Chương 1795 “Trảm Giới Thi” thành Thánh! Hư giới lột xác, cuối cùng cũng trở thành Giới Chủ! (5)
Mà gió Đông chính là hạt nhục thân của Lục Trường Sinh!
“Vù vù.”
Lục Trường Sinh không hề do dự, lập tức phân hoá ra một hạt nhục thân.
Hạt nhục thân này cũng được Lục Trường Sinh cẩn thận lựa chọn, có thể nói là hạt nhục thân mạnh nhất trong toàn thân.
“Dung giới!”
Theo tiếng quát nhẹ của Lục Trường Sinh.
Hạt nhục thân của hắn nhanh chóng dung nhập vào trong Hư giới.
“Ầm ầm.”
Giờ phút này Hư giới đã lột xác.
Toàn bộ Hư giới đều rung lắc dữ dội.
Nghiêng trời lệch đất, sinh ra từ hủy diệt, tựa như một thế giới tân sinh.
Lục Trường Sinh đột nhiên hiểu ra, hắn biết tình trạng của hắn thời khắc này.
Vô cùng thuận lợi.
Hư giới của hắn đã triệt để lột xác.
Hơn nữa còn hoàn mỹ dung hợp với hạt nhục thân.
Không hề xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Giờ phút này, rốt cục Lục Trường Sinh cũng coi như đã bước lên con đường Giới Chủ, trở thành Giới Chủ chân chính!
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
Hắn lập tức mở bảng thuộc tính ra xem.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Chủ nhân Thế Giới: 1% (Sơ thành)
Sinh mệnh Hỗn Độn: 76% (Sơ thành)
Quả nhiên, chủ nhân Thế Giới đã không còn là “hình thức ban đầu” mà biến thành “sơ thành”.
Giống với cảnh giới sinh mệnh Hỗn Độn.
“Thế này gọi là gì đây? Trảm Giới Thi à?”
Lục Trường Sinh cười rộ lên.
Có được linh cảm từ phương pháp Trảm Tam Thi.
Sau đó dùng một hạt nhục thân dung hợp với Hư giới.
Không phải chính là “Trảm Thi” đấy sao.
Dù có gọi là “Trảm Giới Thi” cũng không có gì sai.
Hơn nữa trong truyền thuyết có người trảm Tam Thi thành Thánh.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đúng là cũng trảm Giới Thi thành Thánh đấy thôi?
Lục Trường Sinh sau khi trảm Giới Thi cũng tương đương với Thánh cảnh.
Thế nhưng lợi ích lớn nhất của Lục Trường Sinh không chỉ ở việc trở thành Giới Chủ chân chính.
Trong một chớp mắt sau khi trở thành Giới Chủ chân chính kia.
Từ nơi sâu xa, Lục Trường Sinh đã tiếp thu được một số thông tin.
Biết được những kiến thường cơ bản liên quan tới con đường tu hành Giới Chủ.
Những thông tin tức này như thể ẩn chứa bên trong Hỗn Độn và Ám Vực.
Một khi có người trở thành Giới Chủ chân chính thì có thể thu hoạch được những tin tức về việc tu hành Giới Chủ này ngay.
Vì thế Lục Trường Sinh bắt đầu chải vuốt vô số tin tức liên quan tới Giới Chủ vừa mới tiếp thu được trong đầu.
Bốp! Bốp!
Tam Nha tay mắt nhanh nhẹn, rất nhanh đã bắt được hai con cá, vứt lên trên bờ.
Tứ Nha nhào lên bắt cá, Tam Nha ướt sũng chui lên từ dưới sông, khi đang gom quần áo tới trước người vắt khô, đằng sau truyền đến một tiếng kêu, Tam Nha lập tức cứng đờ tại chỗ.
“Ôi trời, Cố Tam Nha ngươi rơi xuống nước sao?” Tiểu tử choai choai đã sắp đi đến bờ sông, vừa hay nhìn thấy Tam Nha đang vắt áo, hơn nữa còn nhìn thấy một ít bụng của nàng: “A, ta nhìn thấy bụng của ngươi! Nương ta nói phi lễ chớ nhìn, ta thấy thân thể của ngươi, ngươi phải gả cho ta, về sau ngươi chính là vợ của ta!”
