tôi nên cô ấy mới thấy không ưa?
Mấy điều tôi kể trên đều chỉ là tưởng tượng cá nhân, nhưng chắc cũng đúng gần hết. Tôi chỉ nghe Hoàng tử bảo rằng đã từ chối cô nàng, nhưng thế là thừa đủ rồi.
Tên đó bảo không cần để tâm nhưng cũng vô ích. Trên đời này làm gì có người gây ra tổn thương cho kẻ khác rồi không để tâm được chứ. Nó là bản năng của con người, dù tôi có lạnh lùng đến mấy cũng không thể nào vô tâm được. Tôi muốn về phòng ngay, chân thành xin lỗi và giải thích với cô ấy. Nhưng mà, tôi nghĩ lại rồi. Có xin lỗi hay tìm lời bao biện cũng chỉ là coi rẻ trái tim tổn thương của cô ấy. Nếu cô ấy có tha thứ thì người thấy nhẹ nhõm hơn cũng chỉ có mình tôi thôi. Hơn nữa, tôi cũng oán ghét cái bản thân ích kỉ luôn thản nhiên như không của mình, nên càng chẳng thể nói gì.
Khi trở về phòng, cô ấy cũng không nhìn vào mắt tôi. Do tôi không thể mở miệng nói gì, Mikki có chọc vụ tôi quên mua nước uống thì tôi cũng không phản ứng như bình thường cho được. Cậu ấy lo lắng cho tôi làm cảm giác tội lỗi trong lòng tôi thoáng chốc tăng vọt. Không phải, giờ nên lo lắng cho người khác chứ không phải kẻ như tôi đâu. Nhưng tôi lại không thể mở miệng nói ra những lời như vậy, mà tỏ ra buồn tủi có khác nào than thân đâu nên phải gắng gượng vui vẻ vào.
Tôi không nuốt nổi bữa tối. Nhưng viện cớ không muốn ăn thì mọi người chẳng thể thờ ơ cho qua được. Nhất là Hoàng tử đang nghiêm túc nhìn về phía này như thể quan sát tình hình, mỗi tội tôi không rảnh mà nhận lòng tốt đó, nếu muốn tốt thì hãy ăn hộ tôi luôn đi.
Dù biết không cách nào giải quyết được vấn đề này, tôi vẫn cố sức nghĩ. Càng nghĩ nhiều tôi càng thấy vụ việc lần này chỉ là biến thể của những vấn đề tôi đã có từ trước tới giờ. Tôi cũng nhận ra mình buộc phải làm lành với cô bạn bị tổn thương kia và Miyazato nhút nhát rụt rè, không giải quyết ngay trong kì tham quan này thì vấn đề sẽ càng lúc càng lớn.
Sau bữa ăn, mọi người nghe phổ biến rồi về phòng và đi tắm rửa. Suốt quãng thời gian ấy, cô bạn kia vẫn không hề nhìn vào mắt tôi, Miyazato có vẻ lo lắng cho tình hình của tôi nên cố gắng tỏ ra bình thản lên tiếng bắt chuyện nhưng trái tim cô bạn này đang rung động. Tôi cũng phải giữ phép lịch sự tối thiểu với bạn bè, cố khoác lên mình vẻ bình thản.
Tôi cởi đồ, kì cọ sạch thân thể rồi ngâm mình trong bồn. Những hành động đó đã thành thói quen, vô thức cũng có thể làm xong. Không cần phải dùng đến cái đầu, tôi cũng có thể vận động hoàn hảo như một người bình thường.
Nhưng chính sự chuẩn xác đó cũng tố cáo tôi, Para là con người như vậy đấy.
“Para, thật tình cậu sao vậy? Mọi khi cậu gội đầu cho, tớ luôn sợ cậu sẽ giở trò gì đó cơ ấy.”
“Đây là chiến thuật phản bội đó, tớ khiến cậu cảm thấy hồi hộp nhưng hôm sau chẳng thèm làm thế nữa!”
Tôi đang gồng mình lên. Không, thành thật mà nói là tôi luôn ý thức bản thân phải gồng lên rồi. Tôi hầu như chưa bao giờ buột miệng nói bất cứ điều gì. Mọi lời nói đều đã được định hình sẵn trong đầu, thẩm tra một lượt trước khi biến thành câu từ. Nói cách khác, tôi chưa bao giờ nói lời thật lòng. Những lời nói gượng ép không có linh hồn.
