Chương 1797 Bánh bao bắt đầu giác ngộ (2)
Nhưng Cố Đại Hà cứ nắm chặt lấy, Trương thị càng nói vậy hắn càng không buông tay.
Trương thị vừa kích động lại vừa buồn bực, không cướp được chìa khóa dứt khoát không cướp nữa.
“Chàng có đưa chìa khóa đây không? Cơm chiều có muốn ăn không?” Trong đầu Trương thị hơi oán giận, ngươi nói bản thân ngươi không đói bụng thì thôi, dù sao cả ngày làm tổ ở trên giường không làm việc gì nặng nhọc, tự nhiên đói bụng sẽ chậm một chút. Nhưng người xuống ruộng thì tốn không ít sức, nào là dẫn nước, nào là cuốc phẳng ruộng, bốn mẫu ruộng cung tốn không ít thời gian, chút đồ ăn buổi trưa đã sớm tiêu hóa sạch, hiện giờ đang đói bụng.
Trương thị nghĩ hai nha đầu chắc chắn cũng đói bụng, tuy rằng không cho hai con xuống ruộng làm việc, nhưng hai đứa ở nhà cũng không nhàn rỗi. Những công việc ví dụ như giặt quần áo, lấy rau dại, băm rau cho lợn đều do hai đứa làm, cũng tốn không ít sức, giờ này chắc chắn đã đói.
Trong ấn tượng hai hài tử đều chưa từng đi xuống phòng bếp, bản thân Trương thị cũng không dạy, vốn không trông cậy vào hai con có thể làm cơm.
Cố Đại Hải nhăn mặt, hắn có muốn ăn, nhưng gạo không có nấu cơm kiểu gì chứ?
Thấy Trương thị bùng nổ, Cố Đại Hà do dự giao chìa khóa ra, thầm nghĩ: Thôi, chuyện này sớm hay muộn sẽ biết.
Trương thị cầm lấy chìa khóa nhanh chóng chạy đến mở cửa phòng bếp ra.
Nhưng mới vừa mở cửa, nàng đã há hốc miệng, đứng tại chỗ không động đậy.
“Mì gạo nhà chúng ta đâu? Nội tạng lợn đi đâu cả rồi? Sao cái nồi cũng không thấy nữa?” Trương thị bối rối quay đầu nhìn Cố Đại Hà, hơi hy vọng do hắn giấu những thứ này đi.
Nhưng câu trả lời của hắn lại là: “Đều để cho nương lấy đi cả.”
Trương thị vừa nghe vậy, lập tức chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển, sau đó ầm đụng lên cửa, theo cánh cửa đặt mông ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, khó coi đến dọa người.
“Vợ nó, vợ nó nàng sao vậy?” Cố Đại Hà hoảng hốt, vội chống gậy nhảy tới.
“Ngươi đừng đụng vào ta!” Trương thị từ trước đến nay không cáu kỉnh một lần này nổi giận, gạt phăng tay Cố Đại Hà chìa tới, ngồi ở đó hu hu bật khóc: “Ôi trời ơi, như vậy kêu người ta sống sao hả! Chỗ lương thực này vốn không đủ ăn, còn do hai hài tử mỗi ngày lên núi lấy rau dại mới có thể tạm chấp nhận, phen này đột nhiên lương thực mất sạch, kêu ta và hai hài tử phải làm sao!”
Đều nói phân gia phân gia, nhà đã phân, nhưng mẹ chồng còn coi như nhà mình, lấy sạch đồ không để lại gì, Trương thị chán nản. Chút đồ này vào trong tay mẹ chồng còn có thể lấy về được sao?
“Nàng, nàng đừng khổ sở, ta… ta đi chỗ nương đòi một ít về, dù sao cũng là nương của ta đúng không nào? Không thể nhìn ta đói chết đúng không?” Cố Đại Hà cũng chua chát, chìa tay vài lần định nâng Trưng thị dậy, nhưng nàng lại cáu giận, đỡ sao đều không đỡ dậy được, hắn cắn răng nghĩ mình đến nhà cũ đòi chút lương thực, lòng nghĩ mình cầu xin nương hồi lâu chắc có thể đòi một ít về.
