CHƯƠNG 12 SÁT THỦ ẢO TƯỞNG TÌNH DỤC
Ngày 14 tháng 2 năm nào đó, Carol Carrington cùng con gái Julie Carrington và bạn của con gái là Sivi Vienna đến Đại học Thái Bình Dương, California, mục đích chính của chuyến đi này là để xem tổng duyệt tiết mục của đội cổ vũ trong trường. Vì cả ba người đều đến đây lần đầu nên sau khi xong việc, họ quyết định đi dạo xung quanh xem có phong cảnh nào nổi tiếng hay không. Sáng hôm đó, ba người đã đặt phòng khách sạn nằm trong cổng số một của công viên quốc gia rồi chuẩn bị đi chơi.
Chiều hôm đó, ba người đồng hành cùng nhau vô cùng vui vẻ. Về đến nơi ở, ba người cùng ăn tối rồi ngồi tán gẫu trong nhà hàng, khoảng 19 giờ 35 phút thì đứng lên trở về phòng. Một đêm này trôi qua rất bình yên, các nhân viên của khách sạn không hề phát hiện thấy điều gì bất thường, cho đến 12 giờ trưa ngày hôm sau, nhân viên khách sạn mở cửa căn phòng đó ra.
Ban đầu, họ cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì không hay, nhưng sau khi đi vào bên trong thì thấy vẫn bình thường, chìa khóa phòng được đặt trên chiếc bàn ở gần cửa. Thấy thế, nhân viên khách sạn liền rời khỏi đó, không biết vì lí do gì, khách ở phòng này không hề đến quầy lễ tân để trả phòng, nhưng đây không phải là vấn đề mà nhân viên này cần phải quan tâm. Vì không phát hiện ra điều gì bất thường nên nhân viên khách sạn cũng không tự tìm phiền phức, đi làm rõ chuyện này làm gì. Lúc đó, chồng của Carol là Jensen đang đứng chờ ở sân bay San Francisco.
Theo như lịch trình đã bàn bạc trước qua điện thoại, Carol cùng con gái và bạn của con gái sẽ hạ cánh tại đây, sau đó cả nhà sẽ cùng đi nghỉ ở thành phố Phoenix bang Arizona. Em gái của Carol sống ở thành phố Phoenix, nên cả nhà định đến đó chơi một thời gian. Hồi lâu sau, Jensen tưởng rằng vợ mình nhớ nhầm ngày bèn quyết định đi đến thành phố Phoenix bang Arizona trước, rồi sẽ cho vợ mình một niềm vui bất ngờ ở Phoenix.
Jensen không biết rằng vợ và con gái ông có thể đã gặp chuyện không may. Trong nhận thức của Jensen, vợ và con gái chắc chắn sẽ đến trong thời gian ngắn nhất, hoặc nói cách khác là họ đã đến Phoenix rồi, nhưng khi Jensen đến thành phố Phoenix mới biết được rằng hai người đó không hề ở đây. Ngày hôm sau, Jensen vẫn không thấy vợ và con gái đâu, ông bắt đầu thấy lo lắng. Vì trước đó vợ ông từng dùng điện thoại bàn ở khách sạn gọi điện cho ông, nên ông bèn gọi lại vào số máy đó.
Cứ tưởng rằng sẽ có được chút thông tin hoặc manh mối từ khách sạn, nhưng nhân viên khách sạn nói với Jensen rằng Carol chưa hề làm thủ tục trả phòng, song, hình như họ đã rời khỏi đó. Nhân viên khách sạn cho rằng, có thể Carol cùng mọi người đã đi đến nơi khác chơi, vì chơi vui quá nên quên mất không liên lạc với người nhà, ở nước Mỹ thì đây cũng là chuyện bình thường. Song Jensen vẫn thấy chưa yên tâm, ông lại gọi điện cho bố mẹ của Carol, bố của Carol là Francis Carrington cho biết họ cũng không có tin tức gì của Carol cả. Lúc này, Jensen liền cảm thấy có thể Carol đã gặp phải bất trắc, ông định đi báo cảnh sát luôn. Bởi vì vụ án mất tích này do người của bang khác báo án nên đã được giao cho FBI xử lí. Sau khi tiếp nhận, FBI liền cử đặc vụ dàn dạn kinh nghiệm đi điều tra.
Đặc vụ FBI lập tức tới khách sạn nọ, đồng thời lục soát kĩ căn phòng mà nhóm Carol từng ở. Vì khoảng thời gian này không có đông du khách tới, mà Carol lại không trả phòng nên căn phòng này vẫn chưa được dọn dẹp. Khi đặc vụ đến nơi, tình trạng bên trong căn phòng vẫn còn nguyên vẹn như khi Carol bị mất tích. Trong gian phòng bừa bộn, đặc vụ để ý thấy hầu như hành lí đều không có dấu hiệu bị lục lọi, ngoại trừ những vật dụng hằng ngày thì mọi thứ trong phòng đều bình thường, không nhìn ra được bất cứ đầu mối nào. Trong nhà vệ sinh, đặc vụ tìm thấy hai chiếc khăn tắm đã qua sử dụng.
