CHƯƠNG 3 HUNG THỦ MÁU LẠNH
Cuối những năm 80 của thế kỉ 20, John Sweeney, một thợ mộc dạo sinh ra ở vùng Tây Bắc nước Anh đến sinh sống ở London. Đối với John thì bốn bể là nhà, hắn chưa bao giờ ở lại một thành phố nào đó quá lâu, nhưng lần này, hắn quyết định ở lại London. Tiếp đó, mọi chuyện đều diễn ra vô cùng suôn sẻ thuận lợi, hắn tìm được một công việc làm mộc trong một studio chụp ảnh thời trang ở West End tại London, không lâu sau, hắn gặp được một cô gái xinh đẹp đến từ Ohio, Melissa Halstead.
Melissa là một người mẫu, cô ấy cũng làm việc ở West End, Melissa lần đầu đến London, còn chưa quen thuộc với mọi thứ, cũng không có bạn bè. Nhưng John lại vô cùng quen thuộc London, sau khi quen biết Melissa, John thường xuyên đưa cô ấy đi thăm thú khắp nơi. Chẳng mấy chốc hai người đã nảy sinh tình cảm và xác nhận quan hệ yêu đương với nhau. Sau đó, Melissa và John thuê một căn hộ chung cư ở khu nhà cao cấp ven hồ tấc đất tấc vàng gần quảng trường Sloane, London, họ chính thức sống chung với nhau.
Ngoại trừ công việc chính, John còn là một họa sĩ vẽ tranh phác họa, hắn thường vẽ vào những khi rảnh rỗi, theo hắn thì vì bản thân có được năng khiếu nghệ thuật này nên mới có thể thu hút được Melissa, một người cũng yêu nghệ thuật. Nhưng trong hồ sơ của cảnh sát vẫn còn ghi chép tỉ mỉ về mặt tối trong đời sống riêng của John. Đúng là John biết vẽ tranh phác thảo, nhưng đời sống riêng tư của hắn vô cùng phóng túng. Cảnh sát cho rằng, sở dĩ Melissa ở bên John hoàn toàn là bởi bản chất của hai người họ giống nhau.
Thực tế, tình cảm giữa Melissa và John không duy trì được bao lâu, sau khi cảm giác mới mẻ ban đầu phai đi, bản chất thật của John bắt đầu có xu hướng lộ ra. John vốn là một kẻ ngang tàng thô bạo, cứ có mâu thuẫn xảy ra là hắn sẽ vung tay vung chân với Melissa. Melissa không thể chịu đựng nổi nữa bèn tìm kiếm sự trợ giúp của cảnh sát. Khi em gái của Melissa đến London chơi từng ở nhờ trong căn hộ chung cư mà Melissa cùng John. Trong khoảng thời gian đó, cô nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh John bạo hành Melissa, vì vậy đã gọi điện báo cảnh sát. Trong hồ sơ ghi chép của cảnh sát, John từng hai lần bị tố cáo đã đánh đập Melissa dã man và tội danh đã thành lập. Nhưng chuyện đáng sợ hơn nữa còn chưa xảy ra, bởi vì cô người mẫu thời trang này bất giác đã từng bước rơi vào vòng xoáy bạo lực của một tên giết người hàng loạt.
Cuối năm 1987, hợp đồng của Melissa hết hạn, cô ấy sắp bị trục xuất khỏi Anh. Melissa vô cùng vui sướng, bởi vì cô biết rằng đây chính là cơ hội để rời khỏi John. Nhân cơ hội này, Melissa chuyển đến sống ở Vienna, nhưng cô ấy vẫn chưa thể thực sự thoát khỏi John. Đối với John, Melissa chính là người bạn đời mà hắn yêu chân thành, vì vậy hắn không muốn Melissa rời bỏ mình. Sau khi Melissa rời đi, John cũng tìm đến, họ gặp nhau, Melissa đành phải thỏa hiệp, nhưng những trận bạo hành không có hồi kết đã định trước kết quả cuối cùng từ lâu.
Trong một lần cãi vã vô cùng dữ dội, John dùng một cây búa nhổ đinh bằng sắt đập vỡ đầu Melissa. Melissa phải mổ cấp cứu, còn John bị giam trong nhà tù. Lần này, John bị tố cáo tội đánh đập dã man Melissa. Cảnh sát Vienna đã bắt giữ John và tạm giam hắn lại. Melissa may mắn thoát được một kiếp, sau khi ra viện, cô ấy gọi điện cho em gái. Trong điện thoại, Melissa đã liên tục nhấn mạnh, rằng mối tình này sẽ không có kết quả, và nói với em gái rằng: “Nếu một ngày nào đó em không tìm được chị, thế thì chắn chắn là chị đã bị anh ta giết chết rồi, có thể anh ta còn vứt xác chị đi nữa.”
