Chương 6
Về đến phòng, Hoài kéo màn cửa sổ nhìn ra ngoài. Những đốm đèn đang thắp sáng bầu trời của thành phố không bao giờ ngủ. Cảm giác lạc lõng cô đơn trưa hôm qua đã biến đâu mất, trong nàng chỉ còn những cảm xúc dạt dào thấp thoáng niềm vui và một chút luyến lưu nào đó chưa rõ rệt. Nếu có thêm một buổi tối như vừa qua liệu Hoài có từ chối không? Chắc là không.
Hình ảnh Lữ cứ đâu đó trong đầu nàng không rời đi. Hoài không thay áo mà nằm xuống giường. Có lẽ nàng đã làm sao rồi? Lúc đang khiêu vũ và nói với Lữ: “Phải đi về”, nhưng thật ra nàng muốn những giây phút đó cứ kéo dài cho nàng được tận hưởng những cảm nhận thật hiếm hoi đó.
Về đến căn phòng trọ quen thuộc nhưng sao đêm nay Lữ thấy mọi sự đều khác lạ. Chàng không tin nổi những điều đã xảy ra suốt từ chiều đến giây phút này. Mình có thể đánh đổi cả cuộc đời để được sống lại những giờ phút vừa qua, Lữ nghĩ như thế. Hình ảnh Hoài đã đi theo chàng hơn 4 năm qua, không ngừng nghỉ. Chưa bao giờ ngưng. Nhưng hình ảnh trong trí nhớ thật nhạt nhòa và mong manh. Còn những xao xuyến hiện tại và Hoài.. của những thời khắc vừa mới qua đây thật hiển hiện. Hương thơm kia trong đêm vẫn chưa tàn phai. Ôm Hoài, nắm tay nàng.. là những điều kỳ diệu!
Lữ chắc chắn là Hoài cảm nhận được tình cảm của chàng dành cho nàng ra sao. Nụ cười của Hoài, ánh mắt long lanh thắp sáng đêm đen, mái tóc bềnh bồng cuốn Lữ đi.
Nhưng mà.. Lữ không quên, Hoài thuộc về một người đàn ông khác! Sao chồng nàng lại để Hoài đi một mình lên New York? Họ có chuyện gì với nhau sao? Hay đó chỉ là một hy vọng cho lợi ích của riêng Lữ?
Đêm đó Lữ thức suốt đêm. Không phải vì bị mất ngủ nhưng chàng không dám ngủ! Lữ sợ ngủ và khi thức dậy mọi chuyện chỉ là một giấc mơ mà chàng mong chờ! Thức suốt đêm và Lữ đã viết say sưa hứng thú như chưa bao giờ trong đời! Cũng chỉ vì Hoài!
Hoài cứ nghĩ mình sẽ khó ngủ nhưng không, đêm thứ bảy đó nàng ngủ êm đềm như trẻ nhỏ. Nàng không quên để đồng hồ báo thức lúc 8 giờ sáng.
Tiếng nhạc nhè nhẹ làm Hoài tỉnh giấc. Nàng nhìn đồng hồ. Đúng 8 giờ. Đêm qua nàng đã ngủ mà quên kéo màn cửa sổ.
Nước ở vòi sen ấm áp làm Hoài tỉnh hẳn ngủ. Nàng cứ đứng yên cho từng tia nước ấm vỗ về trên từng thớ thịt, mái tóc. Cảm giác như được thư giãn thật dễ chịu. Không cần phải vội vàng làm điều gì cả. Nàng đang làm chủ thời gian.
Nhưng bỗng dưng Hoài nhớ đến cái hẹn với Lữ! Nàng không quên nhưng vẫn muốn đứng lâu dưới vòi hoa sen.
Hoài thu xếp mọi thứ vào chiếc xắc nhỏ. Sửa soạn một chút trên gương mặt vẫn còn căng sau giấc ngủ say, ít mộng mị.
Nàng không thấy háo hức và bồn chồn như ngày hôm qua. Dường như sau khi đã gặp Lữ, mọi sự đã.. lắng đọng nhưng đâu đó đang chực chờ một bùng phát nào không tên… Chỉ biết hiện tại nàng không nghĩ, không nhớ đến gì khác ngoài những giây phút sắp tới đây. Những mâu thuẫn đã thay đổi Hoài hoàn toàn!
Khi chuông điện thoại reo, Hoài bấm máy nghe. Tiếng Lữ bên kia đầu dây thật vui vẻ ấm áp:
- Tôi không đánh thức Hoài chứ? Tôi đang chờ ở dưới nhà.
- Không! Tôi đã sửa soạn xong. Gặp anh chừng 3 phút nữa!
