← Quay lại trang sách

Chương 3 (tt)

Nhưng tối hôm ấy, khi Tấn đi dự tiệc, Sơn hỏi Thuý:

- Tại sao hôm nay trông chị không được vui như vậy hả chị Thuý?

Thuý thở dài và nói:

- Lúc nào chị cũng có cái mặc cảm mình đến đây ăn nhờ và làm phiền anh Tấn gây trở ngại cho anh ấy.

- Mọi hôm em không thấy chị có cái thái độ ấy, nhưng từ khi... từ khi chị nghe anh Tấn kể cuộc đời niên thiếu của anh ấy chị không được vui. Có phải chuyện chị Nga không chị?

Thuý lắc đầu dấu quanh nhưng Sơn cũng hiểu và nói:

- Tại sao chị lại đặt vào hoàn cảnh của cô Nga. Chị khác cô Nga khác.

Thuý nhìn em và nói:

- Chị đâu có đặt chị vào hoàn cảnh cô Nga, em hiểu lầm rồi. Em dựa vào đâu mà nghĩ như vậy?

Sơn nói:

- Từ khi chị nghe anh Tấn kể chuyện cô Nga, chị không được vui.

- Vì chị thương hại cho cô ấy. Nếu anh Tấn cưới cô Nga thì sẽ bớt một đứa trẻ mồ côi cha.

- Nhưng anh ấy biết cô Nga không yêu anh ấy.

- Anh Tấn khinh cô Nga đã có thai với người khác.

- Thì chị có nói anh ấy không có quyền đâu? Anh ấy có quyền khinh bất cứ ai...

Sơn vẫn binh vực cho Tấn:

- Anh Tấn không có tính khinh người. Nếu anh ấy khinh người thì anh đâu có đối xử với chị em mình như thế nầy. Anh không chê mình nghèo.

- Em làm sao hiểu anh Tấn được.

- Bộ chị hiểu anh Tấn nhiều hơn em sao chớ?

Thuý đỏ bừng đôi má sau khi nghe Sơn hỏi như vậy và Thuý nói:

- Nếu anh Tấn khinh cô Nga thì anh ấy cũng có thể khinh chị vì bây giờ anh Tấn đã hiểu chị có thai vì...

- Vì người ta sắp đặt đưa chị vào tròng chớ không phải chị thương yêu ai như trường hợp cô Nga... Vì lẽ nầy mà anh Tấn thương hại chị.

Thuý nói giọng chua xót:

- Thương hại chị... chị biết mà, chị thật đáng thương hại.

Nói đến đây, Thuý ôm mặt khóc. Sơn không hiểu gì cả nhìn chị sửng sốt. Thuý khóc một lúc lâu, lấy khăn chậm nước mắt và nói:

- Chị rất ăn năn là đã dọn về đây.

Sơn nói:

- Thật em không sao hiểu được chị. Người ta tử tế với mình, tự nhiên chị lấy ân làm oán.

Thuý nói:

- Chị ở xóm cũ thì chị cũng có thể sống, mặc dù nghèo túng.

- Anh Tấn có bảo chị không sống được đâu.

Hai chị em nói qua nói lai một lúc, thì Sơn nói cắt ngang:

- Thôi chị dẹp bỏ những ý nghĩ vô lý ấy đi, anh Tấn mà hay được thì anh buồn lắm.

Từ khi về nhà Tấn, Sơn để hết thì giờ và tâm trí vào sự học. Lúc còn đi học, Sơn có quen với một người bạn cùng lớp tên là Hữu. Hữu là con một bác sĩ. Hữu rất mến yêu Sơn, nhiều lần đòi được đến thăm Sơn, giúp đở Sơn, nhưng Sơn không chịu. Sơn nói:

- Nhà tôi nghèo lắm. Lại nữa tôi đi học một buổi còn một buổi đi bán báo, anh có đến thì cũng không gặp đâu.

