CHƯƠNG 4 SÁT THỦ ẨN NẤP
Ở Canada, người ta thường xây nhà ở vùng ngoại ô hoặc các khu vệ tinh, như vậy, nhà sẽ trở thành bến cảng tránh mưa tránh gió, rời xa khỏi những ồn ào bon chen của thành phố. Hằng ngày sau khi kết thúc công việc, mọi người có thể ở trong căn nhà yên tĩnh tận hưởng khoảng thời gian dành riêng cho mình. Song, sinh sống ở nơi hoang vắng cũng không phải là chuyện an toàn, mỗi khi có kẻ rắp tâm gây rối, chủ nhà có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ở vùng ngoại ô thành phố Montreal, bang Quebec có một tên hung thủ giết người hàng loạt vô cùng điên cuồng, tàn bạo. Bởi tên sát thủ này luôn ngụy trang thành một công nhân tạp vụ phục vụ tận nhà, vì vậy nhiều người gọi hắn là “sát thủ tạp vụ”.
Tháng 10 năm 1999, cư dân ở một trấn nhỏ nọ trong thành phố Montreal bang Quebec vẫn đang sinh sống an bình. Trấn này được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ ở phía Tây Bắc thành phố Montreal, vị trí địa lí như ậy nên cả thị trấn chỉ có khoảng 1500 người dân sinh sống. Bởi môi trường hoàn cảnh nơi đây khá khép kín, người dân sống trong vùng này đa số đều quen thuộc lẫn nhau, nên trong trấn hầu nhau chẳng bao giờ có chuyện gì rắc rối xảy ra. Trong nhận thức của cảnh sát địa phương, nơi này chắc chắn có thể coi là khu vực an ninh được bảo đảm nhất.
Anna Yano 59 tuổi ở đây, mặc dù bà sống một mình, nhưng tình cảm giữa bà và người chồng Robert cùng cô con gái Elsa vô cùng tốt, chẳng qua vì lí do công việc nên cả gia đình mới phải tạm thời sống xa nhau. Trong kí ức của Elsa, mẹ Anna là một người phụ nữ có sở thích phong phú đa dạng và tính cách hoàn hảo, bà đam mê hội họa, là một người phụ nữ rất có năng khiếu nghệ thuật. Anna rất yêu thích những loại động vật bé nhỏ, bà có nuôi một chú chó con. Khi mọi người trong nhà đều đi vắng, chỉ có con chó nhỏ này bầu bạn với bà. Anna vô cùng yêu thích chú chó, còn đặt cho nó một cái tên rất hay, Chubo.
Nhà Anna khá hẻo lánh, nằm ở cách xa đường lớn, phía sau nhà là một rừng cây lớn, trước nhà chỉ có một con đường nhỏ, vì vậy hoàn cảnh nơi này vô cùng tĩnh mịch, bí hiểm, người không thạo đường chắc chắn không thể phát hiện ra nơi đây còn có một căn nhà. 3 giờ chiều ngày 14 tháng 10, Anna đưa Chubo đang ốm đi khám bác sĩ thú y. Bác sĩ thú y phát hiện bên trong cơ thể Chubo có một khối u, muốn chữa trị cho Chubo thì bắt buộc phải cắt bỏ khối u này đi. Vì không thể xác định được đây có phải là u lành hay không, Anna vô cùng lo lắng chó Chubo.
Khám xong, Anna đưa Chubo về nhà. Chồng của Anna đang ở văn phòng làm việc liền gọi điện cho bà hỏi thăm tình hình của Chubo. Sau đó không lâu, Elsa cũng gọi điện cho Anna. Trong điện thoại, giọng Anna đã nghẹn ngào. Elsa biết rằng chắc chắn mẹ mình vừa mới khóc xong. Để giúp mẹ bình tĩnh lại, Elsa nói với Anna rằng phẫu thuật xong chắc chắn bệnh tình của Chubo sẽ đỡ ngay, bảo bà không cần lo lắng. Sau khi thấy Anna đã bình tĩnh lại, Elsa liền cúp điện thoại.
Sắc trời tối dần, mặt trời xuống núi, nhà Anna cũng đã bật đèn. Một lát sau, một chiếc ô tô lặng lẽ lái đến trước cửa nhà Anna. Kế đó, một người đàn ông xa lạ từ trên xe bước xuống, hắn đội mũ lưỡi trai, viền mũ kéo dài che khuất gần nửa khuôn mặt. Sau khi xuống xe, người đàn ông lạ mặt này không nói một lời nào đi thẳng về phía nhà Anna. Sau đó, một chuyện kinh khủng đã xảy ra.
Sáng ngày 15 tháng 10, vì lo lắng cho tâm trạng của Anna, Elsa và Robert thay phiên nhau gọi vài cuộc điện thoại nhưng đều không có ai bắt máy. Mãi không liên lạc được với Anna nên Elsa lại gọi điện cho bố Robert. Robert nói rằng ông cũng không thể liên lạc được với Anna. Điều này khiến cả ông và Elsa đều thấy rất sốt ruột. Để biết rõ tình hình, Robert quyết định về nhà thăm Anna. Buổi tối hôm đó, Robert lái xe về nhà. Sau khi đậu xe, Robert đã ngay lập tức trông thấy chiếc ô tô đang đậu ở lối đi bên ngoài nhà, đây là xe mà Anna vẫn lái. Vì trong nhà vẫn bật đèn sáng nên Robert tưởng Anna ở trong nhà.
