Chương 4
THÚY ĐÃ BỎ HAI THÁNG ĐI HỌC CÁC môn bánh và mức. Học xong một môn nào, Thúy đều về làm cho Tấn và Sơn thưởng thức, Tấn rất vui lòng khi thấy Thúy vui vè không còn cái mặc cảm nhờ cậy Tấn và tủi thân vì có thai nghén.
Học xong mấy món bánh,Thúy liền lo may áo, tả và đan nón, đan vớ cho đứa bé, Sau các bữa cơm tối, Sơn ngồi làm bài. Tấn đọc báo và Thúy thêu may. Những lúc ấy Tấn hay ngừng đọc báo để nhìn Sơn rồi nhìn Thúy, Tấn nghĩ rằng đây là gia đình Tấn và Tấn không khỏi vui mừng trước cái cảnh êm ấm ấy.
Một hôm thấy Thúy khoe với Sơn một đôi vớ nhỏ mới đan xong Tấn liền nói:
- Em đưa cho anh xem với...
Và Tấn cầm đôi vớ ngắm nghía một lúc mới nói giọng buồn bả:
- Không biết bao giờ anh mới có diễm phúc làm cha.
Sơn nói:
- Đâu có khó gì, thì anh cứ cưới vợ đi anh Tấn. Tấn thở dài nói:
- Chuyện ấy chắc không có được.
- Tại sao vậy?
- Vì anh đã yêu một người nhưng người ấy không yêu anh.
- Người nào vậy anh, anh cứ nói với em đi, nếu cần lạy lục người ấy em cũng không từ nan.
Tấn lắc đầu:
- Tình yêu mà phải van xin, lạy lục thì còn nghĩa gì nữa.
Thúy đánh bạo hỏi:
- Có phải anh còn yêu cô Nga không?
Tấn nhìn Thúy với đôi mắt đầy trách móc và nói:
- Em nghĩ như vậy sao? Anh đâu có yêu cô Nga. Thúy nói:
- Anh có yêu cô ấy, nhưng sau đó vì chuyện ca sĩ Minh anh mới rút lui. Anh chê cô ấy đã có thai…
Lúc ấy Sơn đột ngột nói:
- Và chị Thúy vì chuyện cô Nga đã phiền trách anh nhiều lắm, anh không biết đấy.
Tấn ngạc nhiên chưa kịp hỏi thì Thúy rày:
- Em đừng nói nhảm.
Tấn nói:
- Nếu em có việc gì hờn phiền về anh thì cứ nói để anh hiểu, anh sẽ giải thích cho em nghe. Tại sao em không chịu nói?
- Em đâu dám phiền trách anh.
Lúc ấy Tấn như nghĩ ra nói:
- Thôi anh hiểu rồi. Em hiểu lầm anh. Em tưởng anh khi cô Nga vì cô ấy có thai? Không phải như vậy đâu. Anh khinh cô Nga vì cô ấy lừa dối anh; không thành thật với anh. Cô ấy yêu Minh, khi bị Minh eo xách lường gạt thì quay lại nói yêu anh. Sự thật Nga đã có thai, công chuyện đỗ bễ mới nói như vậy. Nếu Nga cứ nói thật bị Minh lừa gạt, có thai với hắn anh sẵn sàng cưới Nga.
Thúy nghe Tấn nói thế, liền nói:
- Vậy thì em đã hiểu lầm anh, xin anh tha lỗi cho em
Tấn nói:
- Em đừng nhắc đến cô Nga nữa.
Sơn xen vào hỏi:,
- Thế anh yêu ai?
- Bây giờ chưa tiện nói ra,
Sơn vẫn theo hỏi cho kỳ được.
- Bao giờ anh mới tiện nói ra?
Tấn không trả lời, Thúy rầy em:
- Em hỏi lôi thôi anh Tấn giận cho mà xem.
- À, em Thúy, có phải còn vài tháng nữa là em sanh phải không? Vậy thì em cần gì cứ nói cho anh sắm cho. Nôi hay giường? Em tự nuôi con lấy hay nuôi bằng sữa bò?
Thúy nói:
- Em sẽ nuôi lấy con, em cho bú. Còn chuyện mua sắm, em thấy cũng không cần gì.
Tấn nói:
- Sao lại không? Phải sắm nhiều thứ lắm cớ. Được cứ để anh sắm thử, anh tập làm cha mà.
Thúy e lệ cúi đầu. Sơn nói:
- Anh sắm tầm bậy tốn tiền thì sao. Hãy để chị Thúy đi sắm.
Sơn đề nghị:
- Hay là sẵn xe, anh đưa chị Thúy đi sắm. Anh và em đi giúp ý kiến.
Tấn khen:
- Em Sơn nói phải đấy. Bây giờ em đã đi lại như thường rồi...
Từ khi Sơn đi đứng lại như thường, Sơn đi học lại và Tấn đã mua cho Sơn một chiếc xe gắn máy, Sơn vì để hết thì giờ vào việc học nên học giỏi lắm, Sơn thường nói với chị:
- Năm nay thế nào em cũng thi đậu...
Tấn thường tỏ ý muốn Sơn học y khoa và đã hứa sẽ làm vừa lòng Tấn.
- Anh muốn có em một người em trai làm bác sỉ. Cũng như anh muốn có một mái gia đình cũng êm đềm hạnh phúc như bây giờ.
Một hôm Ngọc đến chơi, thấy bụng Thúy đã lớn, Ngọc nói:
- Chắc chị gần sanh rồi. Nhưng trông chi dạo này đẹp ra và khỏe hơn trước. Tôi đến thăm chị để xem chị đã sắm sửa gì chưa, tôi giúp tay với:
- Mấy hôm nay anh Tấn cũng đang nhắc tôi về việc ấy.
Ngọc nhìn Thúy và nói:
- Cái số của Thúy ngó vậy mà may mắn lắm đó. Tự nhiên có nhà cao cửa rộng, Và giờ đây sanh đẻ có người lo lắng cho...
Thúy thở dài không nói gì thì Ngọc lại nói:
- Nếu ngày trước Thúy đừng câu nệ để cái lão Châm thuê nhà thuê cửa cho thì bây giờ Thúy cũng được sung sướng chán. Cái số ở nhà cao cửa rộng bao giờ cũng vậy.
Nghe nhắc đến ồng Châm, Thúy nói:
- Chị nói đến lão ấy làm gì…
- Nói mà nghe vậy thôi. Nhưng Thúy phải biết lão ta không có con trai... Nếu Thúy mà sanh cho lão một đứa con trai …
Nói đến đây Ngọc lắc đầu nói:
- Mà đâu có được, cái lão ấy sợ vợ lắm mà, bà vợ thì đâu để yên cho Thúy. Lại nữa lão đâu có biết Thúy có thai. Nếu lão biết lão không để yên cho Thúy.
Thúy nói:
- Nhưng tôi van chị, chị đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, mấy lúc nay tôi cố quên. Tôi khổ sở lắm chị không biết đấy.
- Sống như vầy mà khổ sở sao?
- Vật chất đầy đủ nhưng tâm hồn tôi thì khổ sở luôn.
- Ôi thôi đâu mà lo nghĩ quanh quẫn. Được ngày nào hãy vui ngày nấy... À mà Tấn đã nói gì với Thúy chưa?
- Chị nói gì tôi không hiểu?
Ngọc nhìn Thúy và hỏi:
- Không muốn hay không hiểu thật?
Lúc ấy trong ánh mắt của Ngọc, Thúy thoáng thấy có sự ganh tị. Thúy không khỏi chua xót trong lòng nhưng rồi Thúy nghĩ:
- ‘‘Tình đờl vẫn vậy. Khi mình cực khổ. Chị ấy giúp đở nhưng khi mình hơn chị thì chị không vừa lòng.’’
Thúy nói:
- Tôi không hiểu thiệt chị ạ. Lúc nào tôi cũng kính mến chị và không bao giờ quên ơn chị... Cái cảnh giàu sang này là của người ta, đâu phải của tôi. Tôi không thể từ chối sự giúp đỡ của anh Tấn... vì Sơn đã trót mang ơn của anh... Một khi sanh xong tôi sẽ tìm cách làm ăn.
Ngọc nói:
- Người ta tử tế như vậy mình đừng phụ lòng người ta chứ. Nhưng tôi thấy Tấn yêu Thúy rồi.
- Chị nói chi chuyện yêu đương cho tôi thêm ngượng.
- Sự thật như vậy. Tấn bảo muốn có một mái gia đinh Tấn đem Sơn và chị về để có cảm tưởng được sống dưới một mái gia đinh có em trai, em gái và nay mai sẽ có đứa cháu gọi bằng cậu. Nhưng cái tình trạng này đâu có kéo dài... Rồi đây phải có một sự thay đổi chị Thúy ạ. Tôi tưởng anh Tấn đã bàn với chị về chuyện thay đổi ấy rồi chứ...
