Chương 1796 Bánh bao bắt đầu giác ngộ
Trước khi chưa phân gia mình đã không ít lần mang Tứ Nha đến đây bắt cá, đều bởi vì bụng đói không chịu được, nếu như không phải mình học bơi lội bắt cá, có lẽ hai tỷ muội đã sớm chết đói.
Tam Nha nghĩ như chuyện đương nhiên, nhưng lại không ngờ rằng Vương Hổ mới vừa về nhà đã ầm ĩ với cha nương mình, nói muốn cưới Tam Nha về. Hơn nữa còn lớn tiếng nói nàng tắm rửa ở trong sông, bị mình nhìn thấy hết, hắn phá hủy trong sạch của người ta nên phải cưới người ta về.
Bà Vương vừa nghe nhi tử nhìn sạch người ta, suy nghĩ đầu tiên cũng là cưới người ta về. Nhưng vừa đảo mắt ngẫm nghĩ, nàng lại cảm thấy phẩm cách của cô nương này có vấn đề, có nữ oa tử nhà ai sẽ xuống sông tắm rửa chứ, sau khi nữ oa lớn đến ba tuổi, tắm rửa đều ở trong nhà, sợ bị người ngoài nhìn thấy.
Sau đó bà Vương này nghĩ phẩm cách của cô nương này không tốt, nhà mình không thể cưới về được.
Nhưng lại nghĩ nhà mình là hộ từ bên ngoài đến, luôn không được trong thôn chào đón, kể cả họp trong thôn đều không gọi bọn họ. Nếu như có thể cưới cô nương trong thôn về làm con dâu cũng rất tốt, nhi tử đã mười ba tuổi, đã đến tuổi cưới xin, nhưng bà mối đều không muốn đến cửa, hơn nữa cho dù giới thiệu cũng không phải người trong thôn, điều kiện kém vô cùng.
Nhà Cố Tam Nha là gia đình tầm trung, chính là trong nhà có một lão già không tử tế gì. Nhưng nàng đã bị nhìn sạch, không gả cho nhi tử mình cũng không gả ra được, lễ hỏi này chắc chắn có thể cho ít, có thể không cho gì còn tốt hơn. Mười một tuổi là hơi nhỏ, đính hôn trước, qua hai năm lại cưới về.
Vừa nghĩ vậy, tâm tư bà Vương này lập tức rõ ràng: “Con thật sự thích cô nương này? Nếu như con thích thật, nương sẽ đi cầu hôn cho con, đến lúc đó đính hôn, cô nương này chính là vợ của con.”
Vừa nghe thấy Cố Tam Nha là vợ mình, Vương Hổ đâu còn không vui, lập tức gật đầu.
Không thể không nói Vương Hổ này vẫn rất tinh mắt, oa tử trong thôn đều nói Cố Tam Nha lỗ mãng, không giống cô nương gia, kể cả tiểu tử nhìn thấy nàng đều lẩn đi thật xa, sợ đối phương vừa mất hứng sẽ đánh người. Nhưng bọn họ chỉ chú ý đến sự hung hãn của nàng chứ không chú ý đến khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp kia, còn Vương Hổ thì rất cẩn thận chú ý đến.
Bên này bà Vương đang thương lượng chuyện này với người trong nhà, còn bên kia Tam Nha không hề biết gì, rửa sạch cá theo biện pháp hết sức mới lạ của An thị, sau đó bôi một ít gia vị đã phối từ trước lên, nhóm lửa nướng cá.
Biện pháp nướng cá này khác biệt rất lớn với trước kia, khiến cho Tứ Nha hết sức tò mò: “Tam tỷ, tỷ bôi cái gì vậy?”
Tam Nha nói: “Đây là gia vị cho nhà đại tỷ phối ra, tỷ xin một ít, vẫn luôn mang theo bên người.”
Tứ Nha gật đầu, mong chờ nhìn cá nướng: “Thơm quá.”
“Còn không phải sao! Muội chờ thêm một lúc, rất nhanh có thể ăn! Hai con cơ mà, đủ cho hai ta ăn!” Tam Nha cũng tràn đầy chờ mong cá nướng, trước kia ăn cá vì lấp đầy bụng, đâu biết nhiều biện pháp như vậy. Có khi còn không có cả muối, nướng chín là ăn luôn, mùi vô cùng nặng.
