← Quay lại trang sách

Chương 3

Hoài trằn trọc mãi không ngủ được. Những câu hỏi cho chính mình liên quan đến tấm thiệp mời của Lữ cứ luẩn quẩn trong đầu nàng. Đến gần sáng nàng mới thiếp đi trong những mộng mị đứt quãng không đầu không đuôi..

Ly cà phê sáng sớm làm Hoài tỉnh táo nhưng lời mời của tấm thiệp vẫn không buông tha nàng. Hoài phải làm gì để được yên?

Sáng hôm đó đến văn phòng, chính Hoài cũng không tin là mình đã mua vé máy bay đi New York cuối tuần này. Tất cả những hành động tìm chuyến bay, đặt chỗ khách sạn.. ở New York làm như Hoài đã bị sai khiến và không thể nào cưỡng lại được. Nàng đã tự chống chế là chuyến đi sẽ giải tỏa cho những câu hỏi đang quấy rầy mình. Có thật không? Hoài quay mặt đi và không muốn trả lời.

Lúc rửa tay trong phòng vệ sinh Hoài cũng tránh nhìn vào gương. Nàng thấy mình bất lực trước những gì đang xảy ra cho mình, không cần biết là hay hay dở, hạnh phúc hay khổ đau không biết nữa. Tại sao lại gọi chuyến đi này là hạnh phúc hay khổ đau? Đi lên đó xem một cuốn phim thì có gì đáng sợ? Mong rằng chỉ giản dị có thế.

Nhưng sau khi đã mua vé máy bay, Hoài thấy dễ chịu hẳn. Cuộc đời chỉ toàn những tình cờ. Tình cờ nào đang chờ đợi Hoài?

Audrey Lê

Người bệnh mới của một ngày giữa tuần là một thiếu nữ học thức, chưa lập gia đình, tên Audrey Lê. Cô ta mang trong mình hai giòng máu Mỹ-Việt. Tóc nâu nhưng đôi mắt đen, rất đen. Nhan sắc trung bình, hơi thô và có vẻ mạnh mẽ. Câu chuyện bắt đầu như thế này, không cần lời mở đầu của Hoài.

Vừa ngồi xuống ghế đối diện với Hoài, Audrey nói ngay như đã phải chờ đợi từ lâu cho những giải tỏa.

- Tôi nghĩ bà có thể giúp tôi trong một vấn đề rất cá nhân.

- Tôi cũng hy vọng sẽ giúp được cô. Tôi lắng nghe cô nói vấn đề của cô và chúng ta cùng tìm một phương cách để giải quyết.

Khi nói như thế Hoài tin rằng nàng không cần đặt ra những câu hỏi dẫn dắt mà chính Audrey sẽ trình bày những điều riêng tư mà cô ta muốn bày tỏ.

- Tôi 31 tuổi, có vài mối tình nhưng chỉ thoáng qua và những người đó đã bỏ tôi vì tôi từ chối những đụng chạm xác thịt với họ.

Hoài yên lặng nghe và chờ đợi cô ta nói nhiều hơn.

- Tình yêu chỉ đẹp đẽ khi tôi và những người con trai đó hẹn hò, đi xem xi nê, đi ăn, đi nghe nhạc.. Một cái nắm tay của người khác phái cũng làm tôi rùng mình ghê sợ cho dù là tôi có tình cảm với người ấy. Có những lần bị ôm, chưa hôn môi, nhưng đã làm tôi nhức đầu và muốn ói. Đang là tình yêu bỗng trở thành ghê tởm. Những cuộc chia tay không vui vẻ và để lại những ấn tượng không đẹp làm tôi chao đảo vì thấy mình quá bất hạnh! Có ai không ao ước tình yêu và được yêu? Tại sao tôi lại như thế?

Audrey cúi đầu, đôi vai cô gái rung rung. Cô ta không kể thêm gì khác.

