Chương 4 (tt)
Thúy trấn an Tuyết:
- Mỗi người có mỗi định mệnh riêng chứ đâu phải ai cũng gặp rủi ro cả đâu.
- Mẹ em nói bên gia đinh cha em, các cô em người nào cũng gặp chuyện tình duyên trắc trở ngang trái cả. Vì vậy mà em bị ám ảnh đó chị. Cô Hai chị của cha em ba lần khóc chồng và năm nay ba mươi hai tuổi, khi người chồng thứ ba qua đời, cô buồn quá bỏ đi tu. Cô Tư em kế của cha em, chồng đi nói sắp đến ngày cưới thì bị tai nạn xe cộ chết liền tại chổ. Ba năm sau có người đi hỏi nhưng lại cũng không thành vì người ấy bị bịnh lao nên ông bà nội em không gã. Cô Tư ở vậy đến bây giờ. Cô đã gần năm mươi tuồi rồi. Cô Sáu lấy chồng được ba năm thì chồng bị thương, dượng Sáu bị cụt chân nằm nhà không đi lại được, cô Sáu phải đi làm nuôi hai người con. Vậy mà dượng Sáu ghen tương mặc cảm vì vậy cô Sáu khổ lắm chị ạ.
- Cảnh cô Sáu mới là khổ đấy, cô Sáu đi làm việc gì?
- Cô Sáu làm thư ký ở bộ Canh Nông chị ạ, Mấy cô của em đều có học cả, cô Sáu ít học nhất, chỉ đậu trung học, còn cô Tư, cô Hai đều đậu Tú Tài. Cô Hai lấy chồng bác sỉ kỹ sư chớ đâu phải tầm thường.
Ông bà nội em giàu lắm. Mấy chú của em thì người nào cũng chỉ có một vợ và yêu thương vợ lắm. Đó chị nghe em kể rồi chắc chị hiểu tại sao em lo lắng cho số phận của em sau nầy... Chị Mai của em không yêu thương lúc tuổi trẻ vậy mà còn gặp chuyện không may huống chi...
Nói đến đây, Tuyết ngừng lại, cúi đầu làm thinh,
Thúy hỏi:
- Huống chi sao? Em không nói tiếp?
- Em không nói nữa.
Và Tuyết đứng lên nói:
- Chị bảo sẽ cho em xem cái nhà bếp của chị vậy mà mãi nói chuyện chị quên mất rồi.
Thúy liền đưa Tuyết xuống bếp. Tuyết thấy căn nhà bếp sạch sẽ đầy đủ tiện nghi thì nói:
- Khi nào em có gia đình em cũng sẽ sắm đầy đủ dụng cụ làm bếp như chị. Nhưng em không thể là người nội trợ giỏi được. Em không thích làm những việc tỉ mỉ chị ạ.
Câu chuyện đến đây thì Hữu trở lại. Tuyết liền xin phép Thúy để về, Tuyết nói:
- Thỉnh thoảng chị cho phép em đến thăm chị nhé.
Thúy nói:
- Hai anh em cứ đến chơi. Hôm nào cậu Hữu đi ngoại quốc nhớ cho chị hay với nhé.
- Chị định cho em ăn bánh nữa chứ gì?
- Phải đãi cậu một chầu chớ... Anh Tấn dặn tôi như vậy.
Khi hai anh em về đến nhà. Tuyết có vẻ không vui thì Hữu hỏi:
- Tại sao em lại hờn thế kia?
Tuyết trách anh:
- Tại sao anh lại dấu em vì chuyện gia đình anh
Tấn?
- Anh đâu có biết gì về anh Tấn mà dấu diếm.
- Em muốn nói về chị Thúy và anh Tấn. Họ rất nghèo nàn và chị Thúy đã có một đời chồng, có thì rồi mới gặp anh Tấn.
- Đàn bà, con gái thật nhiều chuyện. Đàn ông con trai thì có ai lấy chuyện ấy làm điều, khi anh quen với Sơn, thấy tánh lành ngay thẳng của anh, anh đem lòng quí mến, chớ cũng không cần biết anh Sơn giàu hay nghèo. Đến khi anh hỏi địa chỉ của ảnh để đến nhà thăm thì anh ấy bảo ít khi có ở nhà bận đi bán báo...
- Anh không tin phải không?
- Tin chớ, ở các nước như Âu Mỹ nhiều học sinh sinh viên con nhà giàu có, vậy mà khi rãnh vẫn đi làm để kiếm thêm tiền thì sao? Tổng thống Johnson của nước Mỹ khi còn đi học cũng đi lau xe để lấy tiền thì sao?
Rồi bặt đi một lúc, anh không thấy Sơn đến trường, anh nhớ Sơn mà không biết tìm Sơn ở đâu... Một tháng sau anh nhận được thư của Sơn, lúc ấy anh mới hay Sơn bị tai nạn xe cộ. Anh đến tìm Sơn thì thấy Sơn ở một ngôi nhà sang trọng...
- Về việc nầy chị Thúy đã kể cho em nghe rồi...
- Còn chuyện anh Tấn và chị Thúy thì anh không tò mò, anh nghĩ rằng hỏi làm người ta ngượng thì sao?
- Anh Hữu à, chị Thúy có chồng, chồng chết lúc chị đang mang thai, vậy mà anh Tấn vẫn cưới và yêu thương đứa bé..
- Chuyện ấy đâu có gì lạ...
- Như thế bé Lộc lại giống anh Tấn.
- Bé Lộc còn nhỏ quá, làm sao biết được nó giống ai? Mà cũng có thể giống anh Tấn lắm chớ.
- Tại sao không phải là con anh Tấn mà giống anh Tấn?
- Vì khi chị Thúy mang thai, chị ấy thường nghĩ đến anh Tấn, anh Tấn là người ân của chị và anh Sơn. Em không thấy những bà vợ có thai thường treo ảnh Đức mẹ hay những ảnh các vĩ nhân trên thế giới để khi sanh con mình cũng đẹp và có chí khí như các bậc ấy hay sao...
Tuyết nói:
- Vậy hả anh? Hèn gì em thấy các bà có thai thường ngắm mấy tấm hình các đứa bé quảng cáo các loại sữa.
- Chị Thúy nói với anh, chị rất phục anh Tấn ở đức độ và lòng quảng đại. Khi chị được anh Tấn mời về ở với tư cách người em gái chị định từ chối. Sợ người ta dị nghị nhưng sau đó thấy anh Tấn chân thành, yêu thương chị thì nghĩ có lẽ cuộc đời chị sắp đi vào khúc quanh định mệnh, chị cứ cãi số trời cũng không được nên chị nhận lời.
Tuyết thở dài:
- Em không biết đời em có được may mắn như thế không?
- Em muốn nói gì? Về chuyện em và Sơn phải không.
- Em rất mến phục Sơn, nhưng lúc này khi nghe chị Thúy kể về gia đình của chị, em cảm thấy làm sao ấy.
- Làm sao ấy là nghĩa gì? Em khinh Sơn? Hay là em chê Sơn nghèo?
- Sự giàu sang của Sơn đang hưởng không phải của Sơn, nó là của anh Tấn. Nếu một mai đây anh Tấn không còn yêu chị Thúy nữa, chị em Sơn sẽ ra khỏi nhà anhTấn với hai bàn tay trắng lúc ấy Sơn đâu có gì.
Hữu nghe em nói như vậy, không bằng lòng:
- Tại sao Sơn không có gì...? Sơn bây giờ là một sinh viên khoa học. Sơn đang lo xây dựng tương lai sự nghiệp mà không cần đến sự giúp đỡ của Anh Tấn. Anh Tấn tốt như vậy mà Sơn đâu có ỷ lại vào anh Tấn. Sơn học giỏi xin học bỗng, đi du học. Qua Úc, Sơn sẽ đi làm thêm, bên ấy các sinh viên có chí một chút đều có thể làm thêm kiếm tiền khá lắm vì bên ấy đất rộng, người thừa đang ở thời kỳ mở mang, người tứ xứ đến dễ sống lắm. Ba năm nữa. Sơn sẽ là một kỹ sư hay một cử nhân khoa học, về đây Sơn có thể làm cho các xí nghiệp tư, hay các công xưởng, như vậy Sơn đâu có thua ai. Em chê Sơn nghèo à? Lại cái lối của cô Tư ngày trước... Như vậy bảo sao tình duyên không trắc trở. Hể đã yêu thương ai rồi đừng có tính toán hơn thiệt cái kiều ấy.
Nghe anh nói Tuyết làm thinh, nhưng sau đó dường như đã nghĩ ra liền nói:
- Nhưng liệu anh Tấn có yêu thương chị Thúy mãi mãi không?