Tiểu tử này họ Vương, tên là Vương Hổ. Là hộ từ bên ngoài đến thôn này, dáng vẻ đen đúa khỏe mạnh, chính là rất không dễ nhìn. Tam Nha luôn không ưa gì tiểu tử này, muốn tìm cơ hội đánh hắn, nhưng tiểu tử này không phải kẻ đứng đắn, luôn muốn chiếm hời từ chỗ nàng, do đó bình thường Tam Nha thấy hắn là trốn đi rõ xa.
Không ngờ bắt con cá còn bị tiểu tử này nhìn thấy được, sắc mặt của nàng lập tức khó coi.
“Gả cho ngươi? Ngươi cứ nằm mơ đi! Cho dù ta gả cho kẻ chốc đầu cũng không gả cho ngươi!” Kẻ chốc đầu ở trong miệng Tam Nha cũng là người trong thôn này, bởi vì hồi nhỏ sinh bệnh, do đó trên đầu không hề mọc tóc, cho đến bây giờ còn thường xuyên mọc đốm chảy mủ, vừa tới gần là có thể ngửi thấy hương vị khó ngửi.
Vương Hổ thấy Tam Nha so sánh mình với kẻ chốc đầu, lập tức giận dữ, nhìn Tam Nha đang ướt lướt thướt từ trên xuống dưới một lần, sau đó cười he he nói: “Dù sao ta đã nhìn sạch thân thể của ngươi, ngươi không muốn gả cũng phải gả, ta trở về nói với nương ta, kêu nương của ta đi cầu hôn, nếu như ngươi không gả thì ta sẽ nói với cả thôn, khiến cho ngươi mất hết thể diện!”
Tam Nha tức giận nhặt tảng đá ở bên bờ sông ném hắn: “Ngươi đi chết đi, dù mất hết thể diện ta cũng không gả cho ngươi!”
Vương Hổ chạy đi nhanh như chớp, Tam Nha không ném trúng hắn một lần nào, nghe thấy Vương Hổ vừa chạy vừa cười đắc ý, nàng chỉ mong cầm đao chém hắn. Tuy rằng Vương Hổ này đã mười ba tuổi, nhưng vóc người không cao hơn nàng bao nhiêu, có vóc người tương tự với Cố Thanh hiện giờ. Không phải Tam Nha coi thường hắn, mà người Vương gia bọn họ đều có vóc dáng thấp, Vương Hổ này chắc chắn không thể cao lên được, xác định là đồ lùn.
Bởi vì Vương gia này là hộ từ bên ngoài đến, luôn nghĩ cách tìm cô nương trong thôn về làm dâu, nhưng cho dù nhà nghèo nhất trong thôn cũng chướng mắt nhà bọn họ, mấy năm trước còn thuê ruộng nhà người ta cày cấy. Tuy rằng lúc này đã khai hoang có ruộng của mình, nhưng ruộng gần bên đều để người trong thôn mở mang không còn dư, ruộng nhà bọn họ ở xa nhất, chỉ riêng khi đi làm việc thôi đều ngại mệt tốn nhiều thời gian.
Huống hồ Tam Nha cũng chướng mắt Vương gia bọn họ, cảm thấy người nhà họ đều gian xảo, không giống người tốt.
Tuy rằng nàng rất buồn bực chuyện mình bị người ta nhìn thấy bụng, nhưng không quá quan tâm. Nàng thường xuyên xuống sông bắt cá, chuyện bị người nhìn thấy là sớm hay muộn, cô nương trong thôn đều không biết bơi lặn, chỉ có một mình nàng biết cũng bị người ta nói. Trước đó có không ít người nói ra nói vào, nhưng khi đó nàng không bị người nhìn thấy thôi, bị người nhìn thấy nàng cũng chẳng cảm giác có vấn đề lớn bao nhiêu.
Mình vẫn còn mặc quần áo, chỉ không cẩn thận để lộ một chút bụng thôi, không thể ép nàng gả đi được.
Huống hồ lộ chút bụng này quan trọng hay là toàn bộ bụng quan trọng hơn chứ?
Không xuống nước sao bắt được cá ăn?