← Quay lại trang sách

Chương 22

Cuối tuần Kim được nghỉ về nhà. Tâm trạng Hoài vui khi gặp con gái nhưng cũng vui vì qua mấy ngày gần gũi bên Lữ tuần trước đây.

Hai mẹ con nói chuyện với nhau rất thoải mái và vui vẻ nhưng đều tránh không đề cập đến chuyện tình cảm riêng tư của Hoài và Lữ. Làm như đây là một điều cấm kỵ mà cả hai đều hiểu ngầm như vậy!

Buổi tối cuối tuần Kim và Hoài đi ăn ngoài ở tiệm ăn mà Kim ưa thích.

Trong lúc ăn, Hoài hỏi con gái:

- Con có bạn trai chưa?

Kim cười nhìn mẹ:

- Chưa có! Nếu có con đã kể cho mẹ nghe.

- Mẹ nghĩ có nhiều người thích con! Trong một môi trường rộng lớn như thế sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ. Nhưng con còn trẻ quá!

- Cũng có nhưng con không để ý lắm! Con đang thích học. Có nhiều thứ để cho con học hỏi!

- Tốt lắm! Nói đến chuyện học hỏi và tìm tòi, chúng ta chẳng bao giờ ngừng tìm kiếm để học hỏi cả.

- Con cũng thấy vậy! Con có nhiều bạn ở đây, nhưng chỉ là bạn thôi!

- Đến mùa hè học lái xe chứ?

Kim gật đầu:

- Con muốn như thế! Nhưng cho dù lái xe được rồi con cũng không muốn lái xe lên trường. Đền kỳ học tới vào mùa thu, không còn ở trong trường con sẽ ra ngoài ở. Con sẽ ở cùng với bạn để đi học, khỏi cần lái xe được không mẹ?

- Mẹ cũng nghĩ như thế. Có lái xe thì về đây lái xe cho quen thôi. Khi nào thành thuộc rồi sẽ tính.

- Độ này mẹ vui không?

Câu hỏi đột ngột của Kim làm Hoài giật mình. Đồng thời cảm nhận lâu nay những lúc gần với Lữ như vợ chồng làm Hoài băn khoăn và xao xuyến. Nàng đã quên sự có mặt của Kim! Tại sao nàng có thể quên như vậy được?

Hoài hơi luống cuống khi trả lời Kim:

-.. Mẹ vui..

- Mẹ vui là được rồi! Con muốn mẹ vui.

Hoài cười không biết phải trả lời như thế nào.

Kim lại hỏi:

- Mẹ có tính gì cho tương lai không?

Những câu hỏi này cho thấy Kim đã lớn hơn nhiều. Câu hỏi này cũng đồng nghĩa với câu hỏi về sự tương quan giữa Hoài và Lữ. Nàng phải trả lời con gái như thế nào?

- Mẹ không tính gì cả! Tất cả những tính toán cho tương lai thường không xảy đến như mình tính hay mong muốn.

Kim muốn hỏi mẹ về người đàn ông tên Lữ hay còn biết đến là chú Lucas nhưng lại ngại nên thôi. Nhưng những thắc mắc cứ quấy rầy Kim. Kim muốn mẹ vui nhưng liệu đây có phải là người mang đến hạnh phúc cho mẹ không? Kim đã thấy mẹ khổ sở khi chia tay với bố.

Nhìn thấy những băn khoăn trên mặt con gái, Hoài nghĩ mình nên thẳng thắn với con gái. Đấy không phải là những điều sẽ xảy đến sớm hay muộn sao?

- Con muốn hỏi giữa mẹ và chú Lữ ra sao đúng không? Tên gọi nào sẽ làm con thấy thoải mái hơn khi nhắc đến tên người đó? Lữ hay Lucas?

- Con thích tên Lucas hơn!

Hoài hiểu khi nói với Kim:

- Mẹ và Lucas có một tình cảm đặc biệt. Tình yêu của Lucas dành cho mẹ đã có từ lâu, bốn năm trước. Đúng như vậy! Đối với mẹ thì không phải vậy! Tình yêu sâu đậm và bền bỉ của Lucas cho đến bây giờ đã làm mẹ xiêu lòng! Mẹ đã đáp lại tình cảm đó từ bao giờ không biết nữa! Nhưng chắc chắn là chỉ mới gần đây. Như con đã biết 4 năm trước bố con đã cho rằng mẹ đã gián tiếp làm cho Lucas yêu mẹ! Đấy là những suy nghĩ rất ấu trĩ của bố con!

Kim không nói gì. Hoài nói tiếp với nụ cười buồn:

- Có lẽ đến ngày hôm nay khi bố con biết mẹ và Lucas ra sao trong lúc này, chắc chắn bố con sẽ cho là những suy nghĩ của bố con là đúng! Nhưng mẹ chỉ kể cho con nghe chứ không cần biết bố con nghĩ gì nữa. Bố và mẹ đã kết thúc. Cũng có một hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của bố mẹ ở những giai đoạn nào đó. Như mọi cuộc hôn nhân đều có những lúc lên và xuống. Cuộc hôn nhân giữa bố con và mẹ cũng có những lúc lên, không cao lắm nhưng thường là nhàm chán, lúc xuống nhất là chuyện của 4 năm trước. Mẹ không chịu nổi những công kích của bố con và quy lỗi cho mẹ. Vì vậy đã đi đến chuyện chia tay. Nhưng điều mẹ cám ơn nhất là mẹ đã có con từ cuộc hôn nhân đó. Con là món quà quý giá nhất mà mẹ có được.

Kim biết là mình đang nghe mẹ nói và rất xúc động không kìm giữ được nước mắt.

Hoài vẫn nói tiếp, không chỉ nói cho Kim mà còn cho chính mình. Nàng nói với con gái mà như đang tâm sự với chính mình:

- Bốn năm trước.. mẹ không hề ghét hay căm giận Lucas. Anh ta đáng thương thì đúng hơn! Không ai muốn mình bị bệnh! Lúc đó Lucas đang bị rối loạn tâm thần! Đến khi gặp lại Lucas trên New York do lời mời của anh ta cho buổi chiếu phim đặc biệt vì phim đã được làm dựa theo truyện của Lucas. Khi Lucas gửi thiệp mời cho mẹ, có lẽ anh ta chỉ muốn làm cho mẹ khỏi những sợ sệt và ám ảnh và cũng để cho mẹ hiểu là Lucas đã khỏi bệnh. Nhưng vì sao mẹ nhận lời đi lên New York? Mẹ cũng đã từng hỏi chính mình như thế. Có lẽ sau 2 năm chia tay với bố con, mẹ đã sống trong cô đơn. Mẹ đã giấu nỗi cô đơn và buồn bã của mình rất sâu. Mẹ kiêu ngạo với chọn lựa của mình khi đòi ly dị bố con! Mẹ muốn được tự do! Và mẹ đã tự do thật! Tự do làm những điều trước giờ mẹ chưa hề làm hay chưa hề dám nghĩ đến!

Kim đã không còn khóc chỉ thấy thương mẹ và yêu sự thành thật của mẹ với mình.

Giọng Hoài vẫn đều đều như vậy khi nói tiếp:

- Sau 4 năm mà Lucas vẫn yêu mẹ! Mẹ vẫn nhìn thấy được tình yêu đó trong mắt anh ta, trong mọi hành động anh ta làm vì mẹ, vì yêu.. vì si mê. Mẹ và Lucas rất đồng cảm trong mọi thứ, từ ý thích đến những cảm nhận. Cùng thích nghe những loại nhạc hay những tác giả, nhạc sĩ, ca sĩ.. hay văn chương. Người này vừa cất tiếng nói, chưa nói hết câu, người kia đã bắt tiếp được lời nói. Hay có những lúc không cần nói ra nhưng người kia cũng đã hiểu. Dường như mẹ và Lucas đã sinh ra trên cõi đời này chỉ để dành cho nhau! Cả hai đã tìm được một nửa của nhau, rất vừa vặn và khít khao! Càng ngày sự thu hút đối với nhau càng mãnh liệt! Đã có lúc mẹ nghĩ nhưng không nói với Lucas rằng chưa chắc cái chết đã chia lìa được nhau. Mẹ chưa hề yêu như thế! Mẹ và Lucas có thể nói chuyện cho hết đêm mà không chán, không muốn ngừng! Cả hai đều thấy sự cần thiết của nhau, như không khí, như nước, như hơi thở.. Mẹ chỉ biết nói với con như thế! Mẹ và Lucas không phải là vợ chồng nhưng hơn cả vợ chồng. Có lúc mẹ nghĩ giữa mẹ và Lucas cứ hãy là tình nhân như thế mãi mãi!

