← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5 “GÓA PHỤ ĐEN” TÀN ÁC

Pensacola là một thành phố biển ở vùng Tây Bác của Florida, đến với thành phố này, bạn sẽ thấy say đắm với làn gió biển thanh mát, những lúc rãnh rỗi, bạn còn có thể tản bộ trên bãi cát vàng lóng lánh dưới ánh hoàng hôn. Ai đã từng tới nơi đây đều sẽ mãi mãi không thể nào quên được vẻ đẹp của phong cảnh của nó. Cũng chính vì vẻ đẹp thiên nhiên của nơi đây nên thành phố này mới trở thành thánh địa du lịch cho các du khách lui tới. Song, không ai ngờ được rằng, chính tại thành phố tươi đẹp xinh xắn này, một cô gái trẻ trung dung mạo tuyệt trần đang săn lùng “con mồi” vừa ý cô ta, cô gái trẻ Judy Bueno Anil đang chuẩn bị có những hành vi biến thái vô cùng điên cuồng, tàn nhẫn.

Năm 1981, Judy đang ở vào độ tuổi thanh xuân mơn mởn với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng vóc dáng bốc lửa. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, chắc chắn cô ta chính là người phụ nữ hoàn hảo trong mắt cánh mày râu. Không chỉ xinh đẹp, Judy còn mở một tiệm làm nail, sự nghiệp của cô ta thành công rực rỡ, sở hữu một chiếc Sedan Chevrolet màu trắng. Một cô gái vừa trẻ trung lại giàu có như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai muốn theo đuổi, nhưng những anh chàng đang ra sức thể hiện mình kia không hề biết được bản tính ác độc xấu xa của Judy, một khi họ bị Judy nhìn trúng, chắc chắn điều chờ đọi họ chỉ là cái chết mà thôi.

Một buổi tối nọ của tháng 2 năm 1981, Judy đến quán bar uống rượu như mọi khi, cô ta chính là khách quen của quán bar này, hễ có thời gian rảnh là cô ta sẽ đến đây uống một ly. Judy mặc bộ vest màu đen, bàn tay trắng nõn ngọc ngà với móng tay sơn màu đỏ chót cầm li rượu ngồi uống một mình bên quầy bar. Với tư thái thanh tao nhã nhặn, cô ta ngay lập tức trở thành tiêu điểm của đám đàn ông, nhưng cô ta không thèm để ý đến những người đàn ông đang cố bắt chuyện với mình, cho đến khi có một anh chàng cao ráo đẹp trai xuất hiện. Người đàn ông này tên là John Gingrich, dựa vào gương mặt điển trai và dáng người rắn rỏi, John dễ dàng thu hút được các cô gái trẻ, một tay lão luyện làm sao có thể buông tha cho cô gái xinh đẹp thế kia chứ? Sau khi nhìn thấy Judy, John bèn kiếm cớ bắt chuyện, có lẽ Judy cũng thấy hài lòng với anh ta, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Tối đó, Judy còn cùng John nhảy một điệu, hai người đều thấy vui. Sau khi John về đến nhà còn kể cho bạn bè nghe về Judy, rằng mình đã gặp được một cô gái khiến người ta say đắm, cô gái này chính là mẫu người anh ta thích, lâu lắm rồi anh ta chưa từng rung động trước một cô gái như vậy, nếu lần này ông trời đã ban cho mình một cô gái vừa ý, vậy anh ta sẽ bỏ ra chút mánh khóe để có được cô nàng. John nói với bạn bè rằng trong khoảng thời gian tiếp theo đó, anh ta sẽ thường xuyên hẹn hò với Judy, vì vậy nên có thể anh ta sẽ không có thời giant ham gia những bữa tiệc bạn bè tổ chức nữa.

Không một người đàn ông nào có thể từ chối được việc hẹn hò qua lại với một cô gái như Judy, John cũng vậy. Mới chỉ vài tháng, hai người đã xác nhận quan hệ yêu đương và sống chung với nhau. Trong quãng thời gian hẹn hò với Judy, John như đang sống trong giấc mộng, Judy sẽ đưa anh ta đi tham dự các buổi tiệc sang trọng, đưa anh ta ra biển chơi bằng du thuyền, mỗi khi cần trả tiền, Judy luôn là người thanh toán trước. John không thể nào từ chối được lòng tốt của Judy, anh ta cảm thấy mình và Judy ở bên nhau rất vui vẻ, đồng thời John cũng rất hưởng thụ những lợi ích mà Judy mang lại. Song, có lẽ John không hề lưu ý một điều, vô hình chung Judy đã hoàn toàn kiểm soát anh ta.

Mỗi khi hai người ở bên nhau, Judy luôn là người ra lệnh, người quyết định, còn John mãi là kẻ phục tùng theo. Có thể khi mới yêu nhau, John cũng chưa thích nghi được, nhưng người chi tiền là Judy nên John cũng dần dần quen với cục diện đó. Lâu dần, John quen với cuộc sống như vậy, anh ta cảm thấy việc mình phải nghe theo mệnh lệnh của Judy là chuyện đương nhiên, điều này chẳng có gì to tát cả.

