← Quay lại trang sách

Chương 2 Huyền Anh Phạm

Chiều hôm qua Hoài đã gọi cho Anne nhắc nàng sẽ đi làm lại và có thể cho hẹn. Anne còn nói đùa: “Em nhớ chị!”.

Hoài vừa “nhớ” công việc, vừa nhớ nhịp sống thường nhật của mình. Khi ở nhà nàng có cảm tưởng mình bị bỏ quên và bị đẩy sang bên lề.

Sáng nay khi lùi xe ra khỏi garage, Hoài không quên liếc mắt nhìn mái nhà người hàng xóm. Không thấy con chim hay con hạc đâu nữa. Tự dưng nàng thấy bâng khuâng như vừa đánh mất một vật gì.

Những con đường, cửa hàng phố xá quen thuộc, những đoàn xe nối đuôi nhau như nhịp sống chẳng hề biết đến sự vắng mặt của Hoài hai ngày qua. Chiếc xe nàng nhập vào giòng đời đó.

Khi thấy Hoài, Anne đã vui vẻ nói:

- Em để chị nghỉ ngơi đã, hôm nay cho ít người hẹn.

- Cám ơn em. Chị như thường rồi. Anne khỏe chứ hả?

- Em khỏe. Em đã để sẵn thư từ mấy hôm nay cho chị ở trên bàn.

-Anne luôn luôn chu đáo. Cám ơn em. Sáng nay có ai hẹn không?

- Có. Nửa tiếng nữa. Bệnh nhân mới.

Hoài vào phòng, khép cửa lại.

Xấp thư trên bàn không nhiều lắm. Nàng nhấc từng phong bì lên xem. Cũng những hóa đơn, có vài phong bì của hãng bảo hiểm, quảng cáo.. v..v..

Nàng nhìn quanh phòng. Sao nàng có cảm tưởng như đã lâu lắm không ngồi đây? Hai ngày ở nhà dài lê thê, ngay cả trong giấc ngủ mệt mã vì ốm. Tất cả mọi sự vẫn ở yên trong vị trí của nó. Chỉ có người bệnh nhân đầu ngày hôm nay là mới. Liệu đây là những vấn nạn mới hay cũng chỉ là những lập lại như những người khác?

Hoài nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng làm việc của nàng. Có tiếng người nói lao xao. Bệnh nhân mới bao giờ cũng đến sớm. Nàng tự hỏi mình có thích những giây phút chờ đợi này không trong suốt cuộc đời hành nghề? Với bệnh nhân mới, câu trả lời là có. Có lẽ ai ai cũng thích những gì mới mẻ. Đi vào thế giới của người khác là một sự thích thú nhưng khi gặp gỡ với những khó khăn của người khác thì không thể gọi là thích thú được. Ở một cái nhìn nào đó, Hoài cũng “cùng với” người bệnh tìm ra một nan đề, một giải pháp chấp nhận được. Chuyện “cùng với” có thể hiểu như một cuộc song hành trong căn phòng này, chỉ trong phạm vi không gian này mà thôi. Qua đó chính Hoài cũng tìm thấy những điều mới mẻ, những cái nhìn khác về cuộc sống, về con người mà nghề nghiệp đã cho nàng cơ hội tiếp xúc. Có thể trước đó quan niệm của nàng khác, nhưng trước dàn trải của bao cảnh đời, bao con người khác nhau đã thay đổi Hoài. Ngày hôm qua nàng cho rằng điều suy nghĩ này là đúng, hôm nay không còn thấy là đúng nữa mà sai.

Từ điểm này Hoài rất thành thực mang quả tim và tấm lòng mình đến với bệnh nhân của nàng và hiểu họ hơn để thấy rằng nếu nàng bị đặt trong trường hợp họ, Hoài sẽ hiểu và đồng cảm với bệnh nhân của mình hơn. Điều này có làm Hoài hài lòng hay không? Đương nhiên là có. Có bao giờ những lời khuyên hay phân tích của Hoài sai không? Có chứ. Gọi đây là “tai nạn nghề nghiệp” cũng được. Hoài mỉm cười một mình khi nghĩ đến chữ “tai nạn nghề nghiệp”..