Mặc dù Melissa đã có dự cảm chẳng lành, nhưng cô ấy vẫn chưa thể nhân cơ hội này để thoát khỏi John. Thực tế, Melissa không hiểu được rằng cô ấy đã quen với việc bị John khống chế, mà John cũng đã hoàn toàn kiểm soát được tình cảm của cô ấy, sự kiểm soát này là thứ mà Melissa đã biết trước, nhưng vẫn trở tay không kịp. Dù đã bị lừa đến mức toàn thân đều là những vết thương, nhưng John vẫn dùng những lời đường mật và tình cảm dối trá giả tạo để thuyết phục Melisa. Cuối cùng, Melissa lại một lần nữa bị John làm cho lay động, cô ấy chủ động đưa đơn lên chính quyền Vienna để xin thả John ra. Khi đó, Melissa không hề hay biết rằng, nếu cô ấy không thể thoát khỏi John thì chỉ còn nước mất mạng.
Sau khi John được thả ra, Melissa và hắn cùng chuyển đến sống ở Amsterdam. Một khoảng thời gian sau đó, đôi tình nhân này dường như đã trải qua những tháng ngày yên ổn. Trong con mắt người chủ cho thuê nhà, John và Melissa có thể coi là khách hàng đúng tiêu chuẩn, họ đóng tiền nhà đúng hạn, chưa từng gây ra rắc rối, phiền phức nào. Tháng 11 năm 1989, Melissa 33 tuổi gọi điện thoại cho người thân ở Mỹ. Đây là thói quen của Melissa, hầu như năm nào cô ấy cũng gọi điện cho người thân vào tháng Mười một để nói với mẹ một câu “Chúc mừng sinh nhật.” Song, đáng tiếc là lần này người thân không có ở nhà, vì vậy họ không nhận được cuộc gọi đó. Cho dù thế nào, người thân của Melissa cũng không ngờ được, thực ra cuộc gọi này chính là cơ hội cuối cùng để họ và Melissa liên lạc qua điện thoại.
Vì không ai nghe máy, Melissa đã để lại lời nhắn cho gia đình. Đầu tiên cô ấy chúc mừng sinh nhật mẹ, hi vọng bà luôn vui vẻ, sau đó lại nói rằng mình định mua một cái máy fax, lần sau gọi điện cô ấy sẽ nói số fax của mình cho mọi người, như vậy thì họ có thể liên lạc với nhau. Từ đó trở đi, người thân của Melissa ở nước Mỹ xa xôi không còn nhận được tin tức gì của cô ấy nữa. Melissa đã mất tích.
Tháng 4 năm 1990, chủ nhà của John và Melissa kinh ngạc vô cùng khi phát hiện ra cặp đôi khách thuê nhà kiểu mẫu bỗng dung biến mất. Mặc dù chủ nhà cảm thấy tình huống này hơi kì lạ, nhưng bởi vì những vật dụng riêng bên trong căn nhà đều đã được đóng gói mang đi, vì thế anh ta cho rằng hai vị khách chỉ định trả nhà, nên không hề coi chuyện này có gì to tát.
Qua vài tuần, một du khách đi ngang qua con kênh nào đó ở Rotterdam đã trông thấy một chiếc vali nổi trên mặt nước. Dù còn cách rất xa, nhưng du khách kia vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Sau khi cảm thấy có gì đó bất thường, du khách đã quyết định báo cảnh sát. Ngay lúc có mặt, cảnh sát lập tức trục vớt chiếc vali bốc mùi hôi thối lên bờ. Trong quá trình trục vớt, một thanh tra dày dạn kinh nghiệm đã nhận thức được rằng, bên trong chiếc vali kia rất có thể là thi thể. Quả nhiên nạn nhân là nữ, nhưng bởi hung thủ đã phá hỏng tất cả những đặc điểm để có thể nhận diện được thân phận của nạn nhân, vì thế cảnh sát không thể nào xác định được thân phận nạn nhân qua dấu răng và vân tay.
Rotterdam là một trong những bến cảng nhộn nhịp nhất châu Âu, lượng người qua lại nơi đây rất đông, cảnh sát khó mà tìm ra được nhân chứng. Không thể dùng các phương pháp khoa học để xác định thân phận của nạn nhân, cũng không có cách nào để tìm ra nhân chứng cung cấp các manh mối, điều này làm cho công cuộc điều tra của cảnh sát Rotterdam đi vào bế tắc. Một tháng sau, cảnh sát Hà Lan nhận được điện thoại của mẹ Melissa gọi đến báo án.
Từ một năm trước, sau khi Melissa để lại lời nhắn trong điện thoại cho người thân thì không còn liên lạc nào nữa, điều này khiến mẹ cô ấy vô cùng lo lắng, bà sợ cô gặp nguy hiểm. Bởi vì em gái của Melissa từng tận mắt chứng kiến John đánh đập chị mình nên mẹ cô ấy lo rằng con gái đã gặp phải bất trắc. Sau khi nhận được điện thoại báo án, cảnh sát địa phương ngay lập tức bắt tay vào điều tra, lục soát kĩ càng căn hộ mà Melissa từng thuê xong, họ không phát hiện được bất cứ chứng cứ nào cho thấy từng có dấu hiệu gây án.
