← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8 SÁT THỦ ABBOTSFORD

British Columbia nằm ở phía Tây Bắc của Canada là một trong bốn bang lớn nhất nước này, vụ án ở phần này xảy ra tại Abbotsford thuộc bang British Columbia. Abbotsford khác với những thành phố khác, nơi đây là một thánh địa của tôn giáo, đâu đâu cũng thấy nhà thờ. An ninh vùng này rất đảm bảo, người dân mộc mạc chất phác, ai cũng nhiệt tình, hiếu khách, vì vậy nơi đây được xưng là “khu vườn yên tĩnh phía sau của British Columbia”. Năm nào cũng có một lượng lớn du khách ghé tới du lịch vui chơi, nhưng chính tại một nơi yên bình như thế này lại xảy ra vụ án mạng khiến người ta khiếp sợ. Điều làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi là, hành vi của hung thủ vô cùng kì quặc. Sau khi vụ án xảy ra, kẻ gây án không chỉ lên tiếng đe dọa nhân chứng, còn nhiều lần khiêu khích cảnh sát. Rốt cuộc là một tên hung thủ như thế nào mới có thể làm ra chuyện như vậy? Bây giờ chúng ta cần phải theo cảnh sát lần tìm ra câu trả lời.

Ngày 13 thánh 10 năm 1995, khi sắc trời dần nhá nhem tối, thành phố Abbotsford bắt đầu lên đèn, người người tan làm về nhà theo thói quen thường ngày, còn những thanh niên vẫn dồi dào sinh lực sẽ lại tham gia vào các bữa tiệc sôi nổi, cả thành phố được bao trùm bởi bầu không khí yên bình, vui vẻ. Abbotsford là một thành phố xưa cũ bảo thủ và sùng đạo, có lẽ điều này liên quan đến rất nhiều những ngôi nhà thờ cổ kính tại nơi đây, nhiều cặp gia đình có con cái đều thích chuyển đến thành phố này sinh sống, bởi vì họ cho rằng sinh sống tại nơi đây chắc chắn sẽ rất an toàn, song, chẳng bao lâu, ấn tượng này của mọi người đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Màn đêm buông xuống, cả khu vực này đều chìm trong yên lặng, một vụ án mạng với thủ đoạn tàn bạo đã lặng lẽ xảy ra. 5 giờ 30 phút sáng ngày 14 tháng 10 năm 1995, một thiếu nữ tuổi đời mới 16 ôm lất sau gáy, loạng choạng đi vào bệnh viện đa khoa. Khi vào đến bệnh viện, cô gái đã không còn tỉnh táo nữa, dưới ánh đèn sáng trắng, trên người cô gái dính đầy vết máu đỏ thẫm. Sự xuất hiện của cô gái làm kinh động đến các nhân viên trực ban trong bệnh viện, bác sĩ và y tá lập tức lao tới dìu cô gái gần như sắp gục. Qua kiểm tra sơ bộ, bác sĩ cho rằng phần đầu của cô gái đã bị đập mạnh, xương sọ bị nứt nghiêm trọng, phải tiến hành phẫu thuật ngay.

Trong thời gian cấp cứu cho cô gái trẻ, bệnh viện cũng đã liên lạc với cảnh sát, cảnh sát ngay lập tức cử một thanh tra đến bệnh viện xem xét tình hình. Qua điều tra biết được, cô gái trẻ này tên là Misty Cockerell, là một học sinh cấp ba có thành tích xuất sắc tại một trường trung học ở địa phương. Tại sao cô bé lại bị tấn công? Người tấn công cô bé là ai? Trong khi thanh tra cảnh sát đang suy nghĩ về vấn đề này thì Misty Cockerell thoi thóp nói với bác sĩ rằng vẫn còn một người bạn đi cùng mình hiện chưa rõ tung tích, không biết sống chết ra sao.

Viên thanh tra cảnh sát nhận được thông tin xong lập tức báo về sở để cấp trên cử đội cảnh sát tuần tra đi kiếm khắp mọi nơi, hi vọng có thể tìm thấy cô bé còn lại. Xử lí xong xuôi công việc trước mắt, viên thanh tra cảnh sát vừa ở lại bệnh viện chờ kết quả chữa trị, vừa gọi điện cho gia đình Misty. Anh ấy nói với mẹ của Misty rằng bây giờ cô bé đang cấp cứu trong bệnh viện, hi vọng bà ấy có thể nhanh chóng đến bệnh viện. Lúc này tình trạng của Misty rất không ổn, nhiệt độ cơ thể hạ xuống rất thấp, điều này có nghĩa là cô ấy đã nằm ở ngoài trời suốt một khoảng thời gian rất dài, sau đó lại loạng choạng đi tới bệnh viện trong tình trạng mất máu quá nhiều. T hạ xuống rất thấp, điều này có nghĩa là cô ấy đã nằm ở ngoài trời suốt một khoảng thời gian rất dài, sau đó lại loạng choạng đi tới bệnh viện trong tình trạng mất máu quá nhiều. Tới nơi thì cô bé đã hôn mê bất tỉnh, cảnh sát chỉ nắm được một chút thông tin đứt đoạn mà Misty kể lại với bác sĩ trước khi ngất đi.