Thúy hỏi:
- Sự thay đổi?
- Chị sao thơ ngây quá.
Ngọc nói xong lại cười lớn khiến Thúy không khỏi khó chịu. Thúy nhìn Ngọc và thấy rõ sự mỉa mai ganh ghét trên mặt Ngọc. Thấy Thúy buồn bà. Ngọc vui vẻ nói:
- Đi sắm tả và áo quần cho đứa bé không? Hãy đi với tôi.
Thúy thật tình nói:
- Anh Tấn hẹn chúa nhật nầy sẽ đưa cả tôi và Sơn đi sắm.
Ngọc cười lớn:
- Vậy mà cứ dấu diếm tôi mãi.
- Dấu diếm cái gì?
- Tấn đã bàn với chị?
- Anh Tấn không bàn gì hết.
Nói đến đây Thúy đứng lên đi lại chỗ tủ lạnh lấy dĩa bánh ra mời Ngọc và nói:
- Tôi học làm món bánh kem này tốn đến hai nghìn đấy.
- Lại học làm bánh à? Học từ bao giờ?
- Từ hai tháng nay. Học được nhiều thứ lắm... Học may áo đầm nữa...
- Anh Tấn bảo Thúy đi học?
Thúy gật đầu. Ngọc liền làm ra hờn dỗi và nói:
- Vậy mà còn úp mở. Anh Tấn có ý gì mới để cho Thúy đi học như vậy. Anh Tấn yêu Thúy và muốn xây dựng với Thúy.
Thúy hổ thẹn nhìn xuống coi bụng chữa và nói:
- Chị đừng nói như vậy.
- Tôi nói sự thật. Dù cho anh Tấn chưa nói gì với Thúy vì hiện giờ chưa tiện nói, nhưng những việc làm, những cử chỉ của Tấn cũng đã nói lên nhiều. Thúy là đàn bà lẽ nào Thúy lại không hiểu hay sao. Người đàn bà có một linh tính hiểu được cảm tình của người khác đối với mình.
Thúy bỗng ứa nước mắt và lấy khăn chậm, Ngọc ngạc nhiên nhìn Thúy và hỏi:
- Chị khóc? Tôi vì quá sốt sắng với hạnh phúc của chị mà làm chị buồn?
Thúy nói:
- Chị cũng thấy tôi đang có thai như thế nầy...
- Chị có thai rồi chị sanh xong chị có quyền xây dựng lại chớ. Ai cấm chị?
Thúy nói như trách móc Ngọc:
- Lúc nào tôi và Sơn cũng xem chị là người ơn của chúng tôi. Nếu rồi đây tôi có hạnh phúc, được sống trong sự đầy đủ ấm no thì vẫn không quên ơn chị...
Ngọc hỏi:
- Tại sao Thúy lại phân trần như vậy? Thúy thấy tôi có cử chỉ gì...
- Không, nhưng tôi sợ hiểu lầm...
Ngọc cầm tay Thúy và nói:
- Tôi hiểu Tấn có cảm tình với chị ngay từ cái hôm đầu gặp chị. Tấn nghe Sơn nói chị có chồng tử trận thì nghỉ rằng cái kỷ niệm của người yêu vẫn còn in sâu
trong tâm khảm chị, nhưng khi nghe tôi nói rõ về hoàn cảnh thai nghén của chị, anh Tấn mừng lắm.
Thúy hỏi:
- Tại sao lại mừng mà không khinh rẻ tôi.
- Việc gì mà khinh rẻ. Anh Tấn mừng vì thấy Thúy chưa yêu ai. Mặc dù có thai, nhưng tâm hồn của Thúy vẫn trong trắng chưa có hình bóng của ai.
Thúy nói:
- Có chứ.
- Có hình bóng một người rồi à? Người nào vậy? Tại sao trước đây Thúy không tâm sự với tôi?
- Một người, người ấy là ông Châm, người đã gây đau khổ cho tôi, đã để đời tôi một ấn tượng vô cùng bi đát.
Ngọc kêu lên:
- Vậy mà làm tôi tưởng trước đó Thúy đã yêu ai. Ông Châm, hãy quên ông ấy đi, hãy vui lên để xây đựng lại tất cả.
Thúy thở dài. Ngọc khuyên:
- Đừng nghĩ vẫn vơ như vậy. Đứa bé nếu giống ông Châm thì tai hại lắm.
- Tôi cũng đang lo sợ cái điều ấy. Tôi không muốn nó giống ông Châm chút nào.
- Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện cũ nữa. Hãy nghĩ đến anh Tấn.
Thúy nhìn Ngạc và hỏi: .
- Theo chị thì anh Tấn đã yêu tôi, có phải vậy không?
- Tôi thấy rõ như vậy. Thúy hãy tín tưởng, đừng buồn gì hết.
Hôm ấy Thúy muốn tâm sự với Ngọc là Thúy cũng có nhiều cảm tình với Tấn, nhưng Thúy sợ Ngọc khi nghe xong sẽ đi tìm Tấn và nói cho Tấn nghe như vậy nên Thúy đành làm thinh.
Ngọc ăn bánh xong, đi thăm căn nhà bếp của Tấn. Thấy có bếp gaz, lò nướng bánh và máy đánh bột. Ngọc hỏi:
- Có phải anh Tấn mới sắm những thứ nầy không?
- Sắm từ khi Thúy đi học làm bánh...
- Vậy đủ hiểu rồi Thúy ạ... Hãy hy vọng đi. Ngày mai trời lại sáng.
Vì những lời Ngọc nói vừa rồi, nên khi ngồi đối diện vói Tấn trong bữa cơm, Thúy cảm thấy mất tự nhiên, Thúy e lệ không dám nhìn Tấn. Tấn hỏi Sơn về chuyện học ở trường và nhìn Thúy mấy lần, muốn nói cái gì lại thôi...
Sơn cũng nhìn chị và nói:
- Hôm nay sao chị Thúy ít nói thế.
Thúy chỉ nhìn lại Sơn mà không nói. Đến khi đem bánh ở tủ lạnh ra mời Tấn, nàng mới nói vì ổ bánh mất một phần tư.
- Sáng nay em vừa làm bánh xong thì chị Ngọc đến chơi vì vậy em lấy bánh ra mời chị Ngọc và ổ bánh khuyết bớt một miếng.
Tấn vui vẻ hỏi:
- Chị Ngọc có đến chơi à? Sao em không giữ chị ấy ở lại dùng cơm trưa với chúng ta.
Thúy nói:
- Em không dám vì biết anh có bằng lòng không?
Tấn nhìn Thúy ra vẻ trách móc và nói:
- Tại sao anh lại không bằng lòng? Anh hẹp hòi đến nổi không cho em tiếp bạn bè của em sao?
Sơn nói:
- Chị Ngọc không những là bạn mà là người ơn của tụi em nữa anh Tấn à!
Tấn nói:
- Anh biết có điều này, hôm nay anh nói rõ việc này một lần nữa. Em phải xem cái nhà nầy của em, của chúng ta của ba anh em ta..
Sơn nhìn chị và nói:
- Đó chị nghe anh Tấn nói vậy không? Vậy mà mấy hôm; em tiếp bạn bè ở phòng khách thì chị rầy chị bảo dẫn họ ra ngoài sân nói chuyện.
Tấn hỏi:
- Chị Thúy của em bắt em phải làm như vậy? Thì ra Thúy đã làm mất mặt anh. Các bạn của em sẽ nghĩ thế nào về anh?
Thúy vội vàng xin lổi:
- Em sợ các cậu ấy ngịch ngợm, làm dơ bẩn phòng khách, làm ồn ào trong nhà.
Tấn nói:
- Như vậy là em không hiểu gì anh hết. Anh buồn lắm đó.
Thúy nói:
- Nếu có vì thế mà anh buồn thì anh tha lỗi cho em, từ nay em không làm như vậy nữa.
Thúy đứng lên đi về phòng, một lát sau Thúy trở ra mặt mày buồn bả và nói:
- Em thật có lỗi.
Sơn hỏi.
- Chị không dùng bánh sao mà bỏ đi đâu vậy?
- Chị vào phòng lấy cái khăn tay.
Tấn nhìn lại thấy đôi mắt của Thúy đỏ hoe thì hỏi;
- Em giận anh?
Thúy nói:
- Dạ không, em xúc động vì anh quá tốt đối với chị em của em.
Sơn hỏi:
- Chị Ngọc dạo này ra sao hả chị?
- Chị Ngọc vẫn vui vẻ và hạnh phúc, Chị ấy đến định đưa chị đi sắm áo, tả cho cháu bé..