Sau đó, quá khứ của John Sweeney đã bị phơi bày, hóa ra John sinh ra ở Liverpool, hắn lớn lên ở thành phố này và trở thành một thợ mộc. Sau đó, John Sweeney từng kết hôn với một người phụ nữ địa phương tên là Anne Bramley, nhưng cuộc hôn nhân này cũng tan vỡ. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện John đã nghiện rượu từ lâu, tính cách của hắn ngang ngược, nay đây mai đó, còn thường xuyên làm những điều mà người bình thường không thể lí giải nổi. Mỗi lần sau khi uống say, John sẽ bạo hành Anne, Anne không thể chịu đựng thêm được nữa bèn li thân với John, chuyển đến ở tạm nhà của bạn.
Sau khi tạm thời li thân, Anne từng quay trở về lấy vài bộ quần áo, khi cô ấy về đến nhà vừa hay có hai viên cảnh sát đang xử lí sự vụ bên nhà hàng xóm. Anne vừa mở cửa, John bỗng dung nhảy từ trong tủ ra, tay trái hắn cầm một cây búa có cán dài, tay phải cũng cầm một cái búa, gào thét xông về phía Anne. Anne hét lên, cảnh sát bên nhà hàng xóm kịp thời chạy đến, nhưng John lại nói với cảnh sát rằng hắn chỉ đang hù dọa vợ mình mà thôi, không hề có ý gì khác. Anne vì quá sợ hãi, hơn nữa tình hình lúc đó quá mức căng thẳng nên cảnh sát đã đưa John đi với tội danh làm mất an toàn trật tự xã hội. Không ai có thể nghĩ được ý đồ thực sự của John là gì, nếu kết hợp với những hành vi sau này của hắn, có lẽ lúc ấy nếu như cảnh sát không ở ngay bên ngoài cửa thì Anne đã chết chắc rồi.
Sau đó, Anne quyết định phải hoàn toàn dứt bỏ với John. Quyết xong, cô ấy liền chuyển đến sống ở một thị trấn nhỏ xa xôi cùng người thân. Sau khi ra tù, John không tìm được tung tích của Anne, bèn một mình tới London và gặp gỡ Melissa ở đây. Trong ba năm tiếp theo đó, Melissa từng bị bạo hành nhiều lần, tình trạng này cũng là lời dự báo trước cho kết cục bi thảm của cô ấy.
Bởi vì không có chứng cứ có thể chứng minh Melissa đã bị sát hại, cảnh sát lại không có cách nào để liên lạc với Melissa và John, vì vậy tất nhiên là bọn họ sẽ không tin Melissa đã chết, các điều tra có liên quan dừng lại tại đây. Quan trọng hơn là, sau khi cảnh sát địa phương kết thúc điều tra cũng không cho Melissa vào danh sách những người mất tích, mà việc làm này đã vô tình giúp cho hung thủ không bị truy bắt. Thực tế, chính quyền địa phương cũng không biết rằng, từ tháng 4 năm 1990, John Sweeney đã một mình rời khỏi Amsterdam rồi.
Hai năm sau, John lại quay trở lại London, hắn gặp cô y tá Delia Balmer trong một quán rượu. Bắt đầu từ lúc bước vào quán rượu, John vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ấy. Một lát sau, John đứng dậy đi về phía cô ấy, mời cô ấy cùng uống một li với mình, cô nàng đã đồng ý. Tiếp xúc qua lại rồi, Delia thích đi du lịch phát hiện ra John đã từng đến rất nhiều nơi, kiến thức của hắn vô cùng uyên bác, phong cách nói chuyện lại tao nhã lịch sự, chẳng mấy chốc, Delia đã bị người đàn ông để râu quai nón nhưng trông rất thư sinh nhã nhặn này quyến rũ. Cứ thế, mối quan hệ của hai người phát triển nhanh chóng, chỉ vài ngày thôi, Delia đã sống chung với hắn.
Đối với Delia, John là một người đàn ông hoàn hảo, thậm chí họ còn cùng nhau đi Mexico và có một khoảng thời gian tươi đẹp ở đó. Có điều, khi qua lại được một thời gian, Delia nhận ra một số vấn đề, cô ấy phát hiện John có những thú vui khiến người ta thấy bất an. Sau khi sống chung, John dùng một cái bể bằng thủy tinh rất lớn để nuôi một đôi nhện sói, hầu như ngày nào hắn cũng phải tốn hàng giờ để quan sát đôi “thú cưng” này. Không chỉ quan sát nhện sói, John còn xem một số tạp chí kinh di, hắn ta không bao giờ trò chuyện lâu với Delia, điều này không giống với việc sống chung bình thường, hoàn toàn khác với cuộc sống cùng nhau mà Delia hằng tưởng tượng.
Tiếp đó, Delia lại cảm nhận được ham muốn muốn kiểm soát mọi thứ của hắn vô cùng mạnh mẽ. Thậm chí John còn ra lệnh cho Delia rằng cô không được phép ra khỏi nhà một mình. Nếu Delia muốn ra ngoài, chắc chắn John sẽ đi theo bên cạnh cô ấy, kể cả lúc Delia đi vệ sinh John cũng phải đi theo. Sau hai năm ở bên nhau, John càng thể hiện ham muốn kiểm soát của mình một cách dữ dội, thực tình Delia không thể chịu đựng được những yêu cầu biến thái của John nữa, cô ấy quyết định đuổi John đi. Bị đuổi ra khỏi nhà khiến John cảm thấy vô cùng tức giận, hắn định ra tay với Delia lúc cô ấy về nhà.