Điều này rất bất lợi cho việc phá án, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, cảnh sát đành phải tích cực tìm kiếm hơn nữa, đồng thời mong sao Misty có thể thoát khỏi bàn tay tử thần. Bác sĩ nói với cảnh sát rằng, vết thương trên đầu Misty rất có khả năng là do gậy bóng chày gây ra, vì vậy, có lẽ hung khí là gậy bóng chày hoặc một cây gậy tương tự như thế. Bởi vì đầu Misty bị thương nặng nên cô bé lúc tỉnh lúc mê. Những lúc tỉnh táo, Misty liên tục nhắc đi nhắc lại rằng bạn của cô bé tên là Tanya, bác sĩ liền thuật lại với viên thanh tra đang ở bên ngoài phòng bệnh, thanh tra cảnh sát liền hỏi mẹ của Misty và biết được tên đầy đủ của Tanya. Cô bạn đi cùng Misty tên là Tanya Smith, bằng tuổi Misty. Tanya và Misty là bạn bè thân thiết lớn lên cùng nhau, tình bạn giữa hai người vô cùng sâu sắc, mỗi khi rảnh rỗi họ lại chơi cùng với nhau.

Từ mẹ của Misty, cảnh sát xác định được buổi tối hôm xảy ra vụ án, cô gái cùng Misty đi ra ngoài chính là Tanya, nhưng bà cũng không biết Tanya và Misty đi đâu. Khi Misty tỉnh táo, y tá cũng cố gắng hỏi Misty về hướng đi của Tanya, nhưng Misty cũng không biết bây giờ Tanya đang ở đâu. Thời gian cứ trôi qua từng phút một, khi mặt trời ló dạng, cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại báo án. Người gọi điện báo cảnh sát là một ngư dân đánh bắt ca bên sông, ông ấy nói rằng trên con sông Fraser nối liền Abbotsford và Chilliwack có thi thể của một cô gái trẻ nằm trong nước ở khu vực ven hồ với độ sâu khoảng mười lăm phân.

Nhận được điện thoại báo án, cảnh sát đã có dự cảm không lành, cho rằng cô gái bị vứt xác ở ven sông Fraser rất có thể chính là Tanya, sau đó, viên thanh tra cảnh sát đến hiện trường đã xác thực suy đoán này của phía cảnh sát, nạn nhân đúng là Tanya Smith. Lúc đã xác định được danh tính người bị hại, cảnh sát ngay lập tức cử pháp y cùng nhân viên thu thập chứng cứ tới kiểm tra thi thể nạn nhân.

Trong thi thể của Tanya, nhân viên thu thập chứng cứ cử đi đã lấy được mẫu tinh dịch, có nghĩa là nạn nhân đã bị xâm hại. Trên cơ thể của nạn nhân có rất nhiều vết thương, từ hình dạng vết thương có thể phán đoán kẻ gây án đã sử dụng một loại hung khí tương tự như gậy bóng chày để sát hại nạn nhân. Bởi vì nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng khỏa thân nên cảnh sát cho rằng rất có khả năng hung thủ đã vứt quần áo nạn nhân ở quanh đó. Cảnh sát nhanh chóng tìm kiếm khu vực xung quanh, chưa đầy năm phút đã tìm thấy quần áo của nạn nhân trong một bụi cây, xem ra có vẻ hung thủ không định giấu số quần áo này đi, ngược lại, giống như đang bày ra cho những người phụ trách điều tra vụ án xem. Hành động này của hung thủ đã lộ rõ ý đồ, cảnh sát nhận định kẻ sát nhân muốn dùng cách này để khiêu khích phía cảnh sát, mức độ hung ác của tên giết người này đã vượt xa so với những tội phạm thông thường, cũng tức là rất có thể hung thủ sẽ còn tiếp tục gây án.

Trong lúc cảnh sát đang cố gắng để phá án thì báo chí truyền thông đã đưa tin về vụ án cưỡng hiếp giết người này, người người đều thấy kinh hãi và lo sợ, bởi vì họ cũng cho rằng kẻ sát nhân này không được bình thường, rất có thể hắn là một tên giết người hàng loạt. Cư dân sống trong thành phố chỉ mong sao cảnh sát có thể nhanh chóng phá án, chỉ khi vụ án được phá thì thành phố nhỏ này mới yên bình trở lại được. Ngoài việc lo lắng tên hung thủ tàn ác này là một kẻ giết người hàng loạt, cảnh sát còn bắt buộc phải loại trừ một khả năng khác, họ phải xác định tên sát nhân này liệu có phải là người nơi khác lưu lạc đến vùng này hay không. Bởi vì bang Bristish Columbia tiếp giáp với Mỹ nên cảnh sát địa phương quyết định liên lạc với FBI, hi vọng FBI có thể hỗ trợ điều tra. Sau khi biết được đầu đuôi sự việc, FBI lập tức cử hai chuyên gia tâm lí tội phạm đến hiện trường để hỗ trợ cảnh sát địa phương điều tra phá án.

Lúc này, cảnh sát Abbotsford đã chắp nối được cách mạch dữ liệu của sự việc trước và sau khi hung thủ gây án từ Misty đang dần tỉnh táo lại. Theo kí ức của Misty, buổi tối hôm xảy ra vụ án, cô bé cùng bạn thân Tanya tham dự buổi tiệc của người bạn ở một thành phố gần đó, cả hai uống hơi nhiều rượu, tuy nhiên vẫn khá tỉnh táo. Bữa tiệc kéo dài đến tận sáng sớm mới kết thúc, Misty và Tanya chào tạm biệt bạn bè rồi bắt chuyến xe về Abbotsford. Sau khi về đến Abbotsford, hai cô gái còn chưa hết hứng, quyết định tìm một người bạn khác, do đã về đến nơi quen thuộc nên hai cô bé không hề có chút cảnh giác nào.