- Tại sao em không đi.?
- Em nói đến chúa nhật này anh và em Sơn sẽ đưa em đi.
Tấn hỏi nghe Thúy trả lời như vậy rất bằng lòng,hỏi:
- Và chị Ngọc không rũ đi nữa phải không?
- Chị Ngọc không rũ nữa. Chị Ngọc có xuống bếp,xem qua những máy làm bánh của em và chị mừng cho em được sống ở đây và được anh lo lắng như em gái.
Tấn nhìn Thúy và hỏi:
- Chị Ngọc chỉ nói như vậy thôi sao?
Thúy nói:
- Rồi chị Ngọc ra về.
Tấn đã hiểu tại sao trong khi dùng cơm Thúy ít nói. Chắc Ngọc đã nói gì với Thúy khiến Thúy suy nghĩ nhiều
Thúy nói với Sơn:
- Chị Ngọc hỏi em lúc này học hành ra sao.
Sơn hỏi:
- Chị có nói em học giỏi lắm không?
- Lẽ dĩ nhiên là chị khoe rất nhiều về em.
Sơn nói:
- Để hôm nào em đến thăm chị Ngọc. Em thật có lỗi, khi đau yếu nằm một chỗ, chị ấy đến thăm, đến khi khỏi bệnh thì giả lờ không đi thăm lại:
Tan nói:
- Hai em có được chị Ngọc thật là may mắn. Đời mình có được một người bạn tốt cũng đã là nhiều.
Son nói:
- Vậy mà chúng em còn có cả anh nữa thật là may mắn hơn ai hết.
Hữu thường đến thăm Sơn và làm bài chung với Sơn và lần nào đến Hữu cũng hỏi thăm Thúy: chị gần sanh chưa? Em đã thưa tới cha em rồi chị đến viếng qua dưỡng đường của cha em đi chị.
Thúy nói:
- Để chị hỏi ý kiến anh Tấn đã, chị không dám nghĩ đến dưỡng đường đầy đủ tiện nghi vì sợ tốn kém. Chị nghĩ rằng nằm ở một nhà bảo sanh thường thường cũng được rồi,., Vì như em biết chị em chị đâu có tiền nhiều.
Hữu nói:
- Em sẽ thưa cha em ớt tiền cho chị.
- Em tử tế quá...
Trong khi dẫn Thúy đi sắm áo quần và đồ đạc cho đứa bé,Tấn có hỏi Thúy:
- Em có định sanh ở đâu chưa?
Thúy nói:
- Nghe lời chị Ngọc em có đi thăm thai mấy lần ở một nhà bảo sanh ở Tân định. Em nghĩ rằng nằm đó cũng được, ít tốn kém lại gần nhà.
Tấn nói:
- Về chuyện tốn kém, em không nên nghĩ đến, nếu là gần nhà có lợi thì tùy em.
Nhưng đến khi Thúy chuyển bụng, nàng đau nhiều không đi được, Thúy cho Sơn đi mời Ngọc đến. Tấn thấy vậy liền nói:
- Để anh đưa em đến dưỡng đường Hiền Vương của bác sĩ Tâm, cha cậu Hữu.
Sơn liền nói:
- Mấy hôm trước Hữu có nói với chị Thúy nên đến đó sanh, nhưng chị Thúy sợ tốn kém...
Thật là may cho Thúy, nếu không có bác sĩ Tâm hết lòng săn sóc thì có thể nguy đến tính mạng của Thúy trong lần sanh đẻ ấy. Thúy sanh khó, đau bụng đến hai ngày... Sơn và Tấn lo đến không ăn, mất ngủ. Ngọc luôn luôn ở bên Thúy.
- Em đâu dám phiền trách anh.
Lúc ấy Tấn như nghĩ ra nói:
- Thôi anh hiểu rồi. Em hiểu lầm anh. Em tưởng anh khi cô Nga vì cô ấy có thai? Không phải như vậy đâu. Anh khinh cô Nga vì cô ấy lừa dối anh; không thành thật với anh. Cô ấy yêu Minh, khi bị Minh eo xách lường gạt thì quay lại nói yêu anh. Sự thật Nga đã có thai, công chuyện đỗ bễ mới nói như vậy. Nếu Nga cứ nói thật bị Minh lừa gạt, có thai với hắn anh sẵn sàng cưới Nga.
Thúy nghe Tấn nói thế, liền nói:
- Vậy thì em đã hiểu lầm anh, xin anh tha lỗi cho em
Tấn nói:
- Em đừng nhắc đến cô Nga nữa.
Sơn xen vào hỏi:,
- Thế anh yêu ai?
- Bây giờ chưa tiện nói ra,
Sn vẫn theo hỏi cho kỳ được.
- Bao giờ anh mới tiện nói ra?
Tấn không trả lời, Thúy rầy em:
- Em hỏi lôi thôi anh Tấn giận cho mà xem.
- À, em Thúy, có phải còn vài tháng nữa là em sanh phải không? Vậy thì em cần gì cứ nói cho anh sắm cho. Nôi hay giường? Em tự nuôi con lấy hay nuôi bằng sữa bò?
Thúy nói:
- Em sẽ nuôi lấy con, em cho bú. Còn chuyện mua sắm, em thấy cũng không cần gì.
Tấn nói:
- Sao lại không? Phải sắm nhiều thứ lắm cớ. Được cứ để anh sắm thử, anh tập làm cha mà.
Thúy e lệ cúi đầu. Sơn nói:
- Anh sắm tầm bậy tốn tiền thì sao. Hãy để chị Thúy đi sắm.
Sơn đề nghị:
- Hay là sẵn xe, anh đưa chị Thúy đi sắm. Anh và em đi giúp ý kiến.
Tấn khen:
- Em Sơn nói phải đấy. Bây giờ em đã đi lại như thường rồi...
Từ khi Sơn đi đứng lại như thường, Sơn đi học lại và Tấn đã mua cho Sơn một chiếc xe gắn máy, Sơn vì để hết thì giờ vào việc học nên học giỏi lắm, Sơn thường nói với chị:
- Năm nay thế nào em cũng thi đậu...
Tấn thường tỏ ý muốn Sơn học y khoa và đã hứa sẽ làm vừa lòng Tấn.
- Anh muốn có em một người em trai làm bác sỉ. Cũng như anh muốn có một mái gia đình cũng êm đềm hạnh phúc như bây giờ.
Một hôm Ngọc đến chơi, thấy bụng Thúy đã lớn, Ngọc nói:
- Chắc chị gần sanh rồi. Nhưng trông chi dạo này đẹp ra và khỏe hơn trước. Tôi đến thăm chị để xem chị đã sắm sửa gì chưa, tôi giúp tay với:
- Mấy hôm nay anh Tấn cũng đang nhắc tôi về việc ấy.
Ngọc nhìn Thúy và nói:
- Cái số của Thúy ngó vậy mà may mắn lắm đó. Tự nhiên có nhà cao cửa rộng, Và giờ đây sanh đẻ có người lo lắng cho...
Thúy thở dài không nói gì thì Ngọc lại nói:
- Nếu ngày trước Thúy đừng câu nệ để cái lão Châm thuê nhà thuê cửa cho thì bây giờ Thúy cũng được sung sướng chán. Cái số ở nhà cao cửa rộng bao giờ cũng vậy.
Nghe nhắc đến ồng Châm, Thúy nói:
- Chị nói đến lão ấy làm gì…
- Nói mà nghe vậy thôi. Nhưng Thúy phải biết lão ta không có con trai... Nếu Thúy mà sanh cho lão một đứa con trai …
Nói đến đây Ngọc lắc đầu nói:
- Mà đâu có được, cái lão ấy sợ vợ lắm mà, bà vợ thì đâu để yên cho Thúy. Lại nữa lão đâu có biết Thúy có thai. Nếu lão biết lão không để yên cho Thúy.
Thúy nói:
- Nhưng tôi van chị, chị đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, mấy lúc nay tôi cố quên. Tôi khổ sở lắm chị không biết đấy.
- Sống như vầy mà khổ sở sao?
- Vật chất đầy đủ nhưng tâm hồn tôi thì khổ sở luôn.
- Ôi thôi đâu mà lo nghĩ quanh quẫn. Được ngày nào hãy vui ngày nấy... À mà Tấn đã nói gì với Thúy chưa?
- Chị nói gì tôi không hiểu?
Ngọc nhìn Thúy và hỏi:
- Không muốn hay không hiểu thật?
Lúc ấy trong ánh mắt của Ngọc, Thúy thoáng thấy có sự ganh tị. Thúy không khỏi chua xót trong lòng nhưng rồi Thúy nghĩ:
- ‘‘Tình đờl vẫn vậy. Khi mình cực khổ. Chị ấy giúp đở nhưng khi mình hơn chị thì chị không vừa lòng.’’