Tối hôm đó, lúc Delia trở về đã bị John khống chế, hắn dùng dây thừng trói tay Delia lại, sau đó trói cô ấy ở trên giường trong phòng ngủ. Xong xuôi, John chửi bới quá tháo Delia, đồng thời cho cô ấy thấy dao và súng mà mình mang đến. Delia từng kể lại cho cảnh sát về tình cảnh khi mình bị John khống chế, cô ấy cảm thấy như mình đang bị nhốt vào trong trại tâm thần, còn John chính là bệnh nhân tâm thần đang phát bệnh. Ngày hôm sau, John lo rằng nếu Delia không đi làm thì đồng nghiệp của cô ấy sẽ thấy nghi ngờ, vì thế hắn quyết định để cho Delia tiếp tục đi làm.
Trước khi thả Delia đi, John lại bắt đầu “diễn”, hắn khóc lóc cúi mình cầu xin sự tha thứ của Delia, muốn dùng thái độ “thực lòng” ăn năn hối cải này để lừa gạt Delia, làm cho cô ấy tin rằng mình đã thay đổi, đã thực sự hối lỗi. Thực tế, John chỉ muốn Delia không kể lại những gì đã xảy ra tối hôm qua cho ai. Delia biết rõ, hiện giờ mình vẫn đang ở tình thế vô cùng nguy hiểm, để gạt được John, Delia giả vờ mình rất sợ hãi, đồng thời sẵn lòng giữ bí maajtcho John. Vài tuần sau đó, Delia cũng từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng cô ấy vẫn kiềm chế, bởi vì cô ấy biết rằng nếu mình trốn đi, chắc chắn sẽ kích động John, cô ấy cần phải chờ đợi thời cơ thích hợp.
Không lâu sau, thời cơ đã đến. Bởi vì một số nguyên do nên John bắt buộc phải sang Đức làm việc một thời gian, sau khi Delia biết được tin này liền đổi luôn khóa cửa, muốn nhân cơ hội này thoát khỏi John, nhưng cô ấy vẫn thất bại. John lại xông vào phòng Delia, hắn trói cô ấy trên giường, sau đó nhét ngón tay vào trong cổ họng của Delia, hét lên một cách biến thái: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Thực tế, Delia đương bị bịt miệng khó mà lên tiếng được, mà cô ấy cũng không dám lên tiếng, bởi vì tay kia của John đang cầm dao.
Lần này, trong lòng Delia biết là chuyện chẳng lành, cô ấy cảm thấy mình sẽ có thể mất mạng, song, may mắn là đồng nghiệp của Delia lấy lo lắng cho an nguy của cô ấy nên tối hôm đó đã liên lạc với cảnh sát. Sau khi cảnh sát nhân được báo án đã điều cảnh sát tuần tra ở gần khu nhà của Delia đến đó xem xét tình hình. Nghe tiếng gõ cửa, John không dám lên tiếng đáp lại, cũng không dám ra mở cửa. Cuối cùng, không còn cách nào khác, hắn đành phải để Delia ra mặt, nhưng trước khi thả Delia, John đã hăm dọa cô, bắt cô ấy phải nhanh chóng đuổi cảnh sát đi, chỉ cần Delia chịu làm theo đúng yêu cầu của hắn, hắn sẽ rời đi, nếu không, hắn chắc chắn sẽ làm cho cô ấy phải hối hận.
Sau khi thả Delia ra, John vẫn chưa yên tâm, hắn lén đi theo phía sau Delia để đề phòng cô ấy giở trò. Nhưng Delia đã có sự chuẩn bị từ trước, vừa mở cửa, cô ấy đã ngay lập tức xông ra ngoài, đến khi John phản ứng kịp thì cảnh sát đã bước vào, cảnh sát đã bắt giữ hắn. Trong lúc chuyển hết đồ đạc của John ra khỏi căn hộ của Delia, khi sắp xếp vật dụng cá nhân của hắn, cảnh sát phát hiện vài thứ đáng kinh ngạc. Bên dưới bồn tắm, họ tìm thấy một chiếc túi vải bọc vải chống thấm ở bên ngoài, bên trong có một sợi dây thừng dài, một đôi găng tay phẫu thuật và rất nhiều cuộn băng dính. Ngoài ra, cảnh sát còn tìm thấy một số khăn bông nghi ngờ là dùng để xóa dấu vết ở hiện trường gây án. Những thứ này liệu có phải là công cụ gây án của John? Phải chăng hắn còn gây ra các vụ án khác nữa?