Những suy nghĩ mông lung của Hoài bị cắt ngang vì tiếng gõ cửa của Anne.

Nàng rời khỏi bàn làm việc ra mở cửa.

Anne đưa Hoài hồ sơ mới còn mỏng dính. Bên cạnh Anne, người thiếu nữ trẻ trạc khoảng 25, 26 tuổi. Hoài liếc mắt nhìn hồ sơ: Huyền Anh Phạm. Một người đồng hương.

Hoài mỉm cười mời người bệnh nhân mới vào bên trong.

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng như Anne vẫn thường làm.

Hoài lên tiếng trước bằng tiếng Anh có lẽ vì sợ cô ta còn quá trẻ, không nói được tiếng Việt:

- Chào cô.. Huyền Anh. Tôi là bác sĩ Hoài Nguyễn. Cô có thể chọn bất cứ chỗ ngồi nào cô thấy thoải mái.

Người thiếu nữ gật đầu và hơi nhếch mép cười thay cho lời chào.

Cô ta chọn chiếc ghế bành khá gần với bàn làm việc của Hoài. Đây là chỗ mà hầu như người bệnh nhân nào cũng chọn vì vị trí không xa quá nhưng cũng không gần quá. Cho đến khi họ trở lại nhiều lần, quen thuộc hơn và thoải mái hơn mới chọn chỗ khác.

Hoài không ngồi vào bàn làm việc mà ngồi xuống một chỗ khác, hơi chếch chỗ ngồi của cô ta. Làm như với chỉ 2 người đàn bà trong căn phòng, họ cùng ngồi xuống với nhau và nghe, không muốn cách biệt quá.

Huyền Anh khá đẹp, không son phấn nhiều và ăn mặc giản dị. Cô ta vuốt mái tóc đen, rất đen, dài đến nửa người, như một sửa soạn để đối thoại. Chiếc váy màu xanh nhạt như mây trời buông lửng trên thế ngồi hai chân chụm đầu gối vào nhau và nghiêng về một phía, rất kín đáo và yêu kiều. Cổ áo hơi trũng hình trái tim. Có một vẻ gì đó hơi buông thả, hơi đối nghịch với dáng ngồi của cô gái.

Hoài đứng dậy đi về bàn làm việc của mình. Nàng cần ghi một số chi tiết về người bệnh nhân mới. Đúng là cô ta 25 tuổi. Và nàng mở đầu:

- Tôi có thể làm gì cho cô? Huyền Anh? Tôi có thể gọi tên cô như vậy được chứ?

Huyền Anh nhún vai:

- Tôi muốn được gọi là cô.. Thật ra Huyền Anh cũng được.. nhưng..

Hoài hơi mỉm cười:

- Không sao cả. Tôi có thể giúp cô điều gì?

Cô ta nhìn Hoài dường như có vẻ phân vân không biết phải trả lời như thế nào.

Hoài nhẹ nhàng nói khi nàng dựa lưng vào ghế và bỏ bút xuống:

- Cứ thong thả. Trong hồ sơ tôi thấy cô đang đi học cao học.

Huyền Anh đổi thế ngồi. Cô ta vắt chân và hơi xoay người về phía Hoài:

- Đúng vậy. Tôi đang học cao học.

- Về ngành gì?

- Về nhân văn và văn chương.

- Vậy phải đọc sách nhiều lắm nhỉ? Hoài gợi chuyện.

- Tôi thích đọc sách lắm nên chuyện phải đọc nhiều không thành vấn đề. Tôi thích vào thư viện, la cà quanh những kệ sách chuyên chở bao nhiêu là ý tưởng, tim óc của người viết, những chuyến phiêu lưu, những say mê hay điên dại của bao tâm hồn cuồng si.. Tôi yêu sách và yêu những con chữ trên mặt giấy..