Ra đến ngoài Hoài không quên treo bảng đừng làm rộn để người bồi phòng khỏi vào. Nàng sẽ trả phòng sau khi ở Central Park về.
Nàng đưa mắt tìm Lữ. Anh ta đang ngồi chờ ở một băng ghế gần cửa ra vào để đương nhiên là Hoài phải nhìn thấy khi đi ra ngoài.
Trong chiếc quần jean bạc mầu, áo len mỏng mầu trắng, Hoài tìm thấy một phần của hình ảnh Lữ ngày nào khi đến văn phòng nàng. Trông anh ta thoải mái. Hoài mặc bộ quần áo hôm qua khi đến đây. Cũng quần mầu trắng, áo thung màu xanh lam đậm cổ trũng, bên ngoài chiếc áo khoác dài trắng ngà. Đôi giầy vải nàng mang theo thật hữu dụng để đi bộ.
Thấy bóng dáng nàng, Lữ đứng lên đưa tay vẫy. Anh ta cầm một chiếc túi giấy nhỏ và đưa cho Hoài:
- Tặng Hoài sách mới của tôi. Đừng đọc cho đến khi ngồi trên máy bay.
- Cám ơn anh. Để tôi mang lên phòng đã. Đợi nhé.
Lữ gật đầu chờ.
Vào phòng, Hoài để chiếc túi giấy bên cạnh chiếc xắc tay mà nàng thoáng nhìn thấy trong đó có quyển sách của Lữ và thêm một tấm thiệp. Nàng đoán thế.
Lữ nói với người tài xế tắc xi:
- Chúng tôi muốn đến Central Park khoảng gần đường thứ 66.
- Để vào Dene Slope?
- Đúng vậy!
Lữ nói với Hoài:
- Từ đây đến đó gần lắm. Mình nên ghé cả 2 chỗ Dene Slope và và Ravine Walk, Hoài nghĩ sao?
- Không phải anh làm hướng dẫn viên hôm nay sao?
Cả hai cùng cười thoải mái. Lúc đó Hoài mới để ý Lữ có túi xách nhỏ mang theo.
Thấy Hoài nhìn túi xách của mình, Lữ nói ngay:
- Trong này có nước uống, bánh ngọt và trái cây.
Hoài cười thật tươi:
- Hướng dẫn viên này chu đáo quá!
- Tôi thường vô tâm và không chu đáo nhưng với Hoài thì lại khác.
Hoài chỉ biết cười thật tươi.
Sáng nay nhìn thấy Lữ không cạo râu và trông có vẻ bơ phờ, Hoài nhìn Lữ ân cần:
- Hôm qua anh ngủ không tốt sao? Trông anh có vẻ mệt?
Lữ lắc đầu:
- Không, tôi khỏe lắm chẳng mệt gì cả.
- Trông anh như thiếu ngủ.
Lữ thấy vui khi Hoài chú ý đến mình:
- Chuyện thiếu ngủ đó là chọn lựa của tôi.
Hoài băn khoăn khi ngồi trên xe tắc xi:
- Nếu mệt thì không cần phải đi đâu.
- Đừng lo cho tôi. Tôi khỏe thật mà. Đêm qua không ngủ vì không muốn ngủ.
Hoài lắc đầu:
- Có ai lại không muốn ngủ cơ chứ?
- Hoài đâu hiểu. Tôi sợ nếu ngủ, khi tỉnh dậy.. mọi sự xảy ra ngày hôm qua sẽ chỉ là một giấc mơ.
Hoài yên lặng. Nàng có cảm tưởng như có cả ngàn con bướm đang chen cánh bay trong lồng ngực mình và đang tìm cách thoát ra.
Lữ nói tiếp:
- Tôi không ngủ và đã hứng thú viết tác phẩm thứ nhì của mình.
- Thấy chưa? Tôi đã nói với anh thành công này sẽ dẫn sang thành công khác. Anh đã bắt đầu hứng thú thì sẽ hoàn tất nhanh chóng thôi.
- Tôi cũng mong vậy. Cám ơn sự khuyến khích của Hoài.
Từ khách sạn đến Dene Slope gần đường 66 không xa, mất chừng 15 phút.
Dene Slope nằm ở phía đông của công viên Central Park. Khu này có đồi núi thiên nhiên. Bây giờ đã vào Thu trời mát rượi vào sáng sớm. Mặt trời đã lên nhưng còn ươn ái và ánh sáng thật dịu.