Kim quệt nước mắt còn vương trên má rồi nắm tay Hoài:

- Con thật lòng muốn mẹ vui và hạnh phúc! Nếu đấy là hạnh phúc của mẹ thì cứ nắm lấy! Con luôn luôn về phe với mẹ!

Hoài rơm rớm nước mắt khi nói với Kim:

- Cám ơn con đã hiểu mẹ! Tình yêu của mẹ dành cho con là khác mà tình yêu với Lucas lại khác!

- Con hiểu chứ!

Bao nhiêu thắc mắc đã được giải tỏa cho cả Hoài và Kim.

Khi ra khỏi tiệm ăn, trời đã khuya nhưng còn sớm cho ngày cuối tuần vui chơi.

Hoài lái xe đi về mà đầu óc lâng lâng vì thấy con gái hiểu mình và không chống đối Lữ. Nàng không còn đòi hỏi gì hơn!

Khi chiếc xe của Hoài và Kim vượt đèn xanh ở ngã tư nhưng không hề nhìn thấy một chiếc xe khác vượt đèn đỏ ở chiều ngang và tông vào xe Hoài. Tiếng ồn rất lớn và những chớp sáng cùng những đụng chạm dữ dội là những ghi nhận cuối cùng mà Hoài nhận biết trước khi ngất đi.

*

Khi mở mắt ra, Kim nhìn thấy mình đang nằm trong xe cứu thương. Kim muốn nói nhưng không được nhưng tai vẫn nghe thấy tiếng còi hụ liên tục của xe cứu thương. Còn mẹ đâu? Kim muốn hét to lên như vậy! Tay Kim muốn cử động nhưng đã bị buộc chặt hai bên. Kim nhớ đã xảy ra tai nạn. Chỉ thế thôi! Nhưng còn mẹ thì sao? Mẹ đâu rồi? Mẹ ơi! Nước mắt Kim cứ trào ra..

Khi băng ca đưa Kim vào phòng cấp cứu, Kim cố dẫy dụa nhưng vô ích!

Chung quanh Kim có rất nhiều người. Nước mắt Kim cứ chẩy dài trên má. Nhưng rồi Kim thiếp đi.

Lúc tỉnh lại Kim thấy mình ở phòng khác, vẫn trong bệnh viện. Không bị trói hai bên nữa nhưng Kim không ngồi dậy được! Sao vậy? Kim thấy choáng váng!

Nhìn xuống tay Kim thấy có băng một vài chỗ. Hóa ra mình bị thương! Kim nghĩ như vậy! Nhưng còn mẹ? Kim muốn hỏi một ai đó về tình trạng của mẹ mình.

Rồi Kim lại thiếp đi.

Có tiếng người nói lào xào làm Kim tỉnh dậy.

Một người đàn ông mặc áo trắng chắc là bác sĩ đứng cạnh giường của Kim ân cần:

- Sao, cô thấy thế nào?

Ông ta giơ mấy ngón tay lên hỏi Kim:

- Cô nhìn thấy tay tôi chứ? Cô nhìn thấy mấy ngón?

Kim nhìn ba ngón tay của ông ta rồi nói:

- Ba ngón..!

- Đúng rồi! Tốt lắm! Tôi là bác sĩ trực. Cô có nhớ là bị tai nạn xe không?

- Tôi nhớ! Nhưng mẹ tôi đâu rồi? Mẹ tôi có sao không?

- Cô nhớ tốt lắm! Mẹ cô cũng bị thương nhưng không sao.

Kim lại chảy nước mắt:

- Tôi gặp mẹ tôi được không?

- Từ từ rồi cô sẽ gặp mẹ cô! Chân cô có đau không? Cô chỉ bị thương nhẹ và nhiều chỗ bị trầy. Phải khâu vài chỗ nhưng không sao, rồi sẽ khỏi!

- Đỡ cô ta dậy đi!

Người nữ y tá to lớn da mầu giúp Kim ngồi dậy.

Ông bác sĩ lại hỏi:

- Cô có thấy choáng váng hay chóng mặt không?

Kim lắc đầu:

- Chút chút thôi! Cũng hơi chóng mặt.

- Không sao cả! Dần dần sẽ hết! Những vết thương của cô chỉ nhẹ thôi.

- Mẹ tôi thế nào?

Người bác sĩ nhìn Kim với vẻ ái ngại:

- Mẹ cô cũng phải khâu một vài chỗ ở chân và tay nhưng.. mẹ cô ngất đi mà đến bây giờ chưa tỉnh!

Kim hoảng hốt:

- Đầu mẹ tôi có sao không?

- Đã chụp hình đầu nhưng không thấy gì nguy hiểm. Bây giờ chỉ chờ cho mẹ cô tỉnh dậy mới biết được!

- Bao giờ thì mẹ tôi sẽ tỉnh dậy bác sĩ?

Người bác sĩ lắc đầu:

- Không thể biết được là bao giờ!

Kim lo âu và lại khóc.

Người bác sĩ nói với Kim:

- Bây giờ điều tốt nhất mà cô có thể làm được cho mẹ cô là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Quay sang người y tá, bác sĩ hỏi:

- Đã liên lạc với người thân chưa?

Người y tá lắc đầu.

Vị bác sĩ nói với người y tá:

- Túi xách của cô gái này đâu?

- Để ngay kia, bác sĩ!

- Mang lại đây cho cô ta!

Khi được đưa túi xách, Kim lục tìm điện thoại và hỏi:

- Tôi gọi điện thoại nhé?

- Cô gọi đi cho người thân!

Kim bấm số của bố.

Nguyên bắt máy với giọng ngái ngủ:

- Có chuyện gì đó Kim? Con không sao chứ?

Kim òa lên khóc nức nở, mãi mới nói được trong nước mắt:

- Con và mẹ bị xe tông, đang ở trong nhà thương!

Nguyên như choàng tỉnh, hốt hoảng hỏi lại:

- Con và mẹ con có sao không? Đang ở nhà thương nào?

- Con không biết.. để con hỏi..

Kim hỏi người bác sĩ:

- Đây là nhà thương nào?

- Methodist hospital ở Sugar Land!

Kim lập lại cho bố. Nguyên nói ngay:

- Con đang nằm ở phòng nào? Bố vào ngay!

Kim hỏi người bác sĩ:

- Cho tôi túi xách của mẹ tôi được không?

- Được!

Ông ta nói với người y tá.

Một lúc sau vẫn người y tá đó mang tùi xách của Hoài vào đưa cho Kim.

Kim hỏi cô y tá:

- Bao giờ tôi được gặp mẹ tôi?

- Tôi không biết! Chắc khi nào cô khỏe hẳn đã! Tôi sẽ hỏi bác sĩ cho cô. Có điều tôi chỉ phụ trách phiên trực này đến 6 giờ sáng thôi.

- Cám ơn!

Kim tìm điện thoại của mẹ. Kim xem những tin nhắn trong điện thoại của mẹ. Có một số điện thoại gọi đến không phải ở đây mà là tiểu bang khác. Kim nghĩ đến chú Lucas. Rất nhiều tin nhắn nhưng Kim không đọc được tiếng Việt. Đêm nào cũng thấy số điện thoại này. Là Lucas, không còn ai khác! Kim phân vân không biết có nên gọi cho chú Lucas hay không? Chắc phải gọi. Nhưng để chờ đến sáng mai.

Kim cất cả hai điện thoại vào xắc tay.

*

Không biết lúc Nguyên vào nhà thương và đến nơi Kim đang nằm là mấy giờ. Nhưng vừa nhìn thấy con gái là Nguyên ứa nước mắt. Kim vẫn chưa ngủ. Nguyên ôm lấy con gái vỗ về:

- May quá, Con gái yêu của bố không sao cả! Con mà bị gì thì không biết bố sẽ ra sao! Con có đau nhiều không?

Kim nắm tay bố hơi rơm rớm nước mắt nhưng mừng rỡ nói:

- Con chỉ bị thương nhẹ, không đau gì mấy! Nhưng mẹ.. không biết ra sao? Mẹ đã tỉnh hay vẫn còn mê? Bố có biết tình trạng mẹ ra sao không?

- Bố đến tìm con trước nên bố chưa biết tình trạng mẹ con như thế nào.

- Con không sao đâu! Bố đi xem mẹ ra sao đi!

Nguyên nhìn con gái và thấy xót xa:

- Ừ để bố đi xem sao rồi bố trở lại nhé!