Sau khi xem xét tình hình căn phòng, đặc vụ lại hỏi thăm các nhân viên phục vụ trong khách sạn. Theo như nhân viên phục vụ kể lại, vào hôm ba người khách bị mất tích, từng có người trông thấy họ đi ra ngoài, nhưng không bao lâu đã trở lại. Sau khi về phòng, ba người liền biến mất. Ngoài những manh mối này ra, đặc vụ còn phát hiện khi Carol tới đây từng thuê một chiếc xe từ công ty cho thuê xe, nhưng theo tình hình đặc vụ nắm được, chiếc xe đó vẫn chưa được trả. Đúng là có một số tội phạm ở Mỹ đã dùng xe thuê để chạy trốn khỏi sự truy bắt của cảnh sát, nhưng rõ ràng Carol không nằm trong trường hợp này, nếu ngay cả chiếc xe thuê cũng biến mất, có nghĩa là nhóm người Carol rất có khả năng đã gặp phải chuyện chẳng lành.
Bởi vì tạm thời vẫn chưa có các manh mối khác giúp đặc vụ xác định được nghi phạm, cũng không có manh mối nào có thể giúp đặc vụ tiếp tục điều tra, vì thế nên họ đành tạm thời liệt vụ việc Carol bị mất tích vào các vụ tai nạn giao thông. Thực tế, cứ đến tháng Hai hằng năm, nơi này thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông, bởi vì thời tiết ở đây thay đổi rõ rệt, độ ẩm trong không khí cao, những cơn mưa rào có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhiều con đường bao quanh núi bị sạt lở vì mưa rào, vì thế cũng rất có khả năng xảy ra tai nạn. Cứ đến tầm đó, nơi này đều sẽ có xe bị rơi xuống vực, nếu thực sự xảy ra tình huống này, nhóm người Carol có lẽ đã tử vong vì tai nạn.
Dĩ nhiên, đây chỉ là một khả năng, đặc vụ còn cần phải làm những việc khác nữa. Họ báo cáo lại những thông tin mà mình nắm được cho cấp trên, đồng thời yêu cầu chính quyền địa phương thông báo mất tích trên toàn vùng lãnh thổ. Đặc vụ muốn nhờ sự trợ giúp từ người dân để tìm kiếm nhóm người Carol, nhưng mãi vẫn không có nhân chứng nào gọi điện cho cảnh sát. Tới tận ngày 19 tháng 2, công tác điều tra mới có được bước đột phá đầu tiên. Có người báo với cảnh sát rằng một đứa trẻ đã sử dụng thẻ tín dụng cảu Carol ở phạm vi ngoài địa phương chừng 160km. Qua điều tra, đặc vụ đã tìm được ví tiền Carol đánh rơi, tấm thẻ tín dụng này được lấy ra từ trong chiếc ví bị rơi ở bãi cỏ ven đường.
Mặc dù ví tiền đã bị người khác lục lọi, hơn nữa còn ở ngoài trời suốt nhiều ngày, nhưng đặc vụ vẫn gửi nó đến trung tâm giám định tội phạm, hi vọng các chuyên gia có thể tìm ra manh mối để xác định tội phạm. Cùng lúc đó, người nhà Carol cũng đăng tin tìm người thân với mức tiền thưởng trị giá 250.000 USD. Cộng thêm việc Sivi Vienna không phải là người Mỹ, mà là một du học sinh đến Mỹ theo diện trao đổi, vì thế công tác điều tra có liên quan đã được nâng lên một tầm cao mới, phạm vi điều tra cũng được mở rộng hơn.
Ngày 22 tháng 2, FBI lại mở rộng phạm vi điều tra, lần này có thêm lực lượng đặc vụ cùng tham gia, cảnh sát địa phương chịu trách nhiệm hỗ trợ điều tra. Để có được thông tin toàn diện hơn, FBI quyết định trước tiên loại trừ khả năng người thân quen gây án. Trong quá trình thẩm vấn điều tra, đặc vụ để ý thấy chồng của Carol là Jensen cùng cha của Carol là Francis có những hành vi hơi bất thường, thí dụ Francis liên tục truy hỏi cảnh sát về tiến độ của vụ án, dường như ông rất muốn tham gia vào công tác điều tra, còn Jensen thì luôn giữ thái độ dửng dung, vì thế hai người này đều trở thành đối tượng tình nghi của các đặc vụ.
Các đặc vụ quyết định kiểm tra máy nói dối đối với Jensen, trong quá trình kiểm tra, đặc vụ đã dùng hết mọi biện pháp mà vẫn không khiến cho cảm xúc của Jensen dao động, mặc dù Jensen đã vượt qua kiểm tra nói dối nhưng mức độ khả nghi của ông lại càng tăng thêm. Có điều, mặc dù đặc vụ thấy nghi ngờ, nhưng lại không có chứng cứ để chứng minh Jensen có liên quan đến vụ án mất tích này. Đặc vụ nhận thức được rằng họ phải lấy được chứng cứ càng nhanh càng tốt, nhưng địa hình nơi này phức tạp, xung quanh toàn núi cao vực thẳm khiến công tác điều tra trở nên khó khăn hơn. Ngoài địa hình phức tạp, đặc vụ còn nhận được một tin không hay, người đưa tin nói với đặc vụ rằng người dân nơi đây rất không thân thiện. Tuy không có chứng cứ gì, nhưng người đưa tin cảm thấy việc Carol bị mất tích rất có thể liên quan đến những người dân nghèo độc ác ở địa phương này.