Hoài nói:

- Qua những điều cô nói, tôi có thể khẳng định cô bị hội chứng genophobia hoặc còn gọi là coitophobia. Đây là nỗi sợ hãi về thể chất hoặc tâm sinh lý của một người liên quan đến việc quan hệ tình dục hay những hoạt động liên quan đến tình dục. Hội chứng sợ tình dục có thể gây ra hoảng loạn và sợ hãi. Người mắc hội chứng này cũng có thể bị tác động mạnh mẽ khi cố gắng tiếp xúc tình dục hoặc chỉ đơn giản là suy nghĩ đến việc đó. Nỗi sợ hãi tột độ có thể dẫn đến rắc rối trong các mối quan hệ lãng mạn. Điều này có thể dẫn đến cảm giác cô đơn, xấu hổ vì nỗi sợ cá nhân.

Audrey nhìn Hoài và hỏi:

- Bệnh có chữa được không? Có phải cần đến thuốc để trị bệnh không?

- Không có thuốc để trị bệnh này. Nhưng nếu tìm được nguyên nhân của căn bệnh sẽ trị dứt bệnh.

Audrey tươi nét mặt nhìn Hoài:

- Bà sẽ giúp tôi khống chế bệnh?

- Tôi giúp cô nhưng chính là cô tự giúp mình.

- Tôi không hiểu.

- Tôi cần tìm hiểu nguyên nhân đã rồi chúng ta sẽ nói đến những bước kế tiếp.

- Nguyên nhân ư? Tôi chẳng hiểu vì sao..

- Chúng ta cùng đi tìm nguyên nhân. Nó nằm đâu đó mà cô không biết hay không ngờ đến.

Audrey không nói gì. Hoài hỏi tiếp:

- Cứ thử nhớ lại xem có những điều gì đã gây ấn tượng cho cô mạnh nhất. Khi nói điều này tôi có ý nhắm đến những ấn tượng không đẹp với cô. Không phải là từ những lúc hẹn hò với người khác phái. Bởi vì nguyên cớ gây nên căn bệnh của cô đã tiềm ẩn từ lâu chứ không phải mới đây.

Audrey lắc đầu:

- Tôi không nghĩ ra điều gì đã để lại ấn tượng trong tôi cả.

Hoài nhìn cô ta với ánh mắt hoài nghi. Những người bệnh như Audrey không bao giờ chịu nhìn vấn đề để nói ra những gì sâu kín nhất mà họ che dấu.

- Cứ thử cố gắng tìm kiếm đi. Bây giờ chúng ta, cô và tôi cùng đi ngược thời gian. Hãy bắt đầu từ lúc cô còn nhỏ..

Audrey yên lặng.

Hoài gợi chuyện:

- Cô có nhiều anh chị em không?

- Tôi có một người chị và một người anh.

- Cô là con út?

- Đúng vậy.

- Cha mẹ cô còn sống cả chứ?

- Vẫn còn sống..

Hình như Audrey định nói thêm một điều gì khác về cha mẹ cô ta nhưng lại đổi ý nên dừng lại.

Hoài chú ý ngay đến điểm này. Nàng hỏi:

- Cô có gần gũi với gia đình không? Tôi đoán cô đã không còn ở với cha mẹ, đúng không?

- Tôi đã trưởng thành, có công việc, nên đã ở riêng.

- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô có gần gũi với cha mẹ không?

Khi hỏi câu hỏi này, Hoài nghi ngờ cha mẹ Audrey là những người đã gây thương tổn tâm lý cho cô ta.

Audrey ngần ngừ như để tìm câu trả lời cho xác đáng:

- Tôi.. cũng về nhà thăm cha mẹ tôi luôn, nhất là từ khi cha tôi bị liệt nửa người do bị stroke.

Hoài thấy ngay là Audrey không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của nàng.

- Với anh chị em thì sao?

- Chúng tôi rất thương nhau nhưng anh chị tôi đã lập gia đình và ở xa.

- Vậy thì bổn phận với cha mẹ nay trên vai cô cả, đúng không?

Audrey gật đầu, nét mặt cô ta có vẻ đăm chiêu.

Hoài tìm cách khác để cô ta phải mở lòng:

- Tại sao cô cho tình dục hay những đụng chạm thể xác với người khác phái là xấu?

Không ngờ Hoài chuyển hướng, Audrey có vẻ ngỡ ngàng khi trả lời:

- Tôi.. không biết nữa..

