← Quay lại trang sách

Chương 7 Hoàng Lê Nguyễn

Ngày thứ hai đầu tuần Hoài vẫn còn bàng hoàng sau chuyến đi New York và trở lại làm việc với tâm trạng không được chuyên tâm cho lắm.

Người bệnh đầu ngày là một người đàn ông còn trẻ. Hoài nhìn hồ sơ: Hoàng Lê Nguyễn, 36 tuổi, độc thân.

Người thanh niên còn trẻ này với vẻ bên ngoài không có gì đáng chú ý, có vẻ lạnh lùng và hơi cao ngạo. Điều này rất dễ nhìn thấy và làm người khác không muốn đến gần.

Cậu ta chọn ngồi đối diện với Hoài.

Nàng mở lời trước:

- Tên anh là Hoàng phải không? Không phải là Nguyễn?

- Đúng vậy.

- Tôi có thể làm gì được cho Hoàng? Xưng hô như vậy được chứ?

- Bà cứ gọi tôi như thế.

Hoàng chỉ nói như vậy và không nói thêm gì khác. Vẫn vẻ lạnh nhạt đó anh ta nhìn khắp căn phòng như muốn tìm tòi một cái gì hay để tránh né?

Nhưng chính anh ta đã mở lời nói với Hoài:

- Tôi chọn bà thay vì một người bác sĩ khác là nam giới vì tôi nghĩ bà có thể hiểu được câu chuyện của tôi.

- Tôi sẵn sàng nghe câu chuyện của anh.

Vẻ lạnh lùng ở Hoàng làm Hoài khó có thể đoán được điều gì làm anh ta phải đến đây. Nhưng chỉ vài phút sau anh ta bắt đầu nói:

- Tôi là một con rối của mẹ tôi.

Hoài hiểu ngay vì sao Hoàng có vẻ lạnh lẽo và khó chịu như thế. Nàng hỏi lại Hoàng:

- Anh bị mẹ chi phối nhiều lắm sao?

- Bà nói lịch sự quá! Chữ “chi phối” bà dùng trong trường hợp tôi thật quá lịch sự! Mẹ tôi là người độc tài trong gia đình, nhất là đối với tôi.

- Anh phải theo ý bà ấy trong mọi sự sao?

Hoàng đáp:

- Đúng vậy!

- Chẳng hạn như?

Hoàng nhìn Hoài với vẻ ngạc nhiên:

- Tôi quả thật là một con rối dưới mắt mẹ tôi. Bà ấy nuôi dậy tôi khôn lớn theo cách của bà ấy. Nhào nặn tôi theo ý muốn của mẹ tôi. Mẹ tôi muốn tôi lớn lên sẽ phải là người như thế này thế kia. Tôi phải đạt thành tích như mẹ tôi mong đợi. Người bạn gái này hay người bạn gái kia đều không được mẹ tôi ưng thuận vì không đủ tiêu chuẩn của bà ấy. Những người con gái mẹ tôi chọn lựa cho tôi nhưng tôi không thích họ. Tôi phải làm ra vẻ không thích giao tiếp với phụ nữ để mẹ tôi không buộc tôi phải gặp người này người kia theo ý mẹ tôi. Thậm chí mẹ tôi còn chọn y phục cho tôi theo ý bà ấy.

- Và anh đã chiều theo ý mẹ anh?

- Đúng vậy!

- Vậy thì có gì để than phiền? Anh chiều theo ý mẹ anh vì anh thấy bà ấy đúng nên mới nghe theo.

- Không phải vậy.

- Vậy thì tại sao anh làm theo cho dù điều đó sai?

- Tôi bị áp lực… vì mẹ tôi..

- Tại sao bị áp lực? Tại sao anh không phản kháng? Lúc nhỏ có thể anh không chống lại mẹ nhưng lớn lên anh có tư duy, phán đoán, là những thứ làm nên căn tính của một con người. Anh muốn trưởng thành chứ?