Mấy hôm nay vì thiếu bài vở không biết phải mượn ai. Sơn liền nghĩ đến Hữu, Sơn cần gặp Hữu để mượn bài vở, vì vậy Sơn viết thư gửi cho Hữu, nói cho Hữu biết Sơn bỏ học vì lẽ gì và yêu cầu Hữu nên đến cho Sơn mượn tập chép bài. Thư gửi đi rồi, Sơn trông đợi từ ngày. Sơn nói với Thuý:

- Nếu Hữu đến thì chị mời Hữu vào đây với em nghe chị.

Thuý hỏi:

- Có phải cậu Hữu mà em thường nói với chị lúc trước không?

- Phải!

- Làm sao cậu ấy biết em ở đây?

- Em vừa viết thư cho cậu ấy.

Ba hôm sau Hữu đến. Thấy địa chỉ của Sơn là một ngôi nhà xinh đẹp Hữu không khỏi suy nghĩ:

- Sơn bảo ở trong một khu phố lao động, nghèo nàn. Tại sao địa chỉ này lại là một căn nhà cao ráo của vùng giàu có nhất Saigon?

Hữu đi lại bấm chuông. Thuý ra mở cửa và khi hay biết người khách ấy chính là Hữu thì Thuý vui vẻ nói:

- Em Sơn của tôi đợi cậu mấy hôm nay.

- Thế chị là chị Thuý? Anh Sơn thường nói đến chị luôn. Nhận được thư của anh Sơn tôi mới biết anh ấy bị tai nạn xe cộ. Cũng may mà anh không đến nỗi tàn tật.

Thuý đưa Hữu vào phòng Sơn, Hữu vui mừng bắt tay Sơn và nói:

- Vậy mà cả mấy tuần rồi tôi trông anh và không hiểu anh đi đâu, tôi nghĩ anh có thể đổi trường. Nay vừa nhận được thư anh, tôi đến tìm anh ngay.

Nhìn khắp căn phòng của Sơn, Hữu mĩm cười và nói:

- Anh đã lừa dối tôi hay nói đúng hơn anh đã thử lòng tôi.

- Thử lòng anh?

- Anh bảo nhà anh nghèo lắm, anh đi bán báo một buổi, để lấy tiền giúp chị và đi học. Anh không cho tới nhà anh.

- Sự thật như vậy. Lúc ấy anh có đến thì tôi cũng không có ở nhà. Chiều và tối tôi đi bán báo.

- Thế tại sao bây giờ anh ở đây.

- Đời có lắm cái may rủi bất ngờ. Để tôi kể anh nghe.

Sơn đã kể cho Hữu nghe và Hữu không khỏi lấy làm lạ về câu chuyện Sơn vừa kể.

- Thật là trong cái rủi anh đã gặp cái may. Anh đã gặp được một vị Mạnh thường quân.

- Tôi chưa đi lại được và đã nghỉ quá lâu, mất nhiều bài vở.

- Tôi sẽ đến đây mỗi ngày, nếu không có gì phiền cho anh, đem bài vở đến cho anh học. Nếu cần tôi sẽ chỉ giùm anh những gì mà tôi đã nghe thầy giảng.

Sơn nói:

- Được vậy thì còn gì bằng, chỉ sợ mất nhiều ngày giờ của anh.

- Anh đừng câu nệ như vậy. Tôi rất quý mến anh, thấy anh tuy nghèo nhưng rất trọng danh dự, nhân cách. Anh cho phép tôi được làm người bạn thân của anh.

Lúc ấy Thuý đang nướng bánh bông lan dưới bếp, bánh chín thơm phức xông lên tận nhà trên. Hữu cười và nói:

- Chắc chị Thuý làm bánh.

Sơn nói:

- Mấy hôm về đây, không còn may vá gì nữa, chị ấy cứ làm bánh hoài, nay thứ này mai thứ khác. Chị Thuý của tôi chịu khó lắm.

Hữu nói:

- Lúc nãy tôi đã gặp chị Thuý, chị ấy vừa đẹp vừa hiền. Nếu tôi có được một người chị như vậy thì thích lắm. Tôi không có chị chỉ có một người em gái. Năm nay nó học lớp đệ ngủ, khỉ lắm, nhỗng nhẻo cả ngày, đôi khi, tôi muốn điên đầu luôn.

