Chương 23
Lữ đưa Hoài đi làm với chiếc xe Honda Civic Si mới toanh chàng vừa mua.
Ra khỏi xe, Hoài vừa nói vừa cười với Lữ:
- Đâu cần anh đưa em lên văn phòng đâu!
- Vào văn phòng, gọi anh rồi anh sẽ đi! Em không gọi, anh sẽ ngồi đây chờ.
- Được rồi em sẽ gọi!
Chừng 3, 4 phút sau Hoài gọi, giọng nàng rất vui vẻ:
- Em lên văn phòng rồi.
Lữ nhắc:
- Buổi chiều gọi anh!
- Ừ..
Cất điện thoại vào xắc tay, Hoài hỏi Anne:
- Trông chị thế nào?
Anne cười tinh quái:
- Dĩ nhiên là đẹp quá rồi!
Mắt Anne chợt sáng lên khi nhìn tay Hoài:
- Tay chị còn đẹp hơn kìa! Chị đang là người hạnh phúc nhất trên đời! Chị nói Yes chứ?
Hoài nhìn Anne cười:
- Làm sao nói No được với một người như thế!
- Thật hết xẩy! Có lãng mạn không?
Hoài lại cười gật đầu:
- Với Lữ luôn luôn là lãng mạn!
Anne suýt xoa:
- Sao mà tình thế!
Vào trong phòng làm việc nhìn thấy một bình hoa thật đẹp trên bàn. Hoài không nghĩ là Lữ gửi hoa cho mình đến văn phòng. Ai vậy?
Đó là một bình hoa của những loại hoa của mùa xuân.
Hoài tìm tấm thiệp gắn với bình hoa. Tấm thiệp nhỏ. Bên trong viết giản dị: “Mong Hoài chóng bình phục!”. Người gửi là Gabriel!
Hoài thấy vui vui. Lại chợt nghĩ đến David, bạn của Lữ đã cầu nguyện cho nàng. Vậy là mình cũng được nhiều người quan tâm lắm đấy chứ!
Hoài ra bên ngoài hỏi Anne:
- Hôm nay có nhiều bệnh nhân không?
- Em chỉ cho hẹn có 2 người. Chị cứ từ từ thoải mái!
- Sáng 1 người, chiều 1 người sao?
- Đúng vậy! Khi nào chị thấy khỏe hơn em sẽ cho hẹn nhiều hơn. Có người quen của chị ở New York gọi nhiều lần hỏi thăm xem chị trở lại làm việc chưa. À, còn ông thám tử hôm trước đến đây chị nhớ không?
- Nhớ! Ông ta nói gì?
- Ông ấy không nói với em, chỉ hỏi bao giờ chị làm việc lại.
Hoài hơi bâng khuâng. Không biết họ đã tìm ra hung thủ giết Huyền Anh chưa? Nàng cũng tò mò muốn biết “vị học giả” đó là ai?
Điện thoại reng. Anne vừa nghe xong bèn nói:
- Ông đợi một chút!
Anne nhấn nút để bên kia chờ. Anne nói với Hoài:
- Vừa nhắc đến viên thám tử đó là ông ta gọi đấy. Chị muốn trả lời không?
- Để chị vào phòng rồi em chuyển cho chị.
Khi Hoài bắt máy, giọng viên thám tử không khác gì như đang nói chuyện trước mặt Hoài.
- Chào bà bác sĩ! Bà có chút thì giờ không? Chừng 5, 10 phút thôi!
Hoài vui vẻ:
- Ông cứ nói. Vụ điều tra về cô gái là bệnh nhân của tôi ra sao rồi?
- Tôi gọi chỉ để cám ơn bà. Đã tìm được thủ phạm. Hiện đã giam giữ người này. Đúng là người như bà nghĩ.
Hoài tò mò:
- Có đủ dữ kiện để buộc tội chứ? Tôi hy vọng không phải ra làm chứng trong vụ này.
- Bà yên tâm. Chúng tôi không cần bà phải ra làm chứng vì thực sự nạn nhân đâu có cho bà biết tên người đàn ông đó đâu?
- Đúng vậy!
Hoài rất muốn hỏi tên người đó nhưng nàng kìm lại. Rồi sẽ có lúc tên hung thủ được công bố trên tin tức. Vả lại điều này có dính líu gì tới nàng đâu? Tại sao lại hỏi chỉ vì tò mò?