Tạm thời cảnh sát chưa tìm ra câu trả lời, nhưng họ quyết định trước tiên đưa John ra tòa với lí do đã tấn công Delia. John bị đưa vào tù. Cuối năm 1994, thời điểm lễ Giáng sinh sắp đến, trại giam quyết định ân xá một số tội phạm với tội danh nhẹ, để những phạm nhân này có thể ở nhà đón Giáng sinh với người thân, mà John cũng nằm trong những đối tượng này. Buổi tối hôm được thả ra, John đã ôm đầy ác ý lao thẳng đến nhà Delia. Mặc dù Delia đã nói với cảnh sát về các hành vi tàn ác của John, cô ấy biết rõ sau khi được thả ra chắc chắn John sẽ tìm mình trả thù, song, cảnh sát vẫn không hề bảo vệ cô ấy.
Tối hôm đó, Delia đạp xe về nhà sau giờ tan làm. Lúc cô ấy về đến trước cửa, John cầm dao và búa đột nhiên lao ra. Trước khi Delia kịp lên tiếng, John đã ấn cô ấy lên cửa, sau đó dùng cán gỗ của cây búa đánh vào đầu Delia. Delia giơ cánh tay lên che đầu, cô ấy cố gắng đạp vào John, nhưng hắn đã đạp cô ấy ngã xuống đất, chiếc xe đạp đè lên người Delia chắn một phần lực đánh cho Delia. Đúng vào lúc này, John chợt rút dao ra đâm vào ngực Delia.
Delia hét lên, bên tai cô chỉ nghe thấy tiếng John nện búa lên xe đạp và người cô ấy, cô ấy trông thấy John giơ búa lên cao, cảm nhận được thần chết đang từng bước tiến về phía mình. Vào khoảnh khắc cuối cùng, Delia giơ hai tay lên che mặt, cô ấy nhắm mắt lại chờ chết. Đúng lúc này, người hàng xóm với cây gậy bóng chày trong tay bỗng nhiên xuất hiện. Hàng xóm trông thấy John đang điên cuồng tấn công Delia liền lao ngay đến, dùng gậy bóng chày đánh mạnh vào lưng John. Sau khi bị đánh, John quay người bỏ chạy. Lúc đó, mạng sống của Delia đã vô cùng mong manh. Người hàng xóm vội vàng gọi điện báo cảnh sát, đưa Delia đi cấp cứu.
May mắn là mặc dù bị đâm nhiều nhát dao, thương thế vô cùng nghiêm trọng nhưng Delia vẫn kiên trì sống sót. Cảnh sát bắt đầu truy nã John khắp mọi nơi, nhưng John đã trốn biệt tăm từ lâu. Sau khi tiến hành điều tra, tất cả các manh mối đều bị đứt đoạn, các điều tra liên quan đành phải tạm thời dừng lại. Lúc này, không ai hay biết tung tích của John, cảnh sát cũng chỉ đành nhắc nhở người dân phải đề cao cảnh giác, một gã đàn ông vô cùng nguy hiểm, lại có vũ khí trong tay đang lẩn trốn trong phạm vi nước Anh, nếu ai đó phát hiện ra mục tiêu, bắt buộc phải báo cho cảnh sát ngay lập tức.
Không lâu sau, khi qua cơn nguy kịch, Delia đã cung cấp cho cảnh sát một manh mối vô cùng quan trọng. Cô ấy nói với cảnh sát rằng mình đã từng trông thấy bức ảnh của một cô gái trẻ trong vali hành lí của John, John từng khoe khoang với Delia rằng đây là cô bạn gái quốc tịch Mỹ của hắn - Melissa. John còn kể, hôm ấy hắn về nhà, trông thấy Melissa cùng hai người đàn ông Đức đang nằm trên giường, hắn liền nổ súng giết chết tất cả bọn họ. John còn nói vì hắn không biết nên xử lí thi thể như thế nào, nên hắn đã ở bên cạnh ba thi thể ấy suốt ba ngày liền. Cuối cùng, John chặt ba thi thể ấy, chia ra rồi vứt xuống kênh đào, xóa sạch dấu vết.
Sau khi có được manh mối này, cảnh sát London lập tức liên lạc với cảnh sát Hà Lan, hai bên cùng chia sẻ thông tin cho nhau, xác định manh mối này có liên quan đến nghi án ở Rotterdam năm 1990. Cảnh sát cần phải chứng minh nạn nhân bị giết hại năm 1990 ấy chính là Melissa, như vậy mới có thể phá được án, mới có thể tiếp tục điều tra vụ án không hề có manh mối này. Để chứng thực được thân phận của nạn nhân, cảnh sát Hà Lan cấp tốc liên lạc với người thân của Melissa và lấy được mẫu DNA của bố mẹ cô ấy. Qua đối chiếu, cảnh sát Hà Lan phát hiện DNA của nạn nhân không hề tương thích với mẫu DNA của bố mẹ Melissa. Bởi vì trong tay cảnh sát Amsterdam không có chứng cứ cho thấy Melissa từng đến thành phố này, vì thế họ quyết định kết thúc cuộc điều tra.