Sơn nói:

- Có em gái là thích lắm. Được làm anh còn gì nữa.

Hữu và Sơn chuyện trò một lát thì Thuý đem bánh và nước trà lên, Thuý nói:

- Chị vừa làm bánh xong, mời cậu Hữu dùng thử bánh với em Sơn.

- Bánh do tay chị làm chắc ngon lắm. Nãy giờ em đã thưởng thức bằng mùi rồi.

Thuý nói:

- Cậu Hữu vui tánh lắm.

Thấy Thuý có bầu, Hữu liền nói:

- Khi nào chị sanh, chị đến bệnh viện tư của cha em mà nằm, em sẽ thưa cha bớt tiền cho chị. Như vậy anh Sơn đến thăm chị gần và em cũng có thể săn sóc cho chị.

Thuý cảm động nói:

- Cậu Hữu tốt quá.

- Em rất mến anh Sơn.

Hữu ăn bánh, uống trà và khen Thuý làm bánh ngon. Mãi đến 5 giờ Hữu mới ra về và hẹn ngày sau sẽ đến.

Tối lại trong bửa cơm Sơn đã nói cho Tấn biết có Hữu đến. Tấn mừng lắm nói:

- Vậy em khỏi sợ mất bài vở. Nhưng anh đã hứu với em, anh sẽ tìm thầy dạy thêm cho em.

- Nếu có Hữu chỉ giúp thì khỏi kiếm thầy anh ạ, tốn kém thêm.

- Anh đâu có sợ tốn kém như vậy.

Khi ăn bánh, Tấn khen:

- Mỗi ngày Thuý làm bánh mỗi khéo. Em đọc sách nào mà làm như vậy?

Thuý nói:

- Trước kia mẹ em cũng đã dạy cho em làm. Nhưng từ khi về đây, em đọc sách và tự làm lấy.

- Em có muốn đi học một khoá làm bánh nấu ăn không?

Thuý chưa kịp trả lời, thì Tấn nói:

- Ừ phải đó. Em ở không làm gì. Nên đi học một khoá làm bánh nấu ăn. Mỗi tuần chỉ học vài ba buổi thôi.

- Nhưng tốn kém.

Thuý vừa nói thế Tấn đã tỏ ra không bằng lòng nói:

- Tốn kém là bao nhiêu... Tại sao cả em và Sơn hể mở miệng ra là nói chuyện tốn kém. Từ nay anh cấm hai em không được nói như vậy nữa.

Thuý nói:

- Nhưng tốn kém thì em nói tốn kém chớ.

Tấn đang ăn bánh bò đứng lên đi lại lấy cái cặp khiến Sơn và Thuý không hiểu Tấn làm gì, hai chị em cứ nhìn nhau Sơn cau mày như thầm trách chị đã làm phật ý Tấn. Nhưng Tấn xách cái cặp lại để lên bàn, rồi từ từ mở cặp ra, kéo ra vô số xấp giấy bạc năm trăm đồng và nói:

- Anh vừa trúng một áp phe có cả triệu bạc. Từ khi hai em về đây vì muốn xây dựng cho hai em anh đã làm việc thêm để có nhiều tiền. Trước đây, anh chỉ cần làm ít thôi.

Sơn hỏi:

- Anh làm gì lắm tiền như vậy?

- Có phải em nghĩ có nhiều tiền phải chặt đầu lột da người ta không? Không anh làm việc đường đường chánh chánh, không buôn lậu như bà má cô Nga, cô Mỹ.

Thuý nói:

- Em Sơn đâu dám nghĩ như vậy.

Tấn nói:

- Thì anh cũng nói cho vui vậy thôi... Các em biết anh buôn gì mà có nhiều tiền như vậy không?

Anh buôn áo quần cũ, giấy vụn, ve chai, rác rến mà có nhiều tiền như vậy đó hai em ạ, nhiều cái nghề xấu mặt mà có lắm tiền... Các em chắc không ngờ như vậy.

Sơn nói:

- Rồi đây em phải học cái nghề ấy.