- Cám ơn bà lần nữa! Chúc bà một ngày làm việc thật tốt! Nhờ bà mà vụ án được giải quyết nhanh chóng.
Bỏ điện thoại xuống, Hoài vẫn còn bâng khuâng khi nhớ về người bệnh nhân của mình, Huyền Anh Phạm.
Nguyễn Kiều Lam
Người đàn bà ngồi trước mặt Hoài trông rất tiều tụy. Hoài liếc nhìn hồ sơ. Nguyễn Kiều Lam, 56 tuổi. Đang lập gia đình. Có hai con. Nội trợ.
Trông bà ta là một người bệnh hoạn. Gầy, dù bên ngoài khoác nhiều lớp áo. Khá giả. Hoài chắc chắn như vậy vì bà ta ăn mặc rất lịch sự với quần áo đắt tiền.
Hoài nhìn bà ta và nhỏ nhẹ hỏi:
- Tôi có thể giúp gì được cho bà?
Bà ta không trả lời ngay và có vẻ đắn đo rồi mới nói:
- Tôi cũng không biết nữa..! Thực sự.. tôi không muốn đến đây!
- Vậy tại sao bà lại có mặt ở đây ngày hôm nay?
-.. Chồng tôi buộc tôi đến đây! Chồng tôi đã lấy hẹn cho tôi để gặp bà.
- Tại sao chồng bà lại làm như vậy? Phải có lý do nào chứ phải không? Bà có biết tại sao không?
Bà ta có vẻ bối rối hơn nữa khi trả lời
- Không.. không có lý do!
- Tôi không nghĩ như vậy! Nhưng tại sao bà không muốn đến đây nhưng lại chiều ý chồng bà mà có mặt ở đây ngày hôm nay?
- Vì nếu tôi không giữ cái hẹn này, anh ấy sẽ.. ly dị tôi!
- Không ai bắt người khác đi chữa bệnh nếu người đó thực sự không có bệnh!
Hoài nói xong rồi quan sát phản ứng của bà ta. Trông bà ta đúng như đang giấu diếm một điều gì! Hoài có thể nói ngay người đàn bà này có vấn đề. Mà vấn đề của bà ta không hề đơn giản!
Hoài thử:
- Tôi nghĩ chồng bà rất quan tâm đến bà!
Người đàn bà có vẻ hơi bối rối nhưng trấn tĩnh ngay khi trả lời:
- Anh ấy luôn lo lắng cho tôi nhưng chính tôi có thể tự lo cho mình. Tôi hiểu biết về bệnh của mình!
Hoài nhìn người phụ nữa trước mặt mình tên Nguyễn Kiều Lam và thoáng hồ nghi khi hỏi bà ta:
- Bà bị bệnh gì sao?
- Tôi bị nhiều bệnh lắm, hết bệnh này tới bệnh nọ!
- Nhưng chính là bà bị bệnh gì?
- Không có bệnh nào là chính cả vì bị nhiều thứ quá!
- Chẳng hạn như lúc này bà đang bị gì?
Bà ta kéo tay áo lên cho Hoài nhìn:
- Tôi bị đau nhức toàn thân, các khớp xương, nhất là xương cổ tay. Đau kinh khủng cứ phải dùng thuốc giảm đau. Đầu cũng nhức làm hoa mắt nhìn không rõ. Lúc nào tôi cũng phải uống thuốc! Còn bà nhìn bụng tôi này!
Bà ta kéo áo lên cho Hoài nhìn thấy nhiều vết sẹo ở bụng rồi nói với Hoài:
- Bà thấy chưa? Tôi nhiều bệnh lắm!
Hoài chú ý ngay đến những vết sẹo ở bụng của bà ta. Nàng hỏi bà ta:
- Đây là những vết sẹo do vì giải phẫu phải không? Bà đã bị gì?
- Tôi bị đau bụng kinh khủng tưởng chết được nên bác sĩ phải mổ cấp cứu vì tưởng tôi bị tắc ruột! Nhưng rồi không phải. Tôi không bị tắc ruột gì cả!
- Ngoài ra bà có bị gì khác nữa không?
- Nhiều lúc tôi bị ói liên tục. Có lúc thì bị hồi hộp, tim đập không đều. Nghĩa là nhiều thứ lắm!