Vài năm sau, ba người đàn ông câu cá bên một con sông nọ ở London câu được một chiếc túi du lịch, bởi chiếc túi du lịch này bốc mùi hôi thối nồng nặc nên bọn họ quyết định báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến, họ phát hiện bên trong chiếc túi là những mảnh thi thể vụn nát đã thối rữa. Cảnh sát lập tức lục soát toàn bộ vùng nước này, kết quả lại tìm thấy năm chiếc túi du lịch khác dưới nước. Trong sáu chiếc túi du lịch này là mười mảnh thi thể người đã bị chặt ra. Kẻ vức xác còn lót mấy miếng gạch men và mảnh gốm sứ bên dưới đáy túi hòng gia tăng trọng lượng, khiến cho túi không thể nổi lên mặt nước được.
Qua khám nghiệm sơ bộ, cảnh sát xác nhận những mảnh thi thể ấy là của một cô gái trẻ. Vụ án này rất giống với vụ án xảy ra tại Hà Lan, rõ ràng hung thủ muốn dùng cách chặt xác nạn nhân, phá hủy dấu vân tay và dấu răng của nạn nhân để cản trở việc phá án của cảnh sát. Nếu cảnh sát mãi vẫn không xác định được thân phận của nạn nhân, vậy thì những điều tra có liên quan cũng sẽ dần dần phải khép lại, và thế là hung thủ sẽ có cơ hội để thoát tội.
Sau khi xảy ra vụ án, quả thật rất khó để cảnh sát xác định được thân phận của nạn nhân, cuối cùng họ quyết định thu thập mẫu DNA của nạn nhân, nhập mẫu DNA vào kho dữ liệu để đối chiếu, kết quả đối chiếu cho thấy, nạn nhân là Paula Fields, 31 tuổi. Paula là người Liverpool, sau khi trưởng thành đã tới sống ở London, nhưng không may bị rơi vào mạng lưới nghiện hút và bán dâm. Qua điều tra, cảnh sát phát hiện trước khi Paula mất tích từng có liên lạc với một người tên là Joe. Joe cùng Paula là đồng hương, nên hai người nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết.
Bởi vì đời sống của Paula rất lộn xộn, vì thế việc cô ấy biến mất một thời gian là chuyện rất bình thường, người thân cũng chẳng thấy lo lắng gì. Nhưng gần đến Giáng sinh mà bọn họ vẫn không thể liên lạc được với Paula nên bắt đầu thấy lo lắng, họ bèn báo cảnh sát rằng cô ấy đã mất tích. Khi cảnh sát điều tra vụ án mất tích này, đã điều tra đến Joe, bọn họ chỉ biết Joe sống ở gần một công viên, nhưng không biết cụ thể là tòa chung cư nào. Trong lúc đi điều tra khai thác thông tin, cảnh sát mới biết được địa chỉ của Joe từ một chủ hộ khác, đồng thời biết được Joe còn có một cái tên khác là Anthony Sweeney. Sau khi nắm được tình hình về Anthony, cảnh sát quyết định bí mật theo dõi hắn.
Khi theo dõi Anthony, cảnh sát phát hiện Anthony thường xuyên gặp gỡ một người đàn ông, họ ngay lập tức điều tra thân phận của người đàn ông này, phát hiện ra người đàn ông này chính là em trai của Anthony - John. Để có được thông tin đa chiều hơn, cảnh sát đã đối chiếu thông tin về Anthony và John với kho hồ sơ dữ liệu tội phạm, kết quả đối chiếu khiến cho cảnh sát phải kinh ngạc. Hóa ra đây chính là John Sweeney - kẻ đã đánh đập tàn nhẫn Delia năm 1994, hắn đã trốn được năm năm rồi. Để chắc chắn không xảy ra sơ sót, cảnh sát lặng lẽ bám theo John, sau đó bắt giữ hắn nhân lúc hắn vào tiệm cắt tóc để đặt lịch.
Sau khi bắt John về quy án, cảnh sát lại tra ra nơi ở của hắn. Tại đây, cảnh sát tìm thấy rất nhiều súng và đạn. Ngoài ra, John còn có một cây mã tấu, một sợi dây thép, một bộ tóc giả và một sợi dây thừng. Bởi vì các loại vũ khí và súng đạn của hắn đều là sở hữu phi pháp, vì thế cảnh sát quyết định gán cho hắn tội danh cố ý giết người cộng thêm tội vi phạm cơ chế quản lí súng. Ngoài hai tội này ra, cảnh sát còn cho rằng John có liên quan đến vụ án sát hại Paula Fields.
Trong quá trình thẩm vấn sau đó, John thừa nhận đúng là mình có quen biết Paula, cũng thừa nhận từng bạo hành Paula, nhưng hắn kiên quyết phủ nhận cái chết của Paula có liên quan đến mình. Bởi vì John quyết không nhận tội, mà trong tay cảnh sát lại không có đủ chứng cứ chứng minh hắn có tội, vì thế Cơ quan truy tố Hoàng gia Anh yêu cầu cảnh sát không thể khởi tố John Sweeney tội giết Paula Fields, song, cảnh sát có thể truy tố hai tội danh khác. John Sweeney bị đưa đến tòa án hình sự trung ương để thẩm vấn. Quá trình xử án vô cùng suôn sẻ, tòa phán John Sweeney có tội, lãnh án chín năm tù có thời hạn. Cũng tức là, John Sweeney rất có thể sẽ lại được tự do.