Trong kho hồ sơ của FBI, đây đúng là một vùng khá tạp nham, vì nơi đây nằm ở khu vực hẻm núi giữa California nên điều kiện sống không được tốt lắm, hơn nữa người sinh sống ở đây đa phần đều là con nghiện và những người đi tù về. Lâu dần, thị trấn nhỏ này đã trở thành nơi cư trú của các tội phạm, trong thị trấn đúng là có rất nhiều người có tính cách tàn bạo, hung ác. Có những thanh tra cảnh sát thậm chí còn cho rằng, có thể nhóm người Carol trong lúc đi vui chơi thăm thú đã vô tình phát hiện được những hành động phi pháp nên bị liên lụy, cuối cùng gặp nạn.
Cảnh sát phán đoán không loại trừ khả năng này, nhưng vẫn thiếu chứng cứ, phải có đủ bằng chứng mới có thể chứng minh được. FBI quyết định quay lại từ đầu, điều tra căn phòng một lần nữa. Trong quá trình kiểm tra, đặc vụ phát hiện trong phòng khách sạn có một chuyện bất thường. Họ vốn đã nắm được hồ sơ tài liệu về nạn nhân, qua lí lịch của nạn nhân có thể thấy họ đầu là những người lương thiện, chắc chắn sẽ không trộm vặt các vật dụng trong phòng khách sạn. Nhưng đặc vụ phát hiện thấy gối và thảm lông trong phòng khách sạn đã biến mất, hơn nữa, góc bên trái của tủ lạnh còn có một túi đồ lưu niệm, rõ ràng túi đồ lưu niệm này là do nhóm người Carol đã mua trong lúc đi chơi.
Từ tình hình trước mắt có thể suy đoán, căn phòng khách sạn này rất có khả năng chính là hiện trường gây án, hơn nữa, hiện trường này đã được kẻ gây án xử lí gọn gàng. Cùng lúc đó, manh mối mới xuất hiện đã chứng thực suy đoán này của đặc vụ. Hóa ra sau khi Carol mất tích, nghi phạm từng dùng điện thoại công cộng liên lạc tới ngân hàng mà Carol đang sử dụng, người này cung cấp số tài khoản ngân hàng và thông tin cá nhân của Carol cho phía ngân hàng để đổi mật khẩu thẻ. Sau khi có được manh mối này, đặc vụ lập tức truy theo cuộc điện thoại đó, nhưng không tra ra được thân phậm của kẻ tình nghi. Ngày 27 tháng 2, đặc vụ dày dạn kinh nghiệm của FBI cùng thanh tra cảnh sát hỗ trợ điều tra đã thành lập trung tâm chỉ huy, công tác điều tra còn lại sẽ do trung tâm chỉ huy này toàn quyền phụ trách.
Qua công tác cứu nạn cứu hộ sau đó, đặc vụ tìm thấy hai mươi chiếc xe bị ăn trộm, nhưng trong số những chiếc xe này không thấy có chiếc xa mà Carol đã thuê. Carol đã thuê chiếc xe Pontiac bốn chỗ màu đỏ sản xuất năm 1999, màu sắc chiếc xe này vô cùng bắt mắt, nhưng đặc vụ vẫn chưa thể tìm ra được. Vì thế, họ quyết định thẩm vấn lại tất cả các nhân viên trong khách sạn. Lần này, đặc vụ đã nghĩ ra được một cách mới, họ quyết định không để lộ thân phận thật nữa, mà nói rằng mình chỉ là cảnh sát địa phương. Sau khi thay đổi thân phận, người dân nơi đây bắt đầu sẵn lòng hợp tác điều tra hơn, tất cả các đặc vụ đã có được một manh mối vô cùng quan trọng. Nhân viên khách sạn nói rằng, sau khi Carol vào nhận phòng liền phát hiện chìa khóa phòng có vấn đề, vì vậy quản lí khách sạn đã tìm một thợ khóa tới thay khóa cửa cho phòng này. Ngày hôm sau, nhóm người Carol đã biến mất một cách kì lạ. Đặc vụ FBI cho rằng việc nhóm người Carol bị mất tích có lẽ có liên quan đến người thợ sửa khóa này. Điều tra viên tìm được thông tin của người thợ khóa từ nhân viên khách sạn, nhưng phía khách sạn cũng chỉ biết thợ sửa khóa đó tên là Piper Collins.
Thế là, người thợ sửa khóa tên Piper Collins này đã trở thành đối tượng điều tra chính của cảnh sát và FBI, cảnh sát đã nhờ đến người đưa tin để tìm ra Piper và đưa Piper về sở cảnh sát để thẩm vấn. Nhưng Piper cho biết anh ta chỉ giúp thay khóa phòng chứ không hề làm gì khác nữa. Piper đã cung cấp cho cảnh sát chứng cứ ngoại phạm rõ ràng và vượt qua được máy phát hiện nói dối của FBI, họ đành phải thả người này đi. Sau đó, đặc vụ lại tìm đến chủ khách sạn và những nhân viên khác, song, họ nhanh chóng được loại khỏi danh sách tình nghi. Ngoài ra, cảnh sát còn tập trung điều tra những người khác trong khách sạn, những người khách này đúng là có bối cảnh phức tạp, trong đó có một người tên Billy Joy là một phạm nhân mới ra tù. Ngoại trừ, Billy, còn có một người từng bị đi tù tên là Darren Stephen. Người này từng phạm tội hiếp dâm, vì vậy anh ta cũng trở thành đối tượng tình nghi. Có điều sau khi điều tra, hai đối tượng tình nghi này đều một mực phủ nhận việc mình có liên quan đến vụ mất tích của Carol, hơn nữa họ cũng vượt qua được kiểm tra nói dối của FBI. Trong tình hình này, cảnh sát và FBI đương nhiên không thể vô cớ buộc tội họ.