Misty cùng Tanya khoác tay nhau vừa đi vừa ngân nga hát trên con phố tối tăm, hai bên đường toàn là những tòa kiến trúc mà họ đã quen thuộc. Đúng lúc hai cô gái đang hào hứng bước đi, một bóng người đột nhiên lao ra từ trong góc tối ra, trước khi Misty và Tanya kịp phản ứng lại thì người này đã túm chặt lấy cổ tay của hai cô, sau đó lôi họ vào bụi cây ở ven đường. Hai cô bé tuổi đời còn non dại, cơ thể lại gầy yếu, không phải là đối thủ của gã đàn ông trưởng thành, hai người bị lôi đến rừng cây rồi bị đẩy xuống bãi đất trống phía sau rặng cây.

Lúc này hai cô gái mới để ý đến trong tay gã đàn ông trưởng thành đang cầm một cây gậy bóng chày rất cứng. Sau khi thấy được ánh mắt của cả hai, gã đàn ông liền vung cây gậy bóng chày trong tay lên đe dọa hai cô bé. Bọn họ không dám phản kháng lại, chỉ đành nghe theo lời của gã đàn ông. Có lẽ cảm giác được hai cô gái này không dám chống lại, cũng có thể là để tiện hành sự, gã đàn ông đặt cây gậy bóng chày xuống bãi cỏ.

Tranh lúc lúc tên đàn ông kia đang rat ay với Tanya, Miste vội vàng bò đến với lấy cây gậy bóng chày rồi nhanh chóng đứng dậy, dùng cây gậy đó đánh hắn, song, Misty lương thiện không đánh trúng vào điểm yếu, đòn này của cô bé khiến gã đàn ông càng trở nên tàn bạo hơn. Sau khi bị tấn công hắn lập tức rời khỏi Tanya, quay người lại túm lấy cây gậy bóng chày giằng co với Misty. Hai người giằng co một hồi, Misty không phải là đối thủ của hắn, gã đàn ông đã lấy lại được cây gậy, tiếp đó hắn đẩy Misty ngã xuống đất rồi vung gậy đánh cô. Misty gào lên van xin, hi vọng đối phương sẽ tha cho mình, song, tiếng kêu của Misty không hề có tác dụng, ngược lại càng khiến hắn hưng phấn hơn.

Gã đàn ông này điên cuồng đánh Misty, cô bé đành ông đầu cố gắng chịu đựng, có lẽ trông thấy Misty ôm lấy đầu nên kẻ hành hung bắt đầu điên cuồng tấn công vào đầu cô bé. Đầu của Misty bị đập bảy phát liên tiếp, bảy cú đập mạnh này làm cho Misty ngất đi. Khi kẻ gây án tiếp tục tấn công Misty lần nữa, cô bé đã không còn phản ứng gì, hắn thấy Misty bất động, tưởng cô bé đã chết bèn dừng tay.

Mấy tiếng sau, Misty tỉnh lại, cô cố gắng đứng dậy, nhưng lại phát hiện Tanya cùng tên hung thủ đã biến mất. Nếu không phải do phần sau gáy nhói lên từng cơn đau buốt, có khi Misty sẽ cho rằng những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Nhận ra tình trạng của bản thân không ổn chút nào, cô bé loạng choạng đứng dậy chạy về phía bệnh viện. May mắn thay, cô bé đã được cứu chữa.

Trong thời gian Misty đang điều trị, cảnh sát không hề kể lại việc Tanya đã bị giết hại cho cô bé. Vì họ lo rằng Misty vừa mới hồi phục sẽ không chịu được đả kích nặng nề nên cô bé vẫn cứ cho rằng Tanya đã được cứu. Đợi đến khi tình trạng sức khỏe của Misty đã ổn định trở lại, cảnh sát đã mời họa sĩ Carmel Lunpai đến phác họa chân dung hung thủ, do vụ việc xảy ra giữa đêm lại trong thời khắc nguy hiểm, nên Misty chỉ nhớ được mang máng tướng mạo của nghi phạm. Theo như cô bé miêu tả, Carmel đã vẽ ra một người đàn ông da trắng khoảng 30 tuổi, kẻ này có khuôn mặt thon gầy, trán cao, có thể là mắt hai mí, mũi khoằm. Người đàn ông này còn để râu quai nón, tóc lưa thưa, có thể người này đã rất lâu không gội đầu nên tóc rất rối, còn bốc mùi hôi.

Ngày 17 tháng 10, bốn ngày sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát bỗng nhận được một cuộc gọi tố cáo, người gọi điện là nam giới, người đàn ông này nói với cảnh sát rằng chính anh ta là người đã đưa nạn nhân Misty vào bệnh viện, vì vậy cảnh sát đã cảnh giác ngay. Bọn họ yêu cầu người đàn ông này đến sở cảnh sát, song, người đàn ông đó đã nhanh chóng cúp máy. Trong lúc nói chuyện điện thoại với người đàn ông này, nhân viên trực tổng đài thấp thoáng nghe được tiếng tàu hỏa đi ngang qua từ đầu bên kia điện thoại, có điều do cảnh sát nghỉ rằng tên hung thủ sẽ không to gan lớn mật đến như vậy nên nhân viên trực tổng đài chỉ ghi chéo lại chứ không truy theo cuộc gọi này.