Nguyên ra ngoài hỏi những người y tá về tình trạng của Hoài. Họ chỉ cho chàng đến nơi Hoài đang được theo dõi.

Đây là một nơi khác. Trong một khu khá lớn có nhiều y tá và chắc nhiều bệnh nhân vì thấy ngăn làm nhiều chỗ.

Nguyên hỏi một người y tá về Hoài. Cô ta chỉ cho chàng về một góc bên trái.

Vén màn bước vào trong, Nguyên nhìn thấy Hoài đang nằm, nhiều chỗ băng bó. Hoài nằm như ngủ. Trên mặt không có vết thương nào.

Tình trạng của Hoài theo như lời của người y tá vẫn không thay đổi. Nàng vẫn còn mê man chưa tỉnh.

Nhìn Hoài trong tình trạng đó mà Nguyên như nhìn thấy một kẻ xa lạ nào đó! Chàng không tìm thấy được chút tình cảm nào còn sót lại sau khi đã nhìn thấy Hoài và người bạn trai của nàng trong tiệm ăn mới đây! Hoài của ngày xưa không còn nữa! Nghĩ như thế cũng tốt thôi, Nguyên cười buồn!

Đi trở lại phòng của Kim. Nhìn con gái trong khung cảnh này Nguyên thấy thương con.

Kim nói với bố:

- Mẹ sao rồi bố? Mẹ tỉnh lại chưa?

Nguyên lắc đầu:

- Mẹ con vẫn còn mê, chưa tỉnh!

- Không biết mẹ có sao không?

Nguyên thở dài:

- Hy vọng chắc không sao!

- Bố về nghỉ đi, ngày mai bố còn đi làm! Con không sao cả đâu

- Có gì gọi cho bố biết nhé! Con có cần gì không?

- Ở trong này con chẳng cần gì cả. Con nghĩ chắc con sẽ được về nhà sớm bố nhỉ?

- Ờ, bố cũng nghĩ như vậy! Có thể chỉ 1, 2 ngày thôi! Bố sẽ lo cho con, đừng sợ gì cả.

- Cám ơn bố!

Nguyên hôn nhẹ lên trán con gái:

- Con yêu quý của bố!

*

Khi tỉnh dậy, Kim nhìn đồng hồ trong điện thoại. 6 giờ sáng. Tự dưng Kim thấy nóng ruột lạ thường. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại không phải của Kim mà là của mẹ. Kim lấy điện thoại của mẹ và nghe. Bên đầu dây bên kia giọng một người đàn ông rất ấm áp:

- Anh có đánh thức em không Hoài? Nhưng không nghe em trả lời anh thấy bất an quá!

Chỉ có thế mà Kim lại òa lên khóc. Chắc chắn đây là chú Lucas với số điện thoại viễn liên.

Lữ hốt hoảng tưởng là Hoài khóc:

- Em sao vậy Hoài? Có chuyện gì?

Kim nghẹn ngào nói:

- Đây là.. Kim.. không phải mẹ cháu. Cháu.. và mẹ bị tai nạn xe hơi…

Lữ cắt ngang:

- Cháu và mẹ cháu có sao không?

- Cháu chỉ bị thương sơ sơ nhưng mẹ cháu mê man.. vẫn chưa tỉnh!

Có cảm giác như ai vừa lấy quả tim khỏi lồng ngực mình. Cả người Lữ như bị nhận chìm dưới biển nước băng giá, chàng không thở nổi và cứ cố ngoi mình lên. Chàng cũng không biết tại sao mình có thể tìm được lời nói với Kim:

- Mẹ.. mẹ cháu có bị đau đớn và bị thương nhiều không?

- Cháu không biết nữa!

Kim lại khóc khi nói với Lữ:

- Bác sĩ nói với cháu là mẹ không sao chỉ chưa tỉnh lại thôi. Họ không biết bao giờ mẹ cháu sẽ tỉnh dậy! Cháu lo và thương cho mẹ.. nhỡ mẹ cháu không tỉnh dậy nữa thì sao hả chú?

Cả Kim và Lữ cùng khóc. Cả hai cùng nghe tiếng khóc của nhau. Có lẽ tiếng khóc của người này là một vỗ về an ủi cho người kia bởi vì nước mắt đã nhỏ ra chỉ để dành cho một người là Hoài.

Lữ nói với Kim khi đã cầm lòng và bình tĩnh lại:

- Chú sẽ tìm vé máy bay về Houston ngay hôm nay. Cháu và mẹ cháu đang ở nhà thương nào?

- Methodist hospital ở Sugar Land!

- Chú sẽ gặp cháu và mẹ cháu trong ngày hôm nay hoặc trễ nhất là ngày mai tùy xem chú có tìm được vé hay không. Khi chú đến nơi chú cứ gọi điện thoại của mẹ cháu phải không?

- Đúng vậy!

- Nếu điện thoại bận thì chú sẽ text cho cháu bằng tiếng Anh đúng không?

- Dạ phải!

- OK. Mình sẽ gặp nhau.

Tắt điện thoại mà Lữ vẫn còn thấy ngộp thở. Nước mắt trên má chàng đã khô nhưng Lữ vẫn còn muốn khóc nữa vì nỗi đau khi nghe tin Hoài gặp nạn!

Lữ nói với Hoài trong thinh không: “Chờ anh nhé Hoài! Em chờ anh! Anh không thể không có em! Hãy để anh đau những nỗi đau của em! Gửi hết mọi không may đến cho anh! Anh nhận hết! Hãy tỉnh lại đi Hoài nhé!”

Chàng miệt mài tìm vé máy bay về Houston. Nóng như lửa đốt nhưng cuối cùng Lữ cũng tìm được một vé hạng nhất business class đi Houston vào hôm nay, 11 giờ sáng. Thật may quá!

*

Gọi Uber và đi thẳng đến bệnh viện, Ngồi trên xe mà chàng cứ nhấp nhổm như người đang bị rượt đuổi. Một lúc sau Lữ mới bình tĩnh lại. Hình ảnh Hoài cứ chấp chới trước mặt Lữ, nụ cười tươi nhưng đầy tinh quái, đôi mắt nàng như nhìn thấu xuyên qua chàng và những lời nói của Hoài.. đã cuốn chặt lấy Lữ thật thiết tha..

Lữ lẩm bẩm:

- Hãy tỉnh dậy với anh.. Đừng xa anh.. Hãy là vợ của anh!

Từ phi trường về đến bệnh viện đúng 1 tiếng đồng hồ. Lữ nhìn đồng hồ. Bốn giờ chiều! Chàng gọi điện thoại khi vừa đến bệnh viện.

Kim trả lời, giọng con bé còn đầy nước mắt:

- Hello chú!

- Mẹ cháu ra sao? Chú đến đây rồi!

- Mẹ cháu vẫn vậy, chưa tỉnh! Chú đang ở đâu?

- Vừa đến. Chú sẽ gặp cháu ở đâu? Lầu mấy?

- Lầu 2. Cháu ở phòng số 3. Họ sẽ cho cháu về chiều hôm nay. Đang làm giấy tờ xuất viện. Chú đến vừa kịp.

- Sẽ có ai đưa cháu về chứ? Bố cháu..?

- Dạ phải. Bố cháu đón cháu về. Còn chú thì sao?

- Chú sẽ ở đây với mẹ cháu cho đến khi nào mẹ cháu tỉnh lại. Đừng lo gì cả!

- Cám ơn chú! Cháu đợi chú!

- Được rồi! Chú lên ngay!

Lữ chỉ có mỗi túi xách nhỏ đựng ít quần áo và thêm cái laptop mỏng dính. Chàng đi thang máy lên lầu hai. Đến nơi chàng hỏi người y tá ở quầy chính ngay cửa vào.

-Tôi đến thăm cô cháu ở phòng số 3. Tên cô ấy là Kim!

Người nữ y tá nhếch mép cười chỉ lối cho Lữ.

Chàng theo lời chỉ dẫn đến phòng số 3.

Kim đang ngồi ở ghế sát tường trong phòng. Nhìn thấy Lữ, Kim đứng lên.

Lữ ân cần hỏi Kim:

- Cháu không sao chứ?

Kim buồn bã trả lời:

- Dạ, cháu OK!

Lữ gật gù rồi hỏi:

- Mẹ cháu nằm ở đâu?

- Cháu đưa chú đi!

- Được không?

- Được chứ! Cháu khỏe rồi! Mẹ cháu nằm ở khu khác.