Mãi đến bốn tuần sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát và FBI mới có được manh mối mới. Đội cứu hộ của cảnh sát phát hiện thấy một chiếc xe ô tô bị thiêu cháy nằm trong một góc vắng vẻ gần quốc lộ, cách đó 140km. Tuy lớp sơn đỏ ở thân xe đã bị thiêu rụi nhưng có hình dáng bên ngoài tương tự, vì vậy đội cứu hộ mới có thể nhận ra được chiếc xe này. Sau khi cảnh sát nhận được tin báo đã lập tức cùng đặc vụ FBI đến hiện trường.
Qua kiểm tra, FBI xác định chiếc xe này chính là chiếc xe mà Carol đã thuê. Căn cứ theo hoàn cảnh xung quanh chiếc xe, có thể thấy chiếc xe bị người ta cố tình vứt ở đây. Trước tiên kẻ này đâm vỡ tấm lưới thép ở bên đường quốc lộ, sau đó mới đưa xe đến góc vắng vẻ này. Sau khi thấy chiếc xe bị thiêu rụi, cảnh sát và FBI xác nhận nhóm người Carol có lẽ đã gặp một chuyện rất kinh khủng, họ phải nhanh chóng kiểm tra chiếc xe nọ. Nắp trước của chiếc xe đã bị thiêu đến biến dạng, nhưng cốp đằng sau xe lại khóa chặt. Cảnh sát lấy xà beng cậy ra thì thấy hai thi thể. Hai thi thể này bị thiêu đến mặt mày biến dạng, nằm co quắp trong cốp sau, đặc vụ liền gửi tới trung tâm giám định tội phạm để khám nghiệm, hi vọng các chuyên gian có thể tìm ra được danh tính nạn nhân.
Ngoài ra, đặc vụ còn thu thập hết những thứ có thể sẽ liên quan đến hung thủ hoặc có thể tiết lộ thông tin về hung thủ như lông, sợi, vải, thủy tinh, đất… gửi hết tới trung tâm giám định tội phạm. Sau đó họ đặt trọng tâm vào việc châm lửa đốt chiếc xe để tìm kiếm xung quanh. Trong cuộc tìm kiếm này, cảnh sát lại tìm thấy một chiếc ví tiền và một chiếc túi đeo hông, hai chiếc túi dành cho nữ bị vứt ở một bụi cây rậm rập gần đó. Trong túi đeo hông, cảnh sát tìm thấy một chiếc máy ảnh chứa những bức ảnh mà nhóm người Carol đã chụp khi còn sống, vì trong ảnh có ghi thời gian nên cảnh sát có thể thông qua những bức ảnh này để chắp nối lại thành một dòng thời gian chuẩn xác, từ đó suy luận ra thời gian nạn nhân bị hại một cách cụ thể.
Thí dụ, ở một bức ảnh trong số đó, nạn nhân đang mặc áo ngủ, thời gian chụp ảnh là 10 giờ 34 phút ngày 15 tháng 2. Mặc dù trông có vẻ như mốc thời gian này chẳng giúp ích được gì cho việc phá án, nhưng thực tế là, trong lúc xác thực thân phận của nghi phạm sau này, những tình tiết nhỏ như vậy rất quan trọng. Bởi vì hung thủ có thể tìm được nơi bí mật để phi tang chiếc xe nên FBI cho rằng có lẽ hung thủ là người bản địa, rất có thể hắn sẽ còn tiếp tục gây án, vì vậy họ phải bắt được tên hung thủ này trước khi hắn tiếp tục phạm tội, tránh để hắn tiếp tục làm hại những người dân vô tội.
Sau khi hai thi thể nạn nhân được tìm thấy, trong lúc cảnh sát lập chốt kiểm tra đã bắt gặp một tên côn đồ có súng trong tay, người này tên là Michael Larrick. Trong lúc bị cảnh sát tuần tra kiểm tra bất chợt, người này đã rút súng ra bắn chết cảnh sát tuần tra, sau đó lại tấn công làm một viên cảnh sát khác bị thương, tiếp đó mới bị cảnh sát tuần tra khác khống chế lại. Việc tấn công cảnh sát khiến họ nhận định tên côn đồ tàn bạo kia rất có thể chính là hung thủ mà họ đang tìm kiếm, nếu hắn không phải là hung thủ thực sự giết chết nhóm người Carol thì không cần phải nổ súng vào cảnh sát như vậy. Dĩ nhiên, cảnh sát chỉ nghi ngờ, họ vẫn chưa có chứng cứ để chứng minh Michael thực sự có liên quan đến vụ án của Carol.
Khi điều tra vụ việc Michael tấn công cảnh sát, phía cảnh sát phát hiện Michael có rất nhiều tiền án nặng, từng phạm tội ăn trộm súng. Michael là người bản địa, nhà hắn ta ở khá gần nơi cảnh sát phát hiện ra chiếc xe, những điều kiện của hắn đều phù hợp với tên hung thủ mà cảnh sát đang truy tìm. Trong khi điều tra, cảnh sát phát hiện Michael còn có một người em trai cùng cha khác mẹ là Eugene, tên này cũng là một người có tiền án tiền sự, để không xảy ra sai sót, cảnh sát quyết định liệt Eugene vào danh sách kẻ tình nghi.