- Dưới mắt mẹ.. tôi vẫn là một đứa trẻ không hơn không kém.

- Sao anh không cho bà ấy thấy là anh đã trưởng thành? Anh sợ mất tình yêu của người mẹ sao?

Hoàng có vẻ bối rối khi trả lời Hoài:

- Không, không phải vậy… chỉ vì mẹ tôi rất đáng thương!

- Kể cho tôi nghe về người mẹ của anh.

- Mẹ tôi không được hạnh phúc trong đời sống hôn nhân. Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi. Tôi là chỗ dựa và niềm an ủi cho mẹ tôi. Mẹ tôi yêu tôi nhiều lắm.. nên tôi không thể lám trái ý và làm mẹ tôi buồn. Tôi.. không thể phản bội tình yêu của mẹ tôi được.

- Hoàng có biết mẹ của anh là một người mẹ trẻ con không?

Hoàng sững sờ hỏi lại Hoài:

- Bà nói gì vậy? Tại sao mẹ tôi là một người mẹ trẻ con?

- Khi tôi nói mẹ Hoàng là một người mẹ trẻ con, là tôi có ý nói bà ấy cần trưởng thành hơn để không phải dựa vào anh làm chốn nương thân và là niềm an ủi cho bà ta. Mẹ của anh cần phải trưởng thành hơn trong cái nhìn về con mình và phải trưởng thành hơn để thấy hạnh phúc của con mình mới là niềm an ủi cho chính mình.

Hoàng ngồi ngây người ra đến vài phút rồi mới nói:

- Tôi phải làm gì?

Hoài nhìn thẳng vào mặt anh ta khi trả lời:

- Phải cho mẹ anh thấy anh đã trưởng thành.

- Nhưng bằng cách nào?

- Bằng cách nào ư? Bằng những chọn lựa theo ý thích của riêng anh, dù là không theo ý thích của mẹ anh. Cứ tưởng tượng anh hành xử với một đứa trẻ. Anh chỉ chiều theo ý nó, cho nó những thứ mà anh cho rằng hợp lý, phù hợp với đứa trẻ. Mặc cho đứa trẻ vòi vĩnh đòi hỏi những điều phi lý, cứ từ chối. Rồi ra đứa trẻ sẽ hiểu.

Hoàng lắp bắp:

- Bà không biết sự giận dữ của mẹ tôi ra sao. Bà ấy có thể ngất xỉu hay nằm liệt giường vài ngày vì tôi trái ý. Tôi không thể..

Hoài thở dài:

- Chính anh đã làm cho mẹ anh ra như vậy!

- Tại sao bà lại nói như vậy? Điều này không đúng!

- Bây giờ chúng ta trở lại với đứa trẻ là mẹ của anh. Một đứa trẻ luôn luôn được những điều nó muốn. Nó trở thành trung tâm điểm của mọi chú ý thì dĩ nhiên nó sẽ không chấp nhận bị từ chối. Đứa trẻ dần dần được nuông chiều và trở thành ích kỷ chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ đến ai khác. Nhưng. Đến một ngày nó không được theo ý muốn nữa thì nó sẽ tự tìm hiểu xem vì sao nó không được điều nó muốn. Nếu nó không tìm ra được lý do thì phải có một ai đó chỉ cho nó thấy lý do. Nếu lý do đó hợp lý, đứa trẻ sẽ nghe theo. Nhưng nếu đứa trẻ thấy không hợp ý thì sao? Phải đi đến một thỏa thuận thôi. Bây giờ Hoàng hiểu ý tôi rồi chứ?

Anh ta gật đầu:

- Tôi hiểu rồi.. Tôi thấy bà cũng có lý…

- Ngay bây giờ tôi nghĩ anh chưa có thể có phản ứng hay chống đối lại mẹ anh được ngay. Phải khẳng định một điều là tôi không có ý xúi dục anh chống đối mẹ anh nhưng tôi chỉ muốn đưa ra một phương cách để anh chọn lựa. Dĩ nhiên có những điều mẹ anh nói là đúng và chọn lựa đối nghịch của anh là sai. Nhưng có những lúc mẹ anh phán đoán hay hành xử sai chỉ vì quá ích kỷ.