- Chuyện ấy thì ai biết được. Nhưng có điều có được một người vợ đầy đủ bổn phận như chị Thúy thì đâu dễ kiếm ở cái đời này. Huống chi đã có một mặt con, chị Thúy vẫn còn trẻ và đẹp như một thiếu nữ. Chị chẳng những đẹp mà lại có duyên và tướng mạo của chị rất đài các, có ai biết chị xuất thân ở một gia đình nghèo nàn đâu.
- Chị Thúy nói rằng gia đình chị cũng nề nếp nho phong lắm, cha chị làm công chức, khá giả nhưng rồi bị tai nạn lưu thông và nhà cửa sa sút... Mẹ chị phải đi làm lo cho cha chị, đến khi cha chị chết thi gia đình khánh kiệt...
- Có lẽ như vậy... Nhưng tại sao em mới quen với chị Thúy em đã hỏi chị chi kỷ vậy.. Em không sợ chị Thúy cho là em tò mò sao?
Tuyết nói:
- Chị Thúy tâm sự với em đấy chứ. Em đâu dám hỗn. Có lẻ chị Thúy đã hiểu được phần nào cảm tình của em đối với anh chị Thúy sợ em hiểu lầm nên đã nói hết cho em rỏ để sau này em khỏi ăn năn.
- Chị Thúy khôn ngoan và hiểu tâm lý các cô thiếu nữ thời đại nầy lắm. Cô nào cũng ham ăn sang mặc sướng, chỉ thích có chồng giàu sang địa vị chớ ít có ai chịu vất vả vì chồng con. Lại nữa chị Thúy đã từng yêu thương, có nhiều kinh nghiệm về đời sống, chị ấy không tin cảm tình của em đối với Sơn là sâu đậm, là chân thành, và đây chưa phải là tình yêu! Em có thể thay đổi ý kiến. Em đừng đổ thừa các cô không gặp được duyên may phận đẹp là tại mồ mã bên nội và giờ đây em cũng không tránh khỏi cái thông lệ ấy... Hạnh phúc của mình một phần lớn phải do mình định đoạt lấy. Nếu em thật sự yêu thương thì đừng nghĩ lẫn quẫn, đừng tính toán thiệt hơn. Tình yêu không phải là vật đặt lên cán cân được. Nhiều khi nó là sự hy sinh của người này và người kia thì thụ hưởng không trả lại mảy may nào. Trong vấn đề tình cảm nếu cũng đem cân bán thì còn gì là cao quí và đẹp đẽ nữa, như vậy thì ai gọi nó là ái tình, phải gọi nó là một thứ thịt cá hàng vải. Anh biết em lầm tưởng Sơn giàu có. Không cần gì giàu, một khi Sơn học hành thành tài rồi thì Sơn cũng có thể cưới vợ giàu và chán vạn người chịu gả con cho Sơn.
Tuyết nghe anh nói thở dài và cúi đầu suy nghĩ.
Mỗi tuần Thúy đều nhận được thư của Sơn. Sơn đã tìm được chỗ ăn ở và đã bắt đầu đi học. Sơn cũng đã tìm được một chân thư ký trong một hãng buôn, chỉ làm một buổi … Sơn có gặp mấy người bạn trước kia học chung ở trường tư thục, Sơn có hỏi thăm Tuyết và Hữu.
Khi nhận được thư Thúy cho hay Tuyết có đến chơi và hỏi thăm địa chỉ và Thúy cũng có kể hết đầu đuôi cho Tuyết nghe về gia cảnh thì Sơn viết trả lời cho chị:
« Chị làm vậy rất phải. Em biết Tuyết không yêu g em đâu. Tuyết yêu cái bề ngoài mà hiện nay chị em ta đang sống nhờ. Tuyết tưởng đâu chị em mình giàu có. Dù ngày sau em có là kỹ sư, bác sĩ chăng nữa nhưng nếu Tuyết biết chị em ta nghèo, nhà cửa tiền bạc, xe hơi đều là của anh Tấn thì thế nào Tuyết cũng do dự cả chị ạ …
Qua bên này, em gặp được một người bạn gái tốt lắm. Cô Ngọc Hoa học về kỹ sư hóa học. Nhà cô nghèo đông em, cô được học bổng ba năm và đã qua trước em ba tháng. Hiện cô vừa đi học vừa đi làm ở một hãnh buôn người Anh. Cô rất giỏi ngoại ngữ, nên ban đêm còn đi dạy thêm cho mấy phụ nữ bản xứ. Cô Hoa trông không đẹp nhưng rất hiền lành phúc hậu. Chính cô ấy đã giúp em tìm được chỗ trọ rất tốt.
Bà chủ nhà nhờ em dạy đứa con trai của bà, cậu ta học lớp 6, em dạy thêm toán và Anh ngữ, nên bà không lấy tiền trọ và tiền cơm.
Hiện giờ em và Ngọc Hoa chỉ là hai người bạn, chị đừng rầy em sao mới qua bên ấy đã tính chuyện yêu đương và đã dẳm trên con đường yêu đường thì làm sao học hành được nữa.
Chị Thúy à! Em chưa yêu Ngọc Hoa đâu. Tụi em còn những ba năm để tìm hiểu nhau chị ạ. Nếu Tuyết có đến thăm chị và hỏi về em thì chị cứ nói rằng hiện giờ em đang quen với cô Ngọc Hoa chị chỉ cần nói như vậy là Tuyết không đến thăm chị nữa và cũng không còn muốn viết thư cho em nữa.
Em sở dĩ thân với Hữu là vì Hữu có một tâm hồn cao thượng, sanh trưởng trong chốn giàu sang nhưng lại không kiêu căng phách lối. Nhưng thật ra Hữu không thể là người bạn tri kỹ của em được. Hữu không thể hiểu em.
Vì nhận được bức thư ấy của Sơn nên ba tuần sau khi Hữu sắp lên đường đi du học, đến thăm Thúy, Thúy liền nói cho Hữu nghe về cô Ngọc Hoa bạn gái của Sơn Hôm ấy Tuyết không đến vì bận thi. Vừa nghe Thúy nói, Hữu liền kêu lên:
- Tưởng ai chớ Ngọc Hoa thì em biết rõ lắm. Ngọc Hoa là con một nữ giáo viên dạy ở trường tiểu học Cầu Kho, mẹ nàng bị cha bỏ rơi đi lấy vợ bé, bà ở vậy nuôi năm người con mà Ngọc Hoa là con lớn. Ngọc Hoa không đẹp nhưng lại hiền lành và thường thích giúp đở bạn bè, nàng là một hướng đạo sinh.
Thúy nói:
- Vậy ra em cũng biết cô Ngọc hoa nữa à?
- Chúng em quen nhau khi còn nhỏ ở trường Tiểu học Cầu Kho. Nhưng khi lên đến Trung học thì mỗi đứa đi một trường, em vào Trường Trung Học Trương Vĩnh Ký còn Ngọc Hoa thì Học ở Gia Long. Sau này thỉnh thoảng trong những lần sinh hoạt chung của liên trường em cũng có lần gặp lại Ngọc Hoa và cũng có hỏi thăm Ngọc Hoa về chuyên học hành, Ngọc Hoa có kể cho em nghe về chuyện gia đình... Chỉ vậy thôi... Nhưng em biếr Ngọc Hoa và anh Sơn sẽ mến nhau vì đây là trai tài gái sắc gặp nhau ở xứ lạ quê người, Ngọc Hoa thiếu tình thương của từ thuở nhỏ, anh Sơn cũng vậy. Huống chi Ngọc Hoa cũng như anh Sơn đều xuất thân ở gia đình nghèo mà cùng cảnh ngộ dễ hiểu nhau...
Nói đến đây Hữu làm thinh. Thúy liền hỏi:
- Chắc Ngọc Hoa cũng không đến nỗi xấu lắm phải không em?
Hữu nói:
- Ngọc Hoa đẹp lắm chớ chị. Ba năm sau này Ngọc Hoa đẹp lắm, nhiều người mê cô ta, nhưng Ngọc Hoa chỉ để tâm vào sự học, không thích giao du thân mật với bạn trai. Nhờ vậy mà nàng học được.
Hôm ấy Hữu không được vui, chuyện trò với Thúy giây lát rồi ra về, cho đến khi Hữu đi ngoại quốc Thúy cũng không gặp lại Hữu.
Thúy nghĩ:
- Chắc Tuyết không còn đến đây nữa và Hữu cũng vậy... Sơn hiểu tâm lý hai anh em Tuyết và đoán không sai.
Sau đó vài tháng Tuyết lại đến thăm Thúy.
Tuyết nói:
- Nhân đi ngang qua đây, nhớ chị, em ghé lại thăm chị. Thế nào chị vẫn hạnh phúc đấy chứ! Cháu Lộc đã biết đi chưa chị?