- Bà mới bị đây hay lâu rồi?
Bà ta nhìn Hoài, cái nhìn kỳ lạ nửa như thăm dò nửa như thách thức rồi đáp:
- Lâu rồi! Tôi là người bệnh hoạn..
Hoài nghĩ ngay đến vấn đề của người bệnh này. Người chồng ở cạnh vợ phải là người hiểu vợ mình hơn ai hết. Việc bắt vợ phải đến tư vấn về tâm lý và đe dọa nếu không đi sẽ ly dị là một thúc đẩy kiên quyết. Nàng hỏi bà ta:
- Bà có đi khám nhiều bác sĩ không?
- Tôi đi nhiều bác sĩ chuyên môn lắm nhưng họ không tìm ra bệnh của tôi. Tại sao vậy chứ? Tôi bị nhiều bệnh như vậy nhưng sao họ lại không tìm ra. Có bác sĩ lại còn bảo tôi không có bệnh gì cả! Không tìm ra bệnh thì nói không tìm ra được vì bất tài, tại sao lại bảo một người bệnh như tôi là không có bệnh! Thật nực cười bà thấy không?
Hoài thấy ngay điều mà nẫy giờ nàng đang dò la tìm hiểu. Factitious Disorder! Munchausen syndrome! Chắc chắc là như vậy! Nàng đổi câu hỏi:
- Có khi nào trong đời bà muốn trở thành một người làm việc trong ngành y tế như bác sĩ hay nữ điều dưỡng không?
Bà ta hoan hỉ trả lời:
- Bà nói đúng ước mơ của tôi khi tôi còn trẻ! Tôi đã muốn trở thành bác sĩ nhưng không thực hiện được. Tôi thích khoa học, thích nghiên cứu để hiểu về bệnh. Chồng tôi cứ chế nhạo tôi là vì không trở thành bác sĩ được nên cứ chúi mũi tìm hiểu về các thứ bệnh trên con người. Bà có nghĩ đó là một trong những nguyên nhân mà tôi thích tìm hiểu về bệnh không?
- Đúng đấy! Tôi đoan chắc bà biết nhiều về các thứ bệnh! Hồi nhỏ bà có bị bệnh gì không?
- Có! Tôi nhớ phải vào bệnh viện lúc nhỏ và tôi phải nằm trong đó cả mấy tuần lễ! Tôi nhớ mình phải vào bệnh viện điều trị nhiều lần.
- Vì bệnh gì?
- Tôi không biết!
- Bà có thể hỏi cha mẹ của mình vì sao lại phải nhập viện khi còn nhỏ.
- Cha mẹ tôi qua đời cả rồi!
Hoài lại xoay câu hỏi bởi vì phải lờ đi để cho người bệnh không bị hổ thẹn và tức giận là đã nói dối về bệnh của mình. Mục đích của người bị bệnh này là phải được thừa nhận là mình mắc bệnh và phải được chăm sóc sức khỏe. Nhưng cho dù không thừa nhận trực tiếp là người bệnh giả vờ bị bệnh nhưng nàng vẫn phải đề cập đến tầm quan trọng của việc chữa trị. Như vậy bà ta sẽ có ý thức hơn trong quá trình điều trị. Nhưng làm sao để bà ta chấp nhận việc điều trị. Bởi vì bà ta đã nói từ đầu là không muốn đến đây.
- Cha mẹ bà qua đời đã lâu chưa?
- Đầu tiên là mẹ tôi mất khi tôi còn nhỏ. Tôi thiếu mẹ từ khi mới 8 tuổi.. Còn cha tôi mất khi tôi đã lập gia đình.
- Cha của bà có lấy vợ khác không?
- Có!
- Bà có nhiều anh chị em không?
- Cha mẹ tôi có mình tôi, còn với bà mẹ kế thì có 2 người con.
- Sống hòa thuận không?
Bà ta suy nghĩ:
- Cũng không hòa thuận lắm vì tôi thành con ghẻ mà! Tôi không bao giờ được đối xử như các em tôi!
Hoài đẩy ngay đến nguyên nhân của bệnh:
- Vì vậy bà mới mắc bệnh!