Robert vừa đi vào nhà vừa gọi tên Anna, nhưng mãi không có ai đáp lời. Sau khi vào trong nhà, Robert không nhìn thấy bóng dáng Anna ở dưới nhà, ngay cả chú chó nhỏ Chubo cũng không biết đã đi đâu rồi. Robert đi lên gác, sau khi mở cửa phòng ngủ ra đã trông thấy Chubo, nó bị nhốt trong phòng ngủ. Robert giơ tay xoa đầu Chubo, sau đó ngẩng đầu lên quan sát đánh giá tình hình bên trong phòng ngủ. Robert để ý thấy túi xách của Anna bị ném bên giường, ví, thẻ và một ít tiền lẻ rơi vãi ra bên ngoài. Tình hình trong phòng làm cho Robert càng lúc càng lo lắng, ông quyết định ra ngoài sân để xem xét.
Robert ra vườn hoa trước, vừa bước xuống cầu thang đã thấy được bóng dáng của Anna, bà đang nhoài ra trước một chậu hoa trong vườn, bất động. Robert vội vàng chạy đến, nhưng Anna đã tắt thở từ lâu. Robert đau đớn tuyệt vọng, vội vàng gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát liền đến hiện trường vụ án. Ngay sau đó, chuyên gia tâm lí tội phạm cũng đến, trước tiên, anh ấy phân công một tổ giám định dùng máy ảnh chụp lại tình trạng của hiện trường vụ án, sau đó bắt đầu tìm chứng cứ. Trong lúc chụp lại chứng cứ, thành viên tổ thu thập bằng chứng phát hiện phần đầu và hai má của Anna có rất nhiều vết thương rõ rệt, từ hình dáng của miệng vết thương, có lẽ hung khí là một vật không sắc nhọn nhưng rất nặng.
Kế đó, nhân viên thu thập chứng cứ đã kiểm tra kĩ cả vườn hoa, và tìm thấy một chậu hoa dính đầy máu ở trong góc vườn. Sau khi thu thập tất cả chứng cứ, cảnh sát đã căn cứ theo hiện trường vụ án để suy luận diễn biến có khả năng cao nhất của vụ án. Bởi vì kính của Anna rơi trong chậu rửa mặt ở nhà tắm, vì vậy cảnh sát cho rằng khi xảy ra vụ án, có lẽ Anna đang rửa mặt. Lúc nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, Anna liền đeo kính lên định ra xem xét tình hình, nhưng hung thủ đã tiến vào nhà tắm ngay lúc bà quay đầu lại, rồi ngay lập tức tấn công bà. Anna bị tấn công đã giãy giụa phản kháng kịch liệt, bà giằng co với hung thủ, quay người bỏ chạy. Rõ ràng hung thủ đâu chịu từ bỏ, hắn đuổi theo phía sau Anna.
Anna trốn ra bên ngoài nhà, nhưng không thoát được khỏi tên hung thủ. Nhân lúc Anna đang cố hết sức để chạy về phía trước, hung thủ liền xông lên, ấn Anna ngã xuống đất. Trước tiên, hung thủ bóp chặt cổ Anna, sau đó cầm chậu hoa đang đặt ở bên cạnh lên đập mạnh vào đầu bà. Sau khi giết chết Anna, hung thủ điềm nhiên thong thả quay trở vào trong nhà, hắn lục túi da của Anna, lấy trộm thẻ ngân hàng của bà.
Từ quá trình xảy ra vụ án mà cảnh sát suy đoán, có lẽ đây là một vụ giết người cướp của, nhưng so với các vụ án cùng loại, vụ án này rõ ràng là quá tàn bạo. Phải biết rằng, việc hung thủ cầm chậu hoa đập chết nạn nhân so với dùng súng giết người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bởi vì tạm thời vẫn chưa có manh mối nào để phá án nên cảnh sát quyết định điều tra từ người thân của nạn nhân trước. Thông thường, trong hầu hết các vụ án mà nạn nhân là phụ nữ đã kết hôn, chồng nạn nhân luôn là đối tượng điều tra chủ yếu của cảnh sát, vụ án này cũng không ngoại lệ.
Cảnh sát đưa Robert về sở cảnh sát để lấy lời khai, trước khi hỏi chuyện, cảnh sát để Robert thông báo cho Elsa biết, đồng thời phải làm cho Elsa nhanh chóng đến sở cảnh sát phối hợp điều tra mà không để lộ ra tình hình vụ án. Robert làm theo đúng yêu cầu của cảnh sát. Sau khi Elsa đến, cảnh sát đưa cô ấy đến một gian phòng khác để thẩm vấn. Trong lúc thẩm vấn, cảnh sát nhiều lần lặp lại câu hỏi liệu giữa Robert và Anna có vấn đề gì về mặt tình cảm hay không. Sau khi Elsa đưa ra câu trả lời chi tiết, cảnh sát mới nói với cô ấy chuyện mẹ mình đã bị giết hại.
Sau khi có được lời khai từ Elsa, cảnh sát đã có thể phán đoán sơ bộ rằng Robert không có liên quan gì đến vụ án này, nhưng với thân phận là chồng của nạn nhân, cảnh sát vẫn cần phải tiếp tục thẩm vấn, họ hi vọng có thể nắm được manh mối giúp thúc đẩy tiến trình vụ án từ những thông tin Robert cung cấp. Mặc dù cuộc thẩm vấn này kéo dài suốt gần 4 tiếng đồng hồ, nhưng cảnh sát vẫn không có thu hoạch gì. Ngoài ra, nhân viên thu thập chứng cứ cũng không lấy được bất cứ dấu vân tay nào từ hiện trường vụ án, tuy có thể xác định hung khí chính là chậu hoa bị ném trong góc vườn, song, bởi vì chất liệu của chậu hoa này nên rất khó để lấy được dấu vân tay trên đó. Nhân viên thu thập chứng cứ còng kiểm tra kĩ túi xách của nạn nhân, nhưng hung thủ không để lại bất kì chứng cứ nào. Vì thế, công tác điều tra rơi vào khó khăn.