Thúy nói:
- Lâu quá không thấy em đến, chị tưởng em quên chị rồi chớ. Cậu Hữu hứa sẽ đến dùng cơm với anh chị rồi cũng không đến làm anh Tấn trách chị vụng về, không biết cách mời để khiến cậu Hữu giận mà không đến.. Dạo này chị vẫn thường, cháu Lộc đã đứng chựng rồi.
Tuyết nói:
- Anh Hữu được giấy tờ đi gấp, không kịp đi chào bạn bè, lại nữa trước khi đi, không hiểu anh ấy có chuyện gì mà không được vui chị ạ. Em thấy anh ấy suốt ngày đăm chiêu. Em hỏi thì anh ấy không nói còn rầy em, em biết gì mà hỏi.
Thúy hỏi:
- Vậy à? Hay là Hữu sắp đi xa, nghĩ đến chuyện phải xa cha mẹ, em út nên Hữu buồn, chắc như vậy chứ gì. Từ hồi nào đến giờ Hữu chưa xa người thân.
- Lúc đầu em cũng nghĩ như chị. nhưng sau đó em nghiệm ra không phải chị ạ. Dường như anh Hữu có yêu một cô nào mà bây giờ cô ấy lại yêu người khác, hay quen thân với người khác.
- Vậy em có biết trước đây Hữu quen thân với cô nào không?
Tuyết ngẫm nghĩ một chút đoạn nói:
- Em không thấy đưa cô bạn gái nào về nhà cả. Nhưng em biết chắc anh ấy có cảm tình riêng với một người con gái …Cô nầy là bạn học khi còn ở bậc Tiểu học. Vì cô này có cái mặc cảm nghèo nên anh Hữu mời về nhà cô không về. Bây giờ cô ấy cũng đã đi du học rồi.
- Em có biết cô ấy tên gì không?
- Anh Hữu của em kín đáo lắm. Đâu có chịu nói tên. Nhung em biết cô này là con một nữ giáo viên...
Thúy kêu lên:
- À, chị hiểu rồi...
- Chị hiểu cái gì? Tại sao chị hiểu được.
Thúy nói ;
- Chị cũng đoán như em …
Tuyết nhìn Thúy thật lâu, đoạn hỏi:
- Có phải anh Sơn qua bên Úc có quen cô nữ sinh viên người Việt không?
- Sơn nói với em hay Hữu đã kể lại?
- Anh Hữu kể lại. Người bạn gái này đã giúp anh Sơn tìm chỗ ở, chỗ làm thêm.
Thúy nói:
- Khi sống xa nhà, các nam nữ du học sinh thường giúp nhau như vậy. Có gì mà em phải thắc mắc?
Tuyết nói:
- Em khôpg có gì thắc mắc, nhưng chị biết không đường như anh Hữu lại không thích, anh bực tức về chuyện này.
Thúy cười:
- Như vậy lại càng khó tin. Lẽ ra rhì em không bằng lòng mới phải.
Nói xong,Thúy biết mình đã nói lỡ lời liền nói tiếp.
- Vì chị thấy em thường lo cho Sơn...
Tuyết nói:
- Chị hiểu lầm em rồi. Lúc nào em cũng xem anh Sơn như anh của em, như anh Hữu chẳng hạn, chỉ vậy thôi. Chị có nghe anh Sơn nói gi về cô bạn gái ấy không?
- Có chứ, hôm trước khi cậu Hữu đến đây, chị có kể cho cậu ấy nghe về cô bạn gái của Sơn, cô ấy tên là Ngọc Hoa, con của một nữ giáo viên dạy ở Cầu Kho.
- Vậy thì phải rồi.
- Cái gì mà phải rồi?
- Thật là một chuyện bất ngờ.
- Chuyện gì bất ngờ...
- Chuyện của anh Sơn...
Rồi Tuyết nghĩ:
- Anh Sơn đã làm cho ta và anh Hữu cùng khổ vi chuyện quen biết với Ngọc Hoa, Ngọc Hoa thật đáng ghét. Ta phải phá đám vụ nầy mới được.
Thúy đi lấy trái cây mời Tuyết và hỏi:
- Em nghĩ ngợi gì vậy?
Tuyết chối ngay:
- Em đâu có nghĩ gì... nghe tên Ngọc Hoa em nhớ ra như đã nghe anh Hữu nhắc đến vài lần.
- Vậy là cậu Hữu có biết cô Ngọc Hoa khi cô ấy còn ở bên này. Nhưng Sơn có nói lại với chị hai người chỉ xem nhau như bạn.
- Rồi họ thân nhau mấy hồi.
- Nếu thân nhau được thì càng hay, nghe nói cô Ngọc Hoa có chí lắm vì là con nhà nghèo, đông em..
Tuyết nói:
- Cùng cảnh ngộ, dễ hiểu nhau phải không chị?
Thúy hỏi lại:
- Cùng nghèo nàn phải không em? Nghèo thì có gì đáng xấu hổ đâu. Chị biết lắm và Sơn cũng thường nói với chị, người giàu thường hay khinh rẽ kẻ nghèo. Nhất là các cô con gái con nhà giàu, các cô ấy sợ có chồng nghèo lắm. Đàn ông thì có hạng này hạng khác. Có kẻ thích đào mỏ, cưới vợ giàu để dễ làm việc, nhưng cũng có kẻ chỉ lựa vợ nết na, hiền từ mà thôi.
Tuyết cúi đầu làm thinh, thì Thúy nói:
- Cái giàu sang ai cũng thích, nhưng thật ra chịu khó học hành thì rồi cũng có thể tạo được cái ấy không khó gì …mấy ai giàu ba họ, lại cũng không mấy ai khó ba đời… chị không biết xem tướng, nhưng chị thấy em sẽ có chồng giàu. Em không thích lấy chồng nghèo. Em sẽ toại nguyện vì em có đủ phương tiện để hưởng hạnh phúc trong sang giàu.
Tuyết thở ra và nghĩ:
- Sơn là người phá hạnh phúc của anh Hữu và cũng chính Sơn cũng đã làm cho ta khổ. Gặp được Ngọc Hoa rồi, Sơn đâu còn nghĩ đến ta nữa.
Tuyết ăn mấy trái nho tươi mà thấy đắng miệng … Vì vậy Tuyết đã ra về mặc cho Thúy giữ lại và nói:
- Em ở lại chờ bé Lộc thức dậy, chị ẳm nó ra chào em.
Tuyết nói:
- Xin để khi khác chị ạ.
Khi Tuyết đi về rồi. Thúy nghĩ:
- Rồi đây Tuyết sẽ không đến nữa … Tuyết thất vọng khi nghe Sn quen với Ngọc Hoa … Cũng như Hữu buồn phiền khi biết Ngọc Hoa đã quen với Sơn … Hai an hem nhà họ đã khổ vì Sơn. Như vậy không biết có hậu quả gì không tốt cho Sơn không?
Nhưng rồi Thúy lại nghĩ:
- Hơi đâu mà lo. Qua bên Pháp Hữu sẽ có bạn gái khác. Và Tuyết, rồi đây sẽ có người yêu. Người ta giàu, việc gì phải yêu một cậu sinh viên nghèo.
Từ hôm ấy, Tuyết không đến thăm Thúy nữa, và Thúy nghĩ:
- Chắc Tuyết cũng không còn viết thư cho Sơn.
Nhưng mấy tháng sau, Sơn viết thư cho chị và hỏi:
- « Tại sao Tuyết biết ược chuyện em quen Ngọc Hoa hả chị? Có phải chị nói với Hữu hay Tuyết phải không? Có phải chị muốn Tuyết nuôi hy vọng chớ gì. Nhưng chị biết không, Tuyết vừa viết thư cho em và xin địa chỉ của Ngọc Hoa, Tuyết nói rằng Ngọc Hoa trước kia còn ở SaiGon là bạn thân của Hữu. Vì vậy Tuyết khuyên em phải cẩn thận trong sự giao thiệp với Ngọc Hoa, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra giữa bạn bè …
Chị Thúy à, đọc thư của Tuyết em thật không khỏi buồn cười, em thấy Tuyết thật trẻ con.
Em có hỏi Ngọc Hoa có quen với Hữu không thì chị biết Ngọc Hoa trả lời sao không? Ngọc Hoa bảo rằng không quen với Hữu nhưng Hữu đã theo tán tỉnh Ngọc Hoa rất lâu mà không được nàng để ý đến. Ngọc Hoa biết Hữu là con của một bác sĩ giàu có, tâm địa không đến nỗi xấu xa nhưng gia đình của Hữu phách lối lắm, khinh khi người nghèo.
Ngọc Hoa còn nói thêm là nàng hiểu rõ Tuyết, em của Hữu, cô nầy ích kỹ, hèn thấp và khinh người nghèo khổ hơn mình...