Thực tế, cuộc điện thoại đó chính là do hung thủ gọi đến, FBI cũng từng thấy nghi ngờ nhưng vì không có chứng cứ, lại trong trường hợp đang ở nơi khác hỗ trợ cảnh sát địa phương phá án nên họ không trực tiếp đưa ra ý kiến. Song, FBI đề nghị cảnh sát địa phương lưu ý quan sát tiểu tiết, điều động cảnh sát mặc thường phục tới quan sát những người đến dự lễ tang của Tanya. Bởi vì rất nhiều kẻ sát nhân tâm lí biến thái thường sẽ đích thân đến thâm dự tang lễ của người bị hại, trong mắt những kẻ này, tham dự tang lễ của nạn nhân là cách để chúng ôn lại quá trình giết người. Có điều, tuy trong tay cảnh sát đã có bức phát họa chân dung kẻ tình nghi, nhưng kẻ tình nghi không hề xuất hiện, cảnh sát không có bằng chứng, chỉ có một nhân chứng cũng không thể cung cấp cho phía cảnh sát nhiều manh mối cụ thể hơn. Để phá được án, cảnh sát địa phương quyết định tiến hành lục soát lại bụi cây nơi xảy ra vụ án, hi vọng có thể tìm được manh mối thúc đẩy tiến trình vụ án từ rằng cây này.

Mặc dù cảnh sát đã lục soát rất kĩ càng, tỉ mỉ, nhưng hung thủ không để lại bất cứ vật chứng gì tại hiện trường. Khi vụ án đang đi vào bế tắc thì cảnh sát lại nhận được một cuộc điện thoại khả nghi. Một người đàn ông gọi vào đường dây tố cáo của cảnh sát, nói rằng mình chính là hung thủ giết người, để chứng minh bản thân không nói dối, người này đã thuật lại tình tiết của vụ án mà người ngoài không được biết. Thí dụ, người đàn ông này nói với cảnh sát rằng trên thi thể nạn nhân Tanya có một vết cắn. Trong ghi âm cuộc gọi của cảnh sát, nhân viên trực tổng đài có thể nghe thấy rõ ràng lúc ông ta nói câu này đã phát ra tiếng nuốt nước bọt. Rất nhanh, nhân viên trực tổng đài đã báo cáo chuyện này lên cấp trên, viên thanh tra cảnh sát chịu trách nhiệm điều tra vụ án lập tức ra lệnh truy theo cuộc điện thoại đó, cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của cuộc gọi này.

Cuộc gọi này đến từ bốt điện thoại công cộng ở gần nhà thi đấu thể thao, cảnh sát ngay lập tức điều động lực lượng đến địa điểm đó để bắt giữ kẻ tình nghi về quy án, nhưng khi cảnh sát đến nơi thì người gọi điện đã biến mất. Kết hợp với tác phong hành động của hung thủ trước đó, cảnh sát cho rằng có thể hung thủ sẽ trốn ở một góc nào đó để quan sát động thái của cảnh sát, vì vậy họ quyết định điều tra tất cả người dân ở trong khu vực này, và cả những chiếc xe qua lại xung quanh khu vực này nữa, song, cuộc điều tra này vẫn chưa tìm ra được nghi phạm. Nhân viên thu thập chứng cứ kiểm tra bốt điện thoại công cộng, nhưng nghi phạm vô cùng cẩn thận, không hề để lại bất kì chứng cứ nào, cảnh sát cũng không lấy được thông tin dấu vân tay của hung thủ.

Cứ tưởng rằng tên hung thủ sẽ tạm ngưng một thời gian, nhưng điều khiến người ta không ngờ được là, mấy tiếng đồng hồ sau, nghi phạm lại gọi điện cho cảnh sát. Trong điện thoại, hắn ngang nhiên chế giễu cảnh sát địa phương, nói rằng mình không ngu xuẩn như cảnh sát, càng không để lại dấu vân tay khi gọi điện. Thời gian của cuộc gọi này rất ngắn, cảnh sát không kịp truy theo cuộc gọi. Nhưng hai mươi phút sau, hung thủ lại gọi vào đường dây nóng của cảnh sát, trong cuộc điện thoại này, nghi phạm tự xưng mình chính là hung thủ, hắn sẽ tìm mục tiêu tiếp theo ở xung quanh khu vực của bốt điện thoại này, hắn cho cảnh sát cơ hội để bắt hắn, mong rằng cảnh sát có thể biểu hiện tốt hơn.

Cảnh sát truy ra được, cuộc điện thoại này được gọi từ bốt điện thoại công cộng cạnh cửa hàng tạp hóa gần quảng trường, họ lập tức cử lực lượng đến lục soát, song, nghi phạm đã trốn thoát từ lâu. Lúc này FBI đã phán đoán ra mục đích hung thủ làm như vậy, rõ ràng kẻ sát nhân là một người rất điên cuồng, ngạo mạn, hắn thích chơi trò mèo vờn chuột với cảnh sát, nếu cảnh sát không thể bắt được hắn thì hắn sẽ có được cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh một cách mãnh liệt, cảm giác này chính là nguyên nhân chỉ yếu khiến hắn liên tục gọi điện cho cảnh sát. Mặc dù đã biết được động cơ hung thủ làm như vậy, nhưng cảnh sát vẫn chưa thể bắt được hắn về quy án. Cuối cùng, cảnh sát không còn cách nào khác đành phải công bố bức phác họa chân dung hung thủ, hi vọng người dân có thể cung cấp cho cảnh sát manh mối có giá trị.