Thực tế, trong mắt John, đúng là Judy đã xây dựng một hình tượng vô cùng hoàn hảo, anh ta yêu Judy thật lòng, mặc dù Judy thích ra lệnh cho anh ta, nhưng anh ta không hề thấy phản cảm với điều đó. Cũng chính vì lẽ đó nên mối quan hệ của hai người mới có thể thân mật khăng khít như vậy, ít nhất thì trong mắt John là thế, tất cả mọi thứ đều suôn sẻ, vui vẻ, một cuộc sống không hề có gì bất bình thường. Tháng 6 năm 1983, Judy báo cho John nghe một tin mừng, cô ta đã mang thai. Khi vừa biết tin này, John kích động đến không nói nên lời, anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh Judy rồi ôm hôn Judy một cách nồng nhiệt, anh ta muốn dùng cách này để thể hiện nỗi kích động và niềm vui sướng từ trong thâm tâm mình.

John đã muốn được làm bố từ lâu, chỉ có điều anh ta không ngờ rằng hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy. Chờ đến khi cảm xúc của John dần ổn định lại, Judy đề nghị tối nay họ sẽ cùng ăn bữa cơm với bạn bè, đồng thời nhân cơ hội này để chia sẻ tin vui đáng chúc mừng này với họ. Đối với lời đề nghị này của Judy, đương nhiên John rất ủng hộ, Judy chọn một nhà hàng sang trọng và giao nhiệm vụ cho John, yêu cầu anh ta đậu xe trong bãi để xa cách nhà hàng hẳn một con phố, John không dị nghị gì với yêu cầu này.

Tối hôm đó, John làm theo đúng yêu cầu của Judy, đậu xe trong bãi để xe mà cô ta bảo rồi đi bộ đến nơi tổ chức tiệc. John và Judy mời những người bạn thân thiết nhất của mình tới, Judy là người hài hước vui tính, rất biết cách tạo bầu không khí sôi nổi, cộng thêm tin vui mà John vừa công bố, cả bữa tiệc liên hoan đều diễn ra trong không khí vui vẻ, phấn khỏi, ai nấy đều thấy vui mừng. Trong bữa tiệc, Judy còn chuẩn bị một món quà, theo phong tục tập quán khi đó, món quà này được tặng cho một người bạn là nữ của cô ta.

Trước khi bữa tiệc kết thúc, Judy đi tìm John, cô ta muốn John đi mua một chai champagne, còn cô ta ở lại nhà hàng để tiếp bạn bè, đến lúc kết thúc bữa tiệc, mọi người có thể cùng khui champagne chúc mừng. Nói xong, Judy liền lấy ví ra đưa tiền cho John, bảo anh ta mau đi mua. Yêu cầu của Judy rất hợp tình hợp lí, John vui vẻ chấp nhận, anh ta cầm tiền rồi chào tạm biệt bạn bè để chuẩn bị ra ngoài mua champagne.

John đi bộ ra bãi để xe lúc trước, anh ta mở cửa xe và ngồi vào như mọi khi, sau khi nổ máy liền bật đèn xe lên. Đúng lúc này, “bùm” một tiếng, ngọn lửa nóng hầm hập cùng sóng xung kích bốc lên ngùn ngụt từ cốp sau xe, chiếc xe bị bật lên rồi rơi xuống. Sau đó, cả bãi để xe chỉ còn lại tiếng lửa nổ lách tách, ngọn lửa thiêu rụi tất cả. Chiếc ô ta phát ra tiếng nổ vang rền, cửa sổ cách mấy con phố đều phải rung lên. Nhưng may mắn là John không bị sóng xung kích làm cho ngất xỉu ngay, anh ta giãy giụa và thoát được ra khỏi xe rồi mới nằm ngất lịm đi trên mặt đất.

Sau khi nghe tiếng nổ, Judy cùng những người bạn tham gia bừa tiệc liền lao ra. Lúc họ đến bãi để xe, John mới vừa bất tỉnh không lâu. Judy vừa gào tên John, vừa cầu cứu mọi người xung quanh, cô ta sà xuống người John, muốn kiểm tra xem John có còn sống hay không, nhưng hình như cô ta bị kích động quá mức nên đã ngất xỉu. Sau đó, hai người được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện. Hai tiếng sau, Judy gọi điện cho người thân, bạn bè của John. Anh trai John không biết rốt cuộc John bị thương nặng đến mức nào, cho tới khi đến phòng ICU của bệnh viện, mới biết rằng có thể John sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này. Bác sĩ cũng không đánh giá cao trạng thái của John, ngoại trừ các vết bỏng nặng bên ngoài, nội tạng cũng bị sóng xung kích đả thương, nhiều mảnh kim loại vỡ văng ra còn găm vào phần thịt sau lưng John, thậm chí có mảnh còn xuyên qua xương sọ, suýt chút nữa đã đâm vào trong não anh ta.

John vật vã trong phòng ICU, đến ba ngày sau, tình trạng cơ thể mới ổn định trở lại, tạm thời thoát khỏi bàn tay thần chết. Người nhà của John thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn thay cho John, mọi người đều cho rằng John có thể sống sót sau tai nạn này quả thực là một chuyện quá may mắn. Song, cảnh sát lại không quá lạc quan, sau khi xảy ra vụ nổ, cảnh sát đã đến hiện trường, kiểm tra chiếc xe bị phát nổ xong, cảnh sát đã phát hiện hai ngòi thuốc nổ đã châm. Dây dẫn của hai ngòi nổ này được nối với đèn sau xe, chỉ cần bật đèn xe lên là sẽ bị kích nổ.