Lữ và Kim sang khu khác trong bệnh viện.

Đến nơi, Kim hỏi những y tá về tình trạng của Hoài.

Người nữ y tá đã quen mặt Kim cho biết không có gì thay đổi nhưng Hoài đã được ra bên ngoài trong cùng tầng lầu. Mọi thử nghiệm đều không có gì phài lo ngại, chỉ cần Hoài tỉnh lại.

Phòng ở gần cuối hành lang là nơi Kim và Lữ tìm đến. Những bước chân của Lữ sao nặng nề quá dù chàng cố đi nhanh.

Chỉ có mình Hoài trong căn phòng này.

Lữ đẩy cửa vào, ngực như thắt lại. Đến gần giường Hoài đang nằm, dù nàng nằm như ngủ nhưng những xúc động trong Lữ làm chàng chớp mắt lia lịa. Lữ không còn nhìn thấy gì nữa. Chàng úp mặt vào mặt Hoài và nghẹn lời. Nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng được. Chàng muốn gọi tên Hoài nhưng miệng như câm nín. Hai vai chàng cứ rung lên. Lữ ôm lấy Hoài.

Kim đứng yên lặng. Nhìn thấy chú Lucas thổn thức ôm lấy mẹ mình làm Kim ngẩn ngơ!

Một lúc sau, Lữ ngẩng đầu lên. Bàn tay chàng vuốt nhẹ mái tóc Hoài rồi thầm thì:

- Anh đến rồi đây! Anh đang ở bên em. Anh nghĩ là mặc dù em ngủ nhưng em biết là anh đang ở ngay đây với em, đúng không? Anh ở bên cạnh em và không đi đâu nữa! Không bao giờ rời xa em nữa!

Lữ đứng cạnh giường của Hoài. Chàng nắm lấy bàn tay của nàng mân mê rồi cúi xuống âu yếm hôn những ngón tay của nàng.

Lữ nói với Hoài:

- Mấy vết thương phải băng bó tí chút này chẳng ăn thua gì. Trông em càng đáng yêu Hoài à!

Thời gian không bao lâu trôi qua, Lữ quay lại nói với Kim:

- Chú ở đây với mẹ cháu! Đừng lo! Có gì thay đổi chú sẽ báo cho cháu biết!

Kim gật đầu nói nhỏ:

- Dạ.. cám ơn chú!

Có tiếng chuông điện thoại reo. Kim nghe và trả lời:

- Con nghe đây bố! À.. con đang đi thăm mẹ.. Còn về lại ngay. Bố chờ con ở đó… Mẹ vẫn vậy thôi!.. Vâng.. vâng.. con biết rồi!

Kim gật đầu chào Lữ rồi đi ra.

Nhưng chừng vài phút sau Kim trở lại.

- Chú cần gì cứ gọi cháu! Đây là số điện thoại của cháu!

Lữ ghi số điện thoại của Kim vào điện thoại mình rồi nói:

- Cám ơn Kim! Cám ơn..

Nhìn quanh quất trong phòng, Lữ để xắc tay của mình vào tủ đứng trong góc.

Vừa lúc có người y tá vào phòng. Cô ta chào Lữ:

- Chào ông! À.. con gái người bệnh nhân này đâu rồi? Còn ông là..?

- Con gái cô ấy hôm nay đang sửa soạn rời bệnh viện. Tôi là.. bạn trai.. của người bệnh nhân này.

- Chắc ông vừa mới tới?

Lữ thở dài:

- Tôi vừa biết tin là về đây ngay. Tôi đến từ New York.

Cô y tá vừa xem xét Hoài vừa nói chuyện. Cô ta có vẻ cởi mở và nói nhiều.

- Tôi chưa đến New York bao giờ. Thành phố lớn chắc vui lắm!

- À.. Cũng khác ở đây. Tôi.. có thể ở lại đây với cô ta không?

Người y tá nhìn Lữ:

- Được chứ! Nhưng chỉ có một người được ở lại qua đêm mà thôi.

- Tôi muốn ở lại đây.

- Vậy để tôi mang chăn gối đến cho ông.

- Cám ơn..

Người y tá chỉ phòng tắm:

- Trong lúc ở lại đây ông có thể dùng phòng vệ sinh này. Cần gì hơn cho tôi biết khi tôi trở lại. Tôi là Julie, tôi sẽ trông coi người bệnh này cho đến sáng mai.

- Cám ơn cô nhiều.

- Không có chi!

Khi chỉ còn mình Lữ trong phòng bệnh với Hoài, chàng đứng cạnh giường Hoài, thương yêu nhìn nàng. Chàng không muốn nghĩ đến những điều bi quan. Hoài sẽ tỉnh lại. Nàng chỉ ngủ một giấc ngủ dài.

Chưa bao giờ nắm bàn tay Hoài mân mê và nhìn lâu như vậy. Bàn tay nàng mềm và ấm áp. Những ngón tay thuôn nhỏ và dài. Hoài không để móng tay dài, không sơn móng tay. Giản dị mà đẹp. Lật bàn tay nàng. Lòng bàn tay vân vân hồng, những đường chỉ tay chính rõ nét nhưng nhiều ngã rẽ. Chợt mấy ngón tay nàng cử động! Lữ há miệng muốn kêu lên nhưng chỉ vài giây sau những cử động ấy biến mất. Biến mất như chưa hề xảy ra! Lữ không biết mình có đang mơ hay không?

Lữ áp bàn tay Hoài vào mặt mình:

- Anh đây! Anh đang ở bên cạnh em! Hoài ơi.. Tỉnh lại với anh.. Anh còn nhiều điều chưa nói với em… Anh tin là tình yêu mãnh liệt của anh đối với em sẽ làm em tỉnh dậy.. để nghe anh nói.

Nhưng giấc ngủ sâu kín vẫn bao trùm lấy Hoài, tách biệt nàng với tất cả mọi sự, kể cả Lữ..

Khi bên ngoài đã tối cũng là lúc người y tá tên Julie trở lại.

Cô ta hỏi Lữ:

- Ngay ở lầu một có cafeteria. Trong lúc tôi ở đây ông có thể xuống mua thức ăn.

Lữ đứng lên hơi nhếch mép cười:

- Cám ơn, tôi đi mua đồ ăn rồi trở lại ngay!

- Ông cứ đi đi! Ngay ngoài hành lang gần đây có nước uống ông không cần phải mua.

Chàng xuống cafeteria trong bệnh viện mua vài cái sandwich và trái cây rồi vội vã trở lên phòng Hoài.

Trở lại vẫn thấy người y tá tên Julie còn đó, Lữ hỏi:

- Lúc nãy khi tôi cầm tay cô ta, có lúc mấy ngón tay hơi cử động. Đó có phải là dấu hiệu khả quan không?

Julie cười:

- Chỉ là phản xạ thôi! Nhưng hy vọng cô ấy sẽ tỉnh lại sớm.

Lữ cúi đầu thất vọng:

- Cũng mong như vậy!

*

Đêm đó Lữ đã không ngủ mấy vì y tá cứ đi vào phòng Hoài luôn luôn, nhưng thực sự chàng không ngủ được vì thỉnh thoảng lại đến gần Hoài xem chừng. Sự lo âu dường như bị nỗi buồn lấn át, có lúc chàng thiếp đi với những giấc mơ đứt đoạn toàn là cảnh chia ly với Hoài..

Bừng tỉnh, Lữ lại đến giường Hoài ôm lấy nàng như sợ Hoài sẽ biến mất như trong giấc mơ. Ánh sáng nhạt ở đầu giường của nàng làm mặt Hoài nhợt nhạt, nàng nằm bất động. Lữ đưa tay vuốt nhẹ má nàng rồi cúi xuống thầm thì vào tai Hoài:

- Thức dậy với anh đi Hoài! Anh sẽ ra sao nếu không có em? Anh thấy trống rỗng.. anh không còn gì nữa cả!

Bỗng dưng Lữ thấy mình yếu đuối và bất lực vì không làm cho Hoài tỉnh dậy được! Chàng phải làm gì? Phải làm gì đây? Những câu hỏi không có trả lời, chỉ có hơi lạnh trong căn phòng đang thấm dần vào toàn thân Lữ. Chàng co người lại, mặt vẫn sát vào mặt Hoài như tìm một hơi ấm, một chốn bình yên. Nỗi xúc động trong Lữ dâng cao và vỡ òa mang theo những giọt nước mắt đang nhỏ xuống trên má chàng chạm vào má của Hoài.