Lữ chỉ cho Hoài:
- Vào mùa xuân nhiều hoa dại nở đẹp lắm. Sẽ chỉ nhìn thấy toàn những cánh đồng hoa đủ màu sắc. Thêm vào đó thành phố cũng trồng nhiều thứ hoa bản địa của vùng đẹp lắm. Bây giờ đã vào thu nên tàn nhiều. Năm nay khí hậu thay đổi hẳn, mọi năm lúc này đã chẳng còn lá vàng mà sửa soạn vào mùa đông, nhưng năm nay lại khác. Chắc nơi đây biết sẽ được đón tiếp Hoài nên mùa thu vẫn ở lại.
- Cho dù như vậy nhưng khung cảnh thật hoang dã, dễ chịu thật.
- Nếu là ở một vùng cao nguyên thì nơi này chẳng là gì cả. Nhưng như Hoài biết đấy New York thật xô bồ. Muốn tìm được bình yên thì phải vào đây.
- Anh hay vào đây lắm ư?
- Tôi thường xuyên đến đây, chẳng cứ vào cuối tuần. Ngày thường vắng vẻ. Những loại hoa mà công viên trồng toàn là những loại hoa thu hút bướm và chim.
- Anh có vẻ sành sỏi đấy.
- Tôi toàn nghe người ta nói và lập lại.
Hoài cười và liếc nhìn Lữ.
Họ đi bộ ngang những sườn đồi thoai thoải mà cỏ đã không còn xanh nhưng vẫn còn nhiều luống hoa vàng và hồng rải rác. Những con đường ngập lá vàng với đủ màu sắc. Những mầu vàng đỏ của lá rụng tràn ngập khắp nơi như bừng lên một sức sống kỳ diệu rực rỡ trước khi chuyển mùa. Hàng vạt lá phong vẫn còn trên những cây cao vút, không chỉ vàng, đỏ mà nâu, vàng nhạt, nâu xẫm.. xỏa bóng trên cầu bắc ngang sông.
Hoài kêu lên:
- Đẹp quá! Thật thơ mộng! Đây là hồ hay sông?
Lữ cười và nghĩ sự chọn lựa đưa Hoài đến đây là đúng.
- Đây là cầu Gapstow. Chỉ là một hồ lớn, không phải là sông. Hoài nhìn thấy một bên hồ trông rất hoang sơ với ghềnh đá thiên nhiên. Phía bên kia hồ có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời biểu trưng của Manhattan. Ở cuối của hồ còn một cầu gỗ nhỏ.
Tuy mới hơn 9 giờ sáng nhưng đã thấy có người đi bộ ngang qua.
Một lát sau Lữ hỏi Hoài:
- Mỏi chân chưa? Chúng ta có thể đến ngồi nghỉ ở băng ghế kia.
- Hướng dẫn viên này tuyệt vời! -Hoài nói rất tự nhiên.
Lữ ước gì mình có thể đưa Hoài đi khắp thế giới. Chàng không chỉ ước mơ như thế mà còn nói ra:
- Tôi có thể làm hướng dẫn viên cho Hoài đi khắp thế giới, bất cứ nơi nào Hoài muốn đến.
Không biết Hoài nói đùa hay nói thật:
- Nhớ giữ lời hứa đó đấy nhé.
Lữ đặt tay lên ngực cúi đầu vui vẻ:
- Tôi hứa. Trời đất này có thể thay đổi nhưng lời hứa này luôn luôn tồn tại.
- Đây là lời tuyên bố của nhà văn hay sao?
- Không, là của tôi. Anh nhà văn đi chỗ khác chơi rồi, chắc anh ta đang bận viết tiểu thuyết.
- Có thể đi sang phía bên kia hồ và ngồi nghỉ trên ghềnh đá không? Hoài hỏi Lữ.
- Được chứ. Tôi chỉ sợ Hoài mỏi chân.
- Ăn thua gì, tôi đi được.
Cả hai đi một đường vòng sang phía bên kia hồ nơi có ghềnh đá và tìm chỗ ngồi. Lữ nhìn Hoài:
- Tôi chỉ ngại ngồi đây sẽ làm bẩn chiếc quần mầu nhạt của Hoài thôi.
- Có sao đâu! Tôi thích thiên nhiên.
Lữ tìm giấy gói đồ trong túi và đưa cho Hoài lót chỗ ngồi tạm.
Cả hai cùng cười vui vẻ. Lữ mở túi xách lấy nước uống, bánh ngọt và trái cây.
Nàng ăn uống rất tự nhiên trong khung cảnh này.
Lữ chỉ những con ngỗng đầu đen, thân trắng lốm đốm nâu dưới kia:
- Ngỗng từ Gia Nã Đại bay sang đây trốn tuyết đấy. Mình chỉ cần thẩy ít bánh mì là nó đến gần ngay. Chúng bạo dạn lắm. Nhưng đừng ném xuống hồ.