Ngày hôm sau, vụ thảm án này đã khiến cả vùng kinh hãi, mọi người đều lo lắng cho sự an toàn của mình. Bởi vì nạn nhân là phụ nữ sống một mình, hung thủ có thể thừa cơ rat ay giết hại, hơn nữa không có động cơ gây án rõ ràng, điều này khiến người dân vô cùng sợ hãi. Ở nơi đây, hầu hết đàn ông đều đi làm xa nhà, về cơ bản khu vực này toàn phụ nữ sống một mình. Nếu hung thủ còn tiếp tục gây án, vậy thì hắn có thể dễ dàng tìm thấy mục tiêu giết hại tiếp theo.
Thực tế từ ba tháng trước, ở một vùng lân cận khác cũng nằm trên hòn đảo nhỏ này đã xảy ra vụ án tương tự. Khi xảy ra vụ án, nạn nhân Janet Kuchinsky đang đi tản bộ trên lối đi dành cho xe đạp, hung thủ đột ngột xông ra từ bụi cây ven đường, đẩy ngã Janet rồi giết hại. Cảnh sát hiểu rõ, nếu có thể chứng minh được mối liên hệ giữa hai vụ án này, như vậy có nghĩa là trên hòn đảo này đang có một kẻ giết người hàng loạt. Để ngăn chặn việc lại tiếp tục xảy ra vụ án mới, cảnh sát vừa phải tăng cường điều tra, vừa phải hô hào dân chúng, kêu gọi mọi người cẩn thận cửa nẻo, không được mở cửa cho người lạ.
Vài tuần sau, trên đảo không xảy ra thêm vụ án mới, nhưng gần hòn đảo này lại liên tiếp xảy ra hai vụ án kinh hoàng, hai vụ án này đã làm kinh động đến hệ thống cảnh sát trên toàn bang Quebec. Trong một khu dân cư yên tĩnh cách thành phố Montreal một giờ đi xe lại xảy ra một vụ án mạng rùng rợn. Moni Gojo 45 tuổi là một nữ y tá, giống như Anna, Moni cũng là một người yêu chó. Ngày 29 tháng 10, hai tuần sau khi vụ án trên đảo xảy ra, Moni không đến bệnh viện làm việc đúng giờ.
Vì lo lắng cho sự an toàn của Moni, các đồng nghiệp ở bệnh viện đã liên lạc với chị gái của cô ấy. Buổi tối hôm đó, chị gái Moni liền lái xe đến nhà Moni để xem xét tình hình. Sau khi vào nhà, cô ấy đã trông thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Moni đã tử vong, thủ đoạn gây án của hung thủ vô cùng tàn bạo, cho dù là một thanh tra cảnh sát kinh nghiệm lão luyện cũng chưa từng thấy thủ đoạn giết người tàn bạo, độc ác đến như vậy. Từ hình dạng vết máu bắn lên tường cho thấy, hung thủ đã liên tục đâm hơn năm mươi nhát dao vào nạn nhân trong khoảng thời gian cực kì ngắn ngủi với sức lực khủng khiếp. Hiện trường vụ án nhuốm đầy máu tựa như địa ngục A Tu La.
Trong quá trình phá án, cảnh sát bắt đầu suy xét, rốt cuộc nguyên nhân gì khiến hung thủ lại căm thù nạn nhân đến như vậy, mục đích khi hắn làm vậy là gì, chỉ vì giết người thôi sao? Sau khi kiểm tra tỉ mỉ hiện trường gây án, mối nghi hoặc của cảnh sát càng sâu hơn. Mặc dù hiện trường vụ án vô cùng đẫm máu nhưng không hề có dấu vết bị đột nhập, nhân viên thu thập chứng cứ cũng không lấy được bất cứ dấu vân tay nào từ bên ngoài, không tìm thấy hung khí của hung thủ. Trong vụ án mạng này, không có dấu vết bị lục lọi ở nhà của nạn nhân, không tài sản nào bị mất. Cuối cùng, cảnh sát tìm thấy một dấu giày ở lối đi trước cửa bên ngoài nhà nạn nhân, bởi vì trên dấu giày này có vết máu của nạn nhân nên cảnh sát cho rằng người để lại dấu giày chính là hung thủ của vụ án.
Lần theo dấu giày dính máu này đi tiếp về phía trước, cảnh sát lại phát hiện vài giọt máu nhỏ thành một đường. Hình thái vết máu như vậy xuất hiện ở vị trí này, có nghĩa đây có thể là máu của hung thủ. Khi hung thủ điên cuồng đâm nạn nhân, hai tay của hắn cũng rất dễ bị dao cứa vào. Khi hắn trốn khỏi hiện trường, việc chạy và đi lại sẽ làm cho máu ở vết thương nhỏ xuống đất, vì thế những giọt máu này rất có khả năng là của hung thủ. Không lâu sau, nhân viên thu thập chứng cứ đã thu thập xong mẫu vật để đưa đến phòng thí nghiệm tội phạm kiểm tra. Qua xét nghiệm, họ xác định được giọt máu này thuộc về một người đàn ông không rõ thân phận, bị hạn chế bởi đủ các nguyên do nên cảnh sát không thể dựa vào vài giọt máu đó để phán đoán ra thân phận thực sự của hung thủ. Hơn nữa, giữa vụ án của Moni Gojo và vụ án của Anna Yano không có mối liên hệ rõ ràng, vì vậy không thể gộp hai vụ án này vào để cùng điều tra được.