- Tôi phải làm gì khi tôi quá thương mẹ tôi. Tôi tội nghiệp cho mẹ tôi..

- Không có ai được chọn lựa để được sinh ra đời. Mình không thể chọn ai làm cha mẹ cho mình mà cha mẹ cũng không thể chọn lựa con cái mình là ai, như thế nào cả. Vậy chỉ có sự cố gắng hòa hợp mà thôi.

- Nhưng phải cả hai chiều.

Hoài mỉm cười:

- Hoàng nhìn thấy bài giải rồi đấy.

- Làm thế nào để nói với mẹ tôi mà không làm tổn thương bà ấy?

- Hãy đánh động vào tình yêu bà ấy dành cho Hoàng.

Anh ta yên lặng.

- Tôi muốn hỏi là sự chịu đựng của Hoàng đã quá giới hạn chưa hay có ước muốn nào mạnh đến độ muốn đạt đến mà không cần sự chấp thuận của bà ấy nữa không? Hay Hoàng đã thích một cô gái nào phải không?

- Tôi chưa hề thích một cô gái nào vì không đủ can đảm để tìm hiểu hay tiến xa hơn vì chính mẹ tôi là rào cản cho mọi ước muốn của tôi. Tôi không còn chịu đựng được nữa nên tôi mới đến đây ngày hôm nay! Tôi không còn biết con người thật của mình là ai? Mẹ tôi không biết con bà ấy thực sự là ai? Tôi phải làm gì cho mẹ tôi hiểu? Tôi muốn tôi là tôi chứ không phải ai khác!

- Cứ từ từ phản ứng lại những điều mà mẹ Hoàng muốn nhưng không hợp ý Hoàng. Rồi bà ấy sẽ nhận ra. Nhưng khi bày tỏ những ước muốn của mình thì phải đánh mạnh vào lòng thương yêu của bà ấy dành cho Hoàng. Ai cũng yêu con cái của mình nhưng tình yêu mù quáng đến độ không phân biệt được ra đó là tình yêu mình dành cho con mình hay chỉ là tình yêu cho chính mình. Có thể Hoàng phải chấp nhận trước những phản ứng quyết liệt hay tiêu cực của mẹ nhưng rồi sẽ qua đi. Hoàng có thể bù đắp bằng những biểu lộ tình cảm dành cho mẹ như mua quà gì mà mẹ anh thích.

- Tôi hy vọng sẽ làm được như bà nói và mẹ tôi sẽ hiểu.

- Tôi là một người mẹ và tôi hiểu. Tôi tin rằng mẹ Hoàng sẽ hiểu ra và mọi sự sẽ thay đổi. Cuộc đời này luôn luôn là những khởi đầu. Ngày hôm qua có thể bế tắc hay tận cùng của sự đau khổ nhưng rồi không phải vậy. Đến lúc nào đó trong đời quay lại nhìn, chúng ta sẽ thấy và tự hỏi vì sao mình lại vượt qua được? Và tất cả lại bắt đầu như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

- Bà nói hay quá!

Hoài cười:

- Đấy là sự thật! Còn chọn lựa hành động thế nào là tùy Hoàng. Tôi còn nhớ một câu nói bất hủ của Fritz Perls, một bác sĩ tâm thần nổi tiếng của Đức đã nói rằng: “Tôi không ở trên thế giới này để sống theo kỳ vọng của người khác. Tôi cũng không cảm thấy rằng thế giới này nên sống theo ý tôi”.

Hoàng gật gù như chiêm nghiệm những điều Hoài vừa nói.