Tuy nhiên, cảnh sát vẫn luôn tin rằng chắc chắn John vẫn còn những tội trạng khác, vì vậy kể cả khi John đã bị giam trong tù, các cuộc điều tra có liên quan vẫn tiếp tục diễn ra. Trong quá trình điều tra tiếp theo, cảnh sát tìm thấy rất nhiều bức tranh và bài thơ với nội dung tàn ác, đen tối đến cùng cực từ trong vali của John, trong đó có một bức chân dung tự họa tên là “Tên săn da đầu”. Trong bức tranh ấy, John hóa thành ác ma, trong tay cầm cây rìu đẫm máu, đứng trên một nơi đầy máu. Bởi vì nội dung các bức tranh quá bất bình thường, quá tăm tối, vì vậy cảnh sát đã kiểm tra kĩ những bức tranh này, việc này đã giúp họ tìm ra được chứng cứ quan trọng có thể kết nối John với nhiều vụ án mạng.
Trong một bức tranh phác họa cảnh John đi chơi cùng bạn gái Melissa, hắn đã phủ bút xóa lên một khoảng, sau khi cạo bỏ lớp bút xóa đi, cảnh sát đã nhìn thấy dòng chữ: “Melissa, sinh năm 1965, chết năm (trống)”. Làm sao John lại biết được Melissa đã chết? Vấn đề này chỉ có hung thủ mới biết được. Cảnh sát bắt đầu nghi ngờ John có liên quan đến việc Melissa mất tích. Bởi vì Melissa là người Mỹ nên cảnh sát Anh quyết định mời FBI cùng tham gia vào công cuộc tra án.
FBI lập tức cử hai đặc vụ xuất sắc đến trước để hỗ trợ cảnh sát Anh điều tra vụ án, sau khi hai đặc vụ này bắt tay vào điều tra cũng vô cùng coi trọng những bức tranh kinh dị mà John đã vẽ. John luôn dùng phong cách trừu tượng để vẽ mình và bạn gái trong những bức tranh, mà những người phụ nữ trong tranh hầu như đều bị sát hại một cách tàn nhẫn. Ngoại trừ các bức tranh, John còn nhắc đến Melissa trong một vài câu thơ. Văn phong của John không được hay cho lắm, nhưng hắn sẽ nhắc đến thành phố hoặc địa điểm cụ thể nào đó trong các câu thơ. Thí dụ, trong một bài thơ, thường sẽ có các câu đại loại như “Mang Melissa đem cho cá ăn”, “Amsterdam thật tệ”. Theo cách nhìn nhận của đặc vụ FBI, những câu thơ đầy ác ý và trắng trợn này chính là lời độc thoại trong nội tâm của John. Ngoài ra, hai đặc vụ còn cho rằng, những gì được thể hiện trong các bức tranh và câu thơ của John rất có thể đã xảy ra ở ngoài đời thực.
Để phá án nhanh chóng, đặc vụ FBI vội vàng đi tới Hà Lan, hi vọng có thể thuyết phục cảnh sát Hà Lan lật lại vụ án. Cuối cùng, cảnh sát Hà Lan cũng đồng ý thành lập tổ điều tra phá án. Trong cuộc điều tra mới này, cảnh sát Hà Lan tiến hành so sánh đối chiếu dữ liệu DNA mới nhất có được từ dữ liệu của thi thể tìm thấy ở Rotterdam trong vụ án xảy ra từ nhiều năm trước. Kết quả đối chiếu đã chứng thực, mảnh thi thể nạn nhân nữ tìm thấy ở Rotterdam năm 1990 chính là Melissa. Đặc vụ FBI có thể khẳng định chắc chắn John Sweeney có liên quan đến cái chết của Melissa, hơn nữa, rất có khả năng hắn chính là hung thủ giết chết Paula Fields. Theo lời đề nghị của đặc vụ FBI, cảnh sát quyết định dùng mảnh xác bị chặt của cả hai vụ án xảy ra ở Anh và ở Hà Lan làm bằng chứng hỗ trợ cho nhau, chứng minh John Sweeney chính là hung thủ giết hại hai cô gái vô tội.
Cuối cùng, vào buổi tối trước ngày John được thả ra, cảnh sát lại một lần nữa đưa John Sweeney ra tòa với li do là nghi phạm gây ra hai vụ án mạng. Phiên tòa xét xử diễn ra ở Tòa án hình sự Trung tâm tại London, trong quá trình thẩm tra, phía kiểm sát đã đem những bức tranh của John làm chứng cứ trình lên tòa và bồi thẩm đoàn, bởi vì những bức tranh này đã thể hiện hết từng chi tiết gây án và chặt xác, vì vậy bồi thẩm đoàn và thẩm phán bắt đầu thiên về hướng bất lợi cho John.
Đến khi bên phía kiểm sát dùng hai vụ án chặt xác làm chứng cứ hỗ trợ bổ sung cho nhau, bồi thẩm đoàn và thẩm phán gần như đã cùng đi đến thống nhất. Cho dù John kiên trì cho rằng mình không có tội, còn tự đứng vào vị trí của nhân chứng để biện hộ cho mình, song, tòa và bồi thẩm đoàn vẫn đưa ra phán quyết có tội. John Sweeney bị phán mức án chung thân, hắn sẽ phải sống hết phần đời còn lại trong tù để chịu tội cho những gì mà hắn đã gây ra.