Ba tuần sau, cũng tức là ngày 19 tháng 11, ở một thị trấn nhỏ khác vùng ngoại ô Montreal lại xảy ra một vụ án mạng tàn bạo. Hôm đó, Terry Salisa - một kế toán 55 tuổi bỗng vắng mặt không lí do, công ty đã gọi điện cho Terry rất nhiều lần, nhưng mãi vẫn không có ai nhận máy. Bởi vì thời gian gần đây liên tục xảy ra các vụ án mạng nên công ty quyết định báo cảnh sát.
Sau đó, công ty cử một đồng nghiệp đi theo cảnh sát đến nhà của Terry để xem xét. Tới trước nhà Terry, cảnh sát phát hiện có đến 3,4 tờ báo bị nhét ở cửa, họ ngay lập tức tìm ban quản lí chung cư để mở cửa. Tiếp đó, viên thanh tra chịu trách nhiệm đến trước để xem xét tình hình liền lớn tiếng gọi tên Terry, nhưng không có ai trả lời, nhóm người đành phải vào phòng ngủ để kiểm tra. Đẩy cửa phòng ngủ ra, cảnh sát đã thấy ngay thi thể của Terry. Thi thể nằm nghiêng trên giường, vết máu trên drap giường đã khô.
Cảnh sát liền gọi điện báo cáo lên cấp trên, thanh tra chịu trách nhiệm điều tra vụ án nhanh chóng đến hiện trường, tổ pháp y cũng đi theo. Qua khám nghiệm sơ bộ, pháp y nhận thấy trước khi chết, nạn nhân đã bị xâm hại tàn bạo, hung thủ đã dùng một vật cùn đập nạn nhân, sau khí phát tiết thú tính của mình, hung thủ lại điên cuồng đâm nạn nhân ba mươi nhát dao cho đến khi nạn nhân tử vong mới thôi.
Khi điều tra, cảnh sát phát hiện vụ án này giống với vụ án Moni Gojo bị sát hại ba tuần trước, cách thức gây án của hung thủ và tình trạng hiện trường tương tự như nhau, điểm khác biệt duy nhất là phòng của Terry có dấu vết bị lục lọi rất rõ. Sau khi xác nhận kĩ, cảnh sát phát hiện thẻ ngân hàng và một số trang sức quý giá của Terry đã bị hung thủ mang đi. Trong công tác điều tra sau đó, cảnh sát lại phát hiện sau khi Terry gặp nạn, đã có người sử dụng chiếc thẻ ngân hàng đã bị mất đó. Thẻ của Terry là thẻ ATM, số tiền khoảng 1000 USD, kẻ lấy được thẻ có thể rút hết toàn bộ số tiền của thẻ trong hai lần.
Cảnh sát đã lấy được hình ảnh ghi lại từ camera giám sát của ngân hàng lúc hung thủ rút tiền, nhưng bởi vì người này đội mũ trùm đầu nên camera chị chụp lại được góc mặt nghiêng rất mờ. Nếu chỉ dựa vào hình ảnh này, tạm thời cảnh sát chưa thể tìm ra được thân phận thực sự của kẻ đó. Sau đó, cô con gái Elsa của nạn nhân Anna Yano phát hiện tài khoàn ngân hàng của mẹ mình cũng bị rút tiền, mà thời gian rút tiền chính là vào ngày mẹ cô bị sát hại. Elsa vội vàng báo lại thông tin này cho cảnh sát, thanh tra chịu trách nhiệm điều tra vụ án của Anna Yano cũng lấy được hình ảnh từ camera giám sát của ngân hàng. Lần này, camera đã chụp lại được mặt chính diện của người rút tiền, nhưng hắn ta trùm kín đầu, khi rút tiền còn cúi gằm đầu xuống, vì vậy cảnh sát vẫn không thể dựa vào hình ảnh từ camera để tìm ra thân phận người rút tiền.
Mặc dù không thể suy đoán ra thân phận thực sự của nghi phạm từ hình ảnh mờ của camera giám sát, nhưng cảnh sát vẫn có thể căn cứ theo các manh mối hiện có để phán đoán nghi phạm cao khoảng 1m77, là người da trắng, vào lần đầu tiên rút tiền, người này có để râu. Cảnh sát có thể chắc chắn rằng cả ba nạn nhân đều gặp nạn khi đang ở nhà một mình, hơn nữa hung thủ còn ăn cắp tài sản của hai trong ba nạn nhân. Rõ ràng, ba vụ án xảy ra gần đây có liên quan đến nhau. Lại bởi vì trong ba vụ án mạng này, hung thủ sử dụng cách thức gây án tương tự nên cảnh sát khẳng định hung thủ là cùng một người.
Ngoài ra, cảnh sát còn tìm ra nguyên nhân khiến hung thủ làm nhục và đánh đập nạn nhân. Họ cho rằng hung thủ thông qua việc ngược đãi, hành hạ nạn nhân để ép họ nói ra mật khẩu của thẻ ngân hàng, đến khi nạn nhân chịu nói ra mật khẩu, hung thủ liền ra tay tàn độc, dùng thủ đoạn điên cuồng để giết chết nạn nhân. Bởi bên trong nhà của nạn nhân không có dấu hiệu bị xâm nhập một cách bạo lực, tên hung thủ này lại rất giỏi che giấu mặt mũi, vì vậy cảnh sát đoán rằng hung thủ có thể đã lợi dụng một thân phận đặc thù nào đó để đường hoàng đi vào nhà của nạn nhân. Ví dụ, có thể hung thủ sẽ cải trang thành nhân viên tiếp thị tận nhà hoặc lao công tạp vụ, cũng có thể ngụy trang thành cảnh sát hoặc thợ điện nước, hắn có thể tìm vài cái cớ để lừa gạt lòng tin của nạn nhân, sau khi vào trong nhà sẽ giết chết nạn nhân theo kế hoạch.