Hoài chưa bao giờ thấy một ai ngồi trong căn phòng này lần đầu tiên mà nói một hơi dễ dàng và văn hoa như vậy. Nàng ngạc nhiên và chờ đợi vì nàng nghĩ mình không cần gợi ý cho vấn đề của Huyền Anh.

Cô gái nhìn Hoài như định xem đây có phải đúng là người mình cần chia sẻ hay không.

Hoài đáp trả bằng một câu bỏ lửng:

- Và..

Cô ta nhếch miệng kiêu hãnh khi trả lời.

- Và mọi sự bắt đầu từ những trang sách…

Hoài thấy thú vị như nàng là kẻ giao banh và có người bắt quả banh gọn chuẩn, chính xác, là cô gái mang tên Huyền Anh:

- Hãy kể cho tôi nghe những rắc rối đó.

Cô ta ngồi thẳng người lên với phản ứng quyết liệt trong giọng nói không mềm dịu:

- Tại sao bà gọi đó là những rắc rối? Bà xem đó như một điều xấu xa sao?

Hoài hơi ngỡ ngàng trước phản ứng của cô ta. Vậy thì đây đúng là rắc rối chứ còn gì nữa? Có điều Huyền Anh không chấp nhận hai chữ “rắc rối” cho câu chuyện của cô ta.

- Tùy người ta hiểu hai chữ “rắc rối” ra sao, tốt hay xấu, mức độ nhiều ít. Tôi chưa biết vấn đề của cô như thế nào. Tôi cần nghe cô nói về những điều cô muốn nói.

Huyền Anh dịu xuống nhưng không nói gì.

Hoài nhìn xuống hồ sơ Huyền Anh. Đã và đang lập gia đình. Chưa có con. Vậy thì câu chuyện bắt đầu từ những trang sách như thế nào?

Hoài mềm mỏng hỏi:

- Gia đình có điều gì làm cô không vừa ý không? Cô lập gia đình bao lâu rồi?

- Tôi lập gia đình được 4 năm. Chồng tôi là người yêu đầu tiên của tôi. Lấy nhau và sống hạnh phúc..

- Những trang sách dính líu gì đến hạnh phúc gia đình cô?

Huyền Anh ngồi dựa lưng, hai tay tì trên thành ghế, trông cô ta có vẻ cởi mở hơn:

- Tôi.. gặp một mối tình lớn..

Hoài thở dài thầm:

- Không phải là chồng cô hiện tại?

- Đúng vậy.

- Cô còn yêu chồng cô không?

- Tôi vẫn yêu chồng tôi. Nhưng mối tình ngoài hôn nhân đã lôi cuốn tôi. Tôi không chống cự nổi, không tránh được và càng ngày càng bị sa lầy không thoát được.

- Cô yêu cả hai người?

- Tôi yêu cả hai người đàn ông. Tình yêu dành cho mỗi người một khác.

- Mối tình lớn của cô là ai, cô có thể cho tôi biết được không? Ít nhất người đàn ông đó là ai, nhưng tôi đoán người này già dặn và từng trải hơn cô. Nếu tôi đoán sai, cô cứ nói là tôi lầm.

Huyền Anh nhìn Hoài bằng một cặp mắt khác khi nói:

- Bà đoán không sai. Người đàn ông đó hơn tôi gần 30 tuổi. Nhưng sự cách biệt đó không ảnh hưởng gì đến tình yêu mà tôi dành cho.. anh ta. Tôi yêu sự hiểu biết và thông minh vượt bực của.. anh ta. Tôi bị mê hoặc vì trí tuệ của người đàn ông đó. Anh ta như một bầu trời đầy sao với nhiều bí ẩn mà có lẽ khám phá mãi vẫn không hết được.