Hoài thích thú như trẻ nhỏ khi lững thững đi xuống gần mặt hồ và để lại những mẩu bánh nhỏ. Quả nhiên y như lời Lữ nói, 2 con rồi 3 con kéo đến.
Trở lại ngồi ở ghềnh đá đột nhiên quay sang Lữ, Hoài hỏi:
- Tối hôm qua anh đánh đàn bài hát đó hay quá! Tên bài hát là gì vì tôi chưa nghe bao giờ?
Lữ nhún vai:
- Bài hát đó không có tên.
- Làm gì có bài hát nào lại không có tên? Hay tại vì anh không biết tên bản nhạc đó phải không? Tôi thích bài hát này.
- Không có tên vì tôi chẳng biết đặt tên nó là gì.
Hoài mở to mắt nhìn Lữ với vẻ kinh ngạc:
- Anh làm bài hát đó?
Lữ gật đầu:
- Chỉ là ngẫu hứng. Tôi cũng chẳng viết xuống nữa nhưng mấy người trong ban nhạc thích nên cứ hay chơi bài này với nhau.
Hoài nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình trên ghềnh đá bên hồ trong công viên một sáng mùa thu thật đẹp. Nàng càng muốn tìm hiểu anh ta. Và Hoài buột miệng:
- Hay thật!
Lữ nhìn Hoài với ánh mắt đáp trả:
- Hoài nói bài hát đó được hay là..?
Lần này nàng nghiêng đầu cười rất xinh:
- Cả hai.
Lữ ngồi lặng đi. Tất cả dáng vẻ và lời nói tự nhiên của Hoài sáng nay như những tín hiệu khả quan để Lữ có thể tiếp cận nàng gần hơn.
- Có lời cho bản nhạc đó không?
- Không. Chỉ là ngẫu hứng thật mà.
- Anh nên sáng tác thêm nhiều bài hát nữa.
- Có vài bài nhưng chỉ là lăng nhăng cho nó vui khi chơi với ban nhạc ở đó. Chắc tại tôi muốn mình ra vẻ nghệ sĩ.
- Là nghệ sĩ thật đấy chứ! Tôi thấy như vậy. Ở anh có nhiều bất ngờ..
Hoài định nói: “Ở anh có nhiều bất ngờ để khám phá” nhưng nàng dừng lại.
Lữ cười. Chàng biết Hoài nói thật lòng.
Hoài lại nói tiếp:
- Nếu bây giờ anh bảo đã từng hay hát ở quán đó thì tôi cũng không ngạc nhiên và tôi nghĩ anh hát cũng hay như làm nhạc vì giọng anh rất ấm.
Lữ không tin là mắt mình sóng sánh nhưng chàng thấy hạnh phúc khi ngồi bên cạnh Hoài và nghe những lời nàng vừa nói.
Không thấy Lữ nói gì, Hoài hỏi lại:
- Tôi nói đúng hay sai?
- Đúng là tôi có hát chơi với ban nhạc đó nhưng còn hát hay thì chuyện này phải xét lại.
Lần này thì cả hai cùng phá lên cười. Lữ còn nói:
- Hoài làm tôi cười chảy nước mắt.
- Tôi không biết rằng anh còn xạo và là người nhiều tình cảm.
- Nhiều tình cảm thì có thể đúng, nhưng xạo thì không phải là tôi.
Cả hai đều thấy nói chuyện với nhau rất thích thú.
Lữ nhìn đồng hồ:
- Đến lúc mình nên đi sang khu Ravine Walk.
Hoài đứng dậy và đưa mắt tìm thùng rác. Lữ nói ngay:
- Đã có người thu rác này hầu hạ Hoài! Đi một lúc nữa mới có thùng rác!
Ánh mắt reo vui, Hoài cười và lắc đầu.
Lữ kể về nơi mà họ sắp đến:
- Ravine Walk có rất nhiều thác nước lớn nhỏ. Khu này chạy xuyên qua rừng ở phía đông của công viên. Muốn đi tới khu Lasker Rink để bơi lội hay đi trượt băng thì phải đi ngang qua Ravine Walk. Nếu tôi nhớ không lầm thì có đến 6, 7 thác nước.
- Thích quá nhỉ? - Hoài nói.
Họ đi bộ ngang những cánh rừng đã thưa lá nhưng còn khá dầy như một vòm che. Có tiếng chim hót líu lo trên cao.
Càng đến gần tiếng nước chảy nghe càng rõ. Không khí như mát hơn.
Trước mặt Hoài hiện ra một thác nước, không lớn lắm nhưng đẹp. Chung quanh là ghềnh đá, nước từ thác chảy xuống hồ bên dưới. Quanh đó cây cối rất xanh tươi dù đã bắt đầu vào thu. Có thể đây là những loại cây xanh quanh năm.