- Audrey. Căn bệnh của cô phát xuất từ những nguyên nhân thầm kín. Cô muốn chối bỏ, không muốn nhìn nhận những điều mà tôi cho rằng đã gây nên hội chứng sợ tình dục của cô. Nếu cô không chịu nhận thức về bệnh của mình thì tôi không thể giúp cô được. Như tôi nói lúc nãy, tôi chỉ giúp cô cởi bỏ những ý tưởng xấu về tình dục, còn chính cô mới tự chữa cho cô được.

Audrey cúi đầu và không nói gì.

- Cô có bị lạm dụng khi còn nhỏ hay lúc mới lớn không?

- Không, tôi không bị lạm dụng như bà nghĩ.

- Vậy điều gì trong quá khứ đã để lại ấn tượng sâu đậm cho cô liên quan đến tình dục?

- Tôi.. không biết..

Hoài thở dài:

- Vậy thì tôi không thể giúp cô được!

Audrey ngồi thẳng người lên:

- Bà hãy giúp tôi.. Tôi biết bà có thể giúp được tôi..

Hoài hít mạnh một hơi thay cho tiếng thở dài:

- Cô trốn tránh điều gì? Có thật là cô không bị người thân lạm dụng tình dục hay không? Cô đến đây cần tôi giúp đỡ.. cô có thể nói cho tôi nghe bất cứ chuyện gì của cô, sâu kín và làm cô tổn thương đến đâu đi nữa vì chỉ có tôi và những bức tường câm nín này nghe mà thôi. Giữa tôi và cô, chúng ta có tương quan của một người chữa bệnh và một người có bệnh. Những gì riêng tư của cô chỉ nằm trong hồ sơ của cô mà thôi. Không một ai khác biết đến nên cô không có gì phải sợ hãi cả.

Cô ta òa lên khóc. Hoài lấy một lô giấy đưa cho Audrey lau nước mắt.

Audrey nghẹn ngào hỏi Hoài:

- Tôi không muốn nhớ lại và tôi sợ.. Tôi phải bắt đầu như thế nào?

- Hãy cố nhớ lại, đừng tự lừa dối mình để tìm trong ký ức điều đã tác động mạnh đến tâm lý của cô trong quá khứ.

- Những bí mật này.. không phải của tôi.. một đứa bé mới có 6 tuổi khi ấy. Nhưng như một tờ giấy còn trắng tinh bỗng bị bôi bẩn..

Hoài kiên nhẫn lắng nghe, không lên tiếng để cho Audrey có cảm tưởng như đang đối diện với chính cô ta và độc thoại. Sự bí mật nào đó mà Audrey đang nói với chính mình.

- Đó là một buổi tối.. mùa hè nhưng chưa nóng lắm.. tôi và chị lớn của tôi thay vì đi ngủ sớm như thường bị cha mẹ bắt buộc.. chúng tôi.. ra vườn sau nghịch. Chị tôi thường dựng những miếng giấy cứng của thùng giấy người ta vứt đi rồi chúng tôi dựng lên làm nhà, chui vào chơi và tưởng tượng ra đây là căn nhà thần tiên của chị em tôi. Có những khúc gỗ làm ghế, mảnh vải vụn đâu đó làm chăn, ít rơm làm giường.. Thế giới của tuổi thơ chúng tôi là đó..

Không thấy Audrey nói tiếp, Hoài chỉ nói nhỏ nhẹ:

- Tôi vẫn nghe..

- Trò chơi đó chúng tôi vẫn chơi thường xuyên mà không ai hay. Tôi lên sáu và chị tôi hơn tôi 2 tuổi. Chị tôi bắt tôi phải hứa giữ bí mật chỉ có hai chị em biết. Tôi trung thành với lời hứa và xem rằng ngôi nhà xộc xệch thần tiên đó chỉ thuộc về tôi và chị tôi mà thôi.

Dường như Audrey đang cố gắng bóc từng cái vỏ che đậy tuổi thơ của cô ta một cách chậm chạp. Và cũng hình như sự yên lặng của Hoài trong căn phòng này như một tấm khiên bảo vệ để cho dù toàn bộ cái vỏ có bị lột trần thì Audrey vẫn an toàn.