- Hoài ơi.. đây là.. những giọt mưa.. đang nhẹ rơi trên má em. Những giọt mưa này sẽ thấm dần và làm em tỉnh dậy.. Tỉnh dậy với anh đi Hoài! Anh muốn được nghe em nói, nghe tiếng em cười, hay cả trách mắng giận dỗi cũng được.

Tất cả những tình cảm của Lữ như đang được vắt cạn kiệt cho đến khi chàng nắm lấy tay Hoài bóp mạnh và toàn thân run lên trong tiếng nấc không thể cầm giữ nổi.

*

Anne mở cửa văn phòng như mọi ngày. Sáng thứ hai Anne đến sớm hơn thường lệ.

Vừa bỏ xắc tay lên ghế, chuông điện thoại nàng đã reo. Anne nhìn số điện thoại. Anh Nguyên, chồng cũ của chị Hoài! Chuyện gì đây?

Anne trả lời:

- Em nghe! Anh khỏe không? Lâu ngày!

Giọng Nguyên không thấy vui vẻ:

- Anh khỏe! Em sao? Nhưng hôm nay anh gọi vì chắc em chưa biết tin chị Hoài bị tai nạn phải không?

Anne la lên:

- Anh nói cái gì? Chị Hoài bị tai nạn sao? Hồi nào? Chị ấy có sao không?

Những câu hỏi dồn dập đầy vẻ quan tâm của Anne làm Nguyên phải mất một lúc mới trả lời được:

- Chị ấy và Kim bị tai nạn xe tối thứ sáu! Kim bị thương nhẹ, còn chị Hoài cũng không thương tích gì nhiều nhưng chị ấy mê man đến giờ chưa tỉnh!

- Chắc chị ấy bị đập đầu vào đâu?

- Có lẽ như thế! Nhưng anh gọi cho Anne ngoài chuyện báo tin này còn muốn nhắc em giúp Hoài gọi cho các bệnh nhân để hoãn những cuộc hẹn cho đến khi nào thì chưa biết..

Nghe thế Anne có vẻ lo âu:

- Anh có nghĩ là tình trạng chị ấy bi quan lắm không? Bác sĩ nói sao?

- Họ nói xem các thử nghiệm, kể cả chụp hình đầu cũng không có gì nguy hiểm. Bây giờ chỉ quan sát theo dõi và chờ Hoài tỉnh lại thôi chứ cũng không làm gì thêm được! Chờ thôi!

- Biết sao bây giờ? Cám ơn anh gọi cho em. Em sẽ gọi cho các bệnh nhân. Chuyện văn phòng em sẽ lo cả, anh đừng quan tâm. Nhưng anh Nguyên này, chị Hoài nằm ở nhà thương nào? Em muốn vào thăm chị Hoài. Có ai ở trong bệnh viện với chị ấy không?

Tính Anne là như vậy, mau mắn, nhiệt tình cũng như những câu hỏi dồn dập của cô ta.

Giọng của Nguyên như trầm xuống khi trả lời:

- Hoài đang nằm trong bệnh viện Methodist ở Sugar Land. Kim đã về nhà và sẽ trở lại trường sớm. Hiện tại có.. người bạn trai.. của Hoài trong đó.

- À.. à.. vậy được rồi! Em sẽ vào thâm chị Hoài hôm nay. Cám ơn anh nhiều. Em chào anh.

- Cám ơn Anne lo dùm mọi việc ở văn phòng cho Hoài nhé.

- Không có chi anh à!

Vừa tắt điện thoại cầm tay, Anne lại phải trả lời điện thoại văn phòng.

- Văn phòng bác sĩ Nguyễn!

Lữ nói với Anne:

- Tôi là Lữ!

Anne lại giật mình khi nghe tên Lữ! Anne luống cuống mất mấy giây mới trả lời:

- Cô khỏe không? Cô có biết tin Hoài gặp tai nạn không?

Anne lấy lại bình tĩnh:

- Có, có tôi vừa nghe tin! Chị ấy ra sao rồi… anh?

- Hoài vẫn chưa tỉnh!

- Chắc chốc nữa tôi sẽ vào thăm chị ấy!

- Tôi không biết phải nói như thế nào.. nhưng chuyện văn phòng của Hoài cô lo giúp nhé?

- Đương nhiên rồi, anh đừng lo! Cứ xem như chị ấy đi nghỉ phép thôi. Không sao cả.

- Vậy tốt lắm, cám ơn cô! Tôi đang ở trong này với Hoài.

- Có anh bên chị ấy thật quá tốt! Nếu lúc nào anh mệt quá tôi sẽ giúp thay.

- Ồ.. cám ơn nhiều nhưng tôi muốn ở bên cạnh Hoài. Không sao cả!

- Anh có cần gì cứ gọi tôi nhé! Anh cho số điện thoại được không?

Lữ và Anne trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc.

Sau đó Anne giở sổ hẹn và gọi một loạt những bệnh nhân có hẹn để dời lại ngày khác.

Anne suy nghĩ 1 tuần chưa chắc đã được, phải dời lại 2 tuần hay xa hơn. Người bệnh lấy hẹn 2 ngày liền của tuần lễ thứ hai là người bệnh ở xa. Anne nhớ ngay! Người quen của chị Hoài ở trên New York.

Anne bấm số của Gabriel và chờ. Chuông reo chừng 3 tiếng mới trả lời. Khi nghe tiếng người đàn ông bắt máy, Anne nói ngay:

- Tôi gọi từ văn phòng bác sĩ Nguyễn ở Houston. Cho tôi được nói chuyện với ông Gabriel Galian.

- Tôi là Gabriel Galian đây! Có chuyện gì sao?

- Tôi gọi ông vì cái hẹn lần tới của ông với bác sĩ Nguyễn phải dời lại ngày. Xin lỗi ông vì có chuyện bất thình lình xảy ra nên bác sĩ Nguyễn sẽ nghỉ 2 tuần lễ. Rất tiếc đã làm phiền ông như vậy, nhất là ông lại ở xa nữa!

Gabriel hoang mang hỏi lại:

- Có chuyện gì cho bác sĩ Nguyễn sao?

Anne hơi phân vân vì biết ông ta không chỉ là bệnh nhân mà còn là người quen của Hoài. Không biết có nên cho ông biết hay không?

Không thấy Anne nói gì, Gabriel lại hỏi lại với giọng có vẻ căng thẳng:

- Cô biết tôi không chỉ là bệnh nhân mà còn là bạn của bác sĩ Nguyễn. Có chuyện gì hay sao?

- Bác sĩ Nguyễn có chuyện gia đình nên bắt buộc phải nghỉ 2 tuần. Tôi sẽ liên lạc lại với ông khi bác sĩ Nguyễn làm việc lại. Xin lỗi ông nhé.

Không đợi Gabriel nói thêm, Anne cúp máy và nghĩ thầm nếu là bạn của chị Hoài thì một hồi cũng biết thôi!

Thấy Anne cúp máy vội vã, Gabriel đâm thắc mắc tự hỏi Hoài có chuyện gì? Gabriel gọi cho Chris.

Chris chắc đang bận, mãi mới trả lời điện thoại:

- Tôi nghe đây.

- Chris! Anh cho tôi số điện thoại của David!

Chris ngạc nhiên hỏi lại:

- David nào?

- Agent của Phạm Lữ!

Chris càng ngạc nhiên hơn:

- Anh cần số của David sao? Anh cần gì tôi sẽ nói David gọi lại anh.

- Không! Tôi có chuyện riêng cần nói chuyện với David. Cứ cho tôi số điện thoại của anh ta.

- Được rồi! Để tôi text cho anh liền!

Chris tìm số điện thoại của David rồi gửi tin nhắn cho Gabriel. Vừa gửi tin nhắn Chris vừa lẩm bẩm “Chuyện riêng là chuyện gì? Thật kỳ lạ!”.

Nhận được tin nhắn, Gabriel gọi cho David ngay.

Khi nghe Gabriel xưng tên, David sửng sốt hỏi:

- Ờ Gabriel! Có chuyện gì đây! Anh khỏe không?

- Tôi bình thường! Anh thì sao, bận rộn không?

David nói:

- Tôi cũng thường! Anh tìm tôi có chuyện gì đây?

Gabriel lựa lời nói:

- Gần đây.. tôi là bệnh nhân của bác sĩ Hoài Nguyễn. Tháng trước tôi gặp cô ta nhưng mới hôm nay văn phòng cô ta gọi lại cho biết cái hẹn tới của tôi phải hoãn lại 2 tuần vì Hoài có chuyện gia đình. Tôi chỉ hơi thắc mắc anh có biết chuyện gì xảy ra cho cô ta không?