Hoài hít mạnh một hơi dài khi nghe những lời nói trôi chảy đầy say mê của một người đang yêu và không có gì có thể cản trở cô ta đạt được mục đích. Vậy thì Huyền Anh đến đây làm gì?

Nghĩ như vậy và Hoài đặt luôn câu hỏi đó:

- Vậy tại sao cô cần đến đây? Tôi thấy rõ là cô biết những điều cô đang làm và muốn làm. Và không có gì có thể ngăn trở cô được.

Huyền Anh hơi khựng lại, có lẽ cô ta không ngờ Hoài nói như thế.

- Tôi.. tôi cần nói cho một ai đó..

- Về câu chuyện của cô. Để làm gì? Để ngăn cho cô dừng bước hay giúp cho cô một chọn lựa?

- Tôi muốn tiếp tục với những điều này và không muốn phải đặt giữa những chọn lựa..

- Cô đã có một chọn lựa rõ ràng là muốn có cả 2 người đàn ông. Cô đâu cần đến đây làm gì?

Câu nói này của Hoài là một thách thức ngầm nhưng cũng để mở một cánh cửa cho người bệnh nhân mới tên Huyền Anh.

Cô ta không trả lời. Có lẽ cô ta cần Hoài đưa qua cánh cửa đó.

- Tôi nghĩ cô muốn một người đàn ông hoàn hảo. Và để đáp ứng với ước muốn này, hai người đàn ông kia, một là chồng cô, hai là người tình của cô, mỗi người mang đến cho cô phần mà cô mơ ước.

- Bà nói đúng.. Tôi cần cả hai.

- Không có con người hoàn hảo. Ngay cả ước muốn hoàn hảo cũng chưa chắc là hoàn hảo. Nếu nói là hoàn hảo theo ý mình thì đúng.

- Tôi là người muốn mọi sự phải hoàn toàn. Có lẽ từ nhỏ tôi đã như thế. Chiếc áo tôi mặc phải ủi cho thẳng, giẩy phải sạch, thức ăn món nào phải ăn với món đó. Ra đến ngoài tôi phải hoàn chỉnh trong cách ăn mặc, không cần chưng diện nhưng phải gọn gàng, sạch sẽ.

- Chồng cô cũng vậy?

Huyền Anh ngạc nhiên:

-Sao bà biết? Đúng vậy. Chồng tôi rất ngăn nắp. Chúng tôi rất giống nhau.

- Giống nhau nên chán?

Cô ta ngỡ ngàng, rồi cười:

- Có lẽ thế...Tôi không nghĩ đến điều này từ trước đến giờ..

- Người tình của cô khác hẳn?

Huyền Anh gật đầu:

- Mỗi lần gặp anh ta.. tôi lại khám phá ra thêm những điều mới mẻ..

- Chẳng hạn như?

- Có những buổi gặp nhau, anh ta chỉ nói về những chuyến đi xa mà với tôi là những bến bờ xa lạ thích thú..

- Người tình của cô thích đi du lịch?

- Không, không phải đi du lịch. Anh ta được mời đi như một diễn giả..

Hoài hình dung một người đàn ông trung niên học thức, một học giả nghiên cứu và Huyền Anh như một con mồi ngây thơ sa bẫy.

- Ông ta có vợ chứ?

- Anh ta góa vợ.

- Bao lâu rồi?

- Bà muốn hỏi cuộc tình của chúng tôi bao lâu rồi?

- Không. Ý tôi muốn hỏi ông ta góa vợ bao lâu rồi?

- Chắc vài năm, anh ấy không muốn nhắc đến.

- Còn cuộc tình giữa cô ta và ông ta đã bao lâu rồi?

- Gần 2 năm.

- Ông ta biết cô đã lập gia đình?

- Biết.

- Không thắc mắc?

- Chúng tôi đến với nhau không thắc mắc gì cả. Lăn xả vào nhau và thật hạnh phúc..

- Với chồng cô, cô có thấy hạnh phúc như vậy không?