Cũng may đây là loại xe có thể mở nóc ra, vì vậy sóng xung kích của vụ nổ có thể được bộc phát ra ngoài nóc xe, nguồn sóng xung kích mà John phải chịu sẽ được giảm đi khá nhiều. Đương nhiên, nếu không nhờ có cái gối đầu trên ghế xa nhanh chóng giúp John chắn được rất nhiều vết thường trong khoảnh khắc thì có lẽ John đã mất mạng rồi. Nếu không phải John may mắn sống sót được thì sẽ chẳng có ai ngờ tới rằng Judy chính là hung thủ giết hại John, mà mọi người cũng phát hiện ra một điều, còn có rất nhiều người đàn ông khác từng bị Judy giết hại.

Thanh tra cảnh sát Ted Chambran phụ trách điều tra vụ án này, lúc bắt đầu xử lí vụ án này, Ted vừa sắp xếp chỉnh lí lại hồ sơ tài liệu có trong tay vừa đợi John khôi phục lại ý thức. Sauk hi John tỉnh lại và có thể giao tiếp với mọi người. Ted đã đến bệnh viện ngay lập tức và hỏi John một cách ngắn gọn. Trong cuộc trò chuyện này, Ted hỏi John có mua bảo hiểm nhân thọ hay không, lại hỏi thêm về một số chi tiết. Ted cố gắng tìm ra kẻ tình nghi qua cuộc trò chuyện với John, nếu John từng mua bảo hiểm nhân thọ ở mức cao, vậy thì động cơ gây án của hung thủ đã quá rõ ràng rồi.

John nói với Ted rằng anh từng cùng Judy mua một gói bảo hiểm nhân thọ trị giá 50.000 USD, nhưng sau đó cả hai đã hủy bỏ hợp đồng bảo hiểm nhân thọ này. Ted lập tức tiến hành các điều tra có liên quan, anh phát hiện sau khi hủy hợp đồng bảo hiểm này, Judy đã lén mua cho John một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá 500.000 USD, và dường như John không hay biết gì về chuyện đó. Ted đã hỏi kĩ công ty bảo hiểm, bên phía công ty bảo hiểm nói với anh ấy rằng, hợp đồng bảo hiểm nhân thọ này đúng là do Judy kí, cô ta vẫn luôn nộp phí bảo hiểm, cũng có nghĩa là hợp đồng bảo hiểm nhân thọ này vẫn có hiệu lực trong khoảng thời gian John bị thương do vụ nổ.

Bởi vì John không hay biết gì nên Ted có một suy đoán táo bạo, anh ấy nghi ngờ Judy có thể là kể đã gây ra vụ nổ này, cô ta muốn giết chết John để lấy tiền bảo hiểm. Để chứng thực cho suy đoán của mình, Ted lại hỏi thêm John vài điều, anh ấy muốn biết trong thời gian gần đây, John có từng nằm viện hay không. John nói với Ted rằng vài tháng trước, anh ta từng nằm viện vì bị đau dạ dày, khi đó bác sĩ nói rằng anh ta bị co thắt dạ dày, nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh này. Vài ngày sau, John đã đỡ hơn nhiều nên cũng không để tâm lắm.

Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên John nhớ ra một việc, anh ta nói với Ted rằng Judy thường cho anh ta uống vitamin, vốn dĩ anh ta không bao giờ uống loại thuốc này nhưng Judy nói rằng nó tốt cho sức khỏe, nhất định đòi John phải thử uống. Từ sau khi uống loại thuốc này, John phát hiện có thể mình bỗng thay đổi, anh hay thấy buồn nôn, nhưng đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe thì các bác sĩ lại không tra ra được nguyên nhân gì. Sau đó, bởi vì cơ thể rất khó chịu nên John mới từ chối uống loại thuốc mà Judy đưa, từ đó tình trạng cơ thể anh ta mới dần dần khá hơn. Song, bởi vì tình cảm giữa John và Judy vô cùng sâu sắc nên John chưa bao giờ nghi ngờ gì Judy.

Ted cho rằng, loại thuốc mà Judy đưa cho John uống có thể chính là mấu chốt dẫn đến viếc sức khỏe John có vấn đề, nếu John cứ tiếp tục dùng loại thuốc này, rất có khả năng anh ta sẽ chết một cách khó hiểu. Nhưng John đã dừng uống loại thuốc đó, vì vậy Judy mới bắt đầu lên kế hoạch giết người kiểu khác, làm cho chiếc xe ô tô của John nổ tung. Nhưng Ted cần phải chứng minh được mối nghi ngờ của mình. Ted hỏi John có còn giữ loại vitamin C mà Judy đưa cho hay không, John nói với Ted rằng, anh ta để hộp thuốc chưa dùng hết vào trong một vali hành lí. Ted nhanh chóng tìm ra vali hành lí đó và lấy được loại vitamin C đặc thù kia. Ted dự định đưa những viên thuốc này đến trung tâm giám định tội phạm để tiến hành phân tích, vừa ra khỏi bệnh viện, anh ấy đã gặp Judy đang tới để thăm dò.