Phân tích tâm lí bất thường của tội phạm Trong vụ án này, hung thủ John thể hiện tính cách vô cùng máu lạnh tàn bạo. Chỉ nhìn từ hai điểm này, mức độ bất thường trong tâm lí của John Sweeney đã vượt xa so với các tội phạm thông thường, hơn nữa John còn có ham muốn kiểm soát một cách biến thái, một khi đối tượng mà hắn lựa chọn muốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, hắn sẽ hóa thân thành một kẻ điên cuồng bạo dâm biến thái, số lần hắn tra tấn, ngược đãi người khác càng tăng lên, John sẽ càng có xu hướng bạo hành hơn.
Nếu truy tìm căn nguyên nguồn gốc, chúng ta không khó để nhận ra bản thân John có những thói quen vô cùng kì quặc, hắn có khuynh hướng bạo lực lại nghiện rượu. Sau khi trưởng thành, John bắt đầu hút cần sa. Rượu và cần sa dần dần ăn mòn lí trí của John, làm cho hắn trở nên tàn nhẫn hơn, bạo lực hơn. Ngoại trừ hai sở thích không lành mạnh này, John còn ham đọc sách kinh dị, nuôi dưỡng các loài động vật đáng sợ, những hành vi này vô hình chung cũng làm cho tâm lí của hắn trở nên vặn vẹo, khiến hắn trở thành một người càng khác người, lập dị hơn, cũng càng dễ kiểm soát hơn.
Nhìn bề ngoài, những xung đột bạo hành có vẻ là nguyên nhân chính khiến cho tình cảm à à lại thiếu hụt khả năng tự kiềm chế một cách nghiêm trọng. Phải biết rằng trước khi quen biết Melissa, John đã có một cuộc hôn nhân tồi tệ, mà hắn chính là nguyên nhân làm cho cuộc hôn nhân ấy phải đi vào hồi kết. Kể cả trước khi sống chung với bạn gái, John tỏ ra vô cùng nho nhã, lịch sự, nhưng đây chỉ là thủ đoạn của hắn, một khi thành công có được, hắn sẽ để lộ bản chất.
Mỗi bức tranh mà John vẽ ra đều chứa đầy những yếu tố bạo lực, mà những yếu tố này lại thể hiện rõ ràng mối quan hệ thực giữa hắn và bạn gái, có thể nói, mục đích John liên tục làm quen với bạn gái mới thực ra chính là để thỏa mãn dục vọng biến thái từ sâu trong nội tâm. Bắt đầu từ việc hắn thường xuyên bạo hành người vợ cũ, thế giới nội tâm của John đã bị lệch lạc. Cộng thêm tác dụng của rượu và cần sa, John càng dễ sinh ra ảo giác. Trong thế giới ảo tưởng của John, hắn chính là kẻ thống trị duy nhất, điều này càng làm cho ham muốn kiểm soát mọi thứ của hắn ngày càng mãnh liệt hoen, hắn bắt đầu không thể chịu đựng được việc người khác phản bội lại mình, nếu có người nào làm như vậy, hắn sẽ dùng thủ đoạn tàn ác nhất để dạy dỗ đối phương.
Thực tế, người tàn ác, hung bạo, dễ nổi nóng và thiếu khả năng tự kiểm soát là người dễ có những hành động gây tổn thương cho người khác nhất, cũng rất dễ gây ra các vụ án mạng. Rõ ràng John chính là người như vậy, sau khi gây ra vụ án mạng đầu tiên, ham muốn kiểm soát ở mức biến thái của John đã được thỏa mãn. Để tiếp tục thỏa mãn ham muốn này của mình, John tìm đủ mọi cách để xóa sạch chứng cứ gây án, chỉ có như vậy, cảnh sát mới không thể phá án nhanh chóng được, hắn mới có cơ hội tìm kiếm “con mồi” mới, mới có thể tiếp tục có những hành vi tàn sát.
Đối với John, mục đích lớn nhất của việc giết người chính là để thỏa mãn ham muốn kiểm soát đang ngày một mãnh liệt hơn từ sâu thẳm trong thâm tâm hắn, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn liên tục gây án. Nhưng điều thực sự làm cho John bước chân vào con đường phạm tội chính là bản tính tàn bạo ẩn sâu trong nội tâm hắn. Dưới sự dẫn dắt của đủ loại nguyên nhân từ bên ngoài, John từng bước mất đi khả năng kiểm soát bản tính tàn bạo này, hay nói cách khác, hắn đã say mê cảm giác hành hạ người khác, mà đây chính là điểm mấu chốt khiến hắn đắm chìm trong thể giới ảo tưởng. Mức độ chìm đắm càng gia tăng thì thế giới nội tâm của John càng trở nên bất thường, biến thái hơn, cuối cùng hắn trở thành một tên tội phạm giết người.