- Với Bình tôi cũng hạnh phúc, tôi thấy bình yên, bảo đảm vật chất.

- Nhưng hai thứ hạnh phúc khác nhau?

- Đúng..

- Chuyện gối chăn người nào làm cô thỏa mãn hơn?

Huyền Anh ngẩn người nhìn Hoài trước câu hỏi sống sượng đó.

Cô ta yên lặng như đi tìm câu trả lời. Riêng Hoài ít khi nào nàng đưa ra những câu hỏi như thế. Nhưng ở trường hợp Huyền Anh thì khác.

Hoài nhìn Huyền Anh và chờ câu trả lời. Những người bệnh của nàng vào đến đây để dàn trải những tâm tư, chuyện sâu kín đến đâu rồi cũng có lúc họ thổ lộ.

-.. Bình, chồng tôi..

- Còn với người tình của cô? Tên ông ta là gì?

Câu hỏi này làm Huyền Anh luống cuống.

- Chúng ta cứ nhắc đến anh ấy là được rồi. Tôi không muốn nói tên anh ta.

Huyền Anh muốn dấu kín danh phận người này, Hoài hiểu ngay. Nàng đổi câu hỏi:

- Có khi nào cô nghĩ đến chuyện chấm dứt liên hệ một trong hai người, mặc dù cô nói với tôi từ đầu là cô không muốn chọn lựa. Cũng có một lúc nào đó cô cũng bị dằn vặt về sự dối trá chứ?

- Cũng có lúc, nhưng tôi luôn luôn gạt bỏ đi..

- Và tiếp tục hưởng thụ đúng không?

Cô ta không trả lời.

- Vậy thì ngày hôm nay cô đến đây là lúc không gạt bỏ được những mặc cảm tội lỗi?

Huyền Anh gật đầu.

- Hay cô muốn chờ cho một ai khác quyết định dùm cô?

- Phải.. Bình sẽ không chấp nhận..

- Có khi nào cô nghĩ đến chuyện mất cả 2 người?

- Tôi có nghĩ đến điều đó. Nhưng tôi không dứt được. Anh ta là một thứ trái cấm, một đời sống khác mà tôi có thể buông thả bất chấp hậu quả..

- Ông ta có đòi cô ly dị chồng về sống với ông ta chính thức như vợ chồng không?

Huyền Anh lắc đầu:

- Chúng tôi đến với nhau vô điều kiện.. và chỉ thế thôi..

- Ông ta có hỏi về chồng cô bao giờ không?

- Chưa bao giờ. Anh ta không hề nhắc đến.

- Cô có hỏi về người vợ quá vãng của ông ta không?

- Không.

- Cô có nghĩ là ông ta ghen với chồng cô không?

- Không có đâu. Anh ta rất kiêu ngạo và nghĩ về mình nhiều hơn là chú ý đến người khác.

- Ông ta nghĩ cô không bao giờ bỏ ông ta?

Huyền Anh hơi thoáng buồn:

- Chắc vậy.

- Kể cho tôi nghe cô gặp gỡ mối tình lớn như thế nào?

Nét vui bừng lên trên khuôn mặt cô gái. Dường như má cô ta hồng hơn, Huyền Anh vuốt tóc, môi hơi mỉm cười khi nói:

- Tôi thường đến thư viện mượn sách. Thư viện không xa chỗ tôi ở, có thể đi bộ khoảng chừng 15 phút. Đó là một chỗ quen thuộc và gần gũi đối với tôi. Vào trong đó tôi thoải mái giữa những kệ sách, người quản thủ thư viện quen mặt, mọi sự.. thân quen. Một hôm lúc đến trả sách tôi phải xếp hàng sau lưng.. một người. Tôi không để ý lắm cho đến khi bà Viên -người giữ nhiệm vụ cho mượn sách cũng như thu lại sách- chào người ấy và nhắc đến tên ông ta. Đó là một tên tuổi lớn mà có lần tôi đọc được bài phỏng vấn ông ta. Tôi tò mò chờ ông ta quay lại để được nhìn tận mặt tác giả…

Không thấy Huyền Anh kể tiếp, Hoài hỏi:

- Cảm nghĩ của cô lúc ấy ra sao?