Judy mặc chiếc áo sơmi voan, trang điểm nhẹ nhàng, đi một đôi giày cao gót, trông vô cùng trẻ trung xinh đẹp. Ted và Judy trao đổi ngắn gọn, anh ấy hỏi vài câu, nhưng dường như Judy vô cùng bài xích việc trò chuyện với cảnh sát, cô ta hỏi ngược lại Ted bằng giọng điệu mỉa mai, nói rằng thu nhập mỗi năm của mình cũng phải lên tới hơn 500.000 USD, việc gì phải vì số tiền nhỏ nhoi đó mà giết John. Ted không để tâm đến giọng điệu của Judy, anh ấy chỉ ghi rõ ràng chi tiết con số 500.000 USD mà Judy nhắc đến, mặc dù không có chứng cứ gì, câu nói của Judy cũng có thể chỉ là thuận miệng nói vui, nhưng Ted cho rằng điều này quá trùng hợp, như thể nó đang trùng khớp với những thứ có sẵn trong tiềm thức của Judy.

Ted tốn kha khá thời gian với Judy, bởi vì anh ấy biết Judy sẽ không để lộ bất cứ manh mối nào có giá trị. Lúc này việc Ted cần phải làm là nhanh chóng mang số thuộc trong tay mình đến trung tâm giám định tội phạm để làm xét nghiệm. Qua giám định tỉ mỉ, kết quả kiểm tra cuối cùng cũng ra lò, những viên thuốc John uống quả thực khác thường, bên trong viên con nhộng là thuốc độc. Nếu John sử dụng thuốc này trong một thời gian dài, chức năng gan và thận sẽ dần dần suy kiệt dẫn đến tử vong. Sau khi có được chứng cứ, cảnh sát cũng có lí do để xin lệnh khám xét.

Cảnh sát tìm thấy một cuộn dây điện giống hệt với sợi dây buộc thuốc nổ trong xe của John bên trong một ngăn kéo tại nhà Judy, còn tìm được một lọ thuốc viên con nhộng bên trong có chứa thuốc độc ở trong tiệm làm nail của cô ta. Hai vật chứng này đủ để cảnh sát xin lệnh bắt giữ, sau đó, cảnh sát đã bắt giữ Judy với lí do có liên quan đến vụ nổ xe ô tô. Trong cả quá trình bị bắt, Judy vô cùng phẫn nộ, cô ta lên tiếng chỉ trích cảnh sát đang lạm dụng hình phạt. Cảnh sát mặc kệ sự chỉ trích của Judy, họ điều tra vụ án theo đúng quy trình, nhưng cảnh sát còn chưa kịp triển khai công tác thẩm vấn thì Judy đã được một người bạn nộp tiền bảo lãnh. Mặc dù Ted vô cùng buồn bực nhưng anh ấy cũng không có được biện pháp tốt hơn, đành trơ mắt nhìn Judy nghênh ngang rời khỏi sở cảnh sát.

Sau đó, Judy tiếp tục tận hưởng cuộc sống như thể mọi chuyện chưa hề xảy ra. Các cáo buộc có liên quan về Judy có lẽ sẽ kết thúc tại đây, song, Ted không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, anh ấy bắt đầu tìm kiếm manh mối trong khu quản hạt của mình, anh ấy phát hiện một đồng nghiệp tên là Nancy có mối quan hệ cá nhân với Judy.

Nancy từng được một người bạn giới thiệu làm quen với Judy, sau khi quen biết nhau, Nancy thấy Judy là một người phụ nữ rất thích thể hiện mình, cô ta thường xuyên khoe khoang những trang sức quý giá và đồ hiệu của mình với Nancy. Judy còn thích mời mọi người uống Champagne trong các buổi tụ tập, theo như điều kiện của cô ta, tiệm làm nail hình như không đủ để chi trả cho những chi tiêu đắt đỏ đến vậy. Trong một lần tán gẫu, Judy bảo rằng cô ta từng là một nhân viên pháp y. Lời nói của Judy làm cho Nancy thấy nghi ngờ, vì vậy Nancy đã ngay lập tức hỏi một vài câu hỏi có liên quan, đồng thời cho biết mình cũng theo ngành cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát chịu trách nhiệm xử lí hiện trường vụ án.

Sau khi Nancy vừa dứt lời, Judy liền tránh né vấn đề này. Cô ta bắt đầu gợi ra các chủ đề khác để tán gẫu, xua tan bầu không khí gượng gạo lúc lời nói dối bị vạch trần. Sau khi có được vài manh mối từ Nancy, Ted tiếp tục đào sâu khai thác những thông tin có liên quan, anh ấy tin rằng Judy chắc chắn đang cất giấu bí mật nào đó. Trong lúc điều tra, Ted có chú ý đến một điều, có lẽ Judy Bueno Anil theo họ của chồng trước, Bueno Anil là tiếng Tây Ban Nha, dịch sang tiếng Anh là Goodyear. Ted đã điều tra ngay tất cả những người có Goodyear trong tên, cuối cùng anh ấy khoanh vùng được một người tên là James Goodyear. James Goodyear là chồng cũ của Judy, mà người này đã chết một cách kì lạ từ lâu rồi.

Phải chăng Judy đã giết chết James, trong đó ẩn chứa bí mật gì, Ted dự định sẽ điều tra đến cùng. Hóa ra, tháng 5 năm 1961, Judy đã quen biết với James, James là một sĩ quan quân đội ưu tú, điều này khiến Ted thấy nghi ngờ, không hiểu tại sao Judy lại nhắm vào một sĩ quan quân đội đã trải qua huấn luyện đặc biệt, lẽ nào cô ta không sợ mọi chuyện bị bại lộ ư? Ted phát hiện, Judy và James kết hôn dù chỉ quen biết nhau trong thời gian ngắn, không lâu sau, James đã phải ra nước ngoài thực hiện nhiệm vụ, chuyến đi này kéo dài hai năm. Trong hai năm đó, Judy sống một mình trong căn nhà trống trải, song, một người phụ nữ như cô ta rõ ràng không thể cô đơn quá lâu được.