Ngọc Hoa nói sẽ viết thư chọc tức Tuyết nếu Tuyết ghen tương nhảm nhí, nhưng em đã can Ngọc Hoa đừng làm thế.
Nếu bận sau Tuyết có đến thăm chị thì chị đừng nói về em và Ngọc Hoa nữa... Như vậy hay hơn chị ạ...
Thú thật với chị, em cảm thấy mến Ngọc Hoa nhiều lắm. Nàng thật là người bạn tốt, người em gái ngoan ngoãn; người nữ sinh viên chuyên cần và thích giúp đở cho mọi người. Nàng may thêu rất khéo, nấu nướng cũng thật tài tình...Nếu em cưới được một người vợ như vậy thì cuộc đời của em thật vô cùng hạnh phúc. Chị đã tập em quen với những bữa ăn ngon lành, với sự săn sóc chu đáo, với tình thương bao la của chị, chị đã cho em thấy đời em cần một bàn tay khéo léo và một con tim giàu lòng nhân ái. Vì vậy, qua đây thiếu chị, em cảm thấy thiếu thốn và buồn bã vô cùng nếu không có Ngọc Hoa. Ngọc Hoa đã thay chị khi em ở đất khách quê người, vì lẽ ấy em làm sao không mến thương Ngọc Hoa được chị hả? Huống chi Ngọc Hoa có nhiều đức tánh giống chị lắm. Nếu tình bạn của chúng em có đổi thành tình yêu thì chị có cho phép em được chọn người con gái này làm người bạn đời của em không chị?
Em nói là nói vậy, chớ hiện giờ em phải gát qua một bên tình yêu đang chớm nở ấy, để lo học hành cho xong đã. Như vậy em mới không phục tấm lòng cao cả, đầy hy sinh của chị. »
Em cầu mong chị và anh Tấn luôn luôn tìm thấy hạnh phúc.
Thúy thờ dài
- Như vậy là Sơn đã yêu Ngọc Hoa rồi... Hai tâm hồn cùng một cảnh ngộ lại sống xa nhà và thiếu tình thương... Liệu Sơn có thể kiềm chế được con tim để lo việc học hành không?
Thúy lo nhiều về mối tình của Sơn và Ngọc Hoa. Sau bức thư này, Sơn thường gởi ảnh chụp chung với Ngọc Hoa cho Thúy xem. Thúy nhìn những bức ảnhchụp chung những lúc đi dạo xem phong cảnh trong những ngày chúa nhật hay ngày lễ. Thúy nghĩ:
- Mỗi ngày họ mỗi thân nhau hơn.
Tuy vậy mỗi năm Sơn vẫn thi đậu và Ngọc Hoa cũng vậy. Và Thúy thì vẫn sống những ngày yên vui bên Tấn và bé Lộc.
Hai năm đã trôi qua từ khi Sơn đi du học, công việc làm ăn của Tấn mỗi ngày vẫn mãi phát đạt. Tấn đã tậu một ngôi biệt thự, dọn về đấy, bán căn phố liền mà trước kia Sơn đã tính ở với Tấn và Thúy. Mấy lúc sao nầy, Tấn thường đưa Thúy đi chơi, hay đi thăm các bạn bè, số bạn của Tấn mỗi ngày mỗi đông hơn và người nào cũng khen Thúy là vợ hiền và Tấn thật có phúc.
Bé Lộc đã biết đi biết chạy lại nói đủ cả, ngoan ngoãn dễ thương lắm. Tấn mỗi khi đi làm về, thường ẵm bồng bé Lộc đùa giỡn với nó thật lâu. Thỉnh thoảng Tấn có hỏi Thúy:
- Đến bao giờ thì em cho anh một đứa nữa?
- Em cũng mong cho anh thêm vài đứa con gái…
- Nhưng sau chưa có tin vui, hai ba lần em đã báo động làm anh mừng hụt...
Tấn hỏi:
- Em cần đi bác sĩ không?
- Em khỏe mạnh thế này. Có lẽ tại chưa đến ngày giờ chớ gì... Nhưng bé Lộc cũng dễ thương chớ anh?
- Anh cũng công nhận bé Lộc dễ thương lắm. Có nó anh cũng mãn nguyện lắm rồi...
Thúy nghĩ:
- Nhưng bé Lộc không phải là con của Tấn. Cái tâm lý loài người như thế đó.Tấn muốn có một đứa con của Tấn.
Những lúc Thúy nhìn Tấn nựng nịu bé Lộc, Thúy thật không khỏi mừng thầm là Tấn yêu thương bé Lộc thật sự và vô bờ bến. Tấn mua cho bé Lộc thật nhiều đồ chơi và không biết bao nhiêu áo quần. Chiếc xe đẩy bé Lộc đi chơi cũng đắt tiền, con gấu bằng nhung cũng đã trị giá năm sáu nghìn đồng.
Và những lần ngồi nhìn Tấn đùa với bé Lộc và bé Lộc thỏ thẻ với Tấn, Thúy không khỏi cảm động và van vái Trời Phật cho bé Lộc mãi mãi sống trong tình thương yêu của người cha như Tấn.
- Bé Lộc của cha đâu rồi?
Về tới nhà là Tấn hỏi như vậy và bé Lộc nghe tiếng xe về, đã chạy ra. Nhào đại vào mình Tấn reo ầm lên:
- Cha đã về! Cha đã về!
Bé Lộc hôn lên mặt Tấn và Tấn cũng tới tấp đặt những cái hôn thật nồng nàn lên mái tóc mềm dịu của nó..
- Bé Lộc có thương cha không?
- Có ạ.
- Thương cha để đâu?
- Để trên đầu..,
Vừa nói bé Lộc vừa lấy tay đập nhẹ lên đầu,
Tấn lại hỏi:
- Bé Lộc có thương mẹ không?
- Có ạ.
- Thương mẹ để đâu?
- Để trên đầu.
- Thế thương cha nhiều hay thương mẹ nhiều?
- Thương cha nhiều, thương mẹ nhiều hết.
Và bé Lộc nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ cười lớn hai tay vỗ vào nhau ra vẽ thích thú lắm.
Nhưng có hôm Tấn hỏi bé Lộc:
- Mẹ của bé Lộc đâu?
Bé Lộc chỉ tay về phía Thúy:
- Mẹ kìa...
- Còn cha bé Lộc đâu?
Bé Lộc chỉ Tấn và nói:
- Cha đây.
Rồi bé Lộc ôm lấy Tấn hỏi:
- Cha có thương bé Lộc không?
- Thương nhiều lắm.
Bé Lộc chạy lại ôm Thúy và hỏi:
- Mẹ có thương bé Lộc không?
- Thương nhiều lắm.
Bé Lộc cười và hỏi lại:
- Nhiều bằng chừng nào?
Thúy nói:
- Bằng cái nhà.
Bé Lộc nói:
- Bằng ông trời chớ...
Tấn và Thúy nhìn nhau cười thích thú... bé Lộc được sống trong tình yêu thương của Tấn và mẹ đâu có biết quanh cuộc đời của nó có những bí ẫn đau thương
---&&&
Bẳng đi một năm, Thúy không thấy Ngọc đến. Thúy tưởng Ngọc giận Thúy vì mỗi lần Ngọc đến thăm, Ngọc thường nhắc đến ông Châm, điều này Thúy không muốn nghe.
- Chị Ngọc, tôi van chị, chị đừng nhắc đến người đàn ông ấy.
Ngọc nói:
- Chị muốn quên họ phải không?
- Tôi cũng không còn nghĩ là có họ trên cõi đòi này.
- Nhưng sự thật thì chị có muốn cũng không được vì bé Lộc giống ông Châm như đúc...
Thúy nói:
- Vậy mà ai cũng nói nó giống anh Tấn.
Ngọc nói:
- Lạ thật đấy chị... Tôi cũng thấy nó giống anh Tấn.
- Tại sao vậy chị! Hay Tấn và ông Châm có họ hàng với nhau...
Thúy nhìn Ngọc và hỏi:
- Tại sao có họ hàng, làm sao có họ hàng được? Chị nói cái gì lạ vậy?
Ngọc nói:
- Tôi nghi quá chị ạ.
Thúy trách khéo:
- Mỗi lần chị đến là chị gợi cho tôi nhớ đến bao nhiêu chuyện buồn phiền, rồi chị còn gieo cho tôi những chuyện lo nghĩ không đâu nữa...
Ngọc nói:
- Vậy thì tôi không đến nữa.
Và cả năm qua Ngọc không đến; thế mà bây giờ Ngọc lại xuất hiện. Ngọc có thai, Ngọc muốn đem cái tin mừng ấy khoe với Thúy. Chỉ có Thúy là người thân của Ngọc.
Thúy chạy ra đón Ngọc và nói:
- Lâu quá không thấy chị đến chơi. Chị có thấy thằng Lộc biết đi, biết chạy rồi không?