Huyền Anh cười nhẹ:

- Thoạt tiên tôi ngạc nhiên vì tôi thấy ông ta nhiều lần trong thư viện. Ông ta hay ngồi ở một chỗ cố định, không giống những người khác nên tôi nhớ. Và có lẽ chúng tôi đều nhận ra nhau ở sự quen thuộc nào đó. Tôi nhớ tôi đã mỉm cười và.. ông ta cũng thế.

- Rồi sao nữa?

- Trở lại thư viện lần sau, lúc đi ngang chỗ ông ta ngồi.. tôi bị vấp té…

Huyền Anh lại cười khúc khích. Hoài hỏi ngay:

- Vô ý hay cố tình?

Cô ta cãi:

- Chắc tại tôi luống cuống khi đi ngang ông ta. Ông ta đứng bật dậy đỡ lấy tôi, rồi hỏi thăm.. Câu chuyện bắt đầu từ đó.

- Chỉ ở trong thư viện trong thời gian đầu?

Cô ta lắc đầu. Nhìn gương mặt Huyền Anh, Hoài thấy được sự tự mãn về mối liên hệ với người đàn ông đó, một người nổi tiếng và được nể trọng.

- Chúng tôi gặp gỡ nhau chỉ hai lần trong thư viện và sau đó thì ở nhiều nơi khác nhau, lúc đi dạo trong công viên, khi ra ngoài thành phố, lúc trong quán cà phê, khi thì ở.. nhà anh ấy.

- Ai là người chủ động? Hoài hỏi cô ta mặc dù nàng thừa biết câu trả lời.

Giọng Huyền Anh chợt nhỏ đi như một lời thì thầm:

- Anh ấy.. Anh ta luôn luôn dẫn đưa tôi từ những bất ngờ này sang những bất ngờ khác. Dường như tôi đã đánh mất chính mình với anh ta. Người đàn ông này mênh mông, sâu hút như đại dương và tôi bị nhấn chìm không chống trả nổi. Bà có hiểu tôi nói gì không?

Hoài gật đầu. Đó là một người đàn ông từng trải, nguy hiểm và thiếu đàn bà vì góa vợ. Hay như người có vợ nhưng luôn luôn thiếu đàn bà vì chẳng bao giờ biết thế nào là đủ. Cô ta chỉ là một con mồi xinh đẹp chẳng may đi ngang cái bẫy mà ông ta đang giăng sẵn. Không phải là Huyền Anh thì cũng là một thiếu nữ hay người đàn bà nào khác.

Có tiếng gõ cửa nhắc nhở của Anne. Hoài liếc nhìn đồng hồ.

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Huyền Anh đứng dậy rời khỏi ghế. Cô ta ngần ngừ nói:

- Tôi sẽ trở lại gặp bà.

- Bất cứ lúc nào cô cảm thấy cần thiết nhé.

Hoài tiễn Huyền Anh ra ngoài. Nàng không nghĩ cô ta sẽ trở lại. Trừ phi có chuyện gì khác xảy ra làm cô ta thay đổi và chấm dứt tình cảnh tay ba.

Cánh cửa phòng Hoài đóng lại sau lưng người bệnh nhân tên Huyền Anh.

Hoài bấm nút hỏi Anne:

- Còn bệnh nữa không em?

- Chiều mới có chị à. Em để chị nghỉ nên không cho nhiều người hẹn mà chia ra cho những ngày kế tiếp.

Hoài nói gọn lỏn:

- Cám ơn em.

Nàng nhìn xấp thư trên bàn nhưng chưa muốn đụng đến để xem và giải quyết.