Người bệnh tên Nguyễn Kiều Lam mắt sáng rỡ vui vẻ nói với Hoài:
- Kể ra chồng tôi nói tôi đến đây cũng phài, bà biết tôi bị bệnh mà, đúng không?
Hoài hơi mỉm cười với vẻ cảm thông:
- Đúng! Bà bị bệnh thật! Và cần phải được chữa trị!
- Tôi tự chữa và tự dùng thuốc được mà! Nhưng nói chuyện với bà làm tôi thấy dễ chịu.
Hoài cười lớn và có lẽ làm bà ta hơi giật mình trước thái độ của nàng:
- Công việc và nghề nghiệp của tôi là như thế mà! Chỉ cần chúng ta nói chuyện được và bà cũng nghĩ như tôi là bà sẽ thấy khỏe ngay.
Bà ta cười nhưng không nói gì. Hoài đặt tiếp câu hỏi:
- Lúc còn nhỏ khi bà bị bệnh thì trong thời gian đó bà có được đối xử tốt không?
- Tốt hơn bình thường. Tôi không còn bị la mắng hay bắt ép phải làm cái này cái kia. Kể ra nhiều lúc đau ốm cũng có cái lợi của nó!
Như vậy Nguyễn Kiều Lam đã tự mình khám phá ra một phương cách là giả vờ bị bệnh hoạn để chống trả với những phân biệt đối xử và từ đó mà cứ dần dần trở thành rối loạn giả bệnh lúc nào không hay! Căn bệnh của bà ta đã có từ lâu. Hoài nghĩ mình phải nói chuyện với người chồng để ông ta hiểu về bệnh của vợ mình.
Hoài chợt hỏi bà ta:
- Hôn nhân của bà có hạnh phúc không? Có nhiều con cái không?
- Gia đình chúng tôi cũng được lắm. Chúng tôi có 2 người con. Tất cả đã trưởng thành.
- Kể cho tôi nghe về gia đình của bà! Tôi nghĩ chồng bà là người tốt có phải không?
Nét mặt bà ta chợt dịu xuống:
- Chống tôi tốt lắm! Lúc trẻ chúng tôi hạnh phúc lắm. Chồng tôi lo hết mọi sự cho gia đình, tôi chẳng phải để ý gì đến tiền bạc. Nhưng chồng tôi yêu công việc quá, lúc nào cũng bận rộn với công việc. Đâu phải chỉ mang tiền về là đủ thôi. Bà có nghĩ như vậy không?
- Tôi hoàn toàn đồng ý với bà. Chúng ta cần tiền để sống nhưng đó không phải là mục đích duy nhất trong cuộc sống. Là con người, chúng ta ai cũng cần nhiều nhu cầu khác như được chú ý, được yêu thương, được săn sóc.
Bà ta chợt lớn tiếng khi nói với Hoài:
- Bà nói với chồng tôi như vậy đi!
Hoài nhỏ nhẹ:
- Tôi sẽ nói với chồng bà! Nhưng bà muốn tôi nói gì với ông ấy?
- Nói là.. tôi không phải là một bức tường câm nín hay chỉ là một đồ vật mà anh ấy sở hữu trong nhà! Nói tôi là vợ anh ấy, tôi là một người mẹ của những đứa con anh ấy và tôi là một con người.
- Tôi sẽ nói với ông ấy như bà vừa nói. Không những vậy tôi còn nghĩ chính chồng bà đã gây nên bệnh cho bà từ nhiều năm qua!
Bà ta ngồi sững người.
Với những điều bà ta vừa nói ra, Hoài không chỉ nói cho vừa lòng bà ta nhưng nàng cũng nghĩ nguyên nhân chính làm cho bà ta bị factitious disorder là vì muốn tạo nên sự chú ý và quan tâm của người chồng. Nếu đúng như thế thì vấn đề chữa trị giản dị hơn nhiều. Chỉ cần người chồng để ý chăm lo cho bà ta thì những rối loạn giả bệnh sẽ được giảm thiểu.
Hoài lại nói với bà ta:
- Nhưng có một điều tôi nghĩ tôi nên chia sẻ với bà. Tôi nói là chia sẻ thôi vì bà có cùng ý nghĩ với tôi hay không thì tùy bà.
- Bà cứ nói đi!