Sau khi công khai bức chân dung nghi phạm, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, cảnh sát đã nhận được mười cuộc điện thoại tố cáo. Mặc dù người dân rất nhiệt tình cung cấp manh mối cho cảnh sát, nhưng những manh mối này đều không chính xác, hơn nữa sau khi cảnh sát nhận được những cuộc gọi như thế đều phải điều lực lượng đến để điều tra, tình trạng này vô hình chung đã làm hao tổn sức lực và tinh thần của phía cảnh sát, trông thì có vẻ bận rộn nhưng những gì cảnh sát đang làm về cơ bản là công cốc. Đêm trước lễ Giáng sinh, hung thủ lại gọi điện cho cảnh sát từ bốt điện thoại công cộng bên ngoài một sport bar, dù hành động của cảnh sát vô cùng nhanh chóng nhưng hung thủ vẫn chạy trước một bước.

Lúc này, dân chúng đã mất niềm tin và hi vọng vào cảnh sát, mọi người đều biết tên hung thủ giết người đang khiêu khích cảnh sát bằng điện thoại. Người dân rất hoang mang, tại sao hung thủ đã nhiều lần để lộ hành tung như vậy mà cảnh sát vẫn không thể bắt được hắn về quy án. Để yên lòng dân, cảnh sát quyết định mở cuộc họp báo. Trong cuộc họp báo, cảnh sát cho biết sẽ có thêm lực lượng cảnh sát tham gia vào cuộc điều tra này, cảnh sát tuần tra sẽ liên tục đi tuần khắp các khu phố đều đặn, vì vậy mong người dân đừng sợ hãi hoang mang, hãy tin tưởng rằng cảnh sát có thể bảo vệ an toàn cho họ, tin rằng cảnh sát có thể bảo vệ an toàn cho họ, tin rằng cảnh sát có thể phá được vụ án này trong thời gian ngắn nhất. Để chứng minh hung thủ là một kẻ biến thái xảo quyệt, cảnh sát còn công bố một số đoạn ghi âm cuộc gọi mà hung thủ gọi đến cho người dân, hi vọng sẽ có người nghe ra được giọng nói này, từ đó tìm được kẻ gây án.

Tiếc là người dân cũng không thể nhận ra được kẻ gọi điện là ai. Cảnh sát đành phải thông qua các phương tiện truyền thông đề nghị người dân không nên ra ngoài một mình, nhất là phụ nữ, khi đi đâu nhất định phải đi cùng đàn ông. Ngoài ra, cảnh sát còn nhắc nhở người dân địa phương trông chừng con nhỏ thật cẩn thận, không được để trẻ đi một mình, đề phòng kẻ gian đột nhiên gây án. Từ khi cảnh sát công bố đoạn ghi âm cuộc gọi đến từ hung thủ, hắn không còn liên lạc với cảnh sát bằng điện thoại nữa, lúc này chỉ còn nước trông mong vào vận may. Cảnh sát bắt đầu kiểm tra lại các hồ sơ tội phạm trong khu vực, đồng thời bắt đầu điều tra những người có tiền án. Vì đã có DNA của hung thủ nên khi kiểm tra lại những người có tiền án, cảnh sát có thể đưa ra được kết luận vô cùng chính xác.

Quá trình kiểm tra lại hồ sơ diễn ra rất lâu, mặc dù cảnh sát đã làm việc ngày đêm quên ăn quên ngủ, những mãi vẫn không tìm được kẻ mà họ muốn tìm. Lúc này, nạn nhân Misty đã ra viện, cảnh sát định phác họa lại bức chân dung của nghi phạm một lần nữa, với tiền đề là phải đảm bảo an toàn cho Misty. Bởi vì khi phác họa bức chân dung đầu tiên, trạng thái của Misty không thực sự ổn định nên bức chân dung lần này có hơi khác so với lần trước. Thí dụ, tóc của nghi phạm đã dày hơn, các đường nét trên gương mặt rõ ràng, sắc nét hơn. Vì thế, khi cảnh sát một lần nữa công bố bức chân dung nghi phạm, người dân ngay lập tức cung cấp cho cảnh sát hàng trăm kẻ tình nghi. Sau khi sàng lọc kĩ càng, cuối cùng cảnh sát cũng khóa được mục tiêu, đó là một người đàn ông sống tại Abbotsford.

Sở dĩ cảnh sát xác định hắn là kẻ tình nghi bởi vì đã có ba nhân chứng chỉ ra rằng hắn chính là hung thủ, trong đó có một nhân chứng còn là nạn nhân trong một vụ cưỡng bức khác. Quan trọng nhất là, trước khi vụ án xảy ra, người này cũng từng hoạt động tại hiện trường vụ án. Cảnh sát đưa nghi phạm đến sở cảnh sát và tiến hành thẩm vấn ngay lập tức, song, người này kiên quyết cho rằng mình vô tội, còn chủ động cung cấp mẫu máu và mẫu răng cho cảnh sát. Trước khi có kết quả đối chiếu, người này vẫn luôn bị giữ tại sở cảnh sát. Đến khi có kết quả xét nghiệm DNA, chứng thực người này hoàn toàn trong sạch, cảnh sát mới thả anh ta đi.