Hoài còn nhấn mạnh thêm:

- Một bác sĩ tâm lý nổi tiếng khác của Mỹ là Albert Ellis cũng có một ý tưởng tương tự. Ông ta nói như thế này nếu tôi nhớ không lầm: “Những năm đẹp nhất trong cuộc đời bạn xảy ra khi bạn quyết định chịu trách nhiệm về những vấn đề của mình. Bạn không đổ lỗi cho mẹ bạn, môi trường hay tổng thống. Bạn nhận ra rằng bạn kiểm soát số phận của mình”.

Lần đầu tiên thấy Hoàng cười, những cao ngạo trên mặt anh ta biến mất:

- Chắc mẹ tôi cũng cần đến đây!

Hoài phá lên cười:

- Tôi rất vui nếu mẹ cậu đến đây để tâm tình với tôi.

Nàng đứng lên nói với Hoàng:

- Đã hết giờ. Tôi tin rằng ra khỏi đây Hoàng đã trở thành một người khác và tôi mong rằng anh sẽ tìm thấy con người thật của mình ngay trước mặt thôi. Hãy sống một cuộc đời như ý anh muốn nhé. Tôi không muốn anh trở lại để than thở đâu.

Hoàng cười. Những mảnh vụn lạnh lẽo trên gương mặt đã rơi xuống và anh ta thanh thản đứng lên đi ra.

Shane Barr

Một ngày thứ hai đầu tuần bận rộn của Hoài với người bệnh nhân thứ hai trong ngày cũng còn trẻ nhưng câu chuyện của anh ta không đơn giản như người bệnh nhân trước đó vừa rời khỏi đây.

Với mái tóc ngắn mầu lúa vàng, quăn và đôi mắt nâu xa xăm, thân hình gầy guộc. Ba mươi sáu tuổi đời nhưng dường như đang vác trên vai một gánh nặng nếu không nói là quá sức của anh ta. Hoài có thể nhận ra điều đó khi nhìn Shane ngồi rũ xuống trong chiếc ghế bành không cách xa nàng bao nhiêu. Trong hồ sơ Shane chưa lập gia đình, kỹ sư IT. Là người có trình độ và đang gặp rắc rối?

Shane mở lời với Hoài với hơi chút ngượng nghịu:

- Tôi.. tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa?

Hoài nhỏ nhẹ nói với anh ta:

- Hãy bắt đầu từ nỗi buồn của anh.

Shane ngạc nhiên hỏi lại Hoài:

-Vì đâu bà bắt gặp ngay nỗi buồn của tôi?

- Trên mặt anh, trên toàn thể con người anh cho tôi nhìn thấy điều đó.

- Con người làm gì với nỗi buồn của nó bà biết không?

- Anh và nỗi buồn của anh làm tôi nhớ đến một tác giả là Kafka và tiểu thuyết của ông ta xuất bản năm 1915 có tựa đề là “The Metamorphosis” hay có thể hiểu là hóa thân. Câu chuyện kể về một anh chàng tên là Samsa bỗng nhiên biến thành một con bọ. Trong một giai đoạn tăm tối của cuộc đời Samsa nhận ra mấu chốt không phải từ chất dịch mầu nâu tiết ra ở miệng con bọ mà trong tiếng Hy Lạp cổ, “melas” nghĩa là đen và “khole” nghĩa là dịch mật. Cả hai hợp lại thành ra chữ “melancholy”, có nghĩa là u buồn hay trong tâm lý học ngày nay người ta gọi là trầm cảm. Và hóa thân trong tiểu thuyết của Kafka thật ra là một câu chuyện về một người mang nặng u sầu đến biến dạng hình hài.

- Bà nghĩ tôi bị trầm cảm ư?

Hoài đáp:

- Anh đang bị trầm cảm. Shane có bị mất ngủ không?

- Thường xuyên.

- Mới đây hay lâu rồi?

- Khoảng nửa năm nay. Bình thường tôi là người dễ ngủ và ngủ nhiều.

Hoài quan sát Shane. Nàng đặt câu hỏi:

- Tôi nghĩ anh biết vì sao anh mất ngủ, đúng không?