David chưng hửng! Gabriel đi xuống tận Houston và trở thành bệnh nhân của bác sĩ Hoài Nguyễn? Thật lạ lùng! Theo lời Gabriel thì mới đi tư vấn tháng trước nay lại còn trở lại. Anh ta có vấn đề gì sao mình không nghe Chris nói nhỉ?

- Tôi không biết! Mà làm sao tôi biết được? Sao anh không hỏi văn phòng cô ta?

- Tôi hỏi nhưng có vẻ như họ muốn giấu diếm một cái gì đó! Anh thân với Lữ.. anh có thể hỏi Lữ được không? Nhưng đừng nhắc đến tên tôi và chuyện tôi là bệnh nhân của cô ấy. Đừng nói với ai cả, ngay cả Chris!

Những lời nói của Gabriel càng làm David thêm hoang mang và tò mò. Thế này là sao đây?

- Được rồi! Anh yên tâm tôi không nói với ai cả. Để tôi hỏi Lữ rồi cho anh biết nhé.

Giọng Gabriel có vẻ dễ chịu hơn và vui vẻ:

- Vậy tốt lắm! Cám ơn anh nhiều nhé David!

- Có gì đâu. Chút nữa tôi tìm hiểu rồi sẽ gọi lại anh.

David bấm số gọi Lữ. Khi nghe Lữ trả lời, David vui vẻ hỏi:

- Sao khỏe không?

Giọng Lữ buồn hiu:

- David!..

Chỉ gọi được tên David rồi Lữ không nói được gì cả!

David linh cảm có chuyện không hay liền hỏi Lữ:

- Cậu đang ở đâu? Nghe giọng không vui vậy?

- Tôi đang ở Houston. Tôi.. tôi đang ở trong nhà thương..

- Sao? Anh bị bệnh sao?

- Thà là tôi bị bệnh! Nhưng không, tôi không ốm đau gì cả nhưng Hoài.. bị tai nạn xe!

Nói xong Lữ nghẹn lời không nói tiếp được. Chàng nhắm mắt lại cố trấn tĩnh mình.

Bên kia đầu giây, David hỏi với vẻ ân cần:

- Cô ta có sao không?

- Hoài bị thương nhẹ nhưng vấn đề là cô ấy mê man đến giờ vẫn chưa tỉnh!

David an ủi Lữ:

- Chắc nay mai cô ấy sẽ tỉnh thôi. Bác sĩ nói sao?

- Thì họ nói không thể biết bao giờ Hoài sẽ tỉnh dậy. Chỉ chờ thôi! David..

Biết là Lữ xúc động, David trấn an bạn:

- Không sao đâu! Rồi Hoài sẽ tỉnh lại! Có gì liên lạc cho tôi biết nhé! Tôi sẽ cầu nguyện cho Hoài.

- Cám ơn anh! Tôi không biết anh cũng có niềm tin tôn giáo.

- Phải có niềm tin chứ! Ai ai trong cuộc đời cũng sẽ có lúc phải dựa vào một niềm tin tôn giáo nào đó. Vậy thôi! Vững lòng tin nhé!

Cúp máy, David gọi lại cho Gabriel báo tin cho biết Hoài bị tai nạn xe và tình trạng hiện tại của nàng ra sao.

Gabriel ngồi lặng yên nghe David nói. Khi David đã cúp máy mà Gabriel vẫn còn thẫn thờ. Tội nghiệp cho Hoài! Cô ấy đang hạnh phúc quá mà sao lại phải bị như vậy? Gabriel đã nói với Hoài là sẽ mang cuộc đối thoại và trò chuyện giữa Gabriel và Hoài về lại New York. Mà thật như thế! Gabriel đã mong chờ những cuộc đối thoại như thế nữa vào mỗi tháng. Những mong đợi đó liệu có được thực hiện nữa hay không? Hãy tỉnh lại đi Hoài! Gabriel nói như thế một mình khi đứng ở cửa sổ đang mở trên lầu nhìn ra vườn sau.

Một cơn gió mạnh làm cây cối trong khu vườn xào xạc như những rung động từ bên trong những thân cây lớn lâu đời chợt muốn thoát ra. Giống như mình, Gabriel nghĩ như thế! “Này gió! Hãy mang lời nhắn nhủ hãy tỉnh lại đi Hoài của tôi đến cô ấy!”.

*

Lữ gọi điện thoại cho Kim. Đang ngồi cạnh bố trên xe, Kim bắt máy:

- Chào chú! Mẹ cháu như thế nào?

- Mẹ cháu vẫn chưa tỉnh! Cháu thế nào? Có OK không?

- Cám ơn chú, cháu OK. Cháu đang trên đường đến bệnh viện.

- Vậy gặp cháu sau nhé!

Nghe Kim nói chuyện với vẻ thân thiện với bạn trai của Hoài, Nguyên hơi khó chịu. Quay sang nhìn con gái, Nguyên hỏi:

- Mẹ con sao?

- Mẹ vẫn vậy! Chưa tỉnh!

Nguyên không nói gì thêm.

Đến bệnh viện, thả Kim xuống, Nguyên nói với con gái:

- Bố đi làm! Chiều mới đón con được.

Kim nhìn bố:

- Bố lên thăm mẹ không..?

Nguyên lắc đầu:

- Đã muộn. Lúc khác!

Nhìn xe bố vọt đi, chợt Kim thấy ngậm ngùi! Bố không lên cũng phải! Bố đâu muốn gặp chú Lucas! Tại sao gia đình mình lại như vậy? Tại sao? Hôn nhân là như vậy ư? Gia đình là vậy sao? Kim ước gì những ngày tháng cũ được trở lại!

Đẩy cửa phòng bước vào bên trong. Lữ đang đứng cạnh giường bên Hoài, thấy Kim vào chàng hơi nhếch mép cười thay cho một lời nói.

Kim lại gần giường của mẹ và nắm lấy tay Hoài gọi nho nhỏ: “Mẹ! Mẹ.. con đây!” rồi ngắm nhìn mẹ mình. Hoài vẫn say ngủ rất bình yên.

Con bé nhìn Lữ rồi hỏi:

- Chú mệt không?

- Không sao cả! Có mệt gì đâu. Bao giờ Kim về trường lại?

- Cháu muốn đợi xem mẹ ra sao, nhưng chắc vài ngày rồi phải quay về trường.

- Chú nghĩ cháu cứ trở lại trường đi. Có chú ở đây trông chừng mẹ cháu được rồi.

- Chú còn công việc..!

- Chú làm nghề tự do. Ở đây, chú vẫn làm việc được. Có điều.. đầu óc không thể làm việc được trong lúc này..

Vừa lúc Anne đến thăm Hoài. Nhìn thấy Kim, Anne vội đi nhanh đến ôm lấy Kim vỗ về. Cả hai người cùng chảy nước mắt.

Buông Kim ra, Anne nhìn Lữ gật đầu chào. Anne đến sát giường của Hoài. Chừng vài phút sau Anne nói với Lữ và Kim:

- Trông chị ấy như đang ngủ!

Anne nói với Kim

- Cháu OK chứ? Lúc nào đi học trở lại? Hiện Kim về nhà hay ở với.. bố cháu?

- Cháu ở nhà! Chú Lucas nói cháu cứ lên trường đi học lại đi, chú ấy sẽ ở đây trông chừng mẹ.

Chú Lucas? Anne tự hỏi thầm chú Lucas chứ không phải chú Lữ sao? Anne chưa kịp hỏi Lữ thì anh ta đã nói ngay:

- Kim cần trở lại đi học tiếp. Có tôi ở đây được rồi!

Anne gật gù hỏi:

- Còn chuyện bảo hiểm xe thì sao?

Lữ đáp:

- Đợi Hoài tỉnh lại rồi sẽ tính đến chuyện đó!

Anne nói ngay:

- Anh để tôi lo chuyện này! Khi chị Hoài tỉnh lại thì cũng còn mệt lắm. Tôi quen những chuyện này. Vả lại bây giờ văn phòng không có chị Hoài thì tôi nhiều thì giờ lắm. Để tôi lo cho!

Lữ mỉm cười nhìn Anne và nghĩ thầm Hoài may mắn có người làm tốt như vậy! Chàng nói với Anne:

- Như vậy tốt quá! Cô thật mau mắn và tử tế!

Anne cười với Lữ và có vẻ tự nhiên hơn khi nói với chàng

- Không có chi! Ít nhất tôi cũng làm được một việc gì cho chị Hoài.