Rồi Thúy gọi lớn:
- Lộc ơi! Ra chào dì Ngọc con.
Lộc chạy ra, nhưng khi thấy người lạ, nó ôm lấy Thúy và nhìn xéo về phía Ngọc, Ngọc nói:
- Cháu của dì chóng lớn quá. Lộc lại chào dì đi.
- Thúy nói:
- Con lại ạ dì đi. Mau mẹ thương.
Lộc đi lại bên Ngọc khoanh hai tay cúi đầu và nói:
195
— Ạ.. dì Ngọc.
Ngọc khen:
- Giỏi lắm!
Và Ngọc ôm lấy bé Lộc hôn lên đầu rồi nói với Thúy:
- Ngọc cũng có thai được bốn tháng rồi.
Thúy mừng rở nói:
- Vậy chắc anh nhà mừng lắm hở chị?
Ngọc nói:
- Anh ấy mừng lắm và bảo Ngọc đến báo tin mừng nầy cho Thúy biết. Bây giờ thì Thúy hết giận Ngọc rồi phải không.
Thúy nói:
- Thúy đâu có giận chị. Thúy chỉ xin chị có một điều. Chị tưởng Thúy giận chị không đến nữa còn Thúy thì Thúy lại nghĩ là chị giận Thúy. Thúy buồn và nhớ chị quá.
Ngọc cười:
- Thôi đừng nói dối. Người ta sống trong hạnh phúc người ta đâu có cần nghĩ đến ai đâu. Chà, dạo này về nhà mới… thích quá.
Thúy nói:
- Ừ, mà làm sao chị biết tôi dọn về đây.
- Mới gặp anh Tấn cách nay một tuần.
- Anh Tấn có hỏi chị tại sao không đến không?
- Có.
- Và chị trả lời như thế nào?
- Tôi nói dối là phải về quê tới anh nhà tôi.
Thúy nói;
- Cả năm nay Thúy phải khổ vì anh Tấn về cái vụ này.
- Cái vụ gì?
- Thì cái vụ chị không đến chơi, chớ còn cái vụ gì nữa. Anh Tấn hỏi tại sao chị không đến hay là chị giận. Rồi anh ấy cứ phân vân hay là tại anh ấy có làm gì cho chị phiền giận. Anh cứ hỏi tôi: Em đối xử với chị Ngọc có gì không phải không?
Ngọc cười:
- Anh Tấn thật là người tốt, Ngọc đâu có ngờ anh ấy lại để thì giờ nghĩ đến chuyện ấy.
Thúy nói:
- Anh Tấn còn hỏi: Hay là anh đã nói gì, hay đối xử lạnh nhạt thế nào nên chị giận. Khi người ta đang sống trong hạnh phúc thì dễ ích kỷ và dễ quên ơn bạn bè lắm. Tôi nói cho anh biết tôi không đến nỗi vụng về như vậy; nhưng anh lại không tin. Bây giờ chị đã đến, tôi hết lo nghĩ nữa rồi.
Chị nói với anh Tấn chị về quê, vậy mà anh ấy đâu có nói cho tôi biết là đã gặp chị.
Thúy cắn môi và nghĩ:
- Lạ nầy, anh Tấn ít khi dấu một chuyện gì …ở sở về anh hay kể tất cả công việc của anh làm trong ngày, anh đã gặp ai bàn tính việc gì. Thế tại sao gặp chị Ngọc, anh lại không nói cho mình biết.
Ngọc nhìn Thúy và hỏi;
- Thúy nghĩ ngợi gì vậy!
Thúy nói:
- Tôi đang phân vân là tại sao anh Tấn gặp chị cách đây một tuần mà lại không nói cho tôi biết.
Ngọc cười và nói:
- Vậy mà cũng nghĩ ngợi. Tôi căn dặn anh ấy đừng nói, để tôi đến thình lình cho Thúy mừng, dành cho Thúy sự ngạc nhiên thích thú vậy.
Thúy cười và nói:
- Thì ra vậy... chị có thai nhưng, sao trông chị khoẻ mạnh quá?
- Trời nuôi mà... Lại thêm nhờ vui mừng quá mà quên bệnh.
- Chị ăn uống vẫn thường chứ
- Ăn dữ lắm, Sáng ăn hai tô phở một lần đấy. Cháu Lộc đã lớn, sao Thúy chưa sanh đứa khác cho anh Tấn vui. Bộ chị cứ bắt anh ấy thương con người ta sao?
Thúy cau mày:
- Nhưng chưa sanh được biết sao. Thúy cũng muốn lắm chứ. Mấy lúc này anh ấy cũng thường nhắc đến cái chuyện ấy.
- Thương bé Lộc thì thương, nhưng tâm lý con người ai không muốn có riêng của cải, con cái. Có một đứa con của chúng mình bao giờ cũng vui hơn … chớ thương con thiên hạ hoài làm sao khỏi buồn …
Thúy đang vui bỗng sa sầm mặt lại thì Ngọc nói:
- Thúy có thường đi chơi với Tấn không?
- Đi chơi thường lắm.
- Vậy có khi năo gặp cái lão Châm không?
Thúy nói:
- Không, chị nói ông ấy đi ngoại quốc rồi mà.
Ngọc nói:
- Ừ, thì cái dạo mình thôi không làm nữa thì nghe đâu ông ấy đi Nam Dương hay Tân Tây Lan gì đó, công việc ở hãng đã có bà Châm... Rồi sau đó bà Châm cũng đi theo qua bên ấy. Họ đi lập nghiệp.
Thúy nói:
- Vậy thì may cho Thúy quá. Thúy chỉ sợ gặp lại cái lão ấy thì nguy.
Ngọc nói:
- Làm sao biết được. Quả đất tròn mà.
Thúy nói:
- Chị đừng làm tôi lo...
Ngọc nói:
- Tôi đến đấy có hai việc để nói với chị. Không phải tôi muốn bắt chị phải nghĩ đến cái dĩ vãng. Chị phải nhìn ngay vào sự thật...
- Hai việc gì vậy chị?
- Việc thứ nhứt là báo tin cho chị biết tôi đã có thai.
- Còn việc thứ hai.
- Tôi nói để chị đề phòng là tôi vừa gặp óng Chàm.
- Gặp ông Châm?
Thúy hỏi mà mặt mày hơi xanh vì xúc động. Ngọc nói:
- Ông Châm vừa ở Tân Tây Lan về. Qua bên ấy lập nghiệp, cả hai ông bà giàu lắm nhưng chị biết không. Bà Châm vẫn không có con trai. Bà hết sanh đẻ gì rồi …
- Chị Ngọc tại sao chị biết rõ quá vậy?
- Để tôi nói hết cho chị nghe. Tôi gặp ông Châm tại đường Lê Lợi. Thấy tôi ông ấy mừng lắm và hỏi thăm chị. Tôi nói tôi không hề gặp chị, không biết chị dạo này ở đâu... Thế mà ông Châm không tin...
Thúy để tay lên ngực và hỏi;
- Rồi sao nữa hở chị?
Ngọc nói:
- Lão Châm nói rằng lão đã nhờ người tìm chị, lão có nghe người ta nói chị lấy chồng rồi nên lão thất vọng lắm. Lão nghi chị có thai và trốn lão, không cho lão gặp. Lão đã đi tìm chị thì chị nên tránh đi là hơn.
Thúy nói:
- Cảm ơn chị đã cho tôi biết cái tin này. Vậy thì tôi phải kiếm cớ để đừng đi đâu hết mà anh Tấn khỏi nghi ngờ.
Ngọc nhìn Thúy rồi hỏi:
- Từ khi làm vợ anh Tấn, chị về quê anh ấy lần nào chưa?
Thúy nói:
- Như chị đã biết anh Tấn đi lưu lạc giang hồ từ lúc nhỏ. Anh ấy không còn cha mẹ,
- Không còn cha mẹ, nhưng chắc còn họ hàng!
- Anh ấy bảo họ hàng của anh xấu lắm... ông bác thì cướp hết gia tài của ông bà để lại, cho đến chú của ảnh mà phải bỏ nhà ra đi không về làng nước gì nữa cả.., Anh đi khỏi làng từ khi mới 13, 14 tuổi gì đó... Từ ấy đến nay anh chưa về quê... Mặc dù làm ăn giàu có. Anh nói chú anh từ khi ra đi đến giờ anh cũng chưa gặp lại. Người ta bảo chú anh làm ăn giàu có lắm,
- Vậy thì chắc anh Tấn không về quê đâu.
- Vậy thì chắc anh Tấn không về quê đâu.
Hai chị em chuyện trò một lúc lâu, rồi Thúy sai chị bếp mua mì đãi Ngọc. Ngọc ăn xong đùa giỡn với Lộc một lát rồi mới ra về.