- Tôi cho rằng ai ai cũng đi tìm hạnh phúc. Nhưng đó không phải là một thứ gì tự nhiên mà có. Giống như bà trồng cây thì phải chăm sóc, vun xới thì cây mới tốt, mới có hoa trái. Hạnh phúc của con người cũng vậy, cũng cần được vun xới và chăm lo. Tưởng tượng một người chồng đi làm về sau một ngày mệt mỏi mà được vợ đón tiếp với nét mặt tươi vui với một bữa ăn tối ngon lành thì ai mà không thấy hạnh phúc? Nếu có mệt, có đau thì cũng nên giấu bớt kẻo người kia phải âu sầu lo lắng và kém vui. Chuyện chồng bà mải miết với công việc để kiếm tiền cũng là một cố gắng của ông ta cho gia đình. Hãy chấp nhận sự cố gắng đó với sự bao dung và vui vẻ. Những cố gắng đó của bà sẽ làm bà bớt bệnh. Phần ông ta tôi sẽ nói chuyện với chồng bà để ông ta hiểu mà thay đổi. Tôi chắc chắn với bà, chồng bà không muốn bà bị bệnh. Cả hai cùng cố gắng, tôi nghĩ bà sẽ đỡ bị căng thẳng. Những căng thẳng buồn phiền đó làm bà bị bệnh. Bệnh hoạn không tốt và không ai muốn bị bệnh!
Bà ta cãi:
- Tôi đâu muốn bị bệnh!
- Đương nhiên là bà đâu muốn! Nhưng vô tình những căng thẳng hay kém vui đó sinh ra bệnh cho bà mà bà không biết đó thôi!
Bà ta dịu giọng:
- Bà sẽ nói với chồng tôi chứ?
- Chắc chắn như vậy! Bà cho tôi số điện thoại của ông ta. Tôi gọi ngay!
Nguyễn Kiều Lam đọc số điện thoại của chồng cho Hoài viết xuống hồ sơ.
Hoài nhấc điện thoại gọi ngay. Ông ta không bắt máy. Nàng để lại tin nhắn.
Bỏ điện thoại xuống, Hoài nói với bà ta:
- Tôi đã để lại tin nhắn. Khi nào ông ta gọi lại tôi sẽ nói chuyện với ông ta. Chắc ông ấy đang bận.
Bà ta vui vẻ hẳn lên:
- Như vậy tốt quá! Bà phải nói cho chồng tôi biết là tôi bị bệnh!
- Tôi nghĩ là chồng bà biết nên mới lấy hẹn cho bà đến đây! Ông ấy biết là bà bị bệnh!
- Thật sao? Nhiều lúc tôi có cảm tưởng anh ấy không tin tôi..
- Tại bà bị nhiều thứ quá thôi! Khi bà khỏe bà sẽ vui và sẽ làm cho những người chung quanh cũng vui theo. Hạnh phúc không phải là như vậy sao?
Bà ta chợt có vẻ bâng khuâng khi nói với Hoài:
- Lúc trẻ tôi cứ mơ được hạnh phúc..
- Chẳng phải lúc trẻ mà luôn luôn chúng ta mong được hạnh phúc ngay dù lúc đang được hạnh phúc mà không biết rằng mình đang có hạnh phúc trong tay. Bà phải cố gắng để có hạnh phúc. Bệnh hoạn ngăn trở con đường đến hạnh phúc. Hãy chiến thắng bệnh tật bằng cố gắng gạt bỏ những căng thẳng hay những suy nghĩ kém vui. Gạt bỏ được những điều không hay, những tư tưởng suy nghĩ làm mình buồn rầu là bà đang đi đến hạnh phúc rồi. Bệnh tật rồi cũng sẽ lùi xa.
Có tiếng chuông. Hoài bấm nút nghe. Anne nói bên đầu dây bên kia:
- Có ông chồng bà bệnh nhân Nguyễn Kiều Lam muốn nói chuyện với chị.
- Được! Để chị nghe!.. Chào ông! Tôi là bác sĩ Hoài Nguyễn.
Không biết ông ta nói gì chỉ thấy Hoài nói:
- Tôi nghĩ ông và tôi cần nói chuyện về bệnh của vợ ông. Nói qua điện thoại không đủ để tôi giải thích. Ông cứ lấy hẹn với cô thư ký của tôi khi sắp xếp được thì giờ. Ông không phải trả tiền cho giờ tư vấn đó. Chỉ vì tôi không muốn nói ngắn gọn qua điện thoại.