Anne nói với Kim:

- Cầu nguyện cho mẹ cháu! Trên đường tới đây cô ghé nhà thờ cầu nguyện cho mẹ cháu!

Kim cười heo hắt:

- Cám ơn cô nhiều!

Lữ cũng nói:

- Bạn bè tôi cũng cầu nguyện cho Hoài!

Anne nói ngay:

- Vậy chị Hoài sẽ tỉnh lại nay mai thôi. Anh Lữ có cần gì không?

- Không, tôi không cần gì cả! Cám ơn mọi người. Thấy cô Anne và Kim ở đây tôi.. đỡ buồn hơn!

Anne nhìn bộ dạng Lữ bơ phờ, râu ria đầy mặt nhưng mà.. đẹp trai!

- Tôi mua thức ăn cho anh nhé? Không mất công gì cả đâu, anh đừng ngại.

Lữ cười:

- Cả cô và Kim đều sợ tôi đói sao? Không sao đâu tôi cũng không thấy đói!

Anne phản đối:

- Sao được? Lo cho người bệnh mà lại là người mình yêu thương mệt lắm! Anh phải ăn và giữ sức khỏe. Ở đây với chị Hoài một lúc rồi tôi đi mua.

Lữ thấy đỡ buồn hẳn và nghĩ Anne cũng có lý. Không nên từ chối lòng tốt của cô ta.

- Cám ơn Anne! Tôi.. gọi cô như vậy được chứ?

Anne nhoẻn miệng cười đáp:

- Được chứ! Anh đang trở thành người nhà của chị Hoài rồi đấy! Welcome to the family!

Không phải riêng mình Lữ nhưng cả Anne và Kim đều thấy thoải mái hơn khi chấp nhận Lữ!

Có lẽ những căng thẳng buồn rầu và lo âu cần được san sẻ cho nhẹ gánh. Dù chỉ là những câu nói trao đổi vu vơ nhưng đã làm cho bầu không khí gượng gạo thay đổi hẳn. Có phải tuy là một sự không may xảy đến cho Hoài nhưng chính từ sự không may này đã cởi bỏ rất nhiều khó khăn phức tạp cho sự có mặt của Lữ trong cuộc đời của Hoài?

*

Ngày nào Anne cũng mang thức ăn đến cho Lữ. Họ nói chuyện với nhau thân thiện và cởi mở hơn. Kim đã về trường đi học lại. Tối nào hoặc là Kim gọi điện thoại hay là Lữ gọi để nói về tình trạng của Hoài.

Lữ đã ở trong bệnh viện với Hoài sang đến ngày thứ 5. Mang laptop đi nhưng Lữ không viết nổi chữ nào! Chưa bao giờ chàng nói nhiều với Hoài như thế, nói như thể.. không còn cơ hội để nói!

Đêm thứ 5, Lữ hỏi xin người y tá cho mượn một cái ghế nhỏ để chàng có thể ngồi sát bên cạnh giường của Hoài. Tối đó Lữ đã ngồi bên cạnh Hoài suốt đi. Chàng nói với Hoài, nói nhiều lắm, nói nhiều chuyện, kể cả chuyện thuở nhỏ của Lữ. Lữ đã nói những chuyện chưa hề thổ lộ với ai.

Qua nửa đêm, vẫn chưa muốn nằm xuống, Lữ nói với Hoài:

- Anh ngồi đây ngủ nhé? Anh nắm tay em. Chúng ta cùng ngủ nhé. Lúc tỉnh dậy mình sẽ kể cho nhau nghe những giấc mơ nhé.

Lữ vẫn nắm tay Hoài nhưng gục đầu xuống ngủ. Chàng tin là mình ngủ được vì bắt đầu thấm mệt..

Không biết là mấy giờ nhưng riềm mi Hoài chợt có chút cử động. Mà không chỉ một chút rồi bỗng dưng mở he hé..

Hoài chớp mắt nhẹ rồi vài lần, nhiều lần. Những ngón tay nàng hơi co giật. Nàng nhìn trước mặt. Đôi mắt như quen dần. Phía bên phải của nàng.. có mái tóc ngắn.. Bàn tay phải của nàng đang bị nắm chặt. Cảm nhận của một sự ấm áp truyền đến từ bàn tay đó.

Mình đang ở đâu?

Hoài nhìn dây IV? Nàng đang ở trong bệnh viện?

Nàng.. nhớ lại những tiếng động dữ dội và chớp sáng.. như ở cuối một con đường hầm..

Hoài nhìn xuống bàn tay phải của mình đang bị nắm chặt. Cái đầu tóc đen, một nửa đầu nghiêng về một bên cho thấy sống mũi cao… của Lữ!

Nước mắt Hoài chảy ra liên tục làm nàng nấc lên. Dù tiếng nấc thật nhỏ nhưng trong đêm tối trong căn phòng vắng lặng làm Lữ tỉnh giấc. Chàng ngẩng đầu lên. Chợt thấy bàn tay Hoài nắm chặt lấy tay mình, Lữ nhỏm phắt người dậy nhìn Hoài.

Thấy nàng đang khóc, Lữ ôm chặt lấy Hoài và kêu lên:

- Em tỉnh lại rồi! Em tỉnh rồi!

Kèm với câu nói đó Lữ đã khóc như mưa. Chàng hôn tới tấp trên mặt Hoài:

- Hãy bảo với anh đây là thật! Không phải mơ!

Lữ nhìn Hoài. Nước mắt nàng vẫn chảy không ngừng. Những tiếng nấc của nàng lớn hơn.

Lữ vỗ về nàng:

- Không sao! Không sao, có anh đây rồi, không sao cả!

Lữ lấy khăn lau mặt cho Hoài thật nhẹ nhàng.

Hoài mấp máy môi:

- Anh..!

Lữ nhìn Hoài đầy yêu thương khi nói:

- Anh đây! Không bao giờ anh rời xa em! Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.

Hoài lại nói trong tiếng nghẹn ngào:

- Kim..!

Lữ nói ngay:

- Kim không sao cả! Em yên tâm. Kim đã về trường đi học lại. Tối nào anh cũng gọi cho Kim. Em không phải lo gì cả nhé Hoài.

Hoài chớp mắt nhìn Lữ. Tay nàng đưa lên sờ vào mặt Lữ. Phải bao nhiêu lâu Lữ chưa cạo râu? Nàng đã ở bệnh viện bao lâu, Hoài muốn hỏi như vậy?

- Em.. ở đây bao lâu rồi?

Lữ âu yếm nhìn Hoài và nắm bàn tay nàng:

- Năm ngày! Em đã ngủ một giấc lâu tới 5 ngày. Trong lúc em ngủ say như vậy thì mọi người chung quanh em lo âu và mất ngủ!

Hoài yếu ớt hơi nhếch mép cười:

- Anh đến đây từ lúc nào?

- Vừa nghe tin em và Kim bị tai nạn xe là anh về đây ngay. Anh gọi điện thoại cho em nhiều lần mà không thấy em trả lời nên anh rất lo lắng. Lần cuối cùng anh gọi thì Kim bắt máy.

Hoài chưa kịp hỏi thêm điều gì khác vì thấy có người vào phòng.

Người nữ y tá trực nhìn thấy Hoài mở mắt bèn kêu lên:

- Ồ.. Cô tỉnh dậy rồi sao? Tốt quá! Tốt quá rồi!

Quay sang nhìn Lữ, cô ta hỏi chàng:

- Cô ấy tỉnh dậy được lâu chưa?

- Mới chừng 5, 10 phút!

- Thật tốt quá!

Cô ta cúi xuống gần và hỏi Hoài:

- Cô thấy trong người ra sao?

- Tôi còn hơi mệt!

- Chắc phải đợi bác sĩ vào quyết định như thế nào đã nhé. Cô có muốn uống nước hay không?

- Có. Tôi muốn uống nước!

- Nước lọc thôi nhé!

- Được!

- Cô muốn nằm cao lên chút xíu không?

Hoài gật đầu.

Lữ giúp Hoài uống từng ngụm nước nhỏ. Có lẽ nàng khát lắm hay sao mà uống gần nửa ly nước.

- Anh..!

- Em cần gì?

- Em muốn gọi Kim!

Lữ nhìn đồng hồ trong phòng.

- Mới 5 giờ sáng. Còn sớm quá! Nhưng em muốn thì anh gọi.

Phải đến tiếng chuông thứ 3, Kim mới với lấy điện thoại. Thấy Lữ gọi, Kim hốt hoảng ngồi dậy:

- Mẹ cháu sao rồi chú?