Hoài hỏi Lữ:
- Mình đi xuống chân thác nước được không?
- Tôi chưa đi thử bao giờ nhưng ghềnh đá bên dưới có nhiều rêu sợ trơn trượt. Hoài muốn xuống bên dưới sao?
Nàng gật đầu.
- Hồ bên dưới có sâu không?
- Nhẩy xuống là biết liền. Tôi chỉ sợ Hoài trượt chân ngã thì.. đau đấy.
- Tôi cẩn thận. Không sao. Nhưng mà anh cùng đi xuống thì tôi mới đi.
Lữ nghĩ thầm bây giờ Hoài có bảo mình nhẩy vào lửa với nàng chắc chàng sẽ nghe theo huống hồ thác nước nhỏ bé này.
- Được rồi, đi thôi. Nhưng phải để tôi nắm tay Hoài để lỡ có chuyện gì thì còn xử kịp.
- Chứ không phải để cả hai cùng té sao?
Lữ lại được dịp nắm tay Hoài. Họ men theo ghềnh đá, mắt nhìn chân bước để tránh những phần có rêu bám vào đá.
Khi đến gần mặt hồ xanh rì, Hoài trượt chân. Lữ chụp nàng kịp. Chàng ôm lấy nàng. Mặt hai người sát vào nhau. Lữ nhìn rõ cả nốt ruồi trên cằm của Hoài. Môi nàng hồng tự nhiên không môi son đang hé mở và hơi run vì sợ. Lữ muốn hôn nàng nhưng chàng đã đè nén và nhắm mắt lại tưởng tượng một nụ hôn. Một nụ hôn tìm kiếm, môi vờn môi để mở vào những sâu thẳm ngọt ngào của tình yêu. Tình yêu nóng bỏng trong Lữ như muốn đốt cháy chàng thành than. Sự kềm chế làm cả người chàng nóng bừng. Lữ thầm thì:
- Không sao cả. Đừng sợ. Tôi đang ôm chặt Hoài rồi, không ngã đâu. Bình tĩnh rồi mình đi trở lên. Hoài không sao chứ?
Chưa bao giờ có một đụng chạm gần gũi như thế với ai, trừ Nguyên, người chồng đã ly hôn. Tim Hoài đập loạn cả lên, phần vì suýt ngã, phần vì sợ.. Nhưng gần đến nỗi nên nàng nhìn thấy Lữ đang nhắm mắt như một tận hưởng nào đó đầy vẻ thiêng liêng. Bỗng dưng nàng ứa nước mắt và ôm chặt lấy Lữ. Nàng muốn níu lấy cảm giác này như sợ vuột mất. Mùi đàn ông ở Lữ đã lấp đầy những thiếu vắng mà nỗi cô đơn đã để lại cho Hoài.
Họ đã ôm nhau trong cái trượt chân tình cờ và cứ đứng đó mà thách thức thời gian.
Chợt Hoài buông lỏng Lữ ra rồi nói:
- Mình đi lên được chưa?
Lữ như tỉnh lại:
- Từ từ. Hoài không sao chứ? Có đau đâu không?
- Cái chân hơi đau thôi, không sao cả.
- Nắm chặt tay tôi nhé.
Khi lên đến bên trên, cả hai ngồi bệt xuống cỏ.
- Có chắc là Hoài không sao chứ? Lỗi tại tôi cả!
Hoài nắm tay Lữ:
- Đâu phải lỗi tại anh. Tại tôi chứ. Tôi đã đòi đi xuống bên dưới chân thác.
Lữ nghĩ thầm mình phải cám ơn ước muốn đó của Hoài.
- Nghỉ một chút rồi mình đi về.
Hoài nói:
- Thời gian trôi qua nhanh quá! Nhưng tôi thích chuyến đi này. Tiếc là mới chỉ nhìn thấy có một thác nước. Cám ơn anh.
- Tôi mong có dịp được đưa Hoài đi hết công viên này.
Lữ đỡ Hoài đứng lên, mắt nhìn đầy vẻ quan tâm:
- Đi được chứ?
- Tôi không sao, anh đừng lo.
- Nếu đau chân thì bám vào tay tôi nhé.
- Tôi không sao đâu. Anh đừng quan tâm quá làm tôi áy náy.
Khi đi trở ra, cũng có những lúc Hoài phải bám vào tay Lữ.
Lữ để Hoài ngồi nghỉ ở băng ghế gần đó.
- Còn thừa thì giờ, không sợ trễ đâu. - Lữ nói như thế.