Thúy nói:
- Tôi không hiểu thiệt chị ạ. Lúc nào tôi cũng kính mến chị và không bao giờ quên ơn chị... Cái cảnh giàu sang này là của người ta, đâu phải của tôi. Tôi không thể từ chối sự giúp đỡ của anh Tấn... vì Sơn đã trót mang ơn của anh... Một khi sanh xong tôi sẽ tìm cách làm ăn.
Ngọc nói:
- Người ta tử tế như vậy mình đừng phụ lòng người ta chứ. Nhưng tôi thấy Tấn yêu Thúy rồi.
- Chị nói chi chuyện yêu đương cho tôi thêm ngượng.
- Sự thật như vậy. Tấn bảo muốn có một mái gia đinh Tấn đem Sơn và chị về để có cảm tưởng được sống dưới một mái gia đinh có em trai, em gái và nay mai sẽ có đứa cháu gọi bằng cậu. Nhưng cái tình trạng này đâu có kéo dài... Rồi đây phải có một sự thay đổi chị Thúy ạ. Tôi tưởng anh Tấn đã bàn với chị về chuyện thay đổi ấy rồi chứ...
Thúy hỏi:
- Sự thay đổi?
- Chị sao thơ ngây quá.
Ngọc nói xong lại cười lớn khiến Thúy không khỏi khó chịu. Thúy nhìn Ngọc và thấy rõ sự mỉa mai ganh ghét trên mặt Ngọc. Thấy Thúy buồn bà. Ngọc vui vẻ nói:
- Đi sắm tả và áo quần cho đứa bé không? Hãy đi với tôi.
Thúy thật tình nói:
- Anh Tấn hẹn chúa nhật nầy sẽ đưa cả tôi và Sơn đi sắm.
Ngọc cười lớn:
- Vậy mà cứ dấu diếm tôi mãi.
- Dấu diếm cái gì?
- Tấn đã bàn với chị?
- Anh Tấn không bàn gì hết.
Nói đến đây Thúy đứng lên đi lại chỗ tủ lạnh lấy dĩa bánh ra mời Ngọc và nói:
- Tôi học làm món bánh kem này tốn đến hai nghìn đấy.
- Lại học làm bánh à? Học từ bao giờ?
- Từ hai tháng nay. Học được nhiều thứ lắm... Học may áo đầm nữa...
- Anh Tấn bảo Thúy đi học?
Thúy gật đầu. Ngọc liền làm ra hờn dỗi và nói:
- Vậy mà còn úp mở. Anh Tấn có ý gì mới để cho Thúy đi học như vậy. Anh Tấn yêu Thúy và muốn xây dựng với Thúy.
Thúy hổ thẹn nhìn xuống coi bụng chữa và nói:
- Chị đừng nói như vậy.
- Tôi nói sự thật. Dù cho anh Tấn chưa nói gì với Thúy vì hiện giờ chưa tiện nói, nhưng những việc làm, những cử chỉ của Tấn cũng đã nói lên nhiều. Thúy là đàn bà lẽ nào Thúy lại không hiểu hay sao. Người đàn bà có một linh tính hiểu được cảm tình của người khác đối với mình.
Thúy bỗng ứa nước mắt và lấy khăn chậm, Ngọc ngạc nhiên nhìn Thúy và hỏi:
- Chị khóc? Tôi vì quá sốt sắng với hạnh phúc của chị mà làm chị buồn?
Thúy nói:
- Chị cũng thấy tôi đang có thai như thế nầy...
- Chị có thai rồi chị sanh xong chị có quyền xây dựng lại chớ. Ai cấm chị?
Thúy nói như trách móc Ngọc:
- Lúc nào tôi và Sơn cũng xem chị là người ơn của chúng tôi. Nếu rồi đây tôi có hạnh phúc, được sống trong sự đầy đủ ấm no thì vẫn không quên ơn chị...
Ngọc hỏi:
- Tại sao Thúy lại phân trần như vậy? Thúy thấy tôi có cử chỉ gì...
- Không, nhưng tôi sợ hiểu lầm...
Ngọc cầm tay Thúy và nói:
- Tôi hiểu Tấn có cảm tình với chị ngay từ cái hôm đầu gặp chị. Tấn nghe Sơn nói chị có chồng tử trận thì nghỉ rằng cái kỷ niệm của người yêu vẫn còn in sâu
trong tâm khảm chị, nhưng khi nghe tôi nói rõ về hoàn cảnh thai nghén của chị, anh Tấn mừng lắm.
Thúy hỏi:
- Tại sao lại mừng mà không khinh rẻ tôi.
- Việc gì mà khinh rẻ. Anh Tấn mừng vì thấy Thúy chưa yêu ai. Mặc dù có thai, nhưng tâm hồn của Thúy vẫn trong trắng chưa có hình bóng của ai.
Thúy nói:
- Có chứ.
- Có hình bóng một người rồi à? Người nào vậy? Tại sao trước đây Thúy không tâm sự với tôi?
- Một người, người ấy là ông Châm, người đã gây đau khổ cho tôi, đã để đời tôi một ấn tượng vô cùng bi đát.
Ngọc kêu lên:
- Vậy mà làm tôi tưởng trước đó Thúy đã yêu ai. Ông Châm, hãy quên ông ấy đi, hãy vui lên để xây đựng lại tất cả.
Thúy thở dài. Ngọc khuyên:
- Đừng nghĩ vẫn vơ như vậy. Đứa bé nếu giống ông Châm thì tai hại lắm.
- Tôi cũng đang lo sợ cái điều ấy. Tôi không muốn nó giống ông Châm chút nào.
- Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện cũ nữa. Hãy nghĩ đến anh Tấn.
Thúy nhìn Ngạc và hỏi: .
- Theo chị thì anh Tấn đã yêu tôi, có phải vậy không?
- Tôi thấy rõ như vậy. Thúy hãy tín tưởng, đừng buồn gì hết.
Hôm ấy Thúy muốn tâm sự với Ngọc là Thúy cũng có nhiều cảm tình với Tấn, nhưng Thúy sợ Ngọc khi nghe xong sẽ đi tìm Tấn và nói cho Tấn nghe như vậy nên Thúy đành làm thinh.
Ngọc ăn bánh xong, đi thăm căn nhà bếp của Tấn. Thấy có bếp gaz, lò nướng bánh và máy đánh bột. Ngọc hỏi:
- Có phải anh Tấn mới sắm những thứ nầy không?
- Sắm từ khi Thúy đi học làm bánh...
- Vậy đủ hiểu rồi Thúy ạ... Hãy hy vọng đi. Ngày mai trời lại sáng.
Vì những lời Ngọc nói vừa rồi, nên khi ngồi đối diện vói Tấn trong bữa cơm, Thúy cảm thấy mất tự nhiên, Thúy e lệ không dám nhìn Tấn. Tấn hỏi Sơn về chuyện học ở trường và nhìn Thúy mấy lần, muốn nói cái gì lại thôi...
Sơn cũng nhìn chị và nói:
- Hôm nay sao chị Thúy ít nói thế.
Thúy chỉ nhìn lại Sơn mà không nói. Đến khi đem bánh ở tủ lạnh ra mời Tấn, nàng mới nói vì ổ bánh mất một phần tư.
- Sáng nay em vừa làm bánh xong thì chị Ngọc đến chơi vì vậy em lấy bánh ra mời chị Ngọc và ổ bánh khuyết bớt một miếng.
Tấn vui vẻ hỏi:
- Chị Ngọc có đến chơi à? Sao em không giữ chị ấy ở lại dùng cơm trưa với chúng ta.
Thúy nói:
- Em không dám vì biết anh có bằng lòng không?
Tấn nhìn Thúy ra vẻ trách móc và nói:
Tại sao anh lại không bằng lòng? Anh hẹp hòi đến nổi không cho em tiếp bạn bè của em sao?
Sơn nói:
- Chị Ngọc không những là bạn mà là người ơn của tụi em nữa anh Tấn à!
Tấn nói:
- Anh biết có điều này, hôm nay anh nói rõ việc này một lần nữa. Em phải xem cái nhà nầy của em, của chúng ta của ba anh em ta..
Sơn nhìn chị và nói:
- Đó chị nghe anh Tấn nói vậy không? Vậy mà mấy hôm; em tiếp bạn bè ở phòng khách thì chị rầy chị bảo dẫn họ ra ngoài sân nói chuyện.
Tấn hỏi:
- Chị Thúy của em bắt em phải làm như vậy? Thì ra Thúy đã làm mất mặt anh. Các bạn của em sẽ nghĩ thế nào về anh?