Hoài mở nhạc nho nhỏ với những bản nhạc quen thuộc nàng ưa thích. Giòng nhạc làm nàng thư giãn. Những ý nghĩ buồn bã sáng nay chợt biến đi, tan loãng. Nàng mở ngăn kéo bàn làm việc tìm đồ cắt móng tay định dũa một chiếc móng hơi bị sướt. Mắt nàng dừng lại ở chiếc phong bì quá khổ!

Nàng đã không vất chiếc phong bì này đi! Không những vậy mà còn cất vào ngăn kéo! Tại sao? Hoài tự hỏi mình. Còn luyến lưu ư?

Trong căn phòng này bao nhiêu bệnh nhân của nàng đã dàn trải tâm tình sâu kín của họ. Còn Hoài thì sao? Chẳng lẽ..?

Hoài cầm phong thư lên, chậm rãi mở ra. Tấm thiệp mời của.. Lữ!

Khi mới nhận được 2 tuần trước, Hoài đã mở ra xem. Đây là một bất ngờ nhưng như một sự giải tỏa và cho nàng sự thanh thản. Còn lúc này? Hoài không có tâm trạng đó. Sao vậy?

Nàng nhìn ngày trình diễn buổi chiếu phim đặc biệt đầu tiên. Còn 1 tuần nữa. Điều gì làm nàng phải xem lại ngày trình diễn? Nàng muốn tìm gì?

Đối diện với chính mình, đặt những câu hỏi cho riêng mình mà không muốn tìm những câu trả lời. Hoài đang trốn tránh chính mình.

Sự cô đơn là một điều Hoài không muốn đối diện. Nàng tự dối trá là mình sống thoải mái vui vẻ khi được trả tự do. Nhưng thật ra không phải như vậy! Tấm thiệp này và những ký ức của hơn 4 năm trước mà nàng tưởng đâu như mới đây.. Hoài chưa hề ghét Lữ, ngay cả những lúc bị “cầm tù” trong ngôi nhà của Lữ. Chưa bao giờ nàng được tôn thờ như vậy.. Tâm trạng lúc đó hoảng loạn sợ sệt nhưng Hoài đã nhận thức được tình cảm của Lữ. Đối với nàng, Lữ là một người mất thăng bằng và đáng thương hơn là đáng ghét.

Nàng có tò mò về tác phẩm của Lữ hay không? Có. Nàng muốn biết Lữ viết gì? Có Hoài trong đó không như Lữ đã có lần nói nàng đã đi vào trong tác phẩm của anh ta? Lữ nghĩ sao về nàng? Bây giờ Lữ ra sao?

Hàng bao nhiêu câu hỏi mà chỉ xoay quanh về Lữ. Cũng trong căn phòng này Hoài đã từng giúp đỡ bao nhiêu người với những vấn nạn của họ. Còn chính nàng, Hoài phải làm gì khi những câu hỏi trên cứ quấy rầy nàng?

Nàng cất bức thiệp vào ngăn kéo và đóng lại.

*

Huyền Anh đi bộ đến quán cà phê đã hẹn. Nàng thích đi bộ dưới những hàng cây và đếm những giây phút chờ đợi gặp gỡ. Lần này Huyền Anh đi chậm và muốn Julian Gustav phải chờ mình cho bõ những lần nàng phải đợi anh ta. Dĩ nhiên nàng không thích nét mặt cau có của Julian. Người đàn ông của nàng từng trải với tuổi đời nhưng luôn luôn vẫn là một đứa trẻ bướng bỉnh, thích làm theo ý mình, muốn được chiều chuộng.. và còn gì nữa nhỉ?

Vào bên trong quán cà phê, Huyền Anh nhìn dáo dác. Ở một góc khuất có cửa kính nhìn ra sân sau, nàng trông thấy Julian. Chàng ngồi quay lưng, nhìn ra cửa sổ.

Huyền Anh đi rất khẽ khàng đến sau lưng Julian và đưa tay bịt mắt chàng. Julian sờ đôi bàn tay đang bịt mắt mình và mỉm cười nói:

- Phải phạt em vì đi trễ.