Ba tháng sau khi xảy ra vụ án mạng, cảnh sát vẫn không có được đầu mối nào để phá án. Xét đến khả năng rất có thể hung thủ sẽ còn tiếp tục gây án, FBI đưa ra một lời đề nghị với phía cảnh sát địa phương, FBI cho rằng sở dĩ hung thủ bặt vô âm tín rất có khả năng là vì hắn muốn để người bị cảnh sát bắt oan kia chịu tội thay mình, nếu hắn đã không được như mong muốn, hoặc là hắn sẽ tiếp tục ẩn náu, hoặc là hắn sẽ lại tiếp tục gây án, việc cảnh sát cần phải làm chính là bắt được người này trước khi hắn tiếp tục phạm tội. Tổng kết lại hành vi của kẻ này, rõ ràng hắn vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động từ phía cảnh sát, vì vậy cảnh sát có thể tung ra một tin tức giả để dụ hắn lộ mặt.

Cảnh sát địa phương quyết định làm theo kiến nghị của FBI, cố tình tung ra lời đồn rằng trong sở cảnh sát có một chuyên gia tâm lí đã nghiên cứu và nắm bắt được hoàn toàn nội tâm của hung thủ, chuyên gia này còn cho biết, người dân nơi đây sẽ không bao giờ phải nghe thấy hoặc nhìn thấy những thông tin có liên quan đến tên hung thủ này nữa. Không lâu sau khi các phương tiện truyền thông đưa tin này theo lời cảnh sát, quả nhiên tên hung thủ lại xuất hiện. Một buổi sáng nọ, tên sát nhân quay trở về thành phố Abbotsford, hắn đậu xe trong bãi để xe bên ngoài đàiphát thanh của thành phố, sau đó từ trong xe lấy ra một thứ mà không ai ngờ tới, một tấm bia mộ bằng xi măng. Đây là tấm bia mộ ở trước mộ của nạn nhân Tanya Smith, sau khi vứt tấm bia mộ này vào chiếc xe chuyên dụng của đài phát thanh, hắn liền rời đi.

Ngay sau đó, đường dây nóng của đài phát thanh nhận được cuộc điện thoại từ một người đàn ông, người này chỉ nói đúng một câu, hắn yêu cầu nhân viên của đài phát thanh hãy đi xem xe ô tô của họ, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước hành động của hung thủ, không ai nghĩ rằng có người lại tàn nhẫn đến mức ấy, nạn nhân đã qua đời rồi mà tên sát nhân còn khiến cô bé không được yên nghỉ. Điều làm cho cảnh sát căm phẫn nhất là, hung thủ còn để lại một mảnh giấy trên tấm bia mộ tuyên bố hắn sẽ trả thù người may mắn còn sống sót là Misty. Cảnh sát cũng không còn cách nào, đành tăng cường lực lượng cố gắng bảo vệ Misty. Đến thời điểm này, kẻ gây án đã có được thứ mà hắn muốn có nhất đúng như mong muốn, kể từ thời khắc gây ra hành động này, hắn đã trở thành đối tượng được tất cả mọi người quan tâm.

Hai ngày sau khi để lại tấm bia mộ, tên hung thủ lại gọi điện thoại cho cảnh sát. Lần này, hắn cố tình coi tấm bia mộ ấy như một món quà dành tặng cho cảnh sát, nhân viên trực tổng đài vô cùng cảnh giác, khi nghe rõ câu nói này, cô ấy đã lập tức để nhân viên kĩ thuật truy theo cuộc gọi, sau đó giả vờ như mình chưa nghe rõ, cố gắng kéo dài thời gian. Nhờ sự giúp đỡ từ phía nhân viên trực tổng đài, cảnh sát đã tìm ra được cuộc gọi ấy đến từ bốt điện thoại công cộng bên ngoài nhà thi đấu thể thao. Nơi này chỉ cách sở cảnh sát chưa đầy hai con phố, mức độ kiêu căng hống hách của hung thủ đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, cảnh sát lập tức cử lực lượng đi tới hiện trường. Họ đã đã phong tỏa cả khu phố và tiến hành lục soát toàn bộ, nhưng lần lục soát này vẫn chưa thể bắt được hung thủ về chịu tội.

Lại hai ngày nữa trôi qua, hung thủ tiếp tục để lộ dấu vết. Lần này, tên sát nhân đi thẳng tới bãi có trước cửa nhà dân, sau khi đến gần cửa sổ, hắn liền ném mạnh một chiếc cờ lê vào bên trong nhà, cánh cửa thủy tinh bỗng nhiên vỡ toang cùng một chiếc cờ lê tự nhiên bay tới khiến cho người phụ nữ trong nhà hoảng sợ, cô ấy vội vàng gọi điện báo cảnh sát. Khi cảnh sát ập đến, phát hiện trên chiếc cờ lê này có buộc một bức thư được in ra từ máy in, trong thư hung thủ thẳng thắn thừa nhận thêm nhiều tội danh khác. Hung thủ khai rằng hắn còn gây ra ba vụ cưỡng hiếp khác, bởi vì hắn miêu tả được cụ thể những chi tiết mà chỉ có cảnh sát mới biết được, nên họ đã xác định tên hung thủ này quả thực đã gây ra ba vụ án kia.