Cảnh sát cho rằng, có lẽ Michael và Eugene vì tiền cược hoặc tưởng lầm rằng nhóm người Carol là người giàu có nên mới làm liều, gây ra tội bắt cóc và giết người. Mặc dù cảnh sát đã nhận định là Michael và Eugene, nhưng trong quá trình thẩm vấn, hai người này quyết không nhận tội, thậm chí họ còn chủ động xin được kiểm tra nói dối, muốn dùng cách này để chứng minh mình trong sạch. FBI lần lượt tiến hành phát hiện nói dối với cả Michael và Eugene, kết quả kiểm tra của Michael khá mơ hồ, FBI vẫn không thể đưa ra được phán đoán chuẩn xác, nhưng Eugene rõ ràng đang nói dối. Khi cảnh sát tiến hành thẩm vấn hai người này, FBI tìm thấy được vài nhân chứng.
Lời khai của những nhân chứng này đã chứng minh được Michael và Eugene đúng là có liên quan đến vụ án của Carol. Ví tiền của Carol được tìm thấy vào ngày 19 tháng 2, bên trong có chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Carol. Có nhân chứng nói với cảnh sát rằng, họ trông thấy Michael lôi chứng minh thư của Carol ra và tìm cách để sử dụng thẻ tín dụng, ngoài ra, một số nhân chứng còn chứng thực rằng trong tay anh em Michael và Eugene có một số nữ trang không rõ nguồn gốc, số trang sức này trông giống với những trang sức của nạn nhân mà cảnh sát công bố. Đúng vào lúc FBI định mang những chứng cứ này tới thẩm vấn Michael và Eugene thì FBI nhận được một bức thư nặc danh.
Trong bức thư nặc danh có viết một câu như sau: “Chúng tôi chỉ đùa một chút thôi.” Bên dưới câu này còn có một bản đồ đơn giản, FBI nhận ra được đây có lẽ là khu vực gần hồ Pedro, sau khi xác định được phạm vi, FBI lập tức điều động cảnh khuyển chuyên tìm kiếm thi thể tới lục soát. Công cuộc tìm kiếm này chỉ mất một ngày, FBI đã tìm thấy thi thể nạn nhân Julie ở khu vực gần hồ Pedro. Julie bị cắt đứt cổ họng, chết vô cùng thê thảm, vì ngâm trong nước suốt thời gian dài nên thi thể đã bị trương lên. Khi tìm ra thi thể Julie, cảnh sát còn phát hiện được một số chứng cứ, trong đó có hai sợi vải màu hồng và sợi acrylic màu cam rơi ở gần chỗ thi thể.
Hiện đã tìm thấy thi thể của ba nạn nhân, nhưng có một số vấn đề cần cảnh sát và FBI phải lưu ý, đó chính là tại sao nghi phạm hoặc nhân chứng lại phải gửi một bức thư dẫn dắt, gợi ý như vậy? Mục đích của việc làm này là gì? FBI cho rằng người gửi bức thư này có lẽ chính là nghi phạm, hắn muốn thông qua hình thức này để chế giễu cảnh sát và FBI, như vậy hắn sẽ đạt được khoái cảm. Còn về việc tại sao nghi phạm lại để lại manh mối trong bức thư cho cảnh sát, có lẽ là bởi vì mối quan hệ giữa hắn và nạn nhân không bình thường. Có thể vì một nguyên nhân nào đó, mối quan hệ giữa hung thủ và Julie thân thiết hơn, cũng có thể là bởi vì giữa họ vốn đã có mối quan hệ thân cận.
Ngoài những suy đoán này, cảnh sát và FBI còn phải giải quyết một số vấn đề bỏng tay khác, cảnh sát đã nhận định Michael cùng Eugene là hung thủ và bắt giam họ, vì thế rõ ràng hai người không phải là kẻ đã gửi cho cảnh sát bức thư này, như vậy phải chăng là cảnh sát đã bắt nhầm người, hay Michael và Eugene còn một tên đồng phạm khác nữa đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Để có được phán đoán chính xác, cảnh sát quyết định khám nghiệm tử thi cho nạn nhân Julie. Trước khi có kết quả khám nghiệm, trung tâm giám định tội phạm đã có được một kết luận quan trọng, sợi acid acrylic màu cam lấy được từ hiện trường tìm thấy thi thể hoàn toàn giống với thành phần sợi có trên người Michael và Eugene.
Mặc dù đây không phải là bằng chứng thép, khi ra tòa, luật sư biện hộ có thể tìm được rất nhiều lí do để phản biện, nhưng FBI quyết định sử dụng bằng chứng này để gây áp lực cho hai anh em Michael và Eugene. Lần này, đối mặt với cuộc thẩm vấn đầy áp lực, cuối cùng Michael cũng thừa nhận hành vi phạm tội. Michael nói với cảnh sát rằng, đúng là hắn đã bắt cóc và giết chết ba người Carol, Julie cùng Sivi, nhưng Michael không hề nhắc tới đồng phạm, mặc dù em trai Eugene của hắn cũng đã nhận tội ngay sau đó, nhưng hai người rất ăn ý với nhau, không hề nói thật với cảnh sát về những chuyện khác. Tuy FBI và cảnh sát liên tục gây áp lực, song cả hai đều phủ nhận. Biểu hiện của Michael và Eugene làm cho cảnh sát càng tin vào suy đoán của họ trước đó: Bọn chúng vẫn còn một tên đồng phạm nữa, mà tên đồng phạm này chính là người đã gửi thư cho FBI. Vì không có các bằng chứng khác nên cảnh sát và FBI tạm thời không thể tìm ra người này, song, FBI cho rằng nếu người này không bị cảnh sát bắt, rất có thể hắn sẽ lại tiếp tục gây án.