Tấn về đến đầu đường thì bốp còi inh ỏi. Nghe tiếng còi xe quen thuộc là Lộc chạy ra, gọi Thúy rối rít và nói:
- Cha về! Cha về!
Và Lộc chạy ra đứng trước thềm, chờ Tấn từ trên xe bước xuống, đi lại ẵm nó lên hôn lên mặt, lên đầu, Tấn hỏi:
- Con của cha ở nhà có ngoan không? Có làm cho mẹ giận không?
Lộc cười sung sướng và nói:
- Ngoan lắm... Mẹ đâu có giận Lộc.
Tấn quay lại nói với Thúy đang đứng sau lưng:
- Em ra lấy mấy gói trái cây ngoài xe. Hôm nay anh mua nho cho con và xoài cát cho em...
Lần nào về cũng có trái cây, hay bánh, Tấn luôn nghĩ đến vợ đến con.
Khi đã vào nhà Thúy nói:
- Sáng nay có chị Ngọc đến thăm, chị ấy mang tin mừng của chị đến chia cho em.
- Tin mừng gì vậy hả em?
- Chị ấy có thai được bốn tháng rồi.
- Vậy à? Vậy thì chắc anh Mật vui lắm.
- Anh ấy không cho chị làm gì động đến chân tay.
Tấn đang ẳm bé Lộc, vội vàng để nó xuống dắt đì lại ngồi xuống ghế, nét mặt không được vui, Thúy thấy bé Lộc còn quấn quít bên chiếc ghế của Tấn thì nói:
- Con xuống nhà dưới chơi với chị bếp, bảo chị ấy lấy cơm cho con ăn. Đừng làm cha mệt.
Tấn rầy Thúy:
- Kìa, sao em đuổi con xuống bếp, lấy nho tươi cho con ăn đi.
Trong khi chị bếp dọn cơm, Thúy nói sang chuyện khác để đánh tan nổi buồn của Tấn, mà Thúy đã hiểu biết nguyên nhân như thế nào.
- Anh thật tệ.
Tấn ngó thẳng người lên nhìn Thúy và hỏi.
- Việc gì vậy?Tại sao bảo anh tệ. Anh đã làm gì để cho em trách như vậy.
Thúy tươi cười nói:
- Anh gặp chị Ngọc tuần trước vậy mà khi về nhà anh không nói cho em biết. Thảo nào chị ấy biết nhà và đến đây.
Tấn nói:
- Bộ anh không nói rồi chị Ngọc chị không tìm ra nhà sao? Chị ấy không biết đến nhà cũ hỏi mấy người hàng xóm hay người chủ mới sao? Em sao thật thà quá.
- Nhưng tại sao anh không cho em biết đã gặp chị Ngọc?
- Vì chị ấy dặn... Anh có hỏi tại sao chị ấy không đến chơi vớ em và bé Lộc thì chị nói chị bận về quê với anh Mật. Chị có kể cho em nghe không?
- Có chứ chị kể cả giờ... ở lại nựng bé Lộc và ăn mì với em chị có hỏi em vậy chớ anh đưa em về quê anh chưa
- Rồi em nói sao?
- Nói như anh đã nổó với em.., và trước đây anh cũng có kể cho chị Ngọc nghe nữa mà.
Tấn có vẻ nghĩ ngợi, đôi mắt nhìn lên trần nhà và nói:
- Về làm gì, có ai nhờ đến mình nữa. Ngay như chú Bạch chú ấy còn không về nữa là anh. Chú ấy nghe đâu làm ăn gìàu có lắm.
Thúy hỏi:
- Tại sao anh biết chú ấy không về. Mấy năm nay anh đâu có về quê. Quê anh ở tận đâu lận anh Tấn?
- Ở Long Xuyên...
- Người ta nói Long Xuyên bây giờ đẹp lắm phải không anh, không thua gì Thủ đô miền Tây, dân cư đông lắm, cuộc sống dễ dàng.
Tấn nói:
- Anh cũng nghe nól như vậy chớ đâu đã về quê lần nào…
Tối hôm ấy Tấn rủ Thúy đi xem hát bóng thì Thúy nói:
- Dạo này em nghe không được khỏe.
- Mới tuần trước em còn khỏe lắm mà...
- Nhưng từ hôm qua, em nghe khó chịu, dường như ăn không tiêu, chắc em phải nằm nhà vài ba tuần, xem thử ra sao.
Tấn nhìn vợ và hi:
- Em nghe có gì thay đổi trong người không?
- Em không nghe đói, ăn không tiêu.
- Để anh đưa em đi bác sĩ nghe..
- Thôi anh ạ, em nằm nhà vài tuần sẽ khỏi.
Đôi mắt của Tấn sáng rực lên, Tấn hỏi:
- Hay là em có triệu chứng có thai, khi em có thai bé Lộc, em có thấy những triệu chứng ấy không?
- Cũng hơi giống như vậy. Nhưng anh đừng vội mừng, rủi báo động lầm thì sao.
- Thì cứ mừng đã.
Nói xong Tấn nhảy xỗ lên và chạy lạl ôm lấy Thúy hôn lên môi lên mặt.
- Nếu anh có thêm một đứa con nữa thì đời anh sẽ lên hương biết mấy.
Thúy cảm động cầm lấy tay Tấn và nói:
- Nếu em không cho anh một dứa con thì em đắc tội với anh lắm...
Nói đến đây Thúy ứa nước mắt và nói:
- Em đêm nào cũng cầu khẩn cho em có thêm một đứa con nữa. Bé Lộc cũng dễ thương thật nhưng một mình nó, nó sẽ nhõng nhẽo vì được nuông chiều.
Cả tuần liền, Thúy nằm nhà, không đi đâu hết, làm theo lời dặn của Ngọc sợ đi ra ngoài rủi gặp ông Châm thì phiền. Ông Châm về Saigon là cốt tìm gặp Thúy để xem thử có phải Thúy có con với ông ta không. Vài tuần, không tìm ra tông tích của Thúy, ông Châm sẽ về Tân Tây Lan.
Mỗi lần đi làm về. Tấn đều hỏi Thúy:
- Em nghĩ trong người ra sao! Đã thấy đở chưa?
- Em thấy đở rồi... ăn uống thì như anh thấy cũng bình thường. Nhưng em không muốn đi đứng nhiều. Đi ra ngoài có nghe mệt, có khi buồn nôn.
Vì Thúy ở nhà nên Tấn không đi chơi, Tấn hết chuyện trò với Thúy lại đọc sách. Thúy nói:
- Vì em mà anh phải nằm nhà, đêm nào cũng không đi chơi được, em áy náy quá... Anh nên đi chơi với bạn bè.., Em ở nhà với bé Lộc được rồi em không hờn đâu anh đừng ngại.
Bổng Tấn như nhớ ra nói:
- Hay là anh đưa em đi Đàlạt. Dạo này bé Lộc đã lớn rồi, mình có thể đem nó theo hoặc để nó ở nhà với chị vú...
Thúy nói:
- Nếu có đi Đà-lạt thì đem bé Lộc theo. Nhưng như vậy có trở ngại cho công việc làm ăn của anh không?
Tấn nói:
- Anh thu xếp vài ngày, yên xong đâu đó rồi chúng ta đi...
Thúy nghĩ:
- ‘’Ông Châm chỉ ở lẫn quẫn ở Saigon, chớ không lên Đàlạt làm gì, vậy ta nên đi nghỉ mát cho khỏe, ơ đây ta cứ đâm ra lo nghĩ mệt lắm.’’
Thế là Thúy và Tấn đi Đàlạt. Họ dự định ở vài tuần khi nào Thúy thật khỏe thì Tấn mới cho nàng về.
Nhưng khi lên đến Đàlạt, mỗi lần Tấn đưa Thúy đi chơi thì Thúy có vẻ lo lắng, bứt rứt không yên tâm, nhất là mỗi khi đến chỗ đông người... Thúy chỉ sợ gặp ông Châm thì lôi thôi lắm.
Tấn thấy lên Đàlạt, khí hậu mát mẻ, mà Thúy vẫn ăn không ngon, ngủ không yên thì không khỏi lấy làm lạ, hỏi Thúy
- Em nghe trong người ra sao?
- Em nghe khỏe hơn khi ở Saigon.
- Nhưng anh vẫn thấy em có vẻ mệt mỏi ăn không ngon và đêm đêm em vẫn thao thức. Hay là em có chuyện gì lo nghĩ khó xử? Nếu có việc gì thì em cứ nói thật cho anh biết, rồi anh sẽ tìm cách giúp em.