Shane không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Hoài mà lại quanh co:

- Tôi ăn không thấy ngon, cũng không muốn kết nối với ai khác. Tôi như bị cách ly với cuộc đời và sự sống. Trái tim tôi như băng giá. Bên ngoài thế giới trôi đi lặng lẽ hờ hững. Chưa ai thấy hay ghi nhận nỗi buồn của tôi.. ngoài bà. Tôi như bị cô lập hay tự cô lập.

- Trước đây anh không như vậy đúng không?

- Đúng vậy!

- Người ta có thể bị trầm cảm vì nhiều nguyên nhân. Anh có muốn tìm hiểu vì sao anh lại thay đổi như thế không? Hay là anh biết mà không muốn nói?

Shane nhìn Hoài. Người bác sĩ tâm lý này đã nhìn thấy nỗi buồn của mình nhưng còn những thứ khác đang đè nặng trên lồng ngực. Liệu Shane có thể nói hết cho bà ta nghe không?

- Tôi không biết mình có thể bộc lộ và nói ra được hết hay không?

- Đó là lý do anh có mặt ở đây ngày hôm nay không phải sao?

- Tôi là người cô độc nhất trên cõi đời này! Tôi đã từ bỏ mẹ mình và lên án mẹ mình, người đã mang tôi vào đời. Tôi chối bỏ liên hệ giữa mẹ và con với bà ấy.

- Vì sao? Điều gì xảy ra giữa hai người làm cho anh giận dữ đến như thế?

- Tôi nghi ngờ, tôi giận dữ, tôi khinh miệt.. Mẹ tôi là một con người đáng sợ!

Hoài kiên nhẫn nghe. Lại một thảm kịch trong gia đình. Chưa biết rõ câu chuyện của Shane nhưng Hoài vẫn thấy nao nao trong lòng khi nghĩ đến người mẹ bị con chối bỏ.

- Kể cho tôi nghe để tôi có thể giúp anh. Nguyên nhân vì sao? Anh nhận biết và anh cần được nói ra để giải tỏa.

- Mẹ tôi là một kẻ sát nhân!

Câu nói như một tiếng sấm nổ trong căn phòng đóng kín chỉ có Hoài và Shane.

Hoài hỏi lại Shane mà giọng của nàng như lạc đi:

- Hiện giờ mẹ của anh đang ngồi tù vì tội sát nhân?

- Không! Nếu như thế thì tôi không cần đến đây làm gì.

Hoài hoang mang.

- Bà ấy đang sống thoải mái bên người chồng thứ tư và tận hưởng cuộc đời với số tiền kiếm được.

- Tôi không hiểu. Hãy kể rõ cho tôi nghe. Từ đầu.

- Tôi là người con duy nhất của mẹ tôi. Cha tôi là người chồng thứ hai của bà ấy. Cha tôi chết lúc tôi còn nhỏ. Bà ấy lấy người chồng thứ ba nhưng không có con. Người cha dượng này rất thương yêu tôi và nuôi dậy tôi như con trai của ông ấy. Tôi cũng xem ông ấy như ba ruột của mình. Tôi đã lớn lên trong tình thương của ông cha dượng này. Mẹ tôi là người ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân bà ta. Chính cha dượng đã săn sóc và chăm lo cho tôi. Tôi đã xem ông ta như một mẫu mực để mình sau này sẽ trở thành như thế. Và tôi cũng đã từng nghĩ sẽ chăm sóc cha dượng cho đến cuối đời ông ta.

Không thấy Shane kể thêm, Hoài phải nhắc khẽ:

- Và chuyện gì đã xảy ra?

- Tất cả chỉ vì tiền! Mẹ tôi dục ông ấy mua bảo hiểm nhân mạng để phòng hờ có chuyện gì bất trắc xảy ra thì mẹ tôi cũng có một số vốn. Mẹ tôi đã giết cha dượng tôi để được hưởng số tiền đó.