Trong khi James đang thi hành nhiệm vụ, Judy đã ngoại tình, cô ta cặp kè với một người đàn ông tên là Bobby Loe Morris. Xét về một mặt nào đó Bobby cũng là người tốt, ít nhất thì tình cảm anh ta dành cho Judy là chân thành, song, đối với Judy, Bobby chẳng qua là món đồ chơi mua vui cho cô ta. Lâu dần, Judy cũng không còn muốn giả tình giả nghĩa với James nữa, cô ta định trừ khử James để chào đón một cuộc sống mới.

Lúc James hoàn thành nhiệm vụ và về đến nhà, Judy dang rộng vòng tay chào đón anh ấy, điều này làm cho James vô cùng vui vẻ. James rất thích uống cà phê, vì vậy vào hôm James về nhà, Judy đã hạ độc vào cà phê. Sau khi uống cà phê, James đã trúng độc, còn Judy đứng ngoài phòng khách lặng lẽ lắng nghe tiếng rên rỉ đau khổ của James lúc chất độc phát tác. Cuối cùng khi James sắp chết, Judy mới gọi cấp cứu, mặc dù nhân viên cứu hộ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng James vẫn tử vong. Bởi vì Judy lên kế hoạch rất tinh vi nên thanh tra cảnh sát phụ trách vụ án khi đó đã cho rằng James tự tử bằng thuốc độc, nhờ thế Judy mới thoát được.

Sau khi James chết, Judy lấy được 620.000 USD tiền bảo hiểm nhân thọ và tiền trợ cấp quân nhân, từ đó cô ta một bước lên mây, trở thành người phụ nữ giàu có. Sau khi người chồng đầu tiên qua đời, Judy đã nhắm được nạn nhân thứ hai, người này chính là Bobby. Judy luôn có khả năng làm cho những người đàn ông thân cận với cô ta hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì quá tin tưởng Judy nên Bobby đã mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá 80.000 USD theo sự sắp xếp của Judy, hơn nữa, người thụ hưởng là Judy.

Bobby rất thích uống cocktail, Judy liền bỏ thuốc độc vào loại rượu mà anh ta hay uống. Sau khi uống, chất độc ngay lập tức phát tác, Judy đứng bên cạnh động viên anh ta, trong lúc đó, cô ta lại đút thêm cho Bobby một chút rượu độc. Đến khi Bobby bắt đầu xuất hiện ảo giác, Judy mới gọi cấp cứu. Trong bệnh viện, tạm thời Bobby đã thoát khỏi nguy hiểm, mà Judy vẫn tiếp tục chăm nom cho anh ta với thân phận là bạn gái. Trong khi chăm sóc Bobby, Judy lại lén cho thuốc độc vào đồ uống của anh ta, sau đó đích thân dìu Bobby dậy để cho anh ta uống nước có độc. Cuối cùng, Bobby chết trong bệnh viện vì các cơ quan bên trong cơ thể bị suy kiệt. Bởi vì điều kiện y tế khi đó còn hạn chế nên các bác sĩ không thể giải thích được nguyên nhân cái chết của Bobby, Judy một mực nói rằng Bobby chết vì nghiện rượu. Vì nạn nhân chết trong bệnh viện nên cảnh sát không điều tra gì thêm. Cứ như vậy, kẻ giết người hàng loạt tâm lí lệch lạc này một lần nữa thoát khỏi lưới pháp luật. Lần này, Judy lại lấy được 80.000 USD, nhưng số tiền này chưa thể thỏa mãn được cô ta. Lòng tham vô đáy trong sâu thẳm tâm hồn Judy càng ngày càng lớn mạnh.

Điều tra tới đây, Ted đã nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, anh ấy biết mình đang phải đối mặt với một kẻ giết người hàng loạt, để có thể điều tra rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện mà không làm kinh động đến kẻ sát nhân biến thái, Ted quyết định nhờ sự trợ giúp từ FBI. FBI lập tức cử chuyên gia tâm lí tội phạm đến hỗ trợ Ted điều tra vụ án giết người hàng loạt này, đồng thời bắt tay vào điều tra quá khứ của Judy. Qua điều tra phát hiện thấy, tên thật của Judy là Shijudas Anna Watty, sinh ngày 4 tháng 4 năm 1943 tại một thị trấn nhỏ ở Texas.

Khi Judy hai tuổi, mẹ cô ta chết vì bệnh lao. Sao đó Judy được đưa đến ở với ông bà, năm 12 tuổi mới trở về sống chung với cha và mẹ kế. Tuổi thơ của Judy không mấy tốt đẹp, cô ta từng bị người thân ngược đãi, nếu không nghe lời thì sẽ không được ăn cơm. Không chỉ vậy, cha của Judy còn dùng đầu thuốc lá gí vào Judy, điều này đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của cô ta về cuộc sống. Cũng tức là bắt đầu từ khi đó, trong mắt Judy, thế giới này rất không an toàn, bởi vì từ bé đã thiếu tình thương của mẹ nên Judy chưa bao giờ biết yêu thương người khác. Trong một bữa tối nọ, Judy 14 tuổi đã hoàn toàn mất kiểm soát, cô ta lao vào bếp lấy một chiếc đĩa đang đựng đầy dầu sôi hắt vào em trai. Sau khi bị cha và mẹ kế ngăn cản, Judy lại cầm gậy đánh cả cha và mẹ kế, cảnh tượng ấy vô cùng kinh hoàng. Bởi vì hành vi của Judy quá tàn bạo nên cô ta bị đưa vào trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên. Judy ở đó hai năm, đến khi rời đi cô ta đã 16 tuổi.