Thúy vội vàng xin lổi:
- Em s các cậu ấy ngịch ngợm, làm dơ bẩn phòng khách, làm ồn ào trong nhà.
Tấn nói:
- Như vậy là em không hiểu gì anh hết. Anhbuồn lắm đó.
Thúy nói:
- Nếu có vì thế mà anh buồn thì anh tha lổi cho em, từ nay em không làm như vậy nữa.
Thúy đứng lên đi về phòng, một lát sau Thúy trở ra mặt mày buồn bả và nói:
- Em thật có lỗi.
Sơn hỏi.
- Chị không dùng bánh sao mà bỏ đi đâu vậy?
- Chị vào phòng lấy cái khăn tay.
Tấn nhìn lại thấy đôi mắt của Thúy đỏ hoe thì hỏi;
- Em giận anh?
Thúy nói:
- Dạ không, em xúc động vì anh quá tốt đối với chị em của em.
Sơn hỏi:
- Chị Ngọc dạo này ra sao hả chị?
- Chị Ngọcvẫn vui vẻ và hạnh phúc, Chị ấy đến định đưa chị đi sắm áo, tả cho cháu bé..
- Tại sao em không đi.?
- Em nói đến chúa nhật này anh và em Sơn sẽ đưa em đi.
Tấn hỏi nghe Thúy trả lời như vậy rất bằng lòng,hỏi:
- Và chị Ngọc không rũ đi nữa phải không?
- Chị Ngọc không rũ nữa. Chị Ngọc có xuống bếp,xem qua những máy làm bánh của em và chị mừng cho em được sống ở đây và được anh lo lắng như em gái.
Tấn nhìn Thúy và hỏi:
- Chị Ngọc chỉ nói như vậy thôi sao?
Thúy nói:
- Rồi chị Ngọc ra về.
Tấn đã hiểu tại sao trong khi dùng cơm Thúy ít nói. Chắc Ngọc đã nói gì với Thúy khiến Thúy suy nghĩ nhiều
Thúy nói với Sơn:
- Chị Ngọc hỏi em lúc này học hành ra sao.
Sơn hỏi:
- Chị có nói em học giỏi lắm không?
- Lẽ dĩ nhiên là chị khoe rất nhiều về em.
Sơn nói:
- Để hôm nào em đến thăm chị Ngọc. Em thật có lỗi, khi đau yếu nằm một chỗ, chị ấy đến thăm, đến khi khỏi bệnh thì giả lờ không đi thăm lại:
Tan nói:
- Hai em có được chị Ngọc thật là may mắn. Đời mình có được một người bạn tốt cũng đã là nhiều.
Son nói:
- Vậy mà chúng em còn có cả anh nữa thật là may mắn hơn ai hết.
Hữu thường đến thăm Sơn và làm bài chung với Sơn và lần nào đến Hữu cũng hỏi thăm Thúy: chị gần sanh chưa? Em đã thưa tới cha em rồi chị đến viếng qua dưỡng đường của cha em đi chị.
Thúy nói:
- Để chị hỏi ý kiến anh Tấn đã, chị không dám nghĩ đến dưỡng đường đầy đủ tiện nghi vì sợ tốn kém. Chị nghĩ rằng nằm ở một nhà bảo sanh thường thường cũng được rồi,., Vì như em biết chị em chị đâu có tiền nhiều.
Hữu nói:
- Em sẽ thưa cha em ớt tiền cho chị.
- Em tử tế quá...
Trong khi dẫn Thúy đi sắm áo quần và đồ đạc cho đứa bé,Tấn có hỏi Thúy:
- Em có định sanh ở đâu chưa?
Thúy nói:
- Nghe lời chị Ngọc em có đi thăm thai mấy lần ở một nhà bảo sanh ở Tân định. Em nghĩ rằng nằm đó cũng được, ít tốn kém lại gần nhà.
Tấn nói:
- Về chuyện tốn kém, em không nên nghĩ đến, nếu là gần nhà có lợi thì tùy em.
Nhưng đến khi Thúy chuyển bụng, nàng đau nhiều không đi được, Thúy cho Sơn đi mời Ngọc đến. Tấn thấy vậy liền nói:
- Để anh đưa em đến dưỡng đường Hiền Vương của bác sĩ Tâm, cha cậu Hữu.
Sơn liền nói:
- Mấy hôm trước Hữu có nói với chị Thúy nên đến đó sanh, nhưng chị Thúy sợ tốn kém...
Thật là may cho Thúy, nếu không có bác sĩ Tâm hết lòng săn sóc thì có thể nguy đến tính mạng của Thúy trong lần sanh đẻ ấy. Thúy sanh khó, đau bụng đến hai ngày... Sơn và Tấn lo đến không ăn, mất ngủ. Ngọc luôn luôn ở bên Thúy.
Và khi Thúy sanh xong là đứa bé trai thì Tấn mừng như chính đứa bé ấy là con Tấn. Tấn vừa nghe cô đỡ báo tin Thúy đã sanh xong mẹ tròn con vuông là Tấn nhảy đổng lên ôm lấy Sơn nói:
- Hai hôm nay anh muốn ngộp thở … Anh vui mừng lắm, anh đã có một đứa cháu trai.
So với sự vui mừng của Sơn thì sự vui mừng của Tấn gấp năm gấp mười, điều này khiến cho Ngọc thấy rõ Tấn đã yêu Thúy tới bực nào. Vì vậy khi Tấn chạy về nhà lấy vài thứ cần dùng cho Thúy, Ngọc nói:
- Thấy anh Tấn hớn hở vui mừng tôi không khỏi cảm động và mừng cho Thúy. Lúc nảy anh ấy xin phép cô đỡ được nhìn mặt đứa bé, anh không khỏi ngạc nhiên bảo là thằng bé trông giống anh.
Thúy mĩm cười nói:
- Giống anh Tấn, làm gì có chuyện mầu nhiệm như vậy.
Ngọc nói:
- Anh ấy nói như vậy càng hay, có sao đâu. May quá nếu Thúy không gặp anh Tấn, mà sanh để cái kiểu này thí Thúy khổ biết mấy.
Suốt thời gian Thúy nằm ở bệnh viện, một ngày hai lần. Tấn vào thăm Thúy, mang thức ăn, thuốc men, y như một người chồng chăm sóc cho vợ. Tấn còn cho Dì Bảy bếp vào ở với Thúy săn sóc cho Thúy từ li từ tí. Lần nào Tấn cũng đến nhìn đứa bé. Một hôm Tấn hỏi Thúy:
- Em định đặt tên gì cho cháu bé.
Thúy nói:
- Em chưa nghĩ anh ạ.
- Chưa nghĩ … Vậy thì em có cho phép anh chọn cho cháu một cái tên được không?
Thúy chớp mắt và nói:
- Vâng, anh chọn dùm cho cháu một cái tên vậy.
Tấn nói:
- Cám ơn em đã cho anh cái vinh dự ấy. Mấy hôm nay anh suy nghĩ mải và không biết em có bằng lòng để anh đặt tên cho cháu là Nguyễn Tấn Lộc không?
Thúy ngạc nhiên nói:
- Nguyễn? Anh quên là em họ Phan sao?
Tấn nói:
- À quên, anh họ Nguyễn … Vậy thì Phan Tấn Lộc vậy. Em Sơn là Phan châu Sơn còn em là Phan kim Thúy?
Thúy đang vui bỗng sa sầm mặt lại. Nàng nói:
- Tội nghiệp thằng bé phải khai họ mẹ vì nó không cha.
Tấn hỏi:
- Em muốn cho nó có cha không?
Thúy nói trong tiếng thở dài:
- Em làm sao muốn được.
- Vậy em cho phép anh thừa nhận đứa bé. Về việc này anh đã nghĩ từ khi em chưa sanh nhưng anh thấy không tiện nói ra. Nếu em bằng lòng thì đứa bé sẽ mang tên Nguyễn tấn Lộc.
Thúy nhìn Tấn đầy vẻ biết ơn. Nhưng rồi Thúy lại sợ dư luận nên nói:
- Làm như thế người ta có thể chê cười không anh?
Tấn nói:
- Chuyện riêng tư của mình nếu sợ đư luận cười chê thì làm sao có hạnh phúc được. Hạnh phúc mình phải do mình tạo lấy. Em đừng hiểu lầm anh tử tế với em để tới giờ này...
Thúy vội vàng nói:
- Không, em đâu dám nghĩ gì. Vả lại nếu anh thừa nhận đứa bé, để trong khi sinh nó có cha thì đâu phải là chuyện lợi dụng mà là anh làm ơn cho mẹ con em.
Tấn nói:
- Anh còn nhiều việc muốn nói với em nhưng hãy để cho em cứng cát đã.