-.. Đêm đó đột nhiên chúng tôi nghe có tiếng động bên ngoài hàng rào. Chị tôi đưa tay suỵt suỵt ra dấu cho tôi giữ yên lặng. Có tiếng chân người chạy vội ra mà chúng tôi đoán là từ trong nhà. Không biết đó là cha tôi, mẹ tôi hay anh tôi. Nhưng chúng tôi yên lặng vì sợ bị đòn do chuyện đêm không đi ngủ mà ra ngoài vườn sau nghịch.

Nói đến đây Audrey lại tấm tức khóc. Cô ta như nghẹn lời.

Trong phòng chỉ còn tiếng khóc sụt sùi của Audrey.

Cô ta lau nước mắt rồi nói khẽ với Hoài:

- Để lần sau đi.. tôi sẽ tiếp tục..

Hoài lắc đầu vì nàng biết sẽ không có lần sau, Audrey sẽ không kể tiếp chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó.

- Cô đang mở được những trang ký ức đã đè nặng lên cô từ bao lâu nay. Đừng trốn tránh nữa. Tôi vẫn đang lắng nghe.

-.. Tôi và chị tôi nghe tiếng người nói nho nhỏ.. Giọng mẹ tôi và một người đàn ông nào đó, không biết là ai. Chị tôi ra hiệu cho tôi rồi khẽ khàng chui ra khỏi căn nhà thần tiên và tiến gần đến hàng rào sát với bên ngoài đường. Ánh sáng bên ngoài cho chị em tôi nhìn rõ hơn xem mẹ mình làm gì… Tôi không biết chị tôi nghĩ thế nào nhưng tôi nhìn thấy mẹ tôi.. mẹ yêu quý của tôi… đang ôm một người đàn ông không phải là bố tôi. Họ.. hôn nhau..

Hoài thở ra một hơi dài. Không phải như những điều kinh khủng mà nàng đã nghe từ những trường hợp khác.

- Tôi không bao giờ quên cảnh tượng đó. Lúc đó hãy còn nhỏ nhưng tôi hiểu rằng đó là những cử chỉ yêu thương vì mẹ tôi thường ôm chúng tôi và hôn hít trìu mến. Tôi ít thấy mẹ tôi làm như vậy với cha tôi. Thế nghĩa là sao?

- Nhưng cha mẹ cô không bỏ nhau?

- Không, họ vẫn ở với nhau.. cho tới ngày hôm nay.

- Còn người đàn ông kia?

- Không bao giờ thấy nữa.. hay họ gặp gỡ nhau ở đâu mà chúng tôi không biết.

- Phản ứng của chị cô thế nào lúc đó?

- Chị tôi không bao giờ nhắc đến. Nhưng từ sau đêm đó chúng tôi không còn căn nhà thần tiên nữa. Chị tôi thu những mảnh giấy cứng vất vào thùng rác.

- Chị cô có lập gia đình không?

- Chị tôi lập gia đình, có con và hạnh phúc lắm.

- Cô có thường nhớ lại đêm hôm đó không?

- Tôi không quên được.. nhưng tôi tránh không muốn nhớ đến. Mỗi lần nhớ đến làm như có một cái màn đen che phủ bớt.. tôi chỉ thấy và nhớ lờ mờ. Nhưng nó không biến đi, nó vẫn ở đó. Chỉ một ánh mắt bày tỏ tình cảm của người khác phái là hình ảnh năm xưa lại hiện ra.. như đồng hành với tôi.

- Cảm tưởng cô thế nào mỗi khi nhớ đến chuyện này?

- Tôi thấy ghê tởm và tôi ghét mẹ tôi. Từ lúc đó trở đi mỗi lần mẹ tôi ôm tôi vào lòng hôn hít là tôi đẩy ra không muốn. Mẹ tôi nghĩ rằng tôi đã lớn nên không thích những biểu tỏ tình cảm như thế.

- Tại sao cô thấy ghê tởm khi nhớ đến cảnh tượng đó? Lúc đó cô đâu có hiểu là mẹ cô phản bội cha cô đâu?

- Có thể là lúc đó tôi ghen với người đàn ông đó. Sự giận dữ trong tôi lúc đó có thể là vì tôi ghen khi mẹ tôi chia sẻ tình yêu với người khác.

- Nhưng khi đã có trí khôn và lớn lên thì cô nghĩ thế nào? Không hẳn chỉ là ghen tương?