Huyền Anh buông tay khúc khích cười, ngồi xuống ghế đối diện.

- Cho anh biết thế nào là chờ đợi.

- Cả đời anh đã chờ đợi em cho đến khi em xuất hiện chứ đâu phải chỉ bây giờ.

Huyền Anh âu yếm nhìn người tình. Chỉ có Julian mới nói những câu ngọt ngào như thế. Đôi mắt nàng nhìn người yêu say đắm. Cùng lúc ấy nàng đã nghĩ thầm làm sao có thể rời bỏ người đàn ông này được.

- Sao hôm nay anh lại đổi ngày?

Khi hỏi Huyền Anh, giọng Julian chợt không vui.

- Em còn giữ ý định đi nghỉ hè 3 tuần không?

Huyền Anh khẽ thở dài:

- Em phải đi… Chồng em đã sửa soạn cả năm trời cho ngày nghỉ này..

Nhắc đến Bình, như nhắc đến một rào cản, là một điều Huyền Anh luôn tránh né. Julian chẳng hỏi về Bình bao giờ. Cũng chẳng biết tên tuổi chồng nàng ra sao. Làm như Huyền Anh đã thuộc về Julian, và chỉ một mình Julian mà thôi. Không có đời sống nào khác cho Huyền Anh. Và cũng không cần biết đến!

- Anh muốn em không đi!

Những ngọt ngào mới đây thôi đã biến mất. Giọng nói anh ta đầy quyền uy của một kẻ làm chủ và ra lệnh cho người khác phải theo ý mình.

Huyền Anh nhẫn nại dịu dàng hỏi lại:

- Tại sao?

- Tại vì anh muốn như vậy.

Đấy, một Julian rất trẻ con và Huyền Anh như một người mẹ dỗ dành:

- Đừng làm thế! Bao giờ em cũng chiều theo ý anh nhưng chuyện này..

- Đã nói không đi nữa, em có nghe không?

Đây là lần đầu tiên hai người cãi vã. Họ đến với nhau là tự nguyện, Gần 2 năm nay cuộc tình thật thoải mái. Tại sao bây giờ lại như vậy, Huyền Anh thầm hỏi nhưng không nói ra.

- Em không có lý do nào để từ chối không đi với chồng em.

Julian im lặng. Anh ta nhìn Huyền Anh. Trông nàng có vẻ khổ sở. Để nàng dứt khoát và chỉ thuộc sở hữu của mình, anh ta muốn hét to lên như thế. Nhưng nhìn nàng kìa! Nàng bé nhỏ và mỏng manh quá! Đừng đẩy nàng vào đường cùng. Nhưng nghĩ đến 3 tuần không gặp Huyền Anh và biết nàng đang du dương với chồng, Julian không chịu nổi! Nếu nàng thuộc về mình hoàn toàn liệu tình yêu và sự ham muốn chiếm đoạt có còn tồn tại nữa không? Hay một ngày nào đó Huyền Anh quay lưng với mình, chàng có chấp nhận được không? Dĩ nhiên là không!.. Như vợ chàng trước đây.. Iris đã phản bội chàng. Sự phản bội đó đã phải trả một cái giá rất đắt!

Huyền Anh nài nỉ:

- Chỉ có 3 tuần thôi mà anh..

Julian nắm lấy tay Huyền Anh bóp nhè nhẹ. Bàn tay nàng mềm mại như nhung, ấm áp, những ngón tay bé nhỏ bấu víu lấy tay chàng như gắn bó, cần một sự chở che nương tựa. Anh ta mềm lòng, nói:

- Thôi, bỏ qua đi.. Nhưng đừng bao giờ đi như thế nữa..

Huyền Anh nhoẻn miệng cười:

- Lần này thôi mà..

Đó chỉ như một cơn mưa rào ngoài kia. Và họ lại nói chuyện với nhau như chưa hề cãi vã.