Joey John Armstrong 26 tuổi là một tình nguyện viên bảo vệ môi trường, nên cô ấy có một căn nhà gỗ trong công viên quốc gia này. Joey là người có tính cách cởi mở, thích giúp đỡ mọi người, đặc biệt là rất thích giao lưu kết bạn, mỗi khi rảnh rỗi, cô ấy lại cùng bạn bè đi chơi. Ngày 21 tháng 7, Joey định lái xe đến thăm một người bạn nhưng cô ấy đã không đến đúng giờ hẹn. Bạn của Joey hiểu rõ cô ấy là một người luôn đúng giờ, vì vậy khi Joey không đến đúng giờ, người bạn đã lập tức báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát nhận được tin báo liền liên lạc với quản lí của công viên quốc gia, vì Joey sống trong công viên này nên quản lí liền đưa cảnh sát tới nơi ở của Joey.
Quản lí công viên còn chưa gõ cửa, cảnh sát đã phát hiện ra điểm bất thường, họ để ý thấy có một chiếc kính râm ở thềm cửa, mà cửa nhà cũng không đóng. Cảnh sát ra hiệu cho nhau, rút súng rồi cẩn thận bước vào bên trong căn nhà. Trong nhà vô cùng lộn xộn, quần áo và gối đầu bị vứt lung tung trên nền nhà, đồ đạc trong nhà cũng bị rơi vỡ. Rõ ràng nơi này đã từng xảy ra ẩu đả, sau khi kiểm tra qua sơ bộ tình hình bên trong, cảnh sát lập tức đi ra ngoài. Để đảm bảo không làm hỏng hiện trường, họ đã phong tỏa hiện trường nơi đây, đợi nhân viên thu thập chứng cứ đến thu thập bằng chứng. Trong lúc cảnh sát bảo vệ xung quanh căn nhà gỗ, FBI cũng tổ chức một đội tuần tra bắt đầu tìm kiếm xung quanh khu vực của căn nhà. Khoảng năm tiếng đồng hồ sau, đội tìm kiếm phát hiện thấy thi thể của nạn nhân Joey ở ven một con sông nhỏ.
Joey chết vô cùng thê thảm, rõ ràng là trước khi chết cô ấy đã bị hung thủ cưỡng bức. Mức độ biến thái và tàn bạo của hung thủ đã khiến cho cảnh sát và FBI vô cùng phẫn nộ, họ ngay lập tức triển khai các công tác điều tra có liên quan, cảnh sát chịu trách nhiệm kiểm tra hiện trường xảy ra vụ án và khu vực xung quanh hiện trường, những nơi có khả năng xuất hiện chứng cứ, còn FBI chịu trách nhiệm đi khai thác thu thập thông tin, tìm kiếm nhân chứng. Lần này, tốc độ làm việc của cảnh sát và FBI vô cùng nhanh chóng, vi vậy họ tìm thấy được rất nhiều vật chứng, trong đó có dấu bánh xe và dấu giày. Ngoài ra, một nhân chứng còn nói với các đặc vụ rằng, trước khi vụ án xảy ra khoảng vài tiếng, anh ấy từng nhìn thấy một chiếc xe sedan màu xanh nước biển đậu ở gần đó. Theo thông tin mà nhân chứng cung cấp, FBI liền bắt đầu lên danh sách kẻ tình nghi.
FBI vẫn tin chắc rằng còn một tên giết người hàng loạt nữa đang lởn vởn trong khu vực này, vì vậy họ cho rằng hung thủ giết chết Joey có lẽ chính là tên hung thủ bị nghi ngờ đã giết chết nhóm người Carol. Bắt nguồn từ mối nghi ngờ này, FBI đã đối chiếu thông tin về chiếc xe mà nhân chứng cung cấp với thông tin về chiếc xe của nhân viên trong khách sạn. Chẳng mấy chốc, FBI đã tìm ra được một tên nghi phạm, người này tên là Kari Stanny. Sau khi xác định được danh tính, cảnh sát bắt đầu tìm kiếm tung tích của Kari. Cuối cùng, họ tìm thấy Kari ở một bờ sông ngập tràn ánh nắng, khi đó hắn ta đang cùng một đám người hút ma túy tắm nắng.
Cảnh sát bắt giữ Kari và tịch thu toàn bộ số ma túy. Sau khi bị bắt giữ, Kari kiên quyết không nhận tội, bởi vì lúc này, cảnh sát vẫn chưa làm giám định xong các bằng chứng có liên quan, vì vậy tạm thời không thể bắt giam Kari. Vài tiếng sau, Kari được thả ra, nhưng trong mấy tiếng đồng hồ này, tất cả các chứng cứ quan trọng đã được gửi tới trung tâm giám định tội phạm để kiểm tra. Chỉ cần đợi kết quả giám định là có thể xác định Kari chính là tên sát nhân cuối cùng. Rất nhanh đã có kết quả, trung tâm giám định tội phạm chứng thực dấu bánh xe mà hung thủ để lại hiện trường hoàn toàn phù hợp với bánh xe trước xe ô tô của Kari, vì vậy cảnh sát đã có lệnh bắt giữ Kari.