Trương thị không nói gì cả nữa, chỉ một mực khóc, đoán chừng cũng mong mỏi.
Cố Đại Hà thấy thế không đỡ nàng nữa, chống gậy nhảy ra cửa, đi về nhà mẹ đẻ mình.
Khi đi qua nhà Cố Phán Nhi, hắn còn nhìn thấy Tư Nam ra ngoài giải sầu về, đối phương tò mò nhìn hắn, nguyên nhân là hình như do chân hắn bị què. Tư Nam chưa từng nhìn thấy người này, chỉ biết nhà mẹ đẻ Cố Phán Nhi có một người cha bị gãy chân, lại nhìn thấy phương hướng người này đi tới, trong đầu có suy đoán.
Nhưng Tư Nam không định chào hỏi Cố Đại Hà, chỉ nhìn thoáng qua rồi nôn nóng vào cửa.
“Này, Hắc Phụ kia, ta vừa khéo nhìn thấy cha ngươi!” Tư Nam nghĩ đến chuyện trước đó mình nghe được, không khỏi vội vàng gọi Cố Phán Nhi.
“Hả!” Cố Phán Nhi thuận miệng lên tiếng.
Tư Nam không hài lòng, mất hứng nói: “Này, người ta nói là cha ngươi, sao ngươi lại phản ứng lạnh nhạt vậy.”
Cố Phán Nhi ngẩng đầu liếc xéo hắn: “Đó là cha ta, ngươi kích động như vậy làm gì?”
Tư Nam: “…”
Lời này đáp lại như thế nào? Tư Nam hơi ngượng ngùng phát hiện hình như mình thật sự hơi kích động, nhưng nghĩ đến lời trước đó mình đã nghe nói đến, vẫn nôn nóng sốt ruột nói ra: “Khi ta đi trong thôn nghe được nhà mẹ đẻ ngươi bị người cướp, muội muội ngươi bị người đánh, mới vừa rồi ta nhìn thấy cha ngươi đi đến nhà bà nội ngươi.”
Cố Phán Nhi nghe vậy lại kêu a, phản ứng vẫn thản nhiên.
Tư Nam choáng váng, chẳng lẽ Hắc Phụ này thật sự được nhặt về nuôi sao? Bằng không sao nghe được mấy chuyện này còn bình tĩnh như thế, vốn không giống với khuê nữ ruột tỷ tỷ ruột nhà người ta, thiệt thòi cho hắn lúc trước đã kích động như vậy vì nhìn thấy nàng xách đao, cho rằng nàng rất coi trọng nhà mẹ đẻ, lại hóa ra chỉ là ảo giác sao?
“Ngươi ngươi ngươi đồ không có lương tâm, không hề quan tâm gì cả!” Tư Nam kích động kêu lên.
Cố Phán Nhi đang luyện thuốc, bận rộn tính toán thời gian lượng dùng, đâu rảnh để ý đến hắn, thấy hắn kích động như vậy, nên nói: “Không phải trước đó ngươi đã mắng ta không phải người, là ác phụ lòng dạ đen tối sao? Sau đó thật sự không chịu nổi nên ra ngoài đi dạo giải sầu, chuẩn bị một đi không trở lại? Hiện giờ bình tĩnh rồi, lại định trở về tiếp tục chịu ngược sao?”
“…”
Tư Nam nghĩ, khả năng người có vấn đề là mình chứ không phải Hắc Phụ này, nếu không mình kích động như vậy làm gì?
Có điều nghĩ thì nghĩ, Tư Nam không thể phủ nhận mình thật sự hơi lo lắng, trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi, hắn nói thầm một tiếng ‘Đồ lòng dạ hiểm độc’, sau đó xoay người dẫn Đại Phú, Đại Quý chạy ra ngoài.
Còn Cố Phán Nhi thì ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng Tư Nam chạy đi, như có đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.
Cảnh vừa rồi vừa vặn bị Cố Thanh nhìn thấy, lập tức hơi ghen ghét: “Mụ điên này, người đều chạy ngươi còn ở đó nhìn nữa.” Lại nhìn nữa người ta cũng sẽ không thể coi trọng ngươi, với