Trong khi cảnh sát xác thực nội dung của bức thư, trung tâm giám định tội phạm đã thông báo một tin tức, họ đã phát hiện được một dấu vân tay trên băng dính quấn quanh bức thư, nhưng dấu vân tay này khá đặc thù, bởi vì ở chính giữa có dấu kiểm. Hiện nay cảnh sát đã nắm được ba bằng chứng thép là mẫu DNA, vết cắn và dấu vân tay, chỉ cần tìm ra nghi phạm thì chắc chắn sẽ định tội được hắn. Sau khi có được dấu vân tay, cảnh sát ngay lập tức nhập mẫu vân tay này vào kho dữ liệu hồ sơ tội phạm để đối chiếu, nhưng không hề tìm ra kết quả phù hợp. Cảnh sát còn gửi mẫu vân tay này cho FBI để họ nhập vào và đối chiếu với kho dữ liệu hồ sơ tội phạm của Mỹ, song cũng không thấy được đối tượng phù hợp.

Để phá được vụ án, cảnh sát quyết định làm liều một phen. Họ lập ra một đường dây nóng, bất cứ người dân nào gọi đến đường dây nóng này đều có thể nghe được đoạn ghi âm cuộc gọi đã được cảnh sát kích âm, cảnh sát hi vọng người dân có thể nghe ra được danh tính của kẻ sát nhân qua đoạn ghi âm cuộc gọi với âm thanh rõ tét hơn, giúp cảnh sát bắt hung thủ về chịu tội. Thời gian dần trôi đi, sau khi chơi đùa một phen với cảnh sát, hung thủ lại bặt vô âm tính. Vài tháng sau, một người phụ nữ làm nội trợ tên là Audrey Tiger đã nghe được đoạn ghi âm cuộc gọi của cảnh sát qua đường dây nóng, lúc này vụ án mạng mới có bước chuyển biến.

Audrey cảm thấy giọng nói ở đường dây nóng rất giống giọng con trai bà là Teri Zhuoff, ban đầu Audrey còn thấy hơi nghi ngờ, nhưng khi bà đưa cho những người thân khác trong gia đình cùng nghe, họ đều cảm thấy giọng nói trong đoạn ghi âm này chính là của Teri Zhuoff. Audrey đã báo việc này cho cảnh sát bằng một tâm trạng rối bời, ngổn ngang. Cảnh sát lập tức điều tra. Qua điều tra phát hiện, Teri Zhuoff là một công nhân bình thường ở thành phố Abbotsford, hiện đang làm việc cho một xưởng in trong thành phố. Teri đã có gia đình riêng, hắn và vợ nuôi hai đứa con. Nhìn bề ngoài, cuộc sống của Teri rất bình thường, nhưng thực ra hắn là một người có tính cách hướng nội, chính vì điểm này, từ bé Teri đã rất ít khi được để ý, quan tâm. Bởi vậy, hắn vô cùng khao khát cảm giác được người ta chú ý đến. Ngoài ra, cảnh sát phát hiện, hình như Teri bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, trong cuộc sống hằng ngày, nhiều khi Teri rất khó kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

Mặc dù ngoại hình của Teri không giống như những gì nạn nhân Misty miêu tả, nhưng cảnh sát không muốn bỏ qua manh mối này một cách đơn giản như vậy. Sau khi Teri tan làm, cảnh sát đã đích thân tới hỏi chuyện. Cảnh sát lấy lí do có khả năng Teri liên quan đến vụ án mạng này để yêu cầu Teri cùng họ đến sở cảnh sát, song, Teri cũng lấy cớ rằng mình không hề giống với chân dung kẻ tình nghi nên từ chối yêu cầu này. Tối hôm đó Teri đã đi hỏi luật sư, lại hỏi ông chủ của hắn, sau khi lắng nghe ý kiến của hai bên liền quyết định hợp tác với cảnh sát. Mặc dù Teri đã đến sở cảnh sát, đồng thời tỏ ra mình sẵn lòng hợp tác với phía cảnh sát, nhưng hắn từ chối cung cấp DNA và mẫu răng, chỉ đồng ý cung cấp thông tin về dấu vân tay, còn yêu cầu phía cảnh sát sau khi đối chiếu so sánh xong phải lập tức tiêu hủy dấu vân tay mà hắn đã cung cấp.

Tính đến thời điểm hiện tại, cảnh sát vẫn chưa hề để lộ ra tin tức họ đã nắm được dấu vân tay của hung thủ, vì vậy Teri mới giở trò để xóa bỏ nghi ngờ của cảnh sát đối với mình. Chiều hôm sau, Teri cùng luật sư đến Sở cảnh sát Abbotsford. Theo viên thanh tra cảnh sát phụ trách điều tra nhớ lại, lúc Teri đưa dấu vân tay tỏ ra vô cùng tự tin, sau đó cảnh sát đã bắt giữ hắn, bởi vì dấu vân tay của hắn hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay mà cảnh sát có được.

Cuối cùng, Teri bị đưa ra tòa xét xử. Bởi vì cảnh sát đã nắm được ba bằng chứng có sức mạnh là DNA, dấu vân tay và dấu răng nên kết quả phán quyết của tòa cũng không cần phải nghi ngờ gì nữa. Mặc dù chứng cứ xác thực như vậy, song Teri vẫn kiên quyết cho rằng mình vô tội. Ở phần tự biện hộ, Teri vẫn công khai nói dối trước tòa, hắn nói rằng còn có người khác tấn công hai cô gái, hắn chỉ đi ngang qua vô tình nhìn thấy hai cô gái đã mất đi ý thức. Teri còn nhấn mạnh rằng bởi vì hắn bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên hắn không chống cự lại được sức hấp dẫn từ hai cô gái, tuy nhiên hắn kiền trì phủ nhận việc mình là hung thủ giết người.