Lúc ấy Thúy muốn nói cho Tấn nghe về nổi lo lắng của mình, nhưng rồi Thúy nghĩ:
- Chuyện gì ta nói chuyện ông Châm cho Tấn nghe như vậy ta sẽ gieo cho Tấn những lo nghĩ không đâu. Một mình ta lo đủ rồi, để Tấn lo thêm khổ cho một người nữa... Sự thật biết chị Ngọc có thật không? Biết đâu chị Ngọc không quan trọng việc ông Châm từ Tân Tây Lan về đây. Ông ta về để lo chuyện nhà, hay công việc buôn bán làm ăn thì sao?
Vì nghĩ như vậy nên Thúy không chịu nói cho Tấn biết cái điều Thúy đang lo lắng.
Thúy nói với Tấn:
- Không, em không có gì phân vân khó xử cả. Em đang suy nghĩ đến điều mà anh đang mong ước. Cả em nữa, em đang cầu xin Trời Phật cho em làm mẹ một lần nữa.
Tấn nói:
- Nếu vậy thì trăm chuyện đều tại anh. Em đừnng quan tâm nhiều về chuyện này nữa. Trời cho bao nhiêu hưởng bấy nhiêu. Nếu cái số của anh không có con thì bé Lộc đủ rồi. Anh sẽ yêu nó hơn nữa và bé Lộc sẻ là đứa con duy nhất của chúng ta. Em đừng vì anh mà lo nghĩ vẫn vơ, anh đắc tội với em.
Tấn để ý mỗi khi Tấn đưa Thúy đi dạo phố ở Đàlạt hay đến những nơi đông người thì Thúy có vẻ thấp thỏm lo sợ, mắt cứ lom lom nhìn mọi người. Tấn nghĩ:
- Thúy sợ gặp người quen. Ta thấy Thúy không có bệnh gì hết. Chỉ vì lo nghĩ thái quá. Thúy không ăn uống được và không ngủ được mà thôi.
Tấn liền ép Thúy đi bác sĩ để chờ xem thử Thúy có phải có thai không? Nhưng Tấn bỗng nhớ ra, trước khi đi Đàlạt dường như Thúy có kinh như vậy làm sao có thai được.
Thúy đành phải nói thật là Thúy không phải có thai... Tấn nói:
- Vậy thì càng phải đi bác sĩ. Nếu vì thai nghén mà em không ăn được, ngủ không được thì không nói gì, chớ không có thai mà như vậy là em sắp có bệnh... Phải đi bác sĩ mới được.
Tấn đưa Thúy đến một phòng bác sĩ Pháp, ông này sau khi khám bịnh cho Thúy thật lâu rồi nói rằng Thúy yếu tim vì lo nghĩ, tâm thần không an, cần phải đi tĩnh dưỡng, lánh đám đông, thay đổi chổ ở.
Bác sĩ cho Thúy nhiều loại thuốc an thần khuyên Tấn hãy để Thúy ở Đalat ít lắm là một tháng, đừng cho về Saigon.
Thúy nói:
- Như vậy thì anh phải bỏ cả công việc Saigon sao?
Tấn nói:
- Anh sẽ thuê một biệt thự cho em ở cho khỏe. Anh bay về Saigon giao công việc cho thư ký rồi lên đây với em.
- Anh yêu em quá. Em đã gây cho anh bao nhiêu lo lắng.. Em rất ân hận.
- Em không nghĩ ngợi gì hết.. Anh không hiểu tại sao lại mắc chứng bịnh nầy.. Anh đã làm gì cho em buồn chăng? Hay em đã nhớ cậu Sơn.
- Anh không làm gì cho em phải buồn cả. Trái lại em chỉ lo không làm cho anh vừa ý, em không đầy đủ bổn phận với anh mà thôi.
Tấn đã bỏ cả công việc để lo cho Thúy, nhưng Tấn không thấy Thúy yếu đau gì nhiều từ khi đi bác sỉ, Thúy không thích đi ra ngoài, hôm nào Thúy ở nhà đùa giỡn với bé Lộc hay chuyện trò với Tấn thì Thúy lại khoẻ, thật vui. Một hôm Tấn nói:
- Anh thấy như dạo nầy em không muốn đi ra ngoài, hễ em ở nhà thì em khỏe, vậy thì anh không rũ em đi chơi nữa.
- Chúng ta nên về Saigon thì hơn. Về Saigon, em ở luôn ở nhà thì em cũng khỏe rồi. Cái không khí gia đình ở đây tuy yên tỉnh mát mẻ, nhưng đâu phải cái không khí quen thuộc mà mình đã sống phải không anh? Lại nữa cứ ở mãi trên này, anh sẽ bỏ bê công việc,
- Phải nghe lời bác sĩ chớ em?
- Thì em cứ nằm nhà đừng đến các chỗ đông đảo đừng đi nắng đi mưa.
- Vậy thì về Saigon. Em hứa với anh, em không lo nghĩ gì nữa. Dù có thêm đứa con nữa, hay chỉ một mình bé Lộc thì cũng không có gì đáng cho em phải quan tâm.
Thúy hứa với Tấn không lo nghĩ gì nữa... Nhưng đến khi về Saigon. TThúy lại lâm bịnh và bác sĩ khuyên Tấn đưa Thúy về quê, nơi có không khí yên lành. Bác sĩ đã hỏi Tấn:
- Quê ông ở đâu?
- Ở Long Xuyên
- Vậy ông nên đưa bà về Long Xuyên nghỉ ngơi vài tuần.
Khi về nhà Tấn bàn với Thúy.
- Chúng ta về Vĩnh Long đi em. Vĩnh Long cũng đẹp và mát lắm.
- Việe ấy tùy anh. Em bị cảm xoàng, vài hôm sẽ khỏi..
Khi Ngọc đến thăm thấy Thúy bị bịnh thì khuyên Thúy nên đi Vũng Tàu hay Long Hải. Thúy nói:
- Bác sĩ bảo về miền quê. Không nên ra bãi biển.
- Tại sao vậy? Hay chị bị bịnh phổi?
- Không phải, tại tôi quá lo nghĩ.
- Lo nghĩ về chuyện gì.
- Thì về chuyện mà chị đã cho tôi hay ngày nọ.
Ngọc hối hận:
- Tôi đâu có ngờ như vậy. Tôi khuyên chị đề phòng thôi, việc gì đến phải mất ăn mất ngủ, giờ nầy thì chắc ông Châm cũng đã trở về Tân Tây Lan rồi. Bộ ông ta bỏ luôn vợ con bên ấy sao?
Lời nói của Ngọc như một liều thuốc thần. Thúy nghe xong bỗng nhẹ nhỏm trong người. Thúy thở phào một cái và nói:
- Vậy hả chị, vậy mà lúc nào tôi cũng sợ gặp ông Châm. Suốt thời gian tôi ở ĐàLạt. Dường như anh Tấn nghi ngờ và biết tôi có chuyện gì dấu diếm anh ấy.
Ngọc nói:
- Nếu tôi mà ở địa vị của chị thì tôi sẽ nói hết sự thật cho anh ấy biết. Như vậy khỏi phải lo lắng gì hết. Anh Tấn là người rộng rảí huống chi anh ấy hay biết tất cả rồi chỉ còn cái tên người đã làm hại cuộc đời chị là anh ấy chưa biết mà thôi...
Thúy hỏi:
- Vậy thì tôi nên nói thật cho anh Tấn biết cha bé Lộc là ông Châm hả chị.
- Như vậy tôi thấy phải hơn. Lại nữa anh Tấn cũng không biết ông Châm không còn ở đây nữa,
Thúy hứa với bạn:
- Để tôi tìm một dịp nào đó nói thật cho anh Tấn biết.
Mấy hôm sau,Thúy không có dịp nói vì thấy Tấn có vẻ không vui, Tấn về đến nhà là đọc báo, đọc hết tờ nầy đến tờ khác, đọc luôn cả những giòng quảng cáo bán xe bán nhà...
Thúy không biết nói gì để phá tan cái không khi ngột ngạt ấy nên một hôm hỏi Tấn:
- Anh đã có ý định về Vĩnh Long rồi à?
Tấn nói:
- Em muốn về quê lắm phải không?
Thúy nói:
- Vĩnh Long cũng đâu phải quê của em.
- Vậy thì về quê của anh.. Thúy, em hãy ngồi xuống đây rồi anh có chuyện này nói với em...
Thúy lo ngại ngồi xuống bên Tấn và hỏi:
- Việc gì vậy anh, lành hay dữ? Mấy hôm nay thấy anh lo lắng em ngại quá.
- Em biết không, vì thấy em không khỏe, đau yếu hoài mà bác sĩ nào cũng không nhận định được chứng bịnh của em nên anh lo quá. Nhân có người bạn biết bói bài, anh ấy thường đem bài ra bói toán giùm cho các bạn để rút kinh nghiệm chớ không lấy tiền, anh liền nhờ anh ấy bói giùm một quẻ.