Tôi ngâm mình trong bồn cho nước dâng tận miệng và lầm bầm gì đó. Đột nhiên, Mikki lại cất tiếng “Hở? Cậu nói gì thế?” có lẽ là do tôi đã lầm bầm mà chẳng nghĩ ngợi gì. Tôi không trả lời. Vì tôi đã nói rằng “Mikki đừng có nói chuyện với người như tớ.” Tôi không có dũng khí để lặp lại lời nói ấy. Cô bạn thấy tôi quá quắt liền nhấn đầu tôi xuống nước.
Lúc đó, tôi đã nghĩ tới một chuyện. Hay sau đợt tham quan này, mình nghỉ học nhỉ? Mọi người sẽ nghĩ lại là một trò lố khác của Paparapa và chắc chắn sẽ bỏ qua. Ít ra thì cô bạn đang khó chịu vì không muốn chạm mặt với tôi mà tắm xong sớm sẽ thấy thoải mái hơn, Miyazato cũng sẽ không phải sợ hãi gì. Ý tưởng này hay đấy.
Đúng rồi, nếu như, nếu như...
Hệ thống thần kinh tự trị của tôi trở nên ngu ngốc rồi. Chỉ là cơ thể mình quái lạ vậy thôi. Nhịp tim đập nhanh như thế chắc chỉ vì tắm trong bồn thôi. Nước mắt không thể ngừng rơi chắc cũng chỉ là do chập mạch chỗ nào mất rồi.
Tôi dìm mặt xuống nước. Khi thấy hội bạn Mikki định rời đi, tôi nói với theo “Tớ ở thêm lúc nữa” rồi ngồi lại trong bồn tắm. Cũng không rõ giọng mình có run rẩy không, hay mọi người có nhìn thấy giây phút nước mắt tuôn rơi không nữa, tôi cảm thấy bất an.
A, tôi đâu cần năng lực nhìn thấy nhịp tim người khác làm gì cơ chứ. Sao không cho tôi năng lực ngăn dòng nước mắt, có phải hay hơn không.
Tôi biết đây là một suy nghĩ rất ngốc nghếch nhưng giá như cái nguyện vọng này thành hiện thực và giúp mình khỏi phải khóc nữa.
Tôi xì mũi rồi đứng dậy. Hình như đã ngâm mình hơi lâu rồi thì phải. Đầu óc choáng váng quá. Tôi bước lên bậc gạch rời khỏi bồn, đặt chân xuống nền lát đá.
... Ban đầu tôi định cố ý trượt chân.
Có lẽ do thần kinh vận động quá kém, tôi thường hay trượt ngã. Vậy nên, đây có thể là một lỗi khác thôi. Cũng may mà cảm giác của tôi khá là khác lạ. Cảm giác lúc trượt chân không giống như khi chân mình rời khỏi sàn nhà mà chỉ đơn thuần như thể sàn nhà vụt biến mất đấy thôi.
Tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của đám con gái. Cả tiếng trái tim mình đang đập loạn ngay bên tai. Tôi cố sức gượng dậy nhưng không được.
Ý thức mơ hồ dần, cuối cùng tôi cũng chẳng phải nghe thấy gì nữa.
Nóng quá, người cứ nhẹ bẫng lại còn khó chịu.
Giữa những đợt sóng dập dìu đó, tôi thấy mình bị tống thứ gì đó lạnh lạnh vào miệng đến mấy lần, đôi lúc lại có thứ gì lạnh lạnh đắp lên trán. Hình như vậy.
Mở mắt ra, chung quanh tối đen. Tôi chớp mắt một lúc lâu vẫn không nhận định được đâu là trên dưới trái phải. Mãi mới có thể cử động được ngón tay. Khi mấy ngón tay vờ vờ những thứ quanh đó, tôi mới nhận ra mình đang nằm trên chăn.
Tuy cảm thấy người nặng trịch nhưng tôi vẫn có thể động cựa được cánh tay. Tôi cố nhấc tay lên rồi đập mạnh xuống chăn xem sao. Nếu có ai đó quanh đây, chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng động này. Hành động đó có vẻ chuẩn xác.
“Dậy rồi hả? Có thấy rõ cô không?”
Đèn bật lên mang theo ánh sáng dịu nhẹ, bên cạnh là một người phụ nữ lạ. Tôi không nói được gì nên chỉ có thể lúc lắc đầu.