Ngày 14 tháng 12, tám tuần sau khi Anna Yano bị giết hại, một người đàn ông xa lạ đã đến khu dân cư nọ ở thành phố Montreal, hắn chọn một căn nhà ở khu vực hẻo lánh, bước lên gõ cửa căn hộ này. Chủ căn hộ có lẽ là một người phụ nữ, người đàn ông nói rằng hắn là một người thợ cắt tỉa cây cỏ, hiện tại đang làm việc ở gần đây, vì vậy hắn muốn hỏi xem quý cô này có cần giúp đơc gì hay không. Người phụ nữ suy nghĩ giấy lát rồi quay đầu vào bàn bạc với ông chồng đang ở trong nhà, cuối cùng họ đã từ chối người đàn ông xa lạ.
Sau khi bị từ chối, người đàn ông xa lạ rất lịch sự rời đi. Thế là hắn lại đến trước cửa nhà Mary Elisabeth Glenn. Năm nay Mary đã 50 tuổi, bà là một họa sĩ, thường ở trong nhà vẽ vời một mình. Tính cách Mary hướng ngoại, cũng khá có tên tuổi trong khu vực này. Mary không hề nghi ngờ thân phận của người đàn ông xa lạ, bà liền mở cửa cho đối phương vào nhà. Đến lúc Mary quay đầu đi vào trong phòng, người đàn ông vừa rồi còn rất lịch sự nhã nhặn đột nhiên xông lên phía trước đẩy Mary ngã xuống đất.
Sáng hôm sau, người giúp việc nhà Mary đến làm việc. Nữ giúp việc bấm chuông mãi mà không ai trả lời, bèn dùng chùm chìa khóa phụ mà Mary đưa cho để mở cửa. Người giúp việc mang dụng cụ làm việc đi qua hành lang, ngay lập tức đã trông thấy xác chết nằm ở phòng khách. Mary Elisabeth Glenn đã bị giết hại. Khi cảnh sát đến đã lập tức kiểm tra hiện trường và thi thể nạn nhân theo đúng quy trình. Thi thể của Mary được di dời vào trong phòng khách, nạn nhân đã bị cưỡng bức, bị vật cùn nặng đập vào đầu, nhiều nhát dao đâm vào cơ thể dẫn đến tử vong. Qua điều tra, cảnh sát phát hiện thủ pháp gây án của vụ án này giống hệt với những vụ án mới xảy ra gần đây, nạn nhân đều là phụ nữ, bị giết hại lúc đang ở nhà một mình, hiện trường vụ án không có dấu hiệu cho thấy sự thâm nhập bằng hình thức bạo lực, rõ ràng là nạn nhân bị đánh đập tàn bạo, bị cưỡng bức rồi bị đâm chết một cách tàn nhẫn.
Căn cứ theo hình dạng các vết máu bắn lên ở hiện trường, có lẽ hung thủ đã bắt đầu ra tay từ lối đi hành lang. Sau khi bị tấn công, Mary liều mạng giãy giụa, vài lần bà đã thoát được ra khỏi tay hung thủ, nhưng chưa chạy được vài bước đã lại bị hung thủ khống chế. Cuối cùng, Mary chạy vào phòng khách và bị giết ở đây. Sau khi giết chết nạn nhân, hung thủ đi vào bếp, hắn vặn vòi nước ra rửa sạch hết vết máu trên tay, sau đó lên gác lấy thẻ ngân hàng của nạn nhân. Cảnh sát kiểm tra kĩ hiện trường vụ án và tìm thấy một số dấu giày mờ tại hiện trường, sau khi so sánh đối chiếu, cảnh sát phát hiện những dấu giày này giống với dầu giày trong vụ án mạng của Moni Gojo.
Bởi vì tên sát nhân đã từng rửa tay trong nhà của nạn nhân, đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đó, vì vậy cảnh sát phán đoán hiện tại hung thủ đã bắt đầu mất cảnh giác, rất có khả năng hắn sẽ để lại càng nhiều manh mối hơn. Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, quả nhiên cảnh sát tìm thấy một dấu vân tay trên tấm ván gỗ mặt ngoài gian bếp, dấu vân tay này không phải là của người nhà nạn nhân, cũng không phải của người giúp việc, vì thế cảnh sát phán đoán người để lại dấu vân tay rất có thể chính là hung thủ của vụ án. Sau khi tìm thấy dấu vân tay này, cảnh sát đã hành động ngay lập tức, họ mời chuyên gia lấy mẫu vân tay ra rồi nhập vào kho thông tin dữ liệu có liên quan để đối chiếu. Cuối cùng, cảnh sát cũng tìm được vân tay phù hợp, dấu vân tay xuất hiện tại nhà nạn nhân thuộc về William Fifo 44 tuổi.