- Thế tại sao mẹ của anh không bị trừng phạt vì tội ác của mình?

- Không đủ yếu tố để buộc tội!

- Tôi không nghĩ nguyên nhân trầm cảm của anh chỉ có vậy mà còn những gì bí ẩn khác nữa mà anh chưa muốn nói ra. Khi cha dượng anh bị chết thì anh ở đâu?

Hoài đặt câu hỏi đó với chút hoài nghi.

- Tôi không có nhà đêm đó. Người bạn gái của tôi đã chứng thực là tôi ở bên cạnh cô ta. Nhưng..

- Nhưng sao?

Shane đưa tay vuốt mặt rồi nói:

- Theo lời mẹ tôi kể với cảnh sát và trong phiên tòa xử thì kẻ sát nhân đã đột nhập vào nhà đêm đó và hạ sát cha dượng tôi nhưng tha mạng cho bà ấy.

Hoài hỏi lại Shane:

- Nhưng cha dượng anh có kẻ thù nào không hay kẻ đột nhập vào nhà chỉ để cướp hay có một động cơ nào khác cho tội ác này?

- Nhà không mất một thứ gì. Còn chuyện cha dượng tôi có kẻ thù hay không thì tôi không biết. Tôi rất gần gũi với ông ấy. Đây là một người cha hiền lành và tốt, có lòng thương người. Tôi không nghĩ ông ấy có kẻ thù đến nỗi phải kết liễu mạng sống ông ấy mới hả dạ.

- Nhưng tại sao anh lại nghĩ mẹ anh là.. kẻ sát nhân?

- Tại sao ư? Mẹ tôi chưa hề phải đi làm kiếm sống. Thời gian mẹ tôi lấy người chồng đầu tiên thì tôi không biết. Đến đời chồng thứ hai là cha tôi, mẹ tôi cũng không phải đi làm. Mẹ con tôi sống bằng tiền bảo hiểm nhân mạng của cha tôi để lại. Cái chết của cha tôi theo lời mẹ tôi kể lại là cha tôi lên cơn suyễn và lấy thuốc không kịp nên tắt thở. Đời chồng thứ ba là cha dượng tôi bây giờ cũng đã chết và tiền bảo hiểm nhân mạng cũng về tay mẹ tôi. Mẹ tôi kết hôn với người chồng thứ tư chỉ 2, 3 tháng sau khi cha dượng tôi chết.

- Tất cả những điều này không đủ để buộc tội mẹ của anh.

- Bà nói như tuyên bố của bồi thẩm đoàn! Nhưng sự thật không phải như vậy!

- Shane! Làm sao anh biết được sự thật trừ phi chính mắt anh nhìn thấy mẹ anh ra tay. Anh muốn tin là mẹ anh đã hành động như thế. Anh oán ghét mẹ anh đến như vậy sao?

- Mẹ tôi không phải là một con người! Con vật nó cũng yêu thương con nó, còn mẹ tôi.. thì không!

Hoài nói với Shane như thủ thỉ:

- Mẹ anh đã làm gì anh khi anh còn nhỏ?

Shane chợt òa lên khóc, khóc như trẻ nhỏ. Anh ta bụm mặt và cúi gầm đầu khóc mãi.

Hoài nghĩ mình đã tìm đến đúng chỗ đã gây ra nỗi buồn dai dẳng đi đến trầm cảm của Shane. Nàng cần đẩy mạnh thêm để giúp Shane trút bỏ được những ám ảnh đó.

- Mẹ anh đã làm gì hả Shane? Đã làm gì đến nỗi để lại những di chứng đau thương và sâu kín như vậy?

- Mẹ tôi thường đánh tôi khi bà ấy say rượu.. Có khi còn bỏ đói tôi vì đã đốt hết tiền vào việc hút xách hay thú vui cho bản thân.. Những lúc mẹ tôi say rượu là.. những lúc đáng sợ nhất.. Mẹ không nhận ra tôi là con bà mà tưởng ai đó và đánh đập thậm tệ.. Một đứa trẻ như tôi đã phải lãnh nhận những hậu quả khốc liệt của sự căm thù ai đó mà mẹ đổ lên đầu tôi… Bà ấy không hề yêu tôi.. cho đến khi..