Tấn cười:

- Em phải học thật giỏi và phải làm bác sĩ cho anh. Theo anh nghĩ chỉ có nghề bác sĩ là mới có đủ phương tiện giúp đời.

Sơn cải lại:

- Có tiền cũng có thể giúp đời làm cái nghề của anh, anh cũng có thể giúp đời.

- Trường hợp của anh thì khác. Anh vì lúc nhỏ thiếu thốn vất vả, anh nghĩ đến những ai cũng đang gặp cái cảnh như anh, anh đem lòng thương họ. Nhưng vì có nhiều người vì quá cực khổ, họ thấy giá trị của đồng tiền, nên khi làm ra tiền, họ rất keo kiết, họ không chịu giúp ai, họ thường đưa ra cái thuyết: Có ai giúp tôi khi tôi nghèo đâu?... Và làm được mười đồng họ đã ghim,... để cất vào tủ. Người giàu mỗi khi mở tủ két thấy khổ tâm lắm, không phải dễ đâu.

Thuý nói:

- Anh Tấn nói phải đó. Khi mẹ còn sống mẹ cũng thường nói với chị như vậy và mẹ còn kể chuyện bác Tư cho chị nghe. Bác Tư là anh họ của mẹ khi bác còn nghèo thì bác đối xử với họ hàng rất tốt. Ai cần tiền chút ít là bác giúp đỡ ngay. Thế rồi bác trúng số, trong chốc lát có, một số tiền lớn, bà con họ hàng ai cũng tưởng rồi đây bác sẽ giúp họ vốn làm ăn; kẻ hy vọng sửa lại nhà cửa, kẻ hy vọng mua đất trồng trọt, nhưng rốt cuộc không ai được bác giúp nữa. Bác âm thầm lảnh tiền và âm thầm dẫn vợ con lên tỉnh ở, từ đó không ai thấy bác về làng.

Có phải là chuyện lạ không?

Tấn nói:

- Những chuyện như vậy thường lắm. Nhưng hãy dẹp cái chuyện ấy đi. Bây giờ anh muốn em Thuý đi học làm bánh, nấu nướng hay may thêu thứ nào em chưa biết. Anh thấy em còn đủ thì giờ đi học và làm lại cuộc đời trong lúc chưa bận bịu con cái em nên đi học. Còn em Sơn chờ khi đi đứng lại như thường là bắt tay vào việc học, tranh thủ thời gian. Các em nghĩ sao?

Thuý nói:

- Em thai nghén thế này đi học có kỳ không?

Tấn nói:

- Không việc gì kỳ hết, em nên xem như em sắp có một gia đình, em sửa soạn để làm vợ, làm mẹ.

Sơn nói:

- Bụng của chị cũng chưa lớn lắm. Chị còn đi đứng nhanh nhẹn như thường.

Tấn nói:

- Đây, anh cho em Thuý hai chục nghìn để em đi ghi học các thứ bánh.

Thuý do dự chưa dám nhận tiền thì Tấn nói:

- Em không nên nghĩ ngợi gì, hãy nhận lấy tiền.

Thuý nói:

- Vậy thì em không dám từ chối nữa. Trước đây em thường ao ước được học làm bánh bao, bánh tỉm xấm nấu mì thánh. Vậy bây giờ em ghi tên học các món ấy.

Tấn nói:

- Được, em muốn học cái gì thì học.

Sơn hỏi:

- Sao chị thích các món ăn Tàu vậy.

Thuý nói:

- Học xong các món nầy sẽ học cái món khác. Bây giờ có tiền học mấy hồi. Chị cũng thích học nấu càry, hay nấu món vịt tiềm, các món bánh tây, lúc ấy em tha hồ ăn bánh.

Tấn nói đùa:

- Còn anh, em không cho anh ăn bánh à? Hay em bảo anh đã lớn, con nít mới ham ăn bánh.

Thuý thẹn thùng cúi đầu, không nói gì. Hôm ấy câu chuyện có vẻ thân mật và Thuý không còn buồn phiền như hôm trước.