Sau khi ra khỏi trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên, Judy không chịu về nhà. Cô ta mang thai năm 17 tuổi, mặc dù vẫn chưa muốn làm mẹ nhưng cô ta vẫn sinh đứa trẻ ra và đặt tên nó là Michael. Về việc cha của Michael là ai, có lẽ chính Judy cũng không rõ nữa, vì vậy cô ta rất căm hận sự ra đời của Michael. Chỉ số thông minh của Michael không cao lắm, hành vi cử chỉ cũng chậm chạp, nhưng cậu bé rất hài hước. Ưu điểm này của Michael trong mắt Judy chẳng là gì cả, cô ta thường xuyên quát tháo nạt nộ Michael, tuy Judy không đánh đập gì Michael nhưng mỗi khi muốn tiếp đón bạn bè, cô ta sẽ đưa Michael đến nơi khác để khỏi bị mất mặt.

Michael không có một chút địa vị nào trong nhà, chỉ được ngủ ở nhà dưới, ngay cả ăn cơm cũng không được ngồi ăn chung với mọi người. Song, Michael vẫn kiên cường trụ được trong hoàn cảnh sống ấy. Năm Michael 18 tuổi, Judy động viên cậu bé đi nhập ngũ, thực ra, nguyên nhân Judy làm như vậy là bởi vì cô ta không muốn nhìn thấy Michael. Đối với Michael, việc nhập ngũ là một lựa chọn khá tốt, bởi vì cậu cũng không cần phải tiếp tục kiếm tìm sự sống trong một gia đình áp lực như vậy nữa. Cuối cùng cậu cũng thoát được khỏi Judy, điều này dường như đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của cậu bé.

Trong thời gian nhập ngũ, Michael sẽ về nhà nghỉ vài ngày, nhưng mỗi lần về nhà, sức khỏe của cậu lại có vấn đề, chỉ qua vài tuần, sức khỏe của Michael đã không ổn nữa, cậu được đưa đến bệnh viện để điều trị. Khi điều tra tình tiết này, chuyên gia tâm lí tội phạm của FBI đã kiểm tra bệnh án của Michael, họ phát hiện, những biểu hiện của Michael rất giống với biểu hiện của các nạn nhân sau đó trước khi chết. Tình huống này làm cho chuyên gia tâm lí tội phạm thấy vô cùng kinh hãi, dù thế nào họ cũng không ngờ được rằng, Judy còn hạ độc cả với chính con đẻ của mình. Michael được điều trị tại một trung tâm y tế, nhưng tình trạng của cậu rất xấu. Nằm viện được vài ngày, chân Michael đã mất hết cảm giác, cuối cùng bệnh viện liền ghép chân giả kim loại cho cậu, nhờ có chân giả Michael mới đi lại được.

Tại sao Judy lại rat ay với con đẻ của mình? Chuyên gia tâm lí tội phạm cảm thấy rất hứng thú về điểm này, Ted cho rằng có thể Judy làm như vậy là vì tiền. Sau khi kiểm tra các khoản bảo hiểm nhân thọ của Michael, cuối cùng họ cũng xác định được động cơ gây án của Judy đối với Michael. Hóa ra Judy đã mua cho Michael một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ từ lâu, hơn nữa, trị giá hợp đồng này lên tới 100.000 USD. Lần đầu tiên Judy giết người không thành, Michael may mắn thoát chết, nhưng cậu không hề biết rằng người hạ độc mình chính là mẹ đẻ của mình. Về sau, vì nguyên nhân sức khỏe nên Michael bắt buộc phải xuất ngũ về nhà an dường, song, cậu vẫn cần Judy chăm sóc, giúp đỡ.

Judy có thể chịu đựng việc giết người không thành, nhưng thất bại rồi còn phải tiếp tục chăm sóc chuyện ăn uống sinh hoạt của Michael, điều này đã quá sức chịu đựng của Judy. Cô ta định tiếp tục rat ay với con để của mình một lần nữa. Ngày hôm sau, khi Michael về nhà, Judy bèn đưa Michael không thể tự do đi lại ra ngoài chơi. Judy đưa Michael đến bên hồ, nói rằng muốn cùng Michael chèo thuyền, vừa ngắm cảnh vừa câu cá. Bởi vì Michael gắn chân giản nên cậu không thể ngồi trong chiếc thuyền độc mộc, Judy liền “chu đáo” đặt một chiếc ghế khá cao bên trong, rồi đích thân dìu Michael ngồi xuống ghế. Judy ngồi phía sau Michael, xong xuôi, Judy lại để cho Michael chèo thuyền, phải biết rằng, cho dù ngồi bên trong thuyền nhưng người không thành thạo cũng sẽ làm cho thuyền bị lật, huống hồ Michael còn phải ngồi trên một chiếc ghế cao.