Có điều, do trên dấu vân tay này không có vết máu, vì vậy cảnh sát không thể nhận định William chính là hung thủ nếu chỉ dựa vào nó. Mặc dù dấu vân tay tạm thời chưa thể chứng minh William chính là tên hung thủ giết người, nhưng có thể cho thấy hắn đã từng đến nhà của nạn nhân. Phải biết rằng, William không hề có mối quan hệ quen biết gì với người bị hại, tại sao hắn lại đến nhà nạn nhân? Cảnh sát chỉ muốn có câu trả lời ngay lập tức.
Ngày 16 tháng 12, cảnh sát thành lập tổ chuyên án phụ trách điều tra William Fifo. Trong lúc sắp xếp, xem xét hồ sơ, cảnh sát phát hiện William đã từng đi tù vào những năm 70 của thế kỉ 20, khi đó, hắn phạm tội đột nhập phi pháp và cướp của. Sauk hi ra tù, William bắt đầu làm các công ty tạp vụ. Không lâu sau, hắn đã trở thành thợ sơn thành thạo, còn có cả kĩ năng trang trí nội thất cho nhà ở. Bởi vì biểu hiện suất sắc trong công việc nên William có thể tìm ra cách để dễ dàng vào nhà người khác khi đang làm các công việc tạp vụ, rất có khả năng hắn đã lợi dụng lợi thế về công việc này để thực hiện kế hoạch giết người đã vạch sẵn.
William đã kết hôn và có một người con. Qua điều tra cho thấy, trong cuộc sống thường ngày, William là một người dễ gần thân thiện. Bởi vì ngoại hình của hắn rất trông hiền lành nên trước khi kết hôn đã từng có rất nhiều bạn gái. Sau khi điều tra kĩ càng hành tung của William, cảnh sát phát hiện thời gian gần đây William luôn sống ở một thị trấn nhỏ phía Bắc thành phố Montreal, nhưng đã mấy ngày rồi hắn chưa xuất hiện. Lúc này, cảnh sát đang phải đối mặt với một vấn đề, đó chính là, liệu họ có cần phải bắt William ngay hay không. Cảnh sát cần phải bảo đảm an toàn cho người dân, nếu họ không thể công bố tin tức này kịp thời, để người dân đề cao cảnh giác, thì phải chăng hung thủ sẽ lại tiếp tục gây án?
Cuối cùng, công tố viên đã đặt ra một kì hạn cho cảnh sát, yêu cầu cảnh sát phải đưa được William về sở cảnh sát trong thời gian này, nếu cảnh sát không bắt được William thì phải công bố tất cả thông tin có liên quan lên mặt báo. Tiếp đó, cảnh sát có được một manh mối từ bạn gái cũ của William. Cô ta nói rằng có thể William đang ở nhà mẹ ở ven bang Ontario, nơi đó cách thành phố Montreal khoảng 650km. Ngoài ra, cảnh sát còn tra ra được William có một chiếc xe hơi Ford Ranger màu xanh da trời. Cảnh sát địa phương nhanh chóng thông báo tin này cho cảnh sát Ontario, để họ tiếp tục điều tra theo manh mối này.
Thanh tra cảnh sát bang Ontario là Jim Miller được lệnh tiếp nhận vụ án, bạn của Jim là Kerr Handa - một chuyên gia tâm lí tội phạm, sau khi biết tin Jim đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt gần đây, Kerr cũng đi cùng. Qua điều tra, Jim phát hiện mẹ của William đang sống trong một nông trang đã cũ. Sau khi tìm được địa chỉ cụ thể, Jim và Kerr cùng đến điều tra. Để tránh đánh rắn động cỏ, Jim và Kerr quyết định trước tiên cứ theo dõi nông trang này một thời gian đã. Trong khi đợi William xuất hiện, Jim đã kiểm tra kĩ căn nhà cũ nát này bằng ống nhòm, anh ấy để ý thấy trước nhà có hai chiếc ô tô đang đỗ, một trong số đó chính là xe Ford Ranger màu xanh da trời.
Không lâu sau, Jim đã trông thấy William. William đi ra từ sau nhà, đứng trước sân một lúc rồi lại trở vào trong. Sau khi tìm thấy William, Jim đã lập tức cắt cử cảnh sát liên tục giám sát căn nhà này suốt 24 giờ. Mặc dù lúc này cảnh sát vẫn chưa thể chứng minh được William chính là hung thủ giết người, nhưng họ có thể chắc chắn rằng hắn sẽ không còn cơ hội để tiếp tục giết người nữa. Chỉ cần có được bằng chứng xác thực là cảnh sát có thể bắt William ngay lập tức.
Sau khi tìm thấy William, cảnh sát mới từ từ công bố các thông tin có liên quan của vụ án, đồng thời hi vọng có thể tìm được nhân chứng ra nhận diện William, cho dù không có ai nhận diện được William thì những tin tức đã được công khai này chắc chắn để lộ ra sơ hở. Sau khi báo chí đưa tin rầm rộ, William đã nhanh chóng trở thành nghi phạm của bốn vụ án mạng.
Ngày 21 tháng 12, ba ngày sau khi tin tức về William lan tràn trên các mặt báo, hắn đã có một hành động vô cùng khả nghi. William lái xe đi loanh quanh khắp mọi nơi trong thị trấn, sau khi vòng đi vòng lại mấy vòng, hắn dừng xe trước một nhà thời rồi lấy một số thứ từ trong xe và lặng lẽ bỏ lại những thứ đồ ấy ở khoảng đất trống đằng sau nhà thờ. Do hành động của William rất đang nghi nên cảnh sát vẫn luôn quay chụp lại mọi hành động của hắn, ghi lại hết cả quá trình William vứt những đồ vật này đi. Cảnh sát phát hiện, hắn vứt ba đôi giày chạy ở thùng gom quần áo cũ để quyên góp từ thiện của nhà thờ.