Sau khi bắt giữ Kari lần nữa, cảnh sát quyết đinh sử dụng đòn tâm lí. Với đòn tâm lí mà cảnh sát dày công sắp đặt, Kari nhanh chóng mất đi ý chí chiến đấu, hắn bắt đầu ngập ngừng kể lại sự việc một cách đứt quãng. Kari nói với cảnh sát rằng, có đôi lúc hắn cảm thấy thế giới này rất hòa bình tươi đẹp, nhưng có lúc lại muốn giết chết hết tất cả mọi người. Mặc dù lời nói của Kari trước sau bất nhất, nhưng cảnh sát vẫn thuận theo chủ đề Kari nói để đặt xâu hỏi, cuối cùng Kari nói với cảnh sát rằng, thực ra khi hắn còn nhỏ đã từng bị một người họ hàng xâm hại. Chuyện này bố mẹ hắn không hề hay biết, về sau hắn bắt đầu ham mê vẽ truyện tranh, hắn muốn trở thành một tác giả truyện tranh.
Nhưng trong quá trình thực hiện ước mơ, Kari còn có những ảo tưởng tăm tối. Kari nói với cảnh sát rằng, từ năm 7 tuổi hắn đã bắt đầu sinh ra ảo tưởng muốn hãm hại các cô gái trẻ. Về sau, hắn phát hiện xung quanh các cô gái trẻ thường có người giám hộ, ấy là mẹ của cô gái đó hoặc những người lớn là nữ giới khác, bắt đầu từ khi ấy, đối tượng ảo tưởng của Kari biến thành hai người. Mãi đến ngày 15 tháng 2 năm 1999, cuối cùng Kari cũng hạ quyết tâm biến những gì diễn ra trong thế giới ảo tưởng ra ngoài đời thực. Sau khi nói tới đây, cảnh sát đã bắt đầu dẫn dắt nhịp điệu câu chuyện, dưới sự tác động của cảnh sát, Kari bắt đầu nhìn lại quá trình giết hai nhóm người Carol.
Hóa ra khi Carol vào ở khách sạn, Kari đã bắt đầu nhắm vào họ. Sau khi cân nhắc kĩ càng, Kari quyết định ra tay với ba người phụ nữ vô tội này. Buổi tối hôm xảy ra vụ án, Kari gõ cửa phòng Carol, sau nhiều lần yêu cầu, Carol mới cho phép hắn ta vào phòng. Tiếp đó, Kari liền rút khẩu súng giấu sau người ra chĩa vào đầu Carol, ép ba người vô tội trong phòng phải nghe theo lệnh hắn. Carol bị chĩa súng vào nên không dám phản kháng, con gái Julie và bạn của cô bé Sivi cũng không dám lên tiếng. Sau khi khống chế được cục diện trong căn phòng, Kari đóng cửa phòng lại rồi ép Carol vào trong nhà vệ sinh.
Sau khi ép Carol vào nhà vệ sinh, lại quay ra phòng ngủ trói Julie và Sivi lại. Giết chết Carol rồi, hắn liền chuyển thi thể của Carol ra cốp sau của chiếc xe màu đỏ. Khi quay trở lại phòng khách sạn, Kari ra tay giết hại Sivi, đồng thời cũng nhét cả xác Sivi vào cốp sau xe. Sau đó hắn mới quay trở lại khách sạn, bắt đầu cưỡng bức Julie mới chỉ 15 tuổi. Cuối cùng, Kari lái xe đưa Julie ra bên hồ rồi giết chết Julie.
Kari nói rằng hắn giết chết Julie là để chứng minh tình yêu của mình. Sau khi giết chết Julie, Kari lái chiếc xe mà Carol thuê đến rừng cây gần đường quốc lộ rồi vứt ở đó, lại bắt taxi quay trở về khách sạn. Hai ngày sau, Kari quay trở lại nơi vứt xe, hắn lấy ví tiền của Carol rồi châm lửa đốt chiếc xe này. Xong xuôi, Kari vứt ví tiền của Carol ở một thị trấn nhỏ gần đó để đánh lạc hướng cảnh sát. Một tháng sau, Kari viết bức thu nặc danh, hắn dùng bức thư này để cung cấp manh mối cho cảnh sát.
Còn về việc tại sao lại viết bức thư này, Kari cũng đã đưa ra câu trả lời. Hắn nói với cảnh sát rằng khi ấy hắn thực sự rất đau khổ, bởi vì hắn biết Julie ở đó, hắn hiểu rõ nếu mình không đưa ra gợi ý, có thể cảnh sát sẽ vĩnh viễn không tìm được cô bé, thế là hắn quyết định đưa ra một vài gợi ý. Tóm lại, sau lời gợi ý, Kari đã cảm thấy dễ chịu hơn. Sau lần đầu gây án, hắn đã im hơi lặng tiếng hơn hai tháng, nhưng ham muốn giết người một khi đã sinh ra thì khó mà tiêu tan được. Sau khi Kari gặp được Joey, hắn quyết định phạm tội lần nữa.