Cuối cùng, tòa vẫn đưa ra phán quyết có tôi, ngay cả khi chuyên gia tâm lí đã nhận định đúng là Teri mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khá nghiêm trọng, song, tình trạng tâm lí bất thường này không hề gợi được sự đồng tình của những người khác. Teri Zhuoff bị phán có tội, phía công tố cáo buộc hắn tội giết người có chủ đích cấp độ 1, tội danh cố ý giết người được thành lập, Teri Zhuoff bị kết án tù chung thân.

Phân tích tâm lí bất thường của tội phạm Đây là một vụ án cưỡng bức rồi giết người vô cùng tàn nhẫn và bỉ ổi. Nạn nhân là hai cô gái trẻ, trong đó có một người may mắn chạy thoát, người còn lại đã bị giết hại. Sau khi vụ án xảy ra, mặc dù cảnh sát đã hành động nhanh chóng nhưng vì hiện trường gây án ở ngoài trời, sau khi gây án hung thủ lại vứt xác nạn nhân xuống sông, bởi vậy nên cảnh sát không có đầy đủ manh mối ngay từ đầu được, đây là nguyên nhân chính khiến cảnh sát mãi vẫn chưa bắt được tên hung thủ.

Thời điểm hung thủ liên tục gọi điện đến cho cảnh sát, thực ra đó chính là thời điểm tốt nhất để phá án, bởi vì lúc này, hành vi gọi điện thoại thường xuyên ất khiến hung thủ trở nên mù quáng, khi chạy trốn khỏi sự truy bắt của cảnh sát, có thể hắn sẽ có những sai sót, cảnh sát có thể nhân cơ hội đó để bắt hắn. Điểm mấu chốt nhất là, thông thường lúc đó hung thủ sẽ không gây ra vụ án mạng mới, bởi vì khi trêu đùa cảnh sát, hung thủ đã cảm nhận được đủ độ khoái cảm. Trong tình huống này, khát vọng tìm một con mồi khác của hung thủ sẽ không quá mãnh liệt, vì vậy nên trong giai đoạn này thường sẽ không có vụ án mạng nào khác xảy ra.

Chúng ta cùng phân tích về mức độ bất thường trong tâm lí của kẻ sát nhân. Từ những tài liệu mà cảnh sát thu thập được có thể thấy, từ nhỏ hung thủ đã thiếu thốn tình yêu thương, cộng thêm việc tính cách của hắn hướng nội, không thể bộc phát ra hết những cảm xúc tiêu cực bên trong tâm hồn mình, cũng không thể nào có được sự chú ý và công nhận của những người khác nhờ vào sở trường nào đó của bản thân trong đời sống hằng ngày, những cảm xúc tiêu cực cứ dồn nén lại từng chút một trong thế giới nội tâm, lên men thành một cơn lốc xoáy có thể hủy hoại tất cả, cuối cùng thúc đẩy Teri bước chân vào con đường phạm tội.

Nếu chỉ nhìn từ góc độ bất thường trong tâm lí, rõ ràng Teri không thể so được với những tên giết người hàng loạt không ghê tay, song, mức độ bất thường trong tâm lí của hắn cũng vượt xa so với các tội phạm thông thường. Nguyên nhân chính dẫn đến sự bất thường trong tâm lí của Teri chính là khao khát nhận được sự chú ý từ mọi người vô cùng mạnh mẽ, vì không được đáp ứng nên lâu dần, Teri nảy sinh ra những suy nghĩ bất lương, mà những ý tưởng này chính là nguyên hfinh của thế giới mà hắn vẫn luôn ảo tưởng. Khi ảo tưởng của Teri từng bước thăng cấp, càng ngày càng trở nên lớn mạnh, nó đã hoàn toàn hủy hoại đi lí trí, Teri bắt đầu lên kế hoạch gây án.

Khi Teri nảy sinh ra ý nghĩ muốn dùng hành vi phạm tội để thu hút sự chú ý của mọi người, một người thiếu khả năng tự kiểm soát như hắn đã làm theo đúng như ý nghĩ của mình một cách vô thức. Thực tế, Teri lúc này đã không còn khả năng kiềm chế hành vi của bản thân, hắn chỉ biết hành động lỗ mãng, bởi vì tận sâu trong tâm hồn hắn chỉ muốn có được kết quả mà hắn mong muốn. Hiểu được những điều này, chúng ta có thể rõ được nguyên nhân tại sao sau khi gây ra vụ án đầu tiên xong hắn lại phạm tội tiếp, hắn phát hiện ra rằng, chơi trò mèo vờn chuột với cảnh sát sẽ mang lại khoái cảm khi được người ta chú ý đến của hắn, cảm giác này còn mãnh liệt hơn khi hắn gây ra vụ án giết người. Điều này cũng giải thích được tại sao khi Teri đối mặt với tin tức giả mà cảnh sát tung ra lại có hành động biến thái lệch lạc đến như vậy. Tóm lại, tâm lí khao khát mãnh liệt được người ta chú ý từ sâu thẳm trong nội tâm Teri chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn trở thành một tên tội phạm hiếp dâm và giết người.