Ngay sau đó, ba đôi giày này đã được đưa đến trung tâm giám định để kiểm tra. Lúc này, Kerr đã biết rõ chi tiết toàn bộ vụ án. Sau khi nghiên cứu và phán đoán, Kerr cho rằng rất có khả năng William chính là hung thủ giết người. Cộng thêm việc William lén vứt mấy đôi giày đi, rõ ràng hắn đang muốn dùng cách này để tiêu hủy chứng cứ, điều này càng chứng minh rằng hắn chính là hung thủ giết người. Khi đã nắm chắc tình hình, Kerr đề xuất với Jim phải nhanh chóng bắt William, bởi vì rất có thể hắn sẽ tìm cơ hội để tháo chạy. Jim quyết định nghe theo lời đề nghị của Kerr, lập tức xin lệnh bắt William.
Ngày 22 tháng 12, cảnh sát quyết định thực thi lệnh bắt. Hôm đó, nhóm theo dõi cùng nhiều cảnh sát khác đã bám theo William đến cây xăng, đợi đến lúc William đi ra khỏi xe, cảnh sát liền xuất hiện và bắt hắn một cách suôn sẻ. Trong quá trình bị bắt giữ, William không hề có bất cứ sự phản kháng nào, thậm chí hắn còn rất bình tĩnh hỏi lại Jim tại sao không giết hắn luôn cho rồi. William bị đưa về sở cảnh sát, hắn phải tiếp nhận thẩm vấn của tổ trọng án Montreal tại đây. Trong quá trình thẩm vấn, William tỏ ra vô cùng tức giận, hắn đã giật ống kính máy quay ra vài lần, không cho cảnh sát quay lại quá trình thẩm vấn. Giọng điệu của William vô cùng ngang ngược, hắn bảo cảnh sát thích làm gì thì làm, hắn sẽ không nhận bất cứ chuyện gì, nhưng hắn muốn gặp luật sư.
Để làm cho William mất cảnh giác, cảnh sát cho phép hắn hút thuốc. William vừa hút thuốc vừa chất vấn cảnh sát bằng giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Tôi biết các anh không có bằng chứng, không có bằng chứng mà các anh cũng dám bắt tôi?” Do thái độ của William quá cứng rắn nên cảnh sát không có được manh mối nào khả dụng qua cuộc thẩm vấn này. Nhưng cảnh sát đã mang đầu mẩu thuốc lá William vừa hút xong và lấy được mẫu DNA của William từ đó. Đồng thời, cảnh sát cũng tìm thấy một chiếc áo có dính máu ở nhà mẹ của William. Những chứng cứ này đều được gửi tới trung tâm giám định tội phạm để kiểm tra.
Trong trung tâm giám định tội phạm, các chuyên gia giám định đã kiểm tra kĩ lưỡng những bằng chứng mà cảnh sát đưa đến. Trước tiên, chuyên gia giám định đã tìm thấy vài giọt máu của nạn nhân trên ba đôi giày mà cảnh sát đưa tới. Trong đó, dấu giày của một đôi giày chạy phù hợp với dấu giày để lại tại nhà người bị hại, máu dính trên chiếc áo của William là của nạn nhân Anna. Ngoài ra, vết máu mà kẻ giết người để lại hiện trường phù hợp với mẫu DNA của William, cảnh sát còn tìm thấy nhẫn của nạn nhân Terry trong nhà của William. Cuối cùng, cảnh sát tìm thấy một chiếc áo dính máu trong xe của William, máu trên chiếc áo phù hợp với vết máu của nạn nhân Mary.
Lúc này, bằng chứng đã xác thực. William Fifo chính là hung thủ giết người mà cảnh sát vẫn luôn truy bắt. Sau khi có được bằng chứng, cảnh sát bắt đầu điều tra lại các vụ án chưa được phá xảy ra ở Montreal suốt hai mươi lăm năm qua. Cảnh sát tin rằng William không chỉ gây ra vài vụ án mạng này. Khi tiến hành điều tra, cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại báo án, người báo án tên là Skar Long, anh ta nói rằng mình quen biết William, 20 mươi năm trước anh ta còn từng cùng William chơi khúc côn cầu. Sau đó không lâu, mẹ của Skar đã bị giết hại. Skar nói với cảnh sát rằng trước khi mẹ mình bị sát hại, William đã từng tới nhà giúp anh ta sơn tường.
Skar muốn biết cái chết của mẹ mình liệu có liên qua đến William hay không. Sauk hi nhận được điện thoại báo án, cảnh sát lập tức triển khai điều tra. Cảnh sát phát hiện mẹ của Skar là Haibeier Long đã bị sát hại từ hai mươi năm trước, khi đó, thanh tra cảnh sát điều tra vụ án này đã tìm thấy mẫu DNA của hung thủ tại hiện trường vụ án, nhưng vì không có đối tượng để so sánh đối chiếu nên vẫn chưa phá được án. Cảnh sát đã đối chiếu luôn DNA của hung thủ và DNA của William, kết quả so sánh cho thấy hung thủ chính là William.
Trước bằng chứng đanh thép như vậy, William Fifo buộc phải nhận tội, hắn thừa nhận rằng mình đã gây ra năm vụ án giết người. Bởi William nhận tội nên tòa đã nhanh chóng ra phán quyết, William bị phán tù chung thân, và trong vòng hai mươi lăm năm không được tạm tha. Mặc dù đã nhận cáo buộc cho năm vụ án giết người, nhưng hắn phủ nhận việc có liên quan đến vụ án Janet Kuchinsky. Có điều, sau đó, William đã thừa nhận cáo buộc cho bốn vụ án giết người khác.