Một cơn gió tình cờ thoáng qua làm xôn xao cây lá. Một chiếc lá phong vàng đỏ theo gió rơi trên mái tóc Hoài. Lữ khẽ nói:
- Hoài ngồi yên!
Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy?
Lữ gỡ chiếc lá phong vàng đỏ bám trên tóc nàng rồi đưa cho Hoài xem:
- Đẹp không?
- Đẹp thật. Ở Texas làm gì có mùa thu như ở đây! Sống ở một nơi có bốn mùa rõ rệt thích hơn nhiều.
Lữ cẩn thận cất chiếc lá vàng trong ví của mình rồi nói với Hoài:
- Đây là một kỷ niệm quý giá đối với tôi vì tôi biết mình sẽ không bao giờ quên cảm nhận về hạnh phúc này…
Những bày tỏ của Lữ làm Hoài choáng ngợp. Nhìn Lữ nâng niu chiếc lá và cất vào ví, nàng hiểu và rung động khi anh ta nhắc đến hạnh phúc. Hạnh phúc khi gặp lại nàng và ở bên nàng.
Lữ chợt nói:
- Nhưng chúng ta đến lúc cũng phải đi thôi… Tôi đưa Hoài ra phi trường được không?
Hoài đã nói dối khi bảo với Lữ:
- Không cần đâu. Tôi không sao mà.
- Tôi muốn nhìn thấy Hoài an toàn lên máy bay đi về. Chứ nhỡ có gì trắc trở, gia đình Hoài sẽ phiền trách tôi.
Hoài trả lời tự nhiên:
- Gia đình tôi có ai đâu ngoài tôi và con gái. Kim đã vào đại học và ở trong trường. Chẳng ai trách anh cả, đừng lo.
Câu nói của Hoài làm Lữ chới với. Vậy thì chồng của Hoài đâu? Những câu hỏi đó hiện trên mặt Lữ.
Không hiểu sao Hoài nói với Lữ nhưng không nhìn anh ta:
- Chúng tôi đã ly hôn từ 2 năm nay. Cả hai đều đã có cuộc sống riêng.. Xin lỗi không biết tại sao tôi lại nói với anh điều này… Đừng để ý nhé..
Thật bất ngờ nhưng là một bất ngờ làm Lữ vui. Chàng đang được chắp cánh để bay.
Và Lữ đã nói rất dễ thương:
- Tôi ước gì thành một con chim bé nhỏ có cánh mầu xanh bay theo Hoài và đậu ở sân nhà Hoài. Để mỗi sáng hót líu lo.. đánh thức Hoài dậy..
Hoài bật cười trước ý tưởng ngộ nghĩnh này và hùa theo:
- Làm sao anh biết mấy giờ tôi thức dậy?
- Nó sẽ ghé mắt nhìn qua cửa sổ phòng ngủ ngày đầu tiên để biết khi nào chủ nhân thức dậy. Nó kiên nhẫn theo dõi cho đến khi biết chính xác giờ giấc của chủ nhân. Khi đã thuần thục, rồi nó sẽ đánh thức chủ nhân bằng tiếng ca đầu ngày của nó.
- Anh nói như thật! Nhưng mà..
- Nhưng mà sao?
- Nhưng mà ý tưởng này làm tôi vui.
Chỉ có thế mà chuyện Hoài đã ly hôn và vẻ bâng khuâng của nàng chợt biến mất. Hình như Hoài không còn thấy buồn nữa.
Đưa Hoài về khách sạn, Lữ khẩn khoản:
- Tôi ngồi dưới này chờ để đưa Hoài ra phi trường. Cứ thoải mái, bao lâu cũng được.
Nụ cười nhẹ nhàng của Hoài là một sự ưng thuận vì nàng nghĩ chia tay ở phi trường để chấm dứt chuyến đi này là một kỷ niệm đáng nhớ vì có thể không bao giờ nàng sẽ gặp lại Lữ nữa.
Cũng một chiếc tắc xi màu vàng như muôn ngàn tắc xi khác ở New York đưa Lữ và Hoài ra phi trường LaGuardia.
Phi trường này luôn luôn bận rộn và đông đảo. Lữ kéo xắc tay cho Hoài. Nàng cầm túi giấy có sách của Lữ tặng và vào bên trong phi trường. Nhìn cái đuôi xếp hàng dài dằng dặc, Hoài nói với Lữ:
- Anh yên tâm rồi nhé. Anh về đi vì tôi còn phải xếp hàng khá lâu.
- Tôi muốn xếp hàng với Hoài.
- Thôi mà.. tại sao phải làm vậy? Tôi đã làm anh mất nửa ngày chủ nhật rồi.