- Bà nói đúng. Khi lớn lên tôi hiểu mình hơn. Tôi không còn tâm trạng của đứa nhỏ 6 tuổi nhưng tôi biết phải trái. Hành động của mẹ tôi đêm đó là một điều sai trái. Hay nói cách khác bây giờ tôi hiểu đó là sự ngoại tình. Điều này không đáng ghê tởm sao?

- Hãy để chuyện ngoại tình và sự liên hệ của mẹ cô và người đàn ông đó sang một bên. Đó là chuyện của hai người này. Điều này làm tổn thương cô, tôi hiểu. Nhưng nếu cô yêu một người, cô trân quý tình yêu đó thì sự biểu lộ tình cảm giữa hai người yêu nhau thì có gì xấu đâu? Tình yêu cần có sự biểu lộ của cả hai phía để xác nhận được một cách cụ thể.

- Tôi không quên được hình ảnh đó đồng nghĩa với sự phản bội là những xấu xa không thể chấp nhận.

- Nếu tôi nói với cô cuộc đời của cô còn dài. Tình yêu là một điều đẹp đẽ. Con người sẽ rất bất hạnh nếu không biết đến tình yêu. Đừng để hình ảnh đó biến cô thành gỗ đá vô tri.

Audrey lại tấm tức khóc:

- Tôi biết.. tôi biết chứ.. tôi cũng muốn yêu và được yêu.. nhưng làm sao tôi có thể vượt qua.. được chính mình?

- Được chứ. Cô phải tập để tách rời câu chuyện quá khứ ra khỏi mình.

- Làm sao tôi có thể làm chuyện ấy?

- Cô phải phân định rõ ràng câu chuyện và hình ảnh đó thuộc về ai, về mẹ cô và một người đàn ông nào đó. Hình ảnh này để lại một ấn tượng xấu cho cô nhưng chỉ như thế thôi. Hình ảnh và câu chuyện chỉ nằm trong khuôn khổ của đêm đó mà thôi. Phải nghĩ rằng cuộc đời của mẹ cô thuộc về bà ấy. Dĩ nhiên cũng có những điều hay hành động, lời nói của bà ấy làm tổn hại người khác, trong đó có cô. Nhưng chỉ như thế, phải nhận thức rằng cô là một chủ thể riêng biệt, không giống mẹ cô. Cô có cuộc đời của riêng cô. Hình hài thân xác cha mẹ sinh ra nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn giống cha mẹ cô. Cô khác.

- Làm sao tôi quên được hình ảnh mẹ tôi và người đàn ông đó?

- Hãy tập mỗi ngày với sự can đảm và quyết liệt để khẳng định đó là câu chuyện của quá khứ. Trả nó lại cho quá khứ. Cô không dính líu gì đến câu chuyện đêm đó. Đứa bé 6 tuổi nay đã trưởng thành với những suy nghĩ riêng tư của nó. Không cần biết sự liên hệ của mẹ cô và người đàn ông đó như thế nào nhưng mẹ cô đã không rời bỏ gia đình và vẫn sống bên cha cô. Đó là chọn lựa của bà ta dành cho sự ưu tiên là gia đình.

Audrey không nói gì một lúc. Cô ta hỏi Hoài:

- Tôi có nên nói cho mẹ tôi biết không?

- Có cần thiết không? Liệu điều đó có làm gia đình cô tan vỡ không? Khi đặt câu hỏi trên cho thấy cô ích kỷ vì chỉ tìm cách giải tỏa cho chính mình mà không nghĩ đến người khác?

- Tôi không tha thứ cho mẹ tôi được!

- Nếu cô không tha thứ cho mẹ cô thì cô chẳng thể quên được. Sự dằn vặt này sẽ theo cô đến cuối đời vì cô tự trói mình vào đó.

- Tôi sẽ suy nghĩ về điều này và sẽ trở lại gặp bà lần tới.

Hoài gật đầu. Nàng nghĩ mình đã nói quá nhiều cho ngày hôm nay.

Nhìn Audrey đứng lên và ra khỏi phòng như muôn ngàn chiếc bóng khác đã cũng ngồi đây và đem tâm tình rũ bỏ.