Thúy nói:
- Anh mà cũng tin chuyện bói bài nữa sao? Và người bạn ấy đã nói thế nào khiến anh mấy hôm nay không được vui như vậy?
Tấn nói:
- Anh không biết anh Sâm bói có trúng hay không nhưng nghe mấy người bạn khen lắm. Anh Sâm nói rằng em có chuyện lo nghĩ ghê lắm. Em lo nghĩ về một chuyện đã qua. Có một người đàn ông nào đó đã làm khổ em giờ đây họ đang đi tìm em.. Anh nói không có nhưng anh Sâm bảo anh ấy đâu biết chuyện gia đình của anh, cũng không hề biết em là ai. Quẻ bói hiện ra thế nào thì anh ấy nói như vậy. Còn trúng hay không, anh cứ về hỏi em...
Thúy hỏi, giọng cố làm ra bình tĩnh:
- Còn về anh, anh Sâm đã nói những gì?
- Anh Sâm nói rằng rồi đây anh và em phải xa nhau một thời gian.
Thúy kêu lên:
- Xa nhau một thời gian? Không chỉ có như vậy được. Anh có tin anh Sâm nói đúng không?
Tấn hỏi lại:
- Về chuyện của em, anh Sâm nói như vậy, có đúng không?
Thúy nói:
- Thì như anh đã biết, một người đàn ông đã làm khổ em. Sau đó em gặp anh. Em đâu có dấu diếm gì, chị Ngọc cũng đã kể anh nghe như vậy.
Tấn hỏi:
- Nhưng hiện giờ có phải người đàn ông ấy đang tìm kiếm em khiến em lo sợ, mất ăn mất ngủ không?
Thúy nói:
- Mấy hôm nay em cũng định nói cho anh biết về chuyện nầy nhưng sao em lo sợ quá. Em sợ khi anh hay biết rồi thì anh sẽ giận em. Cái ý nghĩ mất anh khiến em không dám nói.
Tấn hỏi:
- Việc gì vậy?
- Hôm chị Ngọc đến đây, chị ấy có nói cho em biết là người đàn ông ấy về Saigon và cố tìm cho ra em.
Tấn hỏi:
- Mấy lâu nay người ấy ở đâu?
- Đi làm xa bên Úc hay bên Phi Luật Tân gì đó lận. Sự thật sau cái đêm em bị lừa gạt ấy em không còn gặp lại người đàn ông ấy nữa. Chị Ngọc đã thay em lãnh lương. Rồi chị ấy cũng nghỉ để về làm vợ ông Mật.
Tấn nói:
- Chị Ngọc cũng đã nói với anh như vậy. Nhưng chị Ngọc lúc ấy nói rằng ông ta không hay tin em có thai.
- Em không cho ông ta biết, mặc dù ông ấy nhiều lần muốn liên lạc với em. Rồi từ ấy đến nay thì đường ai nấy đi.
- Thế tại sao bây giờ?
- Chị Ngọc bảo tình cờ gặp người đàn ông ấy ngoài phố. Ông ta từ ngoại quốc về lo công chuyện bán buôn gì đó... Ông ta có hỏi thămem, chị Ngọc bảo không gặp, ông ta nói có nghe nhiều người bảo gặp em đi với chồng mà em có con rồi.
Tấn cau mày hỏi:
- Em tin được chị Ngọc sao em? Biết đâu chị Ngọc không kể hết cho anh ấy nghe. Nhưng mà ông nào vậy em, em có thể nói tên cho anh biết không?
Thúy nói:
- Ông Châm trước kia làm giám đốc hãng Minh Quang,
Tấn nói:
- Cái tên nghe lạ quá. Hãng Minh Quang ở đâu anh cũng không biết.
- Anh cũng không cần biết để làm gì.
- Chị Ngọc còn nói gì nữa?
- Chị Ngọc bảo em nên tránh đi, ở nhà đừng đi đâu hết. Lão Châm tìm không được sẽ trở về bên Úc hay Phi Luật Tân gì đó…
Tấn cúi đầu suy nghĩ đoạn nói:
- Vậy thì anh Sâm bói bài cũng đúng đấy chứ.
- Chuyện nầy có làm cho anh phiền giận em không?
Tấn nói:
- Tại sao anh lại phiền giận? Em có làm gì trái với lương tâm đâu. Lại nữa khi muốn sống chung với em, anh đã chấp thuận như vậy kia mà. Người đàn ông ấy là ông Châm hay ai đi nữa, cũng không sao. Em hãy yên lòng đi, anh chỉ không vui khi nghĩ rằng em vì lo sợ gặp lại người đàn ông kia mà phải nói dối với anh rằng em có thai. Em làm anh mừng hụt...
Thúy nói:
- Xin anh tha lỗi cho em về việc này. Vì sợ mất anh em mới bịa đặt chuyện ấy.
Tấn nói:
- Để anh đưa anh Sâm về đây bói cho em một quẻ nghe.
Thúy nói:
- Chi vậy? Em không thích.
- Nhưng anh muốn biết, anh bắt đầu tin về vịệc bói bài rồi đó.
Sợ từ chối thì Tấn nghi ngờ, Thúy bằng lòng để Tấn đưa Sâm đến. Sau khi xóc bài và đưa cho Thúy rút hai lá. Sâm bày bốn hàng mỗi hàng năm lá bài, rồi lắc đầu nói:
- Quẻ bài không tốt.
Tấn lo ngại hỏi:
- Việc gì vậy anh Sâm.
- Thì cũng như quẻ bài của anh ngày nọ. Vợ chồng có chuyện phải xa nhau. Nhưng đã là định mệnh thì không sao ngăn được. Tuy vậy rồi cũng không sao...
Sâm không nói thêm gì nữa. Tấn hỏi:
- Theo cái quẻ này chúng ta có nên đi xa không?
Sâm nói:
- Đi xa hay ở nhà thì cũng không tốt. Con đầm rô, tức là chị bị bao vây tứ phía.
Thúy đứng dậy bỏ vào nhà, Thúy nghi ngờ không biết Sâm có bói đúng không, hay!à Tấn đã thay lòng đổi dạ, lấy chuyện bói bài để kiếm chuyện xa Thúy.
Thúy thở dài, tự nhủ:
- Nếu quả thật như vậy cũng không sao? Tấn đã giúp ta ra khỏi cảnh nghèo nàn, tai tiếng... Bây giờ bé Lộc đã được ba tuổi, em Sơn đã học hành như vậy, những trở ngại đã qua rồi. Tấn có yêu thương ai khác cũng không sao.
Bên ngoài Tấn lấy rượu mới Sâm rồi đưa Sâm ra về. Khi Tấn bước vào phòng ăn, thấy Thúy ngồi ôm đầu suy nghĩ thì hỏi:
- Em nghĩ ngợi gì vậy?
Thúy hỏi:
- Em đã biết trước một ngày nào đó thế nào anh cũng chán em. Nếu quả thật như vậy em sẵn sàng rút lui để anh tìm thấy hạnh phúc.
Tấn kêu lên:
- Em nói cái gì lạ vậy? Hay là em muốn trở lại với người đàn ông ấy đang đi tìm em và theo quẻ bài của anh Sâm thì thế nào em cũng gặp người đàn ông ấy.
Thúy giận nói:
- Quẻ bài, quẻ bài, sao anh dễ tin như vậy? Em thì nghi ngờ lắm.
- Nghi ngờ thế nào?
- Anh đã yêu ai khác và đưa Sâm về đây nói bá vơ để em tin...
Từ khi sống với nhau, lần này là lần đầu tiên mà hai người cãi vả lớn tiếng, Tấn đập tay xuống bàn hét:
- Vô lý, em có thể nghi ngờ cho anh như vậy sao. Để anh đi tìm chị Ngọc về đây đầu đuôi cũng tại chị này. Chị ta đã xúi anh cưới em rồi cũng chính chị ấy nói chuyện không đâu. Có lúc chị ấy không đến đây tại sao? Giữa hai người có chuyện bất đồng ý kiến gì?
Thúy nói:
- Tại chị ấy về quê anh Mật.
- Chị ấy nói như vậy làm sao tin được!
- Thì anh cứ đi tìm chị ấy đi.
Thúy nói xong bỏ đi vào phòng và đóng cửa lại.Tấn đã đi tìm Ngọc nhưng thay vì đưa Ngọc về nhà, Tấn chỉ nói chuyện với Ngọc thật lâu rồi ra về.
Thúy còn ở trong phòng Tấn gõ cửa nói:
- Em Thúy, ra đây để anh xin lỗi.
Thúy cũng ăn năn về chuyện cải vã, nên mở cửa đi ra ngoài mà nói:
- Anh không có lỗi gì hết. Lỗi tại em.
Tấn choàng tay qua vai Thúy, ra ngồi ngoài phòng khách và nói:
- Anh đã gặp chị Ngọc, chị ấy cũn