- Cứ để tôi làm vậy cho đến khi Hoài vào hẳn bên trong. Khi không còn nhìn thấy Hoài nữa, lúc đó tôi sẽ đi về.
Nàng thấy luống cuống và rất bối rối khi thấy sự thiết tha của Lữ. Như thế làm sao chỉ chấm dứt ở đây, Hoài tự hỏi?
Hoài yên lặng để Lữ xếp hàng và đi bên cạnh mình. Họ không nói gì với nhau trong đám đông. Những tiếng nói trong loa phóng thanh cứ liên tục vang lên làm rộn những ý nghĩ thầm kín của Lữ và Hoài.
Cứ mỗi khi khoảng cách xếp hàng thu ngắn lại, Lữ cảm thấy buồn bã. Chàng quả thật muốn biến thành con chim xanh như đã đùa với Hoài và đi theo nàng về Texas.
Nghĩ như thế, Lữ nói với Hoài:
- Có bao giờ được gặp lại Hoài không?
Hoài nhìn anh ta rồi buột miệng nói:
- Cũng mong có dịp.
Nhưng vừa nói xong, Hoài bèn chữa vội ngay:
- Lần tới anh viết xong tác phẩm mới và ra mắt, tôi sẽ đến để chúc mừng.
Tất cả những điều đó diễn ra nhanh chóng và ngay cả câu nói chữa vội vàng của Hoài đã làm tim Lữ ấm áp. Chàng cười nói với Hoài:
- Tôi sẽ viết vội để được gặp Hoài sớm hơn.
Lữ nghĩ đến tấm thiệp mà chàng kẹp giữa quyển sách tặng Hoài. Chàng đã trải bầy tâm tình của mình với nàng. Hoài đọc và giữ hay vất đi, Lữ không cần biết nhưng chàng đã nói ra được những điều muốn nói.
Đã đến lúc phải chia tay. Lữ chỉ muốn ôm Hoài như lúc nàng trượt chân bên ghềnh thác trong công viên Central Park nhưng chàng biết giới hạn của mình nên chỉ nói:
- Chúc Hoài đi về bình an… Thỉnh thoảng..
- Anh nói sao? Hoài hỏi.
- Thỉnh thoảng tôi có được phép gọi điện thoại hỏi thăm Hoài không?
Nàng nhìn Lữ. Không chỉ nhìn Lữ trước mặt mình mà còn nhìn lại những khoảnh khắc của đêm hôm qua và của những giây phút mới đây và Hoài không muốn mất Lữ.
- Anh cứ gọi..
Lữ đứng sang một bên, ra khỏi hàng người đang xếp hàng, nhưng chàng vẫn đứng đó một lúc lâu như không muốn rời đi.
Vào bên trong, Hoài còn phải ngồi chờ cả nửa giờ mới lên máy bay. Không thể chờ lên máy bay mới đọc sách của Lữ nên nàng lấy ra xem.
Tấm thiệp kẹp ở giữa quyển sách. Hoài để sang một bên. Sách in rất đẹp. Lời đề tặng, Lữ viết: “Tặng Hoài và cho Hoài.. tất cả”. Chữ ký rất phóng khoáng và sắc nét.
Nàng mở tấm thiệp. Bên trong có một lá thư viết tay.
“Cám ơn Hoài đã đến và cho tôi được gặp lại. Hình ảnh Hoài đã giúp tôi khống chế và vượt qua bệnh tật vì tôi đã mong một ngày nào đó được nhìn thấy Hoài, dù chỉ là ở xa xa hay thấp thoáng. Vì tôi nghĩ Hoài không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa.
Tôi đã hoàn thành tác phẩm của mình cũng như giấc mơ của mình cũng nhờ có Hoài đã đi cùng tôi một cách nào đó. Và quyển sách này là một lời tạ lỗi đến Hoài.
Dù chỉ là tình yêu đơn phương, nhưng trong những tháng ngày ở nơi được chữa bệnh tôi vẫn thấy hạnh phúc vì đã tìm được người mình yêu duy nhất trong cuộc đời này. Tôi đã được sống dù chỉ là trong sự tưởng tượng của mình những cung bậc cảm xúc mãnh liệt của tình yêu vì tôi đã dám sống cho tình yêu đó.
Đối với tôi tình yêu là thứ mà vì nó tôi sẵn sàng hiến dâng trọn vẹn bản thân mình, cho dù tôi có thể mất tất cả. Nhưng điều này chỉ xảy ra một lần trong đời, đúng không Hoài?