Thúy e lệ, không dám nhìn Tấn, nói:
- Em không biết lấy gì đền đáp ơn của anh.
- Em đừng nói như vậy.
Thế là Tấn thừa nhận đứa bé. Khi Ngọc hay cái tin này, Ngọc vui vè nói với Thúy:
- Việc gì rồi nó cũng từ từ đến và mang may mắn lại cho đời Thúy. Như vậy chắc như hai với hai là bốn.
Dì Bảy nghe Ngọc nói như vậy liền nói:
- Cậu Tấn yêu đứa bé quá. Từ khi cô Thúy sanh rồi thì tôi thấy cậu ấy trẻ ra và vui mừng còn hơn trúng số độc đắc. Một người chồng khi lần đầu được vợ cho cái diễm phúc làm cha chưa chắc đã mừng rỡ như cậu Tấn. Cô Ngọc thấy như vậy không? Và lạ một điều, tôi không hiểu đứa bé tại sao lại hao hao giống cậu Tấn?
Ngọc đi lại nhìn kỹ đứa bé đang ngủ trong nôi và nói:
- Cháu bé còn nhỏ quá, làm sao biết được nó giống ai, Nhưng theo tôi thì nó giống chị Thúy đúng hơn.
- Nó không giống cái lão Châm là được rồi.
Có lẽ Ngọc đã hiểu được cái ý nghĩ thầm kín của Thúy nên ghé vào tai Thúy, Ngọc nói:
- Nó không giống cái lão già ấy.
Thúy thờ dài và nói:
- Anh Tấn lại nghĩ rằng nó giống ảnh. Buồn cười chưa?
- Cả chị bếp. Như vậy càng hay.
Mấy hôm sau hễ Tấn vào là xác nhận:
- Nó giống anh thật đấy.
Thúy nghĩ:
- Hay là khi ta gặp Tấn đêm nào ta cũng nghĩ đến Tấn nên thằng bé giống Tấn?
Chính Sơn khi nhìn kỹ đứa bé đã nói với chị:
- Lạ thật đó chị, em thấy cháu bé giống anh Tấn mới lạ chớ.
Nằm ở bệnh viện đến hai hôm. Thúy mới về nhà, bác sĩ Tâm đã vô nước biển cho Thúy trước khi Thúy về nhà. Khi Thúy chưa sanh, Thúy rất ít quan tâm về đứa bé, vì nó là giọt máu của Châm, nó là đứa con bất đắc dĩ, Thúy không hề ao ước vì vậy Thúy không có ý định nuôi cho nó lớn. Đôi khi Thúy còn muốn gởi người khác nuôi để khỏi thấy kết quả của một cuộc tình cưởng ép. Nhưng từ khi gặp Tấn và thấy Tấn có ý chú trọng đến cái thai và giờ đây thấy Tấn yêu thương đứa bé thật sự, lại nhìn nhận nó làm con thì Thúy liền cho nó bú tự nuôi lấy con.
- Em phải tự cho nó bú bằng sữa của em vì như vậy mới xứng đáng với tình của anh.
Tấn nói:
- Em biết nghĩ như vậy thì hay lắm.
- Trước kia vì thù ghét người đã gây đau khổ cho em, em không có ý định nuôi đứa bé. Anh là vị ân nhân của đời nó...
Tấn trách Thúy:
- Thằng bé đâu có làm gì nên tội khiến em đã nghĩ như vậy. Chúng ta phải thương yêu nó. Anh thì xem nó là giọt máu của em, còn em nên xem nó là đứa con mà em mang nặng đẻ đau.
Khi Thúy đầy tháng, Tấn bàn với Thúy làm tiệc để đãi đằng bạn bè. Thúy hỏi:
- Và anh giới thiệu bé Lộc đứa con đỡ đầu của anh?
Tấn do dự một chút đoạn nói:
- Hôm nay, anh thấy đã đến lúc bàn với em một chuyện. Em cho phép chớ?
Thúy đã đoán trước, Tấn sẽ nói việc gì với mình rồi, nên nói:
- Xin anh cứ nói,
- Mấy lâu nay, em thấy có chút ít tình cảm gì đối với anh không? Anh có làm em quên được cơn ác mộng đã qua chưa? Và em có thể ban cho anh chút tình thương nào không? Anh đã thừa nhận đứa bé, còn em, em có chịu thừa nhận anh là người bạn đời của em không? Em hãy trả lời cho anh biết.
Thúy nhìn Tấn không trả lời, nhưng qua cái nhìn ấy, Tấn hiểu là Thúy đã chấp nhận, Thúy sau đó vi mừng mừng tủi tùi nên ứa nước mắt, nói:
- Em chỉ sợ em không xứng đáng tình yêu của anh. Anh là trai tơ còn em là gái nạ dòng...
- Chuyện ấy đâu có ăn thua gì. Nếu em bằng lòng thì hai tháng nữa, chúng ta làm lễ cưới và lập hôn thú,
Thúy nói:
- Để em bàn lại với em Sơn.
Tấn nói:
- Em Sơn chắc không phản đối đâu em ạ, Anh đã nói qua cho em Sơn biết anh cần có một người vợ như em. Đời anh như vậy là hoàn toàn hạnh phúc rồi...
Thúy nói:
- Em sẽ cố gắng làm người vợ hiền của anh để khỏi phụ lòng kỳ vọng của anh. Em biết nói gì để cho anh hiểu cái ơn của anh đối với chị em của em và giờ đây với mẹ con em như thế này.
Tấn không bằng lòng nói:
- Nếu em nói như vậy chẳng hóa ra anh lấy cái ân nhỏ ấy để buộc em phải nhận lời làm vợ anh và em thì chỉ để trả ơn chớ không phải thật sự yêu thương anh hay sao?
Tấn nói xong đễ lộ sự buồn bả và Thúy vội vàng nói:
- Em ăn nói vụng về khiến anh không hiểu được nỗi lòng của em. Đã đến nông nỗi nầy thì em cũng không cần dấu diếm che đậy làm chi nữa. Ngay từ cái buổi đầu gặp anh em đã đem lòng kính mến anh ngay nhưng mà tình cảnh em như vậy, em đâu dám ước mong một chuyện lớn lao là được anh yêu đến. Anh giúp đở cho Sơn, em rất vui mừng nghĩ rằng đây là cái dịp để em gần gủi anh và may ra anh hiểu em, thương em …
Thúy đã nói nhiều lắm, đã thổ lộ hết tâm cang cho Tấn nghe không e lệ không dấu diếm gì nữa, khiến Tấn xiết bao cảm động, Thúy còn nói:
- Trong khi em thầm hy vọng chờ anh ban cho em một chút tình thương thì anh lại kể cho em và Sơn nghe về chuyện anh và gia đình cô Nga cô Mỹ, điều này đã làm em buồn cả mấy ngày anh có biết không? Em cứ hiểu lầm anh không cưới cô Nga vì cô ấy có thai với nhạc sĩ Minh thì anh không bao giờ yêu em vì em hiện đang có thai với người khác. Anh khinh em. Em tuyệt vọng và có cái ý muốn trở về cái xóm củ không sống chung với mái gia đình của anh nữa.
Tấn ngạc nhiên:
- Em có thể hiểu lầm anh như vậy sao? Chuyện cô Nga khác, em khác Nhưng bây giờ hiểu anh rồi phải không? Nếu em còn điều gì thắc mắc thì cứ nói anh sẽ giải thích cho em hiểu để em khỏi buồn phiền lo nghỉ.
Thúy nói:
- Bây giờ thì em không còn lo nghĩ gì nữa. Em hiểu anh yên em và yêu bé Lộc là đời em mãn nguyện lắm rồi. Em nguyền sẽ làm người vợ hiền của anh, người bạn đời chung thủy của anh. Anh hãy bỏ qua cái dĩ vãng của em. Thân em tuy không còn trong trắng khi về với anh, nhưng tâm hồn em vẫn chưa yêu ai, chỉ yêu anh lần đầu.
Tấn nói:
- Anh hiểu điều ấy và đặt hết tin tưởng nơi em.
Hôm ấy Tấn và Thúy tâm sự với nhau cho đến khi Sơn đi học về. Thấy nét mặt của chị tươi hẳn lên. Sơn hỏi:
- Anh chị vừa bàn việc gì mà em trông thấy cả hai người đều đầy vẻ hân hoan? Anh chị có cho em biết để cùng vui không?
Tấn nói:
- Chị Thúy đã cho anh được phép xem em là em vợ của anh.
Sơn cười:
- Nếu vậy may mắn biết dường nào.