- Đến khi nào?

- Đến khi gặp cha dượng tôi. Ông ấy đã giúp cải hóa mẹ tôi. Mẹ tôi thật sự không xứng đáng với ông ta. Tôi đã bám víu vào cha dượng tôi mà sống. Tôi yêu ông ta như yêu một người cha thật sự… Và bây giờ tôi mất ông ấy…

Hoài không nói gì.

- Tôi đã mất người cha mà tôi yêu thương. Mẹ tôi đã giết đi tình yêu đó.. Tôi ghét và tôi hận bà ta..

- Nỗi buồn của anh đến từ sự mất mát đó. Anh thương nhớ người cha dượng đó là ôm vào lòng sự cô độc và đau khổ. Tôi còn nhớ hình như vào khoảng năm 1991 hay 1992, y học Nhật Bản ghi nhận một hội chứng tâm lý gọi là Takotsubo. Mình có thể hiểu là hội chứng của trái tim tan vỡ. Nghe có vẻ rất trừu tượng nhưng có nghĩa là một trái tim tan vỡ do mất đi một người thân hoặc chia tay người yêu.

- Tôi có được tình cảm của người cha dượng này để thay thế cho tình mẫu tử mà tôi không có. Bây giờ tôi chẳng còn gì cả.. Tôi muốn trừng phạt kẻ đã cướp đi tình yêu này..

- Anh quay lưng lại với mẹ anh và cắt đứt tình cảm mẹ con là một sự trừng phạt rồi. Đâu cần anh phải đề quyết bà ấy là thủ phạm?

- Những nghi ngờ này làm tôi khổ sở.. nhưng nó thỏa mãn cho sự căm thù của tôi.

- Anh đang tự làm khổ mình!

Shane vẫn khăng khăng nói;

-Tôi muốn tìm lại công lý cho cha dượng tôi!

- Rồi anh có tìm được không để buộc tội mẹ anh?

- Không.. tôi không tìm được.. nên tôi quay trở về với cái vỏ cô lập của mình. Tôi thấy an toàn hơn..

- Tôi tò mò về vụ án xử mẹ của anh tình nghi là thủ phạm trong vụ giết cha dượng anh. Cuối cùng họ có tìm ra thủ phạm gây nên cái chết của ông ấy không?

- Cảnh sát tìm được khẩu súng là vũ khí đã gây nên cái chết của cha dượng tôi bị ném dưới sông gần nhà. Nhưng không tìm ra thủ phạm. Còn nữa, ngoài phiên tòa mẹ tôi còn nói kẻ bịt mặt xông vào nhà và bắn chết cha dượng tôi nhưng tha mạng cho bà ấy có giọng nói giống tôi! Chịu nổi không? Đổ cho còn trai duy nhất của mình một tội ác mà nó không hề làm! Bà ấy muốn tôi chết thay cho bà ta! Có còn là một người mẹ nữa không? Tôi tự hỏi mình hàng trăm ngàn lần như thế!!

Hoài thở dài thầm. Nàng không thể hình dung một người mẹ như Shane đã mô tả.

- Rời bỏ cái vỏ cô lập của anh đi vì điều này không giải quyết được vấn đề.

- Bà bảo tôi phải làm gì? Tôi không thể nào quay lại với người bạn gái của tôi nữa.

- Vì sao?

- Vì cô ấy cũng không chịu được sự thay đổi của tôi.

- Bạn gái của anh có biết những chuyện như anh vừa kể với tôi không?

- Không!

- Anh vẫn làm việc chứ?

Shane gật đầu:

- Cũng may tôi vẫn làm việc.

- Làm việc hiệu quả chứ?

- Tôi cố gắng.