Yêu Hoài và không thể quên Hoài. Bên cạnh tình yêu đó, nỗi cô đơn và cảm giác trống rỗng luôn rình rập ở đâu đó và tôi nhớ Hoài. Trong đám đông hay ở bất cứ nơi nào tôi đến sau khi đã khỏi bệnh, tôi vẫn thấy một bóng dáng nào đó mà tôi tưởng đó là Hoài. Tôi đã muốn gọi tên Hoài nhưng rồi nhận ra đó không phải là Hoài mà tôi yêu si mê. Tôi cũng nhận ra được nỗi bất hạnh của mình vì tôi tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại Hoài nữa.
Cám ơn Hoài đã đến trong cuộc đời tôi”.
Những giọt nước mắt cứ đuổi nhau nối kết liền lạc trên hai má Hoài. Nàng nhắm mắt lại và ước gì có Lữ bên cạnh nàng lúc này. Chỉ lúc này thôi ư, Hoài tự hỏi mình?
Hoài đã đọc đi đọc lại bức thư nhiều lần. Những giòng chữ đã chạm vào tim nàng dịu dàng mà thấm đẫm. Nàng có thể đánh đổi tất cả cho mối tình này không? Nói như thế có nghĩa là nàng đã.. yêu Lữ rồi sao? Hoài không biết nữa nhưng nàng đã rung động vì Lữ và đang cảm nhận được một nỗi nhớ nhung bàng hoàng của sự chia tay.
Ra khỏi phi trường, Lữ trở lại công viên Central Park và đi lang thang trong đó như gậm nhấm lại những giờ phút sáng nay cùng đi đến đây với Hoài. Trước đây Lữ vẫn nhớ Hoài, nỗi nhớ mông lung mơ hồ nhưng dai dẳng, nếu không muốn nói là một ám ảnh. Nhưng qua nay cận kề bên Hoài của đời thực, nhìn thấy Hoài, nghe nàng nói rồi được.. ôm nàng, hít thở hạnh phúc đó.. và rồi phải rời xa. Lữ thấy mình khổ sở hơn khi chưa gặp lại Hoài. Nỗi nhớ nhung làm Lữ ngơ ngẩn. Đến bao giờ mới gặp lại Hoài?
Hoài về đến nhà là 7 giờ tối. Hoài lấy hết quần áo trong chiếc xắc tay ra rồi phân loại thứ gì cần bỏ giặt thì để riêng. Quyển sách và thư của Lữ nàng đặt lên bàn nhỏ sát đầu giường ngủ và định sẽ mang đến văn phòng ngày mai.
Những thói quen thường ngày của Hoài bỗng bị xáo trộn. Ngồi ăn tối một mình nhưng không cảm thấy như chỉ có mình mình đang ngồi ăn. Nhắm mắt lại nàng cũng nhìn thấy Lữ, mở mắt ra cũng thấy Lữ. Hình ảnh lịch lãm của Lữ khi tiến đến đón nàng trong buổi chiếu phim, chiếc cà vạt đen được nới lỏng trên sơ mi mầu trắng, mái tóc đen hơi xõa xuống và tiếng đàn của Lữ, vòng tay ôm ấm áp che chở khi nàng trượt ngã.. Tất cả những hình ảnh này đang quấn quít lấy Hoài.. Nàng muốn được gặp lại Lữ..
Trước khi đi ngủ Hoài xem các tin nhắn trong điện thoại. Không có ai, ngoài.. Lữ!
“Hoài về bình an chứ? Chúc Hoài ngủ ngon”
Nàng đã trả lời và cũng chúc Lữ ngủ ngon.
Đêm đó Hoài trằn trọc không tìm được giấc ngủ cho mãi đến gần sáng mới thiếp đi.
Lúc lái xe ra khỏi nhà đi làm, Hoài chợt nhìn thấy một con chim màu xanh đang đậu trên cây đào trước nhà. Nàng khựng lại. Quay kính xe xuống nàng nhìn con chim đang đậu trên cành cao. Hoài lấy điện thoại ra chụp hình con chim có đôi cánh mầu xanh. Nàng chưa thấy con chim này bao giờ. Lời nói của Lữ ngày hôm qua:
“Tôi ước gì thành một con chim bé nhỏ có cánh mầu xanh bay theo Hoài và đậu ở sân nhà Hoài. Để mỗi sáng hót líu lo.. đánh thức Hoài dậy..”
Nàng bâng khuâng và hình ảnh Lữ vẫn không buông tha nàng và đi theo Hoài đến tận nơi nàng làm việc.
Đến văn phòng Hoài cất quyển sách cũng như thư của Lữ vào ngăn kéo. Nàng nghĩ đến việc tìm một cái khóa cho ngăn kéo. Cùng với ý nghĩ đó nàng nhận thấy ngay mình đang muốn giấu diếm một bí mật của bản thân. Mình cũng có một bí mật thầm kín không muốn ai biết sao?