Nói xong Sơn nhảy lên ôm lấy Tấn và hôn lên trán. Tấn cùng hôn lại Sơn và nói:
- Em của anh thật dể thương. Chị Thúy chưa ban cho anh cái hôn nào, chính em đã ban cho anh cái hôn đầu tiên của gia đình.
Thúy bẽn lẽn cúi đầu. Tấn đề nghị:
- Tối nay anh phải đãi chị Thúy và em một bữa cơm Tây ở Saigon,.
Thúy nói:
- Thôi đi ăn uống ở nhà hàng làm chi cho thêm phiền, Em cũng còn non ngày tháng ở nhà với con vui hơn.
Nhưng hôm ấy Tấn nhất định bắt Thúy và Sơn phải đi dùng cơm Tây với Tấn. Tấn nhắc Thúy bận chiếc áo len xanh mà anh mới mua và choàng cái khăn để che gió.
Thấy Tấn săn sóc cho chị từ li từ tí Sơn không khòi mừng thầm nghĩ:
- Tù đây cuộc đời của chị sẽ vui và hạnh phúc.
---&---
Từ hôm Thúy nhận lời làm vợ Tấn thì Tấn bắt đầu sắm thêm đồ đạc và đưa Thúy đi may áo quần. Tấn cũng bắt đầu đưa một vài người bạn thân về nhà để giới thiệu với Thúy Tấn nói:
- Anh phải làm một cái đám cưới thật lớn và mời đông đủ bạn bè đến dự.
Thúy nói:
- Em đã về đây ở cả năm sáu tháng nay, đã sanh đẻ người ta sẽ chê cười, làm đám cưới mà chi.
- Không,., Anh sẽ nói hết cho bạn bè biết và hiểu về sự gặp gở của em.
- Em thấy không nên.
Chính Thúy đã khuyên Tấn đừng làm đám cưới lớn, một bữa tiệc ra mắt bạn bè đủ rồi, và Tấn sẽ chiều theo ý của Thúy không làm đám cưới lớn.
Ba tháng đã trôi qua, bé Lộc mau lớn và dễ thương lắm. Ngày Tấn và Thúy chính thức làm chồng vợ cũng đã đến, Tấn bo Thúy mời hết những người quen ở xóm cũ đến dự tiệc tại nhà, trong ấy có cả Ngọc.
Thấy Thúy tự nhiên làm vợ một người giầu có ai nấy đều mừng dùm cho Thúy, thôi thì người nào cũng chúc tụng Thúy và trầm trồ khen bé Lộc đủ điều.. Bác Năm taxi, chị ba chè đậu, cả bà chủ phố đều cho rằng trên đời này không ai may mắn bằng Thúy mà cũng ít ai tử tế như Tấn. Thúy đưa mấy người quen ngày trước đi xem nhà cửa, bếp núc và mở cửa căn phòng của minh cho thấy cái giường nệm sang trọng, cái bàn trang điểm, cái tủ treo áo mà Tấn mới mua để họ có dịp khen Thúy tốt phúc. Riêng về phần Ngọc, Ngọc cũng không ngờ Tấn lại có thể yêu Thúy đến mức ấy.
Khi mọi người ra về cả rồi Ngọc còn ở lại để chuyện trò với Thúy, trong khi Tấn tiếp bạn bè ở phòng ngoài:
- Thúy thật may mắn, cầu Trời cho Thúy mãi mãi sống chung hạnh phúc như thế này.
Thúy nói:
- Em cũng cầu xin được vậy. Tấn sẽ yêu em mãi mãi và không có việc gì xảy đến cho chúng em. Tấn giúp Sơn học thành tài là em mãn nguyện. Bé Lộc có cha và được nuôi nấng dạy dỗ nên người thì cái ơn của Tấn to vô cùng...
Ngọc nói ỉ
- Thấy bé Lộc tôi cũng ao ưóc có được một đứa con.
Thúy nói:
- Chị sẽ có con…
- Người ta nói khi mình không ao ước thì lại có con, trái lại hễ mình càng trông đợi thì nó lại càng chậm trể. Như trường hợp của Thúy, cái lúc bị lão Châm nài ép, chị có khi nào ao ước có con đâu.
Thúy nhìn Ngọc và trách nhẹ:
- Trong giờ phút vui vẻ nhất của đời em, chị nở nào nhắc đến cái chuyện đó hả chị Ngọc.
Ngọc vội vàng xin lỗi và nói:
- Nhưng bé Lộc sẽ nhắc chị phải nhớ cái chuyện ấy suốt đời chị. \
Thúy thợ dài và nói:
- Em cũng ráng quên đi và nghĩ rằng nó là con của anh Tấn.
- Nhưng nghĩ như vậy cũng không được.
Thúy biết Ngọc ganh tị với hạnh phúc của minh, nhưng cho đó là chuyện thường tình tâm lý loài người như vậy đó, và Thúy cũng không phiền trách Ngọc làm gì.
Khi mọi người về hết, Tấn nói với Thúy:
- Vì em có bé Lộc, chớ không chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở Đàlạt. Em đã biết Đàlạt chưa?
Thúy nói:
- Chưa.
- Vậy thì để sang năm khi bé Lộc được một năm em dứt sữa cho nó và chúng ta đi Đalat chơi.
Thúy cười và nói:
- Được sống bên anh như thế này em không còn ao ước gì nữa... Thiên đàng ở đây rồi.
Tấn cảm động nói:
- Em ăn nói hay lắm. Thế nào mấy người quen của em nói gì về ngày vui này của em?
- Ai cũng cho rằng em may mắn nhất đời vì ít ai tử tế như anh...
Rồi Thúy nói tiếp:
- Tính em ít thích khoe khoang, vậy mà hôm nay em đã đưa họ đi xem khắp nhà để cho họ thấy anh đã yêu em như thế nào.
Tấn cười ra vẻ như thích thú:
- Vậy à, em quảng cáo cho anh đến thế sao? Còn anh thì anh ca ngợi cái tài nội trợ của em. Em biết không các bạn của anh cho rằng anh đã khéo úp mở, dấu diếm, vợ chồng ăn ở có con rồi mới cho bạn bè hay biết. Họ đòi phạt anh một bữa tiệc nữa... Họ không tin bé Lộc không phải là con của anh. Mà lạ quá, tại sao bé Lộc lại giống anh em nhỉ? Nhất là cái trán và đôi mắt.
- Nó mới sanh, em không thấy nó giống anh, nhưng bây giờ thì em cũng phải công nhận như vậy. Có lẽ tại lúc gặp anh, em đã có cảm tình với anh và cứ nghĩ đến anh nên thằng bé giống anh.
- Nếu vậy thì em quí thằng bé là phải...
Tấn yêu thương bé Lộc một cách thật tình khiến cả Thúy và Sơn đều phải cảm động, Tấn đã sắm cho bé Lộc thật nhiều đồ chơi đắt tiền và đi thì thôi, về đến nhà là Tấn ngồi ngắm bé Lộc và trầm trồ khen nó hết lời. Một người cha ruột chưa chắc đã thương con như vậy.
Tấn nói:
- Bé Lộc giờ đây là cái lẽ sống của anh.
Thằng bé biết nhìn theo, biết cười, biết nói giờ là Tấn tìm thấy cái vui mới lạ khác trong cuộc đời làm cha. Đêm đêm hể bé Lộc thức giấc, cựa mình là Tấn cũng thức dậy theo và Tấn giúp Thúy lấy từ tấm tả từ cái khăn. Thúy nói:
- Anh hãy ngủ yên đi, bé Lộc dễ lắm, không khuấy rầy gì nhiều. Em đã mệt nhọc với nó bao nhiêu...
Tấn chỉ nói:
- Anh thích thức dậy chăm lo cho nỗ như em vậy. Thằng bé dễ thương quá, nhìn nó mà anh thấy bao nhiêu sự mệt nhọc tiêu tan hết.
Bé Lộc càng lớn thì tình cảm của Thúy và Tấn càng tha thiết hơn nữa... Thúy không vì thế mà xao lãng bổn phận đối với Tấn, trái lại Thúy luôn luôn săn sóc cho Tấn và yêu thương hết lòng hết dạ.
Thúy thường nói với Sơn:
- Đời chị bây giờ thật hạnh phúc. Chị sống cho anh Tấn, cho em và cho bé Lộc, chị không còn mơ ước gì nữa.
Sơn nói:
- Chị phải ao ước có thêm một đứa con trai nữa, đứa con ấy phải là con anh Tấn.
Thúy nói:
- Em nói phải đó, chị phải có vài ba đứa con nữa để anh Tấn vui mừng thương yêu dạy dổ chúng nó.
Cuối năm ấy, Sơn đậu tú tài toàn phần, nhờ đậu cao, Sơn làm đơn xin học bổng đi Úc Châu.