- Thế là được rồi. Những câu chuyện hay đau khổ anh giấu kín trong lòng, anh đã nói với tôi. Liệu anh đã nói hết chưa.. hay là..?

- Tôi đã nói ra được hết với bà.

- Có thấy dễ chịu hơn không?

- Phần nào thôi! Nhưng có những ngày tinh thần tôi sa sút kinh khủng..

Trầm cảm đưa đến tự tử là chuyện thường xảy ra. Hoài nhìn Shane và qua câu chuyện anh ta đã kể, nàng không nghĩ Shane sẽ đi đến kết thúc đó. Anh ta vẫn làm việc được.

Hoài nói với Shane:

- Tôi nghĩ anh nên đến gặp một bác sĩ tâm thần để việc chữa trị tốt hơn với thuốc uống trị trầm cảm.

- Bà không viết toa thuốc cho tôi được sao?

- Tôi không có quyền viết toa thuốc cho anh. Cả nước Mỹ chỉ có vài tiểu bang mà người bác sĩ tâm lý được viết toa thuốc cho người bệnh sau những chương trình huấn luyện đặc biệt. Mặc dù số bác sĩ tâm lý nhiều hơn và dễ tiếp cận hơn những bác sĩ thần kinh nhưng vẫn là một giới hạn.

- Tiểu bang nào cho phép viết toa thuốc?

- Chỉ có 3 tiểu bang là New Mexico, Louisiana và Illinois mà thôi.

- Tôi không muốn uống thuốc.

- Tại sao?

- Tôi không muốn bị lệ thuộc.

- Không có nghĩa là anh phải dùng thuốc cả đời đâu, chỉ một giai đoạn thôi. Nhưng chính anh phải tự khắc phục mình. Anh đã nhìn thấy được vấn đề. Đừng chối bỏ mà can đảm nhìn vào nó. Rồi anh sẽ vượt qua.

- Tôi cần trò chuyện.. Với một ai đó hiểu tôi.

- Anh có thể đến đây và chúng ta cùng trò chuyện để gỡ bỏ những ám ảnh của anh suốt bao năm qua. Tôi nghĩ bây giờ anh có thể quay lại nhìn quá khứ và nhớ lại những hồi ức làm anh bị thương tổn với một cái nhìn rộng lượng hơn cho chính bản thân và cho người đã gây ra cho anh. Những hành động của bà ấy cũng có thể hiểu đã đến từ những chấn thương khác mà bà ta phải chịu đựng khi còn nhỏ. Có thể bà ta cũng bị bạo hành lúc nhỏ nên mới hành động như thế. Một người khỏe mạnh không bao giờ hành hạ người khác. Bởi vì chính người bị hành hạ, đánh đập thường sau này trở thành kẻ tra tấn. Có một xu hướng được sinh ra từ bạo lực. Tôi nghĩ mẹ anh là người đã bị chính những người thân bạo lực thuở nhỏ. Sau này chính bà ta trở thành kẻ thích dùng bạo lực. Cứ nghĩ như vậy, anh sẽ thấy dễ chịu hơn.

Những lời nói như ru ngủ của người bác sĩ tâm lý trước mặt Shane làm anh ta bỗng òa lên khóc một lần nữa. Shane co hai chân lên, ngồi thu mình trong ghế bành và tấm tức khóc.

Hoài cứ để yên cho Shane khóc. Anh ta sẽ trở lại những lúc buồn quá nhưng nàng tin tưởng rằng Shane sẽ không làm điều gì ngu xuẩn để hại đến tính mạng mình.

Năm, mười phút trôi qua. Shane đứng dậy nói với Hoài:

- Cám ơn bà đã cho tôi được khóc.. Tôi cần được khóc với một ai đó..

Nàng ngồi lặng yên không nói được điều gì vì Hoài cũng thấy bồi hồi thương cảm cho người thanh niên tên Shane này.

Shane đi ra, đôi vai xuôi vẫn rũ xuống.