Người phụ nữ đó tự nhận mình là bác sĩ. Cô bác sĩ giúp tôi nằm nghiêng, dùng ống hút uống chút nước tăng lực. Tôi cảm thấy chúng lan ra thấm vào mạch máu, khác biệt rõ ràng với thân nhiệt của mình.
Đầu tiên, cô ấy nói rằng tôi đã bị ngã ngất trong bồn tắm. Có lẽ là do sốc nhiệt. Còn hỏi tôi có biết tại sao không thì tôi liền đáp là do thiếu ngủ, ít vận động và hầu như không ăn uống được gì. Cô bác sĩ nhẹ nhàng trách móc tôi mấy lời rồi còn nói rằng sẽ mắng cho mấy giáo viên một trận vì không quản lí được học sinh.
“Là do... cháu không tốt.”
Tôi mở miệng nói thế, thành thử lại bị ăn mắng tiếp.
May thay, tôi chỉ bị ngất do sốc nhiệt, cũng chỉ là chứng bệnh nhẹ thôi. Bác sĩ rời khỏi phòng để báo tin cho mọi người.
Bác sĩ bảo hãy thong thả ngủ một giấc nhưng cơ thể mệt mỏi thế này sao ngủ nổi.
Lo lắng thừa thãi.
Tôi nhắm mắt lại, cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu mà ngủ thiếp đi mất.
Ngày hôm sau, trường có lịch trình ra đảo nhưng tôi phải ở lại khách sạn với một giáo viên chăm sóc. Tôi nằm lơ mơ trong căn phòng mát mẻ, thật là một trải nghiệm hiếm có trong đợt tham quan ngoại khóa.
Vụ tôi ngã ngất đêm qua gây xôn xao hơn tưởng tượng. Nhất là khi Mikki mặc nguyên bộ yukata xộc xệch định vác tôi vẫn còn trần như nhộng ra ngoài hành lang và bị mọi người ngăn lại. Tôi nghĩ lại mà thấy buồn cười nhưng tình cảnh khi ấy đâu được khoan khoái như thế, các bạn đã an ủi Mikki “Chuyện Kuroda cứ để người lớn lo, cậu về ngủ đi” nhưng cậu ấy vẫn cứ đứng lặng đến nửa đêm ngoài hành lang. Bị ăn mắng, hôm nay lại còn ra đảo trong tình trạng thiếu ngủ.
Xin lỗi đã phải nhọc lòng vì một đứa như tôi. Nhưng tôi đã không thể nói được gì khi gặp Mikki sáng nay vì sự lo lắng đã thể hiện rành rành qua đôi mắt đỏ ké và nhịp tim kia rồi. Vào những lúc thế này, đến tôi cũng hiểu mình không thể nói xin lỗi mà phải cảm ơn.
Tôi ở một mình trong căn phòng tĩnh lặng được mượn làm phòng y tế và suy nghĩ lại một hồi, đúng là hôm qua mình đã đánh mất đi sự bình tĩnh cố hữu. Tuy điều này một phần là do tình trạng sức khỏe nhưng tôi cũng đã không điều khiển được nhịp tim của chính mình. Hiện tại, nhịp tim đập nhanh hơn thường lệ nhưng đã ổn định nhiều rồi. Khi nghĩ tới chuyện hôm qua, trái tim có khẽ run rẩy nhưng đã ổn cả. Vậy nên mới có thể kiểm điểm lại mình. Một khi suy nghĩ thật cẩn trọng, tôi nhận ra không gì ngu ngốc hơn chuyện nghỉ học cả. Nếu không đi học lúc này, cô bạn đã nổi cáu với tôi và Miyazato mong manh hẳn sẽ phiền lòng, còn Mikki chắc ngày nào cũng ghé qua nhà tôi mất. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra được. Giờ tôi đã ngộ ra rằng hiểu được bằng ấy thứ mà chỉ phải trả giá bằng chứng sốc nhiệt này kể cũng là lợi rồi.
Ít ra sáng nay tôi đã có thể hành xử bình thường trước mặt mọi người. Đùa giỡn với nhịp tim của bạn bè và tươi cười tiễn chân họ. Cứ thế này, mọi người có thể vui vẻ tận hưởng ngày hôm nay mà không phải nghĩ ngợi gì đến tôi.
Tôi chỉ còn nỗi lo không biết cái chuông của Hoàng tử sẽ đi đâu về đâu. Cái chuông tên ấy mang theo sáng hôm đó, cũng không ngu ngốc mà tặng đi ngay ngày đầu tiên nhưng dù gì vẫn là thứ mang theo để trao cho ai đ