Thúy hỏi em:
- Em đi học xa như vậy, em không nhớ chị và cháu bé sao?
- Em nhớ lắm chớ cả anh Tấn nữa, nhưng em đ ixa vài năm em sẻ về. Chị bây giờ đang sống trong hạnh phúc, bên chị có anh Tấn và cháu bé, sự có mặt của em tuy cần nhưng khôg đến nổi cần thiết như ngày trước, vì vậy em xin chị được lo cho sự nghiệp của người con trai … Em qua Úc học về ngành kỹ sư canh nông hay hóa học...
Thúy nói:
- Chị nói chơi vậy thôi, chớ em đi du học được chị mừng lắm. Em học thành tài thì chị được vẻ vang. Sau nầy nếu gặp chuyện không may thì chị sẽ về sống với em …Như vậy chị có chổ nương thân.
- Sơn nói:
- Chị lại nói chuyện bậy bạ rồi. Anh Tấn mà nghe được chắc anh ấy buồn lắm. Chị đang sống hạnh phúc như thế nầy, tại sao chị lại nghĩ đến chuyện không may.
- À, nhắc đến anh Tấn, chị nhớ lại dường như anh ấy muốn cho em học y khoa để trở thành một bác sĩ nếu học y khoa thì em có thể học ở đây.
- Em muốn xin học bỗng để đở tốn kém của anh Tấn. Lại nữa các bạn của em nói là qua Úc học, mình có thể vừa học, vừa làm thêm và kiếm được tiền để sau nầy lập gia đình. Em cũng đã lớn rồi, em phải nghĩ đến việc tự lập, chớ chẳng có thấy anh Tấn yêu thương rồi cứ sống bám vào anh ấy nữa hay sao chị?
- Em nghĩ như thế rất phải. Nhưng anh Tấn là người tốt.
- Anh Tấn là người tốt nhưng nếu em cứ ỷ lại vào anh ấy làm sao nên được. Chị biết không, Hữu bạn em, con nhà giàu, cha làm bác sĩ, vậy mà Hữu cũng góp đơn xin học bổng đi du học bên Úc như em đó. Hữu không đeo đuổi nghề của cha, Hữu sẽ học về khoa học như em.
Thúy hỏi:
- Cậu Hữu cũng xin học bổng à! Nhưng cậu ấy giàu ai mà cho … Hữu thích em lắm chị thấy như vậy.
- Hữu mến em mà em gái của Hữu là cô Tuyết, cô ấy mến em lắm. Mỗi lần em đến chơi với Hữu, cô Tuyết cũng đem bánh hay trái cây ra mời và lê la chuyện trò với em. Anh Hữu phải đuổi cô mới chịu vào nhà.
Bà Tâm, mẹ anh Hữu sẽ mời em đến dự tiệc, tiệc mừng anh Hữu thi đậu.
- Cô Tuyết có đẹp không em?
- Cô Tuyết đẹp lắm. Nhung chị hỏi làm gì?
- Nếu cô Tuyết đẹp và nết na thì...
- Chị nghĩ lẩm cẩm rồi. Em không dám nghĩ đến chuyện gì ngoài việc học hành chị ạ. Bà Tâm có khuyên em nên học Y khoa, ở đây học và bà sẽ giúp đở cho em
- Bà ấy nói như vậy là đã có ý chấm em rồi đó.
- Chấm em?
- Làm rễ tương lai của bà. Chị muốn biết cô Tuyết để chị bàn với anh Tấn làm tiệc mừng em thi đậu và mời hai anh em cậu Hữu đến đây.
Sơn cười:
- Nhưng em không thể nào dám nghĩ đến chuyện cô Tuyết. Gia đình người ta giàu sang địa vị. Em phải có một sự nghiệp gì trước đã.
Thúy nghĩ:
- ‘‘Chắc Sơn cũng có cảm tình với cô Tuyết nhưng vì gia đình ông bà bác sĩ Tâm giàu sang nên Sơn không dám nghị đến.’’
Thúy nói:
- Bà Tâm đã tỏ ý như vậy là bà không khinh mình. Lại nữa bây giờ nhờ anh Tấn, em cũng đâu có thua sút gì bạn bè. Lại nữa cậu Hữu đâu phải là người kiêu căng ỷ giàu cậu ấy quen với em từ khi em còn nghèo nàn, chị em mình ở cái xóm cù lần mà.
Sơn nói:
- Nhưng đừng nghĩ đến chuyện yêu thương vẫn hơn chị ạ.Người con trai biết yêu thương sớm làm gì có sự nghiệp được.
Khi Sơn nói cho Tấn biết Sơn định xin học bổng đi Úc châu học về ngành kỹ sư hóa học thì Tấn hỏi:
- Tại sao em không ở đây học cho gần nhà.
Sơn phải trình bày lý do, khi Tấn nghe xong không bằng lòng nói:
- Anh giúp em học thành tài và khi em học xong, em sẽ giúp lại cho đời, cho anh, cho các con của anh, chuyện ấy đâu có sao. Tự lập hay lắm anh không ngăn cản em điều ấy nhưng khi mình có đủ phương tiện để ăn học.
Sơn nói:
- Em cũng đã lớn, để em tập tự lập thì hơn, các bạn của em con nhà giàu mà khi thi đậu tú tài rồi cũng sống tự lập, không nhờ đến tiền của gia đình nữa anh ạ.
Sơn nói năng rất khéo léo khiến Tấn cũng phải công nhận làm như vậy là phải. Và khi Sơn xin học bỗng, ngày lên đường đi du học sắp đến, Tấn đã đưa Sơn đi may sắm áo quần và những thứ cần thiết. Thấy Thúy có vẻ bịn rịn không vui. Sơn liền nói:
- Em đi lâu lắm là bốn năm em sẽ về. Khi ấy cháu Lộc chắc đã đi học mẫu giáo. Và biết đâu chị không có cháu khác.
Hữu không được học bổng vì vậy Hữu xin đi Pháp học tự túc. Hai người bạn ấy chia tay từ cái dạo Sơn đi Úc. Thúy đã bày tiệc thiết đãi bạn bè của Sơn và hôm ấy có cả cô Tuyết và Hữu đến dự. Thúy đã nói với Tấn:
- Cô Tuyết xinh đẹp và nết na như vậy, nếu Sơn yêu thương thì tốt lắm.
Tấn nói:
- Chuyện ấy đâu có gấp, cậu ấy lo lập công danh rất phải. Em có nhớ chuyện anh và cô Nga không? Khi mình chưa có sự nghiệp gì thì người ta có nghĩ đến mình cũng hoặc với tính cách lợi dụng, hoặc đến tánh cách khinh khi giúp đỡ.
Thúy không trả lời, nhưng Thúy nghỉ rằng hoàn cảnh của Sơn bây giờ và hoàn cảnh của Tấn lúc ấy khác xa... Sơn đã đậu tú tài và sắp đi du học thì tương lai thật sáng giá, chớ đâu có đen tối rhư Tấn lúc ấy.
Tấn nói:
- Em Sơn muốn tự lập, điều này rất hay anh phải khuyến khích Sơn, chớ sự thật anh dư sức để lo cho Sơn đến nơi đến chốn. Em có thấy anh làm điều gì cho Sơn phải phiền lòng hay tủi thân không?
Thúy nói:
- Anh là người tốt, hiếm có trên cỏi đời nầy, chúng em là người mang ơn của anh đâu dám phiền trách anh. Huống chi chưa chắc anh ruột hay người thân thích đã lo cho Sơn như anh lo thì làm gì có việc tủi thân. Nhưng tánh Sơn thích tự lập, và nó cũng quen vất vả từ thuở bé. Ngay như em được sống rảnh rang thế nay, em thấy áy náy làm sao ấy.
- Em nói cái gì lạ vậy. Anh đi làm ngoài đời thì em ở gia đình lo cho anh lo cho con, thế nào là rồi rảnh? Em tưởng em đi làm mỗi tháng mười nghìn là nhiều lắm hay sao? Em đừng nghĩ lẩn thẩn mà anh buồn.
Khi Sơn đi rồi, Thúy cảm thấy thương nhớ Sơn vô hạn, hai chị em quen sống bên nhau từ khi bà Phan mất, vì vậy xa Sơn, Thúy sao khỏi buồn... Tấn hiểu biết điều nầy nên hay đưa Thúy đi xem hát hay dạo phố để Thúy đỡ nhớ thương Sơn...
Một hôm Hữu đưa Tuyết đến thăm Thúy và bé Lộc để hỏi tin tức của Sơn, Hữu nói:
- Lâu quá không nhận được thư của anh Sơn. Em cũng sắp đi Pháp rồi. Vì vậy em đến xin địa chỉ của anh Sơn để khi qua bên Ph?