Mặc dù Kari dùng súng để ép Joey vào trong phòng, nhưng Joey không muốn bó tay chịu trói, cô ấy đã nhiều lần tìm thời cơ để bỏ trốn, song đều bị Kari tóm được. Khi Kari lái xe đưa Joey rời đi, Joey vẫn cố gắng nhảy ra khỏi cửa sổ để bỏ chạy, nhưng hai tay cô ấy bị trói chặt nên vẫn bị Kari tóm lại. Kari cảm thấy Joey quá khó khống chế nên đã giết chết cô ấy rồi ném thi thể ra dòng suối.
Cuối cùng cảnh sát và FBI cũng xác định được Kari mới là hung thủ thực sự gây ra hai vụ án giết người, còn về Michael và Eugene, vốn dĩ họ chính là con nghiện, dưới áp lực từ phía cảnh sát, họ đã nhận những chuyện vốn không phải do họ gây ra, có điều, họ lại liên quan đến những hành vi phạm tội khác nên cho dù không phải là người cảnh sát muốn tìm thì vẫn bị đưa ra tòa. Tháng 11 năm 2000, Kari Stanny đã giết hại Joey John Armstrong bị phán có tội, tòa kết án mức án tù chung thân và không được tạm tha. Ngày 22 tháng 5 năm 2002, Kari Stanny lại một lần nữa phải ra hầu tòa vì đã giết hại Carol Carrington, Julie Carrington và Sivi Vienna, mặc dù Kari luôn nói rằng mình bị rối loạn tâm thần, nhưng bồi thầm đoàn và thẩm phán đã nhanh chóng đi đến thống nhất, đưa ra phán quyết có tội, cuối cùng Kari Stanny bị kết án tử hình.
Phân tích tâm lí bất thường của tội phạm Đây là một vụ án giết người hàng loạt dã man, hung thủ đã hai lần gây án, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Trong lần giết người đầu tiên, hắn đã giết một lúc ba người vô tội là nữ giới, đồng thời xử lí thi thể nạn nhân bằng cách thức tàn bạo. Lần giết người thứ hai, thủ đoạn gây án của hung thủ vẫn tàn bạo như vậy. Trước khi nghiên cứu xem tại sao hung thủ lại biến thành một kẻ giết người hàng loạt tàn ác, chúng ta hãy cùng nhìn lại tuổi thơ của hung thủ. Mặc dù những nội dung này đều là do tự hung thủ kể lại, nhưng sau đó FBI đã điều tra và chứng thực lời khai của hắn.
Hung thủ Kari khi còn bé đã từng bị xâm hại, đối với trẻ em, việc bị xâm hại tình dục khi còn bé rất dễ mang đến những ảnh hưởng tiêu cực về sau này. Tâm lí của Kari đã bắt đầu trở nên bất thường bởi vì những trải nghiệm đó, mặc dù xu hướng giới tính của hăn không thay đổi, nhưng cía nhìn của hắn về tình dục đã bắt đầu lệch lạc. Có đặc vụ FBI cho rằng, những trải nghiệm thời thơ ấu của Kari làm cho chức năng tình dục của hắn xảy ra một vài sự khác thường, thí dụ như rất có thể hắn bị rối loạn chức năng tình dục, chứng bệnh này khiến Kari không thể nào có được đời sống tình dục như bình thường, vì vậy hắn mới sinh ra suy nghĩ muốn cưỡng bức phụ nữ. Thực tế, đây chính là động cơ khiến Kari cưỡng bức nạn nhân.
Có điều, ảo tưởng về tình dục không chỉ xuất hiện ở kẻ giết người hàng loạt, vài người bình thường cũng có ảo tưởng về tình dục, nhưng ảo tưởng tình dục của người bình thường đều mang theo những kì vọng tốt đẹp, chỉ một số kẻ có những suy nghĩ biến thái như cưỡng bức, ngược đãi, thậm chí là xâm hại tình dục trẻ em… Dĩ nhiên, mọi người đều biết những hành vi này không được pháp luật cho phép, vì vậy đa số sẽ kiểm soát hành vi của bản thân trong cuộc sống thường ngày, không tưởng tượng ra những điều phạm pháp.
Nhưng cũng có một số ít người không thể kiểm soát được những ham muốn tiêu cực trong lòng mình, thậm chí họ còn cảm thấy thỏa mãn khi những ham muốn tiêu cực này tồn tại. Trong đó có những người còn thường xuyên tưởng tượng ra hành vi đó trong thế giới ảo tưởng của mình. Lâu dần, thứ ảo tưởng này sẽ phá vỡ phòng tuyến tâm lí của họ, từ đó thao túng người ảo tưởng, khiến những hành vi biến thái trong thế giới ảo tưởng kia xảy ra ngoài đời thực, cuối cùng dẫn đến những vụ án mạng ngược đãi tàn bạo.
Kari chính là trường hợp về sau, những gì hắn gặp phải thời ấu thơ làm cho tâm lí của hắn bị lệch lạc, hắn lại chưa bao giờ kiểm soát ham muốn của bản thân, thậm chí còn thường xuyên ảo tưởng ra những cảnh tượng tiêu cực, những cảnh tượng tiêu cực này không ngừng nuôi dưỡng ham muốn tà ác lệch lạc từ sâu trong nội tâm hắn. Khi ham muốn ấy lớn mạnh đến mức mất kiểm soát, Kari sẽ biến những tình cảnh đã diễn ra vô số lần trong thế giới ảo tưởng kia trở thành hiện thực, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn ra tay với nhóm Carol.