- Có người muốn nói chuyện với cháu đây!

- Mẹ đây Kim! Con có sao không?

Kim òa lên khóc:

- Mẹ tỉnh dậy rồi ư?

Hoài rơm rớm nước mắt:

- Mẹ tỉnh lại rồi! Con thế nào?

- Con bình thường. Mấy vết trầy nhẹ trên da đã sắp lành hẳn. Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại con mừng quá! Con chỉ sợ mẹ cứ ngủ mãi thôi! Mẹ có mệt không?

- Mẹ cũng hơi mệt thôi. Không sao cả.

- May có chú Lucas bên cạnh mẹ nên con mới về trường được.

Hoài nói với Kim nhưng cũng là nói với Lữ:

- Ừ.. cũng may có chú ấy! Nhưng mẹ không sao cả, con đừng lo. Yên tâm học hành.

- Mẹ nghỉ nhé cho chóng khỏe! Con nói chuyện với mẹ sau. Con mừng quá! Con yêu mẹ lắm!

*

Hoài được xuất viện ngày hôm sau khi mọi thử nghiệm đều tốt. Nàng chỉ còn bị choáng váng một chút và vẫn còn mệt nhưng bác sĩ nói nghỉ ngơi và ăn uống bổ dưỡng sẽ giúp Hoài hồi phục nhanh chóng.

Anne đưa Hoài và Lữ về nhà.

Về đến nhà, Lữ và Anne dìu Hoài vào bên trong.

Hoài nói với Lữ:

- Không sao đâu! Em nghĩ là em đi một mình được.

Lữ lắc đầu:

- Cứ từ từ, có gì gấp đâu!

Anne và Lữ săn sóc Hoài rất cẩn thận theo lời bác sĩ dặn.

Anne hỏi Lữ:

- Anne đi mua thức ăn cho anh chị nhé?

Lữ nói ngay:

- Tôi muốn làm bếp nấu cho Hoài ăn.

Anne ngạc nhiên:

- Thật sao?

Hoài cười:

- Anh ấy nấu giỏi lắm đấy!

- Không ngờ anh cũng biết nấu ăn!

Lữ cười:

- Cứ lên youtube là xong, có khó gì đâu!

Lúc tiễn Anne ra cửa, Anne hỏi Lữ

- Nhưng anh cần đi chợ chứ? Không có xe rồi sao?

- Anne chờ tôi vào xem tủ lạnh của Hoài có những gì nếu không lại phải nhờ cô.

Vài phút sau, Lữ đi ra gật đầu tủm tỉm cười:

- Cũng đủ cho ngày hôm nay.

- Còn mai thì sao? Có gì anh nhắn tin cho Anne, sẽ giúp anh.

- Cám ơn Anne. Tôi cũng phải kiếm cái xe nay mai. Không có xe như cụt chân!

- Anh định ở đây bao lâu mà mua xe chứ?

- Ở luôn!

Anne nhìn Lữ không tin là Lữ nói thật:

- Anh nói dỡn sao?

- Thật chứ!

- Rồi công việc của anh trên kia thì sao?

- Công việc của tôi? Chỉ cần laptop thì ở đâu cũng làm việc được. Tôi không muốn xa Hoài. Tôi không yên tâm chút nào.

Anne nghĩ thầm vậy là anh ta yêu chị Hoài nhiều lắm!

- Vậy anh cần Anne giúp đưa đi mua xe không?

- Cho đến khi nào Hoài khỏe lại bình thường đã! Nhưng tôi cũng có thể mua online rồi họ mang xe đến cũng được mà.

- Anh không muốn lái xe thử sao?

- Dĩ nhiên là muốn nhưng vì bây giờ Hoài là ưu tiên nên phải lo cho Hoài đã, chuyện khác tính sau.

- Anh cần gì cứ gọi cho Anne!

- Cám ơn Anne nhiều. Mấy hôm nay cô cứ phải nuôi tôi ăn!

- Không sao! Mai mốt anh trả nợ cũng được!

Nói xong Anne khúc khích cười đi ra xe.

*

Hoài hồi phục nhanh chóng, không còn choáng váng nữa. Không bị nhức đầu. Trí nhớ nàng vẫn tốt. Đây là điều Hoài lo sợ nhất!

Sau khi về nhà được 3 hôm, Hoài không cần Lữ giúp gì nữa. Nàng thấy khỏe nhiều. Nhưng mỗi lần tắm, Lữ vẫn bắt nàng mở cửa để chàng ngồi bên ngoài trông chừng. Họ như hình với bóng.

Sang đến ngày thứ tư, Hoài thấy khỏe gần như thường. Lữ rủ nàng:

- Ra vườn sau ngồi không? Hôm nay nắng dịu lắm. Ra ngắm hoa anh trồng cho em.

- Ừ, em cũng thích như vậy.

- Để anh lau chùi mấy chiếc ghế đã rồi em hãy ra.

Nhìn Lữ lăng xăng làm đủ mọi thứ cho mình, Hoài cảm động.

Trời đẹp thật! Hoài nghĩ như vậy khi ra ngoài và ngồi xuống ghế.

Chợt thấy Lữ không ngồi cạnh nàng mà đi vào trong nhà, Hoài gọi:

- Anh! Anh không ngồi đây với em sao?

Lữ quay lại hớn hở nói với nàng:

- Anh lấy cái này rồi ra ngay!

Những khóm hoa Lữ trồng hôm nào nay nở rộ, mỗi góc một cụm mầu sắc thật đẹp. Giòng sông trước mặt nước chảy lặng lờ êm ả. Hoài nghĩ những giây phút hiện tại thật hạnh phúc! Vì nàng còn sống, còn nhìn thấy Lữ, còn nghe tiếng Kim nói, và còn nhìn thấy không gian đẹp đẽ này! Mỗi một phút giây trôi qua là một ân sủng với nàng! Nếu như ngày đó..!

Nhìn Lữ đi ra tiến đến gần, nụ cười trên môi, Hoài thấy yêu Lữ và yêu cuộc đời hiện tại.

Đứng trước mặt Hoài, Lữ không ngồi xuống mà cứ nhìn nàng với ánh mắt reo vui kỳ lạ.

Hoài nhìn Lữ không nói gì nhưng đôi mắt nàng lộ vẻ ngạc nhiên.

Lữ chợt quỳ xuống bên nàng, nắm lấy tay Hoài áp vào má mình rồi hôn những nụ hôn nhẹ như mơn trớn trên từng ngón tay nàng. Lữ chưa bao giờ làm vậy!

Lữ gọi tên Hoài rồi lấy trong túi quần một chiếc hộp xinh xắn mầu đen.

Hoài giật mình. Nàng bối rối hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lữ mở chiếc hộp. Bên trong một chiếc nhẫn kim cương thật đẹp óng ánh dưới ánh nắng. Chàng lấy chiếc nhẫn rồi cẩn thận nâng niu bàn tay trái của Hoài, xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của nàng.

Lữ nói gần như thầm thì, chàng nhìn Hoài say đắm:

- Hãy là vợ của anh! Anh muốn được suốt đời ở bên cạnh em! Anh sợ em từ chối.. Đừng xua đuổi anh.. Đừng nhé Hoài.. Anh muốn có em bên cạnh khi đi vào giấc ngủ từng đêm. Đến sáng được có em bên cạnh, được ôm em để tạ ơn đời có em bên cạnh anh.

Ánh nắng soi rõ những lấp lánh ở riềm mi của Hoài đang hình thành những vệt dài sáng long lanh tuôn rơi trên má nàng. Nàng muốn nói những điều muốn nói với Lữ từ lâu nhưng chưa nói hay còn muốn giữ riêng cho mình.

Lữ nhìn Hoài chờ đợi. Thấy nàng khóc không biết đây nước mắt đồng thuận hay từ chối? Lữ không biết mình phải nói gì thêm. Tay chàng vẫn nắm lấy tay Hoài không buông. Hoài cũng không rút tay về.

Hoài đứng lên kéo Lữ đứng dậy và ôm chàng xiết chặt.

- Em đã thuộc về anh.. từ lâu..

Có câu trả lời nào hay hơn thế nữa không?

Lữ nâng mặt Hoài lên và hôn nhẹ trên từng phần khuôn mặt nàng như hôm nào cũng cùng cung cách đó khi tỏ tình lần đầu với nàng.

- Anh nghĩ mình đang tan biến trong nhau. Không còn anh, không còn em. Chỉ có một! Duy nhất chỉ có một! Không thể tách rời.