Tam Nha cảm thấy nhà đại tỷ có bản lĩnh, thả chút dược liệu tùy tiện hầm là đặc biệt thơm. Khi rửa nội tạng lợn cũng vậy, đại tỷ chỉ tùy tiện nói thế, chiếu theo phương pháp kia rửa thật sự không có mùi. Cá càng như vậy, người trong thôn đều biết cá trong sông nhiều, nhưng đều chê cá này quá tanh không thích ăn. Nhưng bôi thêm chút gia vị nhà đại tỷ phối ra tùy tiện nướng như vậy, còn chưa chín đâu đã ngửi thấy mùi.
Tứ Nha chớp mắt: “Vậy còn nương mình thì sao?”
Tam Nha khựng lại, nói: “Nương còn có cha quan tâm, ta không cần phải lo lắng.”
Cố Đại Hải thật sự không quan tâm đến Trương thị sao?
Trương thị còn đang lòng vòng dưới ruộng, từ rất xa đã nghe thấy các thôn dân xuống ruộng chỉ chỏ nàng, nàng giả bộ như không thấy cúi đầu nghiêm túc nghe một phen, Trương thị bị tin tức nghe được nóng lòng đến không có tâm tư làm ruộng nữa, vội vàng nhìn xem một lần rồi vác cuốc chạy nhanh về nhà.
Mới vừa vào trong rào cửa đã nhìn thấy Cố Đại Hà ngồi ở trong sân, vẻ mặt nhăn nhó, Trương thị lộp bộp trong lòng, có một dự cảm không tốt, lập tức nhìn vào phòng bếp.
Vừa nhìn thấy, trái tim đang treo lơ lửng lập tức hơi thả lỏng, khóa vẫn còn treo yên ổn ở đó.
“Chàng làm sao vậy? Sao không ở trên giường nghỉ ngơi chạy ra sân làm gì, mới tháng ba, thời tiết còn lạnh.” Trương thị vừa buông cuốc vừa lo lắng nói với Cố Đại Hà, sau khi phân gia nàng vẫn luôn ngóng trông chân hắn có thể khỏe sớm lên, đến lúc đó hai phu thê thêm chút sức, kiểu gì cuộc sống cũng dần tốt lên.
Cố Đại Hà thấy Trương thị lo lắng nhìn chân mình, trong lòng càng không dễ chịu, chỉ mong đào cái hố ném chìa khóa trong tay vào trong đó không để cho Trương thị tìm thấy, nhưng đến cuối cùng Trương thị vẫn sẽ biết chuyện này, mình cũng nên nói ra, nhưng phải nói như thế nào mới được đây? Cố Đại Hà rầu rĩ.
“Ta không có việc gì, gì kia… Nương có đến nhà ta một chuyến.” Cố Đại Hà do dự nói ra.
Vừa nghe hắn nói Chu thị đến đây, trong lòng Trương thị lại hồi hộp, dự cảm không tốt càng sâu hơn trước, rất sợ nghe thấy chuyện mình không muốn nghe. Nàng không dám mở miệng hỏi Cố Đại Hà, chỉ mong chờ nhìn hắn, dáng vẻ muốn hỏi lại không dám hỏi.
Đến cuối cùng hắn không tiện nói ra, miệng ngậm thật chặt.
Dự cảm xấu của Trương thị càng mãnh liệt, thấy Cố Đại Hà cầm chìa khóa trong tay, hơi do dự sau đó nàng cướp đi.
Thấy Trương thị cướp chìa khóa, Cố Đại Hà theo bản năng nắm chặt, nàng bất ngờ không thể cướp vào tay.
“Chàng nắm chặt chìa khóa như vậy làm gì? Mau buông ra, ta còn phải vào trong phòng bếp nhìn xem có gì, sắp đến bữa chiều, hai ta không ăn, nhưng hai nữ oa tử phải ăn chứ.” Bởi vì là sau ngày mùa, Trương thị không nỡ ăn ba bữa cơm, nên điều chỉnh thời gian ăn cơm, buổi sáng không ăn sáng, khi sắp đến trưa thì ăn một bữa, buổi chiều làm xong việc trở về ăn bữa chiều. Do đó mặc dù không ăn bữa sáng đi làm thì hơi mệt chút, nhưng nghĩ đến lập tức có thể về nhà ăn cơm, cũng có thể gắng sức lên.