Judy cẩn thận chèo thuyền, cô ta cùng Michael ra giữa hồ, sau đó chiếc thuyền độc mộc bị lật, một mình Judy bơi thoát lên bờ rồi gọi điện báo cảnh sát. Khi cảnh sát đến, Judy đã dùng lời lẽ khéo léo trôi chảy để làm cho cảnh sát tưởng lầm đây là một tai nạn. Cuối cùng, cảnh sát tìm thấy thi thể của Michael ở dưới hồ, khi đó, thanh tra cảnh sát phụ trách điều tra vụ án đã tin lời nói của Judy, thế là vụ án này cứ thế kết thúc. Lúc này, chuyên gia tâm lí tội phạm của FBI và thanh tra Ted dự định điều tra lại vụ án đó, họ sử dụng công nghệ mới để tái hiện lại cảnh tượng chết đuối của Michael.

Bởi vì hồ xảy ra vụ việc là hồ nước thông, Judy nói rằng nơi mà thuyền độc mộc bị lật chính là chỗ dòng nước chảy vào, nếu thực sự bị lật thuyền ở đó, dòng nước sẽ đẩy vật dạt ra hai bên bờ, nhưng chuyên gia tâm lí tội phạm phát hiện trong các bức ảnh hiện trường mà cảnh sát chụp lại khi đó, tất cả đồ vật đều nằm ở bên cạnh con thuyền lật, điều này rõ ràng khác hẳn với tình huống mà Judy kể lại. Chuyên gia tâm lí tội phạm cho rằng có thể Michael đã bị Judy đẩy xuống nước, còn Judy đợi đến khi Michael chìm rồi mới cố tình ngụy tạo lại hiện trường phạm tội, cố dùng cách này để đánh lạc hướng cảnh sát.

Sau khi Michael chết, Judy lấy được 100.000 USD, trong vài năm tiếp theo, Judy dựa vào số tiền này để tiếp tục sống cuộc sống mà cô ta mong muốn. Hiện tại, chuyên gia tâm lí tội phạm và thanh tra Ted đã có được một số bằng chứng, cong, những bằng chứng này không thể chứng minh rằng Judy còn gây ra các vụ án mạng khác. Cuối cùng, chuyên gia tâm lí tội phạm và Ted quyết định mở quan tài để khám nghiệm tử thi, trước tiên, cảnh sát đào thi thể của James lên trước, sau đó lấy tóc và móng tay đưa đến trung tâm giám định tội phạm để tiến hành hóa nghiệm. Kết quả hóa nghiệm cho thấy, trong cơ thể James đúng là có chứa chất kịch độc. Tiếp đó, thi thể của Bobby cũng được tiến hành kiểm tra, cảnh sát cũng phát hiện được lượng độc tố lớn trong tóc trong tóc và móng tay anh ta. Lúc này, cảnh sát đã có chứng cứ xác thực, dựa vào những bằng chứng này cùng ghi chép hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, cảnh sát đã bắt Judy về quy án.

Phía công tố cáo buộc cô ta giết hại con trai ruột Michael, giết hại chồng chưa cưới John Gingrich, giết hại người chồng đầu tiên James Goodyear, bởi vì đã có đầy đủ chứng cứ nên tòa phán Judy Bueno Anil có tội, mức án tử hình. Bởi vì Judy bị kết án tử hình nên cô ta không bị phía công tố đưa ra tòa xét xử vì tội giết hại Bobby Joe Morris.

Phân tích tâm lí bất thường của tội phạm Rất hiếm khi thấy kẻ giết người hàng loạt là phụ nữ, nguyên nhân chính khiến Judy liên tục gây án là bởi vì cô ta muốn lợi dụng tính mạng của người bị hại để có được số tiền bồi thường ngất ngưởng của bảo hiểm nhân thọ, và dùng số tiền đó để duy trì cuộc sống xa hoa cho mình. Sau khi đọc kĩ toàn bộ chương này, bạn sẽ nhận ra thế giới nội tâm của Judy vô cùng độc ác, trong nhận thức của cô ta hoàn toàn không có tình yêu thương, dĩ nhiên điều này rất có thể liên quan đến việc từ nhỏ cô ta đã thiếu thốn tình thương.

Đời sống thuở ấu thơ của Judy luôn phải đối mặt với nguy cơ phải nhịn đói. Bỏ đói trẻ sẽ khiến chúng sinh ra cảm giấc bị đe dọa vô cùng lớn, có lẽ điều này chính là nguyên nhân chủ yếu ảnh hưởng tới Judy. Nhiều năm sau, Judy bỏ thuốc độc vào thức ăn để giết người, điều này rất có thể bắt nguồn từ những trải nghiệm thuở ấu thơ, Judy muốn dùng cách đầu độc người khác bằng thức ăn để cướp lại quyền lợi ngày bé đã bị người lớn giẫm đạp. Ngoài ra, hành vi châm thuốc lá lên người Judy cũng là nguyên do chính khiến cho tâm hồn Judy dần lệch lạc.

Năm Judy 14 tuổi, cô ta từng có hành vi phản nghịch nghiêm trọng một lần, điều này có nghĩa là trong những năm tuổi thơ, Judy vẫn luôn kìm nén nỗi căm giận và thất vọng từ sâu thẳm tâm hồn. Hồi bé cô ta không thể nào bộc phát ra được, nhưng sau khi lớn lên sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, cô ta quyết định không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, và thế là cô ta bắt đầu trả thù người thân.