Có lẽ người chồng đồng ý nên thấy Hoài nói với ông ta:
- Như vậy tốt lắm! Sẽ nói chuyện với ông sau. Chào ông!.. Không có chi.. đây là việc của tôi.
Bỏ điện thoại xuống, Hoài cười với bà Nguyễn Kiều Lam:
- Tốt rồi! Tôi và chồng bà sẽ nói chuyện với nhau. Bà muốn tôi nói gì thêm với ông ta không?
Gương mặt rạng rỡ, bà ta cười với Hoài:
- Tôi chỉ cần có vậy!
Hoài trả lời:
- Tôi cũng nghĩ bà chỉ cần có vậy!
Hoài tiễn bà ta ra đến bên ngoài. Hóa ra vấn đề không khúc mắc như nàng thoạt nghĩ.
Trở lại vào phòng làm việc. Hoài đứng nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ. Nàng chợt mỉm cười mừng thầm: “Mình vẫn làm việc được! Cũng có hơi mệt với những suy nghĩ nhưng không sao!”.
Chợt nàng nhìn thấy bên dưới sân đậu xe. Lữ! Lữ đang ra khỏi xe, tay cầm một vật gì có chấm đỏ cam! Rủ mình đi ăn trưa hay sao? Hoài tủm tỉm cười.
Nàng ra ngoài phòng đợi, chờ Lữ.
Anne hỏi Hoài:
- Chị đi ăn trưa đi! Tới 3 giờ mới có bệnh lại. Ờ em quên chị đâu có xe! Muốn lấy xe của em không? Hay muốn gọi order gì?
Hoài chưa kịp trả lời thì Lữ đẩy cửa vào. Nụ cười trên môi, một tay để sau lưng.
Chàng hỏi Hoài:
- Có bất ngờ không?
Hoài cười:
- Không! Không bất ngờ!
Lữ tiu nghỉu:
- Sao em đoán được?
Hoài cười khúc khích:
- Em đâu có đoán đâu! Ở trên này nhìn xuống qua cửa sổ trông thấy anh!
Lữ tươi nét mặt:
- Có thế chứ!
Tiến lại sát gần Hoài, Lữ ghé vào tai nàng nói:
- Tặng em!
Một bông hồng đỏ cam tươi mát thoang thoảng mùi thơm!
Hoài cầm lấy, mặt rạng rỡ nói nhỏ:
- Cám ơn anh!
Nàng cũng ghé sát vào tai Lữ nói thầm:
- Em yêu những gì anh làm cho em.. nhưng.. tại sao? Nhân dịp gì đây?
- Nhân dịp.. lời nói yêu chưa đủ nên..
Lữ không nói thêm nữa.
Chàng hỏi Hoài:
- Em muốn ăn trưa ở đâu?
- Ở đâu cũng được!
- Trở lại làm việc mệt không?
- Không mệt!
- Vậy thì mình đi!
Trong lúc chờ Hoài vào lấy xắc tay, Lữ nói với Anne:
- Anne khỏe không?
Anne nhìn Lữ cười:
- Anne bình thường! Chúc mừng anh!
Lữ ngạc nhiên hỏi lại:
- Chúc mừng? Chúc mừng gì?
Anne hóm hỉnh đưa bàn tay lên xoay xoay ngón tay áp út:
- Chúc mừng anh vì chị Hoài nói yes!
Lữ cười lớn, đưa ngón tay chi chỉ vào mặt Anne nhưng niềm hạnh phúc lan tỏa khắp châu thân chàng. Lữ nắm lấy hạnh phúc đó và sẽ không bao giờ để mất đi!
Khi Hoài và Lữ nắm tay nhau đi ra, thân người sát vào nhau, Anne nhìn theo và nói thầm với Hoài và Lữ:
“Hãy mãi là tình nhân nhé!”
Mặc Bích
HẾT“Katrya là ai? Cuộc đời và những bí ẩn của Katrya sẽ lôi kéo Gabriel đến bờ vực sinh tử. Hoài cũng sẽ bị lôi cuốn vào vòng xoáy đó. Đón đọc một cuộc phiêu lưu mới của Bác sĩ Hoài Nguyễn trong tác phẩm kế tiếp sẽ xuất bản trong tương lai..”