Năm 1979, William đã cưỡng hiếp và giết chết Susan Bernier 55 tuổi. Chỉ sau đó một tháng, William lại giết hại Nicole Raymond 26 tuổi. Năm 1987, William lại tiếp tục gây án, hắn giết chết Louise Bramble, Louise bị đâm mười bảy nhát dao, chết thảm tại nhà. Năm 1989, William lại cưỡng bức và giết hại Pauline Lapland. Ngoài các vụ án trên, cảnh sát cho rằng William còn phạm phải rất nhiều vụ án cưỡng hiếp đánh đập khác vào những năm 80 thế kỉ 20.
Trước khi gây án, William sẽ cải trang thành thợ sửa ống nước, sau đó lấy cớ chủ nhà bảo hắn đến kiểm tra đường ống dẫn nước để nạn nhân mở cửa cho hắn, sau khi vào nhà liền cưỡng bức nạn nhân. Nhưng cảnh sát không thể xác định được trong khoảng thời gian đó, phải chăng William chỉ phạm tội cưỡng bức chứ không giết người? Khi thẳng thắn nhận tội, William đã thuật lại cho tiết quá trình giết người của mình, nhưng hắn không hề đề cập đến động cơ gây án.
Phân tích tâm lí bất thường của tội phạm Đây là một vụ án giết người hàng loạt có tính chất vô cùng dã man, quá trình gây án cực kì tàn nhẫn, bạo lực, biến thái. Từ một loạt các vụ án vô cùng tàn bạo mà William Fifo gây ra, có thể thấy rằng mức độ bất thường trong tâm lí của hắn vô cùng nghiêm trọng. Khi gây án hắn vô cùng cẩn trọng, tỉ mỉ, trước khi hành sự đã lên kế hoạch chi tiết, cụ thể, vì vậy xác suất thành công vô cùng cao, nạn nhân bị hắn nhắm trúng gần như không thể thoát nổi. Từ điểm này có thể thấy, ngoại trừ sự lạnh lùng và tàn bạo một cách dị thường, hung thủ còn là một người rất bình tĩnh, tỉ mỉ.
Chính bởi vì khi gây án hung thủ vô cùng cẩn thận nên hắn mới có thể liên tục giết người suốt hơn hai mươi năm, đồng thời nhiều lần thoát khỏi tay cảnh sát. Đối với một tên hung thủ giết người hàng loạt, việc liên tục hành hung giết người chính là nguồn động lực để hắn tiếp tục sống sót trên thế gian này, nhưng quá trình gây án của kẻ giết người hàng loạt không hề có quy luật rõ ràng. Thông thường, sát nhân giết người hàng loạt sẽ cách một khoảng thời gian, hoặc trong một kì hạn nào đó, hắn sẽ không giết người, nhưng khoảng cách thời gian giữa các vụ án của mỗi kẻ giết người hàng loạt lại khác nhau, điều này chủ yếu là bởi thể giới ảo tưởng của mỗi tên hung thủ giết người hàng loạt đều khác nhau, khi nào thế giới nội tâm của hắn nảy sinh ra ham muốn giết người một lần nữa thì hắn mới lại tiếp tục gây án.
Điều này cũng giải thích tại sao sau khi William giết hai người vào năm 1979 xong lại bỗng dung biến mất, đến năm 1987 mới tiếp tục giết người. Cần phải lưu ý rằng, vụ án giết người năm 1987 là lần đầu tiên William đối xử với nạn nhân bằng hình thức cực đoan và điên cuồng như vậy. Cũng tức là vào năm 1987, William thể hiện tình trạng mất kiểm soát, nhưng, vụ án giết người này đã tạm thời thỏa mãn được ham muốn biến thái từ sâu trong nội tâm hắn, vì vậy hắn mới không tiếp tục gây án nữa.
Tiếp đó, William lại lặn mất tăm, mãi đến hai năm sau, cũng tức là năm 1989, hắn mới lại gây án tiếp. Cuối cùng, năm 1999, William bắt đầu gây án thường xuyên hơn, lúc này hắn đã không thể nào kiểm soát nổi ham muốn biến thái trong tâm hồn mình, vì thế mà hoàn toàn mất kiểm soát, bởi vậy hắn mới có hành vi điên cuồng đâm dao vào nạn nhân trong quá trình gây án.
Ngoài ra, từ năm 1984 đến năm 1987, William còn gây ra nhiều vụ án cưỡng hiếp. Mặc dù trong quá trình đó, William không giết người, mục đích gây án của hắn rất rõ ràng, chính là muốn có được sự thỏa mãn về nhu cầu tình dục từ nạn nhân. Nhưng xét từ một phương diện khác, bạo lực tình dục và giết người đều mang lại cho hắn một khoái cảm biến thái, mặc dù mức độ khác nhau, song hiệu quả lại tương tự. Cũng tức là khi gây ra các vụ án cưỡng bức tình dục, ham muốn biến thái từ trong nội tâm của William đã được giải tỏa ở một mức độ nhất định, rất có thể đây chính là nguyên nhân khiến hắn không gây ra các vụ giết người trong khoảng thời gian này. Chỉ có điều, khi ham muốn biến thái trong nội tâm của William càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, khi hắn hoàn toàn bị ham muốn biến thái này thao túng, bạo lực tình dục đã không thể nào làm cho hắn thấy thỏa mãn được nữa, hắn phải dùng thủ pháp giết người điên cuồng tàn bạo hơn thì mới thỏa mãn được.