Đối với một người ở lứa tuổi vị thành niên, thiếu hụt tình thương của mẹ hoặc những người phụ nữ là trưởng bối xung quanh là chuyện vô cùng nghiêm trọng, đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thường sẽ không có tình cảm sâu sắc với người khác. Cũng tức là trong lòng Judy, những người khác không có quyền được cô ta yêu, hoặc là trong nội tâm của Judy vốn không hề có tình yêu, những người khác chẳng qua chỉ là công cụ để cô ta đạt được mục đích của mình. Một Judy không hiểu về tình yêu đương nhiên sẽ không sống chung với một người đàn ông nào đó vì niềm yêu thích, cô ta ở chung với đàn ông hoàn toàn chỉ là để tận hưởng cảm giác kiểm soát, thao túng cuộc sống của bọn họ. Song, ham muốn kiểm soát của cô ta cũng không quá mãnh liệt, bởi vì cô ta còn mục đích khác, chẳng qua cô ta chỉ đang nhân tiện hưởng thụ cảm giác kiểm soát, thao túng người khác trong quá trình đạt được mục đích của mình mà thôi, kể cả khi ham muốn kiểm soát đầy lệch lạc ấy rất không bình thường, nhưng đối với một người cực kì máu lạnh thì nguồn năng lượng tiêu cực ở mặt này chẳng đáng là gì.

Thực tế, một người phụ nữ tuyệt vời vừa có tiền lại vừa trẻ trung xinh đẹp như Judy, chắc chắn sẽ thu hút được dục vọng muốn chinh phục của đa số đấng mày râu. Chỉ cần cô ta để lộ mong muốn được tiếp xúc qua lại với đàn ông, đối phương sẽ không bao giờ từ chối, hơn nữa còn say mê cô ta đến điên đảo thần hồn, mặc cho cô ta điều khiển.

Ngoài ham muốn kiểm soát đầy biến thái, lệch lạc, Judy còn có một tính cách đặc trưng của kẻ giết người hàng loạt là nữ giới: bình tĩnh. Hung thủ giết người hàng loạt nếu là phụ nữ thường sẽ không có quá nhiều phản ứng trong các tình huống căng thẳng. Hung thủ giết người hàng loạt là nữ giới hầu hết thường tỏ ra rất bình tĩnh, họ có thể ứng phó tốt với các tình huống đột xuất xảy ra, đồng thời có thể dựa vào sự ngụy trang trời sinh vốn có để khiến người khác đưa ra các phán đoán sai lầm. Judy chính là một ví dụ điển hình. Ngoài ra, Judy còn là một kẻ nói dối bệnh lí, những lòi nói ra từ miệng cô ta thường khó mà phân biệt thật giả, cộng thêm việc Judy có chỉ số thông minh cao, kể cả khi đang nói dối có để lộ ra vài sơ hở về logic thì cô ta cũng có thể khéo léo che đậy, thế nên, thực ra Judy còn là một kẻ lừa gạt rất cao tay.

Sau khi hiểu rõ được bản chất con người Judy, chúng ta có thể lí giải được Judy sẽ lựa chọn con mồi theo logic nào. Sở dĩ Judy lựa chọn James làm người chồng đầu tiên, thực ra có mối liên quan trực tiếp với việc James sở hữu nhiều tài sản. James có một công việc ổng định, thu nhập cao, hơn nữa còn tốt tính, trẻ trung, anh tuấn. Đây chính là tiêu chuẩn để Judy lựa chọn con mồi. Ngoài ra, việc Judy ngoại tình cũng là điều dễ hiểu, bởi vì cô ta chưa từng động lòng với bất cứ người đàn ông nào, cô ta cưới James chủ yếu là bởi vì tạm thời James có thể thỏa mãn được nhu cầu của cô ta. Sau khi James rời đi, nhu cầu của Judy không được thỏa mãn nữa, vì thế cô ta bắt buộc phải tìm một người khác để thỏa mãn mình. Trong nhận thức của Judy, việc James ra nước ngoài làm nhiệm vụ không khác gì bỏ rơi cô ta, cho nên cô ta sẽ nghĩ rằng việc ngoại tình không phải do lỗi của cô ta. Đây cũng chính là nguyên nhân chính cho việc Judy hạ độc vào cà phê của James để giết chết anh ấy. Sau khi giết hại James, Judy đã có được một khoản tiền lớn, lòng tham với tiền bạc đã khiến Judy tiếp tục gây án bằng hình thức này.

Còn về Michael, sự ra đời của cậu bé đã quyết định cuộc đời cậu chính là một tấn bi kịch. Judy chưa bao giờ sẵn sàng để làm mẹ, hơn nữa, cô ta còn phóng chiếu lại những trải nghiệm bị ngược đãi thời thơ ấu của mình lên Michael. Bản thân Michael vốn là một đứa trẻ không được thông minh cho lắm, Judy vẫn đầu độc cậu bé, vì thế có thể nhìn ra được thế giới nội tâm của Judy ác độc, tàn nhẫn đến nhường nào.

Có thể nói rằng, từ “bệnh hoạn” đã không còn đủ để hình dung về bản chất con người của Judy nữa rồi, mức độ độc ác trong thâm tâm cô ta đã đạt đến cấp độ tàn ác. Trong các vụ án mạng do Judy gây ra, cô ta vào vai trò thợ săn, còn những nạn nhân bị cô ta giết hại là con mồi mà cô ta đã tỉ mỉ lựa chọn.